Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Ngày ba mươi tết, Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny đến Trịnh gia.

Trịnh Đan Ny vừa đổi giầy vừa lớn tiếng gọi:" Mẹ, con về rồi!!!"

Dương Hoài Lam nhàn rỗi không có việc gì làm, đang trong bếp làm nước ép trái cây, nghe thấy liền mỉm cười:" Con biết về nhà rồi à?"

Trịnh Đan Ny:" Phải về a~. Baba có nhà không?"

"Sáng sớm đã đến công ty, nói là xử lý chút chuyện buổi trưa liền trở về" Dương Hoài Lam lưu loạt đặc từng ly nước lên khay, sau đó mang ra phòng khách:" Đúng lúc mẹ làm nước trái cây, Kha Kha đến nếm thử"

Trần Kha vội đi đến đỡ lấy khay nước đặc xuống bàn. Trịnh Đan Ny lại đang đi tìm Happy, vừa nghe liền nói:" Còn con thì sao?"

Dương Hoài Lam không nhìn nàng, trực tiếp nói:" không biết tự đi lấy à? Còn bắt tôi hầu hạ?"

Trịnh Đan Ny bĩu môi, ủy khuất đến trong miệng lầm bầm lầu bầu. Con có thật là con của mẹ không vậy?

Trịnh Đan Ny từ trong gốc nhỏ ôm Happy ra ngoài phòng khách, nàng vừa ngồi xuống Trần Kha đã đẩy ly nước trái cây trước mặt:" Cho em"

Trịnh Đan Ny trong lòng ấm áp, cười đến vui vẻ:" Có chị là tốt nhất"

Dương Hoài Lam liếc mắt, nhìn đến Trần Kha một bộ dạng sủng nàng đến tận trời, liền nghĩ cô chắc chắn ở nhà riêng rất có thể bị nàng đè đầu cưỡi cổ, khi dễ đến mức tâm lý đối Trịnh Đan Ny cung phụng thành thói quen:" Này là đặc biệt làm cho con, con không cần nhường nó".

Trần Kha mỉm cười, ôn thanh:" Không sao đâu mẹ, Ny Ny công tác mệt mỏi, để em ấy uống là được rồi"

Dương Hoài Lam ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cổ áo Trần Kha, nhìn đến cô mất tự nhiên:" Mẹ... Có chuyện gì sao?"

Làm sao bà không nhận ra, Dương Hoài Lam đã sống hơn nữa đời người, có gì mà chưa từng thấy qua. Dấu vết trên cổ Trần Kha vẫn còn ở đó, làm sao mà không biết đây là tình hình gì, nhẹ giọng mỉm cười nhìn cô:" Không có gì, nước con cứ uống không cần nhường", rồi lại hướng Trịnh Đan Ny nói:" Con tự đi mà lấy, vẫn còn ở phía sau"

Trịnh Đan Ny hừ một tiếng chuẩn bị đứng lên đi nhà bếp:" Sao mẹ nhỏ mọn vậy chứ!"

Trần Kha mỉm cười kéo tay nàng, nhanh chóng đứng dậy:" Để chị đi"

Trần Kha đi rồi, Trịnh Đan Ny một bộ mặt ai oán nhìn Dương Hoài Lam:" Tết tới nơi rồi, mẹ còn làm khó dễ con!!!

"Tôi khó dễ cô khi nào?" Bà đảo mắt nhìn đến phòng bếp, xác nhận Trần Kha vẫn chưa đi ra liền nói:" Cô hành hạ con người ta tới bực nào rồi?"

Trịnh Đan Ny vẻ mặt vô tội, ngạc nhiên hỏi:" Con hành hạ ai?"

"Chẳng phải rành rành trước mắt rồi sao còn ở đó giả ngốc"

"Nha~ con mắt nào của mẹ thấy con hành hạ chị ấy, chỉ là đi lấy nước cho con, có cần khoa trương như vậy không?"

"Cô còn dám chối, thế trên cổ nàng là cái gì?"

"Thì...."

Trịnh Đan Ny vừa muốn mở miệng, đã bị bà một đao chém đứt:" Không cần giải thích, tôi hiểu hết rồi"

Trịnh Đan Ny bất lực nhìn bà, vẻ mặt khóc không ra nước mắt của nàng làm người nhìn đến càng thấy buồn cười:" Không phải...."

Trần Kha:" Không phải? em định nói cái gì?"

Trịnh Đan Ny nội tâm gào thét, oan uổng quá rồi. Tình cảnh như vậy cũng không biết làm sao giải thích, kịch liệt thở dài trong lòng, cuối cùng để bà tự suy diễn, nàng lại tiếp tục chơi với Happy, cũng không thèm để ý đến Dương Hoài Lam:" Không có gì, chị không cần để ý"

Trần Kha đã trở lại, Dương Hoài Lam cũng không tiếp tục làm khó nàng, vui vẻ hỏi:" Hết hôm nay là tới tết, hai đứa tính thế nào?"

"Tính gì cơ?"

Dương Hoài Lam:" Tỷ như đi du lịch gì đó, người trẻ các con không phải đều thích đi chơi sao?"

"Có tính sao?" Trịnh Đan Ny khoảng thời gian gần đây chạy quảng cáo đến mức hồ đồ, cũng không quản năm mới sẽ đi chơi hay làm cái gì, thường lệ đều dành cho công tác bận đến tối mặt, ánh mắt vô tội hướng nhìn Trần Kha bên cạnh.

Trần Kha nhìn nàng với vẻ bất mãn, dừng một chút, rồi nói với Dương Hoài Lam:" Bọn con định đi chơi cùng nhóm bạn"

"Vậy mấy đứa tính khi nào đi?"

Trước đó Trần Kha đã xem sơ qua lịch trình của Trịnh Đan Ny, nói:" Dạ mùng hai đến mùng năm tết"

Trịnh Đan Ny ngồi bên cạnh phụ họa:" Đúng vậy!"

Dương Hoài Lam vẻ mặt khinh thường, ném cuốn sách bên cạnh lên người nàng:" Đúng gì mà đúng, con chỉ biết ngồi đó phụ họa... Cái gì cũng để cho nàng lo, còn sống sờ sờ ra đó nhưng cái gì cũng đẩy cho Kha Kha của mẹ, không biết xấu hổ!"

Trịnh Đan Ny vẻ mặt bất mãn, khí tràng tức khắc bỗng nhiên thay đổi, giải thích:" Là đi nhóm nên cần cùng nhau bàn bạc địa điểm, còn lại ăn uống, vui chơi, lịch trình đều do con an bài... Như vậy còn có cái gì không ổn thỏa a?"

Dương Hoài Lam miễn cưỡng lộ ra một chút vui mừng, hừ nhẹ nói: Tạm chấp nhận đi"

Trịnh Đan Ny căn bản hiểu rõ bà, độc miệng nhưng đầy quan tâm, nàng nhấc ly nước trước mặt vui vẻ uống.

Trần Kha bên này ánh mắt nhìn Trịnh Đan Ny vẫn là ngập tràng sủng nịnh.

Dương Hoài Lam từ ái mà nói:" Con có mệt hay không?" Dương Hoài Lam có chút thương xót nhìn Trần Kha, cô trong mắt bà hoàn toàn có thể trở thành chỗ dựa tuyệt đối cho Trịnh Đan Ny, đằng này sự thật lại đi ngược lại với trí tưởng tượng của bà. Đừng tưởng Dương Hoài Lam già rồi hồ đồ, trên cổ của Trần Kha, dấu vết còn đó, bây giờ nhìn có thể thấy còn có màu nhàn nhạt hút mắt, chắc chắn lúc mới xuất hiện sẽ diễm lệ đến kinh người.

Trịnh Đan Ny là con gái của bà, chẳng lẽ còn không biết sao. Rõ ràng thuộc dạng chính thống bạo hành gia đình. Không biết đã lén lút khi dễ Trần Kha thành cái dạng gì rồi.

Trần Kha lắc đầu: Dạ không"

Nhìn xem đứa trẻ đáng thương này, lại liếc mắt nhìn Trịnh Đan Ny. Cảm thấy ngàn vạn ngôn từ cũng không biểu đạt được cảm xúc của bà bây giờ, Trần Kha tốt như vậy, tốt đến bực bà không nghĩ sẽ có thêm một đứa con gái như vậy. Trịnh Đan Ny cưới được nàng về thật là có phúc phận ba đời.

Ánh mắt nhìn Trần Kha trìu mến, Dương Hoài Lam ôn nhu nói:" Buổi trưa còn muốn ăn gì? Mẹ kêu người chuẩn bị cho con"

Trần Kha cảm thấy có gì đó kỳ quái, lại không biết là cái gì, rụt về sau một chút:" Không cần đâu, con ổn, mẹ hỏi xem Ny Ny muốn ăn gì, em ấy công tác liên tục mệt mỏi"

Dương Hoài Lam xùy một tiếng:" Nó? Không kén ăn đã may mắn lắm rồi, không cần hỏi, dễ nuôi"

Trần Kha không nghe rõ:" Dạ?"

Dương Hoài Lam:" Không có gì, nếu con có yêu cầu gì, cứ việc nói với mẹ, nếu nó dám lớn tiếng khi dễ con, con cứ gọi mẹ, mẹ dạy nó lại cho con, giúp con đòi công đạo"

"Không cần đâu mẹ"

"Cần mà"

"Dạ... Thật sự không cần"

Không khí hài hòa giữa Trần Kha và Dương Hoài Lam lại làm cho Trịnh Đan Ny ở một bên nghe đến thần trí căng thẳng, nàng nhấm mắt thở dài một hơi, vội nói:" Được rồi!!!"

Trần Kha vội vàng đứng lên, hiếm khi thấy thần sắc của cô chật vật đến túng quẫn như vậy, trốn ở sau lưng Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny dùng một tay che chở cho Trần Kha, hỏi Dương Hoài Lam:" Có phải là mẹ nữa không vậy? Làm gì dồn ép lão bà của con đến bực này?"

Dương Hoài Lam một mặt ghét bỏ:" Kệ tôi"

Nói xong bà còn ôn hòa cười với Trần Kha vẫn trốn sau lưng nàng:" Có chuyện gì nhớ nói với mẹ ha"

Trần Kha:"....."

Dương Hoài Lam cầm ly nước trái cây, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Trịnh Đan Ny:" Đi lên phòng gọi điện xem baba của cô về chưa, hai đứa tự chơi với nhau đi"

Dương Hoài Lam vừa đi Trần Kha liền thở nhẹ một hơi, như vừa bỏ xuống được tảng đá nặng ngàn cân thì đột nhiên bà quay đầu, Trần Kha cơ thể căng cứng đến mức căng thẳng:" À tối nay giao thừa, hai đứa có định đi xem pháo hoa không?"

Trần Kha không dám hé răng, Trịnh Đan Ny đành trả lời thay cô:" Còn suy nghĩ, đến đó con thông báo sau"

"Muốn đi thì để tôi nói với baba cô, ông ấy sắp xếp chỗ tốt thuận lợi xem, còn có thể tránh người chú ý a~"

Trần Kha bên cạnh vẫn một mực không lên tiếng, Trịnh Đan Ny nhìn cô, rồi mới trả lời:" Con biết rồi, mẹ nhanh lên phòng đi"

"Gấp cái gì? lão mẹ của các người chuẩn bị thăng đây, không dám làm phiền" Nói rồi Dương Hoài Lam mỉm cười bước đi, cũng không quay lại nữa.

Trịnh Đan Ny vỗ vỗ mu bàn tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế, cười hỏi:" Làm sao căng thẳng đến vậy?"

Trần Kha thở dài, cũng không biết làm sao trả lời.

Trịnh Đan Ny mềm mỏng đối cô ôm vào người, mỉm cười:" Mẹ chỉ quan tâm chị thôi, mẹ lúc nào cũng vậy mà, đôi khi quan tâm có hơi quá đáng. Khoa trương như vậy, chung quy lại chỉ là có ý tốt"

"Bình thường cũng không phải rất tốt rồi sao?"

Trịnh Đan Ny là người hiểu rõ tình hình nhất, nàng cũng không dám nói ra thâm ý từ sâu trong lời nói của Dương Hoài Lam, chỉ đành gạt cô giải thích một chút:" Không biết gần đây thế nào, nhưng lúc trước mẹ thường hay đi chùa cầu phúc, có lẽ bị ảnh hưởng từ đó, là từ bi như phật tổ... cái gì mà phổ độ đúng sinh... Là như vậy"

Trần Kha vẻ mặt khó hiểu:" Quan tâm chị cùng chuyện mẹ đi chùa thì có gì liên quan?"

Trịnh Đan Ny chớp chớp mắt:" Nhưng em nghĩ vậy!"

Trần Kha:"......."

"Em nói không đúng sao?"

Trần Kha vì vẻ mặt ngây thơ vô số tội của nàng mà luân hãm, đôi mắt cong cong:" Em nói cái gì thì chính là cái ấy đi"

*****

Buổi tối, theo như sắp xếp của Trịnh Trí Đông, tìm một nơi thích hợp để cả nhà các nàng xem pháo hoa cùng nhau.

Thời gian trước khi pháo hoa diễn ra.

Trịnh Trí Đông cùng Dương Hoài Lam đưa các nàng đến một nhà hàng sang trọng. Vừa bước vào đã có người phục vụ chạy đến nhận lấy chìa khóa xe, cuối đầu:" Trịnh đổng, đã sắp xếp xong, mời bên này"

Trịnh Trí Đông khoác tay mỉm cười cùng cả gia đình bước vào nhà hàng, một đường thẳng đến tầng cao nhất. Đến đây lại có một người phục vụ đứng trước cửa phòng mỉm cười, mở cửa:" Xin mời !"

Trịnh Trí Đông ánh mắt hiền từ nhìn đến mọi người:" Chúng ta ăn tối trước, đợi đến lúc liền có thể nhìn xem pháo hoa rồi"

Trịnh Trí Đông cùng Dương Hoài Lam ít nhiều cũng sống hơn nữa đời người, pháo hoa đẹp thế nào mà chưa từng xem qua, chẳng qua đây là năm đầu tiên cả nhà đông đủ, lại còn có thêm thành viên mới, bận nhưng vẫn dành chút thời gian cho gia đình.

Trần-Trịnh bước vào theo sau hai người, căn phòng tương đối lớn, chính giữa là bàn dài, bài trí có phần hoa lệ. phía sau bàn là cửa kinh lớn, loại này dựng lên có thể nhìn xuyên ra bên ngoài, đặc biệt có thể quan sát toàn cảnh thành phố, chính là tòa nhà cao nhất ở nội thành, trước mặt là địa điểm bắn pháo hoa, nhìn xuống không thấy người, chỉ có đèn đường cùng cao tầng xung quanh,... Nhìn đến có thể làm cho người ta lóa mắt, chính là chỗ này đặc biệt tốt, rất thuận lợi.

Mọi người ngồi vào bàn, thức ăn cũng mang lên đầy đủ, trên bàn còn có một chai sâm panh. Trịnh Trí Đông là dân làm ăn, trên bàn tiệc rượu là thứ không thể thiếu, đằng này Trần Kha cũng là người trong giới, liền không trở ngại gì.

Trịnh Trí Đông cười nói:" Hiếm khi được thế này, uống một chút!" Ông nâng ly mời cả nhà, bộ dạng có chút theo khuôn khổ, vừa trịnh trọng lại có chút khoa trương.

Trần Kha mỉm cười, lễ phép cầm ly rượu giơ lên:" Dạ! Con xin phép"

Một màn trước mắt, Dương Hoài Lam nhíu mày đối ông Trịnh nói:" Làm gì vậy? đây cũng không phải đi gặp đối tác. Ông cũng đừng khí thế chèn ép Kha Kha như vậy"

Trần Kha mỉm cười nói đỡ:" Không sao đâu ạ"

Trịnh Trí Đông cười xòa, nói:" Thấy không? nàng không để ý bà nói làm gì?"

Dương Hoài Lam:" Tôi là đang bảo vệ con dâu của tôi"

Trịnh Đan Ny một bên vẻ mặt khổ sở, làm sao để an tĩnh ăn một bữa cơm gia đình điển hình đây, bất đắc dĩ mà nói:" Ayya~ Ăn cơm đi mà. Mẹ đây thì khó tính, còn ba trịnh trọng làm gì chứ, ở đây đều là người nhà, như thông thường dùng bữa là được rồi"

Nói đi cùng phải nói lại, Trịnh Đan Ny dù sao cũng là bảo bối trong nhà, lời nàng nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức ảnh hưởng, một lời liền phá tan không khí khuôn phép của giới thượng lưu, lập tức biến thành một nhà bốn người vui vẻ dùng bữa cơm tối cùng nhau, rất ấm áp.

Cơm nước xong, vẫn chưa đến lúc điểm đến giây phút cuối cùng của năm.

Dương Hoài Lam nhìn càng nàng, sau lại lưu chuyển ra bên ngoài cửa kính:" Lát nữa hai đứa theo phục vụ đến bên kia sẽ nhìn rõ hơn pháo hoa"

Trần Kha:" Dạ"

Cả nhà ngồi với nhau, nói thêm vài ba câu hai nàng liền rời đi sau đó.

Đến nơi, phục vụ nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa. Cách giao thừa đếm ngước chỉ còn lại mười lâm phút.

" Ny Ny cảm giác này dường như không chân thật, nhiều năm đến thời khắc này chị vẫn luôn một mình" Trần Kha bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm ôn nhu làm Trịnh Đan Ny tim có chút nhói, giá như các nàng sớm chút tìm thấy nhau, sớm chút có tình cảm. Thì Trần Kha sẽ không phải chịu đựng cảm giác cô độc suốt một quảng thời gian dài.

Trần Kha lời nói ở bên tai không ngừng tiếng vọng, Trịnh Đan Ny cảm giác được Trần Kha tâm tình vui vẻ, bình thường lại không nói mấy lời như vậy, chỉ khi đến những lúc như bây giờ, kiên cường đến cực đại cũng có lúc để một chút yếu đuối hiện ra bên ngoài. Rõ ràng là đang rất vui vẻ nhưng lại mang chút tuổi thân cho quá khứ.

Trịnh Đan Ny ánh mắt thâm tình, một bước đã ôm chặt lấy Trần Kha:" Sau này sẽ không, năm nay cạnh chị nhiều năm sau nữa vẫn như vậy"

Trần Kha nhấp môi dưới, mi mắt khẽ run, càng ôm càng chặt:" thật không?"

Trịnh Đan Ny duỗi tay vuốt tóc Trần Kha, chính diện đối mặt cô, vẻ mặt tuyệt không nói hai lời, ôn thanh:" Chỉ cần chị muốn, em liền nhất mực không rời"

Trần Kha không nhịn được nở nụ cười:" Đây là em nói, bất luận phát sinh chuyện gì, chị đều muốn em ở bên chị, em phải nhớ kỹ"

Trịnh Đan Ny ánh mắt kiên định:" Ừm" một tiếng

Hai người giờ phút này hưởng thụ thân mật khó có được. Khoảnh khắc hạnh phúc tưởng chừng như mộng ảo. Nghe nàng nói làm cho Trần Kha mặt mày giãn ra, ý cười ôn thuần mang đậm nét vui vẻ hơn bao giờ hết, giọt nước mắt tùy thời bởi vì hạnh phúc mà lần đầu rơi xuống, ở trên vai nàng rất chân thành nói:" Ny Ny, chị yêu em, cảm ơn đã cùng chị hoàn thành ý nguyện"

Trịnh Đan Ny nghe đến thần hồn điên đảo, chỉ có thể nghe được câu đầu, còn lại mấy lời phía sau đều hóa thành hư vô. Nàng không ngờ Trần Kha giờ phút này liền nói lời yêu với mình, không giống tính cách hay thích giấu trong lòng như kép sắt của Trần Kha, bất quá tảng băng đã chủ động mở miệng, lại còn là lần đầu tiên nói ra mấy lời này. Bây giờ đến phiên Trịnh Đan Ny cảm giác không chân thực.

Cũng vì giọng của Trần Kha đạm bạc thanh lãnh, Trịnh Đan Ny càng cảm thấy hoảng hốt, vội nói:" Có thể để em nhìn thấy chị được không?"

Lúc này Trần Kha mới nhẹ nhàng buông nàng ra, chính diện mà mắt đối mắt với Trịnh Đan Ny

Trịnh Đan Ny nhìn thấy khóe mắt của cô phím hồng liền biết tình hình gì xảy ra, cảm giác khổ sở dồn đến, từ khi động lòng với một người, Trịnh Đan Ny liền được nếm trải toàn bộ cảm giác của ái vị nhân sinh:"......"

Lập tức hốc mắt Trịnh Đan Ny liền cay đến lợi hại, nói:" Sao vậy chứ! làm sao nói yêu em, chị lại khóc?"

Trần Kha mỉm cười, tâm tình vui sướng tràn đầy thả lỏng còn có một loại hương vị hạnh phúc, cặp mắt cô có thể chứa đựng vạn vật sao trời, giờ phút này bỏ qua một bên đại chung, cũng không màng đến sự nghiệp Trần gia, bên trong ánh mắt chỉ duy độc nàng một người:" Không phải khổ sở, mà là vui vẻ. Càng không phải cưỡng cầu, chính là nguyện ý, nguyện ý dùng cả đời chỉ để yêu em"

Chính xác là cảm giác hạnh phúc khi nói yêu một người a~, nước mắt này là đại diện cho vui vẻ vì yêu đúng ái nhân, không phải thống khổ. Trịnh Đan Ny cũng không quản nhiều nữa, chỉ là giờ phút này không hiểu vì sao lại có một chút ngượng ngùng, nói:" Được rồi, em cũng vậy"

Không ngờ Trần Kha lại dùng thái độ không lắm hài lòng:" Em không định trả lời giống chị sao?"

Trịnh Đan Ny nhìn ra bên ngoài, phỏng chừng thời điểm không mấy sai biệt lắm. Liền đối Trần Kha mỉm cười, lời nói nhẹ nhàng ấm áp đến xương tũy:" Em cũng yêu chị"

Đúng lúc này, kim phút chỉ ngay số 12 chính giữa. Ở bên ngoài tiếng vang bạo khởi phi thường náo nhiệt, đầy trời pháo hoa được bắn lên, cảnh đẹp lung linh tràn ngập màu sắc.

Trần Kha như được thỏa ý nguyện, ôn thuần nhìn thẳng vào mắt nàng cười nói:" Năm mới vui vẻ"

Trịnh Đan Ny:"Năm mới vui vẻ"

Giờ phút này thời gian cứ như ngừng trôi. Pháo hoa vẫn đang thắp sáng cả một vùng trời, chỉ có một thân nữ nhân thân cao khí ngạo nghiêng người, vươn tay, để cả người nữ nhân mỹ mạo thanh thuần đến thoát tục sát lại gần. Đem nụ hôn dừng ở trên môi nàng, mềm nhẹ xúc cảm chạm tới, trà xanh, trầm hường chậm rãi thấm vào nhau.

Phẩm vị đặc biệt đặc biệt hảo.

____________________________________

Mn Valentine vui vẻ =))

Đây là chương dài nhất từ đầu cho đến giờ, thiệt não trống rỗng rồi a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro