Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80 : Tai nạn

Tề Đình khoác trên người bộ đồ cảnh quan được ủi phẳng phiu đi tuần tra trên từng con hẻm của khu phố 8. Buổi trưa Thượng Hải mùa mưa này mới được chút khô ráo, ánh nắng cũng không đến nỗi chói chang đem người ta thiêu đốt đi, nhưng không hiểu sao mồ hôi Tề Đình lại túa ra như mưa. Nàng khẽ lấy tay lau đi mấy giọt vươn trên trán. Nhưng đôi chân mày của nàng lại nhíu lại hằn thành vết trên gương mặt ngây thơ. Lòng nặng trĩu như có tảng đá đặt nặng lên, không tài nào dùng cách thông thường gỡ xuống được. Người ta nói trong tình yêu, quý giá nhất là niềm tin. Vậy mà Đổng Yên lại đang làm cái gì đây?

Nếu không phải sáng nay có ca làm, Tề Đình nhất định gọi bằng được Đổng Yên trở về hỏi rõ ràng mọi chuyện. Dù sao Tề An cũng chỉ là đứa trẻ, có nhiều chuyện nó không thể thấu được, đôi khi lại gây ra hiểu lầm thì không nên. Nhưng chuyện này lại quan trọng và liên quan trực tiếp đến Tô Uyển đang không biết là đi nước ngoài hay không rõ tung tích kia, nàng không cách nào không nôn nóng được. Nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn hơn khiến nàng không cách nào tập trung vào công việc. Nhưng rõ ràng là Đổng Yên đang giấu nàng chuyện gì đó rất quan trọng, mà lừa dối lại là điều cấm kỵ nhất trong tình yêu đối với Tề Đình.

Cứ thế tuần tra một buổi qua đi, tưởng chừng đã gần đến giờ giao ca thì Tề Đình phát hiện con hẻm tối tăm phía trước hình như có bóng người lạ. Nàng nghĩ cũng không nghĩ, liền sải chân bước đến kiểm tra. Không ngờ chỉ vừa tiếp cận đầu hẻm, mùi thuốc lá nồng nặc đã khiến khoang mũi nàng bị hăng đến dị ứng. Tề Đình cật lực giảm nhẹ động tác, thông qua lỗ nhỏ trên tường quan sát. Khung cảnh bên trong thật khiến nàng có phần hoảng sợ. Hai tên du côn đang một bên giao tiền, bên còn lại giao một túi chứa bột trắng. Nếu không phải ma túy thì cũng là đá! Hơn nữa xung quanh lại có thêm hai thanh niên đang phê thuốc. Chắc chắn là đang giao dịch phi pháp rồi, Tề Đình nhẹ nhàng lên nòng súng sẵn sàng, từng bước vững chãi ra khỏi bức tường che chắn.

"Mấy người đang làm gì đấy?"

Nàng dùng hay tay cầm súng giơ cao, ngón trỏ đặt ngay cò súng với cái lưng thẳng và đôi mắt sáng rực đầy đe dọa. Tề Đình lớn tiếng thét lên dọa đám người đang giao dịch hàng cấm và cả bọn phê thuốc thần trí mơ hồ kia bừng tỉnh. Mấy gã thanh niên trông thấy nàng lập tức bỏ chạy, để lại luôn mấy gói ma túy vừa giao dịch thành công.

"Mẹ kiếp, chó cảnh sát!"

Tề Đình dùng hết tốc lực đuổi theo, chỉ là bọn chúng đều chạy quá nhanh, may mà nàng được tập huấn kĩ càng ở trường, nếu không sớm đã bị bọn chúng bỏ xa rồi.

"Đứng lại!"

Mặc cho Tề Đình ra lệnh cưỡng chế, bọn chúng vẫn bạt mạn chạy băng băng qua các dãy đường, rẽ vào một con đường nhỏ dẫn lên đường núi. Nàng thở dốc kịch liệt, hai chân đều muốn rã ra vì dùng quá sức. Nếu không có lệnh bất khả dĩ dùng súng, nàng đã sớm bắn vào chân hắn khống chế rồi!

"Đứng lại!!!!"

Tề Đình dùng hết khí lực phóng tới chặn đầu bọn chúng, ba bốn gã bất đắc dĩ phải dừng lại. Súng của Tề Đình kề vào thái dương của một trong số các tên đó, còng tay còn lại cũng nhanh chóng khóa tay một tên vào khung sắt ven đường. Tất cả chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 30s, khiến tất cả bọn chúng đều không lường được một nữ cảnh sát lại có thể làm được.

"Nói mau, các ngươi đến từ đâu?"

Tên bị nàng khống chế có vẻ là đầu sỏ nên hai thanh niên đang mơ màng còn lại mới không dám manh động mà chỉ thụt lùi dần dần. Tè Đình bắt lấy tay hắn bẻ ra sau lưng, áp sát vào lưới sắt ven đường.

"Có chết tụi tao cũng không khai!"

Tên bị nàng dí súng phun ra một ngụm nước miếng dơ bẩn, may mà nàng né kịp, không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự khống chế. Tề Đình nhíu mày, súng trong tay đưa sát vào cổ họng hắn, giọng nói đanh thép hơn.

"Được rồi, về đồn để xem ngươi có còn cứng đầu được hay không!"

Khu vực hoang vắng này vốn dĩ không phải địa phận của nàng quản lí, nhưng nhưng vắng đến nỗi không có người qua lại, thậm chí là trị an hay kiểm lâm cũng không có thì hơi bất thường đi. Nàng tổng cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ đồng đội hay trị an khu vực đến.

Brừmmmm brừmmmmm

Tiếng xe phóng nhanh đột nhiên từ xa lao tới, còn chưa kịp hoàn hồn, hai thanh niên vốn dĩ đang ngoan ngoãn đồng loạt đứng dậy, đẩy nàng ra khỏi lề đường xuống lòng đường, cùng lúc chiếc xe kia lao đến.

"Chết đi!"

Tề Đình bị mất thăng bằng vì khí lực quá lớn của hai tên thanh niên kia, lập tức lảo đảo ngã ra lòng đường. Súng trên tay nàng cũng bị chúng cướp đi trong khoảnh khắc.

Đoàngggg...

Đùnggggg...

Cả hai âm thanh rợn người vang lên cùng lúc khiến bất kì ai nghe thấy đều phải kinh hoảng. Tề Đình chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mù mịt trở về một mảng đơn sắc đen tối, tay phải mới chớm lên cảm giác đau, thân thể nàng đã lăn ra mấy thước so với vị trí bị đẩy ra.

"Đi thôi! Mặc kệ nó!"

Trong mơ hồ còn sót lại, Tề Đình nghe thấy tiếng của bọn chúng chuồn lên xe bỏ chạy. Dường như ngay sau đó, chiếc xe liền phóng vọt đi về phía trước...

Hình ảnh nụ cười ngây thơ của Tề An, từng cái ôm ấm áp của Đổng Yên và cả gương mặt phấn nộn của Tô Uyển chợt hiện ra như bức màn kí ức sống động, Tề Đình vươn tay muốn chạm đến nhưng cơ thể lại không tài nào cử động được. Dần biến mất... Mọi thứ dần biến mất theo tỉnh táo không còn lại một mảnh.

"Cứu..."

----

Cô gái với tóc đen dài ngồi trên chiếc xe Audi đồng dạng màu đen ảo não lướt nhanh trên con đường núi quanh co đến biệt thự ngoại ô. Giải quyết xong xuôi mọi chuyện ở quán bar cũng mất cả một buổi tối không ngủ được của nàng, đến nỗi hiện tại mọi giác quan đều biểu tình phản kháng đòi hỏi chút thư giãn.

Mặc dù mệt mỏi, nàng vẫn gĩư nguyên tư thế thẳng lưng tựa vào ghế ngồi thượng hạng, tựa như một loại thói quen đã được hình thành ngày còn bé, nàng không thể không gồng mình gánh vác trọng trách to lớn đang đè nặng lên đôi vai gầy gò. Khoác lên người sơ mi trắng thuần khiết, thật bất đồng với khí tràng bản thân, nhưng Lục Tịnh Hân lại có chút yêu thích loại quỷ dị này. Ngón tay đan vào nhau đặt lên đùi, đôi khi kí ức về miền xa xôi nào đó, nơi có người nàng tưởng nhớ lại dâng lên mãnh liệt mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó không nhuốm chút vụn bẩn.

"Lục tiểu thư, hình như đằng trước có người bị tai nạn."

Tài xế cũng chính là đàn em đắc lực nhất của Lục Tịnh Hân ở bang hội ngay khi trông thấy phía trước có bóng người nằm đã lên tiếng thông báo. Dù biết rõ Lục Tịnh Hân sẽ không để tâm, nhưng đó vẫn là nhiệm vụ không thể bỏ qua. Lục Tịnh Hân là con người ít nói nhưng thâm trầm, muốn thâu tóm mọi thứ trong lòng bàn tay để thao túng, nhưng lại không chính thức ra tay. Rất nhiều lần hắn phải thốt lên trầm trồ vì cái tài của Lục Tịnh Hân.

Thời điểm chiếc xe vòng qua người nằm trên đường, đôi mắt Lục Tịnh Hân chợt đảo qua gương mặt đầy máu me kia.

"Dừng xe!"

Tiếng lệnh đột nhiên của Lục Tịnh Hân có phần đem tài xế dọa muốn cắn vào lưỡi. Hắn lập tức đạp thắng, nhưng không đợi hắn kịp tấp vào, Lục Tịnh Hân đã mở tung cửa xe lao xuống. Gót giày dẫm trên mặt đường có chút khẩn trương.

"Lục tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Phong Dĩ vội vàng xuống xe hộ tống Lục đương gia, chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao Lục Tịnh Hân lại khẩn trương ra lệnh như vậy. Nhưng nhìn đến đôi mày nhíu chặt của đại đương gia, hắn liền im bặt vì căng thẳng. Nếu truyền thuyết về ánh mắt có thể đem một người bóp nghẹn thì không thể Lục Tịnh Hân là truyền nhân chính tông.

Lục Tịnh Hân rảo bước lại cơ thể nằm trên đường. Tay vươn ra có một chút suy tư, nhưng ngay lập tức đã rút đi không còn một mảnh. Nàng vén tóc người kia sang một bên, gương mặt phấn nộn ngay thơ cũng có phần quen thuộc liền khiến bản thân có chút kinh ngạc.

"Tề Đình?"

Lục Tịnh Hân tuy không biết vì sao Tề Đình lại nằm đây, hơn nữa nhìn sơ qua có lẽ là bị thương rất nặng. Vốn dĩ nửa năm trước vì Đổng Yên mà có lần giáp mặt, Lục Tịnh Hân thừa nhận không thể ghét bỏ một người như Tề Đình. Ngày đó thân thể nhỏ bé này dám trừng mắt lớn tiếng đòi giành lại Đổng Yên, nàng không thể quên được bộ dáng anh dũng đó. Nếu không phải trên cương vị kẻ địch, có lẽ Tề Đình sẽ trông giống như đứa em gái nhỏ khi đứng bên cạnh nàng.

"Lục tiểu thư, người này cô quen sao?"

Không quen? Nhân sinh thật lắm điều bất ngờ. Những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ lại chạm mặt trong hoàn cảnh éo le này. Chỉ cần nàng quay đi, bỏ lại Tề Đình nằm đó, có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng Lục Tịnh Hân lại không thể hiểu nổi lòng mình nữa. Tay nàng vươn ra kiểm tra thân thể cho Tề Đình. Bao nhiêu năm lăn lộn ở hắc đạo tập thành thói quen hiểu rõ cơ thể cho nàng, không ngại bẩn, không ngại làm dơ áo sơ mi mới toanh.

"Phong Dĩ, giúp tôi đem hộp cứu thương lại đây."

Phong Dĩ vội vàng chạy đi lấy theo lệnh Lục Tịnh Hân, trong lòng ẩn chút nghi hoặc. Nếu là người quen của Lục Tịnh Hân thì không lí nào theo nàng ta đã 10 năm nay vẫn không nhận thức được...

"Tay phải của nàng trúng đạn rồi, phỏng chừng đã gãy. Giúp tôi đưa nàng lên xe."

Lục Tịnh Hân sau khi cầm máu nơi bị đạn xuyên qua mà để lại lỗ hổng ghê rợn xong xuôi mới hợp tác cùng Phong Dĩ đưa Tề Đình lên xe. May mắn ngoài trừ cánh tay phải thương tích nặng, vết thương trên người Tề Đình còn lại chỉ là ngoài da. Chiếc Audi sang trọng lần nữa phóng nhanh theo hướng ngược lại, thẳng tiến đến bệnh viện Tân An. Lục Tịnh Hân nhìn gương mặt khổ sở của người nằm đối diện, lòng bất giác dâng lên cỗ vô vị nhàm chán. Có lẽ mình bị điên rồi... Nàng chợt nghĩ đến Đổng Yên, điện thoại trong túi Tề Đình như có linh tính vang lên.

Renggg... Reng....

Lục Tịnh Hân phải khó khăn lắm mới lấy nó ra khỏi túi cảnh phục, màn hình chớp sáng lại lần nữa trêu đùa định mệnh giữa các nàng. Khóe miệng dâng lên đường cong như có như không, ngón tay nàng nhanh chóng bấm nút nghe.

"Alo, Đình à hôm nay khi nào em về?"

Giọng nói kia vẫn vậy, ẩn một chút câu dẫn, lại hòa với thanh điệu dễ nghe tạo cho nàng giây phút thoải mái trong quá khứ.

"Alo, Đình Đình, em có đang nghe máy không?"

Lục Tịnh Hân hé ra khóe miệng, giọng nói lãnh mạc mang theo hàn ý lập tức được thổt ra.

"Là tôi."

P/s: hôm nay có thật nhiều điều muốn nhắn nhủ =))))

1. Điện thoại An đem đi bảo hành rồi, có lẽ sẽ up chap mới hơi lâu... *cúi đầu khóc ròng* Xin lỗi mọi người ahhhh :(((

2. An mới đổi tên wattpad đó ai biết hăm =)) MinteeHalem

2.1 An có up một số đoản văn bên "Chuyện chưa kịp kể", mọi người bơi qua bên í vui đùi đi nè =)))))

3. Đây không phải ngược, Đây không phải ngược, Đây không phải ngược => Điều quan trọng phải nói 3 lần =)))) Tề Đình bị tai nạn, tình cờ lọt vào tay Lục Tịnh Hân... Còn về Đổng Yên nói gì? Chả phải nói dối sao? :( Hãy mong là Tề con yêu sẽ không sao.

4. Tô Uyển hết vai, nghỉ ngơi tầm 4-5 chap nữa trở lại nha :">

5. An yêu mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro