Chương 53
"Tiểu Y, ăn."
"Ừm."
Vân mẫu mất đã hơn một tháng, thời gian trong hơn một tháng này, Hoa Tưởng Dung vẫn đều luôn ở trong nhà của Vân Tưởng Y, ở cùng Vân Tưởng Y.
Tuy mặc kệ là bạn như thế nào nhưng thiếu sót một góc kia, đều không có khả năng bù đắp.
"Hôm nay làm canh cà chua trứng ngươi thích ăn."
"Ừm."
"Ăn ngon không?"
"Ừm, ăn ngon." Trong nhà được quét dọn sạch sẽ, trên linh vị của Vân mẫu vẫn còn nhang. Ở đây, thời gian về sau, còn có khả năng sạch sẽ sao? "Tiểu Dung." Vân Tưởng Y buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Hoa Tưởng Dung ngồi đối diện.
"Ừm?"
"Ta dự định ngày mai rời đi."
Hoa Tưởng Dung kinh ngạc nói: "Rời đi?" Vừa xảy ra chuyện như vậy, lập tức liền rời đi?
Vân Tưởng Y miễn cưỡng dẫn ra một nụ cười, quay đầu nhìn di ảnh của Vân mẫu, nói: "Đúng vậy, rời đi."
Hoa Tưởng Dung liễm mi, yêu thương nhìn Vân Tưởng Y, nói: "Nếu như ngươi không muốn rời đi, có thể tiếp tục ở đây, ta sẽ ở cùng ngươi."
Vân Tưởng Y lắc đầu, nàng thậm chí mang theo nụ cười nói những lời này. "Không, ta sẽ rời đi, ta sẽ không tìm cái chết, cũng sẽ không chìm đắm trong đau khổ, ta sẽ rời khỏi nơi này, công việc, cuộc sống. Ta...Ta sẽ nhớ rõ người...Đừng quấy rầy người...Người...Người hiện tại cuối cùng cũng có thể cùng với lão nhân ở cùng một chỗ, ta..." Vân Tưởng Y nói xong, cười như vậy, dần dần cũng đã khóc không thành tiếng, dần dần nước mắt cũng đã rơi đầy trên mặt.
Cho dù biết hẳn là cố lấy dũng khí để sống, cho dù biết hẳn là cố lấy dũng khí để bản thân càng tốt hơn, nhưng nỗi đau trong lòng, lại không có cách nào khống chế.
"Tiểu Y..." Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy yêu thương, yêu thương lại không biết nên nói như thế nào, nên dỗ dành như thế nào.
Bất luận dỗ dành cái gì, vào lúc này, thật ra đều bạc nhược như vậy, thậm chí bạc nhược đến nỗi đều không thể tiến vào bên trong tai của Vân Tưởng Y, làm sao có thể đi vào tâm hồn của nàng?
"Không sao. Ta chỉ là khó chịu...Không sao, như vậy cũng không có nghĩa là ta không đứng dậy được." Vân Tưởng Y không ngừng dùng mu bàn tay mà lau nước mắt của nàng. Sau đó ngửa đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Trên đường Hoàng tuyền, một ngọn thanh đăng, chúng ta chung quy sẽ gặp nhau...Chúng ta, cũng không cần sốt ruột."
"..."
Đúng vậy, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, chúng ta, chung quy sẽ gặp nhau.
Cứ như vậy, ngày hôm sau Vân Tưởng Y thật sự rời đi, buổi sáng vội vội vàng vàng ngồi xe lửa. Hoa Tưởng Dung và Vân Tưởng Y cùng nhau rời khỏi, rời khỏi nơi này, các nàng lại ngây ngốc ở thành phố.
... ...
Cuộc sống sau đó, Vân Tưởng Y bận rộn cả ngày không ở nhà, Hoa Tưởng Dung cũng bởi vì nhóm nhỏ mới của nàng nhận một bản thiết kế lại bắt đầu bận rộn. Cho nên hai người tuy rằng đã ở cùng nhà nhưng số lần gặp mặt lại không nhiều lắm.
Hoa Tưởng Dung thật ra rất muốn ở nhà chờ Vân Tưởng Y trở về, nàng không ngại phí khoảng thời gian này, ngay cả thời gian chật cứng hiện tại của nàng hận không thể liên tục đem mình làm cho dính sát bên.
Thế nhưng Hoa Tưởng Dung cũng biết, Vân Tưởng Y hiện tại có thể càng muốn dùng phương pháp thuộc về chính nàng, để bản thân yên tĩnh một chút. Tuy rằng Hoa Tưởng Dung không thể bảo đảm biện pháp của Vân Tưởng Y hữu hiệu, thế nhưng nàng ngoại trừ tin tưởng Vân Tưởng Y bên ngoài có thể kiện trì trụ vững, cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Kết quả lúc đợi được hai người cuối cùng chia nhau nhàn nhã rãnh rỗi, có thể tốt đẹp ngồi trên sô pha, yên tĩnh xem phim , đã là chuyện của ba tháng sau.
Phim đang chiếu chính là《yes or no》, cũng không biết Hoa Tưởng Dung tìm ra nguồn phim từ nơi nào.
*Có vẻ như Tiểu Hoa có tố chất hơn đầu đất Tiểu Trư =))
Vân Tưởng Y thật lâu rồi cũng chưa có nhàn nhã rãnh rỗi yên tĩnh ngồi trước TV như vậy. Hoa Tưởng Dung đang cắt táo cho Vân Tưởng Y. Đem táo cắt thành hình dạng thỏ con, đưa tới trước mặt Vân Tưởng Y.
Thường thường nói một ít lời vô nghĩa.
"Tiểu T đóng bộ phim này lúc mới 19 tuổi." Thỏ con làm quả thực rất thật, tay nghề của Hoa Tưởng Dung vẫn tinh xảo như vậy, không làm bà chủ nhà thật sự là vô cùng đáng tiếc.
"Hả? Thật sự nhìn không ra, vậy đều không phải dụ dỗ vị thành niên sao?" Vân Tưởng Y từng ngụm nhỏ ăn thỏ con, nhìn chằm chằm TV thổ tào.
"19 tuổi đã thành niên, tiểu thư." Lúc Hoa Tưởng Dung nói đến đây trên đầu đều lộ từng cái hắc tuyến, tuy rằng trong miệng nói như vậy nhưng nàng quả thực vô cùng vui vẻ.
Bởi vì Vân Tưởng Y thổ tào, nàng cảm giác đã lâu đã lâu cũng không có nghe Vân Tưởng Y thổ tào như vậy. Đây là sau khi Vân mẫu mất, Hoa Tưởng Dung lần đầu tiên nghe được Vân Tưởng Y thổ tào.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất muốn khó, hóa ra nghe người ta thổ tào sẽ muốn khóc, cũng là Vân Tưởng Y có bản lĩnh này.
"...Hoa Tưởng Dung, ngươi không thể nhường ta một chút sao?" Vân Tưởng Y tiếp tục hướng trong miệng mà đút táo vào, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hoa Tưởng Dung. Nàng tựa hồ có chút bất mãn nhưng Vân Tưởng Y nhìn khuôn mặt này, rồi lại nở nụ cười. "Hoa Tưởng Dung, tại sao ngươi cười còn khó nhìn hơn so với khóc?"
"Nếu xấu thì đừng nhìn, xem phim của ngươi đi."
"..." Vân Tưởng Y cho là thật ngoan ngoãn xem phim, con mắt của nàng nhìn chằm chằm TV vẫn không nhúc nhích, nhưng rồi lại vươn tay trái của mình ra, sờ đâu Hoa Tưởng Dung. "Ngoan ~ đừng khóc a."
Rất nhiều thứ đã mất đi, có thể còn lại chỉ là hồi ức, không nên bởi vì sự cố chấp của ngươi mà lại không quý trọng người bên cạnh mình.
Ầm ầm!
Vào lúc hừng đông của ngày nào đó, khi tiếng sấm mùa xuân đầu tiên vang lên, ánh nắng ngày xuân cuối cùng cũng chiếu vào khung cảnh trên mảnh đất đã bị đóng băng lâu lắm rồi. Vân Tưởng Y và Hoa Tưởng Dung trong hai mươi mấy năm vượt qua một mùa đông dài nhất, rốt cuộc cũng qua.
Cảnh xuân tươi đẹp, cây cỏ sinh trưởng chim oanh bay lượn, bươm bướm đủ màu sắc chập chờn. Sắc thái lạnh ấm thay thế, bị cuộn sạch trên toàn đất nước.
"Tiểu Y, cuối tuần có thời gian không?" Hoa Tưởng Dung mặc tạp dề, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh người nào đó đang xem TV.
"Không có." Người nào đó được hỏi lười biếng nói.
"Không có?! Ngươi cuối tuần vẫn còn lên lớp? Gần đây đều không phải đã liên tục lên rất nhiều khóa sao?" Người nào đó nghe được hai chữ Không có trong nháy mắt suy sụp, vẻ mặt thất vọng. "Tiểu Y...Nếu như ngươi không có tiền xài, có thể xài tiền của ta, ta có tiền ~ không cần Tiểu Y liều mạng như vậy ~" Trong lời này tuyệt đối muốn đem Vân Tưởng Y mua xuống.
"Ta không có khóa." Biểu tình này của Hoa Tưởng Dung thật sự là thê lương, khiến Vân Tưởng Y thật sự có chút không đành lòng cự tuyệt.
"Không có khóa? Không có khóa vì sao không rảnh?! Ngươi muốn làm gì đây?" Giậm chân giậm chân! Người nào đó tựa hồ hoàn toàn không có cách nào tiếp thu thời gian không có khóa của đối phương, thế nhưng không muốn vượt qua chính mình.
"Không ra ngoài. Ta muốn ở nhà ngủ." Thật ra Vân Tưởng Y người này thật sự rất làm biếng, cho nên một khi có thời gian, cũng chỉ muốn ngủ mà thôi, điểm này, dựa theo công phu giường chiếu của nàng mỗi ngày thì có thể thấy được. Nàng tuyệt đối là chủ nhân yêu ngủ nhất.
*Ta thấy "công phu" nhất vẫn là Tiểu Hoa =)))))
"..." Nói thật đi, Hoa Tưởng Dung đối với Vân Tưởng Y yêu ngủ điểm này rất oán niệm, thế nhưng lại không thể nói nàng dĩ nhiên lại cùng một cái giường ăn dấm chua có phải không?
Vì vậy đại mỹ nhân Hoa Tưởng Dung mặc tạp dề chậm rãi cọ đến. Cọ đến bên cạnh Vân Tưởng Y, híp một đôi mắt, dụ dỗ nói: "Ngươi xem khí trời gần đây tốt như vậy, nếu như chỉ ở trong nhà ngủ, đều không phải quá lãng phí sao?"
"..." Vân Tưởng Y rất 囧, lẽ nào ngủ một giấc lại còn muốn nhìn khí trời? = =||||
"Cho nên không bằng đi ra ngoài một chút đi, chúng ta có thể ăn cơm dã ngoại a, có thể xem phim, gần đây lễ hội hoa đào của núi Thiên Bình đã bắt đầu rồi, hoa đào nở vô cùng đẹp, cùng đi ngắm đi?"
"Hoa Tưởng Dung...Nếu như ngươi muốn cùng ta đi ngắm hoa đào...Ngươi cứ việc nói thẳng, không cần phải nói nhiều lời vô dụng như vậy." Nhất định phải nói nhiều như thế sao Hoa Tưởng Dung?
Hoa Tưởng Dung xấu hổ. "Vậy có muốn đi hay không?" 【Thế nhưng, không lảm nhảm, ngươi sẽ đáp ứng sao? Ai...làm người thật khó. 】
"Đi thôi, ngắm rồi có thể trở về ngủ tiếp."
Đối phương lập tức liền tươi cười rạng rỡ.
Có lẽ do mùa xuân đến ư? Ánh nắng trở nên tốt đẹp, cho nên tâm tình cũng sẽ tương đối tốt sao?
Loại chuyện ngắm hoa đào này, Vân Tưởng Y vốn dĩ cho rằng phụ nữ sau ba mươi bốn mươi tuổi mới có hứng thú, bất quá đi tới núi mới phát hiện, hóa ra người trẻ tuổi không ít, hài tử càng nhiều hơn.
Lễ hội hoa đào đương nhiên không phải tùy tùy tiện tiên đều có thể ngắm hoa đào, chủng loại hoa đào rất nhiều, tâm tình của mọi người đều vô cùng tốt.
Hoa Tưởng Dung cầm camera, quay rất hăng hái.
Ngày này năm ngoái ở trong các ngõ, người đối diện hoa đào ánh lên sắc hồng.
Trách không được cổ nhân đều thích dùng hoa đào để ví von nữ tử xinh đẹp. Hoa Tưởng Dung nhìn Vân Tưởng Y bên cạnh, chỉ cảm thấy Vân Tưởng Y ở bên trong rừng hoa đào, còn mãn sơn hơn cả hoa đào.
"Hoa Tưởng Dung, đừng nhìn ta như vậy."
"Phốc, vì sao không thể nhìn ngươi?" Hoa Tưởng Dung cười kề sát vào Vân Tưởng Y. "Ta ngắm vợ của ta, có cái gì không thể?" Nói xong người nào đó rất thỏa mãn nhìn bên tai đối phương dần đỏ lên.
Ta hiện tại, thật sự chỉ có một nguyện vọng, chỉ hy vọng có thể cứ đứng cạnh ngươi như vậy, ở khoảng cách gần, muốn nắm tay ngươi thì có thể nắm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro