Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Tâm Ngứa | Chương 7 - Ghen

Chương 6: Tâm Ngứa

Tô Nghi trước kia, cũng không thích nắm tay Hứa Nhược Tinh, cho dù là làm bộ diễn trước mặt mọi người, các cô cũng cực ít khi nắm tay, hơn phân nửa là kéo.

Tô Nghi kéo cánh tay cô, hoặc là để cô kéo Tô Nghi, mười ngón tay đan vào nhau như vậy, số lần ít ỏi không có mấy, ấn tượng sâu nhất chính là lần đó.

Tô Nghi bị cảm nặng, để kịp làm sinh nhật cho bà ngoại, cô cùng Tô Nghi về nhà, Tô Nghi uống thuốc xong ở trên xe ngủ một giấc, tỉnh lại liền bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu vươn tay, cô còn tưởng rằng Tô Nghi là muốn kéo cô, mới vừa dò tay ra, đã bị Tô Nghi nắm lấy.

Tô Nghi trên tay rất nóng, hầm hập thiêu đốt, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy truyền qua, Hứa Nhược Tinh cũng không có buông tay ra, như hiện tại như vậy, cúi đầu nhìn về phía mười ngón tay hai người đan xen.

Một ngày kia, cô cho rằng Tô Nghi bị sốt, sốt đến mơ hồ, nhận nhầm chính mình.

Hiện tại thì sao?

Hứa Nhược Tinh thì thầm: "Tô Nghi."

Tô Nghi nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời, lập lòe ánh đèn phản quang, cô cười rộ lên kỳ thật rất đẹp, mặt mày cong cong, tựa như trăng non, Tô Nghi khó hiêu: "Dạ? Làm sao vậy?"

Nói xong hướng bên người cô cọ cọ, tay càng dùng sức nắm chặt tay Hứa Nhược Tinh, ấm áp đánh úp lại, Hứa Nhược Tinh phát hiện chính mình lại bắt đầu tham lam lưu luyến độ ấm như vậy, lắc đầu: "Không có gì."

Cô nói: "Vào đi thôi."

Tô Nghi nhìn cô cười, nắm tay cô đứng ở cửa thang máy, khi lên thang máy bên cạnh có một khách bước vào, ấn lầu 4, Tô Nghi mở miệng: "Vợ ơi, tầng hai."

Hứa Nhược Tinh ấn tầng hai.

Đến phòng đặt trước, các đồng nghiệp đã ngồi xuống, nhìn đến hai người tới lại đứng lên, Tô Nghi nói: "Đều ngồi xuống đi, gọi món ăn chưa?"

Mọi người lắc đầu: "Vẫn chưa gọi, tổ trưởng gọi đi."

"Đúng vậy.

"Hoàn tỷ nói: "Chúng ta cũng không biết rõ khấu vị của Hứa tổng."

Các cô nói đưa thực đơn cho Tô Nghi, Tô Nghi nói: "Mọi người cứ gọi trước, chúng ta gọi thêm hai món là được."

Rốt cuộc là mời khách tới, như thế nào có thể gọi đồ dựa theo sở thích bản thân, Tô Nghi tuy rằng mất trí nhớ, nhưng lễ nghi cũng không có quên, mọi người nhìn nhau, cuối cùng gọi vài món, cầm thực đơn đưa cho Tô Nghi, Tô Nghi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ăn cái gì?"

Giọng nói mang chút lười biến, dường như các cô vô số lần nói chuyện với nhau như vậy, các đồng nghiệp một đám lỗ tai dựng đứng, có hai người làm bộ chơi di động gửi tin vào trong nhóm: "Đoán xem bọn tôi đang cùng ai ăn cơm."

Trong nhóm là thành viên trong tổ hôm nay không tới thăm được, lập tức một đám dấu chấm hỏi b ắn ra tới: "Tổ trưởng, còn có Hứa tổng."

"Mọi người không thể tưởng được tổ trưởng bên ngoài là dáng vẻ như thế nào đâu, quá dịu dàng!"

"Hơn nữa còn rất ỷ lại Hứa tổng nữa, cửa miệng luôn là vợ ơi."

"Cái gì?! Tổ trưởng vậy mà cũng gọi vợ ơi!"

Nhìn đến các cô kinh ngạc spam tin nhắn, người gửi tin nhắn thấy rất vừa lòng, buông di động, bên kia hai người còn đang thảo luận ăn cái gì, Hứa Nhược Tinh nói: "Đều được đi, chị cũng không kén ăn."

"Chị không phải không thích ăn đồ ngọt sao?" Tô Nghi theo bản năng nói một câu như vậy, nói xong người kia sửng sốt, nhìn về phía đối phương, Hứa Nhược Tinh hỏi cô ấy: "Em nhớ ra rồi sao?"

"Không có.

"Tô Nghi cười: "Chị có phải không thích đồ ngọt hay không?"

Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.

Tô Nghi ý cười càng đậm: "Em biết mà."

Cô dựa bên tai Hứa Nhược Tinh, như làm nũng nói: "Em mất trí nhớ nhưng vẫn đều nhớ rõ thứ chị thích."

Hứa Nhược Tinh ngậm miệng, cô thật đúng là không nghĩ tới Tô Nghi sẽ nhớ rõ khẩu vị của chính mình.

Trước kia khi Tô Nghi cùng nhau ăn cơm gọi món ăn, cô xác thật cố ý tránh đi những món ăn có vị ngọt, Tô Nghi có gọi một món ngô xào đường, cô không chạm vào, Tô Nghi hỏi tới cô mới nói không quá thích ăn đồ ngọt.

Cô còn tưởng rằng Tô Nghi đã sớm quên, hiện tại mất trí nhớ, còn có thể nhớ kỹ.

Tô Nghi cuối cùng gọi vài món ăn, đưa thực đơn cho nhân viên, các cô có người phải tự lái xe, cho nên cũng không uống rượu, gọi đồ nước ép cùng trà, mọi người cùng Hứa Nhược Tinh ngồi ở cùng nhau nhiều ít còn có chút gò bó không được tự nhiên, nhưng có Hoàn tỷ cùng Tô Nghi ở đây, miễn cưỡng nói chuyện được, không khí không đến mức quá xấu hổ, cũng xem như hòa thuận vui vẻ.

Bộ phận các cô trước kia mỗi lần có nhân viên mới gia nhập đều sẽ liên hoan, nghi thức hoan nghênh, nhưng Tô Nghi cực ít khi tham gia, hiện tại thật ra nhân cơ hội này, cùng các cô thân thiết thêm một chút.

"Tổ trưởng, lấy trà thay rượu, kính chị một ly, hy vọng chị cùng Hứa tổng bên nhau trọn đời!"

"Tổ trưởng, hy vọng sức khỏe của chị nhanh chóng khoẻ lên."

"Tổ trưởng, sớm một chút trở về công ty nha."

Mọi người mồm năm miệng mười kính rượu, Tô Nghi uống đến dạ dày có chút khó chịu, cô đứng đậy nói: "Em đi WC."

Hứa Nhược Tinh còn không có mở miệng, Tô Nghi nói với cô: "Vợ, chị đi cùng em được không?"

Dính người đến như vậy.

Mọi người mở rộng tầm mắt, Hứa Nhược Tinh ở trước mặt mọi người đứng dậy, cùng Tô Nghi đi WC, tới gần phòng vệ sinh cửa mở ra, truyền ra tới một chút âm thanh: "Tô luật sư, ly rượu này ông không uống không thể nào nói nổi đi, vừa mới thắng một vụ tuyệt vời như vậy, nghe nói Hoài Hải đã mời các người làm cố vấn cho bọn họ."

Giọng nói của người đàn ông có chút trầm: "Tin tức của các người truyền rất nhanh nha."

Hoài Hải, công ty của Tô Nghi.

Hai người đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn về phía trong, cửa không đóng kín mít, khe hở có thế nhìn đến một người đàn ông giơ cái ly, thuận lợi mọi bề, là cha của Tô Nghi.

Hứa Nhược Tinh lúc sáng có gọi điện cho ông ta, trợ lý nói: "Tô luật sư đang ở tòa án, chờ kết thúc sẽ thông báo có cuộc gọi từ chị."

Chính là cho tới bây giờ, cũng không có trả lời.

Việc này cô còn không có nói cho Tô Nghi, nhưng cô phỏng đoán Tô Nghi đã biết, Tô Nghi không nhúc nhích, nói với Hứa Nhược Tinh: "Khi còn nhỏ cha mẹ em thường xuyên cãi nhau, mỗi lần đều là vì kiện tụng, bọn họ sẽ không phụ trách cùng một vụ án, nhưng thường sẽ bởi vì cùng một vụ án mà cãi nhau ầm ĩ."

Tô Nghi khi đó không hiểu, lần đầu tiên cãi nhau còn tưởng rằng là chính mình sai, thật cẩn thận lấy lòng hai bên, cùng cha nói lời nhẹ nhàng, lại chạy tới cùng mẹ làm nũng.

Mãi đến sau này, càng ngày càng nhiều tranh cãi, cô kẹp ở bên trong thế khó xử, rốt cuộc có một lần sau khi hai người bùng nổ cãi nhau cô khóc lóc nói: "Ba mẹ còn cãi nhau nữa thì ly hôn đi!"

Lúc đó cô mới vài tuổi, căn bản không hiểu cái gì là ly hôn, chỉ là nghe cha mẹ nói nhiều quá, liền nhớ kỹ, cha cùng mẹ đều phản đối lời cô nói.

"Không có con, chúng ta đã sớm ly hôn!"

Tuy rằng ông ấy không có nói rõ, nhưng Tô Nghi biết, chính mình là chướng ngại vật, liên lụy đến sự nghiệp của hai người, sau này hai người thật sự ly hôn, cô lại tự trách, có phải hay không bởi vì ngày đó lời cô nói dẫn tới bọn họ ly hôn, cô bắt đầu từ việc nhỏ không đáng kể tìm một chút thứ có thể xoay chuyển, bắt đầu từ khe hở lé lói tìm yêu thương hai người dành cho chính mình.

Nhưng càng tìm, trái tim càng thấy băng giá, càng tìm càng thêm phũ phàng, bọn họ căn bản là không yêu cô.

Cha cô nói rất đúng, không có cô, bọn họ đã sớm ly hôn, cô lúc trước nói cha mẹ ly hôn đi, chỉ là thuận thế làm cho hai người bậc thang để leo xuống, hai người không một chút quan tâm đem tất cả cảm xúc bất mãn đều đẩy cho cô, làm cô lo lắng sợ hãi thừa nhận hết thảy, chẳng sợ khi đó cô mới vài tuổi.

Cô sau này dọn qua đi sống cùng bà ngoại, từ chối gặp cha mẹ, chỉ là ngày lễ ngày tết, sẽ cùng bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, nói những đề tài chuyện vu vơ không đau không ngứa.

Lần trước cô gặp mặt cha cô, là khi nào?

Tô Nghi đã quên.

Cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Cha mẹ chị có cãi nhau không?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Rất ít."

Cha mẹ cô đều hiểu lý lẽ, cô từ nhỏ liền cực ít khi nghe được cha mẹ tranh cãi, Tô Nghi nói: "Thật hạnh phúc."

Là hạnh phúc mà cô nằm mơ đều muốn có được.

Cô muốn trước nay đều không phải một gia đình hoàn chỉnh, cô có thể tiếp thu cha mẹ cô không hoà thuận, nhưng không thể tiếp thu được phương thức như cha mẹ đã đối xử với cô, Hứa Nhược Tinh thấp giọng gọi: "Tô Nghi."

"Em đi phòng vệ sinh.

"Tô Nghi chớp mắt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ở đây chờ em được không?"

Hứa Nhược Tinh biết cô muốn chỉnh đốn lại cảm xúc, gật gật đầu, không theo sau.

Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh, vốc một chút nước lạnh vào trên mặt, những hình ảnh ấy khi còn nhỏ lại hiện ra, không chỗ che giấu, những cảm xúc ấy không kiêng nể gì công kích lấy tâm trí cô.

"Em hôm nay buổi tối không rảnh ở bên cạnh Tô Nghi, buổi tối anh trở về sớm một chút."

"Anh cũng không rảnh, cơ quan muốn liên hoan."

"Không thể đẩy lùi lại sao? Cả ngày cơ quan cơ quan, Tô Nghi không phải con gái anh sao? Cha con bé còn chưa có chết đâu!"

"Nói chuyện cho cẩn thận! Bảo tôi chăm sóc Tô Nghi, em đi đâu? Buổi tối đi làm gì? Đi tiếp khách? Tiếp như thế nào?"

"Tô Trường Hoà lặp lại lần nữa thử xem! Tôi không muốn cãi nhau với anh, đón Tô Nghi rồi gửi chỗ mẹ tôi đi."

"Muốn gửi thì đi mà gửi."

Kết quả hai người một người xách theo túi xách, một người cầm chìa khoá xe, liền như vậy rời đi khắc khẩu trong nhà, để lại cô một người, lẻ loi, cô độc nhìn phòng khách vắng lặng.

Tô Nghi thấy trái tim đau thắt lại, sắc mặt trắng bệch, đôi tay cô đè ở bên cạnh bồn rửa tay, ngón tay bóp thật chặt, đầu ngón tay đè ép đến biến hình cũng không có phát hiện.

Vừa rồi Tô Trường Hoà khí phách hăng hái cùng giọng nói bén nhọn mãnh liệt kích thích cô trong quá khứ khác hẳn nhau.

Tô Nghi nhíu chặt mày, cảm giác không khí càng thêm loãng, không gian bắt đầu vặn vẹo, cô hít sâu, giống một con cá sắp chết, đang liều mạng nuốt vào nguồn nước, Tô Nghi cảm thấy mơ hồ, khi hướng bên cạnh dựa vào thì được một người đỡ, phía sau truyền đến thanh âm: "Tô Nghi?"

Là Hứa Nhược Tinh.

Tô Nghi quay đầu, gương mặt Hứa Nhược Tinh tại giờ phút này vô cùng rõ ràng, lôi cô từ lốc xoáy ra ngoài, vặn vẹo bốn phía chậm rãi khôi phục nguyên hình.

Hứa Nhược Tinh đầy mặt lo lắng: "Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì.

"Tô Nghi nói: "Đột nhiên đau đầu, khả năng tai nạn xe cộ còn không có hoàn toàn khỏi hắn."

Hứa Nhược Tinh hiểu rõ: "Đợi lát nữa nói một tiếng với đồng nghiệp của em, chúng ta đi trước?"

Tô Nghi nói: "Không cần, em không sao."

Cô nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt, Hứa Nhược Tinh không nhiều lời, cùng Tô Nghi ra khỏi phòng vệ sinh.

Trùng hợp Tô Trường Hoà phòng bên đó đột nhiên mở cửa, bên trong nối đuôi nhau đi ra một ít người, Tô Trường Hoà bị nâng niu săn đón đứng ở chính giữa: "Tô luật sư, đi Hoài Hải cũng không thể quên chúng tôi, giới thiệu chút khách hàng cho chúng tôi được không?"

"Đó là đương nhiên.

"Tô Trường Hoà cười thoải mái, Tô Nghi đứng ở phía sau bọn họ lại nắm chặt nắm tay, không hề chớp mắt xem những người đó rời đi, Tô Trường Hoà quẹo vào một dãy hành lang khác, Tô Nghi mới thu hồi tầm mắt.

Cô trầm mặc vài giây, phía sau Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."

Tô Nghi quay đầu, hành lang đèn chiếu trên người Hứa Nhược Tinh, chiều vào đồng tử, đôi mắt trong trẻo, Hứa Nhược Tinh nói: "Không phải em sai."

Bọn họ cãi nhau, không phải em sai.

Bọn họ ly hôn, cũng không phải em sai.

Tô Nghi cảm thấy chóp mũi đau xót, dường như trở lại khi còn nhỏ, cha mẹ cãi nhau xong khiến cô liền sợ hãi, co rúm lại ở thế giới của chính mình, ảo tưởng đúng theo như lời của cha mẹ, không có cô thì tốt rồi.

Chính là khi đó không có người an ủi cô.

Mãi cho đến cha mẹ ly hôn, không có người nào nói với cô một câu, không phải cô sai.

Câu an ủi này đến muộn bao nhiêu năm, đánh tan cảm xúc của Tô Nghi, khoé mắt cô đỏ lên, giương mắt nhìn Hứa Nhược Tinh, cắn chặt môi, đột nhiên xoay người, đôi tay ôm eo Hứa Nhược Tinh, gắt gao ôm lấy, vùi đầu ở trong lòng ngực, sợi tóc vướng lên cằm Hứa Nhược Tinh, ngứa ngứa.

___

Hứa Nhược Tinh: Em làm sao lại ôm chị nữa rồi?

Tô Nghi: Em ôm vợ của em, trước tiên là phải chào hỏi xin phép?

Hứa Nhược Tinh:!.

Chương 7: Ghen

Tô Nghi không phải người yếu ớt, hoặc là nói, cô trước kia ngụy trang quá tốt, không chê vào đâu được, làm người khác một chút đều đoán không ra cảm xúc của cô.

Nhắc tới cô đa số lý do thoái thác đều là, một nhà thiết kế rất tài ba, thật xinh đẹp, tính tình có chút lạnh lùng, không dễ ở chung lắm, năng lực trong công việc thì không cần nói.

Không có người nào sẽ nghĩ đến gia đình cô, cha mẹ cô, bởi vì Tô Nghi chưa bao giờ nói.

Nhớ rõ ngày đó đi xem mắt, Hứa Nhược Tinh gặp mặt Tô Nghi, trên tờ thông tin, cột cha mẹ kia cô ấy để trống, theo sau mới đưa cho cô hai bức ảnh: "Đây là cha mẹ em, chị hẳn là có nhận ra đi."

Cô đương nhiên nhận ra, trong giới luật sư có tiếng 'chiến thần bất bại', bao nhiêu người muốn mời bọn họ làm cố vấn cho công ty, cô tự nhiên có chút nghe thấy, Tô Nghi theo sau nói: "Cha mẹ em vào lúc em còn rất nhỏ liền ly hôn, em đi theo mẹ, ngày thường rất ít gặp mặt, cho nên chị không cần lo lắng cho về sau chúng ta kết hôn, cha mẹ em bên này sẽ mang đến chuyện khó xử gì, chị chỉ cần giúp em ứng phó bà ngoại em, em cũng sẽ giúp chị ứng phó với cha mẹ chị."

Cô tuy rằng là nhà thiết kế, nhưng khí thế lúc đàm phán không yếu chút nào, loại khí thế sinh ra đã có sẵn rất ít thấy, cũng không hùng hổ doạ người, nhưng làm người khác không thể bỏ lỡ, cô còn nhớ rõ ngày đó đưa ra hợp đồng, cô hỏi cô ấy: "Cha mẹ em biết em sắp kết hôn không?"

Tô Nghi cười: "Không biết, em sẽ gửi tin nhắn thông báo cho họ."

Gương mặt cô ấy tự nhiên hào phóng, bình tĩnh thảnh nhiên, tựa hồ cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Cùng biểu hiện hiện tại hoàn toàn bất đồng.

Vẫn là sẽ khó chịu đi.

Chỉ là từ trước che giấu quá tốt, hoàn hảo đến không ai có thể nhìn thấy vết sẹo mà Tô Nghi giấu đi, cho rằng cô sẽ không bị thương, cho nên không có ai nhìn thấy mặt yếu ớt của cô.

Chuẩn xác mà nói, là Hứa Nhược Tinh chưa từng thấy cô ấy yêu đuối qua.

Hứa Nhược Tinh chợt khựng lại, cũng có thể chỉ là không ở trước mặt cô yếu đuối qua.

Tô Nghi từ trong lòng ngực ngẩng đầu, khóe mắt còn phiếm hồng, gương mặt nhu nhược đáng thương, trên môi màu son đã phai nhạt rất nhiều, cắn môi: "Vợ ơi, chúng ta trở về đi."

Hứa Nhược Tinh ừ một tiếng, cùng Tô Nghi trở lại phòng, các đồng nghiệp cũng chưa động đũa mấy, thức ăn trên bàn còn cùng mới vừa dọn lên không khác biệt lắm, rất câu nệ, Hứa Nhược Tinh thấy các cô không được tự nhiên nên nói với Tô Nghi: "Sớm một chút kết thúc đi."

Tô Nghi gật đầu, cùng mọi người chạm cốc, lúc sau cùng mọi người lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoàn tỷ nói với cô: "Chúng ta đi về trước, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm."

"Vâng." Tô Nghi đứng dậy, Hoàn tỷ dựa cô gần một ít, giọng nói nhỏ rất nhiều: "Vậy chuyện công việc của em, đừng quên."

Là để cô nói với Cừ tổng chuyện tai nạn xe cộ.

"Em đã biết."

Hoàn tỷ mang theo mọi người rời đi, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi có còn muốn ăn hay không, Tô Nghi lắc đầu, lúc lên xe cô đột nhiên kêu: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh quay đầu, Tô Nghi nhìn cô nói: "Chúng ta có thế đi phố ăn vặt không?"

"Phố ăn vặt? Là con phố nào?"

"Phố ăn vặt phía đối diện, em chưa từng đi cùng chị bao giờ sao?"

Cô nói giọng thực nghi hoặc, tựa hồ chưa từng đi với Hứa Nhược Tinh thực sự rất kỳ quái, Hứa Nhược Tinh khó hiểu, nhưng lắc đầu: "Không có."

Tô Nghi lên xe, ngồi ở ghế phụ: "Hồi học đại học, em thích nhất đi nơi đó ăn cơm trưa."

Đó là năm nhất, năm thứ hai làm sinh viên trao đổi, ra nước ngoài.

Hứa Nhược Tinh khó hiểu: "Đồ ăn ngon lắm sao?"

Tô Nghi lắc đầu: "Không ngon cho lắm." Thậm chí là bình thường, là cơm nhà, nhưng cô chỉ cần có thời gian liền sẽ đi, thấy Hứa Nhược Tinh không hiểu, Tô Nghi giải thích: "Nơi đó người nhiều."

Nhiều đến có thể lấp đầy sự cô đơn của cô.

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà chỉ có chính mình cùng bà ngoại, khi đó bà ngoại còn có công việc, trong nhà đa số đều chỉ một mình cô, khi còn nhỏ không có mạnh mẽ như vậy, một mình gặm nhấm tịch mịch cùng sợ hãi, cho nên cô sẽ đi đến những nơi có nhiều người, ảo tưởng bên cạnh chính mình cũng thực ồn ào náo nhiệt.

Cái thói quen này mãi cho đến đại học đều không có thay đối, cho nên cô đặc biệt thích đi đến một quán cơm ăn trưa hoặc ăn khuya gần cổng trường, bốn phía càng ồn ào náo động, càng cảm thấy an tâm.

Giọng nói nhợt nhạt, thanh âm thực nhẹ, dường như đang lâm vào đoạn hồi ức kia.

Lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái.

Đèn đường từ ngoài cửa sổ xe rọi vào tới, chiếu trên người Tô Nghi, sáng tối đan chéo, hình dáng cô ấy ở dưới đèn dần dần rõ ràng.

Ngày hôm nay, cô dần dần hiểu biết quá khứ của Tô Nghi, với những ký ức đau buồn cùng vết sẹo không có khép lại, mặt ngoài Tô Nghi mạnh mẽ tự tin, có lẽ lúc về đến nhà, cùng hiện tại giống nhau, cũng biết đau đớn mềm yếu.

Kết hôn hai năm, hiểu biết về cô ấy còn không có bằng một ngày hôm nay.

Đôi tay Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, rốt cuộc cũng không nói câu gì mang Tô Nghi đi đến trường đại học cũ.

Trường đại học buổi tối đều là người, học sinh xung quanh nhiều nhất, tốp năm tốp ba ăn mặc đồng phục, càng có rất nhiều nữ sinh mặc váy ngắn, mấy nam sinh trên tay ôm theo bóng rổ, một thân đều là mồ hôi, Hứa Nhược Tinh và Tô Nghi lướt qua, nhấc lên một làn gió nóng.

Tô Nghi mặc quần áo ở nhà, kiểu dáng rộng thùng thình, thoải mái, tự nhiên, cùng Hứa Nhược Tinh liền có chút không hợp nhau, cô ăn mặc tinh xảo, tựa như mới từ trên bàn đàm phán đi ra ngoài, đầy người lộ ra vẻ giỏi giang cùng quyết đoán, một thân mang hơi thở tinh anh.

Hình ảnh này ở trong mắt những người trẻ tuổi thực mê người, đặc biệt là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, còn chưa đi ra xã hội, chống cự không được dụ hoặc, càng không nói đến, Hứa Nhược Tinh còn xinh đẹp như vậy.

Bởi vì cô xuất hiện, toàn bộ phố nhỏ bị kéo cao, cô cùng Tô Nghi trên người dính bao nhiêu cặp mắt là không đếm xuể, một chủ quán gọi lớn: "Cậu kia, cơm hộp xong rồi."

"Cậu ơi!"

Thanh âm phát ra, làm cho nam sinh hoàn hồn, thấy những người khác nhìn nhìn, mặt ửng đỏ, tức khắc xách theo cơm hộp rời đi nhưng còn không quên quay đầu lại nhìn Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh.

Hai người bọn họ vào một cái quán ăn khuya, chủ quán trông thấy Tô Nghi: "Ô, cháu hôm nay như thế nào tới đây?" Quá khứ Tô Nghi chỉ có cuối tuần mới có thể lại đây.

Tô Nghi đáp: "Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, cùng vợ của cháu cùng đi đến."

Cô nói xong nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, tuy rằng không có đơn độc giới thiệu, nhưng ngụ ý rõ ràng, bà chủ quán hiểu được, cười: "Hóa ra là vợ của cháu, thật xinh đẹp, hai người các cháu thật xứng đôi, một lát nữa ta mang đồ ăn lên nha."

Tô Nghi hơi ngửa đầu: "Cảm ơn cô."

Chủ quán đi rồi, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em quen với chủ quán sao?"

"Ngẫu nhiên cuối tuần sẽ đến."

Tô Nghi nói tới đây lại nhớ đến ngay sau khi về nước liền trở lại quán ăn khuya này, chủ quán lập tức nhận ra cô: "Cháu có phải người kia hay không, trước kia là sinh viên Hòa Đại?"

Tuy rằng không thể nói ra tên cô, nhưng chủ quán vẫn là ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô.

Tô Nghi hơi hơi kinh ngạc: "Cô còn nhớ rõ cháu?"

"Nhớ rõ." Chủ quán nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, muốn quên đều rất khó nha." Tuy rằng là quán đông người, nhưng chủ quán xác thật nhớ kỹ cô: "Bởi vì thực đặc biệt."

Rất khó đến có một người như vậy, mỗi lần đều là một mình tới ăn cơm, ăn xong lại không làm gì khác cứ thế ngồi nửa giờ, một ngày như thế, một tuần như thế, một năm cũng như thế, cho nên ấn tượng của chủ quán khắc sâu.

Chủ quán sau lại hỏi: "Nghe nói cháu ra nước ngoài, mới vừa về nước sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Dạ, cháu mới vừa về nước."

Sau khi về nước không phải vội vàng gặp mặt cha mẹ, mà tới một quán ăn khuya ăn cơm như vậy, có đôi khi, Tô Nghi cảm thấy chính mình sống giống như trò cười, từ đó về sau chỉ có cuối tuần ngẫu nhiên sẽ đến.

Tô Nghi rũ mắt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị muốn ăn cái gì?" Nói xong đem thực đơn đưa cho Hứa Nhược Tinh: "Em mời khách."

Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn Tô Nghi, gương mặt cô ấy cùng với quá khứ có hơi chút bất đồng.

Từ trước Tô Nghi là người không hay thể hiện cảm xúc, an tĩnh mà nhạt nhẽo, tự đặt bản thân bên ngoài mọi chuyện.

Chẳng sợ ngồi đối diện cô, cũng có một tầng trong suốt ngăn cách, tầng này hơi mỏng ngăn cách bao bọc lấy Tô Nghi, làm người khác không tìm tòi nghiên cứu được, không thể càng tiến thêm một bước, chỉ có thể đứng bên ngoài biên giới do Tô Nghi vẽ ra.

Mà hiện tại, cô ấy lộ ra mềm mại bên trong, đem hết tất cả mọi chuyện đều kể cho cô, Hứa Nhược Tinh siết chặt thực đơn, nghe được Tô Nghi giới thiệu: "Món này không tồi, em từng nếm rồi, hương vị rất ngon."

Cô ấy giới thiệu hai ba món đồ ăn, Hứa Nhược Tinh cúi đầu, chọn một món: "Liền chọn món đó đi." Vừa mới từ trên bàn cơm rời đi, cô cũng không phải rất đói bụng.

Tô Nghi gật đầu, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, chủ quán không chỉ có tặng hai món đồ ăn, còn tặng rượu, biết các cô phải lái xe liền đổi thành đồ uống.

Tô Nghi bưng cái ly, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nhìn Hứa Nhược Tinh cười: "Thật ngọt, chị cũng uống một ngụm thử xem."

Nói xong đưa cái ly cho Hứa Nhược Tinh, cô nhìn hai mắt cô ấy, muốn cầm lấy cái ly, Tô Nghi lại không đồng ý, Hứa Nhược Tinh chỉ đành nhấp một ngụm còn Tô Nghi vẫn cầm trên tay.

Rất ngọt, trước kia chưa từng uống loại đồ uống này.

Tô Nghi nhỏ giọng hỏi cô: "Ngon không ạ?"

Hứa Nhược Tinh nhìn đôi mắt Tô Nghi: "Khá dễ uống."

"Chúng ta sau khi xuất viện, chị cùng em đi siêu thị mua một chút được không?" Tô Nghi nói xong lại uống một ngụm, hương vị ngọt ngào, cô cong mặt mày, dò hỏi ý của Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh gật gật đầu: "Được."

Tô Nghi buông cái ly: "Cảm ơn vợ."

Âm điệu mềm mại, mang chút thân mật cùng làm nũng, một tiếng lại một tiếng vợ, mới một ngày, Hứa Nhược Tinh liền nghe thành thói quen, cô cầm chặt cái ly, khi cúi đầu chủ quán bắt đầu mang đồ ăn lên, vài món cơm nhà, tiêu chuẩn so ra kém với nhà hàng vừa nãy, trang trí cũng không tinh xảo như vậy, nhưng Tô Nghi ăn uống rất vui vẻ, phía sau cô ấy là một nhà bốn người, cha mẹ mang theo hai đứa nhỏ, hai em bé gái sinh đôi có chút náo nhiệt, vẫn luôn làm ầm đòi về nhà, hai vợ chồng dỗ dành hai đứa.

Tô Nghi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đáy mắt không thấy bực bội, Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy, trùng hợp bắt giữ được đáy mắt cô ấy có một chút hâm mộ.

Cô cũng nhìn về phía bên một nhà bốn người, đứa nhỏ đã yên lặng, đang ngoan ngoãn uống trà sữa, hai vợ chồng vẫn nhỏ giọng nói chuyện, ngẫu nhiên lau lau khóe miệng cho con, không khí ấm áp nồng đậm, cảm giác hạng phúc vô cùng đơn giản, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi: "Em thực sự thích nơi này đúng không?"

Ánh mắt Tô Nghi còn chưa dời mắt đi, gật đầu: "Dạ."

Cô trả lời xong xoay đầu, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, nói: "Em nhớ trước kia, nếu em có người mình yêu, em nhất định sẽ mang cô ấy tới nơi này ăn cơm."

Tô Nghi nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh cười cười, ánh mắt trong veo, chân thành.

Đây là nguyên nhân hôm nay cô dẫn Hứa Nhược Tinh tới ăn cơm, bởi vì cô thích Hứa Nhược Tinh.

Nhưng Hứa Nhược Tinh lại nắm chặt cái ly, môi mím chặt.

"Em nhớ tới trước kia, nếu em có người mình yêu, em nhất định sẽ dẫn cô ấy tới đây ăn cơm."

Cho nên, cô ấy cũng từng mang người kia tới ăn cơm rồi sao?

____

Tô Nghi: Mất trí nhớ, có thể yêu đương.

Hứa Nhược Tinh: A!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt