Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 - 60

Chương 56: Vừa Rồi

Lam Lâm "bị bắt" thành người đầu tiên ra khỏi thang máy, trước khi rời đi có hỏi Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng, cả buổi sáng làm phiền Tô tổng giám, không biết có vinh hạnh mời hai người một bữa cơm hay không?"

Tô Nghi nghiêng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, suy nghĩ, chị ấy hẳn là không có thời gian?

Quả nhiên, Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt từ chối: "Giữa trưa còn có chút việc, xin lỗi Lam tiểu thư."

Lam Lâm gật đầu một cái: "Không sao, lần sau lại hẹn." Rồi quay sang nói với Tô Nghi: "Chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé, chị có vấn đề gì cứ liên hệ với em bất cứ lúc nào."

Có vẻ quan hệ rất thân thiết.

Hứa Nhược Tinh mím môi, nhìn Lam Lâm ra khỏi thang máy.

Tô Nghi đứng ở cửa thang máy hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị lên tầng mấy?"

Cô suy nghĩ một lát: "Em đi tầng nào?"

Tô Nghi có chút không hiểu được: "Em về phòng thiết kế."

Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Không ăn cơm trưa?"

Tô Nghi nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa.

"Giữa trưa có bữa tiệc nào sao?"

"Không có."

"Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Nói xong không đợi Tô Nghi đáp lời, Hứa Nhược Tinh liền nói: "Tâm sự tình huống phòng thiết kế."

Tô Nghi hiểu, chính mình mới vừa nhậm chức, cũng nên hiểu một chút tình huống, gật đầu: "Được."

Cô liếc mắt thoáng qua nhìn Tô Nghi, nét mặt bình tĩnh, đôi tay rũ tại bên người.

Tô Nghi không có nhìn cô cười, không có kéo cô, không có gọi cô một tiếng "vợ ơi".

Không có Tô Nghi làm hành động gì thân thiết, quan hệ giữa hai người từng chút đã kéo xa rất nhiều.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy quanh người trống rỗng, trong lòng cũng trống vắng, loại này cảm giác hư không chỉ có lúc nhìn đến Tô Nghi mới được lấp đầy.

Chẳng sợ không có hành động gì cả, cứ như vậy nhìn Tô Nghi. Cho nên mới mở miệng nói yêu cầu cùng nhau ăn cơm.

Cô lại lần nữa lấy việc công ra tranh thủ việc tư, thân thể căng thẳng, gương mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Khóe mắt Tô Nghi ngắm biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, hơi cúi đầu.

Về văn phòng cầm chìa khóa xe, theo thói quen tính đưa cho Tô Nghi, cô ấy lại nói: "Chút nữa em về nhà sẽ lái xe của em."

Kéo ra khoảng cách rõ ràng như vậy,

Hứa Nhược Tinh càng không vui vẻ, rầu rĩ đáp: "Đã biết."

Nói xong thu hồi chìa khóa xe, Tô Nghi vừa định cầm lấy, tay dừng giữa không trung, có chút xấu hổ.

Tô Nghi gập bàn tay lại, chậm rãi thu hồi, hai người lại lên thang máy, phía sau có mấy nhân viên trong công ty, nhưng nhìn đến hai người thì rất biết ý liền lùi lại, không có cùng Tô Nghi và Hứa Nhược Tinh vào thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Tô Nghi hỏi: "Đi đâu ăn ạ?"

Hứa Nhược Tinh cũng không ý tưởng gì, suy nghĩ một lát nói: "Đi đến quán em thích ăn đi."

Mình thích? Tô Nghi suy nghĩ lại, lập tức nghĩ tới, gật đầu: "Còn rất xa."

"Không sao."

Đề tài lạnh xuống, không khí trên xe yên lặng bao trùm lên hai người, làm cho cả người Tô Nghi không được tự nhiên.

Giật giật thân người, lại mở ra di động, làm bộ xem tin tức, tâm tư lại ở trên người Hứa Nhược Tinh.

Bàn tay tinh tế nắm tay lái, mang đồng hồ màu lam nhạt, đồng hồ xung quanh nạm kim cương vụn, ánh mặt trời chiếu vào, lóe sáng.

Do thời tiết oi bức, cổ tay áo sơ mi cũng được xắn lên, chỗ cúc áo trên cùng cũng được cởi ra, như ẩn như hiện xương quai xanh.

Mái tóc quấn lên, còn có đường cong sườn mặt hình dáng rõ ràng, vành tai trắng nõn, trên tai còn đeo khuyên tai màu xanh nhạt.

Điều hòa Bên trong xe thổi lên trên người, nhưng Tô Nghi càng ngày càng nóng, không có tâm tư xem di động.

Xe rẽ vào một con đường, di động rơi xuống, Tô Nghi vội vàng cúi đầu nhặt lên.

Hứa Nhược Tinh thấy thế, hỏi: "Tìm được rồi chứ?"

"Tìm được rồi."

Vừa muốn ngẩng đầu, tay phải của Hứa Nhược Tinh đã đặt trên đỉnh đầu Tô Nghi, sợ khi ngẩng đầu đụng vào phía trước.

Tô Nghi bị hành động này làm cho tim đập nhanh một nhịp, nhanh chóng ngồi thẳng thân người, nhìn tay Hứa Nhược Tinh thu hồi lại.

Thật muốn cầm lấy bàn tay.

Nắm lấy, mười ngón đan xen.

Tô Nghi điều chỉnh hô hấp, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, cố gắng bình phục cảm giác khô nóng trong người.

Bên trong xe không khí không lưu thông, mùi hương thuộc về hai người pha trộn vào nhau, cảm xúc trong xe mập mờ ái muội.

Ý đồ dùng công việc đánh vỡ bầu không khí này, Tô Nghi nói: "Em đã liên hệ với Thẩm Như Tuyết."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cô ấy nói như thế nào?"

"Sẽ giúp em liên hệ với người mẫu khác, một lát nữa sẽ cho em câu trả lời."

Hứa Nhược Tinh không nhẹ không nặng ừ một tiếng.

Tô Nghi lại nói: "Em chọn Đào Nguyệt."

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt không có kinh ngạc, bình tĩnh đáp: "Đã biết."

"Chị không trách em tự tiện làm quyết định sao?"

Rốt cuộc mọi người trong phòng thiết kế đều cho rằng cô sẽ chọn Triệu Tam, chủ yếu sợ làm hỏng show diễn thời trang của SX lần này.

"Không đâu, chị tin tưởng em có năng lực xử lý tốt."

Tô Nghi cảm giác trái tim thình thịch, đập nhanh hơn một chút.

Nói chuyện liền nói bình thường thôi, khen cô làm gì.

Thật vất vả mới giữ vững cảm xúc suýt chút nữa lại bị phá vỡ hết mọi phòng bị, Tô Nghi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, sườn mặt bị ánh mặt trời soi đến một chút, hồng hồng hai má.

Nửa giờ sau, hai người tới cửa quán ăn gần trường đại học, giữa trưa không có nhiều người bằng buổi tối, bên trong vị trí trống còn không ít, chủ quán thấy Tô Nghi tới liền vui vẻ: "Đến ăn đó à?"

Nói rồi nhìn hai người cười: "Còn dẫn cả vợ tới."

Hứa Nhược Tinh cười cười với chủ quán, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ngồi xuống xong, nghe chủ quán hỏi: "Hai người muốn ăn cái gì?"

Trời nóng bức, các cô cũng không có gì muốn ăn lắm, gọi chút rau trộn thêm hai món xào.

Trong phòng có điều hòa, đầu gió đúng hướng hai người ngồi, gió mát lạnh.

Tô Nghi thực mau bình tĩnh lại, bị điều hòa phả gió cảm thấy hơi lạnh, cũng không mặc áo dài tay.

Hứa Nhược Tinh cũng để ý tới, ân cần nói: "Chị với em đổi chỗ đi."

"Để em ngồi bên cạnh chị."

Hai người dựa gần vào nhau.

Thật ra cũng còn chỗ khác, nhưng Hứa Nhược Tinh không nói, Tô Nghi cũng coi như nhìn không thấy.

Bọn họ dựa gần ngồi xuống, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh đang bận với di động, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Có việc gì ạ?"

"Không có việc gì. Lê Thần hỏi chị Lam Lâm hôm nay đi đến văn phòng em có phải có chuyện gì hay không."

Hứa Nhược Tinh giải thích: "Lam Lâm là cậu ấy phụ trách."

Tô Nghi gật đầu: "Không có gì, cô ấy nhờ em làm một bộ lễ phục."

"Lễ phục?"

"Ừ, cô ấy muốn tham gia lễ trao giải, tới hỏi em chuyện lễ phục, em đồng ý giúp cô ấy thiết kế bộ mới."

Hóa ra hai người ở công ty là nói chuyện này.

"Em cảm thấy chúng ta có thể liên lạc với nghệ sĩ, còn có diễn viên điện ảnh nhiều hơn."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô: "Vì sao?"

"Tài trợ." Tô Nghi nói: "Đặc biệt là một ít nghệ sĩ nổi tiếng, không cần họ làm đại diện, chúng ta chỉ cần tài trợ trang phục, liền có thể nâng cao mức độ nổi tiếng."

Nghĩ cùng hướng với Hứa Nhược Tinh.

Tuy nhiên Tô Nghi vốn là người trong giới thời trang, đối với chuyện như này nhạy bén cũng thực bình thường, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Em có ý tưởng gì hay không?"

"Mở thêm mặt hàng cao cấp."

Mộng tưởng này, cũng có chút quá mức lớn.

Hứa Nhược Tinh đột nhiên nghĩ đến lời Lê Thần nói Tô Nghi lý tưởng quá, nhưng này không phải chuyện xấu.

Lý tưởng hóa, mới là động lực đi tới tương lại.

Tô Nghi hướng mắt sang Hứa Nhược Tinh: "Chị cảm thấy thế nào?"

"Mở thêm mặt hàng cao cấp e là phải lùi lại về sau." Nói tiếp: "Trước mắt, chúng ta có thể tài trợ."

Tô Nghi có thể hiểu được, thay đổi không phải một sớm một chiều, có thể đồng ý lập tức đứng ra tài trợ không phải chuyện đơn giản.

Hai người thảo luận xong, đồ ăn cũng được mang lên hết, chủ quán cười nói: "Rau trộn của hai người xin đợi thêm một lát."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Điện thoại của Tô Nghi vang lên, là Triệu Dư gọi tới, cô nói với Hứa Nhược Tinh ra ngoài trả lời điện thoại, che lại điện thoại rời đi.

Hứa Nhược Tinh trông bóng lưng cô mảnh khảnh, nhấp môi, cúi đầu ăn một miếng đồ ăn, chua.

Hương vị thật là kỳ quái, Hứa Nhược Tinh lại ăn một miếng.

Thực mau chủ quán tặng rau trộn lại đây, là đậu phụ ướp lạnh, nhưng thật ra không đắt, chỉ là ăn vào thời tiết này vừa vặn thích hợp.

Hứa Nhược Tinh nhìn phía trên có phủ một lớp dầu đỏ, hai bên đều là gạo kê cay, chủ quán thấy lạ: "Tô Nghi đâu?"

"Đi ra ngoài trả lời điện thoại rồi ạ." Nói xong cười: "Hình như chú có ấn tượng rất sâu về em ấy ạ."

Lần trước tới cũng thế, vừa đối mặt liền nhận ra, chủ quán cũng cười: "Là rất sâu đậm, có mấy lần, con bé ăn cơm còn quên thời gian đi học, may có vợ tôi nhắc nhở con bé."

"Em ấy trước kia đi học, thường xuyên tới đây ạ?"

"Là mỗi ngày đều tới, con nói xem một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đều tới, ngồi ăn nửa ngày, muốn không nhớ được cũng khó."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

Đột nhiên nhớ tới lời Tô Nghi nói, cô ấy nói nếu có người yêu thích, nhất định sẽ dẫn lại đây, ở chỗ này ăn cơm, Hứa Nhược Tinh chợt thấy tim đập nhanh hơn, tay nắm chiếc đũa thật chặt, lúc chủ quán định xoay người phải rời khỏi liền đột nhiên gọi lại: "Chú ơi."

Chủ quán quay đầu, đồng tử Hứa Nhược Tinh co rút lại, đầu lưỡi muốn nói ra mấy lời, khóe mắt liếc thấy Tô Nghi còn ở bên ngoài tiếp điện thoại mới hỏi: "Trước kia, em ấy hay đến một mình sao ạ?"

Dường như sợ chủ quán nghe không hiểu hết, cố căng giọng lên hỏi: "Có dẫn theo bạn, hoặc là bạn học tới ăn không ạ?"

"Không có." Chủ quán thực chắc chắn: "Con bé trước nay vẫn luôn một mình, tôi cùng vợ của tôi còn cảm thấy lạ. Một thiếu nữ xinh xắn như vậy, như thế nào mỗi lần đến đều đến một mình như thế."

Hứa Nhược Tinh trong lòng căng thăng: "Chưa từng có sao?"

"Chưa từng có, cháu là người đầu tiên đến cùng con bé."

Người đầu tiên sao?

Trước kia Tô Nghi cùng người kia, cũng chưa từng tới sao?

Là bởi chưa kịp, hay là lúc trước nói thích người ta, chỉ tồn tại tình cảm thích, cũng không dám tiếp cận, thậm chí là chưa đến mức làm bạn hay không?

Theo như tính cách của Tô Nghi trước kia, một người lạnh nhạt như vậy, chưa chắc sẽ chủ động tới gần.

Hứa Nhược Tinh cũng không biết nội tâm có cảm giác gì, ngồi ngẫm nghĩ, trước kia hai người không gần gũi với nhau, nhưng không gần gũi mà khiến Tô Nghi còn như vậy nhớ mãi không quên, tình cảm ấy sâu đậm đến mức nào?

Loại cảm xúc lặp lại lôi kéo sắp xé rách tâm trí, Hứa Nhược Tinh khó khăn nuốt xuống, mới vừa buông chiếc đũa, Tô Nghi cũng trở lại, sau khi ngồi xuống nhìn thức ăn trên bàn nói: "Đều lên hết rồiạ?"

"Lên hết rồi."

Tô Nghi cầm lấy chiếc đũa lại thấy người bên cạnh yên tĩnh, tò mò: "Chị không ăn sao?"

Vừa định nói no rồi, thấy ánh mắt trong trẻo của Tô Nghi, mắt màu nâu nhạt, cô cầm lấy chiếc đũa: "Chờ em vào cùng nhau."

"Lần sau chị có thể ăn trước."

Lần sau? Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng ừm một tiếng

"Đúng rồi, chuyện của Lam tiểu thư, còn cần cùng Lê tổng nói một tiếng không ạ?"

Rốt cuộc vừa rồi Hứa Nhược Tinh nói là Lê Thần phụ trách.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, tay nắm đôi đũa tăng thêm lực: "Không cần, lần sau trực tiếp nói với chị là được, hạng mục của Lam Lâm chuyển đến chị xử lý."

"Chuyển từ khi nào vậy?" Thanh âm Tô Nghi kinh ngạc.

Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn, mặt thản nhiên nói: "Vừa rồi."

Chương 57: Không Sợ

Ăn cơm còn cùng Lê Thần nói công việc, Tô Nghi đột nhiên muốn hiểu biết càng nhiều thêm một ít: "Chị và Lê Thần, sao lại quyết định cùng nhau mở công ty?"

Hứa Nhược Tinh đang ăn cơm, tay dừng lại một chút, nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tô Nghi hai giây, hai người dựa gần ngồi, rất gần.

Tô Nghi có hàng mi dài giống như cái quạt, mắt màu nâu nhạt, thực sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn cô, Hứa Nhược Tinh đáp: "Trước khi tốt nghiệp bọn chị đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp."

Ngay từ đầu làm liên quan đến trang phục, một năm đó trùng hợp đuổi kịp trào lưu sản phẩm mới từ nước ngoài, nhân cơ hội ấy kiếm lời không ít, sau khi tốt nghiệp liền thành lập công ty.

"Sao lại đặt lên là SX?"

"X tượng trưng cho chị, S là đại diện cho Lê Thần."

"Vì sao?"

"Người cậu ấy thích, họ Tô."

Tô Nghi hiểu ra, theo sau hơi ngạc nhiên: "Cùng một họ với em, thời gian chị ấy thích cũng thật dài."

Ít nhất là từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cậu ấy lên cấp ba đã biết bản thân thích."

Thấy Tô Nghi rất có hứng thú, nhịn không được nhiều lời: "Là dì của cậu ấy."

Tô Nghi há hốc mồm "Hả?"

Có cảm giác đang hóng chuyện tuyệt mật: "Dì, dì, dì của chị ấy sao...?"

Hứa Nhược Tinh biết Tô Nghi suy nghĩ cái gì, cười: "Hai người không có bất luận quan hệ huyết thống gì, cũng không chung một sổ hộ khẩu. Cậu ấy được dì ấy nuôi dưỡng."

Nói ngắn gọn chút chuyện của Lê Thần, những chuyện này bạn bè với nhau đều biết, cũng không tính cái gì mới mẻ.

Có đôi khi Lê Thần còn tự giễu, dùng để nói móc chính mình.

"Không nghĩ tới chuyện là như vậy."

Lê Thần ngày thường luôn mang bộ dáng kia, vô cùng tùy ý, thật nhìn không ra trước kia từng có sinh hoạt như kia.

Cô nhìn Tô Nghi, không nói chuyện.

Có lẽ bởi Lê Thần yêu quá sâu đậm, bất chấp hết tất cả đi thích một người, thế nên đụng phải rào cản cũng không quay đầu lại.

Cứ cảm thấy Tô Nghi cũng là tương đồng, bướng bỉnh, không dễ thay đổi.

Giống như Tô Nghi trước kia, xác thật là như thế.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu ăn cơm, lòng buồn rầu, cô hiện tại bị Tô Nghi ảnh hưởng càng ngày càng nghiêm trọng.

Không cần phải nói một câu gì, chỉ cần một liên tưởng, có thể làm chính mình phiền não.

Nhưng mà Tô Nghi còn không hay biết.

Hứa Nhược Tinh trộm hướng mắt nhìn cô ấy đang cúi mắt gắp đồ ăn, gắp cơm tẻ, nhai kỹ nuốt chậm.

Tô nghi càng bình tĩnh, Hứa Nhược Tinh liền càng cảm thấy bản thân giãy giụa giống vai hề.

Hai người thất thần ăn xong cơm trưa, trên đường về công ty Tô Nghi nhận được điện thoại từ tổ trưởng, hỏi khi nào trở về, Tô Nghi thấy lạ: "Làm sao vậy?"

"Là Triệu tiểu thư lại đi giám đốc nơi đó." Trong giọng nói Tổ trưởng có chút không thích Triệu Tam, nhưng không nhiều lời.

"Đã biết, tôi lập tức quay lại."

Phần lớn do Tô Nghi lựa chọn Đào Nguyệt làm người mẫu cho mình, Triệu Tam nghe được thông tin từ đâu đó, thật đúng là rất nhanh.

Cô chân trước mới vừa quyết định, sau lưng Triệu Tam đã biết, nói trong phòng thiết kế không có người về phe cô ấy, Tô Nghi không tin.

Hứa Nhược Tinh thấy cô treo điện thoại theo đó hỏi: "Làm sao vậy?"

"Triệu Tam lại đi tìm giám đốc." Nói xong quay sang Hứa Nhược Tinh: "Phòng thiết kế có người mách thông tin cho cô ấy."

Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.

Tô Nghi đưa mắt quét qua Hứa Nhược Tinh một cái, còn tưởng rằng Hứa Nhược Tinh sẽ nói cái gì, không nghĩ tới lại chẳng nói một lời nào, dường như thật sự toàn quyền cho cô làm chủ.

Tô Nghi thu hồi tầm mắt cúi đầu khảy di động.

Đến công ty Tô Nghi trực tiếp đi phòng thiết kế, Hứa Nhược Tinh không lên lầu, nói là còn muốn đi ra ngoài một chuyến, Tô Nghi cũng không hỏi nhiều.

Hứa Nhược Tinh là về nhà thu dọn hành lý, cô phải đi nhìn chằm chằm Thụy An, đi công tác một tuần, sáng mai sẽ bay.

Vừa rồi ở trên xe với Tô Nghi tâm trí không yên, cô cũng không muốn cô ấy phân tâm, chờ buổi tối trở về lại nói.

Công ty cơ bản giao hết cho Lê Thần, lần trước show diễn thời trang trở về dường như tiêm máu gà, trong lúc bốc đồng, một buổi trưa chạy vài nơi.

Vẫn là trợ lý nói Triệu Tam lại ở công ty náo loạn, mới vội vàng chạy về công ty.

Triệu Tam không tính làm ầm, chính là nhất định phải hỏi rõ ràng nơi nào không bằng Đào Nguyệt, cũng không dám qua chỗ Tô Nghi hỏi, chỉ cùng giám đốc phân cao thấp.

Giám đốc nhìn đến cô ta liền đau đầu, trước kia lúc còn là giám đốc thiết kế, nhịn Triệu Tam không biết bao nhiêu lần.

Nhiều nhà thiết kế oán giận như thế nào, đều bị đè lại, không báo cáo.

Hiện tại Triệu Tam càng thêm quá đáng, chuyện của giám đốc thiết kế tuyển người mẫu, đều cần đến cô ta khoa tay múa chân? Thật là dung túng càng thêm thái quá.

Triệu Tam lại còn không biết chính mình làm sai, còn gân cổ: "Là nói năng lực của Đào Nguyệt tốt hơn em sao? Hay là điều kiện cô ấy đưa ra tốt hơn em? Cô ấy có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cao hơn em sao?"

Giám đốc nhẫn nại tức giận: "Triệu tiểu thư, Tô tổng giám chọn Đào Nguyệt khẳng định là có lý do của cô ấy. Cô nếu thật sự muốn làm người mẫu thử trang phục, có thể chọn một người trong tổ thiết kế của chúng tôi mang phong cách mà cô thích."

Chuyện này xem như đã vô cùng nể mặt, nếu không phải e ngại công ty quản lý của anh cô ta, giám đốc thật sự chẳng cần quan tâm đ ến cô ta.

"Em không thích phong cách của những người khác, em chỉ thích Tô tổng giám."

Tô Nghi mới đẩy cửa ra liền nghe câu nói như vậy, giám đốc thấy Tô Nghi lại đây tức khắc đứng dậy: "Tô tổng giám."

Tô Nghi hơi gật đầu.

Triệu Tam thấy cô tiến vào cũng biết điều, giọng nói nhỏ nhẹ lại: "Tô tổng giám, em thật sự rất thích phong cách của chị."

Thích phong cách của cô, sợ là những thiết kế của cô cũng chưa từng tìm hiểu qua, cũng dám nói thích, Tô Nghi bật cười: "Như vậy đi, tôi có một ý tưởng, cô cùng Đào Nguyệt cùng lên show diễn, có được không?"

"Em sao?" Triệu Tam thật đúng là bị hỏi ngây ngẩn cả người, cùng Đào Nguyệt so tài?

"Tôi sẽ mời tất cả đồng nghiệp trong phòng thiết kế chấm điểm kín, chỉ cần điểm của cô cao hơn Đào Nguyệt, tôi sẽ chọn cô."

Triệu Tam ẩn hiện vui mừng trên nét mặt: "Tất cả nhân viên trong phòng thiết kế?"

Tô Nghi gật đầu, sắc mặt thản nhiên: "Ừm, tất cả nhân viên trong phòng thiết kế."

Những người kia không phải đang đứng về mình nhiều hơn sao? Những nhân viên trong phòng thiết kế của công ty tuy rằng quá không thân, nhưng bản thân có ưu thế từ xuất thân có chỗ dựa sau lưng, Đào Nguyệt có cái gì? Nghèo nàn rách nát, hai bàn tay trắng, Triệu Tam gật đầu: "Được."

Cô ta vẻ mặt đắc chí như chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về bản thân mình.

Tô Nghi kêu trợ lý đi mời Đào Nguyệt tới công ty, Lê Thần cũng vội trở về, mới vừa tiến công ty liền nghe thấy chuyện này.

Lê Thần á một tiếng, Tô Nghi ra cách này có chút rủi ro.

Người trong phòng thiết kế đều không thích Triệu Tam là sự thật, nhưng bao nhiêu người muốn tài nguyên từ xuất thân chỗ dựa của cô ta cũng là sự thật.

Tô Nghi đi một bước này, có chút nguy hiểm.

Tuy nhiên có Hứa Nhược Tinh ở đó, mọi chuyện bộ phận thiết kế để Tô Nghi toàn quyền phụ trách, vì thế Lê Thần không nhiều lời, ngược lại ở một bên làm khách quý.

Đào Nguyệt nhận được lời mời rất nhanh quay trở lại công ty, nghe nói cùng Triệu Tam thi đấu biểu diễn thì nhíu mày: "Em cùng cô ấy?"

Tô Nghi giương mắt nhìn qua: "Không tự tin sao?"

Đào Nguyệt hơi hơi hé miệng, không phải không có tự tin, chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị cô ấy chèn ép, dù cho là quan hệ xã giao hay là mỗi quan hệ bạn bè, đều làm cô có chút mẫn cảm.

Nhìn đến Triệu Tam, trừ bỏ tức giận, thực sự có chút cảm giác tự làm mình lu mờ.

Đặc biệt là vài lần bị Triệu Tam chỉ vào mặt mũi mắng mỏ, lại không thể phản bác, càng là nghẹn khuất.

"Không tự tin liền không cần làm ra buổi thi đấu này."

Đào Nguyệt nhìn Tô Nghi, lại nhìn Triệu Tam, Triệu Tam vẫn là dáng vẻ ương ngạnh cứng đầu, vênh váo tự đắc.

Rõ ràng phạm sai lầm chính là bạn trai cũ của cô ấy, một vừa hai phải chỉ vào cô, đổ lỗi cho cô.

Đào Nguyệt nghĩ tới lập tức nghẹn lại, đáp lời: "Em có tự tin."

"Thực sự có tự tin?"

Tự tin của Đào Nguyệt là do sự tức giận đè ép ra tới, bị Tô Nghi đuổi theo hỏi như vậy, lại cảm giác có chút không đủ tự tin.

"Em cảm thấy một người mẫu quan trọng nhất chính là cái gì?" Tô Nghi nói: "Tuy rằng chị không phải người mẫu, nhưng chị cảm thấy có lẽ quy tắc giống như nhau. Một nhà thiết kế dùng tác phẩm nói chuyện, người mẫu là dùng cơ thể để nói chuyện. Cơ thể này là sự tự tin, em có tự tin hay không? Nếu như chính em cũng không tin bản thân mình, cơ thể của em cũng sẽ thành thật phản hồi lại."

Như vậy thì không cần thiết phải làm ra buổi thi đấu này làm gì cả.

Đào Nguyệt nghe xong Tô Nghi nói, rũ mắt, nghĩ đến thời gian lâu như vậy cô được huấn luyện.

Khi đó người trong nhà đều không ủng hộ, cảm thấy cô không làm việc đàng hoàng, thuộc về công việc không ổn định.

Tuy rằng cô đã giải thích rất nhiều lần người mẫu ngày thường là làm gì, nhưng đối với bọn vẫn là không đứng đắn.

Nhưng cô nhẫn nhịn không nói, không ai ủng hộ cô liền lén lút luyện tập.

Sau này vô số lần vấp phải trắc trở, bị lừa, trước khi tới SX cũng đã gặp nhiều chuyện nhiều người, muôn hình muôn vẻ.

Cô tin tưởng nhất định sẽ vượt qua được, vì cái gì hiện tại một mình Triệu Tam, cô lại chịu vấp ngã? Chịu thua được?

Nói đến cùng, vẫn là không đủ tự tin.

Lê Thần ngồi ở một bên nhìn bên kia bận rộn, trợ lý bưng tới cà phê tới.

Đúng là sau khi ăn xong, phòng thiết kế cũng không nhàn rỗi, lấy phòng họp số 1 ra tới chuẩn bị, Tô Nghi đang nói chuyện với Đào Nguyệt, bên người Triệu Tam vây quanh vài nhà thiết kế quen thuộc.

Giám đốc ngồi bên người Lê Thần, uống chén nước, hỏi: "Lê tổng, cô cảm thấy Đào Nguyệt có thể được không?"

Lê Thần nhìn Đào Nguyệt, trên người Đào Nguyệt có rõ ràng hai đặc điểm, nhạy cảm, kiên trì.

Khi nào tính kiên trì có thể đột phá nhạy cảm, cô ấy nhất định có thể làm được.

Bởi vì điều kiện bản thân cùng thực lực đều vô cùng tốt.

Còn về buổi thi diễn catwalk hôm nay, khó mà nói trước điều gì.

Lê Thần cười cười, nói với giám đốc: "Trước hãy chờ xem."

Giám đốc gật đầu, Lê Thần nhìn một lát hỏi trợ lý: "Hứa tổng ở văn phòng không?"

"Hứa tổng đi ra ngoài."

Lê Thần gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh hỏi: "Đang ở đâu?"

Hứa Nhược Tinh còn đang thu dọn, nhận được tin nhắn của Lê Thần, nhíu mày: "Có việc gì?"

Lê Thần: "Không có việc gì, vợ cậu có việc."

"Tô Nghi? Chuyện gì?"

Gửi tin nhắn cho Lê Thần, Lê Thần không trả lời.

Hứa Nhược Tinh hồi tưởng lại lúc Tô Nghi rời đi còn nhận được điện thoại của giám đốc nói chuyện kia.

Mày càng nhăn càng chặt, cô buông quần áo gọi điện thoại cho Tô Nghi.

Tô Nghi đứng ở cửa sổ, nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, sắp xếp một cái phòng thử đồ, thấy di động rung, cúi đầu xem, là Hứa Nhược Tinh.

Cô cùng tổ trưởng nói một tiếng, ra khỏi phòng họp nhận điện thoại.

Bên ngoài hành lang yên tĩnh, giọng nói Hứa Nhược Tinh từ đầu điện thoại bên kia từ từ truyền đến, mang theo thanh âm bình tĩnh trấn an lòng người: "Em đang làm gì thế?"

Tô Nghi không chần chừ, thuật lại đơn giản về chuyện của Triệu Tam cùng Đào Nguyệt cho Hứa Nhược Tinh.

Nghe Tô Nghi chậm rãi giải thích, sau một lúc lâu cũng lên tiếng: "Chị biết rồi."

Đã biết?

Này trả lời cái gì?

"Mỗi vậy thôi sao?"

"Còn có gì nữa à?"

Tô Nghi nhịn không được nói: "Chị không sợ em sẽ làm rối mọi chuyện lên sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng làm Hứa Nhược Tinh một chút nhớ lại mấy ngày hôm trước Tô Nghi còn quấn lấy cô gọi "vợ ơi".

Vai hề nơi đáy lòng lại ngo ngoe rục rịch, chỉ một câu nói, đáy lòng cô bị xao động long trời lở đất, Hứa Nhược Tinh đáp: "Không sợ."

Không đợi Tô Nghi đáp lời, cô tựa thật tựa giả lại nói: "Làm rối thì chị gỡ giúp em."

Tô Nghi siết chặt di động, sườn mặt nóng lên, vành tai đỏ ửng.

Chương 58: Thổ lộ

Hứa Nhược Tinh thu dọn đến hai giờ, bốn giờ cô còn có cuộc họp, chưa đến ba giờ liền sửa sang lại xong hết một cái vali hành lý.

Cô biết Tô Nghi thích dùng đồ trang điểm của cô, còn thích dùng sữa tắm của cô, dứt khoát đem nguyên bộ giữ lại cho Tô Nghi, mang theo một bộ mới đi. Quần áo mang theo mấy bộ thường hay mặc, vốn dĩ dọn đến nơi đây cũng là kế sách tạm thời, cô căn bản không mang theo bao nhiêu đồ vật. Hiện tại thu dọn xong, trong phòng trống đi rất nhiều, trong ngăn tủ thừa lại quần áo của Tô Nghi.

Tô Nghi ngày thường ở nhà thích mặc những đồ đơn giản, chất liệu vải thực thoải mái, đa số là 100% cotton, tuy nhiên váy cũng không ít. Hứa Nhược Tinh còn tưởng rằng tính tình của Tô Nghi như vậy, chẳng sợ tắm rửa xong cũng là đứng đắn mặc áo dài quần dài, bọc đến kín mít. Tuy nhiên trước giờ cô cũng không nghĩ tới, Tô Nghi sẽ có mặt đáng yêu như vậy.

Tủ quần áo treo một loạt váy, có chiếc váy màu đỏ thẫm, tà váy không dài, váy như vậy còn chưa thấy Tô Nghi mặc trên người. Hứa Nhược Tinh đã có thể tưởng tượng là bộ dáng gì, làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, sợi tóc đen nhánh, cổ thiên nga đường cong xinh đẹp, sau gáy uốn lượn đến xương b ướm.

Hứa Nhược Tinh bỗng chốc đóng lại, dựa lưng vào tủ quần áo nghiêng đầu, vài phút sau cô gửi tin nhắn cho Tô Nghi nói váy đỏ trong tủ quần áo, có thể cho cô mượn không?

Thời điểm Tô Nghi nhận được tin nhắn, còn đang phối đồ cho hai người mẫu, không hề nghĩ ngợi trả lời được.

Đừng nói quần áo, người của cô cũng có thể cho Hứa Nhược Tinh mượn.

Trong đầu Tô Nghi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ này, dừng tay lại, bên tai đỏ ửng lên, mọi người đều đang bận, không có ai chú ý tới biểu cảm khác thường.

Hứa Nhược Tinh cuối cùng vẫn là nhét bộ váy kia vào trong hành lý, giống như dẫn theo Tô Nghi đi cùng cô.

Trở lại công ty là lúc show diễn thời trang của hai người sắp kết thúc, Đào Nguyệt mặc một bộ váy trắng dài, kiểu dáng trễ vai, tà váy tua rua, tóc được vén gọn sau tai. Hứa Nhược Tinh từng gặp Đào Nguyệt vài lần, mà Tô Nghi nói với cô rằng Đào Nguyệt rất có tiềm năng, cô thừa nhận là không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ, không ấn tượng sâu. Hôm nay vừa thấy lại nhận thấy có chút khác mọi ngày.

Khí chất hơi có khác biệt, trang điểm không giống trước, Đào Nguyệt lúc trước ở dưới khán đài trang điểm luôn vô cùng dịu dàng. Hiện tại đường nét lại có chút sắc bén, đặc biệt là ít khi nói cười, ánh mắt nhìn về mọi người hai bên. Ban đầu còn có hai người đang lặng lẽ nói thì thầm, bị ánh mắt Đào Nguyệt nhìn lướt qua, lập tức im lặng.

Bốn phía an tĩnh, đều đang chú ý màn so đấu cuối cùng của hai người, lúc Đào Nguyệt lui khỏi sân khấu là lúc Triệu Tam lên đây.

Chuyên nghiệp mà nhận xét, Triệu Tam kém hơn rất nhiều, chẳng sợ Hứa Nhược Tinh không phải người mẫu chính chuyên, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra người nào có năng lực hơn.

Triệu Tam vừa bắt đầu catwalk đã đi sai, không trải qua huấn luyện gì, tỷ lệ cơ thể cũng không hẳn là đẹp. Đào Nguyệt so với Triệu Tam tốt hơn nhiều, Triệu Tam không có gì để thị uy, tự tin thì có, hơn nữa quá mức tự tin, có vẻ có chút kiêu ngạo. Hứa Nhược Tinh đứng ở một bên dõi theo hai người đi thay quần áo.

Tô Nghi đưa cho mỗi người một tờ giấy, nói là chấm điểm kín, ngay cả Lê Thần cũng có, giám đốc cùng Lê Thần nhìn nhau một cái. Lê Thần còn chưa động bút, tổ trưởng tổ hai đã nhanh chóng viết xong điểm, đặt ở trong hộp.

Rất quyết đoán cùng dứt khoát, những người khác ngạc nhiên: "Tổ trưởng, chị chấm điểm xong rồi sao?"

Tổ trưởng gật đầu: "Ừm, chấm điểm xong rồi."

Thành viên trong tổ thấy kỳ lạ: "Nhanh như vậy sao?"

Tổ trưởng cười cười: "Chúng ta là nhà thiết kế, vốn dĩ chính là cần nhìn thấy những gì người khác chưa thấy, nếu chuyện dễ hiểu như tốt xấu cũng phân biệt không được, còn xứng đáng làm nhà thiết kế không?"

Mọi người bị cô ấy nói mà mặt đỏ.

Ai còn có thể nhìn không ra Đào Nguyệt cùng Triệu Tam ai tốt ai xấu đâu? Chủ yếu ngại với chỗ dựa của Triệu Tam, mọi người đều lựa chọn xem điều kiện của bản thân cô ta mà thôi.

Chỉ có Lê Thần lướt mắt về phía tổ trưởng tổ hai.

Nhớ không lầm mà nói, cô nhớ rõ người này ngay từ đầu chọn Triệu Tam.

Hiện tại ý này, là định chọn Đào Nguyệt?

Lê Thần nhìn thêm vài giây, cúi đầu cười, nhanh chóng viết, đặt ở trong hộp, động tác qua đi.

Những người khác cũng sôi nổi ghi điểm, Lê Thần dựa vào trên ghế, nhìn toàn bộ nhân viên phòng thiết kế, cảm thấy mời Tô Nghi về thật là mời đúng người rồi.

Cô có dự cảm, phòng thiết kế sắp có thay đổi lớn.

Sẽ là thay đổi mà cô mong muốn.

Rất nhanh mọi người chấm xong điểm, Đào Nguyệt và Triệu Tam đứng song song với nhau. Khác biệt với vừa rồi, lúc này Đào Nguyệt đứng ở bên, tư thái cũng không phải thật sự cúi thấp.

Đào Nguyệt lúc trước biểu hiện như thế nào trong lòng mọi người biết rõ ràng, trừ bỏ nghẹn khuất ra, nhiều ít vẫn là không đủ tự tin. Không nghĩ tới Tô Nghi tổ chức show diễn cho hai người này, đã khiến Đào Nguyệt như thay đổi hoàn toàn.

Thực sự có chút kỳ diệu.

Mọi người thậm chí tò mò có phải Tô Nghi hứa hẹn Đào Nguyệt cái gì hay không, làm cô ấy nắm chắc như thế.

Thật ra Tô Nghi cũng chưa nói điều gì.

Lại bởi Tô Nghi cái gì cũng chưa nói, Đào Nguyệt mới nung nấu ý chí chiến đấu. Lần trước là Tô Nghi an ủi cô, lần trước nữa Tô Nghi giúp cô, lần này Tô Nghi chọn cô làm người mẫu thử trang phục, thậm chí không tiếc cùng Triệu Tam xé rách mặt.

Ở trên con đường này, Tô Nghi đã kéo cô đứng lên ba lần, nếu như cô tự đứng dậy không nổi, cô cũng không còn mặt mũi tiếp tục đi trên con đường này nữa.

Tô Nghi đã mở ra một lối đi trong thế giới tràn đầy khốn khó này, cô có thể đem chính mình mài giũa thành con dao sắc bén nhất hay không, rạch ra một đường, nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô mà thôi.

Cô cảm thấy, cô có thể làm được.

Tô Nghi nhìn hai người đứng song song với nhau, cầm hộp đưa cho trợ lý. Trợ lý mở chiếc hộp ở dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, để đồng nghiệp bên cạnh hỗ trợ ghi chép.

Triệu Tam từ đầu đến giờ không cảm thấy chính mình sẽ thua, đặc biệt đối thủ là Đào Nguyệt, càng không có lý do để cô ta thua. Nhưng điểm của cô ta dần dần bị kéo ra một khoảng cách, từ một điểm, đến hai điểm, đến ba điểm, cuối cùng thế nhưng vượt bốn điểm!

Quá mất mặt!

Triệu Tam khó tin nhìn cái hộp: "Mọi người đang chơi tôi sao?"

Không khí yên tĩnh, Lê Thần đứng dậy, nói: "Triệu tiểu thư, chúng tôi chơi ai?"

"Nói cái gì?" Triệu Tam lần đầu tiên không nể mặt mũi Lê Thần, bị Đào Nguyệt chiến thắng quả thực vô cùng nhục nhã. Cô ta có chút thất vọng, mặt đỏ lên, đáy mắt mang ánh lửa không che giấu được.

Một lần hai người đi catwalk bị thua mà thôi, liền phẫn nộ như vậy, có thể nhìn ra được ngày thường được cưng chiều khen ngợi mờ mắt đến mức nào.

Tô Nghi không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, như kim đâm trên người Triệu Tam, làm da đầu tê dại, dòng máu từng chút chảy dồn lên!

Cô ta không hề nghĩ ngợi đẩy người bên cạnh ra, đi ra ngoài.

Tô Nghi thấy cô ta đi ra ngoài, theo đó cũng thấy Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa. Hai người đứng từ xa nhìn lẫn nhau một cái, ánh mắt Hứa Nhược Tinh bình tĩnh, đoán không ra cảm xúc.

Sau khi Triệu Tam rời khỏi, mọi người đều làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Tô Nghi bảo mọi người thu dọn lại phòng họp, giúp đỡ dỡ bỏ đi phòng thử đồ.

Đào Nguyệt không đi, ở lại giúp mọi người làm việc, giám đốc cùng Lê Thần ra khỏi phòng họp, giám đốc nói: "Lê tổng, việc này..."

Còn chưa nói xong, Lê Thần trông thấy Hứa Nhược Tinh, ngắt lời: "Việc này để tôi nói với Hứa tổng cho."

Giám đốc gật đầu, quay đầu vào trong phòng hội nghị.

Bên trong bận rộn, Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần đi ra ngoài.

"Mặc kệ vợ cậu làm mọi chuyện sao?"

"Em ấy không phải đang chơi đùa."

"Chậc." Lê Thần nói: "Tớ thấy cậu như là đang chơi đùa, đắc tội với Triệu Tam phải chịu kết quả gì cậu không biết sao?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn, tình bạn nhiều năm, Hứa Nhược Tinh biết Lê Thần đang nói cái gì. Nếu thật sự có tâm muốn ngăn trở, Lê Thần sẽ lên tiếng trước khi chấm điểm. Rõ ràng cũng đứng về phía Tô Nghi, hiện tại còn muốn trêu chọc cô hai câu.

Người này mở miệng là không buông tha người khác.

Lê Thần bị Hứa Nhược Tinh nhìn chằm chằm, biết bị nhìn thấu, cười cười: "Cậu có phải đã biết vợ cậu sẽ làm ra chuyện này hay không?"

Mới vừa rồi, nói cái gì toàn quyền để Tô Nghi làm chủ, Hứa Nhược Tinh đáp: "Tớ không biết em ấy sẽ làm như thế nào, tớ chỉ biết phòng thiết kế của SX không nên bị một người mẫu khống chế."

"Đúng thật là như thế." Lê Thần gật đầu: "Triệu Tam này càng lúc càng thể hiện thái độ, để cho vợ cậu trị cô ấy cũng được."

Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.

Hai người vào thang máy, Tô Nghi đứng ở hành lang nhìn bóng dáng hai người rời đi rũ mắt, phòng họp đã được thu dọn xong xuôi. Cô để đồng nghiệp phòng thiết kế về trước, trợ lý tiểu Triệu ở lại giúp cô.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn quay về phòng thiết kế, nói chuyện phiếm: "Triệu Tam việc này có thể có ảnh hưởng gì không?"

"Khẳng định là có, mọi người không thấy sắc mặt Triệu Tam lúc rời đi hay sao, em phỏng chừng cô ấy không muốn bước chân vào SX lần nào nữa."

"Vì Đào Nguyệt, aiz..."

"Tớ nghe nói một đối tác của chúng ta cùng Triệu Tam còn có chút quan hệ, mong là không bị liên lụy."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, im lặng lại, một mình Hà Khúc quay đầu, xa xa nhìn Tô Nghi một cái.

Tô Nghi đang cúi đầu trả lời điện thoại, bóng dáng đơn bạc lại tràn ngập sức mạnh.

Sức mạnh làm người khác an tâm.

Tô Nghi đang trả lời điện thoại của Triệu Dư, trợ lý đi tới nhỏ giọng: "Tô tổng giám, nơi này đã gần thu dọn xong xuôi, chị có việc thì cứ về văn phòng trước? Việc còn dư lại chúng em làm nốt cũng được?"

Triệu Dư hỏi: "Cậu đang làm gì đó?"

Tô Nghi xua tay, ra khỏi phòng họp: "Vừa mới có việc, làm sao vậy?"

"Đêm nay cậu còn tới chỗ tớ ngủ không? Buổi tối tớ về quê, cậu có đến thì để tớ gửi chìa khóa lại."

Tô Nghi suy nghĩ một lát: "Tớ không đi đâu."

Triệu Dư nói thầm: "Vậy cậu về nhà chung sao? Hứa Nhược Tinh không phải ở đó sao, có cảm thấy gì bất tiện hay không?"

Cô cúi đầu, ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, tiếng còi không ngừng, cô cũng không biết có gì bất tiện hay không. Triệu Dư thấy Tô Nghi không nói chuyện, lại nói tiếp: "Hôm nay tớ đã giúp cậu hỏi về chuyện bạn học cùng hồi cấp ba."

"Bạn học hồi cấp ba?" Tô Nghi nhíu mày: "Hỏi cái gì?"

"Hỏi một chút xem sinh nhật đó." Triệu Dư nói: "Nhỡ đâu người cậu thích là từ hồi cấp ba thì sao."

Tô Nghi gọi: "Triệu Dư."

Triệu Dư khó hiểu: "Sao thế?"

"Tớ không muốn đi tìm."

Triệu Dư nghi hoặc a một tiếng: "Cái gì?"

"Tớ nói là tớ không muốn đi tìm nữa." Tô Nghi thẳng thắn thành khẩn: "Tớ giống như càng thích cùng Hứa Nhược Tinh ở bên nhau."

Chỉ cần là ở bên người Hứa Nhược Tinh, ánh mắt, tâm trí toàn bộ đều ở trên người Hứa Nhược Tinh. Cô không biết vì sao còn muốn đi tìm người đã từng thích, có ý nghĩa gì đâu?

Người hiện tại cô thích, là Hứa Nhược Tinh.

Cô thực sự hiểu rõ lòng mình.

Triệu Dư hiểu được: "Vậy Hứa Nhược Tinh nghĩ như thế nào?"

Một câu liền làm Tô Nghi không mở miệng được.

Cô biết ý của Triệu Dư, rốt cuộc ngày trước Hứa Nhược Tinh chỉ đồng ý kết hôn giả với cô, lòng bàn tay Tô Nghi nắm chặt di động, cọ xát.

Lâu dài chần chừ làm Triệu Dư nhịn không được mở miệng: "Nếu không... thổ lộ thử xem?"

Tô Nghi bởi vì những lời này mà dao động tâm trí, gắt gao nắm chặt di động, cắn môi.

Phải thử một chút?

Cô không khống chế được, bắt đầu cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Cô... phải, thổ lộ sao?

Chương 59: Bạn

Tô Nghi cẩn thận hồi tưởng, bản thân từng được tỏ tình cũng không ít lần, nhưng chưa bao giờ chủ động tỏ tình với người khác. Lăn qua lộn lại một câu, tớ thích cậu, hoặc là hàm súc một ít, tớ hy vọng quan hệ chúng mình càng gần nhau thêm một chút.

Điều này cô hiểu nhưng khi tắt điện thoại, trái tim lại không chịu khống chế đập thình thịch.

Nghĩ đến Hứa Nhược Tinh, nghĩ đến tỏ tình, trừ bỏ cảm giác lo lắng hồi hộp ra, còn có một ít sợ hãi. Cô không dám, nhỡ đâu Hứa Nhược Tinh thật sự chỉ là muốn giữ quan hệ kết hôn giả với cô, nhỡ đâu Hứa Nhược Tinh cảm thấy bản thân ngày đó đã nói rất rõ ràng? Hành động hiện tại của cô, có làm người kia bối rối hay không?

Tô Nghi không biết chính mình trước kia khi thích một người là biểu hiện như thế nào, hiện tại xác thật cô có chút đứng ngồi không yên, thấp thỏm.

Tuy là như thế, cô vẫn đặt một bó hoa ở cửa hàng Triệu Dư.

Triệu Dư: "Ok, bảo đảm cho cậu một bó hoa thì lời gì đều không cần phải nói, Hứa Nhược Tinh nhìn hoa liền hiểu."

Tô Nghi hít sâu, lo lắng làm tay run lên, lòng bàn tay đồ mồ hôi, may là trợ lý mang theo tin tức vào làm cô thoáng bình tĩnh lại, trợ lý nói: "Tô tổng giám, Triệu Tam đi rồi."

Cô ngẩng đầu: "Đi rồi?"

Trợ lý dạ một tiếng: "Mới vừa lại tới công ty một chuyến nữa, đi qua phòng nhân sự."

Tô Nghi gật đầu: "Đã biết."

Trợ lý nói xong muốn quay đầu đi ra, Tô Nghi đột nhiên gọi: "Tiểu Triệu."

Tiểu Triệu xoay đầu.

"Triệu Tam trừ bỏ công ty quản lý của anh cô ấy ra, có phải còn có quan hệ móc nối với người khác nữa hay không?"

"Quan hệ khác?" Tiểu Triệu suy nghĩ một chút, lập tức a một tiếng, nhìn về phía Tô Nghi: "Em nhớ ra rồi, nghe các đồng nghiệp nói, có một đối tác cung cấp hàng hóa cho công ty chúng ta, có chút quan hệ với Triệu Tam."

Tô Nghi cũng nhìn cô ấy: "Nhà cung cấp hàng hóa?"

"Hình như còn là nhà cung cấp hàng đặc thù."

Cụ thể trợ lý cũng không rõ ràng lắm, nhưng Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần rất rõ ràng. Sau khi Triệu Tam rời đi công ty, Lê Thần liền gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh: "Tớ đi chỗ Triệu tổng bên kia nói một tiếng?"

Triệu tổng chính là nhà cung cấp hàng đặc thù, nhiều ít cùng Triệu Tam có chút quan hệ.

"Để tớ đi cho."

"Cậu tự mình đi sao?" Suy nghĩ vài giây Lê Thần gật đầu: "Cũng được."

Nhiều ít bày tỏ thái độ của SX, cuộc họp lúc 4 giờ của Hứa Nhược Tinh để Lê Thần tham gia. Thư ký chở cô đi tìm Triệu tổng, công ty của Triệu tổng ở khu kinh tế khai phá, rất xa, lái xe yêu cầu hơn phân nửa tiếng đồng hồ.

Trước khi đi cô đã bảo thư ký liên hệ trước Triệu tổng ở công ty, nhưng Hứa Nhược Tinh đến nơi thì thư ký bên kia lại áy náy nói: "Hứa tổng, xin lỗi, Triệu tổng có cuộc hợp đột xuất."

"Không sao, tôi ở bên này chờ Triệu tổng."

Phòng nghỉ yên tĩnh, thư ký của Hứa Nhược Tinh cũng không nói nhiều, chỉ đứng ở bên cạnh, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Túi xách đâu."

Thư ký đem túi công văn đưa cho Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng muốn ở chỗ này làm việc ạ?"

Hứa Nhược Tinh cười, không nói chuyện.

Rất nhanh thư ký của Triệu tổng bưng tới một ly cà phê cho cô, Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Cảm ơn."

Thư ký rất có hảo cảm, hướng cô hơi hơi mỉm cười: "Hứa tổng, cô có yêu cầu gì nữa, nói với tôi bất cứ lúc nào."

Cô nhấp một ngụm cà phê: "Ừ, hương vị thật thơm."

Thư ký cúi đầu ra khỏi phòng nghỉ.

Âm thanh ngoài cửa từ ồn ào đến an tĩnh, thời gian một phút một giây lướt qua, từ 4 giờ đến 5 giờ, Hứa Nhược Tinh nâng cằm, ý bảo thư ký: "Ngồi."

Thư lý nhíu mày: "Hứa tổng, Triệu tổng là không muốn gặp chị đi?"

Không lý do nói không gặp mặt, dùng lý do có cuộc họp đột xuất qua loa lấy lệ, Hứa Nhược Tinh im lặng nhìn về phía bên cạnh ly cà phê đã nguội, tiếp tục đánh bàn phím, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô thật ra không vội vã sốt ruột chút nào, nhưng thư ký ngồi không được yên.

Ngoài cửa tiếng nói tiếng bước chân dần dần yên tĩnh lại, tiếng giày cao gót cơ hồ nghe không được. Hứa Nhược Tinh xem thời gian trên màn hình, nghe được cửa có tiếng động, thư ký của Triệu tổng vẻ mặt áy náy: "Vô cùng xin lỗi Hứa tổng, cuộc họp hôm nay của Triệu tổng đột nhiên kéo dài thời gian, hôm nay sợ là không thể gặp mặt chị."

Hứa Nhược Tinh khép lại máy tính: "Không sao, vậy chúng tôi đi trước, hy vọng Triệu tổng tham dự họp thuận lợi."

"Cảm ơn Hứa tổng, tôi sẽ chuyển lời với Triệu tổng."

Hứa Nhược Tinh dẫn theo thư ký rời đi, thư ký thực không cao hứng, SX hiện tại không nói có bao nhiêu đối tác muốn hợp tác làm việc cùng. Về nguyên liệu đặc thù của bên này, SX là công ty mà các đối tác ưu tiên lựa chọn để hợp tác, không khất nợ tiền, trả giá cao hơn so với công ty khác. Có mấy lần sản phẩm xảy ra vấn đề, vẫn là SX gánh vác tổn thất, không bỏ lấy hàng của nhà cung cấp.

So sánh trong giới này, SX từ trước đến nay là tốt nhất, cứ như vậy Triệu tổng còn dám ghẻ lạnh công ty họ?

Gương mặt lộ vẻ tức giận rất rõ ràng, Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn trợ lý, nói: "Trước không trở về công ty."

Thư ký kinh ngạc: "Hứa tổng, vậy chị muốn đi đâu?"

"Trước tìm một chỗ cho em phát tiết một chút, để bớt giận."

Thư ký gãi đầu, xấu hổ cười cười: "Hứa tổng, em chỉ là không nuốt nổi cục tức."

Cô hiểu được, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tan tầm tắc đường, đến công ty đã gần đến 6 giờ.

Lê Thần nghe nói cô trở về lập tức chạy tới văn phòng hỏi han: "Nói như thế nào?"

Thư ký đứng bên cạnh Hứa Nhược Tinh giải thích, một năm một mười, Lê Thần líu lưỡi: "Trước kia cũng không cảm thấy hắn coi trọng Triệu Tam lắm mà? Thật sự sẵn lòng vì Triệu Tam mà bỏ hợp tác với chúng ta sao?"

"Cậu ngày mai tiếp tục qua đi."

Lê Thần khó hiểu: "Đều như vậy còn đi sao?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Đi là được."

"Được rồi đi thì đi, ngày mai tớ đi, đồ đạc đi công tác cậu chuẩn bị xong chưa? Muốn tan làm sớm một chút hay không?"

"Ừm, tớ trở về lấy đồ, lập tức liền đi."

Lê Thần gật đầu: "Trở về phòng không gối chiếc."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô, Lê Thần nói: "Vợ cậu đang tăng ca kìa."

Hôm nay toàn bộ phòng thiết kế đều ở tăng ca, để điều chỉnh bộ sưu tập mùa hạ. Vốn là buổi chiều phải làm, lại có chuyện giữa Triệu Tam và Đào Nguyệt, bị trì hoãn, dồn tới buổi tối. Cũng không phải ép buộc tăng ca, Tô Nghi để mọi người xong việc thì về trước, nhưng thật ra cô vẫn luôn ở văn phòng không rời vị trí.

Các đồng nghiệp thấy cô ấy như thế, càng ngượng ngùng đi trước, đương nhiên một số người không biết Tô Nghi có tính nết như thế nào. Tục ngữ nói quan mới nhận chức như ba đốm lửa, mọi người không muốn đốm lửa cháy lan sang người mình nên cũng tăng ca.

Phòng thiết kế bận rộn, khí thế ngất trời, nhà thiết kế tới tới lui lui đi lại, mấy người mẫu thử trang phục cũng ra ra vào vào.

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, nhìn đèn đuốc sáng trưng cả phòng thiết kế, cửa văn phòng tổng giám vẫn rộng mở, Đào Nguyệt đứng ở bên trong. Tô Nghi đang điều chỉnh trang phục, trên tay cầm bút, mắt đẹp nhíu lại, ngẫu nhiên hạ nét bút trên giấy, gương mặt nghiêm túc chăm chú.

Hứa Nhược Tinh nhìn một lát mới rời đi.

Tô Nghi bận đến 9 giờ hơn mới tan làm, còn chưa rời đi công ty đã nhận được tin nhắn của Triệu Dư: "Cậu người đâu rồi? Đêm nay không định tan làm sao?"

Cô xem tin nhắn, 8 giờ rưỡi gửi tới, không có thời gian xem cũng không trả lời. Tô Nghi cắn môi, gửi tin nhắn cho Triệu Dư: "Cậu còn ở trong tiệm không?"

Triệu Dư: "Tớ về quê rồi, nhưng tớ bảo mọi người để cửa cho cậu, cậu đi trực tiếp lấy, hoa đặt trên bệ đó."

Tô Nghi thở phào: "Ừm, cảm ơn."

Triệu Dư thấy tin nhắn này, nhịn không được gọi điện thoại cho Tô Nghi: "Cậu thật sự quyết định xong rồi à?"

Tô Nghi cắn môi, môi phiếm hồng, cô nói: "Ừm."

"Quyết định xong rồi thì tớ ủng hộ cậu, nếu...Nếu Hứa Nhược Tinh không nhận lời thì...Phủi phủi cái miệng, Hứa Nhược Tinh chắc chắn sẽ nhận lời.

Tô Nghi bên này yên tĩnh, Triệu Dư dặn dò: "Trên đường cẩn thận."

Cô gật đầu trả lời: "Ừm."

Tô Nghi lái xe đến cửa hàng của Triệu Dư, còn một cô bé đang trông coi cửa hàng. Khi tới mới biết được Triệu Dư chuẩn bị hoa cho cô là 99 đóa hoa hồng đỏ, còn khoa trương viết tấm thiệp, mang thêm một cái lời âu yếm buồn nôn. Khó trách nói đây là hoa không cần thổ lộ, ai nhìn đến mà không cảm thấy thái quá?

Tô Nghi hoài nghi Triệu Dư xem phim truyền hình quá nhiều.

"Có thể làm bó khác cho tôi được không?"

Cô gái gật đầu: "Đương nhiên có thể, chị muốn bó như nào?"

Lúc này mới nhớ tới, cô không biết Hứa Nhược Tinh thích hoa gì, suy nghĩ nửa ngày cô nói: "Một bó hoa baby đi."

"Cả một bó ạ? Không cần phối thêm hoa khác ạ?"

Ngắm nhìn hoa hồng, từ bên trong chọn mấy bông cắm vào giữa, cô gái rất nhanh đã bó hoa xong cho cô, hỏi cô có cần thêm thiệp hay không, Tô Nghi đáp: "Không cần."

Những lời tỏ tình đó, cô muốn chính miệng nói cho Hứa Nhược Tinh.

Cô cầm hoa lên xe, trong xe không đèn, chỉ có đèn đường luân phiên chiếu vào, ghế phụ là bó hoa baby tản mát mùi hương, nhàn nhạt. Càng tới gần nhà, Tô Nghi càng thấy căng thẳng. Cô nhớ trước kia ra nước ngoài, lần đầu tiên bắt đầu đi làm cũng không căng thẳng như thế.

Tô Nghi hít sâu, tay nắm tay lái tràn đầy mồ hôi, trước khi xuống xe còn không quên trang điểm lại, sửa sửa vạt áo. Tuy rằng biết giờ này, Hứa Nhược Tinh rất có thể đã tắm rửa xong vào phòng.

Hứa Nhược Tinh đúng là mới vừa tắm rửa xong, ngồi ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng, màn hình di động hiện lên tin nhắn của Tô Nghi, ngắn gọn hỏi chuyện: "Ở nhà không chị?"

Mở khóa màn hình trả lời: "Có, làm sao vậy?"

Tô Nghi đứng ở cửa nhận được tin nhắn của Hứa Nhược Tinh.

Chị ấy ở nhà, còn chưa nghỉ ngơi.

Cô một bàn tay cầm chìa khóa, một bàn tay giấu ở sau người, cầm lấy bó hoa. Giây phút chìa khóa chạm vào ổ khóa, tim đập mau không kiềm chế được, máu dồn dập lại xao động. Thân người cùng cảm xúc căng chặt đến tận cùng, trước mắt choáng váng một chút, tay cầm then cửa.

Răng rắc một tiếng.

Cửa mở.

Hứa Nhược Tinh từ trong phòng ra ngoài.

Cô liếc mắt một cái, không kịp thể hiện biểu cảm gì, liền nhìn thấy cạnh cửa có vali hành lý, màu đen, không lớn. Nhưng cô nhận ra được, là vali ngày đó Hứa Nhược Tinh từ phòng ở mang lại đây.

Chìa khóa trên tay rớt trên mặt đất, lạch cạch một tiếng.

Trên mặt Tô Nghi nhanh chóng mất huyết sắc, vội cúi đầu, vẫn là Hứa Nhược Tinh đến trước mặt cô, cúi lưng nhặt chìa khóa, hỏi: "Tăng ca đến bây giờ?"

"Dạ." Tô Nghi thấy trong đầu choáng váng, cũng không biết mình vừa nói gì.

Tay cầm chìa khóa đưa cho cô, Tô Nghi duỗi tay cầm lấy, sau lưng bó hoa thập thò, Hứa Nhược Tinh nhìn đến: "Hoa này..."

Tô Nghi sợ hãi mở miệng: "Bạn em tặng."

Bạn tặng?

Hứa Nhược Tinh có chút không vui, tức khắc hỏi: "Lam tiểu thư?"

Tô Nghi căn bản không biết bản thân đang nói cái gì, màng tai ong ong, hoảng hốt đến không xong, ý thức hỗn loạn, đầu óc đều là Hứa Nhược Tinh phải đi. Cô rũ mắt, trước mắt mông lung, khí nóng dâng lên, nghe được Hứa Nhược Tinh hỏi chuyện, không chút suy nghĩ gật đầu: "Đúng vậy."

Chương 60: Tầm thường

Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi mặt đối mặt đứng ở phòng khách, cửa sổ phản chiếu bóng dáng hai người. Tô Nghi nắm chặt chìa khóa trên tay, cô không nói chuyện, cảm xúc loạn lên, không đợi Hứa Nhược Tinh mở miệng liền nói: "Em về phòng trước."

Nói xong ôm hoa đi vào.

Còn ôm hoa vào theo?

Dõi theo bóng dáng Tô Nghi rời đi, nhíu mày, đáy lòng Hứa Nhược Tinh thực không vui. Hôm nay bận cả đêm, Tô Nghi còn không có ăn cơm chiều, khẳng định đói bụng, lại tăng ca đến bây giờ. Định chờ em ấy trở lại cùng nhau ăn bữa khuya, không ngờ vừa trở về đã vào phòng.

Tô Nghi ngồi ở mép giường, để chìa khóa và di động tùy tiện đặt ở trên giường, còn có bó hoa được chuẩn bị tỉ mỉ. Chị ấy quả nhiên chỉ là suy xét kết hôn giả với cô. Vừa mới nói cho cô về chuyện hai người kết hôn theo hợp đồng, giây tiếp theo liền thu dọn mọi thứ. Là muốn dọn đi sao?

Vội vã không chờ nổi vậy sao?

Đôi mắt khó chịu mà đỏ lên, cắn chặt môi, ở trong phòng giận dỗi, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."

Giọng nói dịu dàng, là âm điệu vẫn luôn yêu thích, nhưng hiện tại lại không muốn nghe thấy, Tô Nghi buồn bực trốn trong chăn.

"Tô Nghi."

Như thế nào không trả lời? Đang làm gì?

Hứa Nhược Tinh đang nghi hoặc, cửa phần phật một tiếng mở ra, tóc Tô Nghi hơi rối, trong phòng không bật đèn, đen như mực, Tô Nghi đứng ở cửa: "'Có việc gì?"

Khóe mắt ửng đỏ, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Nhược Tinh không biết tại sao lại như vậy, nhưng vẫn là mở miệng: "Chị đã đặt cơm tối, em muốn ăn cùng nhau hay không?"

Cơm tối?

Cơm chia ly sao?

Tô Nghi liếc mắt một cái, Hứa Nhược Tinh bị nhìn không thể hiểu được, nghe được Tô Nghi nói: "Không ăn."

Gật đầu, cô lui hai bước, Tô Nghi quay đầu trở về phòng, cửa lại bị khép lại.

Trở lại nhà ăn, Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi cầm áo ngủ vào trong phòng vệ sinh.

Đêm nay cũng thật không bình thường.

Là vì nhận được hoa sao? Không phải vậy, ngày đó ngày đầu tiên Tô Nghi đi làm, cũng nhận được rất nhiều hoa? Hứa Nhược Tinh nhíu mày, Tô Nghi khác thường như vậy, làm cô cũng không có muốn ăn gì.

Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới, thấy Hứa Nhược Tinh còn ngồi ở nhà ăn, trước mặt đồ ăn cũng chưa đụng vào miếng nào. Vốn dĩ có thể làm như nhìn không thấy đi qua, vẫn là không nhịn được, đến trước mặt Hứa Nhược Tinh, ngồi xuống hỏi: "Đũa đâu?"

Hứa Nhược Tinh duỗi tay lấy một đôi cho Tô Nghi, Tô Nghi cúi đầu ăn, ăn mà không biết mùi vị gì, khóe mắt ngắm vali hành lý kia, siết chặt chiếc đũa, thanh âm mỏng manh: "Khi nào đi?"

Hứa Nhược Tinh múc chén canh cho Tô Nghi, đáp: "Sáng mai."

Nhanh quá.

Còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này, Hứa Nhược Tinh có lẽ sẽ có một chút cảm giác đối với cô nên mới không có từ chối cô tới gần, hóa ra đều là do cô ảo giác.

Cũng may chưa thổ lộ nỗi lòng.

Tô Nghi tự giễu bản thân dưới đáy lòng, hốc mắt ửng đỏ.

"Tuần sau chị trở về, phòng thiết kế trong khoảng thời gian này có chuyện gì..."

Lời nói còn chưa nói xong, Tô Nghi bị sặc rồi, canh còn không có nuốt xuống, bắt đầu ho, cô vội dùng tay che miệng lại, quay đầu đi, không muốn trước mặt Hứa Nhược Tinh lộ ra trò hề.

Nghe tiếng ho khan, Hứa Nhược Tinh đứng dậy đến bên người muốn vỗ vỗ phía sau lưng. Tô Nghi lại tránh đi, nuốt xuống xong lại ho sặc vài tiếng, nước mắt lưng tròng.

Hứa Nhược Tinh vội vàng lấy giấy: "Uống chậm một chút."

Tô Nghi gật đầu, cầm lấy tờ giấy lau khóe mắt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị vừa mới nói cái gì tuần sau chị về?"

"Chị đi công tác." Hứa Nhược Tinh nói: "Thụy An bên kia yêu cầu chị đi xem tình hình, đại khái thời gian một tuần không về. Triệu Tam chuyện này, nếu cô ta lại đến làm ầm, em để cho Lê Thần ra mặt."

Tô Nghi ngây ngốc ngồi.

Chỉ là đi công tác sao.

Không phải muốn dọn đi sao?

Hơi hơi hé miệng, muốn hỏi Hứa Nhược Tinh, trở về còn có thể về nơi này hay không? Nhưng như thế nào cũng hỏi không ra miệng, chỉ gật đầu: "Được, em biết rồi."

Nhìn gương mặt Tô Nghi ảm đạm, Hứa Nhược Tinh không nhịn được: "Em đêm nay làm sao vậy?"

Tô Nghi ngẩng đầu, do ho khan mà khóe mắt đỏ ngầu, lông mi còn treo bọt nước, mới vừa tắm rửa xong, trên người cô tràn đầy mùi hương sữa tắm, tóc nửa ướt ăn mặc áo ngủ đơn bạc. Mùi hương thuộc về Tô Nghi cứ phảng phất đâu đây, Hứa Nhược Tinh lúc này mới phát hiện, hai người giống như, ngồi rất gần.

Nhưng Tô Nghi chưa nói, cô liền làm bộ không thèm để ý.

Tâm tư của Tô Nghi không còn ở đây nữa, cũng không chú ý tới Hứa Nhược Tinh thay đổi biểu cảm, không hé răng, Hứa Nhược Tinh lại hỏi: "Là vì chuyện Triệu Tam sao?" Nói xong cười: "Ở công ty không phải em rất lợi hại sao?"

Tô Nghi quay đầu, vào buổi chiều lúc thấy Hứa Nhược Tinh, cô biết Hứa Nhược Tinh chắc chắn đã biết toàn bộ. Triệu Tam và Đào Nguyệt, từ lúc bắt đầu cũng không nghĩ tới chọn Triệu Tam, không phải không thích tính tình, mà là Triệu Tam không đạt được tiêu chuẩn của một người mẫu thử trang phục.

Cô không giống với Lê Thần, không có khéo đưa đẩy như vậy, sẽ không bởi Triệu Tam có chỗ dựa có quan hệ liền nhìn với con mắt khác.

Tô Nghi cúi đầu: "Em nghe nói phía sau Triệu Tam còn có nhà cung cấp hàng cho công ty."

Còn là nhà cung cấp hàng hóa đặc thù, Tô Nghi biết tầm quan trọng của hàng hóa đặc thù, không khỏi lo lắng: "Không sao chứ chị?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không sao."

Tô Nghi giương mắt nhìn, Hứa Nhược Tinh biểu cảm thản nhiên, ngũ quan so người bình thường càng sắc nét rõ ràng hơn chút, đường nét rõ ràng.

"Em còn ăn không?"

Cô hôm nay bởi vì muốn tỏ tình, một buổi trưa đều căng thẳng không muốn ăn, hiện tại tâm tình thả lỏng một chút, lại cúi đầu ăn thêm mấy miếng.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên cạnh, Tô Nghi hỏi: "Chị ăn no rồi sao?"

Hứa Nhược Tinh mới ăn một lát, nhưng không muốn ngồi trở lại chỗ cũ, gật đầu: "No rồi."

"Ồ." Rũ mắt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu vẫn luôn ngắm nhìn, sợ Tô Nghi cảm thấy không được tự nhiên, làm bộ chơi di động, Lê Thần gửi tin nhắn tới: "Nhà bên cạnh công ty của cậu, có phải tạm thời không ở hay không?"

Hứa Nhược Tinh: "Làm sao vậy?"

Lê Thần: "Không ở có thể cho tớ mượn được không?"

Hứa Nhược Tinh nhớ rõ Lê Thần ở nhà bên cạnh mình, như thế nào lại muốn mượn?

"Làm gì?"

Lê Thần: "Dì tớ muốn chuyển nhà, nhà mới còn chưa trang trí xong, tớ vốn dĩ muốn để nhà của tớ cho dì ở, dì không đồng ý, đòi đi ra ngoài thuê nhà, tớ cũng không yên tâm..."

Giải thích một đống lớn, Hứa Nhược Tinh: "Đã biết."

Lê Thần: "Dì ngủ phòng cho khách sẽ không ngủ phòng cậu."

Hứa Nhược Tinh nơi đó có hai gian phòng, phòng cho khách ngày thường không ai ở, Hứa Nhược Tinh cũng không, liền trả lời: "Ok."

Gửi xong tin nhắn thấy Tô Nghi đã ăn no, quay đầu: "Ăn xong rồi?"

"Dạ ăn no rồi." Nói xong liếc di động: "Đã trễ thế này, còn có việc gì ạ?"

"Lê Thần, dì cậu ấy muốn chuyển nhà, đến nhà chị ở tạm."

Sợ Tô Nghi không hiểu, nói thêm: "Nhà ở cạnh công ty, lúc trước chị hay ở, hiện tại để trống nên cho dì ấy ở tạm."

Tô Nghi cắn môi, trong lòng nhất thời nở hoa.

Nhường cho dì của Lê Thần.

Có phải Hứa Nhược Tinh sẽ không dọn qua đó ở nữa hay không?

Tô Nghi cười: "'Dạ."

Vừa mới còn uể oải, đột nhiên tươi cười, Hứa Nhược Tinh nhìn thoáng qua, lại nhịn không được, nhìn lâu thêm một chút.

Gương mặt Tô Nghi trắng nõn, mái hất sang hai bên, mang một cái khuyên tai trong suốt, vành tai cũng là trắng phấn, rất đáng yêu. Nhớ lại ngày đó uống say, ôm Tô Nghi ở trong lòng, môi vô ý thức chạm vào bên tai Tô Nghi.

Mềm mại còn rất thơm, có chút giống như kẹo bông gòn ngày trước hay ăn? Giống như còn ngọt hơn kẹo bông?

Tay Tô Nghi duỗi ở trước mắt cô, lắc lư qua lại: "Hứa... Hứa Nhược Tinh?"

Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, buông di động, nói: "Để chị thu dọn nơi này, em đi trước nghi ngơi đi."

Tô Nghi dạ một tiếng, đứng dậy vào phòng vệ sinh đánh răng.

Sau khi Tô Nghi vào, cô lại ăn thêm một lát, đồ ăn đều nguội lạnh, cô ăn vài miếng liền buông chiếc đũa, vừa vặn Tô Nghi từ phòng vệ sinh đi ra.

Chị ấy hẳn là không hay làm việc nhà.

Tô Nghi suy nghĩ, nhìn Hứa Nhược Tinh bận rộn tay chân không nhanh nhẹn, còn có chút luống cuống tay chân, Tô Nghi đi qua, đón lấy cái mâm trên tay Hứa Nhược Tinh: "Em làm cho."

Hứa Nhược Tinh đứng ở bên cạnh, Tô Nghi làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều, động tác gọn gàng, mái tóc đã được quấn lên sau đầu, lộ ra cổ thiên nga xinh đẹp. Ánh mắt đặt trên người Tô Nghi, đột nhiên nghĩ đến áo ngủ màu đỏ mà cô cất trong vali hành lý.

Tựa như bí mật không thể bị nhìn thấy, bộ quần áo ấy, cùng quần áo của cô xếp chồng lại với nhau, ảo tưởng là Tô Nghi cùng cô quấn quýt với nhau.

Hứa Nhược Tinh hít sâu, nói với Tô Nghi: "Chị đi phòng vệ sinh."

Tô Nghi gật đầu, thấy Hứa Nhược Tinh vào trong phòng vệ sinh, mấy phút sau truyền ra tiếng nước chảy.

Cho đến khi Tô Nghi thu dọn xong, Hứa Nhược Tinh cũng chưa ra ngoài.

Thật là kỳ quái, trước khi mình về không phải chị ấy mới tắm xong sao?

Tô Nghi ở phòng khách đứng một lúc lâu, thấy Hứa Nhược Tinh vẫn không ra tới mới không thể không trở về phòng. Mở đèn, trên giường là bó hoa baby, hỗn loạn mấy đóa hoa hồng, hồng diễm lệ, câu dẫn lòng người.

Cầm hoa đặt ở trên tủ đầu giường, một lát sau, ngoài cửa mới truyền đến tiếng động, là tiếng mở cửa.

Hứa Nhược Tinh trở về phòng.

Siết chặt di động, màn hình là vài tin nhắn chưa trả lời, Triệu Dư gửi tin nhắn cho cô: "Thế nào? Thành công rồi chứ?"

"Hửm? Như thế nào không trả lời? Cậu đang làm gì thế?"

"WO! Tô Nghi cậu có phải đang..."

"Cậu cùng Hứa Nhược Tinh còn chưa kết thúc sao?"

Gửi cái gì đâu?

Cô chỉ không trả lời tin nhắn, Triệu Dư đều tưởng tượng cô đến bước nào rồi!

Tô Nghi nhíu mày.

Cô trả lời Triệu Dư: "Tớ chưa."

Triệu Dư: "Cái gì chưa?"

Tô Nghi: "Tớ chưa tỏ tình."

Triệu Dư: "Sao lại thế?"

Tô Nghi suy nghĩ đến chuyện vừa trở về nhìn thấy, cô gửi: "Không quá thích hợp."

Triệu Dư: "Quá nhanh đúng không, vậy từ từ, trước hết hiểu hết sở thích của chị ấy rồi sau này đúng bệnh hốt thuốc!"

Tô Nghi xem tin nhắn.

Tìm hiểu rõ ràng hết tất cả sở thích.

Nhớ lại lúc đi mua hoa, cô còn không biết Hứa Nhược Tinh thích hoa gì, Tô Nghi nghiêng đầu nhìn bó hoa bên cạnh, cắn môi gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Ngủ rồi sao?"

Hứa Nhược Tinh trả lời lại rất nhanh: "Sao thế? Có chuyện gì?"

Tô Nghi gửi tới: "Em hôm nay đã quên tưới nước cho tiểu Lam, chị tưới chưa?"

Tiểu Lam là hoa hai người mang về từ nhà của mẹ Hứa Nhược Tinh, tên do Tô Nghi đặt.

Hứa Nhược Tinh: "Trước khi em về nhà chị đã tưới."

Ồ. Tô Nghi gửi một hình ảnh: "Em cảm thấy cái này cũng rất đẹp, muốn mua một chậu về."

Hứa Nhược Tinh nhìn hình ảnh: "Ừm, khá xinh đẹp."

Tô Nghi trả lời: "Chị có hoa nào thích không?"

Thích hoa?

Hứa Nhược Tinh nhanh chóng nghĩ tới Tô Nghi buổi tối hôm nay mang hoa về, thích hoa nào thì không có, nhưng hoa chán ghét, là có.

Sau một lúc lâu cũng gửi lại: "Chị cảm thấy đều đẹp, tuy nhiên chị không quá thích hoa hồng."

Còn không đợi Tô Nghi trả lời, Hứa Nhược Tinh lại gửi: "Có chút tầm thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt