Chương 21 - Có Rảnh | Chương 22 - Muốn Hôn
Chương 21: Có Rảnh
Tô Nghi biết Hứa Nhược Tinh buổi tối không trở về nhà, vẫn là có chút không vui trong lòng, cô ngồi ở trên ghế.
Hứa Nhược Tinh gửi tới tin nhắn: "Không phải bởi vì chị."
Tô Nghi nhìn lời này phát ngốc, không phải bởi vì chị ấy, vậy là bởi vì cô?
Mới vừa rồi, trước khi cô gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh, vẫn luôn nhìn xem lịch sử trò chuyện giữa hai người, ít ỏi đến không chân thật.
Hứa Nhược Tinh bảo cô trước kia tính tình lạnh nhạt, là nhạt đến mức này sao? Gõ chữ là một hai chữ rồi gửi đi sao?
Có cảm giác không thể nói ra quanh quẩn ở ngực Tô Nghi, cô nhíu mày, suy nghĩ gọi điện thoại cho Triệu Dư.
Triệu Dư đang ăn cơm chiều, nhận được cuộc gọi của Tô Nghi thấy có chút kỳ quái: "Làm sao vậy? Cậu khôi phục ký ức rồi sao?"
Tô Nghi nói: "Chưa có."
Ngữ khí uể oải, cô hỏi Triệu Dư: "Tính tình tớ ở quá khứ có phải thực chán ghét hay không?"
Triệu Dư sửng sốt: "Cái gì?"
Ngay lập tức cô phản ứng lại: "Có phải có ai nói gì hay không? Hay cậu nhớ ra điều gì rồi?"
Tô Nghi nói: "Đều không có, tớ vừa mới nhìn lịch sử trò chuyện trước kia của tớ, dường như tính tình của tớ trước kia không tốt lắm."
"Đâu chỉ không tốt lắm!" Nói đến cái này Triệu Dư liền bắt đầu: " Tính tình cậu khi đó là núi băng thấy cậu cũng cam chịu yếu thế! Cậu là nữ thần lạnh lùng, là nữ thần trên núi băng, còn là nữ thần ở trong động băng!"
Khó được có cơ hội nói ra tiếng lòng đầy thỏa mãn, Triệu Dư hung hăng châm chọc cô.
Tô Nghi nhíu mày.
Cô nói: "Như vậy khiến mọi người ghét bỏ sao?"
Triệu Dư lời nói nghẹn lại: "Thật sự cũng không phải khiến người khác thấy chán ghét."
"Thật ra tính tình của cậu có chút lạnh lùng những mặt khác khá tốt, cùng đồng nghiệp làm việc vui vẻ, cùng Hứa Nhược Tinh không phải rất tình cảm sao?"
Tô Nghi im lặng, hôm nay xem lịch sử trò chuyện, cái loại cảm giác này rất không chân thật, lại giống như rất chân thật, nhìn đến những con chữ đó cảm giác xa lạ cùng quen thuộc hỗn loạn làm cô có chút mờ mịt.
Triệu Dư trả lời cô: "Tô Nghi, đừng nghĩ quá nhiều, không phải cậu cùng Hứa Nhược Tinh có vấn đề gì chứ?"
Tô Nghi nói: "Không có."
Triệu Dư cười cười: "Không có là được, tớ cảm thấy hiện tại tính tình của cậu như vậy cũng khá tốt."
Tô Nghi hỏi: "Hiện tại sao?"
"Đúng vậy." Triệu Dư nói: "Cậu xem cậu trước kia gọi điện thoại cho tớ, nói không được mấy câu, chuyện gì cũng cất ở trong lòng, hiện tại còn biết chủ động gọi điện thoại cho tớ.
Nếu rất nhiều chuyện buồn giấu hết ở trong lòng sẽ sinh bệnh."
Nói xong giọng nói cô sung sướng: "Có vấn đề liền phải nói ra, cậu như bây giờ khá tốt."
Tô Nghi im lặng, thật nghiêm túc nói: "Tớ đã biết."
Triệu Dư đỡ lo: "Lần sau khi nào đi bệnh viện kiểm tra lại? Muốn tớ đi cùng không?"
Tô Nghi nói: "Một tuần sau hẹn lịch kiểm tra lại, tớ tự mình đi."
Triệu Dư đồng ý: "Vậy cũng được, có chuyện gì cậu trực tiếp gọi điện thoại cho tớ."
Tô Nghi gật gật đầu, treo điện thoại, cô vốn định trả lời Hứa Nhược Tinh, nghĩ đến chị ấy dạo gần đây ở bệnh viện chăm sóc cô, khẳng định tồn đọng rất nhiều công việc, không khỏi buông di động.
Hứa Nhược Tinh không chờ được tin nhắn trả lời, thư ký đưa cơm chiều vào văn phòng thấy cô đang cúi đầu xem di động, tò mò hỏi: "Hứa tổng, chị đang đợi điện thoại sao?"
"Không có." Hứa Nhược Tinh phủ nhận, để thư ký đặt bữa tối lên bàn, cô đi qua, mở hộp ra, sắc màu và hương vị đều đầy đủ, là đặt ở nhà hàng, toàn bộ phù hợp khẩu vị của cô, nhưng không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Tô Nghi vừa mới gửi tới, những món xào nấu cơm nhà thoạt nhìn liền rất mê người.
Thư ký lấy đũa ra cho cô: "Hứa tổng?"
Hứa Nhược Tinh h0àn hồn, nói: "Em đi ăn cơm chiều đi."
Thư ký gật gật đầu, rời đi văn phòng.
Hứa Nhược Tinh ăn ba bữa giờ cố định, cơ bản luôn ở công ty ăn, thời gian tan tầm cũng muộn, thông thường đến 9 giờ 10 giờ mới trở về.
Tuy nhiên cô không yêu cầu thư ký cùng trợ lý ở lại tăng ca, khi đi ra ngoài lấy nước thường thấy phòng thư ký trồng không, hôm nay ngoại lệ.
Hai ngày trước chồng chất công việc có chút nhiều, phòng thư ký cũng đang tăng ca, trong văn phòng thỉnh thoảng vang lên âm thanh gõ bàn phím, ngẫu nhiên có một hai câu nói chuyện phiếm.
"Nghe nói Đào Nguyệt bị Triệu Tam kéo xuống?"
Về buôn chuyện phiếm, dù cho là ai, đều có hứng thú, đề tài vừa nói ra mọi người sôi nỗi bàn luận: "Buổi chiều ở phòng của Lê tổng làm ầm lên có phải do chuyện này không?"
"Đúng vậy đi, tớ cũng nghe nói, Đào Nguyệt điều kiện khá tốt."
"Tự thân đi lên thì điều kiện tốt cũng vô dụng, đánh không lại người có chỗ dựa, hơn nữa show diễn của chúng ta mới vừa khởi bước lại không có quan hệ với nhiều người trong giới, không thể đắc tội thêm người, nếu không theo tính tình của Lê tổng, căn bản không thèm để ý đến Triệu Tam."
"Triệu Tam cũng quái lạ, rõ ràng bạn trai cô ta ngoại tình, tìm Đào Nguyệt phiền toái làm gì?"
Hứa Nhược Tinh đấy ra cửa văn phòng, mấy thư ký vừa mới đang nói chuyện phiếm tức khắc cúi đầu bận rộn, không còn tán gẫu, Hứa Nhược Tinh ra tới tìm Lê Thần, nhìn đến thư ký thấy kỳ lạ: "Còn chưa có tan tầm sao?"
Thư ký trưởng nói: "Lập tức liền kết thúc, Hứa tổng còn có cái gì phân phó sao?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Bận xong liền tan làm đi."
Chờ cô rời khỏi mọi người lại bắt đầu to nhỏ: "Hứa tổng thật tốt."
Đối lập mấy công ty bên kia, tan làm còn kéo thời gian, không tính thêm tiền tăng ca, ở SX thật vô cùng hạnh phúc, không trách là ai cũng đều muốn đến SX.
Hứa Nhược Tinh xuyên qua phòng thư ký, đi đến văn phòng phó tổng, gõ gõ cửa, Lê Thần kêu: "Mời vào."
Nói xong gọi điện thoại tiếp, Hứa Nhược Tinh tiến vào văn phòng nghe được Lê Thần nói: "Con không muốn đi, không rảnh."
"Người khác là người khác, con lại không phải người khác." Lê Thần có chút không vui: "Dù sao con không đi, muốn đi thì dì tự mà đi!"
Hứa Nhược Tinh vào văn phòng, Lê Thần nổi giận đùng đùng tắt điện thoại, đi đến nghỉ ngơi bên sô pha, hai chân mềm nhũn, nằm liệt trên đó, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Dì của cậu sao?"
"Cũng không biết từ nơi nào nghe được, nói xem mắt sẽ dễ dàng kết hôn." Lê Thần giận dỗi: "Còn tưởng rằng ai cũng giống như cậu."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
Lê Thần lại nói: "Cũng được, dì nếu thật muốn thu xếp buổi xem mắt cho tớ, tìm được một người vợ như của cậu thì tớ có thể chấp nhận được."
Biết cô ấy nói lời trêu chọc, Hứa Nhược Tinh nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy một cái.
Lê Thần phát tiết xong rồi, mới tiếp tục nằm liệt trên sô pha, rầu rĩ nói: "Đều là chuyện quái quỷ gì!"
Cô quay đầu: "Cậu tới tìm tớ có chuyện gì?"
"Danh sách còn không có đưa cho tớ." Hứa Nhược Tinh vươn tay, Lê Thần một đập trán: "Quên mất."
Cô đứng dậy đến bàn làm việc cầm lấy tệp tài liệu thứ ba, đưa cho Hứa Nhược Tinh: "Đã đối chiếu qua, thời gian không thành vấn đề."
Hứa Nhược Tinh nhìn đến một người: "Triệu Tam?"
Lê Thần gật đầu: "Cậu xem qua Triệu Tam chưa?"
Hứa Nhược Tinh nói: "Xem qua."
Lê Thần nói: "Điều kiện cũng được, chủ yếu có quan hệ với anh trai cô ấy, chúng ta tháng chín không phải còn có một show thời trang sao, muốn mời mấy người mẫu từ chỗ anh ta đến."
Công ty quản lý người mẫu trong nước đều kí với mấy người mẫu có tiếng, thù lao lên sân khấu đắt không nói, không có quan hệ là không thể mời được, Lê Thần là muốn nể mặt mũi anh trai Triệu Tam thôi.
Hứa Nhược Tinh hỏi: "Đào Nguyệt đâu?"
"Đào Nguyệt lần này không đi." Lê Thần nói: "Lần sau mang đi."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, ký tên phía dưới danh sách, cầm văn kiện đưa cho Lê Thần.
Lê Thần đứng dậy: "Tan làm sao? Cho tớ đi nhờ được không?"
Cô vặn người, không phải thực thoải mái, đại khái hôm nay bận điên rồi, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hứa Nhược Tinh nói: "Cậu tan làm trước đi, tớ còn ở lại thêm một lát nữa."
"Đừng tăng ca suốt như thế." Lê Thần nói: "Vợ cậu mới ra viện nên ở bên cạnh chăm sóc em ấy, tớ nghe nói người mới gặp tai nạn xe cộ, có hậu di chứng, cần có người bên cạnh."
Hứa Nhược Tinh mím môi, không hé răng.
Lê Thần từ trên ghế cầm lấy túi xách, cô nói: "Cậu không tan làm tớ sẽ không..."
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy Hứa Nhược Tinh đứng dậy, cô đuổi theo hỏi: "Làm gì vậy?"
Hứa Nhược Tinh liếc cô liếc mắt một cái: "Tan làm."
Lê Thần nghẹn cười.
Hứa Nhược Tinh trở lại văn phòng đơn giản thu dọn một chút, thật ra cô không cần tăng ca đến khuya, chủ yếu khi trở về không biết đối mặt với Tô Nghi như thế nào.
Nghĩ đến Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh sờ đến di động, vẫn là khung chat nói chuyện với Tô Nghi, cô đánh mấy chữ, lại xóa đi, cầm điện thoại ném ở trên ghế phụ.
Tô Nghi đang nằm ở trên sô pha, nhờ Hoàn tỷ hỗ trợ hủy bỏ xin nghỉ.
Hoàn tỷ phát: "Ngày mai liền tới làm rồi sao? Không hề nghỉ ngơi thêm hai ngày?"
Tô Nghi: "Không nghỉ ngơi, em cũng không sao cả."
Mới vừa gửi xong, chuông cửa vang lên, cô tưởng Hứa Nhược Tinh, dẫm lên dép lê đi qua, từ mắt mèo nhìn đến ngoài cửa có hai người đến, hai người trung niên dáng vẻ mệt mỏi.
Tô Nghi không quen biết.
Bên ngoài người đàn ông nói: "Bảo em gọi điện trước cho hai đứa, nhất định không nghe, không ai ở nhà đi?"
Người phụ nữ nói thầm: "Nhược Tinh nói Tô Nghi xuất viện rồi, hẳn là ở nhà"
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Hứa Nhược Tinh vang lên: "Ba, mẹ?"
Hai người quay đầu lại, Tô Nghi vừa vặn mở cửa, nghe được giọng của Hứa Nhược Tinh, cô cúi đầu kêu: "Ba, mẹ."
Hứa Nhược Tinh trông thấy Tô Nghi sắc mặt trắng bệch, cô đi vào trong nói với cha mẹ: "Như thế nào trước khi tới cũng không gọi điện thoại?"
"Đều do ba con." Hứa mẹ nói: "Một hai phải đi mua cái đồ bổ gì đó, xong không mua được cái gì, chậm trễ chút thời gian.
Tô Nghi, sức khỏe con đã khỏe hơn chưa? Không đụng vào chỗ nào đi?"
Bà nói từ trên xuống dưới đánh giá Tô Nghi, Tô Nghi ăn mặc áo ngủ, màu vàng nhạt, tóc đẹp chải gọn, quấn ở sau đầu, trên mặt trắng nõn sạch sẽ, trên người cũng nhìn không ra là bị thương chỗ nào.
Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đứng ở bên người cô: "Em ấy không có việc gì."
Hứa mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt."
"Con không biết lúc nghe ba con nói chuyện này, mẹ vẫn luôn không yên lòng..."
Tô Nghi nhìn về phía cô, Hứa Nhược Tinh có vài phần giống như mẹ cô, mẹ cô là gen lai càng rõ ràng hơn một ít, thân hình đậm người hơn, có lẽ bởi vì bà vào cửa vẫn luôn lải nhải, Tô Nghi cảm thấy thực thân thiết.
Hứa Nhược Tinh nói: "Vào trong ngồi đã."
Tô Nghi mở miệng: "Con đi rót nước cho mọi người."
"Không vội." Hứa mẹ nói: "Con mới ra viện, thân thể còn chưa hồi phục hết, không vội làm việc, mẹ làm cho."
Bà đi vào trong phòng bếp, nhìn đến trên bàn còn thừa đồ ăn, không khỏi quay đầu lại nhìn Hứa Nhược Tinh.
Trước kia mỗi lần tới, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đều dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn.
Căn nhà này còn cho bà cảm giác, rõ ràng bố trí ấm áp như vậy, cứ cảm thấy lạnh như băng.
Hiện tại nhìn trên bàn có đồ ăn, đột nhiên có cảm giác như về nhà.
Hứa mẹ cầm ly đi đến bên sô pha: "Tô Nghi, cơm chiều con làm sao?"
Tô Nghi quay đầu, nghe vậy nói: "Đúng vậy, ba mẹ ăn cơm chiều chưa? Chưa ăn thì con vào làm?"
"Ăn rồi, ăn rồi." Hứa mẹ nói xong nhìn Tô Nghi, phát hiện thái độ cô không còn lạnh nhạt nữa, trước kia Tô Nghi giống như ngôi nhà này, lạnh như băng.
Bà còn lo lắng Hứa Nhược Tinh, như bây giờ khá tốt, khá tốt.
Bà vui vẻ thay cho Hứa Nhược Tinh, một khi vui, liền thích lải nhải, không nói tiếp không để yên.
Hỏi về công việc của Tô Nghi rồi qua đến công ty của Hứa Nhược Tinh, lại nói về bà và ông trong khoảng thời gian này đi đâu du lịch, còn nói mua cho Tô Nghi cùng Ha Nhược Tinh quà, hôm nay không có tiện mang lại đây.
"Khi nào rảnh về nhà chơi?" Hứa mẹ nói: "Các con cũng đã lâu không về nhà ăn cơm."
Hứa Nhược Tinh vừa định nói gần đây không rảnh, Tô Nghi nói: "Con cuối tuần có thể về."
Cô quay sang Hứa Nhược Tinh, dò hỏi: "Vợ ơi, cuối tuần chị có rảnh không?"
Nói xong ba đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh.
Tô Nghi ngồi gần nhất, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn đến hàng mi dài cùng đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, cái trán trắng nõn, thần sắc mang chút lo lắng, dường nhu câu hỏi vừa rồi không phải đang hỏi các cô cuối tuần muốn cùng nhau về nhà hay không, mà là hỏi, vợ ơi, cuối tuần cùng em hẹn hò có rảnh không?
Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng: "Có rảnh.".
Chương 22: Muốn Hôn
Hứa mẹ và Hứa ba rời đi vô cùng vui vẻ, kết hôn được hai năm, họ lần đầu tiên nghe được Tô Nghi nói có rảnh để về nhà, hơn nữa cô còn gọi một tiếng vợ ơi!
Quét qua ánh mắt Hứa Như Tinh lại thấy nhìn Tô Nghi ngây ngốc, xem ra tình cảm hai đứa vẫn êm đẹp.
Thấy các cô tình cảm ân ái, hai vợ chồng già vô cùng cao hứng, hiện tại hận không thể đi mua đồ ăn về để sẵn luôn, Hứa mẹ giữ chặt tay Tô Nghi: "Làm cá xào cho con ăn, nhìn con lần trước ăn rất ngon miệng."
"Lại mua thêm chút tôm hùm, mùa này vừa vặn là mùa tôm hùm, thịt nhiều."
"Còn có thể mua chút lươn, nấu canh, Tô Nghi mới ra viện, cần phải bồi bố nhiều."
Tô Nghi bị Hứa mẹ lôi kéo, các cô tiễn đôi vợ chồng già xuống lầu lên xe, đã bị lôi kéo nói một đường.
Hứa Nhược Tinh có chút hối hận, cô nhíu mày: "Mẹ."
"Làm sao vậy?" Hứa mẹ rất vui: "Con muốn ăn cái gì?"
Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Con thế nào cũng được."
Hứa ba nói: "Nhược Tinh à, Tô Nghi vừa mới gặp tai nạn xe, chuyện công việc của con cứ lùi lại đi, ở bên cạnh con bé nhiều hơn."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cô nhớ tới khi mới vừa về nhà thấy Tô Nghi tái nhợt sắc mặt, trầm mặc vài giây gật đầu: "Con biết ạ."
Thật vất vả tiễn được hai người đi về, Hứa Nhược Tinh nhìn đuôi xe nói: "Vất vả."
Trước kia mỗi lần ứng phó với cha mẹ cô, cô đều sẽ nói với Tô Nghi một câu như vậy, Tô Nghi sẽ trả lời cô: "Chị cũng vất vả rồi."
Hôm nay chậm chạp không thấy trả lời cô, Hứa Nhược Tinh quay đầu, phát hiện Tô Nghi đang chăm chú nhìn mình.
Hai bên đường tuy rằng có đèn nhưng không tính là sáng ngời mà có chút tối tăm, một ít côn trùng chiếm cứ ở dưới đèn, ánh sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu lên trên người Tô Nghi.
Ánh mắt Tô Nghi rất sáng, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, gió đêm gợi lên tóc mai vương trên sườn mặt cô ấy, một ít dán ở gương mặt, một ít dán ở trên cổ, tóc đen cùng da thịt trắng sứ, hình thành đối lập rõ ràng lại lộ ra cảm giác mềm yếu hiếm có.
Tô Nghi mỉm cười, nói: "Em không vất vả." cô hướng Hứa Nhược Tinh tới gần một bước: "Vợ, chị vất vả rồi."
Thanh âm mềm mại, vô cùng ỷ lại, Hứa Nhược Tinh hôm nay thật sự bận như con quay không nghỉ một giây, tinh thần cùng thân thế đều căng đến mức tận cùng, nhưng khi Tô Nghi mới an ủi một tiếng, toàn bộ đều tan rã.
Cô thậm chí cảm thấy chính mình nhất định là không đủ mệt, trái tim mới nhảy lên càng nhanh căng tràn sức sống như vậy.
Hứa Nhược Tinh hít sâu, tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô cúi đầu, Tô Nghi đã kéo tay cô đi vào trong nhà.
Hứa Nhược Tinh nhấp môi, nghe được Tô Nghi nói: "Cuối tuần chúng ta đi đến nhà chị trước, sau đó đi thăm bà ngoại, có thế chứ?"
Bình thường cuối tuần, Hứa Nhược Tinh đều là không có lịch trình gì, người mệt cũng yêu cầu một thời gian để nghỉ ngơi.
Cuối tuần cô không làm việc, trừ phi đặc biệt có chuyện khẩn cấp hoặc là đi công tác.
Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô thường đi phòng tập thể thao, giờ phút này nghe được Tô Nghi nói, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Cũng được."
Tô Nghi lại nói: "Em ngày mai liền đi làm luôn."
Hứa Nhược Tinh hơi kinh ngạc: "Không nghỉ ngơi sao?"
Tô Nghi nói: "Vốn dĩ cũng không có sao cả, trên tay em còn có nhiệm vụ cần hoàn thành."
Hứa Nhược Tinh quay đầu, từ trước Tô Nghi sẽ không chủ động nói đến chuyện công việc, tuy rằng chuyện này cũng không tính không thế nói, nhưng Tô Nghi im miệng không nói, chuyện ở công ty một mực không đề cập tới.
Cô cũng không hỏi nhiều.
Hai người về nhà, lúc sau Hứa Nhược Tinh ngồi trên sô pha, Tô Nghi thu dọn hết đồ uống trên bàn trà, thân ảnh bận bận rộn rộn, từ phòng khách đến trong phòng bếp.
Hứa Nhược Tinh đột nhiên nhớ đến Tô Nghi ngày đó véo cánh tay mình sau đó liền theo bản năng nhéo cánh tay thêm lần nữa, không xuống tay quá mạnh nhưng vẫn là rất đau.
Hóa ra không phải là mơ.
Nhưng hết thảy như thế nào phù phiếm giống như một giấc mộng?
Hứa Nhược Tinh theo trường phái thực tế, không có những mơ mộng hão huyền.
Từ khi đi học, cô đã bắt đầu xác định mục tiêu là sau khi tốt nghiệp mở một công ty, mục tiêu ấy ngày càng rõ ràng hơn nhưng khi gặp Tô Nghi nơi này, một lần rồi lại thêm một lần phá lệ.
Loại mơ hồ hư ảo này, cô vậy mà hy vọng xa vời thời gian càng dài một chút.
Ý thức được niềm tin của bản thân đang dao động,
Hứa Nhược Tinh đột nhiên đứng dậy.
Tô Nghi nhìn qua, hỏi cô: "Làm sao vậy? Muốn tắm rửa sao?"
Lời nói ôn nhu lại bao bọc lấy cô, Hứa Nhược Tinh hít sâu.
Tô Nghi tới gần cô, do mới vừa tắm rửa xong nên trên người Tô Nghi bao bọc mùi hương sữa tắm, nhàn nhạt, tươi mát.
Sợi tóc vén ra sau tai, một ít tóc mai xõa ra che khuất lông mày, đôi mắt càng sáng ngời, Hứa Nhược Tinh im lặng, gật đầu: "Ừm, đi tắm rửa."
Tô Nghi nói: "Muốn em giúp chị tìm áo ngủ không?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không cần." Cô hướng phòng với tốc độ nhanh hơn nhiều so với bình thường, khi tới cửa quay đầu nhìn Tô Nghi một cái, không nói chuyện, cúi đầu vào phòng lấy xong quần áo đi vào nhà tắm.
Tô Nghi ngồi ở bên ngoài trên bàn trà mở máy tính ra, văn kiện trên cùng bản thảo thiết kế, phía dưới là quần áo thiết kế cho show thời trang lần này, bộ sưu tập xuân hạ, màu ấm, vải mỏng.
Các cô có bốn tổ, mỗi tổ đều phải ra một bộ thiết kế, cuối cùng do Cừ tổng quyết định bộ nào là bộ tham gia show thời trang.
Trước khi cô gặp tai nạn xe đã làm xong một bộ, trong máy tính còn chuẩn bị một bộ khác.
Để phòng trường hợp hi hữu xảy ra, cô mỗi lần đều sẽ thiết kế hai bộ, nếu Cừ tổng không hài lòng có thể kịp thời điều chỉnh.
Hứa Nhược Tinh từ trong phòng vệ sinh ra tới liền thấy Tô Nghi đang ngồi ở trước một tấm bản vẽ thiết kế trên máy tính, cô chỉ là liếc mắt, ánh mắt từ máy tính chuyển qua trên người Tô Nghi.
Đây là lần đầu tiên, Tô Nghi làm việc ở trước mặt cô.
Máy tính của Tô Nghi cũng không rời khỏi người, nhưng sẽ không trước mặt cô mở ra.
Có lẽ là cảm thấy người trong cùng ngành với nhau nên hẳn là e ngại, cho nên cô ấy từ trước đến nay chưa từng làm việc trước mặt cô.
Hứa Nhược Tinh thật ra không có gì kiêng dè, ở trước mặt cô ấy điện thoại công việc đều có thể xử lý thực bình thường.
Tô Nghi nghe được phía sau có tiếng liền quay đầu.
Hứa Nhược Tinh mặc áo ngủ dài chất liệu tơ lụa màu xanh rêu chậm rãi chảy xuôi theo dáng người.
Tô Nghi có xem qua tủ quần áo của Hứa Nhược Tinh, thấm mĩ của cô ấy rất tinh tế, lại giỏi phối đồ, mỗi một bộ quần áo đều làm người trước mắt sáng ngời, hơn nữa, đáng người cô ấy vốn đã đẹp.
Hứa Nhược Tinh là móc treo quần áo điển hình, dáng người mảnh khảnh không phải gầy, chỗ nên có thịt sẽ có thịt, đại khái là vì có thịt đầy đủ cho nên có vẻ vòng eo càng thêm tinh tế, Tô Nghi nhìn cô ấy đi ra, hỏi: "Tắm xong rồi?"
"Ừm." Hứa Nhược Tinh đi qua, từ trên bàn trà đổ một ly nước ấm, tất cả đồ trang điểm của cô đều cùng một thương hiệu, hương thơm thanh nhã, hương vị mát lạnh, rất phù hợp với Hứa Nhược Tinh như nghênh đón gió mát.
Quanh người Tô Nghi nhàn nhạt mùi hương, cô nói: "Vợ ơi, trên người của chị mùi thơm quá."
Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Có sao?"
Cô dùng quen luôn không đổi qua thương hiệu khác.
Tô Nghi tay chống sô pha, nửa thân người dựa lại đây, đột nhiên dính vào trên người Hứa Nhược Tinh, cô giật giật chóp mũi, ngửa đầu: "Có nha, lần sau em có thể dùng sữa tắm của chị không?"
Tô Nghi đứng dậy quá đột nhiên, vừa mới còn ngồi.
Chớp mắt mở mắt, Hứa Nhược Tinh hơi giật mình đối diện đôi mắt Tô Nghi phóng tới, xinh đẹp mê người, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng ở dưới ánh đèn càng mê hoặc lòng người.
Hứa Nhược Tinh lui ra sau nửa bước, gật đầu: "Có thế."
Tô Nghi cười: "Em đây lần sau dùng..."
Hứa Nhược Tinh nói: "Chị còn có một bộ mới..."
"Không cần mới." Tô Nghi nói: "Chúng ta cùng nhau dùng được mà, dùng xong lại thay."
Hứa Nhược Tinh buồn buồn, cầm chặt cái cốc trên tay, một lát sau lên tiếng đồng ý.
Cô lui ra sau vài bước cùng Tô Nghi kéo ra khoảng cách, làm bộ dường như không có việc gì xảy ra ngồi ở trên sô pha uống nước.
Nước hơi âm ấm, không biết có phải tắm rửa xong mà thấy hơi nước trong người bị bốc hơi hay không, uống chén nước này vào, tự nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Hứa Nhược Tinh liến môi thấy Tô Nghi còn ở trước máy tính sửa thiết kế, cô buông cái cốc đi vào trong phòng sách.
Trong phòng có một chiếc giường, mặt trên đệm chăn sạch sẽ, ngôi nhà mới vừa quét tước không bao lâu.
Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên giường, màn hình di động sáng lên, là Lê Thần gửi tin nhắn tới cho cô: "Đã quên nói với cậu, sáng mai 9 giờ tớ chưa đến mà sẽ tới công ty muộn một chút."
Hứa Nhược Tinh trả lời: "Đã biết."
Gửi tin nhắn xong cô tìm được mục liên hệ, ghi chú của mẹ Tô Nghi rất dễ thấy.
Bàn tay đặt ở trên điện thoại, quay đầu nhìn Tô Nghi còn đang làm việc bên ngoài, không ấn xuống mà trực tiếp cầm điện thoại ném sang một bên, nằm nghiêng nghỉ ngơi.
Nơi này view khá đẹp lúc nằm xuống đối diện cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh đèn sáng ngời, ngẫu nhiên dòng xe cộ chậm rãi đi qua.
Tâm trạng phiền muộn vừa rồi của Hứa Nhược Tinh phiền muộn dần dần thả lỏng.
Cô quay đầu nhìn đến trên kệ sách nhiều thêm hai hàng sách Tô Nghi mang về, còn có một chậu cây xanh đặt trên bàn máy tính, căn phòng này so sánh cùng hình ảnh trong trí nhớ có chút khác biệt vi diệu.
Thêm vài thứ làm cô cảm thấy có sức sống hơn.
Tô Nghi bận công việc tới 11 giờ, cô nhìn thời gian phía dưới máy tính nhíu mày, đã trễ thế này, Hứa Nhược Tinh đâu? Cô tắt đi máy tính, đứng dậy thấy lưng tê rần, có lẽ ngồi lâu rồi nên chân cũng có chút tê.
Tô Nghi đi rất chậm, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, bên trong tối đen, cô bật đèn, trên giường trống không.
Phòng sách bên cạnh đèn vẫn mở.
Tô Nghi dựa ven tường đứng đó, chờ chân hết tê rồi mới chuyển tới cửa phòng sách.
Mở hé một khe cửa không có đi vào, cô xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đã ngủ rồi.
Chiếc giường màu trắng đến đầu gối Tô Nghi, trải lên thảm lông màu vàng nhạt, giường khá dài, chắc dài ba mét, rộng hai mét, hai người ngủ hoàn toàn đủ rộng rãi.
Hứa Nhược Tinh nằm nghiêng, di động đặt ở một bên, không biết có phải xem di động xem mệt mỏi liền trực tiếp ngủ quên hay không.
Tô Nghi tới bên người cô ấy, tắt đèn tường, mở lên chiếc đèn nhỏ đầu giường, cô cúi đầu, nhìn gương mặt Hứa Nhược Tinh lúc ngủ.
Sườn mặt thật xinh đẹp, hình dáng sắc nét, lông mi thật dài, hơi hơi cong, làn da đặc biệt trắng nõn.
Tô Nghi cảm thấy làn da của cô đã rất trắng, Hứa Nhược Tinh còn trắng hơn cô, vài sợi tóc che đi khuôn mặt.
Tô Nghi vuốt nhẹ mái tóc Hứa Nhược Tinh, giúp cô ấy vén ra sau tai.
Ngón tay hơi chạm vào làn da Hứa Nhược Tinh, tinh tế, mềm mại, ấm áp.
Cô nhịn không được dùng đầu ngón tay chạm vào má Hứa Nhược Tinh, nhẹ nhàng chọc chọc, da thịt mịn màng bao bọc lấy đầu ngón tay, tựa hồ bao bọc luôn cả lòng bất an của Tô Nghi.
Hứa Nhược Tinh ngủ rất sâu, không bị hành động của Tô Nghi làm tỉnh.
Ngón tay Tô Nghi từ má đụng tới chóp mũi, đi xuống, dừng ở trên môi.
Môi Hứa Nhược Tinh đỏ tự nhiên, so người bình thường màu môi đậm hơn một ít, thoạt nhìn như là thoa son môi.
Tô Nghi bình tĩnh nhìn đôi môi này, cảm thấy chính mình trước chắc hẳn thật thích hôn chị ấy.
Bởi vì giờ phút này, cô liền rất muốn hôn Hứa Nhược Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro