Phiên ngoại 1 (3)
Hai người đến Châu Âu thì chuyển qua máy bay trung chuyển, lên chuyến bay sớm nhất để trở về Trung Quốc.
Một lần nữa đặt chân lên mảnh đất tổ quốc, rút cuộc đến lúc này tâm tình Bùi Thanh Phi mới bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng vào lúc nửa đêm cô vẫn thường hay bị ác mộng làm cho thức giấc. Trong giấc mộng của mình cô vẫn có thể nhìn thấy mặt đất bị vỡ vụn, nghe thấy tiếng mọi người kêu cứu cùng tiếng gào khóc. Thậm chí có một lần cô còn mơ thấy mình vọt vào trường học để cứu Diana, sau đó bị dư chấn mà ngã xuống cái hố sâu, bị gạch ngói chôn thật sâu ở trong đó.
Trong giấc mộng này, Tề Tranh cũng lại từ trên thinh không xa vạn dặm chạy đến, chỉ tiếc là dù có làm thế nào bới móc trong đống tường đổ để tìm kiếm, thì cuối cùng cũng chỉ tìm thấy thi thể của mình mà thôi. Lúc đó Bùi Thanh Phi thấy linh hồn của mình trôi nổi ở giữa không trung, rồi cứ như thế khóc đến tê tâm liệt phế. Nhưng lạ ở chỗ, trong giấc mộng của mình, cô thấy Tề Tranh không hề nghe thấy tiếng của cô dù chỉ là một chút mà thôi.
Trong mộng thì Tề Tranh không nghe thấy, nhưng cái người vẫn ngủ bên cạnh Bùi Thanh Phi là Tề Tranh lại đã nghe được.
Lúc này đã là hơn nửa đêm, khi mà tất cả mọi người đều đang chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng nhiên Tề Tranh cảm thấy Bùi Thanh Phi vốn đang ngủ bên cạnh mình lại dùng sức giãy giụa, sau đó liền truyền đến tiếng khóc của cô ấy.
"Thanh Phi! Tỉnh dậy đi! Có phải là cậu đã thấy ác mộng hay không?" Tề Tranh lắc lắc bờ vai Bùi Thanh Phi, thật vất vả lắm cô mới lôi được người này ra khỏi cơn ác mộng.
Bùi Thanh Phi mở choàng mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Tranh ở ngay trước mặt, cô bỗng nhiên dùng sức ôm chặt lấy người này.
"Thực..." Những từ còn lại đều bị lược bớt.
Đối với việc cô ấy đã không nói cái câu "mình thực xin lỗi" kia nữa, Tề Tranh tỏ vẻ thoả mãn: "Ừ, rất không tệ! Có tiến bộ!"
Nước mắt Bùi Thanh Phi vẫn còn treo trên lông mi lên, vừa hút hút cái mũi cô vừa nói: "Mình sợ cậu sẽ lại cắn mình."
Tề Tranh đắc ý cười cười. Cô ôm lấy người này vào trong ngực của mình, sau đó thì từng chút, từng chút một vỗ về cô ấy: "Tốt rồi, Bảo Bảo! Đừng sợ, đừng sợ gì cả. Đã có chị ở đây rồi nha. Những gì ở trong mộng đều là ngược lại hết. Không sao đâu."
Bùi Thanh Phi kể lại những gì xảy ra trong giấc mộng cho Tề Tranh nghe bằng cái giọng như là lẩm bẩm: "Trong giấc mộng mình thấy mình chết rồi, chết ở trong trận động đất kia."
Tề Tranh an ủi: "Cậu xem đi, không phải là cậu đã an toàn trở về hay sao? Mình đã mang được cậu trở về."
Bùi Thanh Phi lại rúc rúc vào trong ngực Tề Tranh. Trên người các cô đều có mùi sữa tắm chanh tây thơm ngát, là mùi các cô đều ưa thích. Điều này làm cho Bùi Thanh Phi cảm thấy an tâm hơn.
"Đúng vậy a. Mình đã trở về." Bùi Thanh Phi vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Bàn tay của Tề Tranh rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút một vỗ về, như thể dỗ dành một đứa bé vậy.
Dần dần, Bùi Thanh Phi lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
Lần này những bức ảnh cùng bài viết của Bùi Thanh Phi được đăng trên báo Hoa Hoan đã đưa tới phản ứng không nhỏ.
Quách Đồng vốn chính là fan của Bùi Thanh Phi, hiện tại cô lại phát hiện ra rõ ràng là trên phương diện quay phim Bùi Thanh Phi cũng là người rất có thiên phú. Vì vậy mà lòng kính trọng của cô dành cho người này lại càng như nước sông cuồn cuộn triền miên không bao giờ hết.
Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Thanh Phi muốn thay đổi sang mảng khác, ngay cả chủ quản Lưu Kiệt của Bùi Thanh Phi hiện tại cũng cho rằng, nếu lại để đứa nhỏ này ở lại làm tin tức giải trí thì thật sự khiến nó bị chậm trễ.
Lưu Kiệt đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Bùi Thanh Phi tới tìm mình nói chuyện này, mà bên phòng điều tra bên kia cũng hết sức trông mong có người đến đây để sửa mái nhà dột chứ đâu. Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại chậm chạp không có động tác.
Lưu Kiệt không khỏi bất ngờ. Chẳng lẽ là Bùi Thanh Phi cảm thấy tự mình đến nói chuyện này thì sẽ ngượng ngùng, nên mới chờ các cô mở cái miệng trước?
Ôm tâm thái giúp người hoàn thành ước nguyện, Lưu Kiệt tự mình chọn thời gian, cho tìm Bùi Thanh Phi đến nói chuyện.
Sau khi Bùi Thanh Phi tiến vào văn phòng, Lưu Kiệt mời cô ngồi xuống, hai người cùng ngồi ở trên một chiếc ghế sofa nhỏ, như vậy sẽ có cảm giác thân mật hơn một chút.
"Thanh Phi a, từ ngày em tiến vào cái phòng làm việc này của công ty Hoa Hoan, chị đã biết em là cái đứa nhỏ rất có năng lực. Trước đây chính em là người đã tự mình bắt lấy cơ hội, còn hiện tại nếu như em muốn, chị có thể giúp em làm người giới thiệu. Bên phòng điều tra tin tức bên kia cũng muốn có em đấy." Giọng của chị Lưu ôn tồn như những cơn mưa phùn, lời của chị làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Bùi Thanh Phi ngồi ở chỗ kia, bộ dáng trông thật là đoan trang, xuất chúng.
Lưu Kiệt cho rằng cô bé này sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ thứ nhận được lại là lời cự tuyệt của Bùi Thanh Phi.
"Không đâu chị Lưu! Em rất thích công việc mình đang làm hiện tại. Bây giờ em còn có một phương án, không biết chị có thời gian nghe em nói một chút hay không."
Sau khi tiễn Bùi Thanh Phi đi rồi, cho dù Lưu Kiệt đã xác định nhịn đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích thì vẫn có cảm giác trái tim mình rỉ máu.
Làm người thì vẫn thường tìm đến chỗ cao mà đi, không có người nào là ngoại lệ. Lưu Kiệt cũng thật lòng không muốn để cô bé này bị chậm trễ. Nhưng hôm nay nha đầu này lại nói mình thoả mãn với cương vị hiện tại, hơn nữa còn rất tích cực khi muốn thực hiện những việc còn tốt hơn nữa...
Bây giờ trái tim Lưu Kiệt đã hết đau, cũng như không còn khó chịu nữa, mặt mày đều tràn đầy sự vui vẻ.
"Có thời gian! Đương nhiên là có thời gian rồi! Nào, hãy nói cho chị nghe đi."
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc, khi thấy Bùi Thanh Phi lại có lựa chọn này.
Ngay cả Quách Đồng cũng cảm thấy hết sức bất ngờ. Ỷ vào chuyện mình là học muội từ cao trung đến đại học, cô tự ý chạy đi tìm Bùi Thanh Phi để được nghe lời giải thích cho những nghi hoặc của mình.
Sau khi tan tầm, Bùi Thanh Phi cẩn thận thu xếp lại đồ đạc. Những lúc làm việc Bùi Thanh Phi sẽ luôn cặp tóc của mình lên, nhưng như thế trông cô rất lão luyện. Chỉ tiếc là, giá như bên cạnh tóc mai của mình cô đừng lấy một cái cài tóc hình đóa cây hoa anh đào cài lên như vậy thì vẫn hơn, bởi vì để như thế trông người này lại thanh thuần như một cô sinh viên vậy.
"Đàn chị!" Quách Đồng gọi cô.
Cho đến bây giờ cô vẫn không đổi được tật xấu này, trước sau gì người này vẫn giữ thói quen gọi người ta là đàn chị.
Không phải là Bùi Thanh Phi chưa từng nghĩ tới mượn cơ hội lần này, đổi đến phòng làm việc mình đã từng mong ước bao lâu nay. Ước nguyện ban đầu khi chọn ngành báo chí của cô, cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên. Con đường mà cô đã từng lựa chọn chính là cái ước mơ sẽ trở thành một người như tiên sinh Trương Thế Tể.
Cô đã từng hỏi qua người thầy này của mình, vì cái gì mà về sau ông lại chọn làm một người thầy tại Hãn Văn này? Đã từng là một người chí ở bốn phương, tại sao lại để cho thứ gì đó ràng buộc bước chân của ông như vậy?
Sau một chuyến đi tới Khảm Bỉ, xem như cô cũng đã hiểu ra.
Cô cũng thế, người thầy của cô cũng thế. Bọn họ đều có mối bận tâm của riêng mình.
Bùi Thanh Phi còn nhớ rõ những giọt nước mắt của Tề Tranh, cũng như cô nhớ rất rõ hình ảnh mình bị chôn thật sâu dưới đống đổ nát trong giấc mộng kia.
Mộng tưởng tuy trân quý, nhưng Tề Tranh mới vĩnh viễn là lựa chọn duy nhất của Bùi Thanh Phi cô.
Cô sẽ không làm cho cậu ấy lại phải lo lắng hãi hùng nữa. Cô sẽ vĩnh viễn bình lặng, an ổn, khỏe mạnh mà sống ở bên cạnh cậu ấy. Cô muốn dành cả cuộc đời mình để yêu cậu ấy. Nếu để thiếu dù chỉ một ngày, một giờ, một phút, một giây, cũng không phải là cả đời.
Khi cô ra khỏi Hoa Hoan cũng là lúc ánh chiều tà vừa xuống. Hôm nay Bùi Thanh Phi không cần phải tăng ca, nên cô có thể suy nghĩ thật kỹ sau khi về nhà thì mình nên làm cái gì trong bữa tối cho Tề Tranh.
Bài viết và những bức ảnh của Bùi Thanh Phi đã gây nên sự chú ý rất cao của dư luận.
Kể từ đây, các tổ chức viện trợ trong nước cùng người tình nguyện tổ chức bắt đầu người trước ngã xuống người sau tiến lên, mà cái đích đến chính là quốc gia nhỏ bé đang bị tụt lại phần sau của thế giới kia. Cũng vì điều này mà đã có không ít phóng viên của các tòa báo cũng tìm tới nó.
Trong hai ngày này, cứ sáng ra là Tề Tranh lại nghe thấy Bùi Thanh Phi và Quách Đồng gọi điện thoại cho nhau. Mỗi lần như vậy cô lại sợ Bùi Thanh Phi sẽ đặt điện thoại xuống, rồi nói với mình cái câu thực xin lỗi, tiếp đó là dọn dẹp hành lý rồi lại bay tới những cái nơi cô ấy còn chưa biết cả tên kia.
Tề Tranh ăn không ngon, ngủ cũng không ngon. Trong lòng luôn là phiền não nhưng lại không dám nhắc tới. Cô sợ rằng thật ra Bùi Thanh Phi không có ý định này, việc mình nói tới mới là lời nhắc nhở cô ấy.
Tình trạng này cứ kéo dài mãi, khiến cho Tề Tranh phát nhiệt, bờ môi cũng bị nứt ra.
Bùi Thanh Phi lại cho là chỉ vì yêu cầu hạng mục hối thúc quá gấp gáp, nên Tề Tranh mới có thể phát nhiệt thành như vậy. Sau đó vì cô cũng phải liên tục tăng ca, công ty hai bên đều cùng bận rộn.
Nhưng rồi về sau Bùi Thanh Phi mới phát hiện ra chỉ cần mình vừa tiếp xúc với điện thoại từ công ty gọi tới, Tề Tranh liền dựng thẳng cái tai ở bên cạnh nghe lén, đến đây thì cô cũng đã biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Gọi xong cuộc gọi điện thoại, từ phòng ngủ đi ra, Bùi Thanh Phi bắt được tại trận Tề Tranh đang dán tai vào bên cánh cửa.
"Mình xin lỗi! Mình đã sai rồi!" Tề Tranh bày ra cái vẻ hết sức ngoan ngoãn. Đối phó với Bùi Thanh Phi, trước hết cứ nói lời xin lỗi thì sẽ không bao giờ sai cả.
Bùi Thanh Phi lắc lắc cái điện thoại: "Là điện thoại của Quách Đồng. Cô ấy muốn đi Khảm Bỉ, để tìm tư liệu về quá trình xây dựng lại."
Sắc mặt của Tề Tranh cũng thay đổi, cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
Cậu không thể đi!
Mình thật sự lo lắng! Mình rất sợ hãi!
Lần trước chỉ thiếu chút nữa là mình đã mất đi cậu rồi. Lần này dù có nói cái gì thì mình cũng nhất quyết không cho cậu đi.
Tề Tranh đã chuẩn bị rất tốt, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì đến một câu mà cô cũng không thể nói nên lời. Hiện tại thì cô đã hiểu được cảm nhận của dì Trương trước đây. Dù đã biết rõ kết thúc sẽ là bi kịch, khi mà người con trai tràn ngập niềm hi vọng cùng chờ mong người mẹ của mình đồng ý cho phép, dì Trương đã không thể nói nên lời một chữ "không" kia. Hiện tại Tề Tranh cũng giống hệt như vậy. Thậm chí so với Bùi Thanh Phi, cô còn là người đã từng cẩn thận che chở giấc mộng của cô ấy hơn chính bản thân cô ấy.
"Cậu... cũng muốn đi hay sao?" Cuối cùng Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Cả buổi Bùi Thanh Phi vẫn không nói chuyện, sau khi trêu chọc đủ rồi cô mới vừa cười vừa lắc đầu: "Không muốn! Về sau cũng không muốn đi nữa!"
Tề Tranh cảm thấy rất bối rối. Việc Bùi Thanh Phi buông tha như vậy cũng lại cho cô cảm thấy khổ sở.
"Cậu có thể đi làm chuyện cậu muốn làm, không cần bận tâm đến những chuyện khác, bao gồm cả mình."
Bùi Thanh Phi hôn lên môi Tề Tranh: "Mình nghĩ là cậu đã nhầm một chuyện."
Tề Tranh nghi hoặc: "Cái gì?"
"Chuyện mình muốn làm, chuyện mình muốn làm nhất trong cuộc đời này, chính là cùng với cậu đắp xây một gia đình. Hai người chúng ta, suốt cả cuộc đời này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro