Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 và 3:

Chương 2: Khi có một bà chị gái yêu quý

Sở dĩ thành phố này có tên là Lăng Giang bởi vì có con sông Lăng Giang gợn sóng oai nghiêm, nó cắt ngang thành phố tạo thành gạch nối từ phía đông sang phía tây nên thành phố được gọi như vậy.

Khu chung cư Phú Hoa nằm lệch về phía bắc của thành phố Lăng Giang, gần ngay ở bên bờ sông, cách trường cấp ba Thượng Thanh bất quá cũng chỉ có một cây cầu mà thôi.

Cây cầu kia gọi là cầu Vọng An, nhưng những thế hệ trước của Lăng Giang lại thích gọi nó là cầu Đoạn Kiều. Trong những năm chiến tranh, cây cầu cũ bị người ta tấn công bằng bom pháo, chỉ còn lại mố cầu đổ nát. Sau này đất nước bước vào thời đại mới, để kỷ niệm tinh thần kháng chiến anh dũng, bất khuất của nhân dân Lăng Giang, ngay tại bên cạnh cầu Đoạn Kiều của thành phố Lăng Giang, một lần nữa người ta lại kiến tạo nên một cây cầu lớn hết sức hiện đại, kéo dài qua Lăng Giang theo hướng nam bắc gọi là Vọng An, với hàm ý mong muốn được hòa bình.

Cây cầu kia là chặng đường hàng ngày Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi mỗi khi đi học, tan học đều phải đi qua. Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai người cưỡi xe đạp ra khỏi trường liền phóng lên cầu, sau khi xuống khỏi cầu thì khu chung cư Phú Hoa đã gần ngay trước mắt.

Khu chung cư Phú Hoa này cũng đã nhiều năm rồi, từ ngày hai cô vừa ra đời thì khu chung cư cũng vừa được xây dựng xong.

Nhà họ Tề và nhà họ Bùi cửa đối diện nhau, mà đoạn duyên phận này lại phát sinh từ hai bà mẹ.

Mẹ của Tề Tranh có tên là Lý Tú Ngưng, còn mẹ của Bùi Thanh Phi có tên là Trịnh Huệ. Một người đến từ miền nam, một người đến từ phương bắc, không phải là người địa phương Lăng Giang. Nhưng chính là hai người vốn trời nam biển bắc năm đó lại cùng thi vào đại học y khoa Lăng Giang vốn nổi tiếng trong cả nước, trở thành một trong những nữ sinh đại học không nhiều lắm vào niên đại đó, cũng từ đây hai người bắt đầu tình hữu nghị sâu nặng.

Hai người học cùng trường trong năm năm, cùng ăn cùng ở rồi trở thành bạn bè tốt nhất không nói, mà sau khi tốt nghiệp hai người lại còn cùng nhau tiến vào bệnh viện nhân dân của thành phố Lăng Giang làm việc. Cho đến sau này, hai cô gái đến độ tuổi chín chắn lại đều cùng lập gia đình, một người gả cho cảnh sát nhân dân, một người gả cho giáo sư đại học.

Ngày đó chung cư Phú Hoa vừa mới được xây dựng xong, hai nhà đồng thời đổi phòng ở, chuyển đến ở gần nhau và trở thành láng giềng, một lần ở lại vậy mà đã được vài chục năm. Cũng may năm đó chung cư Phú Hoa chính là một trong vài khu chung cư đắt giá thuộc tốp đầu của thành phố Lăng Giang, cho nên dù là đã đi qua từng đó năm trời, tuy rằng màu sắc bên ngoài của các bức tường nhìn qua thì có mờ đi không ít, nhưng sự xuống cấp bên trong lại không thấy xuất hiện.

Sau khi Bùi Thanh Phi nhảy xuống khỏi xe Tề Tranh, Tề Tranh nhanh nhẹn đem xe đạp đẩy vào trong nhà để xe, xách theo cặp sách của cả hai người. Tề Tranh nghiêng đầu tiến tới bên người Bùi Thanh Phi, con mắt thì lại xem xét cuốn sách giáo khoa vẫn ở trên tay người này.

"Đây còn không phải tài liệu giảng dạy bộ môn toán học của ban Khoa học tự nhiên hay sao?" Tề Tranh có chút tò mò.

Bùi Thanh Phi gật gật đầu, cô mở cuốn sách giáo khoa ra rồi đưa cho Tề Tranh nhìn: "Không sai. Là mình cố ý nhờ lão Hồ tìm giúp đấy."

"Cậu tìm cái này để làm cái gì?" Tề Tranh hỏi.

"Bởi vì tài liệu giảng dạy toán học của ban Khoa học xã hội rất đơn giản."

Tề Tranh: "..."

Thật không biết được là nếu các bạn học của ban Khoa học xã hội mà nghe được lời này về sau sẽ là có cái cảm tưởng gì.

"Đi thôi, về nhà." Tề Tranh đem theo hai cái cặp sách, một khoác phía đằng sau, một treo ở phía trước, tay kéo Bùi Thanh Phi vừa đi vừa nói.

Bùi Thanh Phi cũng không cảm thấy có gì không phải, cô để mặc cho đối phương nắm tay rồi cứ như vậy cùng nhau lên lầu.

Đi đến trước cửa nhà mình, Tề Tranh đang định dùng cái chìa khóa mở cửa ra thì Bùi Thanh Phi liền ngăn cô lại.

"Không phải mẹ Tề đã nói là hôm nay có cuộc giải phẫu, giữa trưa để cậu qua nhà mình ăn cơm hay sao." Bùi Thanh Phi nói.

Tề Tranh vỗ trán: "Cậu mà không nói thì mình đã quên mất rồi."

"Tề Hồng đâu rồi? Lúc nào thì nó trở về?" Bùi Thanh Phi hỏi.

"Mặc kệ nó đi. Để mặc cho thằng nhóc ấy tự sinh tự diệt lấy." Tề Tranh lườm một cái kèm theo cái bĩu môi.

Mỗi lần nhắc đến Tề Hồng, Tề Tranh liền cảm thấy nhân sinh của mình không khỏi có một chút bi thương.

Dù sao nếu như không có thêm cậu em trai này, thì đáng lí ra số tiền mỗi lần mua quần áo cho hai người đã có thể mua thêm cho mình thành hai phần rồi.

Tục ngữ nói thật đúng, sinh đứa đầu nuôi để học, sinh đứa sau nuôi như heo. Nhưng mà, người nhà họ Tề lại làm ngược lại.

Cái ngày Tề Tranh vừa ra đời ấy, nhà họ Tề phải gà bay chó chạy mất một thời gian.

Vừa mới sinh xong con nhỏ, đang lúc tuổi còn trẻ mẹ Tề đã trở thành phó bác sỹ trưởng, mặc áo khoác trắng ra sức hăng hái chiến đấu ở trong phòng phẫu thuật. Trong khi đó ba Tề lại còn bận rộn hơn khi bị điều đi tổ trọng án, mỗi ngày nếu không phải đi điều tra hiện trường thì chính là ngồi chổm hổm theo dõi nghi phạm. Đừng nói là nhìn không thấy người, mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được về nhà.

Mẹ Tề và mẹ Bùi cùng một lúc mang bầu rồi cùng sinh con, Tề Tranh ra đời sớm trước ba ngày, trong khi đang được chăm sóc trong lồng kính, thì ba ngày sau, cô chào đón người bạn nhỏ của mình là Bùi Thanh Phi cũng chào đời. Hai đứa nhỏ cùng được chăm sóc trong một cái lồng kính rất nhiều ngày, sau đó lại được cùng nhau ôm trở về nhà họ Bùi.

Đúng vậy đấy, chính là nhà họ Bùi!

Có thể nói là Tề Tranh lớn lên tại nhà họ Bùi ngay từ khi còn nhỏ, ngủ giường em bé của Bùi Thanh Phi, uống chung bầu sữa với Bùi Thanh Phi, chơi đồ chơi của Bùi Thanh Phi. Thậm chí lúc bắt đầu tập nói, cũng là do ba mẹ của Bùi Thanh Phi tập cho gọi từ ba mẹ.

Cứ như vậy kéo dài đến hơn một năm, rút cuộc bởi vì mẹ Tề lại một lần nữa mang thai sắp đến tháng sinh nên đành phải lui khỏi cương vị bận rộn nhất của bệnh viện. Cùng lúc đó, trong quá trình truy kích kẻ bắt có, ba Tề đã bị thương, cần phải được tĩnh dưỡng dài ngày, vì vậy mà cũng trở nên nhàn rỗi. Đến lúc này Tề Tranh mới được xem như chính thức trở về nhà, được chính bàn tay cha mẹ mình trực tiếp nuôi nấng.

Mỗi đứa trẻ ra đời đều không tự mình lựa chọn được thời điểm mình chào đời có phù hợp hay không. Về vấn đề này Tề Tranh cũng đã sớm nhớ không ra, chỉ sau khi đã lớn lên, cô mới nghe được cha mẹ hai nhà kể lại cái thời trẻ con phiêu bạt của chính bản thân mình đã từng phải trải qua. Những lúc như vậy cô sẽ thường có một góc bốn lăm độ đầy vẻ ưu thương, mà cách thức để cô có thể giảm bớt loại ưu thương này...

Chỉ có hai cách, hoặc là được Bùi Thanh Phi ôm một cái hôn một cái, hoặc là phải được bắt nạt cậu em trai một trận cho hả giận. Tự xét thấy loại cách thức thứ nhất thực sự là quá hiếm hoi, cho nên thông thường thì cô vẫn chọn cách thứ hai để giảm bớt ưu thương.

Đối với đứa con từng phải lớn lên trong hoàn cảnh có chút khó khăn, những lúc như vậy ba Tề và mẹ Tề lựa chọn... giả chết.

Dù sao bọn họ cũng cảm thấy mình mắc nợ con gái thật nhiều. Ngay cả cái tên Tề Tranh này, lúc ấy cũng là do bọn họ trong lúc vội vàng mà chọn bừa một cái.

Trước đây đã từng có lần, với vẻ mặt khờ khạo Tề Tranh ngẩng đầu lên hỏi ba mẹ của mình:

"Ba, vì sao ba mẹ lại lấy cái tên này đặt tên cho con vậy a?"

Đôi mắt to tròn kia chớp chớp, quả thực trông quá là đáng yêu. Tề Tranh còn nhớ rõ lúc đó người cha đã khẽ nhéo nhéo khuôn mặt của mình, vắt hết óc suy nghĩ mất một lúc lâu, cuối cùng người đàn ông vốn không quen nói dối đã ấp úng giải thích: "Cái này, cái này... Kỳ thật a, khi đó mẹ con rất thích màu cam, khi đang mang bầu còn chỉ thích ăn quả cam, cho nên a... mới..."

Khi đó tuổi còn nhỏ, Tề Tranh cũng không coi đây là một chuyện quá quan trọng, cô cảm thấy tên mọi người cũng không khác nhau là bao. Thì cứ xem cái tên Bùi Thanh Phi này đi, còn không phải cũng như vậy hay sao, bốn bỏ thành năm mà nói, xanh xanh đỏ đỏ, đâu khác gì nhau.

Chỉ khi Tề Hồng lớn lên cũng đã hỏi ba mẹ vấn đề giống như Tề Tranh trước lúc, Tề Hồng lúc đó oa một tiếng liền khóc váng lên.

"Ba mẹ, vì cái gì lại gọi con là Tề Hồng a?"

"Ba mẹ hy vọng con là người có chí lớn."

Nghe đi, ai đó có nghe thấy không!

Cái gì mà chí lớn, hồng nhạn bay cao, Hồng Vận vào người, kế hoạch lớn lao, trong đó ngụ ý bao nhiêu vĩ đại, bao nhiêu là sâu xa a.

Mà chính mình đây?

Bởi vì mẹ con thích ăn quả cam?!

Bởi vì cái vấn đề này mà Tề Tranh náo loạn trọn vẹn ba ngày. Mặc kệ ai khuyên can, cô bé vẫn kiên trì muốn đổi tên. Cuối cùng vẫn là cái người nho nhỏ như cô lúc ấy là Bùi Thanh Phi mới an ủi được người này.

Đến bây giờ Tề Tranh vẫn còn nhớ rõ lúc ấy Bùi Thanh Phi giống như một con búp bê vậy: tóc cột thành hai cái sừng nho nhỏ, xách một cái ghế đẩu đến ngồi ở trước mặt mình, kéo hai cái tay của mình lại, rồi nói như tự nói với bản thân mình: "Tại sao cậu lại muốn đổi tên a?"

Tiểu Tề Tranh khóc sướt mướt: "Bởi vì mẹ tớ thích ăn quả cam."

Tiểu Thanh Phi không cười, mà cũng không khóc, chỉ là cô bé dùng vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc nói bằng cái giọng nhờ cậy: "Cậu đừng sửa nó đi có được không?"

Tiểu Tề Tranh vừa khóc nấc vừa nói: "Vì cái gì a?"

Tiểu Thanh Phi trả lời: "Bởi vì tớ cảm thấy tên của cậu cực kỳ dễ nghe." Cô bé suy nghĩ thêm một chút rồi lại bổ sung: "Tớ cảm thấy đây là cái tên dễ nghe nhất trong số những cái tên tớ từng được nghe."

"Đi vào a, nghĩ cái gì thế?" Bùi Thanh Phi đưa đôi tay nhỏ nhắn thon dài ra trước mặt người này khẽ lắc lắc. Đôi bàn tay ấy thật trắng trẻo, dường như làn da đều trở nên trong suốt với màu sắc trắng như sữa, có thể nhìn thấy cả những mạch máu nho nhỏ ẩn phía dưới.

"Không, không có gì."Tề Tranh thu lại hồi ức, đi theo ngay sau lưng Bùi Thanh Phi, cùng nhau tiến vào cửa lớn của nhà họ Bùi.

Ba Bùi cùng mẹ Bùi đều không ở nhà. Bất quá hai người hẳn là vừa ra cửa không lâu, bởi vì đồ ăn đều đã được làm xong cả rồi, đặt ở phía dưới cái chụp, chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn.

Tề Tranh tới nhà người ta ăn chực, nên xung phong nhận việc đi hâm nóng lại thức ăn.

Bùi Thanh Phi bèn đem túi sách của hai người vào phòng của mình, cũng không biết sau đó cô lại làm cái gì mà mất cả buổi vẫn chưa ra khỏi cửa.

Chỉ một lát sau, cơm canh đều được hâm nóng.

Khoai tây thịt nướng, cải bắp trắng hấp, còn có một bát canh chua cay. Đại khái là biết trước hai đứa nhỏ nhà họ Tề đều qua bên này, cho nên những món được mẹ Bùi làm đều là đồ ăn được hai đứa nhỏ nhà họ Tề ưa thích.

Tề Tranh vừa bưng thức ăn lên trên bàn rồi bày ra xong, đang muốn đi mời Bùi Thanh Phi ra ăn liền nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng vang lên, tiếp đó là thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến: "Chị Thanh Phi, mở cửa cho em với!"

Được rồi, cái tên ngốc của nhà mình đã đến rồi.

Tề Tranh chạy tới mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Tề Hồng liền thấy bà chị nhà mình đứng chắn ngay tại trước cửa ra vào, đầy một bộ đường này là do người ta mở ra.

Tề Tranh chỉ chỉ cửa lớn nhà mình ở phía đối diện rồi nói với Tề Hồng: "Đằng sau quay! Đi đều bước!"

Nói xong liền đóng cửa lại.

Thiếu chút nữa Tề Hồng đã lập tức làm theo lời bà chị, may là cậu vẫn kịp thời phản ứng lại, cậu đưa tay giữ chặt cánh cửa: "Để làm chi? Mẹ Bùi bảo em tới đây ăn cơm trưa, em muốn vào."

Tề Tranh oán hận nói: "Đường đường là một nam tử hán, sao có thể ăn chực như vậy được?"

Tề Hồng không phục: "Không phải chị cũng vậy hay sao?"

Tề Tranh a a bật thành tiếng cười: "Kém xa lắc, mày là quân tử, tao là nữ tử, nên không cần chú trọng những thứ này!"

Hai người đều cùng dốc sức, mỗi người một bên cánh cửa mà phân cao thấp, mặt vì sung huyết mà cùng trở nên đỏ bừng.

"Làm gì vậy? Đây có phải là muốn phá đi cánh cửa nhà người ta đi hay không?" Một giọng nói trong veo vang lên từ sau lưng ai đó.

Lập tức hai chị em đều trở nên ngoan ngoãn, cùng nhau buông lỏng tay.

"Tề Hồng mau vào đi!" Bùi Thanh Phi đưa cho Tề Hồng một đôi dép, cô không quên kéo Tề Tranh sang một bên, để lại cho cậu em một lối đi.

Tề Hồng vừa đổi giày vừa tố cáo: "Chị Thanh Phi, chị thấy rồi đấy, chị của em vẫn luôn bắt nạt em như vậy."

Bùi Thanh Phi cũng không đứng về bên nào, chỉ là đứng ở một bên cười khẽ một tiếng rồi nói với Tề Tranh: "Tớ đói bụng rồi, ăn cơm đi."

Hai người lập tức đem Tề Hồng ném ở sau đầu.

"Vừa mới ban nãy cậu làm cái gì ở bên trong vậy?"

"Không nói cho cậu biết."

"Nói nha."

"Chính cậu vào xem rồi sẽ biết."

"Tớ sẽ đi ngay bây giờ."

"Ối, Tề Tranh! Ăn cơm trước đã!"

Tề Hồng mang theo cái cặp sách của mình đứng ở trước cửa ra vào của nhà họ Bùi mà nhìn theo hai cái người lại đang dính vào nhau ở bên trong kia. Ở trong nhà rồi mà vẫn còn muốn tay trong tay hả nhị vị? Thật là khóc không ra nước mắt!

Không có người nào tới hỏi cậu một câu là có đói bụng hay không.

Cũng không có ai muốn đến đón lấy cặp sách cho cậu, dành cho cậu một đôi câu hỏi han gì đó.

Tề Hồng bỗng cảm thấy mình chính là Tam Mao, là cải thìa, là cậu bé bán diêm, phải chịu gió lạnh, đi lang thang, không có sự ấm áp, thậm chí ngay cả sự chú ý cũng còn không có.

Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi cũng đã ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn rồi, vậy mà Tề Hồng vẫn còn một mình đứng ngẩn người tại chỗ.

"Còn chờ cái gì nữa a? Còn không rửa tay tới đây nhanh một chút." Tề Tranh kêu lên. Tuy rằng ngoài miệng thì giọng của cô có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tay cô vẫn là múc một bát canh dành riêng cho Tề Hồng.

Canh chua cay, đây là món ăn Tề Hồng yêu thích nhất.

Ba người tụ cùng một chỗ ăn một bữa cơm trưa, mà đây bất quá cũng chỉ là hình ảnh bình thường nhất trong mười mấy năm qua.

Tác giả có lời muốn nói: Chị em nhà họ Tề nhất định là hằng ngày gà bay chó chạy rồi.

Liệu có chị em nhà nào từ nhỏ đến lớn mà vẫn luôn hòa hòa khí khí tồn tại hay sao?

Đại khái tại nhà cách vách a, em trai là dùng để làm gì vậy? Để khi dễ nha, cắn cắn cắn nha.

Chương 3: Thật sự phải tách ra

Ăn cơm trưa xong, Tề Tranh lập tức đuổi cậu em trai của mình đi rửa bát, dù sao loại chuyện như vậy ở trong nhà này cậu cũng phải làm nhiều rồi, nên lúc này cô cũng không quan tâm gì nhiều.

Còn chính bản thân mình thì lại lặng lẽ đi tới phòng riêng của Bùi Thanh Phi.

Phòng ngủ của Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh thực tế chỉ có cách nhau đúng một bức tường, giường của hai người đều dựa vào vách tường. Cái ngày còn học lớp 10, hai người đều có chung một thói quen, ai rời giường trước thì sẽ gõ gõ lên tường, đánh thức người kia dậy. Việc làm này so với đồng hồ báo thức còn tiện hơn nhiều.

Bùi Thanh Phi là người ưa thích sạch sẽ, gọn gàng, thích sắc màu ấm, cho nên toàn bộ phòng ngủ được sơn một màu vàng ấm bao phủ, đèn trần là màu vàng ấm, wallpaper là màu vàng ấm, bức màn cùng khăn trải bàn cũng đều là màu vàng ấm. Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy thập phần ấm áp.

Mà phòng ngủ của Tề Tranh mình thì... Thật sự là nghĩ đến liền làm cho người ta không khỏi rùng mình một cái.

Ba năm trước đây trong nhà Tề Tranh đổi mới thiết bị. Căn cứ vào nguyên tắc tự do dân chủ, ba Tề cùng mẹ Tề hỏi ý kiến hai đứa con trước.

Tề Hồng là con trai, cho nên cả căn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ, mà theo lời của cậu là: như vậy mới thật oai phong. Nhưng khi tới căn phòng của Tề Tranh nơi này, nguyên bản hai vợ chồng nhà họ Tề là muốn học theo căn phòng của Tiểu Thanh Phi kề bên: cũng sơn thành sắc màu vàng ấm như vậy. Nhìn đi, trông mới ấm áp làm sao, thật tốt! Nhưng mà Tề Tranh lại trước sau như một, nhất định làm theo chủ ý của mình. Khi đó cô đang thích màu xanh bạc hà, bởi vậy màn hình điện thoại di động là màu xanh bạc hà, màn ảnh máy vi tính là màu xanh bạc hà, ngay cả giấy dùng để bọc sách vở cũng đều là màu xanh bạc hà. Bây giờ đến căn phòng của mình cô cũng nghĩ sẽ sơn thành cái màu sắc này. Mẹ Tề khuyên can mãi mà vẫn không cách nào lay chuyển nổi, hết cách rồi. Tề Tranh là cái người cực kỳ cố chấp, nên bà cũng đành chiều theo ý cô mà thôi.

Đến khi có kết quả, so sánh hai phòng với nhau... Tề Tranh cũng có chút hối hận.

Thuần một sắc màu xanh bạc hà, chỉ có cảm giác lành lạnh...

Thật sự là đi vào liền cảm thấy lạnh, dù đã mở thảm điện, nằm ở trong chăn rồi, vậy mà từ trong ruột gan vẫn tỏa ra cái cảm giác lành lạnh...

Hối hận thì có hối hận thật, nhưng mà dù có đánh chết Tề Tranh cũng sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.

Trước khi ăn cơm, Bùi Thanh Phi có nói với Tề Tranh là cô đang chuẩn bị cái gì đó để Tề Tranh tự mình đi vào nhìn xem.

Tề Tranh đưa mắt quét một vòng hết cao đến thấp, rút cuộc cũng tìm ra được. Đáp án đang nằm trên bàn sách của Bùi Thanh Phi.

Hóa ra Bùi Thanh Phi vừa mới bọc lại bìa sách, không chỉ có bọc của chính mình, mà ngay cả toàn bộ sách giáo khoa của Tề Tranh cũng được cô bọc lại hết một lượt.

Vỏ bọc thuần một sắc màu thanh lịch, vừa nhìn cũng đã nhận ra đây là màu được Bùi Thanh Phi yêu thích. Trên mỗi cái nhãn cô còn dùng nét chữ xinh đẹp của mình viết lên họ tên của mỗi người.

Tề Tranh có chút cảm động nên hút hút cái mũi. Cô cảm thấy đây đại khái như đây là lần đầu tiên trong đời mình được nhìn thấy cái bọc vở ưa nhìn nhất.

Tề Tranh ôm lấy chồng sách đi ra khỏi căn phòng của Bùi Thanh Phi, trong lòng thầm nghĩ không biết mình nên lấy cái gì để biểu đạt lòng biết ơn bây giờ.

Giọng của Tề Hồng vang lên bên tai cô không đúng lúc một tí nào cả: "Là chị Thanh Phi bọc hay sao?"

Tề Tranh mặc kệ cậu.

"Chị Thanh Phi! Còn em, còn em nữa nha." Tề Hồng chẳng khác gì chú cún con khi ngậm lấy sách của mình chạy ngay đến bên người Bùi Thanh Phi.

Tuy rằng Tề Hồng chỉ kém hai người có một tuổi rưỡi, nhưng cậu vẫn luôn được cả hai người coi như đứa em trai, vậy nên trước cái yêu cầu căn bản không tính là quá phận của Tề Hồng, Bùi Thanh Phi không có ý định cự tuyệt. Đúng lúc cô đang định mở miệng đồng ý, thì...

"Chị sẽ bọc lại cho mày. Để chị làm cho." Tề Tranh đem chồng sách vở cao vút trước ngực đặt xuống, cô đoạt lấy cặp sách của Tề Hồng vào trong tay mình, cũng không kịp cho Tề Hồng có lấy một cơ hội cự tuyệt, cô một mạch tiến vào phòng ngủ của mình rồi lập tức bắt tay vào việc.

Ánh mắt của Tề Hồng chuyển động theo từng bước đi của Tề Tranh, cuối cùng "cạch" một tiếng mới biết mình đã bị chặn lại ở ngoài cửa.

Cậu... không hiểu sao lại bỗng cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra.

Động tác của Tề Tranh rất nhanh, chỉ một lúc sau thì đã làm xong.

"Đây này. Đại công cáo thành." Tề Tranh mỉm cười tủm tỉm, đôi mắt hạnh vốn to tròn sáng long lanh, nhưng hôm nay lại cong lên thành hai con mắt hình trăng non, nhìn rất đẹp.

Tề Hồng nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống. Thứ cậu thấy thì đúng là mỗi quyển sách của cậu đều được Tề Tranh bọc lại hết, chỉ có điều người này không phải dùng loại giấy bọc cùng sắc màu giống hai người bọn họ, mà chỉ là đơn thuần đem loại giấy a3 thuần một màu trắng bọc lại, vô cùng đơn giản.

Nói cho chính xác thì Tề Tranh tốn vào đó không ít tâm tư. Phía trên mỗi bìa bọc đều vẽ đủ mọi màu sắc: trên vỏ bọc của sách ngữ văn là con rùa đen, vở Toán học là con cún, trên sách tiếng Anh lại là một cái đầu heo màu hồng phấn đầu. Mà những bức họa này được vẽ các loài vật thực kỳ quái lại không có gì hay ho để nhìn đã đành, bên cạnh đó còn viết rất rõ ràng họ tên của Tề Hồng.

Nếu có thể được, Tề Hồng thật muốn đánh cho bà chị của mình một chút cho hả giận, nhưng thực tế thì có cho cậu cũng không dám.

Cậu cảm thấy thật khó chịu, thật muốn khóc.

Tề Hồng muốn đem bọc vở tháo ra, kết quả không ngờ được là Tề Tranh lại dùng keo dán hai mặt cả trong lẫn ngoài dính lại với nhau, vô cùng chắc chắn. Vậy nên cậu dùng cả một buổi để gỡ ra mà vẫn không giải quyết được. Mà cái người khởi xướng lại ngồi nhìn toàn bộ quá trình này với nụ cười thật dịu dàng, làm cho Tề Hồng tức giận đến thiếu nước ngã ngửa ra. Cậu chạy trốn bán sống bán chết, về nhà để bình phục lại tâm tình.

Bùi Thanh Phi chỉ mới vừa mới rửa sạch ba quả táo, còn không kịp mang đến phòng tiếp khách thì có cảm giác như một trận gió thổi qua trước mặt mình, trận gió đó nói với mình một câu gặp lại xong liền không thấy tăm hơi đâu nữa.

Bùi Thanh Phi cầm một quả táo đưa cho Tề Tranh: "Cậu cũng nên làm cho Tề Hồng đẹp một chút."

Tề Tranh cong cong con mắt, cười đến là hiền lành: "Tớ đối với nó đã là quá tốt rồi nha. Phải nói là tớ đã rất dụng tâm khi vẽ."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Bùi Thanh Phi nhìn thấy bộ dạng vô lại này của người này, nhưng cô cũng chỉ có thể cười cười, ngồi trở lại bên người ta mà thôi.

Chờ cho đến khi vợ chồng nhà họ Bùi trở về, Tề Tranh mới mang theo cặp sách của mình trở về nhà.

Một kỳ nghỉ hè đi qua, ngày mai bọn họ sẽ phải đi học. Sau khi đã đặt lại đồng hồ báo thức, Tề Tranh nằm thẳng trên cái giường lớn của mình.

Ngày mai sẽ lại là một ngày mới. Nó sẽ không có cái gì biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất trước cuộc đời của học trò cấp ba, nhưng đã lên lớp 11 rồi, cô muốn mình càng thêm cố gắng mới được.

Trời tờ mờ sáng, bất quá chỉ mới sáu giờ mà thôi, nhưng hai chị em nhà họ Tề cũng đã từ trên giường trở dậy, cùng lắc la lắc lư đi đoạt phòng vệ sinh. Đương nhiên mỗi lần như vậy người thua cuộc đều chỉ có Tề Hồng. Những lúc như vậy cậu cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa giơ chân phát tiết.

Mẹ Tề chuẩn bị xong bữa điểm tâm, sau khi hai chị em ăn xong, cũng chỉ có một mình Tề Hồng ra khỏi cửa trước.

Bát cháo vẫn còn đặt trong tay Tề Tranh, cô chậc chậc hai tiếng: "Mẹ, cái tên nam tử hán này của mẹ hình như đã quá mang thù rồi ha."

Mẹ Tề gõ cái trán của Tề Tranh một cái: "Đến ăn cơm còn ngăn không được miệng của con mà."

Tề Tranh cũng không tức giận, cô còn bật cười đến là vui vẻ.

Ngày hôm qua Tề Hồng cầm lấy bộ sách giáo khoa bị bọc hết lại kia của mình chạy đến trước mặt hai vợ chồng nhà họ Tề để cáo trạng.

Vốn là, một khi được chuyển lên học cấp ba rồi cũng xem như là một bước ngoặt nho nhỏ trong đời a. Có đứa con trai nhà ai lại không muốn mình đặc biệt có mặt mũi đây? Vậy nên mới cần có sự chuẩn bị chu đáo nào đó để tiến vào hoàn cảnh mới nha. Nhưng hãy nhìn bộ sách giáo khoa với những tấm bìa có màu sắc rực rỡ này đi! Đem chúng tới trường, hỏi cậu làm thế nào mà đi gặp người khác được đây!

Mẹ Tề nhìn vẻ mặt bi phẫn của con trai rồi an ủi: "Đây còn không phải là rất đáng yêu nha."

Ba Tề cũng ở một bên hát đệm: "Chị của con cũng đã bỏ vào đó không ít tâm tư nha, với lại hình vẽ cũng không tệ. Con nhìn xem, không phải là rất giống con hay sao?"

Ba Tề vừa chỉ vào con heo nhỏ màu hồng vừa nói với Tề Hồng.

Nhìn đi, không phải là rất giống con hay sao?

Rất giống con...

Chỉ có như vậy mà suốt một buổi tối Tề Hồng không ra khỏi phòng, buổi sáng vừa ăn điểm tâm xong đã lập tức đi ngay.

Cậu dùng cái vẻ trầm mặc để nói lời kháng nghị trong im lặng đối với người nhà rằng: thằng nhóc Tề Hồng này cũng biết tức giận nha!

Tề Tranh chậm rãi ăn xong bữa điểm tâm, sau đó việc trước tiên là xuống dưới lầu cầm lấy chiếc xe đạp màu đỏ của mình, đợi không đến ba phút, cô đã thấy Bùi Thanh Phi mang theo cặp sách từ trên lầu đi xuống.

Tề Tranh ngồi trên xe đạp đạp vòng quanh Bùi Thanh Phi đến hai vòng: "Xe đến rồi, đi nào!"

Áo đồng phục của trường cấp ba Thượng Thanh là hai màu trắng đen. Nghiêm túc, lại rộng thùng thình. Vải dùng để may đúng là loại tốt, chỉ có điều là nhìn không ra cái gì đường cong của dáng người, cùng mọi học sinh cấp ba cả nước đều không có gì khác biệt.

May sao Bùi Thanh Phi vẫn còn có gương mặt hình quả trứng trông rất đẹp mắt. Tuy rằng khi đi học thì tóc phải buộc lên theo quy định, nhưng trong con mắt Tề Tranh, nhìn người này vẫn cực kì là cảnh đẹp ý vui.

Hai người đi qua cầu Vọng An tới trường cấp ba Thượng Thanh. Bởi vì thành tích học tập của hai cô đều xuất sắc, các cô lại còn là nòng cốt của Hội học sinh cùng Đoàn thanh niên, cho nên bạn bè rất nhiều, vậy nên khi hai người tiến vào cổng trường, có rất nhiều người qua lại đều cùng hai người lên tiếng chào hỏi.

Tính tình Tề Tranh vui vẻ, trong sáng, mỗi khi nghe thấy người khác gọi đến tên mình thì mặc kệ là phương hướng nào, cô đều một tay nắm tay lái, tay còn lại giơ lên vẫy vẫy tỏ ý mình đang đáp lại. Nhưng Bùi Thanh Phi lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, cô chỉ là cười cười, bất quá cho dù là ai, mỗi khi được cô cười với, sợ là cũng không thể có suy nghĩ xấu được.

Dừng xe lại, cầm lên cặp sách, kéo theo Bùi Thanh Phi tiến về phía lớp học, đi tới đầu bậc thang.

Một loạt những động tác này, kể từ khi mua cho mình chiếc xe đạp đầu tiên, Tề Tranh vẫn luôn làm như vậy cho tới tận bây giờ. Quả thực là thuần thục đến cực điểm.

Nhưng hôm nay, khi cô vừa dắt Bùi Thanh Phi đến lối đi lên tầng bốn, nơi có ban bốn của cô thì đối phương lại giữ cô lại, ý bảo cô dừng bước.

"Tề Tranh, tớ đến nơi rồi." Bùi Thanh Phi im lặng đứng đó, đôi mắt đen lay láy.

Tề Tranh dừng lại một chút, bàn tay buông lỏng ra.

Đúng rồi, hôm nay Bùi Thanh Phi lại không cần phải cùng mình leo lên tầng bốn đi tới phòng học nữa, bởi vì các lớp của ban Khoa học xã hội đều ở dưới tầng một này, chỉ cần quẹo phải một cái là người này sẽ đến nơi muốn đến.

"Tớ, tớ đã quên mất rồi." Tề Tranh cũng chỉ biết gượng cười hai tiếng. Đến hôm nay cô mới có một ít cảm giác chân thật, hóa ra là cô cùng Bùi Thanh Phi thật sự phải tách ra.

"Tan học gặp lại?" Bùi Thanh Phi nói khẽ.

"Ừ, tan học gặp lại." Tề Tranh cười cười.

Chia tay Bùi Thanh Phi xong, Tề Tranh một mình đi lên lầu.

Cái ngày hai đứa vào học tiểu học thì cùng vào một lớp. Khi đó hai cô bé, đều là bảo bảo ngoan, hai bà mẹ của hai nhà đều nguyện ý mua những bộ y phục nho nhỏ giống nhau cho hai đứa. Cô giáo cũng vui vẻ sắp xếp cho hai bé ngồi cùng nhau, trông giống như một bức họa vậy, thật sự là nhìn rất đẹp mắt.

Sau này lên cấp hai, dựa theo thành tích mà sắp xếp chỗ ngồi, vì đã cam đoan sẽ học hành không ngừng tiến bộ, dĩ nhiên là đứa trẻ ngoan cùng đứa trẻ ngoan sẽ lại được ngồi cùng nhau, cho nhau động lực.

Ngày lên cấp ba, mặc dù trường Thượng Thanh không quá coi trọng những thứ này, nhưng mà Tề Tranh vừa báo danh xong liền rất là bá đạo lôi kéo Bùi Thanh Phi đến ngồi cùng nhau, đem ngay thuyết vô vi ra mà trị. Ở trường Thượng Thanh toàn bộ đều dựa vào sự tự giác mà nổi tiếng, vậy nên đối với cái chỗ ngồi này đều không quá nặng nề, ai tới trước ngồi trước, có vấn đề lại nói sau.

Cho nên đưa bàn tay ra đếm thử, thời gian Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không chỉ là học cùng lớp mà còn ngồi cùng bàn cũng đã được mười năm. Bây giờ bỗng nhiên Bùi Thanh Phi từ bên cạnh mình đi ra, nếu Tề Tranh nói mình không khó chịu thì tuyệt đối là giả.

"Ôi!"

Hôm nay đây đã là lần thứ mấy rồi?

Toàn thân Giang Sở sợ run cả người.

Tề Tranh không ngừng cất tiếng thở dài, thật là làm cho toàn thân Giang Sở nổi hết da gà.

Cái vị tiểu thư này năm đó dám cùng chính mình đập bàn cãi nhau, trong đầu mưu ma chước quỷ có rất nhiều, là một tiểu gia hỏa cho đến tận hiện tại không bao giờ để mình phải chịu thua thiệt, vậy mà hôm nay lại mang cái bộ dáng thu buồn xuân thương này...

Chậc chậc chậc! Đừng nói là quay đầu nhìn lại, chỉ mới nghĩ đến cái tình cảnh kia Giang Sở đã có cảm giác hàm răng của mình bị chua lòm ra.

Quan mới nhậm chức như ba lò lửa, thời khóa biểu được sắp xếp đều là những môn học chính, tiết 1 của ban bốn khối 11 chính là chủ nhiệm lớp, lão đồng chí Trương.

Học sinh của trường cấp ba Thượng Thanh cơ bản đều là học sinh thuộc tốp mũi nhọn, nền tảng tốt, chất lượng cao của toàn bộ thành phố Lăng Giang. Cho nên mỗi khi lên lớp giáo viên không cần phải quá lao lực, hết giờ cũng không cần phải làm nhiều phụ đạo. Thậm chí lão Trương còn kết thúc chiến đấu trước thời hạn hai phút. Lão không quên dặn dò học sinh chờ đến khi có chuông báo tan học mới có thể ra khỏi phòng, còn chính mình lại bàn chân bôi dầu đi trước một bước.

Các cô cậu học trò bắt đầu bùm bùm dọn dẹp sách giáo khoa. Giang Sở quay người lại, ghé lại gần Tề Tranh.

"Ôi! Tui nói này, có cần phải đến mức này không vậy?" Giang Sở vừa cười vừa hỏi.

Không cần giải thích dài dòng, Tề Tranh liền hiểu ngay Giang Sở đã nói đúng khi cho rằng mình thật không có tiền đồ sau khi chia lớp.

Tề Tranh lườm đối phương một cái: "Đến mức ấy đấy! Tại sao lại không đến mức ấy? Thanh Phi nhà này chính là tâm can của tui, là cái hôn nhẹ của tui. Hiện tại tui không chỉ có vô tâm nghe giảng, tui còn mặc kệ ông nữa."

Giang Sở nhìn người này làm bộ làm tịch mà cảm thấy tức cười: "Bà đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi."

Vừa dứt lời, đinh linh linh, tiếng chuông tan học rút cuộc vang lên bên tai mọi người.

Giang Sở cảm thấy có một trận gió thổi qua ngay trước mặt mình, phía sau chỗ ngồi của cậu, lập tức, liền trở nên trống không.

Tác giả có lời muốn nói: lầu một đến lầu bốn đại khái đối với Tề Tranh mà nói, cùng thời gian lâu dài như trong cõi cổ xưa a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro