Chương 2
Ba năm sau
Bùi Tú Thanh 18 tuổi . Nay nàng đi dự tiệc xã giao về trễ . Có uống chút rượu nên thật chếnh choáng . Nàng đẩy cửa phòng .
" Chị Tú Thanh " - Ngọc Quý đang ngồi trên bàn học ngẩng lên . Thấy Tú Thanh đứng dựa vào cửa liền đứng lên, tiến tới đỡ nàng .
" Quý , sao em chưa ngủ ? "
Ngọc Quý đỡ Tú Thanh ngồi xuống ghế salon .
" Em chưa học bài xong "
Cô rót nước đưa cho Tú Thanh .
" Ngày mai thi hả? " - Tú Thanh cầm lý nước uống xong liền hỏi .
" Không có " - Ngọc Quý đem khăn mặt ra đưa Tú Thanh
" Thật siêng năng nha . Em không phải muốn lấy bằng Tú Tài sớm đó chứ ? " - Tú Thanh lau mặt cho tỉnh táo , nàng buột miệng chọc ghẹo
" Phải! " - Ngọc Quý gật đầu
Tú Thanh bật cười , nàng kéo đứa nhỏ của mình ngồi xuống bên cạnh
" Học gì thì học cũng phải giữ sức khoẻ . Trẻ con không nên thức khuya . Mau đi ngủ "
" Em không phải trẻ con ! Chị nói em giữ sức khoẻ , còn chị uống say như này thì sao ? "
Ngọc Quý đẩy tay nàng đang đặt lên vai cô ra .
Tú Thanh thấy chóng mặt , nàng dựa hẳn người vào ghế , đưa tay bóp đầu :
" Chị bàn công việc , phải uống một chút . Em chưa hiểu được đâu. Không thể so sánh như thế được ! "
Ngọc Quý quay sang nhìn thẳng nàng :
" EM HIỂU! Công việc của gia tộc với chị là quan trọng nhất ! Cũng không cần quan tâm tới những thứ khác ."
Ngọc Quý quay trở lại bàn học .
Tú Thanh thở dài nhìn bóng lưng nó . Sao nàng không hiểu con bé nghĩ gì chứ . Nó vì lo lắng cho nàng mới thức đợi . Ba năm qua , nó ở bên cạnh nàng một bước không rời . Nàng dốc lòng dạy dỗ nó . Nó cũng mong muốn được giúp đỡ nàng nên cố công rèn luyện . Trong thời gian ngắn đã đuổi kịp , còn vượt hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi . Nhưng nàng thực không muốn kéo nó vào cuộc chiến thương trường đầy cạm bẫy . Nàng muốn giữ gìn , bảo hộ viên ngọc này không dính tỳ vết. Ít nhất là đến lúc này !
Tú Thanh đừng dậy lại sau lưng đứa nhỏ . Nàng chống tay lên bàn , một tay xoa đầu nó .
" Quý ! Chị muốn em sang Anh Quốc du học "
Ngọc Quý buông viết ,ngạc nhiên nhìn nàng :
" Anh Quốc ? Đi du học ? "
Tú Thanh gật đầu :
" Em thấy bài vở ở trường thế nào ? "
Ngọc Quý nhíu mày :
" So với những gì chị dạy rất dễ . Không có học thêm được gì nhiều "
Tú Thanh vỗ đầu nó :
" Em thấy đó , giáo trình ở trường không phù hợp với em . Phải ra ngoài mở mang, học tập thêm kiến thức. Anh Quốc có nền giáo dục tiên tiến bậc nhất trên thế giới . Tới đó có thể phát huy được tài năng của bản thân , học hỏi được nhiều điều kiến thức mới mẻ , trở về sẽ có ích cho tương lai sau này . "
" Nhưng mà..." - Ngọc Quý lưỡng lự
" Sao vậy? " - Tú Thanh cúi xuống hỏi
" Anh Quốc ...rất xa...thật sự rất xa ..." - Ngọc Quý cắn môi không nhìn nàng , cô tự lẩm bẩm
Tú Thanh nghe thấy , nàng mỉm cười trấn an :
" Không xa. Có thể đi máy bay hoặc tàu thuỷ tới . Chỉ mất chút thời gian thôi .
Ngọc Quý lắc đầu . Nó muốn khóc . Chị ấy không hiểu ! CHỊ ẤY KHÔNG HIỂU !
" Em phải đi trong bao lâu ? " - Giọng Ngọc Quý khàn khàn
" Khoảng 4-5 năm . Chị hi vọng em sẽ tốt nghiệp xong đại học . " - Tú Thanh nói . Nàng tin với năng lực của con bé , nó có thể sớm hoàn thành việc học hành.
" Được ! Em đi ! " - Ngọc Quý gật đầu đồng ý . Cô đứng dậy gấp sách . Tới giường nằm ngủ .
Tú Thanh được đứa nhỏ nhận lời liền mỉm cười đi thay đồ .
...
Đêm tối
Nghe tiếng thở đều bên tai . Ngọc Quý nhẹ nhàng ngồi dậy , cô lấy áo khoác mặc lên người đi ra vườn .
Màn đêm tĩnh mịch . Bóng nhỏ cô đơn bước tới ngôi đình ở giữa hồ . Cô ngồi xuống , khoanh tay tựa cằm vào thành lan can nhìn xuống mặt hồ phản chiếu ánh trăng treo trên cao . Hai hàng nước mắt tuôn rơi . Cô nhớ tới ngày hôm đó , cô bị đánh tới ngất lịm , người ấy đã tìm thấy , đem cô về , giữ cô lại bên cạnh mà không cần một lý do nào hết . Người ấy giống như một nàng tiên mà ông trời gửi tới cứu rỗi cuộc đời bi thảm của cô . Cô cảm kích , muốn ở bên cạnh người ấy . Ba năm qua , thật vui vẻ , người ấy dốc lòng dạy dỗ , quan tâm chăm sóc cô như một người mẹ . Cô cũng nhất mực tôn kính người ấy. Nhưng thời gian gần đây , người ấy đã làm lễ trưởng thành , thường xuyên ra ngoài xã giao , đêm nào cũng trở về say khướt , trong lòng cô lo lắng không yên , hôm qua còn tình cờ nghe được ông chủ lớn trong phòng bàn tính đến hôn sự của người ấy . Trái tim trong ngực đột nhiên đau nhói . Người ấy là đại tiểu thư giàu có , xinh đẹp , tài giỏi , được rất nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi ... sớm muộn cũng sẽ có ngày cô không thể ở bên người ấy nữa . Cô hiểu ! Hiểu mà ! Tối nay , người ấy đã nói cô phải đi . Đây không phải là muốn cắt đi cái đuôi dư thừa sao? Cô đồng ý . Biết phải như thế , lại không đành lòng ...
" Tú Thanh , tại sao lại để em gặp chị " - Ngọc Quý gục đầu bên lan can tức tưởi...
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro