Chương 9: Những Vết Đau Cũ
Lê An vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình, nhưng vào những đêm tĩnh lặng, cô không khỏi để tâm đến những khoảnh khắc đã qua. Những lần ngồi uống trà cùng Phương Nghi, những lần cười đùa vu vơ, và cả những cái nhìn trao nhau không lời. Cảm giác ấy không hề mất đi, nhưng nó cứ lấp lửng trong lòng cô, giống như một vết thương chưa lành, không rõ ràng, nhưng đủ để làm trái tim cô hơi nhói lên mỗi khi nghĩ về.
***
Một buổi chiều mưa, khi Lê An đang vội vã chạy về nhà sau khi tan ca, cô nhận được tin nhắn từ Phương Nghi.
Phương Nghi: "Alo, Lê An, lâu quá không gặp! Cuối tuần này rảnh không? Đi cà phê nhé!"
Lê An nhìn màn hình, một phần trong lòng cô vui mừng, phần còn lại lại do dự. Thực tế, cô không rõ mình đang mong đợi điều gì từ cuộc gặp này. Chỉ là, cái cảm giác thiếu vắng khi không có Phương Nghi đã bắt đầu xuất hiện.
Cô trả lời: "Ok, cuối tuần gặp nhé."
Một ngày cuối tuần, hai người gặp nhau ở quán trà quen thuộc. Phương Nghi đến trước, ngồi ở góc gần cửa sổ, đang đọc sách. Lê An bước vào, nhìn thấy cô ấy một lúc rồi mới đi lại.
- "Mình không hẹn nhau thế này lâu rồi nhỉ?" Phương Nghi mỉm cười, đặt cuốn sách xuống.
- "Ừ, lâu thật." Lê An ngồi xuống đối diện, cố gắng không để lộ sự lạ lẫm.
Không khí giữa họ lúc đầu hơi ngượng ngùng, như thể cả hai đều đang dò xét xem tình bạn này có còn như xưa không. Nhưng sau vài câu chuyện về công việc, học hành, và cuộc sống, không khí bắt đầu dễ chịu hơn. Lê An cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra mình đã thay đổi.
Phương Nghi nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi một điều gì đó, nhưng không nói ra. Lê An lại cảm thấy có một sự ngầm hiểu nào đó giữa họ, dù chưa ai dám thừa nhận.
***
Cả buổi chiều trôi qua với những câu chuyện vu vơ, nhưng trong lòng Lê An vẫn còn một cảm giác mơ hồ mà cô không thể lý giải. Cô không chắc liệu mình có phải đang bắt đầu thích Phương Nghi không, hay chỉ là sự thiếu thốn khi thiếu đi một người bạn thân thiết.
Trước khi chia tay, Phương Nghi đứng dậy, vỗ vai cô:
- "Mình vui khi gặp lại cậu."
Lê An nhìn vào mắt Phương Nghi, cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp nhưng lại đầy lạ lẫm. Cô chỉ mỉm cười đáp lại.
- "Mình cũng vậy."
Nhưng khi quay đi, trái tim Lê An chợt loé lên một cảm giác khó tả-không phải là ghen tuông, mà là sự không chắc chắn về những gì mình cảm nhận.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro