Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Nói cho tôi nghe xem nào sao giờ này lại sang đây vậy - Phương Linh nói chuyện với nó giọng hơi lo

Em nhớ cô lắm em thật sự yêu cô đến điên dại rồi cô Hiền à - Trúc Phương vừa khóc vừa nói

Em nín khóc đi bình tỉnh lại một tý xem nào khóc giải quyết được gì - Phương Linh ôn hòa mà nói chuyện với nó

Cho em ôm cô tý thôi cô đánh em cũng được sao cái ôm này em không phiền đến cô nữa đâu - Trúc Phương nói nhưng vẫn khóc nhiều lắm

Em nói gì vậy chứ đừng có mà nó linh tinh -   Phương Linh có hơi lo lắng khi nó nói như vậy bây giờ cô đã sát nhận được tình cảm dành cho nó rồi là cô cũng có thích nó

Em xin lỗi nhưng em buồn lắm cô biết không đêm cô từ chối em , em đã nghĩ đến chuyện tự vẫn - Trúc Phương nó nói những vẫn còn khóc

Em đừng có ngốc như vậy em còn gia đình còn ba mẹ bạn bè em nữa không phải có một mình tôi đâu em đừng có suy nghĩ đến chuyện đó - Phương Linh nói cho hiểu vì cô biết cô còn phải bù đắp lại cho nó lời nói của mình làm nó tổn thương như vậy , cô đẩy nhẹ nó ra

Nó ngồi sụp xuống khi cô đẩy nó ra nó khóc to lên làm cô hoảng hốt mà ngồi xuống theo nó ôm nó vào lòng cô biết nó tổn thương vì cô rồi

Xin lỗi vì khi em đến em chưa có gì trong tay cũng chưa bằng một góc của người yêu cô em chúc cô và người yêu hạnh phúc nha nào cưới nhớ mời đứa học trò này đấy em sẽ không phiền đến cô nữa đâu phải thật hạnh phúc nha người em yêu xin lỗi cô vì đảo lộn cuộc sống của cô như vậy - Thanh Phương cười chua chát khi nói ra nhưng lời nói này nó đẩy cô ra và đứng dạy đi ra về trời thì đang mưa rất lớn nữa nên cô có giữ nó lại nhưng nó không chịu

Cô bật khóc khi nghe lời nói đau lòng mà nó nói ra cô thật sự thích người con gái này rồi cô bước ra khỏi nhà chạy xe tìm nó sợ nó gây ra tai nạn nó từng nói nó nghĩ đến tự vẫn nó yêu cô đến mức khóc như vậy mà cô còn nói những lời đó nữa khiến nó khóc như vậy cô chạy xe đến nhà tìm nó nhưng vẫn không thấy nó đâu cả cô thất vọng đi ra khỏi nhà nó đi về nhà của mình vừa về đến nhà cô gọi cho nó rất nhiều cô còn nhắn tin cho nó rất nhiều nữa không bao lâu thì đến sáng cô lên trường nhanh sửa sạn để lên trường gặp nó nhưng cô vào lớp chẳng thấy người mà cô muốn tìm chỉ thấy bạn nó ở đấy thôi sao khi 5 tiết qua thì cô kêu Bảo Ngọc lên hỏi về chuyện của bạn nó

Ngọc lên đây cho cô hỏi vài câu cái - Phương Linh  nói rồi đứng dậy

Dạ em đây ạ cô hỏi đi - Bảo Ngọc thừa biết cô kêu nó lên hỏi vụ của bạn nó

Cho cô hỏi sao bữa nay Phương hong đi học vậy - Phương Linh hỏi Bảo Ngọc

Dạ Phương nó hong muốn gặp cô đâu xin cô đừng làm phiền đến nó nữa nó vì cô chịu rất nhiều tổn thương rồi - Bảo Ngọc nói chuyện với cô nhưng trong lòng vẫn đang bực bội lắm vì cô là nguyên nhân khiến bạn nó phải nhốt mình trong phòng kia kìa

Ừ cảm ơn em - Phương Linh cũng có hơi buồn khi người cô thích lại không muốn gặp nó

Cô ra cổng dẳng xe ra chạy về nhà lòng cô đau lắm cô tự trách bản thân tại sao sao không nói cho nó biết mà giờ mọi chuyện thành ra như thế này đây cô về nhà tắm rửa song qua chạy xe qua nhà nó vừa tổi cổng thì cô đã thấy phòng nó còn sáng đèn cô , bước vào bên trong cân nhà không quá lớn có 1 lầu trang trí nội thất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng cô bước lên lầu thấy phòng nó cô đưa tay lên mở cửa nhưng bị nó khóa bên trong rồi cô ngồi sụp xuống đất cạnh cách cửa đó mà nước mắt có hơi rưng rưng

Mở cửa ra gặp cô đi Phương đừng nhốt mình trong đấy nữa - Phương Linh vừa nói với nó vừa khóc

Kệ em cô về đi đừng lo cho em cô còn người yêu cô nữa đừng qua đây kiếm em người yêu cô sẽ ghen đấy cô - Trúc Phương cũng buồn hơn khi giọng nói của cô ngày nhỏ dần đi

Xin em ra đây nói chuyện với tôi đi hãy để tôi giải thích mọi chuyện với em đi mà Phương - Phương Linh nói với nó nhưng vẫn còn tiếng nức vì khi nãy khóc

Đừng khóc nữa, cô về đi người yêu cô đang đợi ở nhà đấy - Trúc Phương nói tay mở cửa ra gặp cô lần này nữa nó sẽ trở thành một đứa trẻ không còn hoạt động nữa

Cuối cùng em cũng ra rồi tôi xin em đấy đừng tự hành hạ bản thân em nữa - Phương Linh nói xong đứng dậy ôm nó vào lòng

Sao lại ôm em vậy - Trúc Phương ngạc nhiên hỏi đến mơ nó cũng không tin là cô tự động ôm nó

Tôi yêu em rồi - Phương Linh nói chuyện giọng nhỏ dần xuống để xem câu trả lời của đứa học trò

Cô nói thật sao không phải là lời nói an ủi em đấy chứ - Trúc Phương vui mừng lắm vì tình cảm của nó cô cũng đáp lại nó đẩy nhẹ cô ra để được nhìn gương mặt mà nó nhớ nhung

Cô nói thật đấy cô yêu em rồi cô bé vì cô mà không màng đến bản thân vì cô mà dày vò bản thân như vậy em yên tâm nhà tình cảm của cô là thật lòng không phải là thương hại đâu , còn chuyện mà người yêu của cô thì cô chỉ nói qua cho qua mắt em thôi ai ngờ đâu làm em đau đến vậy thật lòng xin lỗi em nhiều lắm - Phương Linh  nói ra những câu tận đáy lòng của mình cho đứa học trò này nghe

Sao cô hư vậy chứ phải phạt cô thôi - Trúc Phương vừa nói miệng vừa đưa lên môi người kia mà hun cái rõ to

Này này đừng có mà làm bừa nha tôi là cô giáo em đấy nhen - Phương Linh nói trong vô vọng vì giờ cái người trên thân mình nó đã lần tới cổ rồi

Thì sao nhỉ giỡn thôi chứ mưa rồi cô ở lại đi mưa về cô bị cảm đấy - Trúc Phương bỏ cơ thể cô ra ngồi dậy nói chuyện với cô

Thôi cảm ơn ý tốt của em tôi mà ở lại đêm nay chắc em luộc tôi luôn à - Phương Linh trách móc con người trước mặt mình tại sao phải lòng một đứa học trò biến thái như vậy

Xía mấy người yên tâm đi tui hong có làm gì đâu chỉ ôm ngủ thui à - Trúc Phương nài nỉ cô ở lại với nó

Nó bế cô lên phòng trong sự ngỡ ngàng của cô giáo nó lay hoay thì cũng đưa được cô lên phòng rồi vừa lên thì thấy phòng của nó cũng sạch sẽ ngân nắp nó nằm xuống ôm vào lòng tay thì đòi cô nắm tay nó lòng cô thầm nghĩ sao mình lại quen được một đứa thừa cơ hội như vậy chứ không biết

Phương Linh - Trúc Phương vừa nói vừa nắm cô

Nay dám gọi cả tên tui em gan rồi mà có gì không cô nghe nè - Phương Linh  trả lời nó

Hay là mình đổi cách xưng hô đi có được hong - Trúc Phương nói với giọng có hơi cầu khẩn

Em muốn xưng hô như thế nào - Thục Anh hỏi nó

Thì ở trường cô trò về nhà thì chị em đi - Trúc Phương Phương nài nỉ xin cô đổi cách xưng hô

Hong biết nữa ngủ đi mai tính - Phương Linh nói mắt nhắm chật lại

Nó biết cô từ chối khéo nó mà - Trúc Phương Phương có hơi buồn nó giận dỗi hong ôm cô nữa nó quay sang chổ khác coi điện thoại

Cô biết nó giận rồi cô quay người nó lại ôm vào lòng hai người ngủ tới sáng cô dạy trước nó để nấu ăn song kêu cái con sâu lười kia dạy ăn sáng rồi nó chở cô tới trường vừa tới nó để cô ngoài đó chạy xe vào trong chổ bãi xe nó nghe trường nói hôm nay anh nào chạy chiếc xe hơi đậu trước cổng trường bước xuống trong tay cầm một bó hoa mặc áo sơ mi với chiếc quần tay chân quỳ xuống đất cầu hôn ai đó nó cũng tò mò chạy lại chen vào đám đông để xem ai được tỏ tình nó đi đến thì đập nào mắt nó là cảnh tượng một anh chừng khoảng 28 mặc một chiếc sơ mi trắng và chiếc quần tây nhìn trong rất trưởng thành tay thì cô giáo nó người mà hôm qua vừa nói yêu nó vừa ôm nó ngủ cơ mà

Nó vừa nhìn cơ thể nó rung lên bật bật khi thấy người vừa nói yêu mình hôm qua nay lại nhận hoa và đeo nhẫn anh ấy cầu hôn với vẻ mặt vui sướng và hạnh phúc vô cùng

Ai ai cũng vỗ tay ngưỡng mộ cô vì có một anh đẹp trai cầu hôn cô nhưng mà đâu có ai hay biết có một người đang lặng lẽ tổn thương đến điên dại ở đây cuối cùng buổi cầu hôn cũng xong

Nó lên phòng gặp cô để nói chuyện cho ra lẽ chuyện này chứ nó chẳng thể nào tin được người vừa ôm mình nói yêu mình nay lại đi nhận hoa và đeo nhẫn của người ta trước ánh mắt của mọi người

" Cô giải thích đi tại sao lại nhận hoa "

Nó bây giờ chẳng khác gì một con sói hoang muốn giết chết người khác cả

" Tôi yêu anh ta nên mới nhận hoa đấy "

Cô nói ra những lời đó cô cũng đau chứ nghĩ sao không đau khi cô phải nói với người mà mình cũng có tình cảm nhưng chỉ có cô mới biết cô phải đau như thế nào khi thốt ra như vậy

" Yêu sao thật nực cười hôm qua còn nói yêu tôi "

Nó bây giờ hận thù lấn át lý trí rồi không còn miếng tình cảm nào nữa cả ánh mắt của nó bây giờ hung tợn đến mức không ai dám nhìn

" Phải tôi yêu anh ta ai đời lại đi yêu một đứa trẻ con như em bao giờ "

Trúc Phương cô xin lỗi cô hong muốn như vậy đâu vì hoàng cảnh bắt buộc cô phải nói những lời lẽ đau lòng như vậy để nó không còn hi vọng nữa vì giờ đây gia đình cô làm ăn thua lỗ đến mức phán sản rồi

" Được vậy tôi đi tôi không làm phiền đến cô nữa "

Nó nói xong quay lưng đi không chút do dự để cô ở lại đây với nổi đau dằn sé mà chỉ có cô mới hiểu được

Nó về đến nhà thấy Bảo Ngọc ở đó húp tô cháo khói bay nghi ngút nhìn ngon lắm

" Ê sao dị chuyện gì mà buồn vậy sao không đi học mà về rồi "

Bảo Ngọc hỏi dồn dập nó đến mức nó phải tức giận mà gầm gừ lên như con hổ muốn bị bỏ đói lâu ngày vậy

" Mai mày xin cho tao nghĩ xong tao sẽ làm đơn chuyển qua nước ngoài sống và học luôn mày ở nhà coi sức khỏe "

" Gì mày tính đi thiệt hả rồi mày bỏ tao ở đây luôn à con này "

Tuy Bảo Ngọc bệnh nhưng vẫn còn sức khỏe để chửi nhau với đứa bạn ngồi bên cạnh nghĩ sao đi một mình qua bển thân con gái biết làm sao

" Tao nói thiệt mai xin nghĩ dùm tao bây giờ tao đi viết đơn xin chuyển trường đây "

" Mày tính bỏ cả thế giới của mày ở lại sao cô Linh đã động lòng rồi mày bỏ đi khác nào gieo hy vọng song dập tắt nó đâu "

" Tao không đi để tao nhìn hai người đó hạnh phúc rồi đưa đón nhau đi làm sao "

" Cái gì hôm bà Linh mới bảo yêu mày xong bây giờ như vậy "

" Kệ đi đừng nói nữa, tao đi rồi mày ở nhà kiếm ai đó chăm sóc cho "

" Thôi đi tao xin mày đừng có nhắc đến chuyện đó nhức đầu lắm "

" Mày lúc nào cũng vậy "

" Mà mày đi lần này khi nào về "

" Tao cũng không biết nữa chắc là tao ở đó luôn hoặc về chơi một vài bữa nữa rồi tao đi "

" Còn gia đình mày thì sao "

" Gia đình tao sẽ qua bên đó luôn còn công ty bên đó còn một chi nhánh nữa qua đó làm cũng được không cần lo "

Đang nói chuyện tự nhiên cái Bảo Ngọc nó khóc cái Trúc Phương quay qua nhìn cái con bạn mít ướt của mình đang khóc lóc van xin mình ở lại

" Thôi nít dùm con đi mẹ "

" Mày đi rồi tao biết phải làm sao tao ở đây chơi với ai bây giờ "

" Thì mày đi theo tao khổ quá khóc hoài có ít lợi gì đâu mà khóc "

" Thôi tao đi rồi ba mẹ tao buồn lắm không ai chăm sóc "

" Đi chung đi cho vui "

" Hong biết ba mẹ tao cho hay không nữa "

" Để tao xin cho giờ tao với mày viết đơn đi "

Nói xong hai đứa nó viết đơn xin nghĩ học và chuyển đi nơi khác sinh sống và học tập chứ ở đây nó đau lòng quá

Còn về phía Phương Linh thì cô ấy đau lòng khi nói ra câu đó với người mà mình yêu nhưng cô không biết cô phải xa  người mà cô yêu





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro