Chương 9: Giấy nợ.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì?" Người hướng dẫn nghe được tin thì vội vàng chạy đến ký túc xá nữ, vừa vào cửa đã thấy ba người đang giằng co, Hạ Vi lấy một chọi hai, còn Ôn Nhược Liên thì đang xin lỗi Hạ Vi.
Người hướng dẫn vừa đến đã kéo Ôn Nhược Liên và Hạ Vi ra, hơi trách móc nhìn về phía Hạ Vi, Hạ Vi không ưng kiểu này cho lắm: "Thầy hướng dẫn, vẻ mặt này của thầy là có ý gì, cực kỳ lo lắng chạy tới đây, như thế nào, sợ em la lối khóc lóc trước mặt mọi người à?"
"Tính tình của Hạ Vi em không tốt, nhưng em không phải là người không nói lý lẽ, nếu thầy hướng dẫn đã đến, vậy thì mời thầy làm chứng giùm, em nhớ rõ, giường ngủ này là của em."
"Bây giờ có tu hú chiếm tổ, còn vứt đồ của em lung tung." Hạ Vi vừa nhấc chân, liền đá đống rác rến kia ở dưới gầm giường ra ngoài, sách vở vốn mới tinh giờ nhăn dúm, phía trên toàn là dấu chân.
"Tôi nhớ rõ trong phòng ký túc này ngoài sách vở của tôi ra, còn có một loạt đồ trang điểm và mặt nạ dưỡng da linh tinh." Hạ Vi mở tủ ra, bên trong là đồ đạc được xếp chỉnh tề, Hạ Vi rút ra một cây son môi, cây son vốn mới tinh chỉ còn lại có một nửa, còn có phấn đánh, kem nền, kem che khuyết điểm vân vân.
"Làm sao, chủ nhân không ở đây, các người muốn dùng thì cứ dùng sao?" Hạ Vi nện một loạt đồ trang điểm cùng mặt nạ xuống đất: "Mấy thứ này cũng không quá xa xỉ lắm đâu, chỉ có bốn năm vạn[1] mà thôi."
[1] 5 vạn tệ = 170 triệu VNĐ
Nghe được bốn năm vạn, Ôn Nhược Liên mặt trắng bệch lui về phía sau.
Thấy Ôn Nhược Liên như vậy, Tô Anh không nhìn nổi nữa: "Hạ Vi, cô làm gì mà la lối khóc lóc ở đây, cô có bao giờ đến ký túc xá đâu, Nhược Liên không có giường ngủ, ngủ ở đây thì làm sao? Cô chiếm hầm cầu không ị phân mà còn nói lý."
"Hơn nữa, cô chính là thiên kim hào môn, bốn năm vạn đối với cô như con bò rụng lông như cây mẹ rụng lá mà thôi, cô làm gì mà nhỏ mọn như vậy, hùng hổ dọa người."
"Cầm mà không nói thì tức là trộm, đã lấy đồ của người khác mà còn đòi lý sự sao, như thế nào, tôi giàu nên tôi đáng bị xui xẻo, phải lấy tiền ra cung phụng cho các người đúng không, đâu ra cái lý luận này vậy, cho dù tôi có tiền thì cũng là do ba mẹ tôi vất vả kiếm được, lại nói đến cái giường này, tôi có đóng phí đàng hoàng, là của tôi, cho dù tôi không về ngủ thì vẫn là của tôi, muốn ở cũng được, trả tiền thuê ký túc và tiền đồ trang điểm đây cho tôi."
"Lúc mua toàn là đồ mới nguyên tem chưa bóc, bây giờ thì sao, chỉ còn cạn đáy mà thôi, làm sao, Hạ Vi tôi dễ chơi lắm à?" Hạ Vi ôm tay, kéo xa khoảng cách với Ôn Nhược Liên và Tô Anh.
"Ôn Nhược Liên ngày thường nhu nhu nhược nhược, lúc trước đứng cùng Hạ Vi, chưa đụng tới đã khóc, thấy thì như vậy, nhưng còn không phải là bạch liên hoa sao."
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tô Anh có thể nói ra cái lý luận vô lý kia, thì biết Ôn Nhược Liên là dạng gì rồi."
"Tiền nhà người ta nhiều cũng có phải do gió thổi đến đâu, nếu Ôn Nhược Liên và Tô Anh xin lỗi, Hạ Vi chắc cũng chướng mắt chả thèm nói nữa, nhưng mà xem, chiếm đồ người khác làm của riêng thì thôi đi, đằng này còn bày ra dáng vẻ người bị hại nữa, nếu mình là Hạ Vi, cũng muốn mấy người kia phải bồi thường."
"Đơn thuần là muốn trút giận."
Xung quanh nghị luận sôi nổi, nước mắt Ôn Nhược Liên cuồn cuộn rơi xuống, hốc mắt đỏ lên: "Bạn học Hạ Vi, mình, mình không phải cố ý chiếm giường ngủ của cậu đâu, là, là do Tô Anh bảo cậu không về nên mình mới dọn đến đây, còn có, còn có đồ trang điểm của cậu, mình chưa hề chạm vào."
Ôn Nhược Liên nói, thân thể hơi lảo đảo, lung lay sắp đổ, như thể chỉ cần chạm vào một chút thôi là sẽ ngã xuống.
"Ôn Nhược Liên, con kỹ nữ này, nói cái gì mà mày chưa chạm qua đồ trang điểm, lúc vào hộp đêm với khách sạn trên mặt mày toàn là phân hay sao, muốn tao gánh tội thay, cũng phải xem mày có đủ tư cách hay không đã." Tô Anh nắm lấy tóc Ôn Nhược Liên, đạp cô ta một cái, thầy hướng dẫn nhanh chóng kéo hai người ra.
Hạ Vi cong môi: "Đừng vội nội chiến, trước khi đánh nhau thì giải quyết việc của tôi cho xong đã, xem như là bạn học, 5 vạn tệ tôi chỉ lấy khoảng 60% thôi, ba vạn, Alipay, Wechat hay là tiền mặt? Viết giấy nợ ấn dấu vân tay cũng được."
"Em Hạ Vi, Ôn Nhược Liên và Tô Anh đều là sinh viên nghèo khó..." Thầy hướng dẫn muốn nói lại thôi, ý cười bên miệng Hạ Vi càng thêm đậm: "Mọi người đều là người trưởng thành, làm chuyện gì thì cũng phải biết phụ trách, đương nhiên, có thể không viết giấy nợ, đến lúc đó luật sư của tôi sẽ tự mình đến đây gặp hai người."
Nhận được giấy nợ một nghìn hai tệ phí ký túc xá và ba vạn tệ đồ trang điểm, Hạ Vi mỹ mãn ra khỏi phòng, đồng thời cũng không quên nói với thầy hướng dẫn về việc sách mới của nàng.
Hết tiết một, lớp trưởng dẫn Hạ Vi đi lấy sách mới, sức con gái yếu, là lớp trưởng giúp Hạ Vi cầm sách đến cổng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro