Chương 22: Các cứ con tiếp tục.
Hiểu lầm loại bỏ, Dao Thư với Ninh Cảnh càng thêm gắn bó keo sơn.
Chắc là sợ Dao Thư lại suy nghĩ miên man, sáng sớm hôm sau lúc đến công ty, Ninh Cảnh thoải mái hào phóng nắm tay Dao Thư thong thả ung dung bước vào thang máy, khiến mấy chục ánh mắt trong đại sảnh nhìn chằm chằm.
Tay trái Dao Thư đeo một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ lấp lánh trên ngón áp út. Lúc ấy mấy nhân viên nữ ở đại sảnh đều kinh ngạc há to miệng, 'lạch cạch' giấy tờ trong tay đều rơi xuống đất.
Một màn này ngay lập tức giống như một cơn lũ truyền khắp cao ốc 'Hồng Thụy'. Không đến nửa ngày, tất cả mọi người trong công ty đều đã biết.
Sếp tổng có người yêu.... Không, sếp tổng sắp kết hôn rồi!
Tin tức vừa truyền ra, không biết bao nhiêu con tim tan nát, nhưng đại đa số đều ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột, nào sếp có người yêu từ khi nào, nào là xuất thân của Dao Thư là gì, còn có tin đồn về Anne. Anne bị cắt chức, lý do là không hoàn thành công việc. Theo tin tức ven đường, khả năng về sau được phục chức là không thể.
Đến tột cùng cô ta đã phạm phải sai lầm gì mà khiến sếp tức giận đến vậy. Lại liên tưởng đến việc Anne nhằm vào Dao Thư hôm Team Building, nhóm quần chúng buôn dưa bỗng bừng tỉnh ngộ, hóa ra là chọc đến phu nhân sếp.
Lúc này, trong công ty tin đồn liên quan đến Dao Thư trong nháy mắt đã biến mất. Mặc dù Dao Thư thoạt nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nhưng ai bảo sau lưng nàng có đại lão hổ đây, sờ không đến, chạm không được.
Lúc này đại lão hổ đang ở trong văn phòng chơi trò thân mật với tiểu bạch thỏ.
Dao Thư bị Ninh Cảnh giam cầm ở trên đùi, vừa muốn né tránh bàn tay to đốt lửa nóng khắp nơi của cô vừa tiếp nhận cô hôn môi: "Ưm, a.... Đừng, loạn....”
Tên cầm thú này, thật là càng ngày càng quá phận.
Thật vất vả Ninh Cảnh mới buông cái miệng nhỏ nàng ra, nàng kiều suyễn thở phì phò: “Không phải chị nói.... Buổi chiều phải mở cuộc họp sao"
“Trước khi mở họp, đương nhiên phải ăn no.” Người nào đó ám chỉ đâm dâm bụng nhỏ của nàng.
Mặt Dao Thư ửng đỏ, vẫn hơi không thích ứng được nhiệt tình như vậy. Thấy nàng ngượng ngùng, Ninh Cảnh buông tay ra: “Được rồi, đùa em thôi, buổi tối có thể chị sẽ tan làm muộn một chút, chị bảo tài xế đưa em về trước.”
Nàng sửng sốt, không nghĩ tới Ninh Cảnh vậy mà dễ dàng thỏa hiệp như vậy, trước kia không đè nàng làm 2-3 tiếng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ninh Cảnh thở dài, nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của nàng: “Trí nhớ chị rất tốt, những gì em nói, chị còn nhớ rõ.”
Lần đó bọn họ cãi nhau, nàng cố nén nước mắt nói "Không được làm cái này, không được làm cái kia, chị có nghĩ đến cái tôi muốn là gì không?!"
Ninh Cảnh là người cực kì gia trưởng. Cô là con một, là người nối dõi Ninh gia, cô từ trước đến nay chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Quả thật, cô thừa nhận trước kia là cô quá độc đoán.
Bỏ qua cảm xúc của nàng, chỉ cần mình thấy tốt sẽ áp đặt cho nàng, cũng chưa từng hỏi xem nàng có nguyện ý hay không.
Vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, cô nhẹ giọng nói: “Về sau chị có làm gì sai, em phải mắng cho chị tỉnh ra."
“Hoặc là, em đánh chị cũng được.”
“Nhưng em đâu có đánh lại chị.” Dao Thư 'hừ' một tiếng, trong lòng nổi lên ngọt ngào, nàng ôm lấy cổ người phụ nữ, ấn một nụ hôn lên môi cô: “Nhưng mà, về sau nếu là chị chọc em không vui, em sẽ... Bỏ đói 'tiểu Ninh Cảnh'.”
Sau khi ngọt ngào bộc bạch, không quá mấy ngày, Dao Thư với Ninh Cảnh đã xuất hiện sự bất đồng.
Nguyên nhân là ông nội Ninh Cảnh sắp tổ chức đại thọ 80 tuổi rồi, Ninh Cảnh muốn nhân cơ hội này mang Dao Thư về nhà, gặp cha mẹ một lần.
Dao Thư lập tức lúng túng.
Nàng mới hẹn hò với Dao Thư mấy tháng, trước khi hẹn hò vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu Ninh gia không hài lòng với nàng, nàng không biết phải làm sao.
Đại não nàng không khỏi hiện lên viên cảnh tiểu thuyết trên TV, cô bé lọ lem trước khi gả vào hào môn phải chịu đủ loại khó dễ, nào là đưa chi phiếu đánh đòn ra oai phủ đầu, nói không chừng trong đại thọ sẽ xuất hiện đại tiểu thư danh môn thanh mai trúc mã của Ninh Cảnh. Mẹ Ninh sẽ cầm tay cô ta đứng trước mặt Dao Thư nói: "Đây là vị hôn thê nhà chúng tôi định ra cho tiểu Cảnh.”
Cả người Dao Thư đều không tốt, chân chó mà tìm Ninh Cảnh thương lượng: “Có thể không cần đi không……”
Ninh Cảnh quá hiểu biết nàng rồi: “Đầu nhỏ của em lại suy nghĩ gì vậy?”
Thấy cô gái nhỏ nhăn nhăn cái mũi, cô có chút bất đắc dĩ: “Mẹ chị cũng đâu có ăn thịt người đâu, hơn nữa, sớm hay muộn em cũng phải theo chị về thôi.”
“Nhưng mà……”
Ném chi phiếu gì đó đương nhiên là nói giỡn, Dao Thư hiểu rõ, mẹ Ninh sẽ không làm ra những việc không có đạo đức như vậy.
“Nhưng mà... Em sợ sẽ làm chị mất mặt trước người khác.”
Ninh gia là gia tộc lớn, những anh em họ của Ninh Cảnh đều cưới tiểu thư môn đăng hộ đối, không thì cũng là người phụ nữ xuất chúng tinh anh giống họ. Chỉ có nàng, xuất thân bình thường, sự nghiệp cũng chẳng có gì nổi bật.
Nàng không sợ mình bị thiệt, cũng chẳng sợ ánh mắt khinh thường của người khác, chỉ không muốn Ninh Cảnh vì nàng mà bị phê bình.
Bên vai nóng lên, Dao Thư bị người phụ nữ ôm chặt vào trong lòng: “Em tốt như vậy, ai dám khinh thường em.”
Giọng nói cô vẫn luôn ngạo nghễ như vậy.
Dao Thư nhịn không được 'hừ' một tiếng: “Đó là chị vì người tình trong mắt hóa Tây Thi.”
Người xưa vẫn hay nói tình yêu làm mờ con mắt, nên cô mới cảm thấy nàng điểm nào cũng tốt.
Bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, Ninh Cảnh chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng: “Nếu em đã biết, vì sao còn phải để ý đến người khác.”
“Chị đây chính là thích em, em gả cho chị, những người khác, quan tâm họ làm gì.”
“Phụt.” Nàng bật cười: “Chị đang khoe khoang ấy hả?”
Quả nhiên, vẫn là một Ninh Cảnh cao ngạo và độc đoán.
“Nguyện ý về cùng chị không?”
“Ân……”
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng nói Ninh Cảnh rất thấp, ôn nhu: “Đừng nghĩ linh tinh, chuyện của chúng ta chị đã nói với mẹ rồi, bà còn nói muốn gặp em kìa.”
“Hả?!”
Dao Thư ngây ra như phỗng.
Nàng căn bản không biết, bởi vì việc Anne gửi video châm ngòi ly gián, Ninh Cảnh nổi trận lôi đình, xử trí Anne, lại gọi điện thoại cho mẹ Ninh.
Sau khi mẹ Ninh biết chuyện cũng vô cùng tức giận, ba mẹ Anne với mẹ Ninh cũng có chút qua lại. Khi tập đoàn An thị xảy ra vấn đề tài chính, mẹ Ninh đều ra tay viện trợ. Hơn nữa vì Anne làm trợ lý cho Ninh Cảnh nên bà mới quen biết với Anne.
Từ trước đến nay bà đều coi Anne là hậu bối tri kỉ. Nào đâu biết được hậu bối này gài bà, còn tính kế con gái với con dâu bà.
Mẹ Ninh tức giận đến mức đêm đó không thể ngủ ngon được. Sau khi hết tức giận mẹ Ninh mới nhớ đến, con bé ranh Tiểu Cảnh..... Lần này là thật sao? Lúc này mẹ Ninh lại hưng phấn đến cả đêm không ngủ.
Bà ngay lập tức mua vé máy bay về nước, sáng sớm tinh mơ đã vọt vào biệt thự cao cấp của Ninh Cảnh, dì Tưởng đến nấu cơm đi theo phía sau liên tục gọi: “Bà chủ, bà chủ, tiểu thư còn chưa tỉnh dậy đâu…”
“Mấy giờ rồi còn không dậy nổi.” Trong mắt mẹ Ninh hiện lên ánh sáng lấp lánh: “Tôi đi xem nó.”
Nói xong lập tức vặn chốt cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng phịch một phát ở trong phòng, hình như có vật gì đó rơi xuống. Ninh Cảnh ngã xuống đất che lại cái chán, trên giường có một cô gái lấy chăn gắt gao bao bọc lấy thân mình, trừng mắt to nhìn về phía mẹ Ninh.
“Khụ” Mẹ Ninh hắng giọng, bình tĩnh tự nhiên: “Quấy rầy rồi, mẹ đây đi ra ngoài, các con cứ tiếp tục.”
Ninh Cảnh: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro