Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Vật nóng bỏng thô to cùng với tiểu huyệt ướt nhẹp đang chảy ra dâm thủy dán sát vào nhau, mật dịch từ từ cọ xát, phía dưới váy Đào Miên phát ra thanh âm òm ọp của dịch thủy.

Trong không gian nhỏ hẹp, Dương Thanh Vân thở dốc, Đào Miên yêu kiều rên rỉ, trán nàng dán vào cổ cô, chỉ cần tiếp xúc một lát cũng đủ làm tâm hồn nàng rung động, nghe được âm thanh gợi cảm nuốt nước bọt của cô, tiếng hít thở hòa vào với nhau, hormone tăng lên, làm người mê đắm điên cuồng.

Dương Thanh Vân vòng qua hai chân nàng bế lên, dương vật ngẩng cao đầu đỉnh ở cửa huyệt, hơi hơi nhích vào, cô rất muốn đâm thẳng bên trong, lại kiềm chế bản thân, tự nhủ không thể làm ở đây được, thời gian cũng không thích hợp, bé con trong lòng mình vẫn còn nhỏ.

A, Dương Thanh Vân không khỏi bật cười, biết rõ nàng ấy còn nhỏ, cô đang làm cái gì thế này, quy đầu cọ xát ở cửa huyệt ẩm ướt đã muốn cắm, sau đó ngừng lại, cô dùng toàn bộ lý trí để kìm nén.

Đào Miên không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, hai bên đùi bị cô ôm lên, đôi khi không cẩn thận đá cánh cửa, vang lên một tiếng, nàng sợ tới mức trốn trong lồng ngực cô run rẩy.

Hơn nữa côn thịt của chị Thanh Vân có dấu hiệu, nàng sợ tới mức rướn người lên cao.

Tiểu huyệt không mấp máy co rút lại, vô ý ngậm lấy quy đầu nóng bỏng, bên dưới Đào Miên có cảm giác bị xé rách, cọ xát làm cho hạt đậu nhỏ cương cứng, dâm thủy không ngừng chảy xuống, bên dưới hai người đều ướt đẫm, một ít mật hoa chảy xuống theo kẽ mông, hoặc là nhỏ giọt trên mặt đất.

"Lão sư cho rất nhiều bài tập, chết mất thôi." Có tiếng bước chân cùng với tiếng than vãn của nữ sinh truyền tới.

"Đúng vậy, lão sư toán lớp tớ ngày nào cũng phát đề để làm!"

Một nữ sinh khác oán giận nói. Theo sau là âm thanh cửa WC bị đóng lại.

Đào Miên không dám cử động, khẩn trương vùi mặt vào ngực Dương Thanh Vân.

Dương Thanh Vân tạm thời dừng lại, bên dưới hai người không có một khe hở dán sát nhau, Đào Miên có thể cảm nhận được côn thịt của cô đang co giật.

Hai người thong thả cọ xát nhau, cô đẩy hai cái hoa ướt nhẹp trơn trượt ra, thân gậy cọ qua tiểu huyệt đang chảy ra dâm thủy không ngừng, quy đầu cọ cọ đến hạt đậu nhỏ căng trướng.

Cô gái nhỏ run rẩy nằm trong lòng cô, chỉ lộ ra nửa gương mặt trắng nõn và lỗ tai đỏ bừng, Dương Thanh Vân mở miệng liếm láp.

Cô vươn đầu lưỡi chạm vào lỗ tai nhỏ của nàng gái, ngậm lấy thùy tai vừa mút vừa nhấm nháp, đầu lưỡi lại chui vào sâu bên trong, sau đó thở dốc.

Chỉ mới vài phút ngắn ngủi nhưng Đào Miên cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, chị Thanh Vân quá xấu rồi, liếm chỗ mẫn cảm nhất của nàng, hơn nữa phía dưới côn thịt còn không ngừng cọ xát tiểu huyệt.

Đào Miên cắn môi không để mình phát ra âm thanh, nàng rùng mình, tiểu huyệt run rẩy trào ra một lượng mật dịch do côn thịt thô to ma sát.

Bên ngoài, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, hai nữ sinh còn đang rửa tay, một nữ sinh nói: "Vẫn là lão sư toán lớp ba tốt, lớn lên rất xinh, tớ muốn lão sư ấy dạy toán lớp bọn mình."

Đào Miên vừa nghe, lão sư dạy toán lớp ba không phải là chị Thanh Vân sao?

Cái người ôm nàng, côn thịt sưng to chen vào giữa hai chân nàng mà động đậy chính là lão sư dạy nàng!

"Đúng vậy! Lão sư đó cao ráo lại xinh đẹp, tớ còn muốn tạo nên tình cảm cô trò! Cho dù lão sư muốn tớ làm mười bài thi, tớ cũng nguyện ý làm" Một nữ sinh khác cười nói.

Âm thanh nói chuyện càng lúc càng xa, không gian trở nên yên tĩnh một lần nữa.

Dương Thanh Vân xoay người, đè nàng lên tường, cô động eo, đâm côn thịt vào giữa hai chân nàng, hung hăng cọ cọ tiểu hoa huyệt chảy ra dâm thủy.

Đào Miên chịu không nổi, hoa huyệt bị ép mở ra, không ngừng run rẩy co rút lại, động tác của cô càng lúc càng nhanh, dùng sức tàn nhẫn, nàng vùi mặt trong ngực cô, dâm đãng kêu lên theo tốc độ đâm chọc, cho đến khi cô phóng thích.

Côn thịt Dương Thanh Vân giữa hai chân nàng bắn lên tường.

Sau đó, cô ôm Đào Miên hồi phục sức lực. Đào Miên giãy giụa muốn xuống dưới: "Chị Thanh Vân, em muốn đi tiểu."

Dương Thanh Vân thả nàng xuống, Đào Miên trừng mắt to mắt nhỏ với cô, nhẹ giọng giận dỗi nói: "Chị mau đi ra ngoài."

Dương Thanh Vân không nhúc nhích, cô nhướng mày nhìn nàng.

Đào Miên mặc kệ cô, nàng đỏ mặt ngồi xổm xuống tiểu ra.

Xong xuôi, Dương Thanh Vân lấy khăn giấy đưa cho nàng, Đào Miên mặt đỏ hồng nhận lấy.

Dương Thanh Vân thuận tay lau đi vết tinh dịch cô bắn trên vách tường.

Dưới váy Đào Miên trống trơn, Dương Thanh Vân vươn tay nhéo cái mông căng tròn mượt mà.

Đào Miên bĩu môi, nàng liếc mắt cô, thừa dịp WC không có ai, hai người chạy nhanh ra ngoài.

Đào Miên nhìn cô nhỏ giọng nói: "Lão sư toán, cô cũng cho em mười bộ đề thi đi! Em cũng muốn có thời gian yêu đương với cô~"

Dương Thanh Vân sủng nịch, cười nói: "Em học sinh này, thành tích môn toán quá kém, phải làm hai mươi bộ mới được."

Đào Miên híp mắt cười: "Được ạ, nhiều thêm mười bộ em cũng không sợ."

Dương Thanh Vân không còn cách nào khác đẩy nhẹ cái trán nàng, cô nhìn thấy nàng đã mất khống chế, không đủ thời gian để suy nghĩ bây giờ nên làm thế nào.

Cô dắt tay nàng, nói: "Đi thôi, về nhà."

Đào Miên hoảng hốt, cảnh tượng này rất giống nhiều năm trước, khi hai người ở chung.

Dương Thanh Vân lên cấp ba, cô ở kế trường tiểu học của Đào Miên, ba mẹ Đào Miên không rảnh để đưa đón nàng, họ nhờ vả bà nội Dương ở cách vách, lúc đưa đón Dương Thanh Vân thì thuận tiện giúp đỡ Đào Miên.

Mà Dương Thanh Vân không cần người lớn, nên ba mẹ Đào Miên quay sang nhờ cô, lúc đi cô có thể dẫn theo Đào Miên, tan học dắt nàng về nhà.

Hồi đó cô không nắm tay Đào Miên, tự đi một mình lên phía trước, sau một đoạn đường không thấy Đào Miên theo kịp, quay đầu xem thử, Đào Miên chạy từng bước nhỏ đằng sau cô.

Nàng không hề mở miệng kêu cô đi chậm một chút, cố chấp cúi đầu đuổi theo cô.

Dương Thanh Vân đứng tại chỗ.

Chờ Đào Miên thở hồng hộc đuổi kịp, Dương Thanh Vân vươn tay ra: "Chân ngắn, nắm tay chị."

Đào Miên nắm lấy tay cô, nàng nở một nụ cười, mặc dù bước chân cô khá nhanh, nhưng Đào Miên vẫn chạy theo.

Từ đó về sau, bạn học chung ban của Dương Thanh Vân phát hiện, phía sau Dương Thanh Vân luôn xuất hiện một cái đuôi nhỏ, là một bé gái rất đáng yêu, nam sinh quen biết Dương Thanh Vân, mỗi lần anh ta thấy Đào Miên đều trêu chọc.

"Ai da, Dương Thanh Vân, em gái nhỏ của cậu lại tới nữa rồi."

Đào Miên không sợ người lạ, thoải mái hào phóng đứng bên cạnh Dương Thanh Vân, nàng không lên tiếng, mở một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô, đôi mắt của cô gái nhỏ rất to, lại sáng ngời, muốn tiết lộ với anh ta rằng: Em hiểu tất cả những gì anh đang nói.

Đào Miên bắt được ngón tay của cô rồi nắm chặt, ngẩng đầu nhìn cô cười.

Dương Thanh Vân ngây người một chút, cô bé mà cô từng muốn khóa chặt ôm về nhà, cùng với cô gái đang nảy nở trước mặt từ từ...

Bé con của cô đang từ từ trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro