Chương 7
Chờ người trong lớp học đi về gần hết, Đào Miên đứng dậy đi WC sửa sang lại, vừa cởi đồ, quần lót đã ẩm ướt, dính dính ướt ướt dán vào người không thoải mái, cô gái nhỏ dứt khoát cởi quần lót nhét vào túi quần.
Bước ra cửa phòng nhìn thấy Dương Thanh Vân đứng đợi, dường như đã sớm đoán trước nàng sẽ vào WC.
Đào Miên nhìn trái nhìn phải, thấy không có người liền chạy tới đem quần lót nhỏ nhét vào trong tay cô.
"Này, đều do chị làm chuyện xấu."
Dương Thanh Vân mân mê vật nhỏ trong tay, ẩm ướt, không khỏi cười, tiện tay cất vào túi quần.
Đào Miên bắt gặp động tác của cô, đặc biệt là lúc cô dùng ngón tay xoa xoa quần lót, khuôn mặt tức khắc đỏ hồng.
Cũng gần 6 giờ rồi, trường học cũng không còn bao nhiêu người, Đào Miên kéo tay cô chạy nhanh tới WC nữ.
Dương Thanh Vân đi theo nàng, cô muốn biết cô nhóc này bày trò gì.
Đào Miên mới bước ra, biết tỏng bên trong không có ai.
Cô nhóc đẩy cửa kéo cô đi vào.
Thân mình nàng dính chặt lên người Dương Thanh Vân, ngẩng đầu dùng âm thanh mềm mại nức nở: "Chị Thanh Vân, chị xem, bên dưới của em vẫn còn ướt đấy"
Bàn tay nhỏ của nàng nắm tay cô đưa xuống phía dưới làn váy của mình, chốc lát Dương Thanh Vân chạm đến hai mép hoa mềm mại lại ẩm ướt của cô gái nhỏ, lông mao cọ cọ vào cổ tay cô.
Cánh hoa chạm vào bàn tay cô mấp máy, tràn ra một chút mật dịch dính lên bàn tay. Dương Thanh Vân men theo khe thịt ẩm ướt, đến khi chạm vào hạt đậu đỏ nhô ra kia thì ấn một cái.
Cả người Đào Miên run rẩy.
Ngay lập tức cô rút tay ra, đặt ở bên miệng, không để ý duỗi lưỡi liếm ngón tay.
Cô gái nhỏ ngây ngốc nhìn cô.
Trường học không bật đèn vào buổi tối, lúc mặt trời lặn ánh sáng không đủ, trong WC càng tối hơn, mắt kính Dương Thanh Vân phản chiếu ánh quang, hơi nghiêng đầu, đường cong sóng mũi hoàn mỹ, hàm dưới căng chặt, gương mặt quyến rũ của cô càng thêm nhu hòa, không còn vẻ lạnh lẽo thường ngày.
Chỉ cần một nửa sườn mặt của cô cũng đủ làm Đào Miên thần hồn điên đảo.
Thấy người phụ nữ quyến rũ, khuôn mặt Đào Miên nóng lên, tim đập nhanh hơn, rung động không ngừng.
Chị Thanh Vân đang... Liếm dâm thủy của nàng.
Đào Miên xấu hổ muốn lấy tay che mặt, nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ cảnh tượng đẹp đẽ này.
Một bên khóe miệng Dương Thanh Vân cong lên.
Cô vén váy nàng, bàn tay bao lấy tiểu huyệt, dán sát vào hai cánh hoa ướt nhẹp, tay cô tăng thêm chút lực đè ép tiểu huyệt, cọ xát nơi tư mật mẫn cảm.
Đào Miên bị cô sờ soạng một lúc, cảm thấy chân như nhũn ra, bụng nhỏ bủn rủn, cửa huyệt run rẩy chảy nước, ghé vào trước ngực cô, cô ôm lấy eo nàng để nàng không trượt xuống.
Đào Miên thoải mái lại không nhịn được, muốn rên rỉ, vùi mặt vào ngực cô, phát ra tiếng ngâm nga yêu kiều.
Tiểu huyệt bị cô chơi đùa đến ướt một mảng lớn, Dương Thanh Vân dựa vào dâm thủy bôi trơn liền cắm một ngón tay đi vào, khó khăn lắm mới đi vào một nửa lại bị hai vách thịt kẹp chặt ngăn cản.
Dương Thanh Vân dán vào lỗ tai nàng lẩm bẩm, "Ngoan, Miên Miên thả lỏng một chút."
Sau đó cô nhẹ nhàng liếm láp vành tai nàng.
Tai Đào Miên ngứa ngáy, từ mang tai đến đỉnh đầu, cơ thể cũng mềm nhũn không kém.
Dương Thanh Vân chậm rãi di chuyển ngón cái xoa nắn âm hạch, tiểu huyệt lại phun ra mật dịch, ngón tay cô có thể đi vào toàn bộ, chôn vùi trong nhục bích ướt át.
Một bên liếm láp lỗ tai cô gái nhỏ, ngón tay ra vào mật huyệt ngập nước, Đào Miên thả lỏng bụng nhỏ, nửa muốn bị cô làm nửa muốn từ bỏ, hai ý nghĩ đan xen trong đầu càng thêm rối rắm.
Dương Thanh Vân kéo khóa xuống, dương vật đã cương cứng từ lâu, nâng người nàng lên, hai tay ôm lấy mông nhỏ mượt mà, côn thịt thô to kích thích tiểu huyệt, đẩy hai cánh hoa trơn trượt, kề sát cửa huyệt ướt át mà động.
Mỗi một lần cọ xát thật lâu, Đào Miên muốn kêu nhưng bất thành, hạt đậu nhỏ xinh bị cô nghiền nát qua lại, hai đùi bạch ngọc phát run.
Đào Miên ôm lấy cô, thầm nghĩ hai người quá điên cuồng rồi, đang ở trong WC nữ của trường mà côn thịt của cô cứ thế tra tấn tiểu huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro