Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Nàng ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Vân vui vẻ cười, dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch.

Dương Thanh Vân nhịn không được đỡ trán cười nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch làm nàng rung động.

Thật không có biện pháp mà, đúng là bé ngốc nhà cô.

Đào Miên thấy cô cười, trong lòng nhẹ nhàng thở hắt ra, bộ mặt lạnh lẽo kia muốn hù chết người ta đây mà.

Đây không phải lần đầu nàng chứng kiến cự vật hung tợn, nhưng mỗi lần nhìn đều cảm thấy nó xấu xí vô cùng. Dương Thanh Vân đẹp như vậy, gậy thịt chắc cũng không khó coi lắm đâu.

Vẫn là lúc mềm oặt đáng yêu một chút, hồng phấn mềm mại, chỉ biết bắt nạt nàng thôi.

"Miên Miên, ngoan, đừng đùa nữa."

Bên ngoài Dương Thanh Vân cao lãnh đứng đắn, nhưng bên trong hư hỏng từ lâu rồi. Cô hiểu rõ tâm tư Đào Miên, càng không cho nàng làm thì nàng càng muốn làm.

Cô không cho nàng chơi đùa, cố tình nàng phải ghẹo cô mới thoả mãn.

Hai tay nhỏ bao trùm cự vật thô to, không hề theo quy tắc nào sờ loạn, đôi khi cố tình dùng sức làm cô đau đớn.

Thời gian không còn sớm nữa, cô bị nàng lăn lộn không biết khi nào mới trở về, cởi mắt kính xuống, cầm tay nàng giáo huấn một trận.

Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, thanh âm ôn nhu cưng chiều: "Bé ngốc, không phải lần trước đã dạy em sao?"

Đào Miên như chú chim non ríu rít đáp lại: "Em sẽ không sao đâu."

Cô gái nhỏ duỗi tay kéo cô, định phá bỏ dục vọng cô đang cố kìm nén.

Trên người mặc đồng phục trường, áo khoác màu đen càng thêm nổi bật khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng.

Phía dưới gầm bàn chật hẹp, Đào Miên ngồi bên trong gần Dương Thanh Vân, đầu gối dán sát cẳng chân cô, côn thịt trong tay sưng to sắp đụng vào mặt nàng.

Vật này rất cứng đấy, đâm mông nhỏ nàng nở hoa, đâm đến khi mông trắng nõn trở nên đỏ hồng nóng rát mới chịu.

Đào Miên thầm khẩn trương trong lòng, nuốt nước bọt, híp mắt nghiêng đầu né tránh, lại bất giác cắn môi.

Vì sao cơ thể nàng quái lạ thế này, muốn được Dương Thanh Vân ôm vào trong ngực, sờ sờ nàng, chỉ một mình nàng mà thôi.

Tay bị Dương Thanh Vân dẫn dắt xuống dưới, côn thịt giật giật vài cái, nàng sợ tới mức run cả người.

Dương Thanh Vân nhìn biểu tình buồn cười của nàng, nhếch môi.

Bé con của cô trưởng thành rồi.

Dương Thanh Vân bao bọc tay nàng, nhẹ giọng: "Miên Miên , nhanh một chút."

Thanh âm trầm thấp mị hoặc, cào lỗ tai Đào Miên phát ngứa: "Vâng."

Đào Miên liếm môi, đầu lưỡi lướt qua cái miệng nhỏ hồng nhuận, mặt Dương Thanh Vân tối sầm lại.

Hiện giờ, Đào Miên bắt đầu nghiêm túc như làm bài kiểm tra, lòng bàn tay cọ xát cự vật, tốc độ ngày càng nhanh, nhục bổng trong tay nàng không ngừng run rẩy, dường như muốn nổ tung tới nơi rồi.

Vài người ngẫu nhiên đi qua cửa phòng, có giáo viên nhìn thấy Dương Thanh Vân, cười chào hỏi: "Dương lão sư chưa về sao?"

Tiếng chào bất thình lình vang lên, Đào Miên sợ hãi ngừng tay, không dám động đậy.

Dương Thanh Vân xoa nhẹ vành tai nàng, ý bảo tiếp tục.

Cô thong thả đeo kính mắt, ngăn cản dục niệm bộc phát trong người, trả lời một cách tự nhiên: "Còn việc muốn xử lý."

Dương Thanh Vân khi đeo kính lại trở thành lão sư lãnh đạm, phong thái sáng ngời làm người khác lóa mắt.

Nhưng không một ai biết phía dưới bàn làm việc, quần cô đã cởi hơn phân nửa, một cô học trò nhỏ quỳ ở chân cô cùng hai tay lưu loát côn thịt thô tráng.

Chờ cô bắn tinh dịch nóng hổi ra, bắn trên mặt nàng, trên người, tốt nhất để cơ thể nàng ngập tràn mùi vị của cô.

Dương Thanh Vân suy nghĩ hồi lâu, vòng eo rắn chắc khẽ di chuyển, sống lưng tê dại, cô liền thả lỏng bắn trong tay nàng.

Đào Miên tránh không kịp, khuôn mặt nhỏ dính đầy tinh dịch.

Hàng lông mi cánh bướm chậm rãi nhỏ giọt, Đào Miên hoàn hồn, dùng mu bàn tay chà lau, càng lau càng bẩn.

Hình ảnh trước mặt chọc Dương Thanh Vân cười một trận, ngón tay nhéo cằm nàng, lấy khăn tay mang bên người lau sạch sẽ, ôn nhu sủng nịch.

Đào Miên ngẩng đầu, cách lớp kính cận là đôi mắt quyến rũ mê người, đồng tử đen nhánh như một cơn lốc xoáy, thế nhưng lông mi cô còn dài hơn so với nàng nữa.

Cô dạy lớp nàng cũng không hay biết bạn lớp khác đều chờ mong khóa học của cô, các cậu ấy yêu thầm, đến cả lớp bên cạnh thường xuyên thăm dò tin tức của người này.

Đào Miên tưởng tượng đám người yêu cô say đắm liền nổi giận.

Mọi người nói Dương lão sư đeo mắt kính, một thân cao lớn mặc trang phục giản dị, vừa cấm dục vừa lạnh lùng.

Đào Miên thấy đám nữ sinh nói quá đúng, cô cấm dục lạnh lùng thì sao, nàng đều muốn cởi bỏ lớp ngụy trang ấy ra khỏi người cô, đây là Dương Thanh Vân của nàng, từ nhỏ nàng đã đi theo cô rồi.

Dương Thanh Vân dịu dàng lau tinh dịch bên môi nàng, ngón tay cô bị đầu lưỡi nhỏ liếm mút.

Cô gái nhỏ khiêu khích cô cười híp mắt, khi nàng nói chuyện đầu lưỡi nhỏ lúc ẩn lúc hiện: "Tinh dịch của Thanh Vân tỷ tỷ ngon thật nha."

Đáy mắt Dương Thanh Vân u ám dọa người.

Mà Đào Miên còn cười ngây thơ với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro