Chương 13: Ngươi khóc nhìn rất đẹp
Đôi mắt của Khương Xu đỏ lên vì khóc, nàng thật giống như một con thỏ trắng nhỏ bé giận dữ, giữa lông mày viết đầy xấu hổ. Con thỏ lo lắng nhưng vẫn cắn răng chống cự, sắp bị một nữ nhân xấu tính hãm hại, nếu chết như vậy thì quá oan uổng . . .
Thích Trường Ninh chưa thể hoàn hồn, kinh ngạc nhìn nàng.
Khương Xu càng ngày càng bạo, nhào về phía Thích Trường Ninh, chỉ khiến cơ thể nàng run rẩy vì va chạm chứ không thể hạ gục nàng. Khương Xu không nhịn được, trước mắt nàng là cái cổ của Thích Trường Ninh giống như một khối bạch ngọc, nàng cắn từ bên cạnh, mang theo hận thù và tức giận, lực không hề nhẹ, mùi như sắt rỉ sét dần dần lan ra trong miệng. Máu cũng theo đó mà chảy ra từ vết cắn của Khương Xu.
"Ừm ~"
Thay vì nghe thấy những tiếng la hét đau đớn, những tiếng gầm lên giận dữ và những lời trách mắng như trên bầu trời tưởng tượng. Ngược lại là tiếng thở dài vui sướng, hài lòng và thoải mái tột độ của Thích Trường Ninh lại bay qua.
Cả người Khương Xu đều cứng đờ, nữ nhân kia lại nhẹ nhàng nói: "Tiếp tục đi."
Khương Xu cũng không biết vì cái gì, thực tế nàng đã sớm tiếp nhận mình sẽ chết, nhưng bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Nàng không dám cắn xuống dưới, cũng không dám rời đi, chỉ ở lại đó.
Thích Trường Ninh lại bị nàng làm cho hưng phấn . . .
Nàng nhất định là có bệnh trong người!
Khương Xu vững tin.
Thích Trường Ninh tựa hồ đã phát hiện ra nàng đã lâu không cử động nên liền ôm người ra khỏi vòng tay. Nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng vẫn còn vương máu từ cổ mình.
Thích Trường Ninh liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt lập tức lại trở nên sâu thẳm hơn.
Khương Xu nhìn đến cái cổ nàng bị mình cắn đến mức thành vết thương. Chúng hiện rõ rõ ràng ràng trên chiếc cổ trắng trẻo thon thả của Thích Trường Ninh, trong miệng nàng vẫn còn đọng lại một chút mùi rỉ sét. Nàng tưởng mình tức giận đến mức sẽ cắn giống chó dại như Thích Trường Ninh.
Khương Xu đang chờ sấm sét ập tới, nữ nhân trước mặt lại nhếch môi hỏi: "Cơn giận đã nguôi ngoai chưa?"
" . . . " Khương Xu kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng chậm rãi nói: "Nếu chưa hả giận thì lại đây cắn một cái nữa."
Nàng ra vẻ bao dung như vậy nhưng Khương Xu lại sợ, liền cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt của nàng quá kỳ lạ, giống như là một con dã thú ẩn núp bất ngờ thức tỉnh, đôi mắt tràn đầy dục vọng săn mồi, mà đối tượng dã thú muốn cướp đoạt chiếm hữu chính là nàng.
Ngay cả không khí bốn phía, đều làm kiềm chế cái cảm giác ấy một cách vặn vẹo.
"Tỷ tỷ . . ." Nàng khó khăn mở miệng, "Muội . . . Tỷ có thể cho ta một cái chết vui sướng vì sự trung thực và biểu hiện sống an phận gần đây của muội không?"
Thích Trường Ninh: " . . ."
Sắc mặt của nàng tựa hồ u ám mấy phần.
"Ta không giết ngươi."
"Ơ??"
"Ai gia nói, không giết ngươi."
Không giết nàng?!
Cơ hội tốt như vậy, Thích Trường Ninh không giết nàng? Hay là, nàng vẫn có giá trị với Thích Trường Ninh, cho nên nàng không cần phải chết nhanh như vậy.
Bất kể nói thế nào, nàng cũng dần thở phào nhẹ nhõm khi mạng sống của mình đã được cứu giống như một vị tướng quân bại trận được kẻ thù tha chết, nhặt về cái mạng chó của hắn.
Sau đó, nàng nghĩ đến việc mình đã cắn Thích Trường Ninh khi là một người sắp chết, dũng khí của nàng lúc đó thật sự quá lớn.
Sự can đảm cùng dũng khí tan thành mây khói, nàng nở một nụ cười lấy lòng, "Tỷ tỷ . . ."
"Chẳng lẽ ai gia trong mắt ngươi là kẻ khát máu người đến như vậy sao?" Thích Trường Ninh đột nhiên hỏi nàng.
Khương Xu lúng túng khó xử, cười hai tiếng: "Đương nhiên là không phải . . ."
Thích Trường Ninh không có lòng thương cảm!
Đêm nàng tỉnh dậy trong Khôn Ninh cung, người này đã dùng dao găm uy hiếp nàng! Huống chi sau này nàng ta sẽ khiến cả Đại Tề Quốc như máu chảy thành sông.
Thích Trường Ninh cười, nụ cười này tựa như băng tuyết tan, khiến khuôn mặt nàng càng thêm sống động xinh đẹp. Mặc dù Khương Xu cảnh giác với nàng ngàn vạn lần, nhưng nàng không khỏi choáng váng trong phút chốc khi người nở nụ cười như vậy, quá mức quyến rũ rồi.
Quả nhiên sau một khắc, Thích Trường Ninh liền mỉm cười hỏi nàng: "Ngược lại là nên hỏi ngươi, máu ai gia uống ngon không?"
Sắc mặt Khương Xu thoáng chốc tái đi.
Những gì đang đến là không thể thoát khỏi.
"Lúc ấy muội muội cho là mình sắp chết đến nơi, ma quỷ xúi quẩy, tỷ tỷ muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ ta?"
"Tất nhiên là phải phạt." Thích Trường Ninh không cần nghĩ ngợi, nàng chợt rút dải dây lụa trên thắt lưng Khương Xu ra. Khương Xu vội vàng kéo váy lại để khỏi bị cởi ra hoàn toàn, nhưng nàng lại nghe nữ nhân kia chậm rãi nói.
"Ngươi vừa mới khóc nhìn rất đẹp."
"Lại đây khóc thêm một lần nữa, cho ai gia nhìn xem."
Động tác trên tay Thích Trường Ninh không ngừng, dùng sợi dây lụa kéo ra từ trên người Khương Xu, trói hai tay nàng lại, đồng thời đè toàn bộ cơ thể nàng xuống dưới mình.
Nàng chắc chắn là có bệnh!
Khuôn mặt trắng sứ của Khương Xu đỏ bừng.
Một Yêu Hậu như Thích Trường Ninh, người khét tiếng và gây ra nhiều tội ác, nhân cách vặn vẹo và thực sự là một kẻ tâm thần. Đó là lý do tại sao nàng ấy thích nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình khóc lóc và cầu xin sự thương xót!
Khương Xu có thể cảm giác được Thích Trường Ninh rất muốn ức hiếp nàng. Có thể là nàng tạm thời không muốn giết mình, nhưng tuyệt đối nàng ta không buông tha mà muốn tra tấn mình nhiều hơn nữa . . . Nghĩ đến vận mệnh tương lai của mình bi thảm, căn bản đều không cần Thích Trường Ninh động thủ, trước mắt Khương Xu, nước đã thành bão tố.
Nàng ấy đến cuối cùng là muốn dùng kim đâm nàng, hay là nhất định phải hung hăng dùng gậy đánh nàng? Càng nghĩ càng đáng sợ, nàng như cũng không còn chút xương sống nào, khóc cầu xin tha thứ: "Hức . . . hức . . . hức . . . Tỷ tỷ tha ta . . ."
Ánh mắt Thích Trường Ninh ảm đạm trầm thấp nhìn xuống trên mặt nàng, âm thanh có phần hơi khàn khàn: "Ta đã làm cái gì đâu . . ."
"Hu hu hu!" Nàng khóc càng lúc càng to hơn.
Thích Trường Ninh trầm mặc chỉ trong chốc lát, nàng vươn tay ra, từng chút một lau đi nước mắt trên mặt Khương Xu. Khương Xu bị hành động của nàng làm cho ngây người, phải rất lâu sau nàng mới phục hồi lại tinh thần.
"Ngươi đã thành ý ăn năn cầu xin tha thứ, ai gia hôm nay tha cho ngươi."
Khương Xu không dám tin mà nhìn nàng.
Tha thứ . . .?
Hôm nay Thích Trường Ninh làm sao nói chuyện tốt như vậy?
Không đề cập tới những lời bên trên kia có ý xúc phạm, thế nhưng nàng đã hung hăng cắn Thích Trường Ninh một cái!
"Làm gì nhìn ai gia như vậy, ngươi không tin sao?" Nàng cười nói: "Nhìn ngươi khóc cầu xin tha thứ, trong lòng ai gia thoải mái, liền không muốn so đo với ngươi. Nhưng ai gia là tin tưởng ngươi chắc chắn biểu hiện tốt một chút, đền bù sai lầm hôm nay, đúng không?"
Ý Thích Trường Ninh là muốn cho mình một cơ hội để lập công chuộc tội sao? Thế nhưng nàng là Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu giống như con rối trong tay Thích Trường Ninh, nàng có thể lập công trạng gì cho nàng ta đây?
Nàng ta là người có bệnh trong người, thích xem mình khóc cầu xin tha thứ. Có lẽ nàng ta cũng thích nhìn thấy mình rụt rè, cố gắng lấy lòng nàng ta. Nếu như không phải Thái hậu, nàng hiển nhiên là một kẻ a dua nịnh hót đi nịnh nọt chủ nhân mà thôi.
Cũng may nàng có thể tùy cơ ứng biến được, nếu như cái này là Khương Quý phi ngay tại đây, đoán chừng không thể chịu nhục nhã mà nhảy xuống giếng mất rồi.
Khương Xu giống như bộ dáng của chó săn nghe lời chủ.
"Muội muội nhất định sẽ không làm cho tỷ tỷ thất vọng!"
"Như thế vừa vặn, ai gia còn muốn xử lý chính vụ thay bệ hạ, mọi việc bận rộn trong cung không có người chủ trì. Sau mười ngày, các nước chư hầu sẽ đến chúc mừng tân Hoàng đế Tề Quốc ta đăng cơ. Khi đó hậu cung sẽ tổ chức yến tiệc cho bọn họ, việc này giao cho ngươi làm thì sao?"
Đừng khi dễ vì nàng là xuyên tới. Đó là yến tiệc hậu cung, bắt đầu từ việc chuẩn bị, cũng là muốn nàng xuất đầu lộ diện tiếp xúc ngoại thần, theo lý mà nói liền xem như loại chuyện này cũng không tới phiên nàng xử lý mới phải.
Đầu tiên là lệnh phụ thân nàng làm người dạy học cho Hoàng đế, sau đó lại cho nàng tham gia vào chính vụ, Thích Trường Ninh không hề đề phòng nàng sao?
Bởi vì hoàn toàn không hiểu, Khương Xu cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vừa mới đắc tội Thích Trường Ninh. Bây giờ dĩ nhiên nàng không dám từ chối, đành phải đồng ý.
Thích Trường Ninh nghe thấy câu trả lời của nàng, liền cởi trói cho nàng, nói: "Ai gia muốn đi xử lý chính vụ tiếp."
Một ngày trăm công ngàn việc, nhưng vẫn tìm thời gian để bắt nạt nàng.
Khương Xu phàn nàn trong yên lặng, người kia bất chợt trở lại, "Ngày sau không cho phép bị ai gia dọa mà khóc."
Mụ phù thủy xấu xa . . . Ngươi phải nên suy ngẫm xem mình tàn nhẫn tàn canh đến mức nào đi.
Người làm ta khóc cũng là ngươi, không cho khóc cũng là ngươi, ngươi có bệnh trong người đúng không?
Nhưng Khương Xu nào dám cãi lại, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro