Chương 28: Rời xa....
"Hồi nhỏ sợ trời sáng, vì dậy rồi phải đi học. Lớn lên càng sợ trời sáng hơn nữa, vì tỉnh giấc sẽ là cuộc đời."
--------------
"Tôi chờ em? Trả thù tương xứng?"
Becky cầm tờ giấy mỏng manh ấy trong tay, mày càng chau chặt.
Trả thù tương xứng, nói nôm na chính là "mắt đền mắt, răng đền răng". Chợt, nhịp thở Becky chững lại, khả năng cực kì đáng sợ nào đó khiến lông tơ khắp người nàng dựng ngược.
Nàng lại nhớ đến vụ án năm xưa
Cái tội mà Eilli đã phạm là chôn sống cháu gái ruột của mình, vì thế bà ta phải chịu kết cục bị chôn sống.
Cái lỗi mà Janet đã mắc là xâm phạm học sinh nhỏ tuổi, nên cuối cùng rơi vào kết cục phơi thây giữa trời.
Cái nghiệp mà Ron đã gây là lừa gạt tình cảm, giẫm đạp sinh mệnh của người khác, vậy nên hắn phải chịu khổ bị sát hại, phanh thây ngay trước ngày hôn lễ.
Cái sai mà trưởng phòng Jack là lạm dụng chức quyền, hủy hoại sự trong sạch của người khác, vì thế hắn ta phải chết ở nơi ngũ cốc luân hồi* dơ bẩn, mặc cho giòi bọ gặm nhấm.
*Theo như Tôn Ngộ Không nói trong Tây Du Ký thì nơi ngũ cốc luân hồi chính là nhà xí, toilet.
Phương thức trả thù tương xứng hoàn mỹ tựa mặt gương, mức độ đối xứng cực cao, như thể đây không phải một tội ác mà là hành vi nghệ thuật đậm sắc thái mỹ học.
"Vậy còn mình? Mình thì... Chuyện mình làm sai là "hại chết" Vivian vô tội... Mà Vivian, lại chính là người mà người ấy yêu thương nhất."
Nàng tru tâm người ấy. Mà người ấy có thù tất báo ấy sẽ rút lưỡi dao sắc bén găm vào ngực bản thân ra, sau đó tàn nhẫn cắm vào tim kẻ thù giữa những tia máu bắn tung tóe.
******
Trong đêm, một cô gái trẻ dừng bước trước bảng danh dự của khoa Pháp Y ở đại học Bangkok. Ánh mắt nàng dừng tại tên mình, rồi chầm chậm dịch lên, tìm được Vivian ở hai khóa trên.
Emma Poolsa, Vivian Orntara, Lilli, Yue,... Những cái tên xếp hàng ngay ngắn xuất hiện trong tầm mắt. Becky cau mày, ánh mắt sắc bén, miệng lẩm bẩm đọc tên những người trẻ từng trải qua tuổi thanh xuân tại nơi đây. Trừ bỏ ba người đầu đã chết thì chỉ còn lại người đó.
Nàng mặc chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần jeans dáng ôm, gương mặt rất trẻ, thoạt trông không khác mấy những sinh viên qua lại trong đại học Bangkok, có vẻ đã cố ý chỉnh trang lại... mái tóc dài thoảng hương mùi hoa lưu ly, quần áo mới toanh, tươm tất như vừa được mua ở tiệm. Chỉ có gương mặt là vẫn còn lại vài vết bầm xanh tím, trên trán còn dán một miếng băng cá nhân.
Becky cứ đứng xuất thần như thế, mãi đến khi đám thiêu thân dưới ánh đèn đường lại một lần nữa đâm đầu vào cái chụp đèn nóng rực, tiếng đập cánh thu hút sự chú ý của nàng. Một con thiêu thân rơi thẳng xuống đất, im lìm không nhúc nhích.
Nàng hái một chiếc lá cây hợp hoan, bọc lấy nó. Con thiêu thân xám tro xấu xí giãy giụa trong tay nàng, một bên cánh bị đốt trụi, xem ra chẳng thể tiếp tục lao vào ánh sáng đẹp đẽ mà nó quyến luyến. Becky ngồi xổm xuống, khẽ khàng đặt nó vào bụi cỏ ven đường, động tác nhẹ nhàng như chở che một người trọng thương đang hấp hối.
"Đừng mê luyến ánh lửa kia nữa."
Becky thấp giọng nở nụ cười, chẳng rõ là đang nói cho ai nghe.
Đêm dần sâu, cơn mưa rào mùa hè trút xuống, gió thét gào lay động đóa hoa điêu tàn, xoáy vòng trên mặt đất. Những sinh viên nhạy bén học xong tiết tự học tối đã vội vàng băng qua sân trường để cơn mưa sắp đổ xuống đừng khiến mình bị ướt. Thi thoảng các sinh viên đi ngang lại nhìn Becky bằng ánh mắt tò mò mà quan tâm, thấy dáng điệu chán nản, xuất thần của nàng, họ cũng không quấy rầy mà vội vã quay về ký túc xá.
Mây đen dày đặc cuồn cuộn nơi chân trời, một tia chớp lóe lên khiến đại học Bangkok trong đêm sáng rỡ tựa ban ngày. Becky như nghe thấy tiếng thét của sinh viên nhát gan nào đó vang vọng trong gió, hòa cùng tiếng đóng cửa sổ vội vàng và tiếng rút quần áo.
Một hạt mưa rơi xuống từ lòng trời, mang theo sức nóng của mùa hè. Màn mưa dần lan ra bốn phía, khoác lên đất trời vô số những sợi chỉ bạc, đâu đâu cũng một màu trắng xóa.
Becky vẫn không nhúc nhích. Nàng cứ đứng lặng nơi đó, hệt một pho tượng im lìm, như Vĩ Sinh ôm trụ cầu mà chết, mặc cho cơn mưa chảy dọc theo gương mặt, lưng, tứ chi. Chiếc áo sơ mi đen tinh tươm đã ướt đẫm, gần như trong suốt, dính chặt vào nửa người trên, phác họa ra đường cong mượt mà, đều đặn của tuổi thanh xuân.
Becky cứ đắm chìm mà chờ đợi người kia như thế.
Chẳng mảy may nghi ngờ cơn mưa lớn này sẽ khiến cô chùn bước, chẳng mảy may nghi ngờ liệu cô có tìm được đến nơi này. Nàng như con cáo già nua canh giữ trước mộ chủ nhân. Việc chủ nhân có dậy vuốt ve bộ lông đã không còn mượt mà, trẻ trung, có hôn lên đôi mắt cằn cỗi đã không còn trong veo, sáng rỡ, có an ủi linh hồn trống rỗng chằng chịt những vết thương của nàng,... tất cả đối với nàng mà nói đều không còn quan trọng.
Nàng chỉ chờ đợi như thế.
Âm thanh mưa lớn đập xuống mặt đường không hề ngăn Becky bắt lấy tiếng bước chân quen thuộc, như thể chúng gõ nhịp ngay trong lòng nàng, từ xa đến gần. Một tán ô lớn màu xanh biển ngăn cách màn mưa lạnh lẽo, dựng lên cho nàng một không gian ấm áp, khô ráo.
Mùi hương hoa tulip đặc biệt ập đến cùng với độ ấm êm dịu. Becky không quay đầu, vờ như vệt nước trên mặt chỉ là dấu do cơn mưa để lại.
"Sao không về nhà?"
Freen lạnh nhạt kéo phần cổ áo sau gáy để Becky quay người, đồng thời nương thế bắt lấy cổ tay đối phương, nắm chặt. Nhìn đến miếng băng cá nhân trên mặt Becky, nhìn đến những vết thương xanh tím, nhìn đến những vết máu đã khô đọng lại, trên khoé môi còn vươn lại một vệt sẫm màu đỏ chói mắt đã khô, ánh mắt cô chợt trở nên u tối.
Becky bĩu môi, đôi tròng mắt màu lam loang một lớp nước. Vốn nàng đã điều chỉnh xong tâm trạng, định sẽ đối mặt với Freen bằng thái độ bình tĩnh mà khách khí, nhưng chỉ một câu nói quan tâm đơn giản thế thôi đã khơi dậy trong nàng cả một bụng đầy chua xót và ấm ức, rồi lại khó có thể cất thành lời.
Ánh đèn đường ấm màu soi chiếu trong đôi mắt vàng kim phía sau chiếc mắt kính của Freen, như châm lên một ngọn lửa. Becky bất giác nhớ đến con thiêu thân đáng thương với cánh bị cháy rụi ban nãy, nỗi xót xa trong lòng dâng lên thành lũ quét, chực tuôn trào. Nàng còn để ý thấy quầng thâm đen đầy mệt mỏi dưới mắt Freen, trong mắt cô giăng đầy tơ máu. Nét lạnh nhạt, cao cao tại thượng đã bị thay thế bởi sự u buồn, nôn nóng, chắc mấy hôm nay cô chưa hề chợp mắt.
Becky biết, mỗi khi Freen mang kính chính là cô không muốn phát tiết bản tính thật của ma cà rồng, nó là một công cụ giúp cô thoát khỏi cơn khát máu, đặc biệt là vào những thời kì trăng tròn hoặc trăng máu, vốn dĩ thời kì trăng tròn đã sớm qua nhưng không biết vì sao nó vẫn chưa đến, Becky càng nghĩ lại càng lo cho Freen hơn, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác là rời xa người con gái đang đứng trước mặt này.
Trong lòng nàng cảm thấy đau đáu, xót xa. Thật ra nàng bôn ba bên ngoài bao lâu thì Freen cũng đã âm thầm tìm nàng suốt ngần ấy thời gian, chưa một phút giây nào ngưng nghỉ. Chỉ có không ngừng tìm kiếm mới có thể xoa dịu phần nào cảm giác nóng ruột như lửa đốt trong lòng, chỉ sợ nàng giống như bốn năm trước đột nhiên biến mất.
"Em không ăn uống, cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng."
Ánh mắt sâu thẳm của Freen nấn ná nơi gương mặt Becky.
"Bị thương, còn khóc nữa."
"Em không có!"
Becky lập tức giảo biện theo phản xạ, nhưng một chút mềm yếu, van nài vô tình thoáng qua trong giọng nói cùng với âm mũi mơ hồ như có như không kia đã bán đứng chủ nhân của nó.
Mưa rơi tầm tã, ánh đèn đường màu vàng ấm chiếu rọi lên vết mưa dày đặc, đẹp tựa một trận tuyết tung bay. Freen ném cán ô đi, tay thêm lực, ôm ghì đối phương vào lòng. Cơn mưa lớn chẳng thể át được tiếng tim đập như nổi trống, vang vọng hệt thiên quân vạn mã sôi trào, cuối cùng hòa chung một nhịp. Trong ánh sáng nhu hòa, một tay Freen đỡ gáy Becky, tay kia ôm eo, hơi thở ấm áp cứ thế bao phủ.
Cơn mưa rào đêm hè đến nhanh mà bất chợt, bọt nước lạnh lẽo đọng trên cành long não, lại xuyên qua kẽ lá rơi lên người cả hai, nảy sinh đôi phần êm dịu. Bờ môi lạnh lẽo của Freen bá đạo áp lên, giày vò cọ xát, từ từ cạy ra cánh môi đang mím chặt kia. Động tác cô tuy mạnh mẽ nhưng lại nghiêm túc mà chân thành, ngỡ đang cử hành một nghi thức thánh khiết nào đó.
Becky để mặc cho đối phương xâm chiếm, để mặc cho Freen cướp đoạt hơi thở mình, như muốn lột trần, nuốt trọn, lột da, bóc xương, từ đó hòa hợp làm một. Nụ hôn này quá mạnh bạo, nàng cảm thấy niêm mạc miệng nóng rát, đau đớn, cổ họng có mùi tanh rỉ sắt, song vẫn chẳng muốn tách rời.
Giữa môi răng cọ xát, nhiệt độ bốc cao hệt hai ngọn lửa đang thiêu đốt trong băng, toan biến màn mưa ngập trời bốc thành hơi nước, sương mù trắng xóa lượn lờ chung quanh các nàng. Đâu đâu cũng ướt đẫm, tóc mai nơi thái dương Becky dính bết lên mặt, mái tóc dài xõa sau lưng của Freen cũng ướt dề, song động tác quấn bện vẫn chẳng hề ngưng lại. Cơn mưa như trút cũng không át được tiếng nước ái muội.
Như một trận triền miên liều mình.
Đèn đường vàng ấm. Sân trường tĩnh lặng. Vết mưa rơi dồn dập. Người yêu ôm nhau dưới mưa. Giữa những dịu êm lưu luyến là nỗi tuyệt vọng, đau thương khôn kể. Các nàng lần lữa mãi không muốn kết thúc nụ hôn, lại chẳng thể nào ngăn cản bánh xe vận mệnh cán qua. Cái chết tráng lệ vẫn đến đúng như dự đoán.
Becky tựa vào lan can dưới đèn đường, cả người chẳng còn sức lực, khóe môi vương một sợi chỉ bạc ái muội. Nàng vùng ra khỏi vòng tay Freen, giọng khàn khàn run rẩy.
"Chị đi đi, Freen Sarocha."
Đoạn, nàng nhắm chặt mắt, như thể không đành lòng nhìn đến nỗi đau thương toát lên trong ánh mắt người đối diện.
"Em sẽ không về với chị đâu."
"Tại sao? Em lại muốn biến mất giống như bốn năm trước?"
Freen e dè hỏi, giọng khiêm cung đến mức khiến người ta đau lòng.
"Không vì sao cả. Chỉ là em chán ghét thôi."
Trong tiếng mưa rào rạt, Becky nghe thấy giọng mình tàn nhẫn mà tuyệt tình.
"Ghét làm cái gì mà đại pháp y, ghét cuộc sống phải bôn ba khắp nơi mỗi ngày, ghét cái cảnh bị chị giam cầm một chỗ, ghét cảm giác bị chị đùa giỡn trong tay, ghét khi bị chị từ chối tình cảm. Chúng ta có thể duy trì lâu đến thế đã là kì tích rồi. Cũng vừa hay, giờ trời cho cơ hội..."
"Vì chuyện tôi từ chối lời cầu hôn của em?"
Freen vội ngắt lời.
"Ừ, em càng ghét bản thân mình hơn. Em bỏ lỡ chị là lỗi của em, em vì cô đơn của bản thân, vì muốn xoa dịu tổn thương, vì muốn mau chóng quên đi chị mà hại chết Vivian, hại một người con gái thuần khiết nhất, tất cả đều là lỗi của em."
Becky vén mái tóc ướt sũng trước mắt, nở nụ cười điên cuồng, tiếng cười nghe vô cùng chói tai.
"Freen Sarocha, chị tỉnh táo lại đi. Em không còn là đứa trẻ của mười lăm năm trước nữa, không còn là một đứa trẻ thuần khiết chân thật của Freen Sarocha chị nữa, em bây giờ hai tay đã nhuốm đầy máu tanh, em hại chết người yêu em, em đã giết người, em không muốn vấy bẩn chị, cũng như không muốn liên lụy đến chị, em biết chị cường đại, chị có thể mang em đi và giam cầm em mãi mãi, nhưng em không muốn nhớ đến cảnh bị chị từ chối ở biệt thự, Freen... em xin lỗi... Khun Sam nói đúng, em là một kẻ hèn nhát, một kẻ không ra gì, cho nên em cầu xin chị hãy cho em giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng này... đợi em giải quyết xong, em sẽ quay về bên chị, chị muốn đối xử với em như thế nào cũng được, chị muốn trừng phạt em ra sao cũng được, nhưng xin chị ngay lúc này đây đừng xuất hiện trước mặt em nữa..."
Becky phất tay, xoay người rời đi.
Nàng cắn chặt răng, phải gồng hết sức mới không quay đầu trở lại. Như thất hồn lạc phách, nàng không nhìn thấy con đường phía trước, cứ thế bước thẳng vào vũng nước đọng lầy lội.
Freen đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng kiên quyết kia... Dưới cơn mưa như trút nước, bóng hình mảnh mai ấy cúi đầu, trôi dạt tựa một hồn ma du đãng. Becky đi rất nhanh, rất vội, như đang hốt hoảng trốn tránh thứ gì đó. Freen trước nay không sợ trời không sợ đất, ngay cả những lần bị gia tộc trừng phạt, cô cũng không cúi đầu, ngay những khi Freen hút máu con người hay là đồng loại, thậm chí là đem bậc trưởng bối thành món ăn trên miệng mình, cô cũng không hoảng loạn. Nhưng chẳng hiểu vì sao Freen lại cảm thấy cơn mưa rào giữa hè này mới là cơn mưa lạnh lẽo nhất cô từng trải qua, lạnh đến mức gió rét ngấm sâu vào da thịt, khí buốt tận xương, cả mạch máu lẫn cốt tủy đều co rút đau đớn, đóng băng thành bóng dáng dứt khoát, kiên quyết kia.
Cách đó không xa, một chiếc ô màu đỏ lẳng lặng đứng đó, một thân ảnh âm thầm quan sát vở kịch này, mãi đến khi khúc hết người tan mới lay động rời đi theo làn gió.
Giữa cơn mưa mịt mù, một người ngơ ngác đứng tại chỗ như thất hồn lạc phách, một người vội vã rời đi, bước chân hấp tấp như đang trốn chạy. Cả hai càng lúc càng xa nhau, tựa hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng bao giờ giao cắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro