Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Bi thương....

"Hoá ra đau lòng nhất không phải là người ra đi, mà là kẻ ở lại."

-------

Becky chậm rãi mở mắt, liếc nhìn đám vệ sĩ rồi từ từ đứng dậy. Dưới ánh nhìn sắc bén từ cặp mắt kia, một tên vệ sĩ ngưng thở, cảm nhận được một áp lực khó tả. Hắn ta không khỏi lùi lại mấy bước, sau đó vướng vào góc bàn. Những chai bia trên bàn ồ ạt rơi xuống đất, vỡ nát.

Becky nhếch môi, mắt lóe lên tia nguy hiểm. Bất thình lình, tay phải nàng túm chặt lấy tay phải của vệ sĩ, đè đối phương lên mặt bàn kính. Tiếp theo, tay trái nàng khảy một cái, con dao phẫu thuật lóe lên, tia sáng lạnh lẽo, sắc bén cắm phập xuống chỗ tay hai người đang nắm!

Chung quanh vang lên tiếng la hét. Tên vệ sĩ không giữ nổi điệu bộ ngông nghênh nữa. Hắn ta giãy giụa kịch liệt, nhưng cái tay kia cứ như bị còng sắt móc cứng vào mặt bàn, không cách nào tránh thoát. Hắn gào lên những tiếng la xé tim, như muốn tống ra khỏi phổi phân tử oxy cuối cùng. Cơ mặt vặn vẹo thành những hình thù đáng sợ, mắt ứa nước vì cơn đau sắp sửa ập đến.

Cơn gió từ lưỡi dao sắc cắt ngang làn da trắng nõn, rồi bất chợt dừng lại ngay trước khi chạm đến. Trên lưỡi dao giơ ngang, một chấm sẫm màu nổi rõ giữa ánh dao lạnh lẽo. Vân da đứt, giọt máu đỏ thắm từ từ rỉ ra.

Vệ sĩ như vừa được đại xá, vội rụt tay về như có lửa thiêu. Mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc theo gương mặt cậu ta. Chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn vị pháp y kia.

Nàng đứng trước mặt vệ sĩ, không cúi đầu mà chỉ liếc xuống, nhìn đối phương bằng nửa mắt dưới. Becky nhẹ nhàng liếm giọt máu trên lưỡi dao, độ cong của nụ cười mỉm nơi khóe môi không hề thay đổi, vẫn cứ bình thản như thế, ung dung như thế, hoàn toàn không giống ác quỷ Tu La vừa định đâm xuyên qua bàn tay phải của đối phương.

Vệ sĩ vừa lăn vừa bò mà lùi về sau mấy bước, muốn cách nàng ma quỷ đáng sợ này xa một chút. Hắn quay đầu toan cầu cứu, lại phát hiện đám vệ sĩ còn lại chỉ dám đứng nhìn, mà người kia chỉ ung dung đứng ở trên lầu liếc xuống.

Mặt hắn trắng bệch, đôi tròng mắt sợ hãi phản chiếu hình ảnh Becky mặc chiếc áo khoác màu đỏ sậm, vạt áo phất phới bay, tựa như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục.

Dưới sự sợ hãi cực độ, quỷ la sát thong thả ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói với giọng trầm thấp.

"Không muốn chết thì cút!"

Vệ sĩ gồng hết sức đứng dậy lùi về ía sau, chỉ sợ ác quỷ Tu La trước mặt dùng con dao phẫu thuật đỏ thẫm bén ngót này đâm mình vài chục lỗ.

Becky giơ tay, giọt máu rơi trên mặt đất, biến mất tăm. Nàng liếc mắt nhìn người con gái đang trên lầu rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Vệ sĩ khuỵu xuống đất như kiệt sức, cả buổi vẫn chưa thể đứng lên. Hắn dõi theo hình dáng dứt khoát kia bằng ánh mắt kính sợ, bóng lưng ngay thẳng mảnh khảnh ấy lộ ra một cảm giác thê lương, cô độc khó tả.

*****

Ba ngày sau, Becky như bốc hơi khỏi nhân gian, lặn mất tăm chẳng thấy tung tích. Có người nói gặp nàng nhếch nhác ở sân trường trung học Krungthep, có người hình như thấy nàng lảng vảng gần Tập Đoàn Amstrong.

Những đám mây xám xịt chồng chất nơi chân trời, cái ẩm ướt, oi bức của cơn mưa rào bao trùm cả thành phố Bangkok, không khí đầy hơi ẩm như một cái khăn lông cũ mèm, ướt nhẹp quấn quanh cổ người ta, cực kì khó chịu.

Một cô gái trẻ với vẻ ngoài khá lôi thôi lảng vảng dưới mái hiên của tiểu khu, khiến cư dân chung quanh phải nhìn với ánh mắt nghi ngờ, bất thiện. Dù sao thì cô gái nọ mặt mũi cũng nhếch nhác, trên má còn dính tro bụi, không nhìn gõ gương mặt. Mái tóc đổ dầu bóng lưỡng, chiếc áo khoác đỏ sậm bị rách mấy lỗ toang hoác, lớp bông lót màu trắng bên trong còn có vài vết màu nâu đỏ, thoạt trông rất giống vết máu. Trên chiếc áo khoác kia dính những vết bẩn sẫm màu rất khả nghi, mùi nghe như mùi tanh của lòng trắng trứng.

Người qua đường đang do dự không biết có nên đuổi cô gái ăn mày này đi không thì lại vô tình nhìn đến cặp mắt màu lam kia.

Mệt mỏi cùng cực, mà lại vô cùng sắc bén, như có thể cắt xuyên qua làn da, thấm vào lục phủ ngũ tạng. Theo phản xạ, người qua đường toan tránh đi, không định trêu vào kẻ ăn mày thoạt trông có vẻ đáng gờm này, cứ để mặc nàng ta lảng vảng ngay cửa cầu thang.

Chỉ có vài bác gái trí nhớ cực tốt là thấy bóng dáng mảnh khảnh, gầy gò kia hơi quen mắt, khá giống nàng Pháp Y họ Armstrong đã từng ở nơi đây. Nhưng trong ấn tượng của họ, người ấy lúc nào cũng lãnh mạc, khí phách, âm trầm như những đám mây đen, thật sự không cách nào liên hệ với gã ăn mày áo quần tả tơi trước mắt. Đến khi họ muốn nhìn kỹ lại thì cô gái trông như ăn mày kia đã biến đâu mất dạng.

Người đó đúng là Rebecca Armstrong… Dấu vết trên người nàng không phải chỉ do tra án và còn là kiệt tác mà "chị ruột" của nàng để lại.

Becky băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn lên lầu.

Nàng cũng không rõ vì sao mình muốn lên lầu, chỉ là thói quen của cơ thể như phản bội lí trí trong đầu, dẫn nàng bước lên con đường quen thuộc từng cùng Vivian đi qua vô số lần này. Vui sướng, mất mát, rầu rĩ ủ ê, mừng rỡ phấn khởi, tim đập thình thịch,… Đủ thứ hồi ức của quá khứ lấp đầy từng ngóc ngách trong tâm trí Becky, từ ngây ngô đến trưởng thành.

Dạ dày mấy ngày chưa có cơm bỏng cháy, từng cơn đau quặn thắt ập đến. Becky ôm sườn trái bụng, khom lưng, gần như không còn sức đứng thẳng. Chính vào thời điểm mấu chốt này, bệnh dạ dày mạn tính của nàng lại tái phát. Dường như ngay cả cơ thể cũng cảnh cáo không cho nàng lên lầu.

Khi thần kinh căng chặt đột nhiên được thả lỏng thì sự mỏi mệt chất chồng cũng cuồn cuộn kéo đến. Cơn tuột huyết áp kéo theo cảm giác choáng váng. Sắc mặt Becky trắng bệch, trước mắt tối sầm, tim đánh dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra do những cơn đau khiến phần lưng Becky ướt đẫm.

Becky đỡ tường, nhọc nhằn lê từng bước. Khi đến được lầu năm, nàng dừng lại, che đi mũi miệng mà hít thở thật sâu, sợ tiếng thở nặng nhọc của mình sẽ kinh động đến người trong nhà.

"Tại sao con lại đến đây?!"

Trên lầu vang giọng trầm đục, mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên, đứng cách một tầng mà vẫn nghe được hết sức rõ ràng.

"Ba, con muốn đến lấy một số đồ dùng của Vivian mà thôi."

Giọng nói vốn đã mát lạnh của một người con gái giờ lại càng thêm phần băng giá.

Bầu không khí trên lầu cứng đờ trong giây lát, sau đó lại vang lên tiếng quát của người đàn ông trung niên, khiến tro bụi trên hành lang đổ rào rạt.

"Con có biết để người khác phát hiện sẽ có kết cục như thế nào hay không?!"

Giọng nói của Nam cứng đờ.

"Con sẽ không dễ dàng bị phát hiện như thế đâu!"

"Looknam Orntara! con còn định tiếp tục muốn qua lại với cái kẻ đã giết chết em gái của con kia à?"

"Vivian, nó cũng là con gái ba, vốn dĩ ba không muốn con bé trở thành pháp y, nhưng em của con lại quá cứng đầu, lại còn chấp nhận đính hôn cùng cái kẻ không ra gì kia, kết quả thì sao? Chẳng phải bị cô ta hại chết hay sao! Đến xác cũng không ra hình gì!"

Giọng nói ấy nghe vội vã mà kích động. Becky có thể mường tượng ra được dáng điệu đau đáu, bức bối của ông ta.

Là Chủ tịch tập đoàn Orntara. Với tính tình không sợ trời không sợ đất của Becky thì đừng nói chỉ là một Chủ tịch, dù có là ông Trời xuống đây chắc nàng cũng lười phản ứng…

Nhưng Chủ tịch Orntara còn là cha của Vivian và cũng là cha vợ của nàng.

Cuối cùng Becky không gắng gượng nổi nữa, cứ thế ngã ngồi trên bậc thang, nét mặt mệt mỏi, vô cùng tội nghiệp. Nàng ngồi dưới đất, chân gập lại, mặt vùi vào đầu gối, cuộn tròn thành một cục nhỏ xíu, rất giống chú cáo con với bộ lông mượt mà vốn tung tăng nhảy nhót, giờ lại bị chủ nhân vứt bỏ, mình mẩy đầy vết thương, nhếch nhác lôi thôi, chẳng ai quan tâm.

"Giờ thì hay rồi, cái vỏ đại pháp y cũng mất tuốt. Vốn đã là thủ đoạn không đứng đắn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này."

"Theo cha biết thì chị của cô ta đã đến rồi, con mau nhân lúc này phủi sạch hết quan hệ với nó đi. Con có tiền đồ như gấm, tương lai thay thế ba có một thành tựu không giới hạn, không thể để lại vết nhơ được.”

Tiếng bánh xe vali hành lí lăn trên mặt đất nghe chói tai vô cùng. Becky vừa tưởng tượng đến cảnh đồ đạc của Vivian đang được di dời từng chút một ra khỏi nhà mình là tim đã đau nhói như cắt vào thịt từng nhát.

Giọng của Chủ tịch truyền vào tai, đầu nàng đau nhức nhối. Sự mệt mỏi vì bôn ba mấy ngày liền cùng cảm giác chua xót chợt trỗi dậy trong lòng, trước mắt cứ tối sầm đi. Những cơn co thắt quặn lên nơi dạ dày biến thành cơn đau như dao cứa, khiến lục phủ ngũ tạng cũng buốt theo, không rõ rốt cuộc là đau chỗ nào cụ thể.

Nàng cấu lên mu bàn tay, có cào tứa cả máu cũng chẳng khiến cơn đau xuyên tim lóc xương kia nguôi đi phần nào. Vầng trán đã mướt mồ hôi tự bao giờ, chảy thành dòng dọc theo gương mặt.

Trên lầu vang tiếng lục lọi, dịch chuyển đồ đạc, tiếng vali hành lí cọ xát trên mặt đất nghe hết sức chói tai. Becky thật sự không dám nghĩ thứ đang dọn lúc này là sách pháp y học nàng và Vivian đã cùng đi lựa ở nhà sách hay là bức tranh sơn dầu đầy sắc màu mà các nàng cùng nhau hoàn thành? Hoặc là mô hình cơ thể người mà nàng đã từng nhìn Vivian lắp ráp từng chút một đặt trong góc? Còn sợi dây màu đỏ từng vạch ra bức tranh xinh đẹp trên cơ thể thì sao?

Ly biệt là thế đấy… Từng li từng tí những thứ tưởng chừng như tầm thường hóa ra đều ngập tràn hình bóng của một người khác. Cảm nhận từ cả năm giác quan về chúng đã lặng lẽ xâm nhập vào lãnh địa của bản thân tự bao giờ, thấm đượm dấu vết của người kia. Đến chừng tách ra mới phát hiện rễ của chúng từ lâu đã đan xen, quấn chặt lấy nhau, chỉ phải cắt đứt mới có thể chia lìa.

Như gánh chịu hình phạt lăng trì, Becky không đành lòng nghe nữa. Becky giãy giụa đỡ tường đứng dậy, trước mắt là một khoảng tối mù do thiếu máu. Lòng nàng trống rỗng, hụt hẫng như lọt xuống vực sâu không đáy, đành phải một tay vịn tường, tay kia ôm lấy phần hố chậu trái đang đau quặn thắt, bước chân lảo đảo toan rời đi.

Cây long não ngoài trời xào xạc đong đưa trong tiếng gió, mấy con bồ câu trắng vỗ cánh bay lên cao.

Trên lầu, một người con gái nữa từ bên trong phòng bước ra, nắm chặt lấy tay của Nam lạnh giọng.

"Chủ tịch Orntara, tôi không cho phép ông nói xấu bất kì câu gì với Becky, bởi vì em ấy là đứa trẻ mà tôi bảo hộ suốt mười một năm, tuy em ấy rời xa tôi bốn năm, trong ngần ấy thời gian, tôi không biết Becky đã xảy ra những chuyện gì, nhưng tôi biết đó là khoảng thời gian em ấy vui vẻ nhất và cũng là khoảng thời gian em ấy đau khổ nhất, trừ bỏ thân phận đại pháp y ra thì Becky còn là nhị tiểu thư của tập đoàn Amstrong, sau lưng em ấy không chỉ có Amstrong gia mà còn có một đại nhân vật khác mà ông không thể nào đụng đến được, nếu ông còn ở đây xỉ nhục em ấy, tôi sợ bạn của tôi không vui sẽ làm ra một vài chuyện không tài nào lường trước được!"

Người đàn ông không vui tức đến đỏ mặt.

"Bạn của cô? Cô ta có bản lĩnh gì chứ! Còn nữa, cô là ai mà dám ở đây uy hiếp tôi!"

Mind nhếch môi cười khẩy liếc nhìn ông ta.

"Xin tự giới thiệu, tôi là Mind Sawaros, ông muốn biết bạn của tôi sao? Chẳng phải tuần trước phóng viên đã chụp được ảnh Becky dắt em ấy bước vào đồn cảnh sát hay sao? A! Tôi quên mất em ấy chưa giới thiệu, vậy thì ông gáng rửa lỗ tai lên mà nghe đây, bạn của tôi là Sarocha Chankimha! Là nhị tiểu thư của tập đoàn Chankimha! Sắp đến tập đoàn Chankimha và tập đoàn Amstrong sẽ kết thông gia, đại tiểu thư nhà Chankimha - Samanan Chankimha sẽ cưới đại tiểu thư nhà Armatrong - Kornkamon Amstrong, ông nên biết tính cách của hai vị tiểu thư này là như thế nào? Cho dù bạn của tôi không nói, với tính cách của Mon yêu thương Becky như vậy, Khun Sam thì lại rất yêu Mon, nếu để Mon biết ông ở đây xỉ nhục Becky thì cô ấy sẽ đau lòng, Mon mà đau lòng thì liệu Khun Sam có ra tay hay không? Chủ tịch Orntara, cái nào nên nói, cái nào không nên nói, ông nên nghĩ kĩ lại đi!"

Becky kinh ngạc lắng nghe từng lời nói của Mind, giờ phút này tim nàng như đau thắt lại, nàng đưa tay nắm chặt lấy chiếc chuông màu vàng trên cổ.

Chú cáo con trọng thương hấp hối, dấu máu đỏ thắm rơi thành chuỗi trên nền tuyết trắng tinh, đằng sau là bầy chó săn hung ác rượt đuổi bám riết, mà nó đã cạn kiệt sức lực, sắp ngã gục trên mặt tuyết rét buốt xương, trở thành đồ ăn trong bụng dã thú… Nó cam chịu số phận nhắm mắt, ngờ đâu lại rơi vào một vòng tay mềm mại, ấm áp. Thần tiên tỷ tỷ được đẽo gọt từ băng tuyết ôm nó vào lòng. Con người thuần khiết như ngọc ấy không chê vết máu lấm lem trên người nó mà ngược lại còn ôm nó càng chặt hơn.

Giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mu bàn tay Becky. Trái tim chịu bao nhiêu uất ức, từng kinh qua sống chết ấy không rơi nước mắt vì đau đớn, lại tan thành một vũng nước mùa xuân mềm mại bởi vì câu nói của Mind. Nàng lặng lẽ nghẹn ngào, sợ tiếng của mình sẽ bị ba người trên lầu nghe thấy. Vì thế, nàng lau nước mắt, đỡ tường đứng lên.

Bên trên nỗi thương cảm vô tận, dũng khí bạt ngàn bất chợt trỗi dậy trong Becky. Một thứ sức mạnh không tên thôi thúc cơ thể nàng đứng thẳng. Cơn đau nơi dạ dày đã dịu đi khá nhiều, cảm giác nóng rát lan tràn cũng ngưng nghỉ, nhẹ nhàng như chẳng còn sót lại chút gì. Nàng bước vội xuống lầu.

Becky nhẹ nhàng gỡ tờ giấy xuống ở trên tường ngay cầu thang bộ tầng một, nàng tập trung nhìn vào. Đoạn, đồng tử co rụt, đầu quả tim run lên. Không ngờ trên tờ giấy in kia lại viết…

"Tôi chờ em."

Becky lật mặt tờ giấy một cách cẩn thận hệt như đang đi trên băng mỏng, bất ngờ phát hiện mặt bên kia còn có mấy chữ.

"Trả thù tương xứng.*
Mắt đền mắt, máu trả máu. Ân tất báo, nợ tất thường…"

*Trả thù tương xứng là một tập tục báo thù trong xã hội nguyên thủy. Khi thành viên của thị tộc bị hại bởi thành viên của thị tộc khác thì phải gây cho người sau tổn thương tương tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro