Chương 19: Ra mắt và kết hôn
Hani khi tỉnh lại phát hiện trời đã tối rồi, cô nhìn khắp phòng, phát hiện trong phòng không có ai, cuối cùng vẫn là nằm trong phòng của Junghwa, tay phải của mình đã được băng bó, với giữa hai chân tuy còn rất đau, nhưng cũng đã đỡ hơn so với lúc trước, Hani hơi hơi nâng khóe miệng, Junghwa rốt cuộc vẫn là mềm lòng, bất quá mềm lòng là một chuyện, trút giận lại là một chuyện khác, làm thế nào để
Junghwa tha thứ triệt để điểm này làm Hani thật là có chút đau đầu . . .
-"Chị tỉnh rồi à?" Âm thanh quen thuộc mà thân thiết, lại mang theo một chút lạnh.
Quay đầu lại nhìn, là Junghwa hôm nay gầy đi rất nhiều, vẻ mặt có chút uể oải, Hani có chút đau lòng nhìn Junghwa, muốn nói với Junghwa nhưng cổ họng lại khô khan khó chịu, nói không ra tiếng.
Hani nhìn Junghwa, nhẹ nhếch khóe miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Lần này sau khi tỉnh lại,thái độ của Junghwa cũng đã thay đổi rất nhiều.
Junghwa gọi điện thoại gọi cho nhà hàng hầm canh gà đưa đến, đút cho Hani uống. Junghwa cẩn thận đút cho nàng, một muỗng rồi một muỗng, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, làm cho lòng Hani tràn đầy cảm động, hạnh phúc từ trong tim lại hé mở. Sau khi uống hết canh, cơn mệt mỏi kéo tới, Hani lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thì ra bị bệnh cũng là chuyện hạnh phúc, Junghwa mặc kệ có giận Hani đến thế nào, mỗi ngày đều lo cơm với thuốc cho Hani, cẩn thận chăm sóc cho Hani.
Junghwa nói: "Hani, làm người ai cũng có tự ái và tự trọng! Chị không muốn dây vào quá khứ, ai cũng không có cách ép buột chị. Nếu Arin còn tìm tới chị,thì tốt nhất dứt khoát không dây dưa.Nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa, em vĩnh viễn không tha thứ cho chị."
-"Chị hứa tuyệt đối không có lần sau." Hani ra dáng nghiêm túc cam đoan.
-"Tốt nhất là chị nói được thì làm được."
-------------------
Sau khi làm hòa, Hani cùng Junghwa sắp xếp xong công việc công ty , Hani liền mang theo Junghwa lên máy bay sang Anh, dẫn vợ đi ra mắt cha mẹ.
Lên máy bay, ở khoang hạng nhất, Hani nhìn bảo bối vẻ mặt bình tĩnh, thật không hổ là chủ tịch tập đoàn, đi gặp cha mẹ chồng cũng không khẩn trương.
Junghwa biết Hani đang nghĩ gì, cô vui vẻ tìm một quyển tạp chí xem, Junghwa cũng có khẩn trương, chỉ là biểu lộ khẩn trương của cô cùng người khác không giống nhau, tối qua Junghwa khẩn trương đến đi WC nhiều lần, giờ không còn khẩn trương, ha ha, đây là bí mật của Junghwa, không thể nói cho Hani,Hani sẽ cười nhạo cô.
Hai người ngủ một giấc, đã đến Anh, xuống máy bay, đón taxi đến nhà Hani, Ahn phụ mẫu không có thói quen nuông chiều con, cho nên hai vị trưởng bối không có đi đón các nàng.
Nhà họ Ahn nằm ở vùng ngoại thành yên tỉnh, cách xa thành phố sầm uất, Hani đã báo cho Ahn mẫu mình sẽ về.
Đến nhà, Hani nắm tay Junghwa vào trong, đứng đó thật lâu, nhìn thấy cha mẹ mình nhìn chằm chằm vợ mình cười tủm tỉm, rất là khó chịu, không cao hứng nói:
-"Ba,mẹ thỉnh hai người thu hồi ánh mắt, muốn hù bảo bối của con sao."
Á, lời này lại khiến Junghwa đỏ mặt, nội tâm ai oán, Hani thối, sao có thể trước mặt cha mẹ gọi mình là bảo bối.
Ahn mẫu không thèm để ý Hani lên án, sải bước tới trước mặt Junghwa, tinh tế đánh giá nàng, vừa xem còn vừa gật đầu, người thật xinh đẹp, xứng với Hani của mình, Ahn mẫu vui vẻ không thôi.
Junghwa bị Ahn mẹ nhìn không được tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười nói:
-"Dạ, chào bác gái, lần đầu gặp mặt..."
-"Ây da, đứa nhỏ này trí nhớ thật không tốt, cũng là người của Hani rồi, đương nhiên phải gọi mẹ. Nhanh nhanh, gọi tiếng mẹ cho ta nghe."
Junghwa nhìn mẹ Hani, cũng là mẹ chồng mình, đột nhiên bắt đầu cảm thấy nhẹ nhỏm, Junghwa hào phóng gọi mẹ một tiếng, liền kéo Hani đi vào phòng khách.
Hani vẻ mặt bất mãn nhìn mẹ mình đùa vợ mình, cô trừng mắt nhìn mẹ, lớn tiếng nói
-"Mẹ, không cho phép mẹ khi dễ bảo bối của con, hừ, coi chừng về sau chúng con không đến thăm cha mẹ nữa nha." Từ nhỏ Hani đã biết có chiêu uy hiếp cha mẹ mình, chính là sợ cô không đến thăm họ, ha ha, cô dùng chiêu này uy hiếp lần nào cũng tốt.Hani cười trộm trong lòng.
Giằng co một hồi, đã đến thời gian dùng cơm, một nhà bốn người cùng nhau ở nhà cơm, Ahn ba không ngừng gắp rau vào chén Ahn mẹ, chỉ Ahn mẹ lo nói chuyện, không có thời gian ăn cơm.
-"Junghwa, ông cũng đã chấp nhận Hani, vậy các con tính khi nào thì kết hôn ah?" Ahn mẹ hưng phấn hỏi, nghĩ đến mình sắp được làm mẹ chồng, tâm tình vô cùng tốt đẹp.
Không đợi Junghwa trả lời, Hani chợt lên tiếng
-"Mẹ, mẹ gấp cái gì? Nào có nhanh như vậy liền kết hôn." Hani vừa nói xong, liền nhìn bảo bối của mình cười cười, đem con tôm bự đã lột sạch bỏ vào chén bảo bối.
-"Ơ, thì ra chị không gấp à?."Junghwa hỏi
Hani có lòng tốt giúp bảo bối của mình giải vây, không nghĩ tới lại bị bảo bối chất vấn, Hani đáng thương khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng nói:
-"Không phải , Junghwa, chị chỉ là sợ em cảm thấy thời gian chúng ta rất bận, không phải chị không muốn kết hôn."
-"Vậy chị nói khi nào chúng ta kết hôn thì tốt đây?"
Junghwa duỗi ngón trỏ đặt lên môi, làm ra trạng thái trầm tư suy nghĩ, khiến cho Hani nhìn thấy liền muốn đem nàng đi làm thịt. Junghwa cân nhắc một hồi, xoay qua mẹ chồng nói:
-"Mẹ, mẹ cảm thấy khi nào chúng con kết hôn mới tốt ạ?" Ném vấn đề cho mẹ chồng xử lý là phương pháp xử sự Junghwa mới học được, cô cảm giác mẹ chồng mình tựa như cái động cơ, sẽ không ngừng làm việc.
Bữa tối qua đi, người một nhà cùng nhau ngồi trên mặt thảm mềm siêu cấp, bắt đầu thương lượng chuyện kết hôn.
Bốn người, ba ý tưởng, Ahn ba, Ahn mẹ, chỉ có Hani cùng Junghwa thống nhất cách nghĩ.
Hani là đơn giản nhất, cô chỉ muốn đưa vợ mình đến một quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng tính, đăng ký kết hôn, sau đó đi du lịch.
Junghwa có cùng ý kiến với Hani, cô cũng không thích làm hoành tráng, cô chỉ muốn cùng Hani đăng ký đơn giản, sau đó mời các bằng hữu thân thiết cùng người thân hai nhà ăn chung bữa cơm là được rồi.
Ngày hôm sau Ahn ba,Ahn khi thức dậy cũng vào buổi trưa do hôm qua bàn luận gần sáng vẫn chưa có kết quả.
Xuống phòng khách thì thấy một tờ giấy.
"Ba, mẹ thân yêu!!!!
Chúng con đã lên đường đến nơi chúng con yêu thích để tiến hành kết hôn, trở về sẽ mời mọi người ăn cơm đền bù tổn thất. Xét thấy ý kiến của ba,mẹ đều rất tốt, chúng con không biết nên chọn cái nào, và vì không để tổn thương tình cảm của ba,mẹ, chúng con quyết định làm theo ý của mình là tốt nhất. Ba mẹ yên tâm, chuyện của công ty chúng con đã an bài tốt, hơn nữa để tỏ lòng kính yêu với cha mẹ, chúng con đã sắp xếp lịch trình cho ba,mẹ đi du lịch, tốt rồi, chúc ba mẹ đi chơi vui vẻ, nửa tháng sau chúng con sẽ về.
Thân!!
Con gái của ba mẹ."
Ahn ba và Ahn nhìn thấy thư của con gái lưu lại, nổi trận lôi đình.
----------------
Giải quyết xong chuyện của ba mẹ, Hani cùng Junghwa đi tổ chức lễ đăng ký kết hôn, Hani quỳ trước mặt cha sứ cầu hôn Junghwa, cùng nhau nói "Yes, i do", hai người cùng đeo nhẫn vào ngón áp út của đối phương.
Mặc dù hôn lễ không phải rất lớn, nhưng Hani vẫn tìm người thiết kế váy cưới theo yêu cầu, Junghwa mặc nó trong ngày đăng ký kết hôn, Hani mặc lễ phục, hai người cùng nhau chụp rất nhiều hình tại đó nơi có phong cảnh đẹp và lãng mạn, còn mời người dân địa phương chụp hình chung. Sau khi chụp một loạt hình kỷ niệm, cả hai cùng bắt đầu đến một hòn đảo xinh đẹp hưởng tuần trăng mật,nhàn nhã và ngọt ngào.
Màn đêm buông xuống, Hani ôm Junghwa nằm trên bờ biển ngắm bầu trời xanh thẳm, hai người rúc vào nhau hưởng thụ hạnh phúc sau hôn nhân.
-"Junghwa, rốt cuộc em đã gả cho chị."
-"Ưm, Hani, chúng ta sẽ ở bên nhau đến già."
-"Junghwa, chị yêu em, mỗi thời mỗi khắc đều yêu em."
-"Em cũng yêu chị, Hani, yêu chị từng phút từng giây."
Nửa tháng sau, Hani cùng Junghwa về ngôi nhà nhỏ hạnh phúc của hai người, cả hai không tiếp nhận lễ vật của cha mẹ Hani là một căn nhà lớn hơn, hai người vẫn ở lại nhà của Hani, Hani đã sớm đổi chủ sở hữu thành tên của cả hai. Hai người mời Solji cùng Hyelin cùng ăn cơm, mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau cười cười nói nói rất vui vẻ.
Cuộc sống sau hôn nhân, hoàn toàn dựa theo lộ tuyến suy nghĩ của Hani đi tới, mỗi ngày Hani và Junghwa ở công ty xử lý công văn, cuối cùng Junghwa cũng nói cho Hani biết muốn làm cái gì, cô muốn điều dưỡng thân thể cho tốt, chuẩn bị có baby.
Ha ha, nói không chừng, không lâu nữa trong nhà các nàng sẽ có thành viên mới á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro