Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Đau lòng

Lang thang suốt một buổi tối Junghwa cũng trở về khách sạn,vừa về đến cửa phòng Junghwa thấy Hani đang đứng đợi mình.
Junghwa không có ý định để ý đến Hani, chuẩn bị trực tiếp mở cửa vào phòng, Hani kéo Junghwa lại, Junghwa rút ra, sau đó hơi hơi nhíu mày hỏi:

-"Có chuyện gì?"

-"Em nghe tôi giải thích có được không?"

-"Tôi không muốn nghe,chị đi đi."Nói xong Junghwa nhanh tay đóng cửa lại.

-"Junghwa, tôi sẽ một mực ở chỗ này chờ, đợi chờ em đồng ý tha thứ cho tôi mới thôi."
Hani hướng Junghwa hô, càng giống tuyên thệ, Hani biết con đường để được tha thứ rất xa xôi, nhưng là hiện tại Hani chỉ có một nguyện vọng nhỏ, cô không muốn Junghwa đối với mình lạnh lùng như thế, Hani có kiên nhẫn từ từ rồi sẽ được, chỉ cần Junghwa vẫn còn yêu mình, không có gì là không thể. Lần này Hani tình nguyện vì Junghwa mà từ bỏ hết sự tự tôn cùng kiêu ngạo.

Junghwa sau khi vào phòng trốn trong chăn, cuộn rút thành một vòng, vừa rồi trước mặt Hani đều đem cảm xúc giấu đi, khi chỉ còn một người, cô mới dám trộm liếm lấy vết thương.Không biết khóc bao lâu đến khi chẳng còn sức để khóc nữa thì Junghwa mới mê man ngủ thiếp đi.

Junghwa bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Mở cửa,Junghwa thấy Hani rất chật vật, cùng vẻ mặt vì quá lạnh, mà sắc mặt tái nhợt, trong lòng có một chút khuây khoả nhưng mà xen lẫn theo một tia đau đớn không dễ dàng phát giác, nhưng là không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ .

-"Có thể mở cửa cho tôi vào không? Tôi lạnh quá. . . "Hani cầu xin nói, cô biết lúc này chỉ có thể không ngừng tỏ ra yếu ớt, cô hi vọng Junghwa có thể có một tia mềm lòng.

Junghwa hơi hơi quét mắt nhìn Hani một lần rồi nói:

-"Thật có lỗi, tôi cũng không tiện cho chị vào." Junghwa lạnh lùng cự tuyệt, tuy rằng Hani thân thể đúng là lạnh phát run.

Mặt Hani bởi vì Junghwa cự tuyệt mà càng thêm trắng bệch, môi khẽ động, muốn nói cái gì đó, nhưng là lại không biết nên nói cái gì, em ấy thật sự một chút cũng không đau lòng sao? Hani tim đập nhanh một chút, nàng có chút không cam lòng.

Giờ phút này thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu, cùng cô bình thường hoàn toàn bất đồng, luôn luôn ăn trên ngồi trước, luôn luôn đều làm người khác sợ mình, đả kích, thật đúng là không chịu nổi một đả kích, Hani thậm chí có chút lạnh lùng nghĩ đến, khóe miệng lại giương lên một tia giễu cợt.

Junghwa thấy Hani không nói thêm gì nữa, lúc nàng chuẩn bị đem cửa khép lại, lại nghe tiếng hét của Hani, Junghwa mới phát hiện Hani đem tay để vào trong khe cửa, làm cho cửa không thế khép lại.

-"Bỏ ra!" Junghwa ngữ khí trở nên lạnh lùng thêm sức để đóng cửa.

-"Không bỏ!" Tuy rằng đau đớn làm cho sắc mặt Hani càng thêm trắng bệch, nhưng mà vẻ mặt lại cho thấy hơi hơi đắc ý, giống như quỷ kế của tiểu nhân thực hiện thành công, đắc ý đến làm cho Junghwa cảm thấy được phi thường ngứa mắt.

-"Hani, chị muốn tôi nhẫn tâm hơn sao?" Junghwa giọng nói xen lẫn lửa giận, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, mà lại hiện lên vẻ tức giận không thể che dấu được, Hani dựa vào cái gì mà cho rằng mình vẫn sẽ đau lòng vì chị? Chị dựa vào cái gì mà có thể đắc ý đến như vậy, Junghwa hoàn toàn bị chọc giận, đây là lần đầu tiên trong một năm qua bị kích cho tức giận đến như vậy, làm ánh mắt của Junghwa hiện lên lửa giận, trong lòng càng nhẫn tâm hơn, càng tăng mạnh lực để đóng cửa.

Hani chính là vẫn nhìn thẳng vào Junghwa, tuy rằng ngón tay đau đớn truyền khắp đầu dây thần kinh, đau đến nỗi muốn chảy nước mắt, nhưng là tâm hồn hôm qua tới giờ chưa từng cảm thấy khuây khoả, chuyện này ngược lại cảm thấy khuây khỏa một ít, ít nhất Junghwa cũng không chỉ biết dùng lạnh lùng cùng lãnh đạm đối xử với mình, bị Junghwa đối đãi như thế còn tốt hơn là bị Junghwa không chú ý đến.

Junghwa nhìn Hani, Hani sắc mặt rõ ràng vì bởi đau đớn mà chân mày đều nhíu lại, nhưng vẫn không có chút ý định muốn buông tay, Hani đau đớn đến toàn tâm . . .

-"Chị không sợ tay phải của mình bị phế bỏ sao? Chị cũng không sợ sẽ thành một phế nhân  sao?" Junghwa giận dữ hỏi ngược lại, người này coi trọng bản thân hơn nhiều thứ, Junghwa không tin, Hani vì cô mà tới bản thân cũng không cần quan tâm.

Quả nhiên, vẻ mặt kiên quyết của Hani có chút buông lỏng, Hani phản xạ có điều kiện hơi hơi rụt tay lại một chút, nhưng mà dao động chỉ trong nháy mắt, làm cho Junghwa còn chưa kịp giễu cợt, Hani vẫn tiếp tục để tay ở khe cửa, vẻ mặt so với nãy còn kiên quyết hơn. Giờ khắc này, cô cảm thấy Junghwa là quan trọng hơn.

-"Nếu tay thật sự bị phế bỏ, cũng không thể tiếp tục làm việc nữa, chẳng phải là tôi sẽ có cớ dựa vào em sao?" Hani muốn mỉm cười, nhưng bởi vì thật sự quá đau nên cười so với khóc còn khó coi hơn.

Junghwa nghe vậy sửng sốt, thế nhưng rất nhanh liền càng thêm phẫn nộ, Hani đúng là lường trước mình nhất định sẽ không làm tiếp, chị ta lại thật sự cho là mình sẽ không làm tiếp sao? Junghwa chẳng những không có mở cửa, ngược lại càng tăng thêm lực, cô đang đợi Hani sợ hãi mà lùi bước, người này luôn luôn chỉ lo cho lợi ích của bản thân, chị ta nhất định sẽ sợ hãi mà lùi bước, nhất định sẽ, Junghwa tự nói với mình. . .

Junghwa thật sự muốn làm cho tay mình phế bỏ, cũng tốt, như vậy còn có thể lấy cớ dựa vào em ấy cả đời, Hani trong lúc tưởng chừng tay mình sẽ thật sự bị phế bỏ, đau đớn cơ hồ muốn khiến Hani ngất đi, thì Junghwa buông lỏng ra, Hani trong lòng nở nụ cười, Junghwa thật sự không bỏ được, lần cược này mình thắng.

Hani là điên rồi sao? Chị ta không phải luôn luôn yêu nhất chính là bản thân sao ? Nếu mình thật sự nhẫn tâm một chút nữa cô ta sẽ thật sự cả đời bị tàn phế, tiếp tục nhẫn tâm thêm nữa thì sẽ khiến cho Hani cả đời thống khổ, nhưng mà cơ thể mình lại không tự khống chế được cuối cùng lại buông lỏng ra, nghĩ tới đây Junghwa liền vô cùng căm phẫn, cô giận Hani, nhưng là càng giận chính mình . . .

Junghwa trong mắt đầy lửa giận, to đến cơ hồ muốn đem Hani chìm ngập vào, Hani cảm giác mình vui mừng quá sớm, nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Junghwa, Hani tự nhiên dấy lên một dự cảm bất thường, Hani bị Junghwa thô lỗ kéo vào trong, Hani trong lòng có chút sợ hãi . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro