CHƯƠNG 3
Buổi tối, Cố Lê Chu mới trở về biệt thự. Vừa vào phòng khách, nàng thấy Cố Lê Mặc đang ngồi trên sô pha, tay cầm chén trà uống. Hiển nhiên là hắn đang đợi nàng.
Cố Lê Chu mỉm cười, chậm rãi hỏi: "Mấy ngày nay ca ca đều đến đây vào giờ này, gần đây không bận rộn sao?"
Nghe thấy giọng của muội muội, Cố Lê Mặc nhìn qua và không kịp đề phòng bị sặc: "Khụ khụ khụ..."
Thấy mặt hắn đỏ lên vì ho, Cố Lê Chu vội chạy đến quan tâm: "Ca ca không sao chứ?"
Nàng giơ tay định vỗ lưng giúp hắn, nhưng không ngờ bị né tránh.
Cố Lê Chu: exm??? Chẳng lẽ ta không phải muội muội mà ca ca yêu thương nhất sao!
"Ngươi, ngươi là ai?"
"......" Cố Lê Chu đầy đầu hắc tuyến, tỏ vẻ không muốn lý người.
Hai người cứ đứng yên trong phòng khách, nhìn nhau.
Cố Lê Mặc nhìn kĩ người trước mặt, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Hắn trợn tròn mắt: Trời ạ, chẳng phải đây là muội muội đáng yêu của ta sao!
Khi nào mà muội muội ta lại thay đổi phong cách? Bộ quần áo này, cách trang điểm này, trước kia rõ ràng không phải thế!
Không đúng, đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là có người yêu?
Cố Lê Mặc lập tức nghiêm túc, hỏi thẳng: "Chu Chu, ngươi lại thích ai rồi?"
"À?" Cố Lê Chu có chút ngớ ngẩn, cảm thấy mình không hiểu được suy nghĩ của hắn.
Thấy muội muội không muốn nói, Cố Lê Mặc thở dài: "Chu Chu đã chịu thay đổi vì người đó, xem ra là thích thật rồi. Người đó thế nào? Làm nghề gì? Đã từng có bao nhiêu bạn gái? Chuyên tâm hay không?"
Cố Lê Chu: ......
Ta cảm ơn ngươi, đừng lo lắng như vậy.
"Ca ca, ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ gần đây đọc vài tạp chí thời trang và xem một số minh tinh nữ mặc đồ. Ta nhận ra những thứ mình thích trước đây đều đã lỗi thời, nên quyết định thay đổi theo mốt. Chẳng lẽ không đẹp sao?"
Cố Lê Chu giả vờ buồn bã cúi đầu, làm Cố Lê Mặc cảm thấy áy náy.
Hắn vội nói: "Là lỗi của ca ca, ta suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay ngươi rất đẹp! Rất hợp thời trang! Chu Chu là cô gái đẹp nhất."
"Phụt." Nghe lời khen trực tiếp như vậy, Cố Lê Chu không nhịn được cười.
Thấy muội muội cười, Cố Lê Mặc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Trong mắt ca ca, Chu Chu giống như tiểu tiên nữ, mặc kệ thế nào đều đẹp, hơn nữa luôn đáng yêu."
Nghe được lời này, Cố Lê Chu cảm thấy ấm lòng. Ca ca thật sự rất thương muội muội, không khí đầy yêu thương này mới thực sự là cảm giác của một gia đình.
Cố Lê Chu ngoan ngoãn nói: "Ta đã biết, ca ca thương ta nhất."
Khi nàng nhìn thấy tấm thiệp mời trên bàn, trong lòng liền đoán được đêm nay hắn tới làm gì.
Ai, nhưng bữa tiệc sinh nhật này ta không thể không đi, đây là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ tốt với nữ chủ!
"Biết là tốt rồi." Cố Lê Mặc thấy muội muội chú ý đến thiệp mời, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng ngoài mặt lại bình thản nói: "Đêm nay ta cũng không có việc gì đặc biệt, nghe Lưu quản gia nói Cung Thiên Thành gửi thiệp mời cho ngươi, ta đến xem thiệp mời trông như thế nào."
Nói xong, hắn cầm lấy thiệp mời trên bàn, nhìn kỹ.
Cố Lê Chu muốn nói: Ta không tin ngươi, chỉ là một tấm giấy mỏng có gì đẹp? Không muốn ta đi thì cứ nói thẳng!
Nàng đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào, liền thấy cặp mắt sâu thẳm kia nhìn thẳng vào nàng, đành phải nói: "Ngôn Ngôn cũng phải đi..."
"Chu Chu vì nàng mà đi sao?"
"Ừ ừ, lão bản của nàng chắc chắn sẽ ép nàng đi, ta không yên tâm nên muốn đi xem."
Cố Lê Mặc nhíu mày: "Chính là ta cũng không yên tâm về ngươi."
"Ta có thể mang theo mấy bảo vệ đi." Cố Lê Chu sợ bị từ chối, trông rất lo lắng.
Nói đùa, nếu thiệp mời thật sự bị tịch thu, nàng chỉ có thể nghĩ cách khác để lẻn vào.
Cố Lê Mặc nhìn muội muội ngoan ngoãn mong đợi, cuối cùng cũng mềm lòng, nói: "Được rồi, nhưng Chu Chu không được ở cùng Cung Thiên Thành một mình, hắn nhân phẩm không tốt, cách xa hắn ra một chút."
Cố Lê Chu gật đầu lia lịa, bút mới vừa dừng đã quay lại ý định đối phó tên tra nam này.
Cố Lê Mặc thấy nàng nghe lời, liền đưa thiệp mời trong tay cho nàng.
Cố Lê Chu vui vẻ nhận lấy thiệp mời, trong lòng thầm tính cách bắt đầu kết bạn với nữ chủ.
Ba ngày sau, tại căn biệt thự nhỏ, Cố Lê Chu một lần nữa cảm nhận sự tuyệt vời của tiền tài.
Ban ngày đã có một đội ngũ chuyên nghiệp đến giúp nàng chuẩn bị cho buổi tiệc tối. Họ thực hiện từ việc bảo dưỡng đến tạo hình một cách mượt mà và trôi chảy.
Trong phòng, những món trang sức lấp lánh và các bộ lễ phục cao cấp đầy màu sắc khiến nàng không thể rời mắt.
Cố Lê Chu không kiềm chế được mà thốt lên, có tiền thật tốt.
Cố Lê Chu với dáng người thon dài, mặc vào bộ lễ phục dạ hội đen hở vai do stylist chọn, đứng trước gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau khi quyết định bộ lễ phục, stylist nhẹ nhàng búi tóc đen dài của nàng lên, làm khuôn mặt nàng càng thêm tinh xảo và xinh đẹp.
Cuối cùng, chọn vài món trang sức kim cương sáng ngời, mang đôi giày cao gót và bao tay màu tím cao cấp, toàn bộ tạo hình đã hoàn thành.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất ở Bạc Thành.
Một tấm thảm đỏ dài từ cửa khách sạn kéo dài ra tận đường, mang lại cảm giác long trọng. Khách mời lần lượt đến, xung quanh khách sạn đầy các siêu xe rực rỡ.
Ánh đèn lộng lẫy, tiếng người ồn ào, tạo nên một không khí náo nhiệt.
Cố Lê Chu không thể không cảm thán, một bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy đúng là phong cách của nam chủ thích chơi bời và khoe mẽ.
Nàng ngồi trong xe, qua cửa sổ xe thấy những người này đều hướng về cửa khách sạn chào hỏi một người mặc áo đen, mày kiếm mũi cao, dáng người thon dài.
Trực giác mách bảo nàng rằng đây chính là Cung Thiên Thành.
Thấy hắn vừa đáp lại những lời chào hỏi, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía thảm đỏ như đang tìm ai.
Cố Lê Chu không thể không nhíu mày, chắc chắn hắn đang tìm Ngôn Ngôn!
Nhưng ngươi đêm nay gặp ta, hãy ngoan ngoãn mà chờ bị xử lý.
Lưu quản gia thấy tiểu thư có vẻ không vui, liền cười nói: "Tiểu thư có lẽ không biết, khách sạn này là tài sản của gia đình Cố."
"Ân? Cái gì!" Cố Lê Chu quay đầu kinh ngạc nhìn quản gia.
Lưu quản gia tiếp tục nói: "Tiểu thư không cần ngạc nhiên, gia đình Cố làm kinh doanh rất lớn, khách sạn này chỉ là một trong số đó. Trước đây tiểu thư không quan tâm đến việc của công ty, nên không ai nói với tiểu thư điều này, nhưng biết thêm một chút cũng không có hại."
Trời ạ, ta thật sự rất giàu!
Đột nhiên cảm thấy xuyên thư là một điều rất tuyệt!
Cố Lê Chu bình tĩnh lại, gật đầu: "Đã biết, ta sẽ cố gắng."
Lưu quản gia mỉm cười thân thiện: "Tiểu thư đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều."
Cố Lê Chu chớp mắt cười: "Người ta trưởng thành rồi, ta chắc chắn nên hiểu chuyện hơn."
Lưu quản gia ngừng lại một chút, nhìn tiểu thư của mình với vẻ mặt vui mừng.
Cố Lê Chu vẫn chưa nhìn thấy nữ chủ mà nàng luôn nhớ nhung, nội tâm thở dài, ngoài miệng thì tiếp tục nói chuyện với quản gia.
"Khách sạn là của nhà mình, ca ca vẫn không yên tâm, suýt nữa không cho ta đến."
"Bao trọn khách sạn sẽ giải quyết mọi vấn đề, nếu xảy ra tình huống đột xuất, nhân viên khách sạn có thể không kịp xử lý, nên thiếu gia chắc chắn sẽ lo lắng cho tiểu thư."
"Đúng vậy."
"Chút nữa bảy bảo vệ sẽ ngụy trang thành khách tham dự tiệc, để bảo vệ tiểu thư từ bên trong."
"Ừ, tốt."
Lưu quản gia muốn dặn dò tiểu thư uống ít rượu hơn, nhưng thấy ánh mắt sáng ngời của tiểu thư, hắn hiểu rõ rằng nàng đang chờ ai đó.
Cố Lê Chu nhìn qua cửa sổ xe, thấy nữ chủ mặc váy trắng đứng bên cạnh một người đàn ông đầu trọc. Người đàn ông đang nói gì đó với nàng, từ góc nhìn của mình, nàng có thể thấy vẻ mặt lạnh nhạt của nữ chủ. Chỉ chốc lát sau, hai người họ liền đi về phía Cung Thiên Thành.
Người đàn ông đó chắc chắn là Phương Chí, lão bản công ty của Ngôn Ngôn, kẻ không biết xấu hổ.
Không thể chịu nổi.
Lưu quản gia thấy tiểu thư muốn xuống xe, liền mở cửa xe, mỉm cười nói: "Tiểu thư, đi thôi, chơi vui vẻ nhé."
Mọi người đang đi lại đều dừng lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp xa lạ này.
Cố Lê Chu không hề luống cuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười tinh tế trên khuôn mặt nàng, đôi mắt đẹp rạng ngời.
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, không nghi ngờ gì đều là thảo luận về mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trên thảm đỏ.
Có người đàn ông tiến lên chào hỏi, Cố Lê Chu lễ phép xin lỗi rồi lập tức tiến về phía Bạch Khuynh Ngôn.
Những người phía trước cũng chú ý đến động tĩnh này, đều nhìn qua.
Cung Thiên Thành vừa ứng phó nói chuyện với Phương Chí, vừa không ngừng liếc nhìn Bạch Khuynh Ngôn.
Hắn đang chuẩn bị dẫn người vào, nghe thấy động tĩnh bên cạnh, quay đầu lại và thấy một người phụ nữ với dung mạo tinh xảo, đôi chân dài trắng nõn trong bộ lễ phục đen cao cấp, dưới ánh đèn giống như một đóa hoa kiều diễm, tỏa ra sự quyến rũ không lời.
Cung Thiên Thành nhìn nàng chậm rãi tiến về phía mình.
Theo bản năng, hắn nuốt nước miếng, trong đầu không ngừng hồi tưởng xem mình đã gặp người đẹp này ở đâu.
Bạch Khuynh Ngôn chú ý đến phản ứng của Cung Thiên Thành, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, đồng thời nhẹ nhõm vì không còn bị nhìn chằm chằm. Nàng ngước mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng ồn phía sau.
Cố Lê Chu luôn nhìn Bạch Khuynh Ngôn, khi người kia nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Đột nhiên, không kịp phòng ngừa, ánh mắt hai người gặp nhau, trong không khí như có pháo hoa nổ tung.
Cố Lê Chu dừng lại một chút, tiến về phía Bạch Khuynh Ngôn, nở nụ cười xinh đẹp.
Đôi mắt phượng quyến rũ hơi nhướng lên, thoáng như có tất cả phong tình nơi đuôi lông mày.
Bạch Khuynh Ngôn không ngờ người đó lại hành động như vậy. Khi thấy ánh mắt sáng rực và nụ cười tươi như hoa của nàng, lòng cô bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng... Đang câu dẫn ta?
Bạch Khuynh Ngôn đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, gặp không ít người đồng tính. Khi thấy ánh mắt nhiệt tình của một người phụ nữ xa lạ, nàng rất khó không hiểu lầm.
Cuối cùng, Bạch Khuynh Ngôn không thể chịu đựng được ánh mắt lửa nóng đó. Lông mi cô khẽ run lên và cô quay mặt đi chỗ khác.
Cố Lê Chu nhìn thấy vậy, nụ cười thoáng hiện trong đôi mắt, cô tiếp tục bước về phía Bạch Khuynh Ngôn.
Khi hai người đến gần nhau, Cố Lê Chu mới nhận thấy vành tai nàng hơi hơi đỏ lên. Cô không thể ngăn nụ cười khẽ dưới đáy lòng mình, tự hỏi: "Nữ chủ thanh lãnh xa cách đâu rồi?"
Thật sự đáng yêu, thật muốn sờ đầu nàng.
Cố Lê Chu nhịn xuống xúc động, vươn tay cười nói: "Chào cô, tôi là Cố Lê Chu."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn đôi tay trắng nõn, thon dài trước mặt, thầm nghĩ rằng từ chối giữa công chúng cũng không hay lắm. Hơn nữa, cả hai đều là con gái, cũng không cần quá mức né tránh. Vì vậy, nàng đưa tay lên nắm lấy, giọng điệu ngắn gọn nhưng rõ ràng:
"Bạch Khuynh Ngôn."
Cố Lê Chu khẽ gật đầu, buông tay ra, lòng bàn tay lặng lẽ cọ xát. Đây chính là tay của nữ chính sao? Mềm mại, mịn màng, xúc cảm thật sự rất tốt.
Bên cạnh, Cung Thiên Thành kinh ngạc đến mức gần như không che giấu nổi. Chẳng lẽ trước đây hắn nhìn thấy vị tiểu thư nhà họ Cố đều là giả???
"Ngươi là Cố Lê Chu?"
Trong lòng Cố Lê Chu thầm rủa, mỹ nhân đang ở trước mặt, nàng còn chưa kịp nhìn cho đủ, tên tra nam này có thể lăn sang một bên được không?
Dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trước mặt bao nhiêu người, vẻ ngoài vẫn cần phải giữ.
Nàng nhàn nhạt đáp: "Cung tổng có chuyện gì sao?"
Cung Thiên Thành nhíu mày: "Ta cảm thấy ngươi có chút khác so với trước đây."
Không ngờ chỉ mới một tháng không gặp, nữ nhân này lại thay đổi nhiều đến vậy. Nghĩ đến dáng vẻ trước đây của nàng khi nhìn mình với ánh mắt lấp lánh, trong lòng Cung Thiên Thành lập tức nảy ra một suy nghĩ:
"Chắc chắn tiểu thư nhà họ Cố đã cố tình làm đẹp, cẩn thận trang điểm để quyến rũ ta! Đêm nay, nàng nhất định đến để lấy lòng ta!"
Chỉ cần tưởng tượng đến việc có thể vui vẻ cùng một mỹ nhân thế này tối nay, hắn liền cảm thấy cả người nóng lên.
Cố Lê Chu khẽ mỉm cười, nụ cười đúng mực như thể gãi đúng chỗ ngứa:
"Nếu ta nhớ không lầm, số lần ta gặp Cung tổng chỉ đếm trên một bàn tay là đủ. Ngươi cảm thấy ta thay đổi nhiều cũng là chuyện bình thường thôi."
Cung Thiên Thành nghe vậy, lập tức tỏ vẻ tự phụ, giọng điệu đầy kiêu ngạo:
"Công việc ở công ty rất nhiều, ta—"
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Cố Lê Chu đã thản nhiên cắt ngang.
Cô thu lại nụ cười, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ mặt thoáng chút buồn rầu:
"Bình thường tôi quả thực rất bận, chẳng có thời gian để ý mấy chuyện nhỏ nhặt. Nhưng anh trai tôi nói rằng nếu thiệp mời sinh nhật đã gửi đến tận nhà, thì phép lịch sự tối thiểu cũng nên dành chút thời gian ghé qua. Vì thế, tôi mới cố gắng sắp xếp, gác lại hết công việc xã giao tối nay để đến đây. Bằng không, không biết đến bao giờ Cung tổng mới lại gặp được tôi. Biết đâu lúc đó, anh còn cảm thấy tôi thay đổi nhiều hơn nữa cũng nên."
Hừm, đồ tra nam, chẳng qua tôi không muốn gặp anh thôi, hiểu chưa?
Bên cạnh, Phương Chí: ......
Sao tự dưng cảm giác cô ấy đến đây chỉ để "phá game" vậy trời???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro