Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Bao giờ thì hai đứa định kết hôn?

Trong tay Khương Thanh Đại bị nhét một thỏi son lạnh buốt, trước mặt là gương mặt người phụ nữ gần trong gang tấc.

Văn Sơn Ý đứng sát đến mức mặt kề mặt, môi kề môi, hương thơm dịu ngọt trong hơi thở len lỏi xâm chiếm cánh mũi Khương Thanh Đại.

Cô rũ mi mắt, ánh nhìn dừng lại nơi lớp son loang màu trên môi đối phương, siết chặt thỏi son trong tay, rồi thấp giọng hỏi: "Cậu xịt nước hoa gì thế? Thơm quá."

"Ừm ~ là lọ năm ngoái cậu tặng mình đấy, quà sinh nhật."

"Thế à? Sao mình không nhớ là mùi lại thơm như vậy."

Ngón tay Khương Thanh Đại, qua lớp son, chậm rãi lướt lên đôi môi nàng, từng chút từng chút lấp đầy khoảng trống nhạt màu. Văn Sơn Ý mím môi, như thể dưới ánh nhìn trong trẻo thẳng thắn kia lại dấy lên ý muốn né tránh, theo bản năng cúi đầu.

Nhưng người đối diện nhanh hơn một bước ngăn lại.

"Đừng động."

Cằm nàng bị một bàn tay thon dài, trắng trẻo nâng lên, khe ngón cái và ngón trỏ men theo đường viền xương hàm, lướt qua làn da, rồi chậm rãi ma sát tới lui vài lần.

Khương Thanh Đại lại dịu giọng nói: "Sắp xong rồi, đừng cử động."

Văn Sơn Ý nhắm chặt mắt.

Đôi môi được dặm vẽ dài gấp đôi so với bình thường, hàng mi đen nhánh khẽ run, nàng ra sức kìm nén để vành tai không đỏ rực như môi. Cuối cùng, nàng nghe thấy giọng người trước mặt vang lên: "Xong rồi."

Văn Sơn Ý lập tức lùi một bước.

"Nhanh mở cửa đi." Nàng bình thản nói.

"Văn Sơn Ý, cậu giống y như một con mèo vậy."

Lời nói mang theo ý cười rơi xuống, Khương Thanh Đại không cho đối phương cơ hội phản ứng, liền tra chìa khóa mở cửa.

Đương nhiên, cũng có thể là vì sợ bị ăn đòn. Ai mà chẳng từng đánh nhau với bạn thân chứ.

"Mẹ —— "

Khương Thanh Đại lập tức chắn ở cửa, sau lưng là cánh tay Văn Sơn Ý đang kìm ở cổ cô, dừng lại giữa không trung, vòng qua vai, âm thầm dùng lực.

Văn Sơn Ý ngẩng đầu, lễ phép mỉm cười với người phụ nữ trung niên trước mặt: "Con chào dì."

Khương Thanh Đại cố nén đau vì móng tay đối phương cắm vào tay mình, vẫn nở nụ cười rực rỡ.

"Mẹ."

Mẹ Khương sớm đã chuẩn bị sẵn, lập tức một trái một phải tách hai đứa ra rồi ôm vào lòng: "Ôi, hai cô gái nhỏ của mẹ đã về rồi."

Văn Sơn Ý và Khương Thanh Đại mỗi người chiếm một bên vai của bà, nghiêng đầu, bốn mắt chạm nhau, Văn Sơn Ý liền trừng mắt với cô một cái.

Mẹ Khương vỗ lưng cả hai, thương đều như mưa, sau đó buông tay.

Văn Sơn Ý đi ra cửa, xách hộp quà và túi trái cây vào, dịu dàng nói: "Dì ơi, con có mua ít đồ bồi bổ, nhớ cùng chú ăn nhé."

Mẹ Khương trách yêu: "Cái đứa này, nói bao nhiêu lần rồi, đến chơi là được, cần gì quà cáp, cứ thế này là mẹ phải nói con đó. Công việc đã bận rộn rồi, lại còn bận tâm đến mấy chuyện này."

Văn Sơn Ý chỉ mỉm cười.

Khương Thanh Đại ló đầu từ bên cạnh, cằm tự nhiên gác lên hõm vai Văn Sơn Ý, nói: "Mẹ, cái này là con mua, để trong cốp xe, cô ấy chỉ tiện tay mang lên thôi. Muốn khen thì khen con nè."

Nụ cười của Văn Sơn Ý lập tức mang theo chút ngại ngùng.

Mẹ Khương chẳng buồn để ý đến cô con gái ruột đang tranh công, trái lại còn vui vẻ hẳn lên: "Được rồi được rồi, con không khách sáo với mẹ là tốt nhất. Mau vào nhà đi, mau vào nhà."

Hồi còn học cấp ba, Khương Thanh Đại đã "bắt cóc" cô bạn học chuyển trường là Văn Sơn Ý về nhà mình, mà một lần kéo ấy lại thành duyên phận cả gia đình.

Cũng giống như Khương Thanh Đại, Văn Sơn Ý cũng là đứa con gái mà mẹ Khương nhìn lớn lên từng ngày. Con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, ai lại chê nhiều thêm một đứa? Từ lúc nàng vào Bắc Kinh, mỗi năm chỉ Tết mới được về, có khi bận đến mức ngay cả đêm giao thừa cũng chẳng thể về. Cả nhà ba người của bà Khương ăn Tết trong lòng vẫn cứ nhớ đến Văn Sơn Ý nơi xa.

Bà gọi video cho nàng, gửi tiền mừng tuổi, lo lắng hỏi han đủ điều. Ở Bắc Kinh, nàng sống một mình nhưng lại được bà Khương chăm bẵm còn hơn cả mẹ ruột.

Văn Sơn Ý cũng biết đáp lễ, cho dù có hai ba năm liên lạc với Khương Thanh Đại chẳng nhiều, nhưng mỗi dịp lễ Tết chưa từng quên gửi lời chúc đến mẹ Khương. Trong phòng khách còn có chiếc ghế massage, chức năng đầy đủ, hai vợ chồng ngồi quen đến mức vài hôm không dùng là thấy khó chịu —— đó là món quà Văn Sơn Ý mua tặng bằng tiền tiết kiệm, ngay năm thứ hai đi làm.

So với sự hiếu thuận, nàng còn đi trước cả Khương Thanh Đại một bước.

Khương Thanh Đại thì chẳng bận tâm. Trong lòng cô nghĩ, nếu ba mẹ mình thành ba mẹ của Văn Sơn Ý, vậy chẳng phải hai đứa bị "khóa chết" với nhau cả đời sao.

Cho dù Văn Sơn Ý có kết hôn sinh con, Tết nhất vẫn phải về nhà họ Khương, ngẩng đầu cúi đầu đều là gặp mặt.

Ha, nói chuyện kết hôn sinh con xui xẻo quá. Đổi lại vậy đi —— cho dù có cãi nhau mà chia tay, đến chết cũng không qua lại, thì giao thừa cả hai vẫn phải ngồi chung một mâm cơm.

Hay ghê.

"Trái cây rửa xong để trên bàn trà rồi đó, hai đứa ăn đi, mà đừng có cãi nhau đấy."

Khương Thanh Đại nằm dài trên sofa ba người, tay chân dài ngoằng chiếm hết cả chỗ, còn lầm bầm: "Con với cô ấy lớn tướng rồi, đâu có còn gây lộn nữa."

Cô vừa dứt lời, Văn Sơn Ý đã thẳng tay vỗ nhẹ một cái lên bắp chân cô. Khương Thanh Đại lập tức thức thời co chân lại, nhường chỗ ngồi cho cô ấy.

Văn Sơn Ý ngồi xuống, Khương Thanh Đại liền duỗi thẳng hai chân, thản nhiên gác hẳn lên đùi đối phương, thoải mái hơn hẳn.

Cô nheo mắt tận hưởng, cười đắc ý: "Cảm ơn nha."

Văn Sơn Ý: "..."

Mẹ Khương đang định bước vào bếp thì lập tức quay đầu lại: "Đừng bắt nạt chị con."

Khương Thanh Đại hất cằm: "Con đâu có bắt nạt chị, chị, chị nói có đúng không?"

Cô dùng mũi chân cọ lên lớp vải mỏng nơi đùi Văn Sơn Ý, ý ngầm bảo cô ấy nghiêng về phía mình.

Nụ cười của Văn Sơn Ý thoáng chốc còn khó kìm nén hơn cả Khương Thanh Đại, nhưng khi hàng mi dài nhẹ chớp, trên môi chỉ còn đọng lại một vệt cong mỏng manh, giọng dịu dàng: "Ừm, cô ấy không bắt nạt con đâu."

Trái tim của mẹ Khương hoàn toàn thiên về Văn Sơn Ý.

"Con đó, cứ ỷ vào việc Tuế Tuế tính tình tốt, suốt ngày leo lên đầu con bé thôi."

Khương Thanh Đại: Vừa rồi là ai ở cửa đòi khóa cổ tôi thế.

Khương Thanh Đại giả bộ oan ức: "Nhi thần bị oan! Là Đại Trưởng Công Chúa toàn đóng kịch thôi!"

Đại Trưởng Công Chúa Văn Sơn Ý: "Hoàng thượng đi lo triều chính đi, để thần xử lý nàng."

Khương quốc hoàng đế lúc này mới yên tâm bước vào bếp, bỏ mặc chuyện triều cương.

Văn Sơn Ý trước tiên vuốt phẳng lớp vải bị cọ nhăn nơi đùi mình, rồi cúi đầu nâng lại đôi chân của Khương Thanh Đại, nhẹ nhàng đặt lên, ngón tay thon dài mát lạnh chậm rãi xoa dọc cổ chân và bắp chân.

"Ưm ~"

Khương Thanh Đại ngâm một tiếng, lưng thả lỏng, cả người như chìm trong ôn nhu, không thể tin nổi.

"Đại Trưởng Công Chúa điện hạ trị thần thế này sao? Thần thật run sợ."

"Bởi vì bản cung hiện tại tâm tình rất tốt."

Khương Thanh Đại thật sự không hiểu vì sao Văn Sơn Ý lại vui vẻ đến thế. Từ thời đại học, tâm tư của cô ấy đã khó đoán, mà cô cũng lười đoán, nhiều lần không đoán ra thì đành buông bỏ, chỉ biết ngồi hưởng thụ.

"Ngươi diễn vai phò mã?" Văn Sơn Ý cong môi hỏi.

"Ừ, đúng rồi."

Nàng không truy hỏi thêm, tâm tình ngược lại còn tốt hơn, thậm chí còn tự tay đút trái cây cho đối phương.

Khương Thanh Đại suýt nữa nghĩ đến cảnh mình làm Trụ Vương, còn Văn Sơn Ý là Đát Kỷ.

Nhưng giấc mộng hoang đường ấy nhanh chóng vỡ tan —— bởi lẽ Văn Sơn Ý không thể vừa xoa bóp chân cho cô, vừa đưa trái cây vào miệng được. Với chiều cao gần một mét bảy của Khương Thanh Đại, việc đó khả năng gần như bằng không.

Vậy nên Văn Sơn Ý chỉ kẹp một miếng dưa lưới trong tay, cong cong ngón tay ra hiệu cho cô lại gần.

Khương Thanh Đại liền dùng sức ở bụng, một cái gập bụng dứt khoát, tiến thẳng đến sát mặt Văn Sơn Ý.

Cô không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt kiểu "cún ngoan" mà khen thưởng.

Khương Thanh Đại lập tức rơi vào hoài nghi: "..." Mình tại sao lại làm động tác này tự nhiên đến thế?

Dưa lưới đã đưa đến bên môi, cô dứt khoát cắn lấy một nửa, vị ngọt mọng nước lan tràn, mềm mịn thấm đầy.

Văn Sơn Ý như thể quên lấy khăn giấy, dùng mu bàn tay chạm vào môi người kia, hứng đi vệt nước còn sót lại.

Nửa miếng dưa còn lại, nàng đưa thẳng vào miệng mình, hương thơm êm dịu lan ra đầu lưỡi.

Trên bàn, khay trái cây bị đẩy dịch sang bên, bàn tay thon dài của nàng lại kẹp lấy một trái nho.

Khương Thanh Đại không chút chần chừ, thêm một lần gập bụng, chuẩn xác cắn lấy quả nho từ đầu ngón tay ấy.

Văn Sơn Ý quả nhiên lại trao cho cô ánh mắt như phần thưởng.

Thế là Khương Thanh Đại ngoan ngoãn làm theo, như thể đang trải qua bài thi thể dục trung học, không ngừng gập bụng, nhưng lần này cái giữ nhịp cho cô không phải tiếng còi giáo viên, mà là ánh mắt câu hồn của người phụ nữ kia.

"A."

Khương Thanh Đại ngồi bật dậy, thẳng mắt nhìn Văn Sơn Ý, rồi nghiêng đầu, há miệng cắn về phía bàn tay phải của nàng.

Hàm răng chạm mạnh, lại chỉ ngoạm phải một miệng đầy không khí.

Khương Thanh Đại hoàn hồn, nhìn tay Văn Sơn Ý trống không, không khỏi nổi giận: "Cậu có ấu trĩ quá không hả?!"

Văn Sơn Ý làm ra vẻ vô tội: "Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy sao?"

Khương Thanh Đại nghẹn lại: "Mình..."

Cô mải nhìn Văn Sơn Ý, nào còn tâm trí chú ý đến thứ khác, tất cả đều tại người này cố tình bày trò.

Cơn giận trong phút chốc bị châm ngòi, thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng xấu hổ, Khương Thanh Đại thẳng thừng cúi tới, cắn lấy khớp ngón tay Văn Sơn Ý còn chưa kịp rút về.

Đôi môi hai người gần như đồng thời khép lại.

Ngón tay mảnh khảnh lập tức bị bọc trong làn ấm áp ẩm ướt, đầu lưỡi nhẹ khuấy động, từng giọt ngọt sót lại nơi đầu ngón đều bị liếm sạch sẽ rồi mới buông ra.

Văn Sơn Ý hàng mi rung lên dữ dội, nhưng trước khi ánh mắt Khương Thanh Đại kịp dừng lại, nàng đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, đẩy nhẹ vào chân cô nàng rồi đứng dậy: "Mình đi rửa tay."

Khương Thanh Đại nói: "Ừm, đi đi."

Văn Sơn Ý bước vào phòng rửa tay trong phòng khách, tiện tay khép cửa lại.

Khương Thanh Đại nằm trên sofa ngước nhìn trần nhà một lúc, rồi ngồi dậy, với lấy cốc nước trên bàn trà uống vài ngụm, yết hầu chuyển động liên tục, nhưng khát khô vẫn chẳng dịu bớt.

Trong bếp, mẹ Khương vừa nêm xong nồi canh gà, liền ra xem hai đứa có cãi nhau không.

Khương Thanh Đại vẫn nằm dài, còn Văn Sơn Ý thì đã đổi tư thế, ngồi dựa lưng vào ghế sofa. Đầu con gái bà lại gối ngay trên đùi Văn Sơn Ý, mái tóc đen dài xõa ra, phủ kín lòng bàn tay người kia.

Mẹ Khương: "..."

Một cảnh hưởng thụ mang tính sử thi, đến mức bà cũng muốn nằm xuống một lát cho rồi.

Văn Sơn Ý không mở TV, cũng chẳng nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa bếp mở, ánh mắt vốn vẫn dõi theo Khương Thanh Đại lập tức thu lại, ngẩng đầu, mấp máy một khẩu hình: "Dì?"

Mẹ Khương dịu dàng đáp: Không sao.

Bà lại nhẹ nhàng quay vào bếp, khép cửa kỹ, cách biệt hẳn tiếng máy hút khói.

Văn Sơn Ý cúi xuống, bàn tay từ những sợi tóc đen óng của Khương Thanh Đại chậm rãi luồn ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve.

*

Khu tập thể cũ tràn ngập hơi thở đời thường, đúng ngọ, từ cửa sổ từng nhà đều bay ra mùi cơm canh thơm nức.

Khương Thanh Đại lơ mơ tỉnh dậy từ giấc ngủ, đầu óc còn chưa phân biệt nổi đất trời, đã trực tiếp vùi mặt vào bụng dưới của Văn Sơn Ý. Không chỉ vùi, cô còn đưa tay sờ lên hông đối phương, kiểm tra độ săn chắc, rồi ngang nhiên đưa ra nhận xét nửa vời:

"Dạo này không ổn rồi nha, phòng gym có phải trốn tập không thế?"

Đợi cô sờ đủ rồi, Văn Sơn Ý lướt mắt quan sát từ trên xuống dưới, thản nhiên vỗ một cái lên hông cô, giọng điệu bình tĩnh: "Dậy đi."

Nếu Khương Thanh Đại thấy được vẻ mặt lúc cô ngủ say trong lòng người kia, chắc chắn sẽ chọc: đúng là "nữ hoàng đổi sắc mặt".

Khương Thanh Đại uể oải thoát khỏi vòng ôm ấm áp, hai tay còn không quên nắn một cái má mềm mịn của Văn Sơn Ý, rồi mới bật người dậy, lao vèo vào bếp giúp đỡ.

"Mẹ ——" Cô chạy nhanh như bay, cứ như thể sợ có người đuổi theo bắt mình vậy.

Khương Thanh Đại và Văn Sơn Ý bưng năm món một canh đặt lên bàn. Chỗ ngồi của hai người sát cạnh, trước mặt mỗi người đều là món yêu thích: tôm xào dầu và tôm hấp miến tỏi.

Văn Sơn Ý múc cơm, Khương Thanh Đại cầm đũa. Mẹ Khương ngồi ngay đối diện, nhận lấy bát cơm, liếc thấy tay con gái lại không yên phận vươn ra sau lưng Văn Sơn Ý, chẳng rõ lại định giở trò gì.

Ra đường ai cũng gọi "chị Khương, bà chủ Khương", vậy mà vừa ở cạnh Văn Sơn Ý đã biến thành y như hồi mười mấy tuổi, chỉ biết nghịch ngợm trêu chọc.

Mẹ Khương hắng giọng: "Khụ."

Văn Sơn Ý lập tức quay đầu, Khương Thanh Đại thì giả vờ thản nhiên rút tay về, dùng chân đẩy ghế sát lại, ngồi hẳn ngay bên cạnh Văn Sơn Ý.

"Cho mình ăn một miếng nha." Khương Thanh Đại chìa đũa gắp lấy miến tỏi, cả người cũng nghiêng hẳn tới, cơ thể ấm áp dán sát vào cánh tay nàng, vô cùng vô tội nhưng lại chẳng chút kiêng dè.

Văn Sơn Ý: "..."

Nàng đành đẩy đĩa đồ ăn của mình về phía đối phương, để sự hiện diện quấy rầy kia tránh xa một chút.

Văn Sơn Ý vừa thở phào, ai ngờ Khương Thanh Đại lại càng dịch sát hơn, vai kề vai, ngồi chặt như dính vào nhau, so với mấy lần đi ăn tiệc dưới quê còn sít sao hơn.

Văn Sơn Ý cụp mắt, thấp giọng: "Ngồi ra xa chút."

Khương Thanh Đại: "Được thôi."

Kéo ra được chừng mười phân.

"Xa nữa!" Ánh mắt Văn Sơn Ý liếc về phía mẹ Khương, giọng càng thêm căng thẳng.

"Hong muốn mà, chị ơi ~"

Mí mắt Văn Sơn Ý giật liên hồi.

Mẹ Khương nhìn hai người, trong ánh mắt thoáng hiện ý cười, tay chống cằm ——

"Bao giờ thì hai đứa định kết hôn vậy?"

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mama is watching you.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro