Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Trong bộ lạc, lương thực khan hiếm, mỗi ngày chỉ có hai bữa ăn, gồm bữa sáng và bữa tối.

So với trước kia, khi còn ở bộ lạc cũ thường xuyên bị đói, thì với chế độ ăn hiện tại, mọi người đều cảm thấy hài lòng và biết ơn.

Khi Tang Du bước vào nhà ăn, mọi người đang ăn sáng.

Thấy nàng xuất hiện, tất cả đều vui mừng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ.

"Thủ lĩnh đến rồi!"

"Thủ lĩnh khỏi bệnh rồi!"

"Cuối cùng cũng gặp lại thủ lĩnh!"

"Thủ lĩnh mau ngồi xuống ăn sáng cùng mọi người đi!"

Từ lúc bị bệnh đến nay, Tang Du đã hơn một tháng không rời khỏi nhà trúc, khiến nhiều người lâu lắm mới được gặp nàng, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.

Tang Du cười đáp:

“Mọi người cứ ăn đi, ta chỉ đến xem một chút thôi.”

Nói rồi, nàng đến gần một đống lửa, ngồi xuống sưởi ấm cùng mọi người.

Lúc này, Cao vội vàng đặt bát thức ăn xuống, rồi thận trọng lên tiếng:

“Thủ lĩnh, trước đây ngươi có nói rằng nếu hai người thực sự muốn sống chung thì phải đến nói với ngươi. Ta và Liễu đã bàn bạc xong, sau này sẽ ở bên nhau.”

Nghe vậy, Tang Du vô thức nhìn sang Liễu, người đang ngồi cạnh Cao.

Chỉ thấy Liễu có vẻ ngượng ngùng, nghe xong lời của Cao, cúi đầu giấu đi khuôn mặt đỏ ửng.

So với lần đầu gặp gỡ, Liễu bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Từ một thân hình gầy gò, xanh xao, giờ đây đã đầy đặn, khỏe mạnh hơn, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều. Gương mặt nàng trông xinh xắn hơn, càng ngày càng thu hút ánh nhìn.

Không trách Cao lại nôn nóng muốn định đoạt chuyện này, có lẽ hắn sợ để lâu, Liễu càng lớn càng đẹp, sẽ có nhiều người muốn giành mất.

Tang Du nhìn thẳng vào Liễu, nhẹ nhàng hỏi:

“Liễu, ngươi nghĩ thế nào? Ngươi có bằng lòng sống bên hắn cả đời không?”

Lúc này, Liễu đã trở thành tâm điểm của mọi người trong nhà ăn. Hai tai nàng đỏ bừng vì thẹn thùng. Nghe thủ lĩnh hỏi lại, nàng vội vàng gật đầu lia lịa.

Tang Du nhìn phản ứng của nàng, gật đầu nói:

“Nếu cả hai đều bằng lòng, vậy tối mai chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ, để mọi người cùng chứng kiến.”

Rồi nàng quay sang dặn dò:

“Căn nhà bên cạnh Cao hiện tại là của Tước. Tước, ngươi có thể đổi phòng với Liễu, để họ được sống cùng nhau. Sau đó, phá bỏ bức tường trúc ở giữa, biến hai phòng thành một, coi như là tân phòng của họ.”

Cao nghe xong mừng rỡ không thôi, hoàn toàn quên mất sự e dè ban đầu. Hắn kéo Liễu quỳ xuống, hướng về phía Tang Du dập đầu tạ ơn.

Ở bộ lạc cũ, không hề có nghi thức cưới hỏi, chỉ cần hai người muốn ở bên nhau thì cứ ở chung.

Lúc đó, hang động cũng không đủ chỗ ở, những ai không có tư cách sống trong hang động, dù có tìm được bạn đời cũng chỉ có thể lén lút bên nhau trong bóng tối.

Còn bây giờ, thủ lĩnh không chỉ tổ chức nghi lễ, mà còn chuẩn bị nhà cửa cho họ. Làm sao mà không vui cho được!

Nhìn thấy hai người kích động đến như vậy, Tang Du vội đỡ họ đứng dậy, rồi nghiêm túc nói:

“Sau này phải chung sống tốt đẹp với nhau. Ta sẽ bảo Giác khắc cho các ngươi một tờ ‘hôn thư’. Khi đã có hôn thư này, cả hai phải trung thủy với nhau, không được tìm người khác.”

“Nếu một ngày nào đó, các ngươi không còn yêu nhau nữa, cũng phải đến tìm ta để báo cáo việc ly hôn. Chỉ khi hủy bỏ hôn thư, các ngươi mới được tự do. Nếu trong lúc còn là vợ chồng mà ai ngoại tình, kẻ đó sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc.”

Những quy tắc quan trọng phải được đặt ra ngay từ đầu, để tránh phạm sai lầm sau này.

Chỉ khi liên tục nhấn mạnh, những quy định này mới thực sự trở thành pháp luật bất di bất dịch của Phượng Hoàng bộ lạc.

Lúc này, những người phụ nữ khác nghe thấy lời Tang Du, trên mặt đều đầy vẻ kinh ngạc.

“Có thể ly hôn sao?!”

Một nữ nhân không thể tin nổi liền hỏi:

“Thủ lĩnh, nữ nhân cũng có thể đưa ra ly hôn sao? Đây là thật ư?”

Tang Du gật đầu quả quyết:

“Đương nhiên! Trước đây ta đã nói rồi, không ai có thể ép buộc người khác làm điều họ không muốn. Hôn nhân là vậy, ly hôn cũng vậy.”

Hôn nhân tự do có lẽ là bước đầu tiên để bộ lạc hướng tới nhân quyền.

Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau đám đông:

“Vậy thủ lĩnh, nếu ta không muốn kết hôn, không muốn sống chung với nam nhân, có được không?”

Một cô gái nhỏ tên Bạch ló đầu ra hỏi.

Câu nói này khiến các nam nhân trong bộ lạc lập tức xôn xao.

“Làm gì có chuyện nữ nhân không lập gia đình? Không lấy chồng thì ai đi săn thú nuôi sống ngươi?”

Bạch bĩu môi, không phục đáp:

“Bộ lạc bây giờ nuôi heo, trồng sắn, chế tạo công cụ đều cần nhân lực. Thủ lĩnh nói rằng sau này nếu chúng ta nuôi được nhiều heo, sẽ không cần phải săn thú nữa. Nếu đến lúc đó săn thú không còn là nghề chính, các ngươi còn không tham gia vào đội chăn nuôi hoặc trồng trọt, vậy ai nuôi sống các ngươi?”

Những thợ săn như Thụ và Giác nhìn nhau ngơ ngác, không biết phản bác thế nào.

Lúc này, Tang Du mới lên tiếng:

“Việc kết hôn hay không là quyền tự do của mỗi người. Nếu ngươi không thích ai, không ai có thể ép buộc ngươi."

Các nam nhân trong bộ lạc sắc mặt có chút khó coi.

Đại Tuyết cũng không khách khí mà nói thẳng:

“Bây giờ săn thú đều dựa vào bẫy rập, nữ nhân cũng có thể đào bẫy, đâu cần phải lao vào chiến đấu với dã thú? Tự chúng ta cũng có thể sống được!”

Lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Các nam nhân trong bộ lạc lại một lần nữa bị coi nhẹ, không khỏi cảm thấy mất mặt.

Trước kia họ có địa vị rất cao, nhưng sao bây giờ lại trở nên vô dụng thế này?

Một người không cam lòng, liền nói:

“Vậy các ngươi không muốn sinh con sao? Người ít thì bộ lạc sao có thể lớn mạnh?”

Tang Du lắc đầu:

“Chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên. Nhưng việc bộ lạc lớn mạnh không chỉ dựa vào dân số, mà quan trọng hơn là ‘khoa học kỹ thuật’.”

“Khoa học kỹ thuật chính là khả năng chế tạo ra vũ khí lợi hại hơn để bảo vệ bộ lạc. Khi chúng ta mạnh mẽ, cả thiên hạ sẽ biết đến danh tiếng của chúng ta, có người sẽ tự tìm đến định cư. Khi đó, lo gì bộ lạc không phát triển?”

Các nam nhân trừng mắt há hốc miệng, chẳng lẽ… họ thực sự có thể có cũng được, không có cũng chẳng sao?

Cảm giác bị xem thường này thực sự rất khó chịu!

Tang Du nhìn vẻ mặt bọn họ, nhẹ nhàng cười, rồi nghiêm túc nói:

“Trong bộ lạc này, không ai là không thể thay thế. Vì vậy, đừng ai nghĩ rằng mình có quyền hiếp đáp hay cưỡng ép người khác.”

Rồi nàng quét mắt nhìn đám nữ nhân:

“Nữ nhân cũng vậy. Đừng vì các ngươi có thể làm nhiều việc mà xem thường nam nhân. Nếu ai phạm sai lầm, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ bị trừng phạt như nhau.”

Lúc này, Tiểu Tuyết và Viên bật cười, nói đùa:

“Không vấn đề! Nếu chúng ta đã kết hôn mà còn lăng nhăng, chúng ta chấp nhận bị trừng phạt.”

Nhìn thấy phản ứng của họ, Tang Du thầm nghĩ:

Cùng một điều kiện, nhưng có người dễ dàng chấp nhận, còn có kẻ lại cảm thấy khó tiếp thu. Bản chất vấn đề nằm ở ‘đặc quyền tâm lý’.

Bộ lạc này mới chỉ bước vào xã hội phụ hệ không lâu, nhưng tư tưởng “nam giới tối cao” đã ăn sâu vào xương tủy của mỗi người.

Mọi người đều mặc định rằng nam nhân phải cao hơn nữ nhân một bậc.

Tang Du quyết định, tư tưởng này cần được sửa đổi ngay từ trong bộ lạc, trước mắt sẽ tiến hành cải cách từ bên trong, và trong tương lai, khi có khả năng và điều kiện, sẽ mở rộng ảnh hưởng ra một phạm vi rộng lớn hơn.

Về cải cách của mình, Tang Du đã không nghe thấy sự phản đối nào trong bộ lạc, điều này một phần là nhờ vào trí thông minh của nàng, đã giúp mọi người thoát khỏi đói nghèo và nguy hiểm, đồng thời dẫn dắt họ tìm ra được nơi an cư lạc nghiệp.

Hiện tại, trong bộ lạc, số lượng nam nhân thiếu hụt, những người có khả năng làm việc thiếu thốn, nhưng vì trước đây đã xử lý những vấn đề này, không ai dám mạnh mẽ phản đối. Tuy nhiên, một khi số lượng người tăng lên, việc làm cho mọi người chấp nhận quan điểm này sẽ gặp phải thử thách lớn hơn.

Tang Du đã cân nhắc kỹ về tất cả những vấn đề này, và nàng có những đối sách rõ ràng trong lòng.

Tuy nhiên, hôm nay cuộc thảo luận chủ yếu là về hôn sự của Cao và Liễu, vì vậy Tang Du quyết định tạm thời dừng lại việc mở rộng chủ đề này.

Khi nàng đang chuẩn bị quay lại thảo luận về hôn sự của Cao, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Trước kia, nam nhân mạnh thì nghe theo nam nhân, bây giờ nữ nhân mạnh thì nghe theo nữ nhân, tôi nghĩ cả hai đều có thể."

Giọng nói này là của Thanh, người trước đây luôn im lặng. Nghe thấy câu nói này, nàng lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng trở nên sắc bén.

Tang Du lắc đầu: "Không phải là nghe ai, mà là quy tắc đã được định ra, tất cả phải theo quy tắc mà sống."

Nghe vậy, ánh mắt của Thanh trở nên buồn bã, nàng im lặng không nói gì thêm.

Tang Du quay lại tiếp tục nói về hôn thư.

Cao và Liễu không biết hôn thư là gì, nhưng dựa vào những gì thủ lĩnh đã nói, họ hiểu rằng đó là một biểu tượng của tình cảm gắn bó giữa hai người. Trên mặt họ tràn đầy niềm vui, và họ gật đầu liên tục, thể hiện rằng sẽ nghe theo tất cả sự sắp xếp của thủ lĩnh.

Sau khi sắp xếp xong chuyện của Cao và Liễu, Tang Du tiếp tục bàn về các vấn đề khác liên quan đến sinh sản.

"Hiện giờ thời tiết bắt đầu ấm dần lên, sinh hoạt cũng phải bắt đầu đi vào ổn định."

Dù tìm được muối hay không, công việc xây dựng bộ lạc không thể dừng lại dù chỉ một phút, mọi thứ từ ăn, mặc, ở, đi lại đều phải được quản lý và triển khai liên tục.

"Vì vậy, từ hôm nay, đội săn thú mỗi sáng và tối đều phải ra ngoài tuần tra bẫy rập, đồng thời tiếp tục đào bẫy rập ở khu rừng phía tây. Mỗi ngày ít nhất phải đảm bảo đào hai cái bẫy, nếu gặp được con mồi, cố gắng bắt sống và mang về cho đội chăn nuôi thuần hóa."

Các thành viên trong đội săn thú lập tức đồng ý.

Tang Du lại bổ sung: “Hôm nay Cao kết hôn, cho hắn và Liễu nghỉ ba ngày. Trong ba ngày này, họ không cần làm việc, đội săn thú sẽ tạm thời do Vũ dẫn dắt.”

Khi nghe thấy sự phân công của thủ lĩnh, mọi người đều sửng sốt.

Trong bộ lạc, ai cũng biết khả năng của Vũ, không ai nghi ngờ. Chỉ là cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ, hầu như lúc nào cũng lạnh lùng, trừ khi là với Hương và Tang Du, còn lại nàng thường tỏ ra không quan tâm và thờ ơ với những người khác. Vì vậy, không ai phản đối.

“Đối với đội chăn nuôi, Tước sẽ chăm sóc hai con lợn già và những con lợn con. Hôm nay cũng có thể mang trứng tằm lên đây. Sau một thời gian, khi thời tiết ấm lên, trứng tằm sẽ nở, và lá dâu sẽ bắt đầu mọc. Khi đó, ta sẽ đưa các ngươi đi nhận diện lá dâu. Thanh, ngươi cũng có thể theo Tước giúp đỡ, đừng lười biếng.”

Tước và Thanh vội vàng gật đầu đồng ý.

“Chi, đội trồng trọt hiện tại chỉ có ngươi và Liễu. Liễu sẽ nghỉ ba ngày, ngươi hãy đi trước xử lý đất, dọn sạch các loại cỏ dại mới mọc, và đào bới những viên đá còn sót lại. Trước đây, đội trồng trọt chưa làm kỹ lưỡng, giờ cần phải xử lý thật tốt, chờ thời tiết ấm hơn, rồi tiếp tục trồng cây sắn, khoai lang, và gừng.”

“Sau khi Liễu hết nghỉ phép, cô ấy sẽ cùng Chi làm những công việc này.”

Liễu và Chi đồng ý ngay lập tức.

“Bây giờ, sẽ chia ra một đội làm gốm. Đại tuyết sẽ là đội trưởng đội làm gốm*, các thành viên tạm thời là Trung Tuyết, Tiểu Tuyết và Hồng. Chiều nay, ta sẽ sắp xếp người đến làm ba cái diêu (lò nung) lớn.”

*từ gốc là Chế Đào, nếu trong quá trình đọc mà mình beta sót thì mọi người hiểu Chế Đào là làm gốm giúp mình nha.

“Ba chị em ngươi, đã làm đồ gốm từ lâu, chắc hẳn có nhiều kinh nghiệm trong việc tạo ra diêu. Lần này, các ngươi sẽ tự tay làm diêu, Giác và Nham sẽ giúp các ngươi.”

Ba chị em vui vẻ nhận lệnh.

“Ban đầu, đội thủ công chỉ có Giác, Nham, Hồng và Đại Tuyết. Bây giờ, đội làm gốm đã được tách ra, hai thành viên còn lại sẽ tạm thời thành một đội riêng. Sau này, khi đội ngũ lớn mạnh, chúng ta sẽ bổ sung thêm nhân lực cho các ngươi.”

Giác gật đầu, nói: “Thủ lĩnh, hiện tại không có công việc gì cần làm, chúng tôi cùng Nham cũng có thể đến đây giúp đỡ.”

Tang Du lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải. Tương lai còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, bao gồm cả việc xây lại nhà ở và nhà kho. Nhưng hiện tại tạm thời cứ như vậy, ngươi và Nham hoàn thành việc xây lò gạch, tiếp tục chế tạo thạch khí, chúng ta sẽ cần thêm nhiều công cụ.”

Hai người nhận lệnh, Tang Du lại nhấn mạnh: “Trong bộ lạc, bao gồm việc làm gốm, đào bẫy rập và nuôi tằm, tất cả đều là bí mật của bộ lạc, không được tiết lộ ra ngoài. Ai vi phạm quy tắc của bộ lạc, có thể sẽ không chỉ đơn giản bị trục xuất.”

Cao nghe vậy từ một bên lớn tiếng: “Thủ lĩnh, ngài yên tâm, ai dám tiết lộ bí mật của bộ lạc? Chúng tôi nhất định sẽ dùng vũ lực xử lý kẻ đó!”

Tang Du không có phản ứng gì, chỉ có nét mặt nghiêm túc, khiến mọi người không dám có ý định trái lời.

“Về Tổ Dân Phố, hiện nay thời tiết đã ấm lên, các ngươi ngoài việc chăm sóc người bệnh và trẻ em, nấu cơm, còn phải chú ý đến việc quét dọn khu vực quanh nhà, giữ cho nơi ở sạch sẽ gọn gàng, giám sát mọi người tắm rửa. Nếu ai không chú ý vệ sinh, báo cho ta biết.”

“Điếc đảm bảo mỗi ngày đúng giờ đi ra ngoài đốn củi, duy trì nguồn củi trong bộ lạc luôn có sẵn.”

“Còn Hương, trước đây ta đã phân công ngươi ở Tổ Dân Phố, nhưng hiện tại ta có một nhiệm vụ mới cho ngươi, đó là nghiên cứu y dược, trở thành bác sĩ của bộ lạc!”

Hương là một trong những nữ nhân dịu dàng của bộ lạc, nhưng dù bên ngoài mềm mại, cô ấy có một nghị lực kiên cường. Cô đã tự chữa trị tay trái dưới điều kiện thiếu thốn, với sự giúp đỡ không nhỏ từ ba chị em Đại Tuyết.

Cô không chỉ có kinh nghiệm sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn mà còn theo các Vu, có chút năng khiếu về y lý, điều mà bộ lạc thực sự cần. Dù Tang Du đến từ thế kỷ hiện đại, nhưng về y học, nàng hoàn toàn không có kiến thức, chỉ dựa vào những ký ức từ thời thơ ấu, những phương thuốc thảo dược đơn giản mà nàng nhớ lại. Còn Hương, với sự hiểu biết ít ỏi về lý thuyết y học trong thời đại này, lại có tài năng thiên bẩm về y lý, thực sự là một nhân tài hiếm có.

Hương nghe xong lời của thủ lĩnh, có chút không tin, nói: “Ta.. Ta có thể làm được không?”

Trước kia, bộ lạc chỉ có các Vu hiểu chút ít về y lý, nên Hương không thể tin rằng mình có thể trở thành một Vu tài giỏi.

“Ngươi có thể, tin tưởng ta. Rất nhiều thứ cần phải từ từ học hỏi, chỉ cần ngươi nhớ những sai lầm trước kia, học hỏi từ những kinh nghiệm đã thành công, rồi áp dụng chúng vào việc chữa bệnh hàng ngày, có thể chữa trị càng nhiều càng tốt.”

Hương nhìn thấy thủ lĩnh nói vậy, lại thấy Vũ cũng đang nhìn mình với ánh mắt đầy hy vọng, cô cắn chặt răng, vội vã nhận lấy trách nhiệm này.

Tang Du tiếp tục: “Trong núi có thảo dược, ngươi hãy tìm kiếm xung quanh khu vực này. Trước kia, khi theo các Vu, ngươi ít nhiều cũng đã biết về thảo dược. Hãy tìm về một ít để dự trữ, nếu gặp loài mới, phải mang về cho ta xem.”

“Sau đó, ta sẽ bảo Vũ đi bắt một số thỏ và chuột trắng, để chúng ta có thể thử nghiệm thuốc của ngươi.”

Hương vội vã gật đầu đồng ý.

Tang Du nhìn đồng hồ, lúc này mới chỉ là tám giờ sáng, vì vậy liền ra lệnh cho đội săn thú đi tới khu vực bẫy rập phía trước để kiểm tra, xem có con mồi mới nào không.

Sau một hồi tuyết lớn, bẫy rập bị che phủ bởi không ít nhánh cây và lá, cần phải làm sạch và sửa sang lại để ngụy trang.

Những người khác cũng làm theo chỉ dẫn của nàng, mỗi người đi lo công việc của mình.

Tang Du dẫn theo Giác và Nham đi đến khu vực chế tạo lò gạch mới.

Trong bộ lạc, mỗi người cần có một nồi, chén, gáo, bồn để sử dụng, và những vật dụng như thùng nước hay lu nước đều không đủ dùng. Huống chi sau này bộ lạc sẽ có khả năng trao đổi, nhưng không thể lấy đồ đạc từ nơi khác được.

Trước kia, lò gạch chỉ là một thử nghiệm nhỏ, không đủ lớn để sản xuất ra những vật dụng như lu nước. Nhưng giờ đây, lò gạch có thể sản xuất ra những đồ gốm có chất lượng ổn định, và đây là thời điểm để bắt đầu xây dựng những lò gạch lớn.

Ba chị em Đại Tuyết cùng Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng trong lều.

Tang Du kiểm tra bờ sông một lượt, quan sát địa hình và cuối cùng quyết định xây lò gạch ở phía Tây của khu lều.

Mỗi cái lò gạch cần có kích thước tương đương với một nửa căn nhà nhỏ, nếu quá lớn thì sẽ tốn nhiều củi, lửa không thể tập trung được.

Sau này, khi dân cư trong bộ lạc đông lên, sẽ xây thêm nhiều lò gạch, nếu có thể làm ra những viên gạch có thể chịu được nhiệt độ cao, đó sẽ là vật liệu xây dựng tốt nhất cho các công trình.

Tang Du cùng mọi người bàn về ý tưởng của lò gạch mới, và ngay lập tức bắt đầu công việc.

Ba chị em Đại Tuyết đã rất quen thuộc với việc xây dựng các lò gạch nhỏ, còn Tang Du thì giải thích thêm về nguyên lý hoạt động của lò gạch cho họ hiểu.

Giác và Nham chỉ là những người làm thợ ngói, Đại Tuyết gọi họ làm gì thì họ làm theo đó.

Khi làm việc với bùn, Tang Du yêu cầu họ cắt cỏ tranh trộn vào để tăng độ dẻo cho bùn.

Giác và Nham vô cùng kính phục kiến thức của Tang Du.

Sau hơn nửa tháng làm việc, cuối cùng họ cũng hoàn thành xây dựng các lò gạch lớn, công việc chế tạo đồ gốm mới chính thức được triển khai.

Trong thời gian này, Tang Du phát hiện có một nhánh sông ở phía hạ nguồn, vào mùa đông nước giảm xuống và để lộ ra lớp bùn đen.

Nham và Giác đã hoàn thành công việc, Tang Du ra lệnh cho họ dẫn theo Chi và Liễu đi lấy nước bùn, mang về đổ vào những khu đất khai hoang mới, để cải thiện độ phì nhiêu của đất.

Nước bùn có độ phì nhiêu và dinh dưỡng rất cao, nhưng không thể áp dụng trực tiếp vào đất, tỷ lệ trộn vào chỉ có thể chiếm một nửa hoặc ít hơn. Nếu vượt qua tỷ lệ này, đất sẽ bị cứng và không thể thoát nước, gây hại cho sự phát triển của rễ cây.

Tang Du yêu cầu họ phơi bùn ra, đập nhỏ, sau đó trộn với đất, lá thông, lá cây và đất bên bờ sông để tăng khả năng thoát nước và thông khí, sau đó mới có thể trồng trọt.

Việc vận chuyển bùn là công việc rất vất vả, trước đây họ chỉ dùng giỏ để vận chuyển, nhưng bùn này quá nặng nên phải sử dụng phương pháp khác.

Có thể dùng rìu đá để chặt cây trúc lớn thành các thanh, sau đó dùng làm gánh. Giỏ mây được buộc bằng dây thừng, dưới đáy giỏ lót bằng lá cây lớn, rồi đổ nước bùn vào, sau đó từng gánh một được chuyển đến đất.

Lần trước khi khai hoang, đã cải thiện đất bùn bằng phân tro, giúp tăng độ phì nhiêu của đất rất nhiều.

Rất nhanh, một tiếng sấm của mùa xuân vang lên, báo hiệu mùa màng sắp bắt đầu. Nhiệt độ không khí cũng bắt đầu ấm lên.

Tang Du bắt đầu lên kế hoạch trồng cây sắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro