Chương 26
Tới buổi tối, Tang Du đổ nước ấm vào chậu gốm, rồi xúc một ít tuyết ngoài cửa ném vào, điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp để ngâm chân.
Sau khi đến Tân Địa, nàng đã nung hai lần đồ gốm, chủ yếu làm một số nồi, bát, chén, phần lớn đều dùng cho nhà bếp để nấu ăn.
Với tư cách là thủ lĩnh, Tang Du có đặc quyền sở hữu đầy đủ nồi, bát, gáo, chậu rửa, ngay cả việc ngâm chân cũng không thành vấn đề. Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy.
Họ hoặc phải dùng chậu công cộng, hoặc đơn giản là rửa mặt bằng nước suối chảy từ trên núi xuống.
Hiện tại đang tuyết rơi, dòng nước từ suối bị đóng băng, nhiều người dứt khoát không rửa ráy luôn.
Thời tiết lạnh như thế, Tang Du cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng nếu sang năm điều kiện cho phép, nàng nhất định sẽ xây một nhà tắm lớn, để mọi người có thể thoải mái tắm nước ấm ngay cả vào mùa đông.
Ngâm chân xong, cô bé nào đó vẫn chưa xuất hiện, Tang Du hơi tiếc nuối đứng dậy, xỏ giày rơm rồi đi đổ nước.
Sau khi trở về, Tang Du bỏ thêm mấy khúc gỗ lớn vào lò sưởi, lau tay rồi leo lên giường.
Vừa mới nằm xuống chưa đầy mười phút, hơi ấm trên người đã bắt đầu bị gió lạnh len lỏi cuốn đi.
Tang Du thở dài, lại là một đêm rét buốt.
Mới vừa nhắm mắt, nàng liền nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, ngay sau đó, một luồng gió lạnh ùa vào. Quay đầu nhìn lại, một bóng dáng nhỏ nhắn ôm theo một tấm da thú rón rén bước vào.
Khi cánh cửa đóng lại, Tang Du vốn đang co người lại mới thả lỏng hơn.
“Ta còn tưởng ngươi không tới nữa.”
Vũ nghe vậy, há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: “Tới.”
Nhưng khi nhìn thấy chiếc giường nhỏ của Tang Du, nàng lại không biết nên làm thế nào.
Thủ lĩnh bảo mình đến ngủ cùng, vậy phải ngủ thế nào đây?
Nằm bên trong hay bên ngoài? Nếu nằm bên trong thì có cần phải trèo qua người nàng không?
“Mau lên giường đi, ngươi đứng đó làm gì, ta thì lạnh muốn chết rồi!”
Thấy nàng cứ chần chừ mãi, Tang Du vội thúc giục.
“Ngươi ngủ bên ngoài, giúp ta chắn gió.”
Nghe vậy, Vũ mới cẩn thận trèo lên mép giường, cởi bỏ tấm da thú bọc trên chân.
Lúc đến đây, nàng đã dùng nước ấm rửa chân sẵn, sợ rằng nếu giẫm lên đất bẩn sẽ không tốt cho giường của thủ lĩnh. Lại lo chân trần giẫm lên tuyết rồi lát nữa chạm vào Tang Du sẽ làm nàng bị lạnh, nên mới quấn thêm một tấm da thú nhỏ.
Nhìn cô bé nằm bên cạnh mình, cả người cứng đờ như một tảng đá lớn, Tang Du không nhịn được cười.
“Ngươi sợ ta sao?”
Vũ im lặng, lắc đầu.
Nàng có sợ thủ lĩnh không? Hình như là không, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng đều không khỏi khẩn trương. Đó là sợ hay không sợ?
“Ta đâu có ăn thịt người,” Tang Du nghiêng người lại gần nàng, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má, “Ngươi còn từng cứu ta nữa kìa.”
“Không có, ta không sợ ngươi.” Vũ phủ nhận.
“Oh ~” Tang Du cố tình kéo dài giọng.
Có lẽ vì đã nằm xuống, hoặc cũng có thể vì buồn ngủ, lúc này nàng không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như ban ngày, cũng không còn dáng vẻ của một đại trưởng bối nữa, mà trở nên lười biếng, thoải mái.
Trông hơi xa lạ, nhưng vẫn chính là nàng.
Lò sưởi lúc sáng lúc tối, nhiệt khí trong trúc lều thua xa nhà bếp, nhưng Vũ lại cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên.
“Ngươi mang tấm da thú kia đắp xuống chân chúng ta đi, ta sẽ đắp cái này trên người.”
Vũ khẽ đáp một tiếng, ngồi dậy cầm tấm da thú mình mang đến, dựa vào ánh lửa chỉnh lại, cẩn thận phủ lên người cả hai từ eo trở xuống.
Nhất là bên Tang Du, nàng còn cố ý kéo cao mép da thú, không để gió lạnh lùa vào.
Tang Du cảm nhận được động tác của nàng, môi cong lên, xoay tấm da thú trên người lại, đắp một nửa cho mình, nửa còn lại kéo sang phía cô bé kia.
“Mau nằm xuống đi, đừng để nhiệt thoát ra ngoài.”
Lúc này, Vũ mới buông tấm da thú sớm đã sửa sang lại, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhưng vẫn giữ tư thế cứng đờ như trước, nằm xuống rồi cũng không nhúc nhích.
Tang Du cũng không suy nghĩ nhiều, cuối cùng cũng mong đợi được một "tiểu bếp lò" như vậy. Nàng duỗi chân ra, liền lập tức câu lấy đôi chân nhỏ bé của đối phương, cọ cọ để sưởi ấm đôi chân lạnh cóng của mình.
Sau đó, nàng vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn kia, bá đạo kéo cả người vào trong ngực.
Vũ vừa từ bên ngoài vào, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh. Nàng cũng nhận thức được điều này, sợ sẽ làm lạnh người bên cạnh, nên cố gắng giãy giụa để thoát khỏi vòng tay đối phương.
Tang Du cảm thấy người trong lòng cứ nhúc nhích không yên, liền ấn nhẹ lên đầu nàng, hỏi:
“Sao thế? Không muốn ta ôm sao?”
“Không có,” Vũ lí nhí như muỗi kêu, “Bên ngoài lạnh, trên người ta cũng lạnh, sợ làm ngươi lạnh.”
“Không sao, ban đầu có hơi lạnh, nhưng từ từ sẽ ấm lên thôi. Nếu ngươi không thích ta ôm thì ta sẽ buông ra.”
Cảm giác được cánh tay ấm áp đang vòng quanh vai mình sắp buông lỏng, tiểu cô nương lập tức lên tiếng:
“Thích.”
Nói xong, nàng liền nhanh chóng im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Tang Du khẽ cười, cảm nhận được cơ thể gầy gò đến lộ cả xương trong vòng tay mình, nhẹ giọng nói:
“Mau mau lớn lên nhé.”
Sau đó, nàng không nói thêm gì nữa, ôm lấy "tiểu bếp lò" rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, Tang Du ngủ ngon nhất kể từ đầu mùa đông đến giờ. Chân không còn lạnh, vai cũng được che chắn, cả người ấm áp đến mức vô cùng thoải mái.
Đến khi tỉnh dậy, "tiểu bếp lò" trong lòng vẫn còn đó. Đôi mắt kia chớp chớp liên tục, nhìn dáng vẻ như đã thức từ lâu.
Nhưng khi cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, đôi mắt ấy lập tức nhắm lại ngay.
Tang Du thực sự không biết nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên bờ vai nàng:
“Tỉnh rồi thì dậy đi.”
Nói xong, nàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, không khỏi giật mình—đã là 11 giờ sáng.
Nàng ngủ lâu đến vậy sao? Chắc chắn là nhờ "tiểu bếp lò" này đây.
Chỉ là đáng thương cho cô bé này, đã thức từ lâu nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên chờ nàng.
“Lần sau, nếu ngươi tỉnh rồi thì cứ dậy khi nào muốn, không cần chờ ta.”
"Lần sau"—tức là về sau đều có thể đến đây ngủ tiếp.
Vũ khẽ ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người xuống giường.
Đầu tiên, nàng bỏ thêm củi vào lò sưởi, rồi cho thêm nước vào nồi đất, đặt lên lửa, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Tang Du nhìn cánh cửa khép lại, đôi mắt còn ngái ngủ, lại lười biếng nằm thêm nửa giờ nữa mới chịu dậy.
Sau khi dùng nước ấm rửa mặt xong, cơm trưa cũng đã được mang đến.
Ăn xong, nàng khoác áo da thú rồi đi về phía nhà bếp, thông báo cho mọi người chuẩn bị xuống sông bắt cá.
Tuyết đã rơi hơn một tháng, mặt sông đã đóng băng. Khi nghe nàng nói muốn bắt cá trong điều kiện này, ai nấy đều nhìn nhau ngỡ ngàng. Nhưng lời của thủ lĩnh xưa nay chưa từng là giả, nên sau giây phút kinh ngạc, mọi người liền phấn chấn hẳn lên.
Thanh đặc biệt hưng phấn, gần như si mê mà nhìn Tang Du, hò reo phấn khích.
Không chỉ hắn, mà cả bộ lạc, cả nam lẫn nữ, ai cũng kính nể và ỷ lại vào nàng.
Nhưng ở một bên, Vũ lại không vui.
Tuy nhỏ tuổi nhưng tâm tư nàng trầm ổn, không biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ là đôi mắt cứ chăm chăm nhìn Thanh.
Tang Du đâu hay biết những đứa trẻ này đang nghĩ gì trong đầu.
Nàng chỉ bị thu hút bởi một cảnh tượng khác—ở góc khuất, Cao và Liễu đang kề sát nhau, trông vô cùng thân mật.
Xem ra sắp có chuyện vui rồi.
Kết hợp với tình hình trước đây của bộ lạc, cùng với những điều mà Chi đã từng kể, nàng bỗng nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.
Đó chính là—kỷ luật và quy tắc của bộ lạc.
Ngay sau đó, Tang Du nghiêm mặt nói:
“Phượng Hoàng bộ lạc hiện tại đã tiến tới bước này, trong tương lai còn rất nhiều ngày tươi đẹp, nhưng để có được điều đó, cần phải có kỷ luật nghiêm ngặt như sắt thép.”
Nói đến đây, nàng nhận ra mọi người không hiểu từ "sắt thép" là gì, liền bổ sung thêm:
“Bộ lạc cần thiết lập một số quy tắc, tất cả mọi người phải tuân thủ. Ai không đồng ý, sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc vĩnh viễn, nếu tình huống nghiêm trọng - giết không tha.”
Mọi người bị ngữ khí nghiêm túc của Tang Du làm cho hoảng sợ, vội vàng trả lời:
“Thủ lĩnh nói gì, chúng ta sẽ làm theo. Ai không nghe lời, cứ đuổi ra khỏi bộ lạc.”
Tang Du thấy thế, lúc này mới giảm sắc mặt nói tiếp:
“Quy tắc của bộ lạc, điều thứ nhất: Vĩnh viễn không phản bội bộ lạc.”
Quy định này còn cần phải nói sao? Ai dám phản bội!
Dù là trước kia hay bây giờ, ai dám thông đồng với người ngoài hại bộ lạc, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Mọi người đồng thanh hô lớn:
“Chúng ta sẽ đi theo bộ lạc, vĩnh viễn không phản bội bộ lạc!”
“Điều thứ hai: Trong bộ lạc, mỗi người đều có nhân cách độc lập. Không ai được phép ép buộc người khác làm những việc mà họ không muốn.”
“Điều thứ ba: Chế độ một vợ một chồng. Mỗi người chỉ có thể có một bạn đời. Chỉ khi đủ tuổi, họ mới có thể ở bên nhau. Khi quyết định thành đôi, phải đến gặp ta để đăng ký kết hôn. Chỉ khi đăng ký xong, hai người mới chính thức là vợ chồng.”
Sau khi Tang Du đọc qua các quy tắc, nàng lại dùng ngôn ngữ đơn giản và dễ hiểu để giải thích cho mọi người.
Các tộc nhân nghe xong, đều thể hiện thái độ “Hóa ra là như vậy”, ban đầu tưởng rằng thủ lĩnh sẽ ra những quy định hà khắc để kiểm soát họ, nhưng không ngờ lại là những quy định có lợi cho mọi người.
Chỉ có Giác và một số nam nhân có chút không hiểu, một người hỏi:
“Trước đây, thủ lĩnh có thể có năm, sáu bà vợ, chỉ cần là nam nhân săn bắn giỏi, muốn bao nhiêu vợ cũng được. Sao bây giờ lại khác?”
Tang Du lạnh lùng nhìn hắn, nói:
“Trước kia là trước kia. Hiện tại, Phượng Hoàng bộ lạc thực thi chế độ bình đẳng. Khi hai người kết hợp, họ phải thực sự yêu thương nhau. Nếu đã yêu nhau, sao có thể chấp nhận người thứ ba?”
Giác mấp máy môi định nói gì đó, nhưng không thốt ra được.
Tang Du tiếp tục:
“Dĩ nhiên, nếu các ngươi không muốn như vậy và vẫn muốn lấy nhiều vợ, các ngươi có thể làm vậy.”
Giác nghe xong, trên mặt lộ ra chút vui mừng.
Nhưng Tang Du lập tức bổ sung:
“Vậy thì rời khỏi bộ lạc này, đi tìm một nơi cho phép lấy nhiều vợ mà sống.”
Những nam nhân khác có ý định lấy nhiều vợ lập tức tái mặt. Rời khỏi bộ lạc? Điều đó có nghĩa là tìm đường chết!
Trước kia ở bộ lạc cũ, họ còn không đủ ăn, giờ nếu ra đi, chẳng ai có thể nuôi sống họ.
Hơn nữa ở bộ lạc này, họ có nhà để ở, có canh nóng để uống, không cần phải lo lắng về ăn uống nữa. Nếu rời đi, họ sẽ làm gì?
Ngồi bên cạnh một đống lửa, Cao hăng hái nói:
“Ta nguyện ý nghe thủ lĩnh. Một nam nhân chỉ cần có một vợ là đủ, một nữ nhân cũng chỉ cần một chồng. Cả hai bình đẳng, rất tốt.”
Liễu ngồi bên cạnh, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng cười.
Bên cạnh, Nham cũng giơ tay tán thành. Thê tử của hắn đã mất, nữ nhi của hắn trước kia là một trong năm người bị thương nặng nhất. May mà thủ lĩnh nhân hậu, nhận tất cả những người bệnh tật và thương tật.
Cả đời này, hắn chỉ mong nuôi dạy con cái trưởng thành.
Tráng tắc ngây ngốc đứng ở trong địa đạo, nói: "Thủ lĩnh nói gì là cái đó, ta đều nghe theo thủ lĩnh và mẹ ta."
Các nữ nhân khác thì càng thêm nhiệt tình hoan hô và bày tỏ sự ủng hộ.
Những quy định của thủ lĩnh, đương nhiên có lợi nhất cho các nữ nhân, nên các nàng chẳng ngu ngốc gì mà không ủng hộ.
Sau khi Tang Du tuyên bố xong những quy tắc này, nàng tiếp tục nói với mọi người, rằng đây chỉ là những quy định cơ bản, và sau này sẽ dựa vào tình hình thực tế để thêm các quy chế mới.
Cuối cùng, nàng phân phó đội săn thú cõng giỏ mây đi về phía bờ sông.
Những người khác nghe nói về việc bắt cá, đâu còn lo lắng về tuyết rơi ngoài trời, mỗi người nhanh chóng khoác da thú rồi chạy ra ngoài, muốn đi xem náo nhiệt.
Khi họ đến bờ sông, chỉ thấy mặt sông đóng băng, mọi người đều ngơ ngác.
Tang Du ra lệnh cho đội săn thú, vài người đi ra giữa sông, thay phiên nhau dùng rìu đá đục lỗ trên lớp băng, làm một cái cửa động lớn hơn giỏ mây một chút.
Những người còn lại đứng bên cạnh nhìn.
Mặt băng rất cứng, đục gần nửa giờ, cuối cùng khi chuẩn bị xong, Tráng hưng phấn nói: "Thủ lĩnh, dưới lớp băng có gì đó động đậy."
Trước đây Điểu bộ lạc sống ở các khe núi, sinh hoạt vô cùng khó khăn, chưa bao giờ thấy cảnh tượng có cá trong sông như vậy.
“Tiếp tục đục đi, chọn một chỗ tập trung đục.”
Một số người thay phiên nhau đục lỗ bằng rìu đá, dùng trường mâu chọc, nhanh chóng, cửa động lớn gần như đã mở ra.
Ngay khi họ mới đục xong cửa động, một con cá lớn nhảy lên từ dưới lớp băng.
Vũ nhanh chóng dùng tay nhẹ nhàng bắt lấy con cá.
Vũ mang con cá đến trước mặt Tang Du, đôi mắt chớp chớp nhìn nàng.
Tang Du thấy tay nàng vì lạnh mà đỏ bừng, liền vỗ nhẹ lên vai nàng và nói: "Trước tiên thả con cá vào giỏ mây, chờ bắt xong rồi chúng ta sẽ mang về ăn."
Con cá đã ở dưới lớp băng khá lâu, giờ thấy cửa động mở ra, chúng đồng loạt bơi về phía cửa, muốn hít thở không khí mới.
Tang Du sai họ dùng dây thừng kéo giỏ mây xuống dưới lớp băng, thả vào trong nước.
Giỏ mây mang theo con cá xuống, rất nhanh liền chìm xuống dưới, các con cá tụ lại hướng cửa động chen chúc, tranh nhau hít thở không khí trong lành.
Tang Du quan sát thấy thời gian đã đến, liền ra lệnh cho đội săn thú kéo dây thừng lên, đưa giỏ mây lên mặt băng.
Vì không có lưới bắt cá, họ chỉ có thể chọn phương pháp đơn giản này, nhưng may mắn là cá trong lớp băng đã bị đông lạnh đến mức bất động, không thể bơi đi, và đã bị giỏ mây kéo lên mặt băng.
Mọi người đứng trên mặt băng đều mở to mắt nhìn, thấy nửa giỏ cá đầy, mỗi con cá đều to như cánh tay, khiến họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tang Du trở nên khác biệt hơn.
“Đem cá để sang một bên của giỏ, tiếp tục thả xuống, tiếp tục bắt.”
Mọi người trong bộ lạc tay họ rất thô ráp, nhưng khi bắt cá, họ không cảm thấy điều đó là khó khăn. Họ thực sự rất vui mừng, sẵn lòng nhặt từng con cá, cảm nhận được thức ăn, nhưng không muốn lập tức bỏ cá vào giỏ.
Vì thời tiết lạnh, những con cá khi bị bắt không thể phản kháng mạnh mẽ, rất nhanh chóng mỗi con lại bị ném vào giỏ mây.
Đưa giỏ xuống, cá vào giỏ, đây là một quá trình đơn giản nhưng đòi hỏi sức lực và sự kiên nhẫn, mỗi người đều mệt mỏi đến mức thở hổn hển.
Khi năm giỏ mây gần như đầy, Tang Du mới lên tiếng: "Đủ rồi, lần sau chúng ta sẽ tiếp tục bắt."
Những người trên bờ sông, từ người lớn đến trẻ em, nhìn thấy số lượng cá lớn như vậy, mặt ai cũng không thể che giấu được sự vui mừng.
Tang Du mặc một lớp da thú bên ngoài, người run lên vì lạnh. Gió thổi qua khiến nàng cảm thấy lạnh hơn, nhìn họ có vẻ ấm áp hơn nàng.
Khi Tang Du lên tiếng để trở về, mọi người mới vui mừng hô hào và bắt đầu mang cá về.
Lần bắt cá này lại một lần nữa nâng cao sự sùng bái của người trong bộ lạc đối với Tang Du.
Dọc đường về, mọi người dường như quên mất cái lạnh, hăng hái trò chuyện về sự thay đổi trong cuộc sống từ khi có thủ lĩnh mới.
“Trước đây chúng ta ngủ ngoài trời, mưa thì ướt, giờ có nhà trúc để ở, không phải chịu nắng mưa, ngay cả mùa tuyết rơi cũng không lạnh.”
“Trước đây mỗi ngày chỉ có một bữa ăn, thậm chí không đủ no, giờ mỗi ngày có hai bữa, mỗi bữa đều no.”
“Trước đây chỉ ăn rễ cây và quả, giờ mỗi bữa đều có thịt, còn có canh nóng uống, chỉ cần một bát canh nóng là cả người ấm áp cả nửa ngày.”
“Sau khi tắm rửa và cắt tóc, tôi cảm thấy cả người đều thoải mái, trước đây giữa đêm ta thường bị ngứa vì rận, giờ có thể ngủ ngon đến sáng.”
“Trước đây làm gì cũng không được như ý.”
“Đừng nói đến Lôi nữa, bất cứ thứ gì tốt cũng đều dành cho người trong nhà hắn, chúng ta muốn gì cũng chẳng thể có, giờ Tang thủ lĩnh giống như chúng ta, chúng ta ăn gì nàng cũng ăn nấy, nhà trúc cũng giống như nhà trúc của chúng ta.”
“Tang thủ lĩnh chính là thiên thần được phái đến để cứu chúng ta, Lôi sao có thể so với nàng.”
"Lôi" là tên của thủ lĩnh cũ của bộ lạc.
“Chính là lần trước khi chuyển nhà, gặp phải một đám con báo, nếu là Lôi, hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên bỏ chạy, để chúng ta đối phó với bầy báo đó.”
“Thì đúng, Lôi căn bản sẽ không nghĩ đến việc chuyển nhà, hắn chỉ muốn sống cả đời ở chỗ cũ, nơi đó rất dơ bẩn, bây giờ nếu bắt hắn trở về, hắn chắc chắn sẽ không ngủ yên.”
“Ha ha ha, đúng rồi, tiểu tử này, chắc chắn là ngủ không ngon đâu. Giờ ngươi có Liễu rồi, không ai tranh giành với ngươi, nếu là trước đây, Lôi sẽ không nhường cho ngươi, bọn họ muốn ai thì sẽ có người đó.”
Cao cười lớn nói: “Hắc hắc, cho nên thủ lĩnh nói chế độ một vợ một chồng là tốt, ta thấy quy định này làm cho chúng ta dễ chịu hơn.”
“Khụ, trước kia không phải chúng ta cảm thấy đàn ông thì phải có mấy bà vợ mới là bình thường sao, giờ nghĩ lại, nữ nhân trong bộ lạc mỗi người đều có thể làm việc, nhưng chưa chắc có ai muốn chúng ta, đừng nói là một bà vợ, có thể có nửa cái cũng là may mắn.”
“Dù sao ta nghe theo thủ lĩnh, thủ lĩnh nói một vợ là tốt, vậy thì một vợ là tốt, ta chỉ muốn làm việc của mình, nuôi dưỡng nhiều vợ thì chẳng qua là gánh nặng, một vợ là đủ rồi.”
Tráng đi theo nhóm đàn ông này, cũng không nhịn được mà xen vào.
“Thủ lĩnh nói, hai người ở bên nhau là yêu, yêu một người thì chỉ có thể có một vợ, muốn thêm người thì không phải yêu, mà là tham lam.”
Thanh nghe xong, mắt sáng lên, “Ta sau này chỉ muốn lấy một bà vợ.”
Một người khác lại khịt mũi coi thường: “Ngươi nói chỉ muốn lấy một vợ, bây giờ thủ lĩnh đã ra lệnh, dù ngươi muốn lấy bao nhiêu, cũng chỉ có thể lấy một.”
Thanh hừ một tiếng rồi im lặng.
Nhưng người khác không tha cho hắn, tiếp tục nói: “Tiểu tử ngươi, sau này tuyết rơi hai ba lần mà đã muốn lấy vợ, ngươi có phải là thích Vũ không?”
“Mẹ của Vũ là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc, nàng lớn lên chắc chắn còn đẹp hơn mẹ nàng, ngươi có phải là thích nàng rồi?”
Mọi người nghe xong lập tức ồn ào bàn tán.
Ai ngờ Thanh lại đỏ mặt và phản bác: “Không cần, ta đâu muốn lấy vợ hung dữ như Vũ, ta... ta muốn lấy...”
Nói đến đây, hắn bỗng dưng không thể nói tiếp.
Những người đàn ông khác thấy vậy không nhịn được trêu chọc hắn, kể hết những nữ nhân trong bộ lạc, từ lớn đến nhỏ, nhưng Thanh cứ lắc đầu phủ nhận. Cuối cùng, hắn im lặng, không nói gì nữa.
Trước kia, trong bộ lạc, sống chết không ai biết được, vì vậy nếu ai đó có quan hệ thân mật, chỉ cần nhìn vừa mắt là sẽ ở bên nhau, không cần nghi thức gì cả.
Trong bộ lạc, đàn ông liên tục chết khi đi săn, khiến cho số lượng phụ nữ nhiều hơn đàn ông. Nếu một người đàn ông có chút năng lực, thì có thể lấy nhiều vợ.
Đàn ông trong bộ lạc đang dần trẻ hóa, còn phụ nữ dù có vẻ mềm mại nhưng lại có sức sống mạnh mẽ. Thường xuyên có cảnh tượng một nam tử trẻ tuổi lấy một phụ nữ lớn tuổi làm vợ.
Cuộc trò chuyện của những người đàn ông này nhanh chóng kết thúc khi họ quay lại bếp.
Trong phòng ấm áp, nhiệt độ nhanh chóng làm mọi người từ trạng thái đông lạnh chuyển sang cảm thấy cơ thể ấm áp, làn da khôi phục lại màu sắc bình thường. Mọi người tụ tập lại gần để sưởi ấm, rồi nhìn những con cá chưa từng thấy trước kia và nuốt nước miếng.
Sau khi làm ấm người, Tang Du cầm một con dao đá, bắt đầu chỉ dẫn mọi người cách mổ cá, những người còn lại giết hết cá, đồng thời bỏ đi nội tạng cá.
Hai nhóm người, mỗi nhóm nướng một ít cá, Tang Du ra lệnh nấu bốn con cá lớn để ăn tối, phần còn lại thì chôn dưới lớp tuyết đông lạnh, khi nào muốn ăn sẽ đào lên.
Thực ra, Tang Du rất muốn ăn cá chiên, nhưng hiện tại chưa có chảo sắt lớn, bọn họ chỉ mới làm ra nồi gốm, mà lại không có khả năng dùng để chiên hay xào, nên chỉ có thể ăn canh cá.
Tuy vậy, canh cá rất ngon, Tang Du cảm thấy vô cùng hài lòng. Những người trong bộ lạc cũng ăn đến mức no căng bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro