
Chương 31: Kết bạn (2)
Chuyến đi cuối tuần cuối cùng không thành, vì công ty Phương Nhược Nghiên có đào tạo. Trần Tinh thở phào, Hà Thiên rõ ràng không vui.
"Công việc cũng không thể tránh được, chị đừng buồn." Trần Tinh động viên, "Hai đứa mình cũng có thể đi trung tâm thương mại, đến Vạn Tượng Thành đi."
Hà Thiên à một tiếng: "Chị cũng không thích đi trung tâm thương mại lắm, trước đi nhiều rồi, cuối tuần người đông, thực ra mình muốn ở nhà nằm dài, không làm gì."
Trần Tinh cười: "Tình cảm chị làm vậy đều là vì bạn gái?"
Hà Thiên vội nói: "Nếu em muốn đi bọn mình cũng có thể đi."
Trần Tinh vẫy tay: "Thôi, em cũng thích nghỉ ngơi, không muốn ra ngoài chút nào."
Hà Thiên nở nụ cười: "Tốt quá, ừm, hay là mai trưa em đến nhà chị, gọi đồ ăn, cùng ăn, rồi xem phim."
"Ý hay." Trần Tinh vui vẻ đồng ý.
Tối, Trần Tinh gội đầu, sấy khô tóc rồi đối diện gương dưỡng da.
Từ tiểu học đến trung học cô tự thấy mình không nổi bật, đến cấp ba đột nhiên nở nang. Vào đại học biết chút chút trang điểm, đi làm có tiền mua mỹ phẩm đắt tiền và quần áo đẹp, học sinh và phụ huynh đều khen cô xinh, biết ăn mặc. Mạnh Đông thậm chí còn nói quá "Chị ở đây là con hạc đứng giữa đàn gà."
Giờ, ở Bằng Thành, cô vẫn là "con hạc đứng giữa đàn gà" - một con hạc nhỏ hơn gà.
Cô cúi gần gương quan sát làn da, tự thấy tình trạng cũng khá ổn, ít lỗ chân lông, mụn đầu đen và quầng thâm cũng bình thường.
Lương ở Bằng Thành cao hơn Dung Thành nhiều, lương cơ bản + hiệu suất + bảo hiểm + trợ cấp nhà ở ăn uống, giáo viên cấp ba thu nhập hàng năm trước thuế khoảng 25-30 vạn.
Cô là giáo viên hợp đồng, không nhận được nhiều thế, mỗi tháng nhận khoảng 1 vạn 2, có trợ cấp ăn uống nhà ở cơ bản, trừ chi tiêu cần thiết, mỗi tháng có thể tiết kiệm 7, 8 ngàn, đến đây ba tháng, cô không gửi tiền về nhà, nên toàn bộ tiền tiết kiệm lần đầu đạt 6 vạn.
Cô tiêu tiền không hoang phí, nhưng cũng không hà tiện với bản thân, mỹ phẩm trong khả năng chi trả, quần áo thích mua trên mạng, hoa quả đồ ăn vặt cũng có, nhưng để một lần bỏ ra mấy ngàn làm thẩm mỹ, cô vẫn không nỡ.
Hôm sau trưa, họ ở nhà Hà Thiên ăn đồ gọi, vừa xem phim vừa trò chuyện.
Trần Tinh đột nhiên tò mò hỏi Hà Thiên về thu nhập của nhân viên bán thẩm mỹ.
Hà Thiên nói Phương Nhược Nghiên làm ngành này chủ yếu dựa vào hoa hồng, lương cơ bản không cao, nên thu nhập hàng tháng không cố định, trung bình khoảng hơn một vạn.
Trần Tinh rất ngạc nhiên, không ngờ, Phương Nhược Nghiên kiếm không nhiều như cô tưởng, nhưng nhìn cách ăn mặc tiêu xài, cảm giác một vạn không đủ tiêu.
Hà Thiên thở dài: "...Thực ra chị không muốn ra ngoài, ra ngoài là phải tiêu tiền, em biết đấy, ở trung tâm thương mại tùy tiện shopping, mua quần áo đồ lặt vặt, làm spa massage, ăn cơm, một cái hai ba ngàn không cánh mà bay."
"Ừm, dù chỉ đi dạo, ăn uống, chi tiêu tối thiểu cũng hai ba bốn trăm..." Trần Tinh nghĩ một chút, "Dĩ nhiên, mua ly trà sữa cũng có thể đi cả ngày, tùy người thôi."
"Vậy độc thân vẫn tốt hơn!" Hà Thiên than thở.
Trần Tinh chế giễu: "Được rồi được rồi, trước mặt con chó độc thân này chị có thể kiềm chế không?"
Hà Thiên cười: "Em không chỉ độc thân, còn là FA từ nhỏ đúng không?"
Trần Tinh nhìn cô với ánh mắt bó tay.
Hà Thiên: "Ừm, em thực sự chưa thích ai sao? Không thể nào?"
Nhịp tim Trần Tinh đột nhiên chậm lại, cô do dự vài giây, vẫn không đáp lại, cô hỏi ngược: "Sao, chị muốn giới thiệu cho em à?"
"Ừm, nếu có người phù hợp cũng được, nhưng con trai chị không hiểu lắm... mấy anh xung quanh nhìn cũng bình thường... em thích kiểu nào?"
Trần Tinh lắc đầu: "Không biết. Giờ cũng không muốn tìm, em muốn tiết kiệm tiền."
Hà Thiên cảm khái: "Thực ra duyên đến em cũng không cản được, như chị và Tiểu Nghiên..."
Con của chị họ Phương Nhược Nghiên, trước từng là học sinh của Hà Thiên, đây là cơ duyên họ quen nhau.
Trần Tinh cười: "Biết rồi, em sẽ để ý người nhà học sinh."
Hà Thiên ném cô một cái gối.
Hai người cùng cười, ngả vào ghế sofa.
Trần Tinh đặt gối ngay ngắn, ánh mắt rơi vào ghế sofa, màu xám nhạt, rộng rãi, có thể ngồi thoải mái, cảm giác rất dễ chịu.
"Ghế sofa này hình như không giống trước?"
"Ừm, mới đổi không lâu. Tiểu Nghiên nói ghế cũ ngồi không thoải mái."
"Ồ, tốt đấy."
"Tám ngàn tệ đấy." Hà Thiên sờ chất liệu ghế, than thở, "Đây còn là giảm giá."
"Em chắc không nỡ, sau này chuyển nhà cũng khó mang đi," Trần Tinh gãi đầu, "Nhưng em nghèo, chị không cần nghe ý kiến em."
"Em nghĩ chị khá hơn à? Chị chỉ kiếm nhiều hơn em một chút, không nhiều lắm."
"Chị vào biên chế rồi. Lương chị nhiều hơn em nhiều."
"Chị mới vào biên chế một năm, nhưng vẫn không đủ tiêu, em xem tiền thuê nhà phí quản lý, nợ xe bảo hiểm xe, cùng chi tiêu hàng ngày của hai người... Chị tháng nào cũng hết sạch, không tiết kiệm được mấy."
Trần Tinh sững sờ, nhìn cô.
Hà Thiên hiểu ý: "Tiểu Nghiên kiếm không đủ cô ấy tiêu."
Trần Tinh không tiện bình luận, dù sao mỗi người có cách sống riêng.
Hà Thiên thở dài, vẫn không nhịn được than thở: "Cô ấy mỗi tháng phải chăm sóc da đầu, đi phòng tập yoga, mua quần áo toàn hàng hiệu, còn túi xách... Thẻ tín dụng cô ấy cháy rồi..."
Cô vừa nói vừa cười khổ: "Tinh Tinh, yêu ở Bằng Thành khó quá!"
Trần Tinh nhất thời không biết nói gì.
"Nhưng được yêu cô ấy chị rất hạnh phúc, cô ấy thực sự rất đẹp, cô ấy đến với chị, cũng coi như cứu trợ nhan sắc rồi."
Trần Tinh bật cười.
"May cô ấy làm ở cơ sở thẩm mỹ, nên các dịch vụ hàng ngày đều có chiết khấu nhân viên."
Trần Tinh gật đầu hiểu: "Mấy cái đó đắt thật, duy trì nhan sắc cũng cần tiền."
"Nhà cô ấy làm kinh doanh, trên còn có chị gái, đã kết hôn, cũng không có áp lực gì, từ nhỏ được bố mẹ nuông chiều, nên chị cũng phải cố gắng đáp ứng nhu cầu của cô ấy." Hà Thiên nói đầy cảm xúc, "Và cô ấy thực ra cũng giảm tiêu chuẩn sống rồi..."
Trần Tinh chỉ có thể thốt lên: "Hả?"
Hà Thiên thở dài: "Nhưng chị cũng sợ... Embiết không, với lương của chị, mua nhà ở Bằng Thành gần như không thể..."
Trần Tinh thực sự suy nghĩ giúp cô: "...Cũng, cũng không hẳn, có bảo hiểm có thể vay, trong thành phố chắc không mua nổi, không tính nhà tiểu khu trường học, mua căn nhỏ ngoại ô, chắc là vẫn được."
"...Tinh Tinh, giờ chị không có tiền tiết kiệm, nếu vay thêm nợ ba mươi năm, không dám nghĩ, và Tiểu Nghiên muốn mua nhà trong thành phố..."
Trần Tinh tròn mắt, lần này thực sự không biết nói gì.
Vốn định hai người cùng trải qua một ngày cuối tuần thư giãn vui vẻ, nhưng tâm trạng Hà Thiên sau đó không cao, hình như bình thường cô ấy kìm nén, một khi có cơ hội giãi bày, lập tức sụp đổ.
Trần Tinh cẩn thận hỏi: "Chị có nói với bạn gái áp lực của chị không?"
Hà Thiên hai tay chống trán, người co rúm trên sofa, vẻ bất lực, cô lắc đầu.
Trần Tinh nhíu mày, linh cảm thấy không ổn. Bạn trai bạn gái có chuyện không phải nên trao đổi sao? Lẽ nào Phương Nhược Nghiên không biết Hà Thiên luôn gồng mình?
"Mỗi ngày về nhà cô ấy đều nói mệt, Tiểu Nghiên vốn muốn ở phía Nam Sơn, nhưng vì mình đành phải thuê nhà ngoại ô, cô ấy luôn thấy đi làm xa, đồng nghiệp bạn bè đều không ở đây..." Hà Thiên cúi đầu buồn bã, "Chị không nói ra được."
Trần Tinh không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ nghe.
"Tinh Tinh, chị đã vào biên chế, lương đã cố định, không có không gian tăng nữa, dù sau này chức vụ hay thâm niên tăng, có thể nhiều hơn chút... Chị cũng không dạy môn chính, là môn phụ, hiệu suất có giới hạn, trường công cũng không thể dạy thêm... Chị thực sự không nghĩ ra có thể làm gì để kiếm thêm..."
Hà Thiên nói đến đây nghẹn lời.
Trên đường về, bước chân Trần Tinh cũng nặng nề.
Hóa ra, yêu đương ngoài ngọt ngào còn phải nghĩ nhiều chuyện thực tế.
Cô không tránh khỏi nghĩ đến Tạ Thanh Lê và Thẩm Giai Nhân, họ vẫn là yêu xa? Và công việc của sư tỷ nghe có vẻ bận? Có lẽ, họ cũng có vấn đề thực tế của riêng họ?
Tháng mười hai ở Bằng Thành đã có chút hơi thu, gió thổi mát lạnh, cô đi ngang qua công viên, đúng lúc chiều tà, nhiều gia đình đi dạo, có trẻ con thổi bong bóng, phụ huynh nhìn chúng với ánh mắt âu yếm.
Cô đứng xem một lúc, không tự chủ mỉm cười, trong lòng nổi lên cảm khái "già cỗi" - có lẽ chỉ thời thơ ấu là vô tư.
Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng may mắn như vậy.
Cô không có, sư tỷ cũng không.
Đột nhiên, cô như mới phản ứng! Sao lại nghĩ đến Tạ Thanh Lê! Từ khi ID WeChat của cô ấy chìm xuống, cô đã ít nghĩ đến cô ấy.
Dù thế nào! Đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cũng đừng liên tưởng đến mối quan hệ của cô ấy và Thẩm Giai Nhân!
Cô oán hận nghĩ, huống chi Tạ Thanh Lê cũng không quan tâm mình lắm, chỉ cần mình không liên lạc, cô ấy sẽ không xuất hiện. Không thể chủ động quan tâm một chút đến sư muội sau nhiều năm mới liên lạc lại sao?
Cô chua xót và bất lực thầm nghĩ, sư tỷ à, ngoài công việc và tình yêu, không thể có một chút thời gian nghĩ đến sư muội phương xa sao?
Cô đột nhiên cười khô khan, đừng tự lừa dối nữa, sớm buông bỏ đi.
Trần Tinh tìm ghế dài ngồi xuống, dù sao về nhà cũng một mình.
Lúc này, Hà Thiên gọi điện cho cô.
Trần Tinh do dự, vẫn bắt máy: "Alo?"
"Xin lỗi, nghe chị than vãn nhiều, để em chịu đựng nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy... Haiz..."
Trần Tinh cười an ủi: "Ầy, chị nói những cái này làm gì chứ, làm bạn tốt của chị em cũng chỉ có thể lắng nghe mà thôi, cũng không có cách nào thay chị giải quyết vấn đề."
Trần Thiên hẳn là nghe hiểu ẩn ý của cô, thở dài: "Nếu như em có người mình thích thì chắc là em sẽ càng hiểu chị hơn rồi, chị là thân bất do kỷ, tâm cũng bất do kỷ."
Trần Tinh giật mình, nếu là trước đây, cô có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng cười nhạo những lời yêu đương kiểu này quá là "Quỳnh Dao", nhưng lúc này cô lại không thể nói ra.
Cô ngồi trong công viên, gió thổi tung mái tóc dài, tiếng người cũng dần xa.
Cô chậm rãi mở miệng: "Thực ra... em cũng có người mình thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro