Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Khởi đầu mới

Trần Tinh vừa bước ra khỏi nhà ga cao tốc đã nhìn thấy bóng dáng Hà Thiên.

Cô vui mừng vẫy tay, Hà Thiên tiến lên giúp kéo vali, Trần Tinh cũng nhanh chóng đỡ tay, hai người cùng nhau đặt vali vào cốp sau.

Thời tiết nóng bức, Hà Thiên khởi động xe.

Hơi lạnh từ điều hòa trong xe xua tan phần nào cái nóng ngột ngạt, Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Ga Bắc Bằng Thành này thật sự quá lớn, người đông nghịt, may mà chị đến đón, không thì em phải vật lộn với tàu điện ngầm rồi."

Hà Thiên cười: "Đương nhiên rồi, chị mua xe chính là để phục vụ những chuyến đi cần thiết."

Trần Tinh liếc nhìn nội thất trong xe, đệm tựa màu hồng, vài mô hình nhỏ các cô gái xinh đẹp trên kính chắn gió phía trước, hương thơm trong xe cũng là mùi cam dễ chịu.

Cô bật cười: "Em nhớ chị không thích màu hồng lắm mà, với lại, chị thích các cô gái xinh đẹp à?"

Hà Thiên có vẻ ngoài khá mạnh mẽ, cao gầy, phong cách ăn mặc trung tính, từ hồi đại học đến giờ chưa thay đổi, nên Trần Tinh cảm thấy khó tin.

"Ờ... cái này... haha..." Hà Thiên ngượng ngùng cười, "Thực ra là bạn cùng phòng... là bạn cùng phòng chị thích đấy."

"Ồ vậy hai người thân nhau lắm nhỉ, cô ấy cũng là giáo viên à?"

"Không, cô ấy làm trong ngành thẩm mỹ y khoa, bên mảng bán hàng."

"Ồ." Trần Tinh gật đầu, cô không hiểu rõ về ngành này nên không hỏi thêm, bạn của Hà Thiên dù sao cũng không phải bạn của cô, chỉ là nhờ ở nhờ vài ngày, nên cô muốn tỏ lòng: "Tối nay em mời hai người đi ăn nhé?"

"Ừm, cô ấy đi Thân Thành công tác rồi, đợi cô ấy về đã."

"Được."

Hà Thiên tiếp tục: "Chị tìm giúp em hai căn nhà, một căn trong khu dân cư thương mại, môi trường tốt hơn, một căn là nhà tự xây cho thuê, giá rẻ hơn."

"Khu thương mại chắc đắt lắm nhỉ? Ngân sách của em không đủ đâu."

"Trường có trợ cấp thuê nhà cho giáo viên, có thể bù thêm." Hà Thiên nghĩ đến hoàn cảnh thực tế của cô, dừng lại, nói tiếp: "Cứ xem cả hai đi, một căn cùng khu với chị, rất gần, tối nay có thể đi xem."

"Ừm, được." Trần Tinh hít một hơi nhẹ, cười.

Bên ngoài cửa sổ xe, hàng cây xanh lướt qua, bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, những đám mây trắng như bông gòn, đẹp vô cùng.

Cô nhìn ngắm, lòng thoải mái nhưng lại thấy một nỗi lo âu thoáng qua.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, tự nhủ với nỗi lo đó — đã đến thì an phận. Chỉ cần nghĩ về cuộc sống tương lai, kiên định con đường mình đi, bỏ quá khứ lại phía sau.

Cô mở điện thoại, kiểm tra WeChat, tìm Mạnh Đông.

"Chị đến Bằng Thành rồi, bạn chị đón, em học hành chăm chỉ nhé, tự chăm sóc bản thân, có gì cứ tìm chị," cô nghĩ một chút, tiếp tục gõ: "Và đừng để bố mẹ dùng điện thoại em nữa."

Gửi xong, cô thở phào nhẹ nhõm.

Rồi gửi cho em gái hai trăm tệ qua chức năng bao lì xì, viết: "Giữ tiền lặng lẽ, tự mình tiêu nhé."

Hà Thiên liếc nhìn cô, hỏi: "Nhà em ổn chứ?"

"Cũng như mọi khi." Vẻ mặt Trần Tinh thoáng nét u ám khó chịu, "Dù sao... tạm thời chắc sẽ không nói chuyện với mẹ mình nữa."

Hà Thiên bình thản: "Em đã đủ nghĩa khí rồi, chị sau khi tốt nghiệp là chạy thẳng luôn, không muốn quay lại quê hương đó đâu."

Trần Tinh cười khổ: "Em không có dũng khí như chị."

"Không phải đâu, em mềm lòng và hiểu chuyện hơn, với lại nhà chị có anh trai, em trai, chị có thể chạy, còn nhà em chỉ có mình ." Hà Thiên đồng cảm thở dài.

Trần Tinh mím môi: "Nhưng không hiểu sao, tâm trạng em khá phức tạp, không vui như tưởng tượng." Có chút phấn khích, cũng có chút lo lắng, và một chút áy náy.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, tin chị đi, em sẽ thích nơi này."

"Ừm." Trần Tinh kìm nén cảm xúc, theo xe Hà Thiên tiến vào bãi đậu xe, tầm nhìn cũng tối dần.

Cô xuống xe trước, nhìn Hà Thiên lùi xe vào chỗ điêu luyện, mở cửa bước xuống, động tác đẹp mắt, chiếc xe mới đỗ hoàn hảo.

Cô chợt phân tâm, kéo vali theo vào thang máy.

Vừa vào thang máy, cô bất ngờ khi thấy nội thất bên trong trang trí như khách sạn cao cấp, đá hoa cương ghép gỗ, tay vịn inox chạm khắc, sàn cũng bằng đá cẩm thạch.

Cô chớp mắt, cảm thấy mình có vẻ chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Ra khỏi thang máy, cô liếc nhìn xung quanh, mỗi tầng hai thang máy bốn căn, thêm tầng 36, tòa nhà này đông dân thật, quả là thành phố hạng nhất.

Hà Thiên bấm mật mã mở cửa, đặt chìa khóa xe xuống, lấy cho cô một đôi dép: "Vào đi, ngồi tự nhiên."

Trần Tinh cười lịch sự, cẩn thận đẩy vali vào nhà.

Vừa vào cửa, cô đã bị thu hút bởi một chồng hộp bưu kiện lớn ở lối đi.

Hà Thiên giải thích: "Của bạn cùng phòng."

Trần Tinh gật đầu, một bức tường ở hành lang được ốp gỗ mềm, dán rất nhiều ảnh.

Cô lướt nhanh qua một cách lịch sự, nhiều tấm là ảnh chụp thân thiết của hai cô gái, một là Hà Thiên, còn lại là một cô gái xinh đẹp như ngôi sao, chắc hẳn là bạn cùng phòng.

"Bạn chị đẹp quá!" Trần Tinh thán phục, "Mặt cô ấy nhỏ thế..."

Hà Thiên nở nụ cười, nói với cô: "Ừ! Đợi cô ấy về, chị giới thiệu cho em, người thật còn đẹp hơn."

Trần Tinh hỏi: "Cô ấy tên gì vậy?"

Hà Thiên: "Phương Nhược Nghiên."

Trần Tinh: "Đúng là cái tên hợp với mỹ nhân."

Hà Thiên cười, như thể Trần Tinh khen chính cô vậy.

Trần Tinh thấy nụ cười đó hơi kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở đâu.

Hà Thiên dẫn cô tham quan căn hộ. Cô mới phát hiện, căn hộ này không phải hai phòng một phòng khách, mà là ba phòng, hai phòng được thông thành một phòng ngủ chính lớn, có tủ quần áo, bàn trang điểm, và một chiếc giường rộng khoảng hai mét.

Cô chỉ liếc nhìn từ cửa, rồi vô thức bước đi.

Phòng Trần Tinh ở tạm là phòng nhỏ, thường dùng làm phòng đọc sách, bàn học và giường một mét hai liền nhau, xung quanh để một số đồ linh tinh.

Căn hộ theo phong cách Bắc Âu, sạch sẽ gọn gàng, vẫn có dấu vết sinh hoạt, trông rất ấm cúng.

Trần Tinh hơi động lòng: "Tiền thuê ở đây một tháng bao nhiêu vậy?"

"Căn này 80 mét, thuê bốn ngàn tệ."

Cô giật mình: "Đắt thế?"

Hà Thiên bất lực: "Đây là Bằng Thành mà, đây còn là ngoài khu trung tâm, trong khu trung tâm chắc gấp đôi."

Trần Tinh lè lưỡi, ấp úng: "Vậy em sao thuê nổi..."

Hà Thiên nói: "Thực ra có thể thuê chung với giáo viên khác, hai người chia sẽ rẻ hơn, khu này cũng có căn nhỏ hơn, 65 mét, hai phòng."

Trần Tinh vẫn do dự.

"Em nghỉ ngơi đi, muốn uống gì thì trong tủ lạnh có." Hà Thiên nhìn điện thoại, " Chị phải gọi điện đã."

"Ừm, được."

Trần Tinh nhìn Hà Thiên vào phòng chính, đóng cửa lại, cô cũng khép cửa phòng nhẹ nhàng, vali kéo vào, căn phòng nhỏ càng chật chội hơn.

Cô ngồi xuống giường, ngửi mùi thơm nhẹ từ ga giường, thở dài nhẹ nhõm. Cảm giác như xâm nhập vào lãnh địa riêng của người khác, cô không quen, cũng không thoải mái.

Chỉ là tạm thời thôi, cô sẽ sớm có không gian riêng, lại phải làm phiền Hà Thiên, không sao không sao, cô tự an ủi mình, may là bạn cùng phòng cô ấy không có nhà, không thì cô sẽ càng áy náy hơn.

Cô lấy từ vali ra một bộ đồ ở nhà khác, vào nhà tắm thay, không biết xử lý thế nào với bộ quần áo đẫm mồ hôi vừa thay, đành mang về phòng, lục trong vali mấy túi đựng đồ, bỏ vào.

May mà chuẩn bị đủ, cô thư giãn nằm lên giường, cả ngày bôn ba, mệt mỏi khó tả, cô thả lỏng chân tay, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng, cảm xúc vừa kìm nén lại trào ra.

Hà Thiên chỉ hơn cô ba tuổi, giờ đã mua xe, thuê được nhà đắt đỏ, lại là giáo viên biên chế ở Bằng Thành. So sánh ra, cô dường như chưa làm được gì.

Cô co người lại, ánh mắt nhìn về phía vali mở toang trên sàn, túi lớn túi nhỏ chất đống, lộn xộn, hiện lên vẻ hơi chật vật.

"Sống nhờ nhà người."

Mấy chữ này bất chợt hiện lên trong đầu cô.

Đã lâu không có cảm giác này rồi.

Ánh mắt dịch chuyển, nhìn về chiếc điện thoại.

WeChat trong điện thoại.

Tạ Thanh Lê trong WeChat.

Trong ký ức, sư tỷ năm đó đột ngột rời Trung Quốc sang Singapore, đêm đầu tiên trong gia đình mới của mẹ cô, có thể tưởng tượng khó khăn thế nào!

Trần Tinh nhắm mắt lại, tay ôm lấy ngực, ôm lấy nỗi chua xót bất ngờ.

Nỗi chua xót năm xưa, lúc này, của cả hai người hòa làm một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro