Chương 50: Sao tôi lại nghĩ Ngụy Tịnh là kẻ thứ ba?
Nghiêm Liệt bị chiếc bánh kem kia hấp dẫn 0.1 giây, nhưng lúc sau, cô cảm giác được một nụ hôn nồng nhiệt đượm hơi cồn.
Ngụy Tịnh câu lấy cổ cô, nhiệt tình mà hôn cô, triền miên mà hôn cô, như thể không muốn giữ lại đường sống mà câu dẫn cô.
Nghiêm Liệt vượt qua vài giây sững sờ, nhiệt tình trong cơ thể bỗng nhiên bùng nổ. Cô cùng Ngụy Tịnh ở trên sô pha liều chết dây dưa, cũng phân không rõ rốt cuộc là hôn môi hay là gặm cắn, này đối với Nghiêm Liệt mà nói là lần đầu tiên chân chính hôn môi, cô cũng không có bất luận kỹ thuật gì, cô chỉ có dục vọng mãnh liệt muốn cùng Ngụy Tịnh hòa hợp nhất thể cùng vô hạn xúc động.
Nghiêm Liệt cảm thấy cơ thể mình nóng bừng bừng, Ngụy Tịnh chủ động làm cô có xúc động muốn cởi bỏ quần áo.
Ngụy Tịnh cắn môi cô, lưỡi lướt qua hàm răng. Nghiêm Liệt ngậm lấy lưỡi em, đôi môi đè ở trên môi Ngụy Tịnh, nghiêng đi mặt làm hai người hôn càng thêm thâm nhập.
Nghiêm Liệt dựa vào bản năng dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Ngụy Tịnh, thỉnh thoảng lại hướng lên trên đè ép. Ngụy Tịnh bị cô xoa đến thở không nổi, thường thường từ yết hầu chỗ sâu trong truyền ra vài tiếng rên nhỏ. Ngụy Tịnh rất đè nén, nhưng cơ thể đang hưởng thụ vui sướng lại là rất khó che giấu. Nghiêm Liệt từ lúc đầu bị động chậm rãi biến thành chủ động, vốn là đang ở phía trên càng thuận tiện cô vuốt ve cơ thể Ngụy Tịnh.
Tay cô đã len vào dưới chiếc áo thun polo xanh nhạt, mùi rượu vang hòa cùng bánh kem bay vào khứu giác, cô cảm thấy vừa ngọt vừa chát. Khi lòng bàn tay lần đầu tiên chạm đến da thịt một người con gái khác, cảm giác kinh ngạc đánh tới làm cô hoảng thần. Tuy rằng ngày thường tắm rửa cô vốn rất quen thuộc với cơ thể của mình, lần này chạm đến một cơ thể nữ khác lại là cảm xúc hoàn toàn bất đồng.
Thật mềm mại lại cũng thật đàn hồi, cùng với xúc cảm nóng bỏng, hoàn toàn không giống với bất cứ thứ gì cô từng chạm đến, thoải mái đến khó có thể miêu tả... Bàn tay Nghiêm Liệt dán ở vòng eo Ngụy Tịnh, ngón tay kéo lên vạt áo của Ngụy Tịnh, làm lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng muốt.
Cả người như bị hơi cồn bao phủ, Nghiêm Liệt cảm thấy dây thần kinh trong đầu đang bành trướng, tựa hồ như muốn lên tăng xông.
Cô tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, đừng vội vàng xâm phạm đến nơi riêng tư của Ngụy Tịnh như vậy, chính là... Nhìn Ngụy Tịnh dưới thân mình, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt long lanh ngậm nước, đôi môi bởi vì vừa rồi kịch liệt hôn mà ửng đỏ, bầu ngực nhỏ nhắn còn bởi vì vừa mới thân thiết mà không ngừng phập phồng. Em nhìn Nghiêm Liệt, hết sức chăm chú, biểu cảm trên mặt có nét khiến người xót xa... Loại hình ảnh này quá mức kích thích, kích thích Nghiêm Liệt không thể cam nguyện bỏ qua như vậy, càng muốn tiến thêm một bước làm cái gì đó với em.
Ngón tay thon dài chạm vào nội y Ngụy Tịnh, khẽ nhàng chen vào bên dưới áo lót xanh nhạt, Ngụy Tịnh hít vào một hơi, hơi nâng eo, toàn bộ thân mình ưỡn lên.
Nghiêm Liệt đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trong, Ngụy Tịnh hoãn ra khẩu khí này, cắn khẩn môi.
Nghiêm Liệt cảm giác được Ngụy Tịnh cơ thể đang run rẩy, cũng cảm giác bản thân cơ thể nơi nào đó trở nên ẩm ướt, loại cảm giác này làm cô tương đương ngượng ngùng, lại cảm giác được càng thêm hư không, muốn đem bản thân lấp đầy.
Mở ra nội y, Nghiêm Liệt trực tiếp chạm đến mềm mại địa phương Ngụy Tịnh, điểm nhỏ nào đó đã cứng lên. Cô nhẹ nhàng đụng vào, Ngụy Tịnh nhịn không được hừ ra tiếng, run rẩy đến lợi hại hơn.
Nghiêm Liệt nhẹ cắn cổ Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh phối hợp động tác của cô nghiêng đầu sang. Nghiêm Liệt trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn tức giận, hạ khẩu hơi nặng, nhưng Ngụy Tịnh lại không có chút phản kháng giãy giụa nào.
Dưới thân người ngoan ngoãn đến mức làm Nghiêm Liệt xìu xuống, không cách nào muốn đi thương tổn em, chậm rãi hôn lên trên, hôn đến bên tai Ngụy Tịnh, cuối cùng ngậm lấy vành tai em.
Nghiêm Liệt mút một cái, Ngụy Tịnh đột nhiên khẽ kêu: "Nghiêm Liệt ——"
"Hả?"
Nghiêm Liệt như mới tỉnh cơn mê, tóc tai rối bời nâng người dậy, không biết làm sao mà nhìn Ngụy Tịnh.
"Làm em không thoải mái sao?"
Bị đột nhiên kêu dừng, không khí hoàn toàn bị phá hư, Nghiêm Liệt cũng đã không còn ý niệm tiếp tục. Nhưng tay cô còn lưu lại trong quần áo Ngụy Tịnh, hiện nay chỉ có thể xấu hổ mà rút ra.
"Không phải, chỉ là tôi có chút......" Ngụy Tịnh ngồi dậy, đầu tóc rất là hỗn độn, bàn tay đưa vào trong sửa lại nội y. Toàn bộ quá trình em không dám nhìn Nghiêm Liệt một cái.
"Không thoải mái như thế nào?" Nghiêm Liệt nhìn động tác sửa sửa nội y của Ngụy Tịnh nhất thời vô cùng áy náy, cô muốn đi ôm Ngụy Tịnh một cái, nhưng Ngụy Tịnh đã từ trên sô pha đi xuống.
"Em đi đâu?"
Ngụy Tịnh bước nhanh: "Phòng vệ sinh." Em nói.
Nghiêm Liệt đi đến phòng vệ sinh, Ngụy Tịnh đóng cửa ở bên trong. Nghiêm Liệt lỗ tai dán ở cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nôn rất khẽ. Cô cảm thấy thực châm chọc, vì sao Ngụy Tịnh lại nôn, uống cũng không nhiều... Chẳng lẽ vì hôn mình mà muốn nôn sao? Nghiêm Liệt buồn bã, mình làm em ấy buồn nôn thế sao...
Cửa phòng vệ sinh không có khóa trái, Nghiêm Liệt có thể đẩy cửa đi vào, nhưng cô vẫn là không tiến vào, chỉ ở bên ngoài lo lắng.
Qua mười lăm phút Ngụy Tịnh mới đi ra, dựa vào ở cạnh cửa tắt đèn.
"Nôn được không?" Nghiêm Liệt vuốt ve gương mặt Ngụy Tịnh, gương mặt ửng đỏ lúc nãy hiện tại lại trắng bệch như giấy.
Ngụy Tịnh lắc đầu: "Không nôn được."
"Làm sao bây giờ? Em có khó chịu không?"
Ngụy Tịnh xem Nghiêm Liệt mày nhăn thành một đống, cảm thấy buồn cười, ngón tay nhẹ xoa giữa hai mày cô: "Cũng không việc gì, tôi thường bị như vậy, không sao cả, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Thường xuyên như vậy? Vì sao?" Nghiêm Liệt lại không có bởi vì Ngụy Tịnh tươi cười mà từ bỏ đề tài này.
Ngụy Tịnh lôi kéo tay Nghiêm Liệt, cúi đầu, thanh âm đều như muỗi kêu: "Nghiêm Liệt, tôi tạm thời không muốn nói chuyện này, có được không?"
"Ừm... Nếu em không muốn nói thì thôi. Em không thoải mái, chúng ta đi ngủ đi." Nghiêm Liệt ôm eo Ngụy Tịnh, muốn cho em dựa vào trên người mình.
"Tôi về nhà ngủ." Ngụy Tịnh đứng thẳng, tách ra khỏi người Nghiêm Liệt.
"Vì sao còn phải về nhà ngủ? Em......" Nghiêm Liệt vốn dĩ muốn nói vừa rồi không phải em đều cùng tôi thân mật như vậy, nhưng nhìn gương mặt ngây ngô của Ngụy Tịnh, rồi lại không đành lòng nói trắng trợn như thế, vì thế sửa miệng, "Nhà em cửa sổ hỏng rồi, hơn nữa lỡ kẻ phá hoại kia đến quấy rối em làm sao, ban ngày tôi còn phải đi cùng em về lấy đồ đó thôi? Đêm nay em ngủ lại đây đi. Cùng lắm thì...... tôi ngủ sô pha."
"Không sao cả, Nghiêm Liệt." Ngụy Tịnh rốt cuộc cười, nâng lên cánh tay vuốt mái tóc dài của Nghiêm Liệt, "Tôi là không nghĩ chúng ta phát triển nhanh đến vậy, đương nhiên tôi cũng sẽ không muốn để chị ngủ sô pha. Cho nên tôi về nhà thì tốt hơn. Không sao cả, tôi không bị bệnh, cho dù có kẻ phá hoại tới tôi cũng có thể ứng phó."
Nghiêm Liệt nói nửa ngày Ngụy Tịnh cũng vẫn kiên quyết phải đi về, Nghiêm Liệt bó tay đành phải đi cùng em xuống lầu.
Ngụy Tịnh vừa rồi còn nôn, Nghiêm Liệt sợ em ấy không thoải mái liền vẫn luôn nắm tay em, Ngụy Tịnh cũng không có bỏ ra.
Đêm khuya thang máy chỉ có hai người các cô, không khí an tĩnh không nói lời nào làm Nghiêm Liệt có thể ngẫm nghĩ ý nghĩa hành động của Ngụy Tịnh. Tỷ như, em ấy chủ động hôn môi, tỷ như em ấy nói "Tôi là không nghĩ chúng ta phát triển nhanh đến vậy"......
Nghiêm Liệt nghĩ tới ngàn vạn khả năng có thể tới gần Ngụy Tịnh, nhưng trong vô vàn khả năng đó lại không có loại khả năng Ngụy Tịnh chủ động trước. Cô vẫn luôn nghĩ bản thân là đang chủ động theo đuổi Ngụy Tịnh, là bản thân mặt dày đơn phương thích người khác trong lòng, cô thậm chí cảm thấy khả năng cả đời đều sẽ không được đến phản hồi. Xem tính cách âm trầm của Ngụy Tịnh, hỉ nộ ai nhạc rất ít khi bộc lộ ra ngoài, Nghiêm Liệt gặp qua không ít người, cũng thường xuyên đi đoán tâm lý đối phương, nhưng cô gái như Ngụy Tịnh làm cô không thể không thừa nhận, bản thân có chút đoán không ra.
Đặc biệt là trải qua đêm nay, càng thêm làm Nghiêm Liệt mất đi phương hướng.
Như vậy, Ngụy Tịnh ý tứ là, các cô có thể bắt đầu rồi?
Chính là Đinh Ấu Lôi trong lòng em ấy thì làm sao bây giờ? Kỳ thật căn bản là em ấy không có biện pháp quên đi người đã chôn sâu trong lòng kia, đúng không?
Một khi tiến vào nội tâm Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt cảm thấy bản thân đều bắt đầu ngượng ngùng, cô có chút hối hận màn thân thiết đêm nay, nếu không như vậy, khả năng cô sẽ vẫn luôn ôm tâm tình tuyệt vọng mà ngóng chờ Ngụy Tịnh. Nhưng kể từ lúc đó...... cô sẽ khát vọng càng nhiều hơn, trở nên càng thêm tham luyến, dục vọng kia sẽ càng lúc càng lớn, Nghiêm Liệt không biết bản thân đến cuối cùng, còn có thể nho nhã lễ độ ngoan ngoãn nghe lời Ngụy Tịnh như thế này hay không.
Vài bước đường liền đi tới trước nhà Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh nói em tự đi vào là được rồi, Nghiêm Liệt không chịu, nói muốn cùng em.
Ngụy Tịnh cười nói: "Chẳng lẽ còn muốn mượn áo ngủ của tôi, quần bé của tôi? Không có việc gì đâu Nghiêm Liệt, không cần lo lắng, có việc gì tôi sẽ gọi cho chị, được không?"
Nghiêm Liệt không hiểu Ngụy Tịnh vì sao muốn kiên trì về nhà như vậy, nhưng cô vẫn cần tôn trọng lựa chọn của đối phương.
"Vậy, ngủ ngon, có chuyện gì phải gọi cho tôi." Nghiêm Liệt đành đầu hàng, "Trễ mấy cũng không sao." Cô dặn dò.
"Ừm." Ngụy Tịnh yên lặng nhìn Nghiêm Liệt trong chốc lát, chậm rãi xoay người rời đi.
Chỉ là quay người lại, cô ấy liền thấy có một người đứng ở cửa ngôi nhà kia.
Thân hình gầy gầy, mái tóc ngắn như xưa...... Người kia là......
"Chị Nhược Khê?" Ngụy Tịnh không nghĩ tới đã trễ thế này, Vương Nhược Khê sẽ xuất hiện ở chỗ này.
...
"Hả? Cô gái tóc ngắn kia xuất hiện tại thời điểm mấu chốt như vậy, sau đó thì sao?" Chu Mật cũng không biết đói bụng đã bao lâu, từ lúc ngồi xuống trước mặt Nghiêm Liệt liền vẫn luôn ăn ăn ăn, một nồi thịt cá rau dưa nóng hổi đều sắp bị cô ấy ăn sạch, khóe miệng còn lộ ra một cọng rau xanh, bộ dạng như thể ma đói lâu năm.
Nghiêm Liệt nhìn thoáng qua Hứa Tranh ngồi một bên ngoan ngoãn không nói một lời, nói: "Thì ra người kia chính là Vương Nhược Khê trước em ấy có nhắc qua, là bạn thân của người bạn gái đã qua đời của em ấy...... Tôi đoán cô gái này chính là cái người ngoại tình với bạn gái của Ngụy Tịnh."
"Cái gì cái gì? Tiểu tam hơn nửa đêm đi tìm chính thất? Đây là chuyện gì chứ? Nghe rối não dữ dị!" Chu Mật đối với loại chuyện này cảm thấy rất hứng thú.
"Người thứ ba sao......" Nghiêm Liệt ngẩng ngẩng đầu, như là không muốn thừa nhận rồi lại không thể không thừa nhận mà nói, "Sao tôi cứ cảm thấy, Ngụy Tịnh mới là người thứ ba a."
"...... Hả? Cậu không phải đang cạnh tranh với tình cũ đã mất nhớ mãi không quên của Ngụy Tịnh sao? Như thế nào cô ấy lại là tiểu tam!" Chu Mật trừng lớn đôi mắt.
"Haiz, cô Đinh kia cùng cô Vương đó hình như là thanh mai trúc mã, Đinh theo đuổi Vương hồi lâu không kết quả, cuối cùng mới tìm lui mà quay sang quen Ngụy Tịnh."
Lúc nói ra lời này, tâm tình Nghiêm Liệt suy sụp, giống như chính bản thân là người thế thân kia.
---
Bài hát cho Nghiêm Liệt:
"Tình yêu của tôi, cùng em ấy, không có liên quan."
https://youtu.be/urjRUdZuT50?si=oAWOP2ofCpTNJncF
R thầm thì: tốc độ edit 9 tháng 1 chương, thật sự ba chấm ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro