Chương 22: Muốn nhờ cháu tụng sách sấm của Lữ gia
Ổ Dẫn Ngọc mỉm cười không lên tiếng.
Dựa vào vài lần gặp Ngư Trạch Chi, trong lòng nàng cảm thấy nội tâm người này rất phức tạp, là kiểu người hai mặt trong ngoài không đồng nhất, không biết rốt cuộc đang có ý đồ xấu gì.
Tài xế ngồi trong xe, thấy Ổ Dẫn Ngọc sắp lên chiếc xe khác nên vội gọi một tiếng: "Tiểu thư?"
Ổ Dẫn Ngọc quay đầu nói: "Anh về trước đi, hôm nay làm anh tốn công đợi rồi."
"Cô nói gì vậy chứ." Tài xế đã lái xe cho Ổ gia mười mấy năm, cũng coi như nhìn Ổ Dẫn Ngọc lớn lên, anh ta chỉ tay về phía đường lớn, nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Ổ Dẫn Ngọc vẫy tay chào, sau khi lên xe nàng mới phát hiện ở ghế sau còn có một cô bé.
Cô bé khoảng 6 tuổi, mái tóc hơi ngả vàng, tay chân khá gầy, trông có vẻ suy dinh dưỡng. Em ấy đang nhút nhát sợ sệt ôm chặt con thỏ thú bông.
Đây có lẽ là đứa con gái út của Ngư Hưởng Qua và Ngụy Lưu Hạnh, cũng là em gái Ngư Tố Hạm của Ngư Trạch Chi.
Ngư Trạch Chi ở bên ngoài đóng cửa xe cho Ổ Dẫn Ngọc rồi ngồi vào ghế lái, nàng ấy quay đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Tố Hạm, chào chị đi."
Ngư Tố Hạm giật mình, đôi mắt trong veo run rẩy chuyển động, ôm chặt con thỏ trong lòng hơn, mãi sau mới nhìn Ổ Dẫn Ngọc gọi một tiếng "chị", giọng nói rất nhỏ gần như thì thầm.
Chào xong, có vẻ sợ bị trách cứ, em ấy liếc nhìn Ngư Trạch Chi rồi lại chào to hơn một lần nữa.
"Ừm, ngoan lắm." Ổ Dẫn Ngọc sao có thể làm khó trẻ con, huống hồ cô bé này rất đáng yêu, nàng nhẹ nhàng nói: "Chênh lệch tuổi tác như vậy gọi là dì cũng được."
"Sai vai vế." Ngư Trạch Chi xoay tay lái, chạy xe ra ngoài.
Ổ Dẫn Ngọc cười, hơi nheo mắt lại trêu chọc: "Xem ra không chiếm được lợi thế rồi."
Ngư Trạch Chi cũng cười, nhưng nụ cười nhạt có phần lạnh lùng khó gần.
Một lúc sau, Ổ Dẫn Ngọc mới phát hiện chiếc xe không đi về hướng Ổ gia mà đi theo hướng ngược lại. Nàng khoanh tay, nhướng mày hỏi: "Sếp Ngư muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đi đến Lữ gia, cô ở bệnh viện không xem điện thoại đúng không." Ngư Trạch Chi nhìn thẳng phía trước, nói tiếp: "Lữ lão đã gọi điện cho cô."
Ổ Dẫn Ngọc lấy điện thoại ở trong túi ra, bây giờ nàng mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.
"Lữ gia đang chuẩn bị nghi thức, đợi đến khi mặt trời xuống núi thì sẽ bắt đầu." Ngư Trạch Chi nói.
Nghi thức, chính là việc Lữ gia nhờ người ngoài đến nhảy Mao Sơn để gọi hồn Lữ Tam Thắng về.
Nhưng vì biết rõ Lữ gia đang chuẩn bị nghi thức, Ổ Dẫn Ngọc càng thấy khó hiểu với hành động của Ngư Trạch Chi.
Chuyện gọi hồn từ trước đến nay đều âm tà, thế mà Ngư Trạch Chi lại đưa Ngư Tố Hạm đi theo, thể chất của trẻ con không bằng người lớn, nếu bị dọa sợ trong lúc xem nghi thức e rằng sẽ sinh bệnh nặng một thời gian.
Ổ Dẫn Ngọc hỏi ẩn ý: "Sếp Ngư biết nghi thức đó sao?"
"Có nghe nói qua."
Ổ Dẫn Ngọc lấy hộp thuốc lá sợi ra, bật nắp lên rồi đóng lại làm vang lên tiếng lạch cạch, nàng nói tiếp: "Nếu để người khác nhìn thấy, họ sẽ nghĩ rằng ngài không yêu thương em gái của mình đó. Một đứa trẻ nhỏ thế này mà ngài vẫn đưa đi theo sao."
Không ngờ Ngư Trạch Chi trả lời một cách rất hợp lý: "Về sau Tố Hạm phải làm gia chủ Ngư gia, đương nhiên phải tiếp xúc với những việc này từ nhỏ."
Ổ Dẫn Ngọc thầm nghĩ, thúc ép sớm như vậy cũng không phải cách. Nàng chậc nhẹ một tiếng, nói đùa: "Gấp gáp đến mức không thể chờ em ấy lớn thêm vài tuổi sao?"
"Đợi nữa sẽ không còn kịp." Ngư Trạch Chi lãnh đạm đáp.
Câu này thật khó hiểu, làm gì mà kịp hay không kịp, chuyện này phải dựa vào thiên phú, nếu không có thiên phú thì nỗ lực thế nào cũng chỉ uổng phí.
Huống hồ Ngư Trạch Chi mới hai mươi mấy tuổi, thân thể nhìn cũng khỏe mạnh, đâu phải là người bảy tám chục tuổi nóng lòng muốn truyền thừa.
"Hóa ra sếp ngư cũng là người nóng vội." Ổ Dẫn Ngọc chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.
"Chẳng qua là muốn chuẩn bị vẹn toàn thôi." Ngư Trạch Chi nhàn nhạt giải thích.
Ngư Tố Hạm ôm chặt con thỏ, vẻ mặt ngây thơ tựa hồ không hiểu hai chị đang nói gì. Có lẽ cô bé vẫn chưa thoát khỏi nỗi buồn và hoang mang sau khi mất đi ba mẹ, nên rất trầm mặc ít nói.
Ổ Dẫn Ngọc gác một chân lên, ung dung nhìn phía trước nói, "Từ khi sếp Ngư trở về Duệ Thành, dường như tâm tư của ngài đều đặt ở chỗ tôi, hay tôi cũng là một trong những sự chuẩn bị của sếp Ngư?"
"Tự coi nhẹ mình vậy sao?" Ngư Trạch Chi lãnh đạm nói đùa.
"Ai bảo ngài cứ để ý tôi, tôi đây chưa từng bị ai để ý đến thế." Ổ Dẫn Ngọc nói nhỏ.
Ngư Trạch Chi nhanh chóng liếc nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: "Thật không?"
Ổ Dẫn Ngọc bật cười đến bả vai run lên, "Ngài tin thật sao?"
Ngư Trạch Chi dời ánh mắt, đổi chủ đề khác: "Không phải cô có việc gì muốn nói với tôi sao?"
Ổ Dẫn Ngọc ngồi thẳng người lên, nói úp mở: "Bức ảnh tối hôm qua tôi chụp đã thay đổi, chiếc giường sắt trong phòng chứa đồ biến mất rồi. Sếp Ngư cũng đã nhìn thấy bức ảnh đó, như vậy chắc chắn không thể là do ảo giác của tôi được, chỉ có thể là có người cố tình làm điều ấy."
"Cô cảm thấy tại sao đối phương lại làm vậy?" Sắc mặt Ngư Trạch Chi không thay đổi.
"Là muốn đe dọa sao." Ổ Dẫn Ngọc chọn lời giải thích mà chính mình cũng không quá đồng tình, nàng cố ý nói: "Biết đâu là người phụ nữ 23 năm trước kia quay trở về."
Từ "quay trở về" này rõ ràng đã biến người phụ nữ kia trở thành phần tử xấu xa.
"Không phải không có khả năng." Ngư Trạch Chi đáp.
Ổ Dẫn Ngọc không nói thêm gì nữa, dù sao trên xe còn có trẻ con.
Lần này Lữ gia mời rất nhiều người của Ngũ Môn đến xem nghi thức. Nếu Lữ Tam Thắng tỉnh dậy thì phải xin bách gia mễ* ngay tại chỗ, hôm sau còn phải nấu một bàn cơm lớn và mời các nhà khác đến ăn.
(*Bách gia mễ 百家米: một phong tục dân gian truyền thống bắt nguồn từ thời nhà Tống. Gia đình có trẻ nhỏ ốm yếu thì cha mẹ sẽ đến từng nhà trong khu phố hoặc làng xóm để xin ít gạo. Họ tin rằng bằng cách thu thập gạo từ 100 nhà, họ có thể mượn phúc khí và sức mạnh của cộng đồng để xua đuổi tà ma, bệnh tật, bảo vệ con mình khỏe mạnh trưởng thành.)
Nhưng những điều này đều là chuyện sau đó, liệu có thành công hay không vẫn chưa biết được. Ổ Dẫn Ngọc có linh cảm, việc liên quan đến mực khí kia nhiều khả năng là sẽ không tìm về được.
Ngư Trạch Chi dừng xe ở ngoài cửa Lữ gia, chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang.
Nghe tiếng pháo vang, Ngư Tố Hạm liền co rúm người lại, dùng con thỏ che tai trái còn giơ tay che tai phải, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngư Hưởng Qua và Ngụy Lưu Hạnh qua đời vì tai nạn xe cộ, khi đưa tiễn linh hồn của họ nhất định phải làm pháp sự. Những thứ như pháo, hương nến, tiền giấy đều không thể thiếu, nên việc Ngư Tố Hạm sợ hãi tiếng pháo là điều dễ hiểu.
Chờ pháo ngừng nổ Ổ Dẫn Ngọc mới mở cửa xe ra, nàng giơ tay phất phất trước mặt, bị khói pháo làm cho ho khan vài tiếng.
Cô bé trong xe sợ sệt nhìn nàng, không dám cử động một chút nào.
Thấy vậy, Ổ Dẫn Ngọc đưa tay ra với em ấy, "Tố Hạm, đến đây nào."
Ngư Tố Hạm do dự di chuyển, nghe tiếng Ngư Trạch Chi gọi mình mới ôm con thỏ chậm rì rì bước xuống xe, nép sát vào bên cạnh Ngư Trạch Chi.
Ổ Dẫn Ngọc uổng công đưa tay nhưng nàng không cảm thấy xấu hổ, dù sao nàng với cô bé này cũng không thân thiết.
Ngoài cửa có người đứng phát bao lì xì. Dù sao đây cũng là việc trừ tà, mời người khác đến nghĩa là muốn mượn vận của người ta, có mượn có trả, cho nên phải phát bao lì xì.
Ổ Dẫn Ngọc nhận bao lì xì, vừa bước qua ngưỡng cửa đi vào Lữ gia đã nhìn thấy Lữ lão đang ngồi ngoài sảnh.
Chỉ trong một đêm, Lữ Đông Thanh đã tiều tụy hơn nhiều. Con trai và con dâu đang tiếp đón khách khứa, một mình ông ấy ngồi lẻ loi. Ông ấy uống một ngụm trà rồi ho dữ dội.
Sảnh trước sân lập bàn thờ, xung quanh cắm rất nhiều cây cờ, bốn góc sân thắp 36 ngọn đèn, mang ý nghĩa thông xuống âm giới.
Ổ Dẫn Ngọc nhìn thấy Lữ lão, hiển nhiên phải đến gần chào hỏi một chút, nhưng vừa định đi đến thì di động của nàng đột nhiên vang lên, người gọi là Ổ Vãn Nghênh.
Nàng nhìn quanh mà không thấy bóng dáng Ổ Vãn Nghênh đâu, cũng không biết anh ấy có tới hay không, nàng tiếp điện thoại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Dì giúp việc nói cửa phòng của em bị khóa." Ổ Vãn Nghênh nói.
Ổ Dẫn Ngọc chợt căng thẳng, vội vàng bảo: "Đừng để dì ấy đi vào, là em khóa cửa đấy."
"Dì ấy biết, chỉ muốn báo cho em một tiếng thôi, phòng của em chưa được quét dọn." Ổ Vãn Nghênh giải thích.
Ổ Dẫn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thấy Ngư Trạch Chi đã đưa Ngư Tố Hạm tới gặp Lữ lão, nàng đứng ngoài mái hiên một lúc, nói: "Anh cũng đừng đụng vào cửa phòng của em, em gặp một số chuyện, tối về sẽ nói với anh sau."
"Biết rồi."
"Lữ gia làm nghi thức gọi hồn, anh không tới xem sao?" Ổ Dẫn Ngọc hỏi.
"Còn công việc chưa xử lý xong, bên kia có em là đủ rồi." Giọng nói Ổ Vãn Nghênh mệt mỏi.
Ổ Dẫn Ngọc trả lời một tiếng "được" rồi cúp điện thoại, thấy Ngư Trạch Chi đã chào hỏi xong, lúc này nàng mới đi vào trong sân.
Lữ lão vẫy tay với nàng, thậm chí còn đứng dậy, thái độ đối đãi khác hẳn với người khác.
Ổ Dẫn Ngọc sửng sốt, vội vàng giơ tay đỡ lấy ông ấy, chậm rãi nói: "Ngài đứng lên làm gì, ngài cứ ngồi đi ạ."
Đến lúc lớn tuổi, con người sẽ sợ lạnh hơn khi còn trẻ, nàng đã mặc sườn xám tay dài, Lữ lão còn mặc nguyên bộ áo dài quần dài.
Cách lớp vải dệt không quá dày, nàng cảm nhận được Lữ Đông Thanh dạo này gầy hơn trước. Mái tóc bạc nhiều thêm, nếp nhăn trên mặt gia tăng, nỗi ưu sầu trong đáy mắt cũng lộ rõ.
"Dẫn Ngọc." Giọng nói Lữ lão yếu ớt: "Lần này, ta muốn nhờ cháu đến tụng đọc sách sấm của Lữ gia."
Trước kia các nhà đều có sách sấm này, nó được lưu truyền từ xưa tới nay, hình vẽ và văn tự trong sách có thể dự đoán ra điềm tốt hay xấu. Tuy nhiên về sau, mấy nhà khác cho rằng dùng sách sấm để tiên đoán là không đủ chính xác và linh nghiệm, nên hiện tại chỉ còn mỗi Lữ gia tiếp tục sử dụng.
Ổ Dẫn Ngọc im lặng trong chốc lát, nàng khéo léo trả lời: "Lữ lão, việc này không thích hợp."
Lữ lão thở dài: "Thân thể của ta có bệnh, hiện tại không thể làm mấy chuyện đó, nhưng thật sự cả thế hệ mới của Lữ gia đều không tìm ra một ai quen thuộc sách sấm, ta......"
"Cháu cũng không quen thuộc sách sấm của Lữ gia mà." Ổ Dẫn Ngọc uyển chuyển từ chối, còn lặng lẽ liếc nhìn về phía Ngư Trạch Chi đang ở bên kia, nói: "Không bằng thế này, cháu thử hỏi người khác giúp ngài được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro