Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thứ nhất - Chương 5

Chương 5
"Cô ấy nói sẽ đích thân xuống lầu đón chúng ta."

Trong câu lạc bộ Red, ngồi trước cửa sổ lớn ở tầng thượng, Dụ Bạch đang xem một đoạn video trên máy tính, đó là video về vụ án giết người thứ ba đã bị quản trị mạng gỡ xuống sau khi lên hot search ngày hôm qua. Video rõ ràng đã được chỉnh sửa sắc nét, không mờ như những gì thấy trên hot search, mọi thứ đẫm máu đều hiện lên một cách rùng rợn, đoạn video ba phút mà Dụ Bạch không biết đã xem bao nhiêu lần.

Bruhhh-

Điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên, Dụ Bạch nhìn thấy trên màn hình là một số điện thoại lạ, nàng nhíu mày do dự một chút, nhưng vẫn nhấn nút nghe.

Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên: "Xin chào, Dụ tiểu thư, tôi là Chu Huy, bây giờ đang ở trước cửa Red, cần gặp cô để tìm hiểu một số chuyện, có tiện không?"

Dụ Bạch dừng lại vài giây, khóe miệng giương lên một độ cong: "Tất nhiên là tiện, cảnh sát Chu đã đến tận cửa nhà rồi, nếu nói không tiện thì người khác sẽ nói tôi không thân thiện... Cô chờ một chút, tôi sẽ xuống đón cô."

Chu Huy: "Cô không cần..."

Tít tít tít-

Chu Huy: "..."

"Cô ấy nói gì?" Hàn Úy ở bên cạnh hỏi.

Chu Huy nở một nụ cười bí ẩn về phía Hàn Úy, "Cô ấy nói sẽ đích thân xuống lầu đón chúng ta."

Chu Huy bây giờ cũng không rõ Dụ Bạch là người như thế nào, chỉ có thể đối phó theo kiểu tùy cơ ứng biến.

Mười phút sau, Dụ Bạch từ trong đi ra, mặc bộ âu phục được cắt may tinh xảo, nói vài câu với vệ sĩ bên cạnh, đứng lại ở cửa ra vào chào Chu Huy và Hàn Úy, ngoắc tay gọi họ vào.

Hàn Úy đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian hơn hai năm trước ở trường Đại học Cảnh sát tỉnh.

...

"Ôi, cô có biết cô thể hiện tình cảm công khai như vậy khiến bao nhiêu chàng trai khác tan nát cõi lòng không?" Khi ở trường, Hàn Úy thấy một bó hoa hồng lớn trên bàn làm việc của Dụ Bạch, đã kêu lên một cách khoa trương.

Dụ Bạch nhướn mày: "Em cũng là một trong số đó?"

"Đương nhiên, em là người theo đuổi số một của cô nha."

"Đừng, đừng, đừng, chị gái đây không muốn mang tiếng là tàn phá đóa hoa tươi của tổ quốc. Các bạn nhỏ này..."

Hàn Úy với vẻ mặt không thể tin nổi: "Bạn nhỏ? Cô à, cô không cần phải phớt lờ em như vậy đâu. Em đã thổi nến sinh nhật hai mươi hai tuổi rồi, đây đúng là thời điểm tốt để bàn về chuyện hôn nhân, cô hãy cân nhắc một chút nhé?"

Dụ Bạch mười phần ghét bỏ nói: "Cân nhắc? Căn bản không cần cân nhắc. Em lo chăm chỉ học tập đi, mỗi ngày đều chạy tới chỗ tôi, bản thân đã tích lũy đủ tín chỉ chưa?"

...

Dụ Bạch hai năm trước và hiện tại hoàn toàn khác nhau, như thể là một người khác. Khi Hàn Úy vẫn đang nghĩ về điều đó, Chu Huy đã đi về phía Dụ Bạch.

"Đi thôi!" Dụ Bạch nghiêng đầu một cái rồi nói.

Chu Huy thả hai tay vào túi quần, đi bên cạnh Dụ Bạch một cách thoải mái. Dụ Bạch thấp hơn cô nửa cái đầu, đi giày cao gót vào, đứng chung một chỗ cũng coi như là ngang nhau.

"Đi đâu để nói chuyện?" Dụ Bạch dường như cũng không có ý định quay lại văn phòng trên tầng thượng, Chu Huy nhìn xung quanh thấy người người nhốn nháo, thực sự không có chỗ nào để ngồi lại nói chuyện, không nhịn được hỏi.

Do trời mưa, các hoạt động ngoài trời đều tạm dừng, chuyển sang trong phòng. Đến tối bên trong đã náo nhiệt, tiếng ồn cứ dâng cao, giọng nói của Chu Huy nhanh chóng bị át xuống.

Dụ Bạch không biết có nghe thấy không, ánh mắt rơi vào một người phục vụ cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ cầm khay mang hai ly sâm panh đến, Dụ Bạch phân phó: "Cho hai vị cảnh sát."

Chu Huy không hề nghĩ ngợi liền từ chối: "Chúng tôi không uống rượu trong giờ làm việc."

Dụ Bạch do dự một chút, quay sang Hàn Úy, ngạc nhiên nói: "Sếp của các cậu đều bóc lột nhân viên như vậy sao? Mấy giờ rồi mà còn không tan làm!"

Chu Huy nhíu mày nhìn nàng, "Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu! Dụ tiểu thư. Cô trước đây đã làm ở cục cảnh sát tỉnh, chắc cũng không lạ gì với quy tắc của cảnh sát."

Khi nghe thấy hai chữ "cục Tỉnh", ánh mắt Dụ Bạch bỗng thay đổi. Nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, cúi đầu cười một cách kỳ lạ, tự mình cầm một ly sâm panh, "Nếu hai vị cảnh sát vẫn đang trong giờ làm việc, thì thôi vậy."

Uống một ngụm sâm panh, Dụ Bạch mím môi nói: "Cảnh sát Chu muốn hỏi gì?"

Chu Huy chỉ đành nói trong tiếng ồn ào: "Chúng tôi cần tìm hiểu một số chuyện liên quan đến Ngô..."

"Á-" Dụ Bạch bên cạnh hét lên một tiếng.

Chu Huy lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Dụ Bạch bị một người đàn ông mặc vest từ phía sau đột nhiên ôm chầm lấy, người đàn ông này rõ ràng đã uống say, ôm Dụ Bạch và chuẩn bị hôn.

Chu Huy lập tức lôi người đàn ông ra, kéo Dụ Bạch về phía sau, đá thẳng vào ngực hắn.

"Chu Huy, cô đừng..."

"Á á á á á á-" Người đàn ông say rượu, lại bị Chu Huy đá, không đứng vững liền bị ngã lùi về phía sau, trực tiếp rơi xuống hồ bơi.

Dụ Bạch còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy cảnh tượng thảm không nỡ nhìn ở trước mắt, tay vừa nâng lên không biết nên làm động tác gì, chỉ đành bất lực xoa trán.

Người đàn ông trong hồ bơi rõ ràng không biết bơi, bị ném vào nước đã tỉnh táo hơn một nửa, liên tục giãy dụa, "Cứu tôi! Cứu tôi..."

Vật lộn một hồi mới phát hiện độ sâu của hồ chỉ đến vai, luống cuống bò lên bờ muốn mắng người, vừa thấy Dụ Bạch, đột nhiên nhớ ra mình vừa làm gì, vội vàng nói: "Chị Dụ, vừa rồi là con mắt của tôi có vấn đề, đắc tội..."

Trên mặt Dụ Bạch vẫn nở nụ cười, "Trương tổng, tôi mở cái câu lạc bộ này không phải để tự mình bán thân. Câu lạc bộ bỏ ra nhiều tiền để mời nhiều phụ nữ như vậy. Sao? Không có ai làm anh thích à?"

Trương tổng nghe vậy càng hoảng sợ hơn, "Không không, Dụ tiểu thư, thực sự là tôi không nhận ra, cho dù thế nào tôi cũng không dám có ý đồ với cô đâu mà."

Bình thường Dụ Bạch đi đâu cũng có vệ sĩ theo bên cạnh, hôm nay lại không có vệ sĩ nào, còn dẫn theo một nam một nữ đi dạo bên hồ bơi. Thấy một nam bên cạnh hai nữ, lại còn chiếm chỗ mà không làm gì, Trương tổng dựa theo nguyên tắc nhất định phải có giá trị, nên không nghĩ ngợi gì liền...

Dụ Bạch nhún vai, nói với vẻ bất đắc dĩ, "Xem ra Trương tổng không có thành ý hợp tác, vậy thì việc kinh doanh của chúng ta đến hôm nay là kết thúc!" Nàng ra hiệu cho vệ sĩ đang theo dõi từ xa, ý bảo "để anh ta biến đi!"

Trương tổng lập tức rời đi, sự việc nhỏ này không ảnh hưởng đến những người đang có mặt. Tâm trạng Dụ Bạch dường như không bị dao động gì, nhưng nàng không muốn ở lại đây nữa, nói với Chu Huy, "Lên lầu thôi!"

Khi thang máy dần dần lên cao, Chu Huy nghiêng đầu hỏi nàng, "Các biện pháp bảo vệ của các cô không đủ tốt."

Câu nói này của Chu Huy là câu khẳng định, không chỉ riêng việc này, cô còn ngụ ý đến sự việc Ngô Quốc Giang công khai quấy rối một cô gái nhỏ.

Dụ Bạch không phủ nhận, "Mặc dù Red là nơi giải trí của các nhân vật thượng lưu, nhưng cũng không thiếu một vài kẻ hạ lưu, nhưng cảnh sát Chu không thể đánh đồng tất cả được!" Nói vài câu nghiêm túc, ỷ vào gương mặt xinh đẹp, nàng lại bắt đầu nói lung tung, "Hay là cảnh sát Chu giúp chúng tôi giữ gìn trật tự đi?"

Chu Huy: "..."

"Đùa chút thôi." Trong lúc nói chuyện, thang máy đã lên đến tầng trên cao nhất, cửa thang máy từ từ mở ra. Dụ Bạch mỉm cười, làm động tác mời.

Tầng này chỉ có văn phòng của Dụ Bạch, cửa ở cuối hành lang. Ngoài vệ sĩ ra, không ai khác lên đây, vì vậy rất yên tĩnh, tiếng ồn ào ở dưới không truyền lên chút nào, rõ ràng đã được xử lý cách âm.

Mở cửa phòng làm việc, thiết kế chủ yếu theo phong cách châu Âu cổ điển, bàn làm việc, kệ sách, ghế sofa, tủ rượu, các bức phù điêu trên tường, mỗi món đồ đều theo phong cách này, trông cực kỳ tinh tế và sang trọng một cách khiêm tốn.

Dụ Bạch cởi áo khoác vest vừa bị Trương tổng sờ vào, quăng lên sofa, chỉnh sửa lại áo sơ mi bên trong, quả nhiên là vẫn rất để tâm.

Khi Dụ Bạch vừa chỉnh xong áo sơ mi, ngẩng đầu lên đã thấy Chu Huy đang nhìn chằm chằm vào nàng.

"Thế nào?"

Chu Huy im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Sau này để vệ sĩ theo sát một chút."

Dụ Bạch không nhịn được nổi lên sự xem thường ở trong lòng, rất muốn nói rằng hai người đêm hôm khuya khoắt đến nơi như thế này, không chơi gái, không uống rượu, một nam hai nữ đi bên hồ bơi chỉ để nói chuyện phiếm, thật ra đã đủ kỳ quái rồi. Doanh nhân rất kiêng kỵ việc giao thiệp với cảnh sát, nếu còn để vệ sĩ đi theo, vậy chi bằng đừng hỏi gì cả.

Cuối cùng Dụ Bạch cố gắng kìm nén cảm xúc, cuối cùng chỉ nói một chữ "Được".

"Vậy hai vị cảnh sát muốn hỏi gì? Hỏi đi!" Khi ngồi vào sofa, Dụ Bạch cuối cùng đã dẫn dắt câu chuyện về chủ đề chính của hôm nay.

Hàn Úy: "Chúng tôi đến đây muốn tìm hiểu một số chuyện liên quan đến Ngô Quốc Giang."

"Vụ án giết người bên sông, Ngô Quốc Giang, nạn nhân của vụ thứ hai?" Dụ Bạch nhíu mày, "Tôi nghĩ mình đã làm rõ rồi, vẫn chưa ra khỏi diện tình nghi sao?"

Chu Huy nói: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một số việc. Chúng tôi muốn biết Ngô Quốc Giang có phải là hội viên của Red không? Với mức thu nhập của anh ta, chắc chắn không đủ tiêu chuẩn để tiêu xài ở đây."

Thần sắc của Dụ Bạch dịu lại, nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có ấn tượng về người này, anh ta không phải là hội viên của chúng tôi, nhưng là người do một hội viên VIP đưa đến, không thể đuổi người ta ra ngoài được."

"Hội viên VIP? Là ai?" Chu Huy ép sát từng bước, không có ý định để nàng lấp liếm.

Dụ Bạch mỉm cười nói: "Nhà phát triển của bất động sản Quang Minh - Nghiêm Minh Xương, Ngô Quốc Giang đã đến đây tổng cộng ba lần, mỗi lần đều đi cùng Nghiêm Minh Xương, lần cuối cùng chính là lần mà cảnh sát các cô điều tra."

"Nhớ rõ vậy sao?"

"Có vấn đề gì không? Tôi vì hắn mà bị cảnh sát bắt về cục, không được tìm hiểu rõ hắn là ai sao?"

Dụ Bạch nói một cách hợp tình hợp lý, theo lối suy nghĩ của người bình thường, bị cảnh sát coi là nghi phạm mà đưa về đồn là việc cần thiết để điều tra rõ ràng sự việc, hơn nữa việc điều tra bối cảnh xã hội của một người không phải là điều khó khăn đối với Dụ Bạch.

Với thế lực của Dụ Bạch, nàng muốn điều tra ai thì thông tin chắc chắn nhanh hơn cả cảnh sát. Một số thủ đoạn và con đường không quang minh chính đại, thường mang lại hiệu quả cao hơn và lợi ích lớn hơn. Những lợi ích khổng lồ đó ẩn chứa một mạng lưới thông tin dày đặc, chỉ cần động tay là có thể có được thông tin mong muốn.

Chu Huy vì vậy mà hỏi: "Cô đã điều tra về anh ta sao?"

Ý muốn nói là có thông tin nào cảnh sát chưa nắm được không, có thể chia sẻ.

Rõ ràng Dụ Bạch không có thói quen và mỹ đức chia sẻ với người khác, nàng nhìn Chu Huy cười một nụ cười đầy ý nvị sâu xa, không nói gì.

"Có camera trong câu lạc bộ không?" Chu Huy chọn một câu hỏi khác.

"Chỉ có video trong một tháng gần đây, video ghi hình qua một tháng sẽ tự động xóa, không có bản sao. Hơn nữa, chỉ có khu vực công cộng có camera, trong phòng sẽ không có camera."

Chu Huy gật đầu, điều này nằm trong dự kiến. Một câu lạc bộ tư nhân như Red, có hay không có camera đều là chuyện bình thường, nhưng giống như Dụ Bạch không sợ đắc tội với người khác, sẵn sàng cung cấp camera cho cảnh sát thì thật sự là rất hiếm.

Dụ Bạch nghĩ một chút, lại mở rộng chủ đề, "Chắc chắn các cô sẽ điều tra Nghiêm Minh Xương phải không?"

"?"

Dụ Bạch nở nụ cười, "Ý tôi là, việc làm ăn của anh ta không sạch sẽ, các cô có thể bắt đầu từ khía cạnh này, công việc sẽ dễ dàng tiến triển hơn."

Đây chính là dùng cảnh sát làm vũ khí! Lợi dụng cái cớ điều tra vụ án để hạ gục đối thủ trên thương trường. Chu Huy thấy Dụ Bạch chẳng giống một người mới vào giới kinh doanh, lại dám không kiêng kỵ mà ám chỉ một cách trắng trợn như thế trước mặt cảnh sát.

Chu Huy lạnh lùng cười, "Đa tạ nhắc nhở, chúng tôi sẽ điều tra, làm phiền Dụ Bạch tiểu thư tốn công tốn sức như vậy."

Dụ Bạch trước đây cũng từng là cảnh sát, có lẽ do đã giao thiệp nhiều, nên không để ý đến lời nói của Chu Huy, thậm chí còn thêm thắt vài câu, "Tôi có chút mâu thuẫn với Nghiêm Minh Xương, nhưng nói thật là cũng không phạm pháp gì đâu! Các phương thức, con đường đều hợp pháp, mỗi một điều đều tuân thủ luật pháp quốc gia."

Chu Huy không muốn thảo luận về vấn đề tuân thủ pháp luật với nàng, nên đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Vậy hôm nay đến đây thôi, nếu Dụ Bạch tiểu thư lại nhớ ra gì đó, có thể liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào."

Nhưng ánh mắt của cô rõ ràng đang cảnh cáo Dụ Bạch "phải tự biết thân biết phận." Dụ Bạch cười nhạt, nhìn vào mắt Chu Huy nói: "Nhất định."

Chu Huy nhíu mày, không nói gì thêm.

Sau khi tiễn Chu Huy và Hàn Úy, Dụ Bạch thu hồi biểu cảm "muốn ăn đòn" trước mặt cảnh sát, ánh mắt lãnh đạm đi đến bên cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, dòng người dần dần thưa thớt, trở về nhà, gỡ bỏ sự mệt mỏi của một ngày, vợ đã nấu cơm đợi chồng trở về, trẻ con viết xong bài tập thoải mái chơi đùa, cả gia đình trong căn nhà nhỏ quây quần bên mâm cơm, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp. Hàng ngày đều bận rộn trong thành phố, lo lắng cơm ăn áo mặc.

Họ không biết rằng, trong nhiều góc khuất của thành phố này ẩn chứa những điều tăm tối, không quan tâm đến những chuyện khác ngoài bản thân, họ chăm chỉ làm việc, sống ngay thẳng, mỗi ngày làm từng bước, xây dựng cuộc sống của mình.

Tội phạm, hung thủ, những thuật ngữ này quá xa vời với họ, họ căn cứ vào nguyên tắc "chỉ cần không gây rắc rối, thì rắc rối sẽ không tìm đến", yên ổn học hành, thi cử, đi làm, kết hôn, sinh con. Quỹ đạo cuộc đời dường như ngày càng rõ ràng, tiếp tục đi về phía đích đến. Đơn giản và hạnh phúc.

Nhưng có những người định mệnh buộc phải lang thang giữa ánh sáng và bóng tối, hoặc do lợi ích thúc đẩy, hoặc do ý chí yếu kém, hoặc những điều sâu xa hơn, khiến họ ngày càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, xa rời ánh sáng, từng bước tiến vào vực thẳm.

Dụ Bạch nhìn ra ngoài, đêm tối dần yên tĩnh và sâu lắng, khẽ thở dài.

Nàng đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, lấy một tài liệu bên trong mở ra xem, đó chính là hồ sơ của Ngô Quốc Giang.

Nàng chăm chú nhìn một trang tài liệu, không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, nhìn vào ảnh thẻ của Ngô Quốc Giang, nói: "Rơi vào kết cục ngày hôm nay, cậu cũng không thiệt đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro