Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thứ nhất - Chương 30

Chương 30
Who are you?





Bị đuổi ra ngoài, Dụ Bạch không an phận ngồi yên ở bàn làm việc, nàng thu lại vẻ mặt nghịch ngợm trong văn phòng Chu Huy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nàng đi qua hành lang của cục cảnh sát, đến nhà vệ sinh để gọi điện thoại: "Đến đón tôi, trước cửa Cục cảnh sát."

Nói xong câu đó liền cúp máy, cảm thấy một sự bực bội không rõ nguyên nhân, trước mắt hiện lên một chút mơ hồ, nàng nhíu mày lắc đầu, tay phải lại vô thức lướt qua túi đựng thuốc lá.

Nàng nghiện thuốc lá rất nặng; nhịn mười hai tiếng là giới hạn tối đa. Trong bệnh viện, nàng đã nhịn hai ngày, nhưng điếu thuốc vừa nãy kia dường như đã gợi lại cảm giác thèm nicotine của nàng. Nàng rút ra một điếu, ngậm trong miệng.

Rất tự nhiên cúi đầu, bật bật lửa, nhắm mắt lại từ từ thở ra một làn khói mỏng manh, phát ra một tiếng thở phào hài lòng.

Tiếng động rất nhỏ phát ra từ phía sau khiến Dụ Bạch ngẩng đầu lên. Trong gương trước bồn rửa tay, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Triệu Mẫn?" âm cuối nhẹ nhàng nâng lên. Dụ Bạch híp mắt, nhìn người trong gương mà không quay đầu lại.

"Tại sao cô lại đến Cục cảnh sát thành phố?" Mới mở miệng đã là giọng điệu chất vấn.

Dụ Bạch cúi đầu, cầm điếu thuốc trên tay, khéo léo gõ gõ tàn thuốc, thỏa mãn liếm môi để giữ lại hương vị từ điếu thuốc.

Nàng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn Triệu Mẫn qua gương rồi cúi đầu, cảm giác khó chịu sinh lý khiến tâm trạng nàng có chút tồi tệ. Nàng lắc đầu, khẽ gõ nhẹ lên trán, môi cong lên một nụ cười có phần chế giễu: "Tại sao tôi không thể đến Cục cảnh sát thành phố?"

Triệu Mẫn chấn động trong lòng, ngay lập tức nhíu mày lại.

Cô đã bỏ ra nhiều công sức nghiên cứu Dụ Bạch hơn cả bản thân mình. Hơn hai năm qua, cô đã phân tích toàn bộ hồ sơ của Dụ Bạch, từ đầu đến chân, từ bề ngoài đến tâm lý.

Cô biết rõ tất cả quá khứ của Dụ Bạch, gia thế, tâm lý, sở thích và từng thói quen nhỏ nhặt.

Nhưng...

Triệu Mẫn vẫn không thể hiểu được nàng.

Giống như lý thuyết và thực hành luôn có sự khác biệt, Triệu Mẫn có được tất cả hồ sơ của nàng, nhưng đó cũng chỉ là hồ sơ mà thôi.

Ví dụ, cô biết Dụ Bạch có thói quen nghiện thuốc, biết nàng giống như tất cả những người nghiện nicotine khác, không thể rời xa thuốc lá.

Nhưng cô chỉ biết duy nhất chuyện này, còn mức độ thì cô không thể biết, vì số lần gặp được Dụ Bạch rất ít.

Dụ Bạch cũng không hút thuốc trước mặt cô, đây là lần đầu tiên.

Vì vậy, Triệu Mẫn không biết rằng Dụ Bạch hút thuốc rất mạnh, thậm chí có thể hút hết một hộp trong nửa đêm.

Dụ Bạch không có ý định cai thuốc, nên cũng không kiềm chế bản thân trong chuyện này.

Nàng cảm thấy rất mệt, không muốn ngay cả những ham muốn nhỏ bé này cũng bị tước đi, và nàng rõ ràng biết rằng để bỏ hẳn thì thật sự rất khó.

"Ý của cấp trên là gì?" Triệu Mẫn đứng sau lưng nàng hỏi, cả buổi sáng, cô đều không có cơ hội nói chuyện riêng với Dụ Bạch.

Ngón tay kẹp thuốc hơi khựng lại, nhưng vẫn đưa lên môi: "Tự mà nghĩ đi."

Triệu Mẫn: "Tôi không nghĩ ra, nên mới đến hỏi cô."

Dụ Bạch thở dài, dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh bồn rửa.

Nàng ung dung mở vòi nước rửa sạch tàn thuốc dính trên tay, cuối cùng mới quay người lại.

Nàng đưa tay chỉnh lại cổ áo đồng phục của Triệu Mẫn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng: "Cho tôi biết, sao lại không nghĩ ra, hửm?"

Triệu Mẫn cảm thấy thần kinh mình bỗng nhiên căng thẳng, vô thức cúi đầu xuống, phát hiện bàn tay của Dụ Bạch vẫn còn ở cổ áo mình, ánh mắt bỗng nhiên không biết để ở đâu.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, vẫn chưa quên trả lời câu hỏi của Dụ Bạch: "... Tôi không nhận được lệnh từ cấp trên."

Dụ Bạch cười nhẹ, ngón tay từ trên người Triệu Mẫn lướt đi: "Ai nói tôi nhất định phải thông qua cô để liên lạc với cấp trên?"

Triệu Mẫn đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt hơi rũ xuống của Dụ Bạch. Hai người cao gần bằng nhau, ở khoảng cách này, cô thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi cong vút của Dụ Bạch, theo nhịp thở nhẹ nhàng rung động như cánh bướm.

Môi Dụ Bạch cong lên, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra: "Chỉ là một hình phạt nhỏ thôi."

Cơ thể Triệu Mẫn lập tức căng cứng, bên tai vang vọng lại lời Dụ Bạch đã nói trong bệnh viện.

...

"Nếu cô còn suy nghĩ linh tinh, tôi sẽ yêu cầu cấp trên... đổi người."

...

Cô đã hiểu.

Dụ Bạch vẫn chưa tha thứ cho những gì cô đã làm hôm đó. Có lẽ hôm ở bệnh viện, Dụ Bạch muốn nói với cô điều này, nhưng cuối cùng lại nói với Chu Huy.

Là do cô đã thúc ép quá chặt.

Triệu Mẫn đã biết từ lâu, Dụ Bạch không thích ai đó đến gần mình, dù là trong công việc hay cuộc sống.

Hành động của cô đã vượt qua khoảng cách an toàn của Dụ Bạch, cũng vượt qua giới hạn mà Dụ Bạch có thể khoan nhượng.

Triệu Mẫn bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, "Dụ Bạch..."

Giọng nói của cô có chút run rẩy.

"Suỵt!" Dụ Bạch giơ một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi, hạ giọng nói: "Cô là người thông minh, có những chuyện không cần tôi phải nói rõ, đúng không?"

"Vâng..."

"Tốt lắm." Dụ Bạch gật đầu, lúc này điện thoại trong túi áo rung nhẹ "bruzz—bruzz—". Nàng lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua rồi nhấn cúp máy.

Nàng ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười: "Tôi sẽ ở lại Cục cảnh sát một thời gian ngắn, nhớ tự biết chừng mực."

Nói xong liền bước đi.

"Cô đi đâu?" Triệu Mẫn không nhịn được hỏi.

Bước chân Dụ Bạch hơi dừng lại, "Cô không nên hỏi về chuyện riêng của tôi."

"Xin lỗi, tôi chỉ là... có chút lo lắng cho cô." Triệu Mẫn cúi đầu, giọng nói cực kỳ uể oải.

Dụ Bạch bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng an ủi: "Tôi có việc cần xử lý, yên tâm, tôi không đến nỗi không có biện pháp tự bảo vệ mình."

Cô nhìn cánh tay Dụ Bạch đang băng bó, cuối cùng chỉ nói một câu: "Vậy cô nhớ cẩn thận một chút."

Dụ Bạch bước ra khỏi cửa lớn của Cục cảnh sát, tiến vào chiếc SUV đã đợi sẵn trước cửa, ngồi ở ghế sau mà không nói một lời nào.

Vệ sĩ mặc suit đen ngồi phía trước chờ Dụ Bạch lên tiếng, trong gương chiếu hậu thấy nàng dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ, trán nhíu lại.

Hai phút sau, anh mới dám lên tiếng hỏi: "Bà chủ, đi đâu ạ?"

"Ừm?" Dụ Bạch hồi thần, xoa xoa trán, ra lệnh: "Về nhà."

Cục cảnh sát không xa nhà nàng, sau hai mươi phút lái xe, chiếc SUV đã dừng vững vàng trước tường rào đá hoa cương.

"Thưa bà chủ, đến nơi rồi."

Dụ Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, nghe thấy câu này vẫn không mở mắt, lấy ra chìa khóa từ túi áo, ném cho anh ta: "Xuống xe, mở cửa cho tôi."

Vệ sĩ bắt được chìa khóa mà Dụ Bạch ném qua, có chút ngạc nhiên. Anh đã đi theo Dụ Bạch một tháng, và vị chủ nhân này thật kỳ lạ. Nàng không bao giờ cho phép vệ sĩ vào nhà, cũng không yêu cầu vệ sĩ phải ở gần bên, luôn yêu cầu giữ khoảng cách vài bước.

Thậm chí, anh thường cảm thấy chủ nhân của mình có vẻ khó chịu với sự bảo vệ của mình, cho rằng đó là thừa thãi và không cần thiết.

Cũng vì thế mà hai ngày trước mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Sau một chút bối rối, vệ sĩ nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe cho Dụ Bạch. Nàng ngồi im không nhúc nhích, cáu kỉnh ra lệnh: "Mở cửa trước đi—"

Anh không dám chậm trễ, vội vàng đi mở cửa.

Dụ Bạch ngồi trong xe, cảm giác khó chịu sinh lý ngày càng mạnh mẽ, nàng cảm nhận được đầu ngón tay hơi run rẩy, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Nàng từ từ siết chặt năm ngón tay, cố gắng kiềm chế phản ứng sinh lý đang trào dâng, hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.

Mọi thứ trước mắt ngày càng mờ nhạt, từng bước đi đến cửa gần như tiêu tốn hết sức lực của nàng.

Dụ Bạch nhận chìa khóa từ tay vệ sĩ rồi nói: "Về câu lạc bộ đi, 7 giờ tối qua lại đây, tôi có việc cần ra ngoài."

Hai ngày trước xảy ra rắc rối khiến vệ sĩ cảm thấy lo lắng, anh liền nói: "Bà chủ, có lẽ tôi nên chờ trong xe, gần đây không an toàn lắm."

"Cút!" Dụ Bạch kiềm chế cực độ, từ giữa kẽ răng phát ra một chữ.

Nàng bước vào trong, "ầm" một tiếng, cửa đóng sầm lại trước mặt vệ sĩ.

Anh cảm thấy bản thân bị mất mặt, trở lại xe, khởi động động cơ.

Dụ Bạch dựa lưng vào cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm, hàm răng bắt đầu rung lên, những hình ảnh trước mắt dần biến dạng thành những hình thù kỳ quái, như những con quái vật giương nanh múa vuốt, há miệng to như chậu máu, lao về phía nàng.

Nàng vô thức nhắm một mắt lại, dùng chút ý thức còn lại trong cơ thể để chạy về hướng phòng ngủ. Căn phòng tối om, rèm cửa được kéo chặt, khi đóng cửa lại, nàng hoàn toàn bị chìm trong bóng tối, đồng thời "cạch" khóa cửa phòng lại.

Thình thịch—

Nàng quỳ xuống bên giường, tay run rẩy kéo ngăn tủ đầu giường, mò mẫm lấy một lọ thuốc màu trắng, tay băng bó không cầm nổi đồ vật, lọ thuốc rơi xuống mấy lần, sự kiên nhẫn của nàng gần như cạn kiệt.

Dựa vào tủ đầu giường, cuối cùng nàng cũng mở được nắp lọ thuốc, đổ ra hai viên, nuốt xuống.

Sau đó, từ ngăn kéo, nàng lấy ra một sợi dây, bắt đầu trói chặt hai chân mình, rồi buộc tay ở trước ngực. Nàng làm những việc này rất thành thạo, trong bóng tối cũng có thể làm được chính xác.

Sau khi hoàn tất, ý chí của nàng hoàn toàn sụp đổ, như một cái xác mất khả năng khống chế. Một âm thanh vang lên bên tai, như từ địa ngục xa xôi vọng lại.

...

"Who are you?"

......

Dụ Bạch hít thở nặng nề, ngực nàng phập phồng mạnh mẽ, một gương mặt phụ nữ hiện lên trước mắt, biểu cảm gần như méo mó, ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn và nụ cười đầy nghiền ngẫm.

Nàng mở miệng, nhấn mạnh giọng điệu một lần nữa.

"Who... are... you...?"

...

Người phụ nữ phát ra một chuỗi những tiếng cười quái dị, giọng nói trầm thấp và ánh mắt u ám: "Jennifer, nói cho tôi biết, cô là ai?"

Dụ Bạch chôn mặt vào gối, cố gắng chặn âm thanh đó lại, nhưng giọng nói vẫn từ khắp mọi nơi tràn vào tai nàng.

"Ah—" Dụ Bạch phát ra một tiếng gào thét bị đè nén, điên cuồng kéo lấy ga trải giường dưới mình.

Ga trải giường đã ướt đẫm, nàng đã vật vã quá nhiều, cuộn thành một đoàn, gần như kiệt sức.

Ngực phập phồng kịch liệt dần dần bình tĩnh lại, mí mắt bắt đầu run rẩy, thuốc đã phát huy tác dụng...

Nàng ngủ rất say, khi mở mắt lần nữa, căn phòng kéo rèm đã tối hơn một chút.

Nàng vật lộn để tháo dây trói trên tay và chân, ngồi trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cầm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã là sáu giờ mười lăm phút.

Dụ Bạch đi vào phòng tắm trong bóng tối, nhanh chóng tắm rửa, thay áo choàng tắm, vừa định bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương.

Nàng dừng lại, giơ tay bật công tắc đèn, người trong gương có sắc mặt tái nhượt đến dọa người, quầng thâm dưới mắt rất nặng, màu môi tươi sáng thường ngày giờ cũng đã mất đi sắc thái.

Dụ Bạch nhíu mày nhìn người trong gương, đột nhiên sinh ra một trận chán ghét.

Nàng lấy ra một bộ vest từ tủ quần áo, thay vào, rồi trang điểm đậm, cầm túi xách, màng giày cao gót xuống cầu thang.

Đúng bảy giờ.

Vệ sĩ đúng giờ lái xe đến trước cửa.

Dụ Bạch lên xe, môi đỏ nhẹ nhàng mở ra, nói một địa điểm: "Miller Bar."

Xe lao đi với tốc độ nhanh, ánh đèn neon đã sáng. Dụ Bạch hạ cửa sổ, gió đêm làm cho thần kinh căng thẳng của nàng hơi thả lỏng.

Lúc này, nàng mới nhớ tới việc xem điện thoại một chút.

Không biết từ khi nào mà điện thoại đã bị nàng tắt máy, sau khi bật lên, nhận được khoảng mười mấy tin nhắn. Nàng đã mở chức năng thông báo cuộc gọi, nên ngay cả khi tắt máy cũng nhận được thông tin về cuộc gọi nhỡ.

Dụ Bạch mở tin nhắn, toàn bộ đều là cuộc gọi từ Chu Huy, bắt đầu từ nửa tiếng sau khi nàng rời khỏi Cục cảnh sát, không đến một tiếng lại có một cuộc gọi.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên dâng lên trong lòng Dụ Bạch, nghẹn lại ở cổ họng, không thể thoát ra.

"Bà chủ, đã đến Miller Bar."

Dụ Bạch thoát khỏi dòng suy nghĩ, điều chỉnh lại cảm xúc, bước vào quán bar.

"Chào mừng đến với Miller Bar."

Bồi bàn trẻ tuổi trong quán bar lập tức tiến lên chào đón, Dụ Bạch nhẹ nhàng giơ tay, ra hiệu cho anh ta không cần đi theo.

Giờ từ sáu đến bảy giờ là thời điểm sôi động nhất của quán bar, các bàn mở đã gần như đầy chật, âm nhạc và tiếng người ồn ào khiến không khí quán bar lên tới cao trào. Ánh đèn mờ ảo thêm phần bí ẩn. Dụ Bạch tự tin bước qua đám đông muôn hình muôn vẻ, tiến đến quầy bar, gõ nhẹ lên mặt bàn, "Một ly Belvedere."

Trong lúc nói, nàng đã kẹp sẵn thuốc lá trong tay.

"Belvedere của quý cô." Bartender David nhanh chóng đưa cho nàng một ly rượu, khi nhìn rõ người, trên khuôn mặt anh nở một nụ cười.

Dựa vào quầy bar, rất tự nhiên nói: "Chị Dụ đã lâu không đến rồi."

Dụ Bạch từ từ thở ra một làn khói, nhấp một ngụm rượu, rồi mỉm cười nói: "Gần đây hơi bận."

Người đàn ông bĩu môi, nhìn vào cánh tay Dụ Bạch, hỏi: "Sao lại thế này?"

"Gặp phải mấy con chó điên." Dụ Bạch nheo mắt lại, nói với vẻ chán ghét.

David cười khúc khích, "Vậy chị kiềm chế chút đi! Thế này mà vẫn dám uống rượu à?"

Dụ Bạch cúi đầu cười khẽ, không đáp.

"Đột nhiên hôm nay đến đây... không chỉ để uống rượu chứ?" Anh ta cười như hồ ly.

Dụ Bạch không phủ nhận, đẩy một tờ giấy đến. "Giúp tôi tìm một người."

"Đây là..." David mở tờ giấy ra, đó là danh sách các công ty vận chuyển than ở Bình Lăng.

"Tìm một tài xế xe tải cao từ 1m77 đến 1m80, nặng khoảng 75kg. Hiện tại anh ta có thể đã nghỉ việc, nên sẽ tìm hơi khó. Tập trung vào những người nghỉ việc đột ngột từ ngày 17 đến ngày 20 tháng 5."

David thu tờ giấy lại, vỗ ngực cam đoan: "Chị Dụ, cứ yên tâm, dù có khó đến đâu em cũng sẽ tìm ra."

Dụ Bạch cười: "Tôi chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng..." Giọng nàng bỗng trở nên nghiêm túc, "Cảnh sát cũng đang tìm anh ta, tôi muốn được gặp riêng trước khi họ tìm thấy."

"Hiểu rồi." David gật đầu.

Sau khi hoàn tất bàn giao công việc, Dụ Bạch định đứng dậy thanh toán.

David thấy nàng chuẩn bị rời đi, cười giữ nàng lại: "Chị Dụ, hiếm khi đến đây, không thể chỉ uống rượu rồi đi được. Nhìn chị hôm nay có vẻ không được vui, có phải gặp chuyện phiền lòng không? Hay là tìm vài người đến bồi chị?"

Dụ Bạch bị anh ta nói một tràng làm cho bật cười: "Chú nhìn ở đâu mà thấy chị không vui?"

David cười đáp: "Vậy coi như em nhìn lầm, nếu chị vui vẻ thì tốt... Ở lại chơi nhé?"

Dụ Bạch dập tắt điếu thuốc, ngửa đầu uống cạn ly rượu, "Như cũ." Sau đó lại nói thêm, "Rượu cũng như cũ, không uống rượu thì thôi không chơi nữa."

"Vậy đúng là chị nói thật rồi, em vừa rồi không nên khuyên chị kiêng cử." David vừa chuẩn bị đồ uống, vừa cười với Dụ Bạch: "Vết thương có thể từ từ phục hồi, chơi cho đã mới là quan trọng."

"Đồng quan điểm."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro