Quyển thứ nhất - Chương 28
Chương 28
Cảnh sát Chu, cô đang giận sao?
Chu Huy mở miệng, không biết nên nói gì.
Trong ánh mắt của Dụ Bạch có điều gì đó khó nói thành lời. Nàng nói với Chu Huy: "Cảnh sát Chu, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện." Dụ Bạch không đợi Chu Huy trả lời, chỉ dừng lại vài giây rồi bắt đầu kể: "Khi tôi học tiểu học, trong lớp có một bạn bị mất mười Tệ. Sau đó, có người nói là do bạn ngồi cùng bàn, tiểu Hồng, lấy trộm. Tôi không tin, vì trong ấn tượng của tôi, tiểu Hồng luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn trung thực. Tôi đã chạy đi tranh luận với những người đó, họ cho rằng tôi bênh vực tiểu Hồng, cũng nghi ngờ tôi ăn trộm tiền."
Chu Huy im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt Dụ Bạch, hỏi: "Tiền có phải là cô ấy lấy không?"
Dụ Bạch đáp: "Tôi không biết, cô ấy đã chuyển trường. Còn tôi thì bị gán mác 'kẻ trộm' từ lúc đó cho đến khi tốt nghiệp."
"Cô không nghĩ đến việc chuyển trường sao?"
Dụ Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở lại trên người Chu Huy, "Khi tôi chọn đứng về phía cô ấy, tôi đã nghĩ đến việc sẽ bị coi là giống cô ấy, và cũng chuẩn bị cho việc gánh chịu mọi hậu quả."
Sau khi nghe xong, Chu Huy nhíu mày nhìn Dụ Bạch, "Vậy điều cô quan tâm là gì?"
"Quan tâm điều gì ư?" Dụ Bạch híp mắt lại, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau nàng đột nhiên nhận ra, nhếch miệng, giống như một con hồ ly giảo hoạt. Sau đó nàng gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở Chu Huy, "Hãy bắt đầu cuộc họp trước đi, cảnh sát Chu."
Chu Huy - người được mệnh danh là làm việc không biết mệt mỏi, lúc này lại không vội vàng. Cô đuổi theo Dụ Bạch đã quay lưng chuẩn bị ra ngoài, giữ chặt cửa văn phòng.
"Vội vàng gì? Nửa tiếng nữa mới họp."
Dụ Bạch cảm thấy rất không thoải mái với hành động áp nàng lên cửa rồi ở trên cao nhìn xuống của Chu Huy, đặc biệt hôm nay nàng đi giày bệt, và Chu Huy đã ép nàng phải mang đôi giày này trước khi ra khỏi nhà, nói rằng đi giày cao gót dễ bị ngã... Đùa kiểu gì vậy?
Dụ Bạch chợt nhớ đến trải nghiệm bị Chu Huy áp trên tủ lạnh ở nhà của Chu Bá Niên, nàng quyết định thay đổi chiến lược, từ bị động thành chủ động, cúi đầu nở một nụ cười không có ý tốt, rồi ngẩng đầu lên, một tay đặt lên vai Chu Huy, kiễng chân nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, "Tôi quan tâm cô."
Chu Huy như bị điện giật, đứng im một chỗ, sau một lúc lâu mới hồi thần, hiểu ý của Dụ Bạch, bỗng nhiên một cơn giận không rõ lý do dâng lên, cô lạnh lùng kéo Dụ Bạch ra khỏi người mình.
Dụ Bạch dường như rất hài lòng với trạng thái hiện tại của Chu Huy, lười biếng dựa vào cửa, ánh mắt đầy sự khiêu khích, không ngừng trêu chọc Chu Huy.
Chu Huy trầm mặc nửa ngày, mặt vẫn lạnh lùng, một ngón tay chỉ ra cửa, ra lệnh cho Dụ Bạch: "Ra ngoài."
Dụ Bạch cười đùa hí hứng mở cửa, quay đầu lại, nói một cách nghịch ngợm: "Được rồi, cảnh sát Chu không cần tiễn đâu."
Dường như quên mất nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp.
Bị Chu Huy đuổi ra ngoài, Dụ Bạch cũng không cảm thấy bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, thong thả đi xuống lầu, đứng trước cửa Cục cảnh sát châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên từng vòng tròn, có vẻ khiến nàng rất thoải mái.
Mấy ngày ở bệnh viện, Dụ Bạch đã cố gắng không hút thuốc trước mặt Chu Huy, giờ Chu Huy đã đuổi nàng ra khỏi văn phòng, Dụ Bạch cho rằng mình nên tự thưởng cho bản thân một chút.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Dụ Bạch lại không tự chủ được mà nhếch lên.
"Dụ Bạch?"
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Dụ Bạch quay lại nhìn, ngạc nhiên nhướng mày, "Hàn Úy?"
"Sao cô lại đứng một mình ở cửa, đội trưởng Chu đâu?"
"Ở văn phòng." Dụ Bạch không mặn mà chỉ tay về phía văn phòng của Chu Huy, rồi hỏi: "Có muốn một điếu không?"
Nói xong, nàng cũng không đợi Hàn Úy trả lời, đã lấy thuốc và bật lửa ném vào ngực anh.
Hàn Úy châm thuốc, hít một hơi, đưa bật lửa vào hộp thuốc trả lại cho Dụ Bạch: "Cảm giác lần này cô trở về đã thay đổi rất nhiều, hai năm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Động tác trên tay Dụ Bạch dừng lại một chút, điếu thuốc mới vừa đưa vào miệng, nàng nhíu mày hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Hàn Úy. Lúc này, nàng đã nở một nụ cười, "Cậu đang lấy thân phận học sinh quan tâm giáo viên, hay là có lý do gì khác?"
Hàn Úy sững sờ, lập tức nói: "Vậy thì cứ coi như là học sinh quan tâm đến giáo viên đi!"
Dụ Bạch cười lắc đầu, nói: "Vậy... không có gì để nói, cậu không nên điều tra chuyện riêng của giáo viên."
"Vậy nếu với tư cách là bạn bè thì sao? Mặc dù năm xưa tôi không theo đuổi được chị, nhưng không đến nỗi không thể làm bạn bè chứ?"
Dụ Bạch cúi đầu suy nghĩ một lúc, vừa định lên tiếng thì một giọng nói từ phía sau bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Dụ Bạch, không có việc gì sao lại chạy lung tung đi đâu vậy? Vết thương trên người còn chưa khỏi, không biết sao? Về văn phòng đi." Chu Huy không yên lòng, lại đuổi theo, tìm một vòng mới phát hiện Dụ Bạch đang ở đây hút thuốc với Hàn Úy.
Dụ Bạch quay đầu lại, cảm thấy khó hiểu, cười gượng gạo một chút, dùng ánh mắt chậm rãi gửi đến Chu Huy một dấu chấm hỏi, mới nãy không biết ai đã đuổi nàng ra khỏi văn phòng, mới chỉ qua được vài phút.
Chu Huy dường như không nhận được thông điệp của nàng, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, dùng ánh mắt im lặng ra hiệu cho nàng "đi qua đây".
Dụ Bạch bày ra một nụ cười xin lỗi với Hàn Úy, rồi đi về phía Chu Huy. Mặc dù nàng không đồng tình với logic của Chu Huy, nhưng cũng không muốn tiếp tục chủ đề này với Hàn Úy.
Dập tắt tàn thuốc, Dụ Bạch theo Chu Huy trở lại văn phòng, không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu.
Dụ Bạch cảm thấy có lẽ câu nói lúc nãy đã khiến Chu Huy sợ hãi, bây giờ cô ấy có vẻ không muốn nói chuyện với mình.
Nhìn về quá khứ, từ lần đầu tiên ăn cơm cùng Chu Huy, đến việc cô ấy nghiêm túc mua thuốc giảm đau cho nàng, đến việc nhất quyết ở lại bệnh viện chăm sóc nàng, rồi đến câu trêu chọc vừa rồi, tất cả những điều này khiến Dụ Bạch đi đến một kết luận — Chu Huy chắc chắn chưa bao giờ yêu đương.
Ngoài trừ hôm ở nhà Chu Bá Niên, lúc Chu Huy bước vào phòng bếp với ý định mặc đồng phục cảnh sát để thực hiện một hoạt động gì đó với nàng, khiến Dụ Bạch có cảm giác rằng cô ấy là một tay tình trường lão luyện.
Tuy nhiên, hiện tại Dụ Bạch có thể lý giải được điều này là do Chu Huy đã nhiều năm làm công tác hình sự, nên đã mang lại cho cô một cảm xúc đặc biệt.
Khi suy nghĩ này xuất hiện, Dụ Bạch cảm thấy hôm đó ở nhà Chu Bá Niên, hình như nàng cũng không thiệt thòi gì, chỉ có điều... bị lưu lại chút đau thắt lưng làm cái giá phải trả.
Dù sao thì cơn đau thắt lưng lúc đó so với bây giờ thực sự không đáng kể, không có gì để so sánh cả.
Dụ Bạch nhìn Chu Huy ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc, lật những tài liệu phát ra tiếng "soạt soạt".
Ý cười lan đến chân mày của Dụ Bạch, nàng ngồi đối diện bàn làm việc của Chu Huy, vì đau lưng nên không đứng dậy, nhưng khuôn mặt đã đến gần trước mặt Chu Huy. "Cảnh sát Chu, cô đang giận sao?"
Dụ Bạch cố tình trêu chọc cô, Chu Huy kìm nén, không để ý đến nàng, tiếp tục lật tài liệu, nhưng mãi vẫn không vào được một trang nào.
Dụ Bạch không có ý định buông tha cô, tiếp tục cười một cách tinh quái: "Thật sự giận rồi? Tại sao lại giận vậy?"
Chu Huy "bịch" một tiếng đóng lại tập tài liệu, ngẩng đầu lên với đôi mắt hơi khó chịu, "Dụ Bạch, cô muốn làm gì? Đây là cục cảnh sát, nếu cô còn nói linh tinh, thì cút liền cho tôi!"
Thấy Chu Huy có vẻ thật sự tức giận, Dụ Bạch cũng chơi đủ rồi, liền thu mặt lại, chỉ vào đồng hồ, nói: "Đến giờ họp rồi, chúng ta vào phòng họp bàn chuyện chính sự đi."
"..."
Chu Huy nghẹn một bụng tức mà không thốt ra được.
Hai người lần lượt vào phòng họp, hầu hết các cảnh sát tham gia vụ án đều đã có mặt, bao gồm cả hai vị lãnh đạo là Trương Duy Nam và Từ Chí Hâm.
Ngay khi Dụ Bạch bước vào phòng họp, Từ Chí Hâm đã ném cho nàng một ánh nhìn không thân thiện.
Dụ Bạch không để tâm, sau khi tìm được chỗ ngồi, phát hiện Từ Chí Hâm ngồi đối diện với mình. Do lễ phép, Dụ Bạch mỉm cười với anh ta, nhưng nụ cười lại pha lẫn sự thờ ơ và ánh mắt không kiêng nể, khiến cơn giận trong lòng Từ Chí Hâm càng bùng lên.
Dụ Bạch biết sự thù địch của anh ta đối với mình xuất phát từ đâu. Hai năm trước, trong giai đoạn điều tra nội bộ vụ án "725", nàng đã có một lần gặp gỡ với đội trưởng đội chống ma túy này. Vì sự phản bội của Kỷ Thâm, Từ Chí Hâm đã xác định rằng Dụ Bạch chắc chắn thuộc loại người như Kỷ Thâm, đều không phải kẻ tốt lành gì.
Dụ Bạch vẫn nhớ năm đó sau khi hoàn thành cuộc điều tra nội bộ, Từ Chí Hâm đã chặn nàng lại ở cửa Cục cảnh sát, sống chết không cho nàng đi. Nếu không phải vì mặt mũi của Trương Duy Nam, có lẽ anh ta đã có thể động thủ với một người phụ nữ ngay trước cửa Cục cảnh sát.
Dụ Bạch không quan tâm đến sự thù địch của Từ Chí Hâm. Nàng vừa lật hai trang tài liệu thì giọng nói của Trương Duy Nam vang lên trong phòng họp: "Mọi người đã có mặt đông đủ, tiểu Dụ, vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu không?"
Dụ Bạch gật đầu, vừa định đáp lại Trương Duy Nam: "Được..."
Đột nhiên, Từ Chí Hâm đứng bật dậy, đẩy ghế ra, trực tiếp cắt ngang lời nàng, lớn tiếng nói: "Không được, không thể để cho cô ấy tham gia điều tra vụ án."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro