Quyển thứ nhất - Chương 23
Chương 23
Cô ấy dường như rất quan tâm đến cô.
Bữa sáng đã ăn được một nửa, Chu Huy đột nhiên ngẩng đầu, nói với Dụ Bạch: "Bây giờ tôi phải về Cục một chuyến, nhưng cô đừng lo, một lát nữa sẽ có viên cảnh sát khác đến, tiếp nhận vị trí trước đây của tôi, cho đến khi Nghiêm Minh Xương bị bắt, cô vẫn ở trong phạm vi bảo vệ của chúng tôi.
Chu Huy đặt chén cháo trong tay xuống, những lời này là nói nghiêm túc.
"Ồ!" Dụ Bạch không biết bộc lộ cảm xúc gì, chỉ cúi đầu đáp một tiếng, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Khuấy khuấy chén cháo trong tay, Dụ Bạch lại hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Chu Huy không có ý định giấu diếm gì, gật đầu nói: "Sáng nay, ở khu Đông Thành lại phát hiện một thi thể nam, tình hình là giống như những vụ án giết người bên sông trước đó."
Trong cục cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng sáng sớm hôm nay ở Đông Thành phát hiện một thi thể, thi thể bị chặt đứt tứ chi, quăng bên bờ sông, tương tự như vụ án giết người bên sông đã xảy ra ở thành phố Bình Lăng trước đó. Bởi vì vụ án này từ trước tới nay vẫn luôn do Cục cảnh sát thành phố tiếp nhận điều tra và xử lý, cho nên lần này sau khi vụ án xảy ra, cục cảnh sát Đông Thành cũng theo lẽ tự nhiên mà liên lạc với Trương Duy Nam, thế là cục trưởng Trương nói Chu Huy qua đó xem xét tình hình, nếu như có thể xác định là cùng một hung thủ gây án, vậy thì gộp các vụ án lại với nhau, cùng điều tra.
"Khu Đông Thành?" Lúc đầu, Chu Huy chỉ sơ lược về vụ án cho Dụ Bạch, không nghĩ tới sau khi Dụ Bạch nghe xong lại dừng lại, nhíu mày nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là thượng lưu của sông Bình Lăng, thi thể được phát hiện ở đó có khả năng xác định địa điểm ném xác của hung thủ không? Vẽ ra phạm vi hoạt động của hung thủ."
Chu Huy ngẩn người, Dụ Bạch gần như phản xạ có điều kiện mà đưa ra những suy nghĩ này. Người bình thường, ngay cả những cảnh sát hình sự kỳ cựu làm việc ở tuyến đầu, cũng cần ít nhất một chút thời gian để suy tính, nhưng nàng thì không. Có vẻ như những điều này đơn giản như việc gặp mặt và hỏi "Bạn khỏe không?" vậy.
"Hiện tại vẫn chưa có kết quả, cục vừa nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát khu Đông Thành, đang trên đường đến hiện trường vụ án!" Chu Huy không để lộ sự kinh ngạc của mình đối với thiên phú của Dụ Bạch ra bên ngoài, cô tiếp tục nói: "Chờ một lát nữa các cảnh sát khác đến, tôi mới đi... Không ăn thêm chút nữa sao?"
Chu Huy định gom chén lại, ánh mắt rơi xuống, nhìn vào trong chén, thấy Dụ Bạch gần như không ăn được mấy thìa, chưa kịp để Dụ Bạch từ chối, cô đã nói với nàng: "Ăn thêm một chút đi."
Dụ Bạch nhìn chén cháo lại được đẩy về phía mình, đành phải ăn thêm vài thìa.
Chu Huy nhận thấy Dụ Bạch thật sự không có khẩu vị, cũng không ép nàng nữa. Cô thu dọn rác rồi đi đến thùng rác ở cầu thang.
Khi chuẩn bị quay lại, một giọng nói gọi cô: "Cảnh sát Chu."
Chu Huy quay lại, khi nhìn rõ người đến, cô ngạc nhiên nói: "Cảnh sát tiểu Triệu? Sao cục lại cử cô đến đây?"
Chu Huy hơi bối rối, đội chống ma túy chỉ hỗ trợ điều tra, từ bao giờ lại phải chăm sóc bệnh nhân cho cục cảnh sát bọn họ?
Triệu Mẫn đối diện với sự nghi ngờ của Chu Huy, đã chuẩn bị sẵn một lý do, lặp lại những gì cô đã nói với Hàn Úy vào sáng nay, "Nghe nói người cung cấp hướng điều tra liên quan đến Nghiêm Minh Xương và Ngô Quốc Giang cho cục là bệnh nhân mà tôi phải chăm sóc, tôi muốn đến hỏi một số điều về Nghiêm Minh Xương, xem có manh mối nào có lợi cho cuộc điều tra không."
Chu Huy không suy nghĩ nhiều về lời giải thích của Triệu Mẫn, gật đầu nói: "Phòng 315, Cảnh sát tiểu Triệu, mau vào đi!"
Triệu Mẫn theo sau Chu Huy, bước vào phòng bệnh, ánh mắt có phần u ám.
Dụ Bạch lại cầm cuốn "Trăm Năm Cô Đơn" lên, nghe thấy tiếng động, nàng gấp sách lại, ngẩng đầu nói: "Sao lại ra ngoài lâu như vậy, không phải bảo đi đổ rác sao...?"
Dụ Bạch thấy Triệu Mẫn đứng sau Chu Huy, câu nói đến giữa chừng thì ngập ngừng. Nhưng mà, nàng đã lăn lộn lâu năm trên thương trường, sớm luyện thành năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tình huống hiện tại dưới cái nhìn của nàng căn bản không tính là gì, thế là Dụ Bạch nhanh chóng khôi phục thần sắc, mỉm cười hỏi: "Cô ấy là?"
Chu Huy bỏ túi rác xuống, giới thiệu: "Đây là Triệu Mẫn, cảnh sát Triệu của đội chống ma túy, một lát nữa cô ấy sẽ đến bảo vệ an toàn cho cô, tôi phải đến hiện trường vụ án rồi."
Dụ Bạch gật đầu, sau đó Chu Huy cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, trước khi đi còn nói với Triệu Mẫn: "Hai người cứ nói chuyện trước đi, khi hỏi chuyện thì chú ý cách thức, đừng xem cô ấy như phạm nhân mà thẩm vấn."
Triệu Mẫn sững sờ, ngay lập tức gật đầu: "Biết rồi."
Chu Huy đóng cửa đi ra ngoài, Triệu Mẫn tiến lại ngồi trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời nào.
Ánh mắt Triệu Mẫn lướt qua bộ đồ ngủ được xếp gọn gàng chỉnh tề của Chu Huy trên giường, hai ly nước trên tủ đầu giường, sách vở vương vãi bên cạnh Dụ Bạch, cùng với chiếc áo thun Peppa Pig không vừa vặn mà Dụ Bạch đang mặc.
Cô càng nhìn sắc mặt càng trầm xuống, cho đến khi tiếng bước chân của Chu Huy không còn nghe thấy, Triệu Mẫn mới lên tiếng, câu đầu tiên là: "Cô ấy dường như rất quan tâm đến cô."
"Ai? Chu Huy?" Dụ Bạch nói một cách hờ hững, rồi tựa lưng vào gối.
Triệu Mẫn vẫn nhìn vào chiếc áo thun Peppa Pig trên người Dụ Bạch, cảm thấy khó chịu, sao Dụ Bạch lại có thể mặc chiếc áo xấu xí như vậy?
Nghĩ đến những bộ đồ mà mình đã mua cho Dụ Bạch, không có cái nào không bị nàng đem trả lại nguyên vẹn. Triệu Mẫn do dự một chút, ngượng ngùng hỏi: "Hôm qua hai người ở chung một phòng à?"
Dụ Bạch nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Triệu Mẫn hơi tức giận, hỏi một cách vô lý: "Tại sao hôm qua tôi gọi điện thì cô không cho tôi đến, còn Chu Huy thì được? Hơn nữa... lại còn ở chung một phòng."
Dụ Bạch dở khóc dở cười, bất đắc dĩ giải thích: "Tôi phải nói rõ trước nhé, tôi cũng không cho Chu Huy đến đâu. Cô vừa mới cúp máy thì cô ấy gọi đến, cô ấy tự mình đến, người cũng đã tới dưới lầu bệnh viện rồi, tôi từ chối thế nào được?"
"Từ chối? Cô căn bản không muốn từ chối." Triệu Mẫn nói với vẻ tức giận.
"Dừng." Dụ Bạch kịp thời ngăn lại, "Càng nói càng không đi đến đâu, nhanh nói xem tìm tôi có chuyện gì?"
Triệu Mẫn ủy khuất nói: "Sao phải có chuyện thì tôi mới được tìm cô? Tôi không thể đến thăm cô sao?"
Dụ Bạch không nói gì. Nàng đã cảnh báo Triệu Mẫn qua điện thoại ngày hôm qua rằng không có việc gì thì không nên liên lạc, Triệu Mẫn không dám làm bừa. Trong thế giới của nàng, đại cục luôn được đặt lên hàng đầu, nàng sẽ không vì những chuyện nhỏ mà mất đi cái lớn. Đây cũng là lý do mà cấp trên cử Triệu Mẫn đến tiếp xúc với mình.
Thấy Dụ Bạch không nói gì, Triệu Mẫn biết nàng đã hiểu hết mọi chuyện.
Cuối cùng, Triệu Mẫn bắt đầu nói đến vấn đề chính: "Tình hình của cô được cấp trên rất coi trọng, có cần xin bảo vệ không?"
"Hiện tại không cần." Dụ Bạch trả lời quyết đoán.
Triệu Mẫn thở dài: "Tôi đoán được ý của cô, nên chỉ đến hỏi ý kiến thôi." Triệu Mẫn vừa nói xong lại lo lắng: "Mặc dù tôi đoán được ý cô, nhưng... vẫn muốn khuyên cô, việc xin cấp trên bảo vệ có lợi cho cô."
Dụ Bạch mỉm cười: "Có lẽ vậy! Đợi khi cần, tôi sẽ xin."
Triệu Mẫn cắt lời nàng, lắc đầu: "Cô sẽ không, vì cô không tin tưởng vào người phía trên, đúng không?"
Dụ Bạch tránh ánh mắt của Triệu Mẫn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.
Triệu Mẫn thấy thái độ của Dụ Bạch, nói: "Nhưng tại sao cô lại tin Chu Huy, cô nghĩ cô ấy có thể bảo vệ cô?"
"Lại nữa?" Dụ Bạch cảm thấy đau đầu, gõ nhẹ vào trán, bất đắc dĩ nói: "Triệu Mẫn, khi cô đối đãi với Chu Huy, có thể giữ lý trí như lúc đối đãi trong công việc không?"
"Không thể." Triệu Mẫn lại kích động, như một đứa trẻ không lấy được kẹo, "Hai chuyện này làm sao có thể giống nhau? Khi tôi nói về chuyện tình cảm, làm sao có thể bình tĩnh được?"
"Được rồi, được rồi." Dụ Bạch đầu hàng, xoa xoa trán.
Triệu Mẫn nhân cơ hội này bắt đầu làm trầm trọng thêm: "Dụ Bạch, cô vẫn thích tôi, đúng không?"
Dụ Bạch cuối cùng cũng có chút tức giận, nói với Triệu Mẫn: "Tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, tôi có chồng! Giữa chúng ta là không thể nào!"
Triệu Mẫn có chút sợ hãi trước dáng vẻ này của Dụ Bạch, cảm giác như một giáo viên đang giáo huấn học sinh làm chuyện sai, Triệu Mẫn cảm thấy mối quan hệ này không công bằng, khiến cô không thoải mái.
Nhưng cô vẫn không cam lòng hỏi: "Vậy còn Chu Huy thì sao?"
Dụ Bạch vốn còn tức giận, giờ lại bị câu này chọc cười, đưa tay vuốt tóc ra sau, nói: "Chu Huy? Chu Huy càng không có khả năng. Nếu cô cứ mãi suy nghĩ linh tinh như vậy, tôi sẽ yêu cầu cấp trên... đổi người, công việc này cũng không an toàn cho cô."
"Không được." Triệu Mẫn lập tức trợn mắt nhìn Dụ Bạch, phản đối.
Dụ Bạch gật đầu: "Vậy thì hãy làm tốt công việc đi, ngoài công việc ra, chúng ta không nên có bất kỳ tình cảm cá nhân nào."
Triệu Mẫn ủy khuất nói: "Được."
***
Tại thành phố Bình Lăng, khu Đông Thành.
Chu Huy lái xe đến ngoài vòng cảnh báo, đã có rất nhiều người tụ tập. Khu Đông Thành là khu vực đông dân cư của thành phố Bình Lăng, trường học, trung tâm thương mại, khu căn hộ, một nửa đều tập trung ở khu Đông Thành.
Chu Huy cảm thấy đau đầu, vì cô đã thấy nhiều người xem đang chụp ảnh, ước chừng không quá trưa, chuyện này sẽ nổi như cồn trong thành phố Bình Lăng.
Con người là như vậy, khi chuyện chưa xảy ra với mình, họ không thể cảm nhận được mối nguy hiểm. Cảnh sát điều tra vụ án thì bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể yêu cầu người dân phải có nhận thức giống như họ.
Điều này vừa không công bằng, vừa không có đạo lý.
Người dân chỉ muốn sống an ổn, học hành, thăng tiến, làm việc, kết hôn, sinh con, rồi từ từ già đi.
Trong cuộc sống bình lặng của họ, những điều mới mẻ luôn khiến họ tò mò, bất kể điều đó tốt hay xấu, chỉ cần đủ thu hút nhiều ánh mắt, nó sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong bữa ăn, thậm chí còn được mang ra khoe khoang trong nhiều năm sau đó như một trải nghiệm cuộc sống.
Chuyện này thực ra cũng không có gì đáng trách, không ai có quyền đi chỉ trích họ điều gì. Chỉ là, bây giờ sẽ gây khó khăn cho công việc của cảnh sát, tình tiết vụ án bên trong vẫn còn chưa xác định được, hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, như bình thường thì cảnh sát sẽ chọn phong tỏa tin tức, như vậy sẽ tốt hơn cho việc phá án và bắt giam, còn trường hợp người dân được tham gia vào quá trình phá án, trường hợp treo thưởng cho người bắt được hung thủ của vụ án là rất ít.
Chu Huy xuống xe, đóng cửa, đi qua đám đông, vượt qua vòng cảnh báo.
Người vây quanh hóng hớt chỉ tay vào Chu Huy, nói với cảnh sát đang giữ trật tự: "Này! Tại sao cô ấy có thể vào? Anh để cho tôi đi vào đi."
"Đó là đội trưởng đội hình sự của chúng tôi, đương nhiên cô ấy có thể vào... Này! Anh không thể vào." Cảnh sát chỉ vào một người đã vượt qua vòng cảnh báo.
Người khác cũng rướn cổ lên, nhìn vào tình hình bên trong.
Vì đông người nên càng dễ dàng để châu đầu lại ghé tai nhau truyền tin tức, mà tin tức chính là một truyền mười, mười truyền trăm, đến nỗi tin tức được truyền ra có sai lệch hay không cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ.
Một vài người tụ tập lại, nói nhỏ: "Quá đáng sợ, cậu vừa mới thấy đúng không? Khi người vừa được kéo ra khỏi nước, tay chân đã không còn."
"Đúng đó! Những bức ảnh trên mạng trước đây không rõ lắm, mặc dù không bị làm mờ, nhưng người trong nghề nhìn là biết đã qua xử lý... Trời ơi! Cảnh tượng đó vừa rồi làm tôi suýt chết khiếp."
"Thành phố của chúng ta gần đây sao vậy? Bây giờ kẻ giết người ngông cuồng như vậy sao? Tranh thủ đăng một bài lên vòng bạn bè, 'Trong thành phố lại thấy thi thể bên sông, mong bạn bè và người thân chú ý'... Tốt! Đăng lên!"
Chu Huy mang giày bata, đến cạnh thi thể, nhìn thấy Hàn Úy liền hỏi: "Ai đã báo án? Người báo án đâu?"
Hàn Úy quay đầu thấy Chu Huy, đứng dậy cười đùa hí hửng: "Đội trưởng Chu! Hôm qua cô và Dụ Bạch ở cùng nhau thế nào?"
"Cút!" Chu Huy không thèm nhìn, ra lệnh: "Nói chuyện vụ án đi, đừng tán gẫu chuyện vặt vãnh! Nếu không thì tháng sau tiền thưởng cũng không có như tháng này đó."
"Đừng có vô tình như vậy! A! Cái người phụ nữ này!"
"Haha! Cậu hăng hái hơn rồi hả?" Chu Huy giơ tay định đánh anh ta, Hàn Úy vội cười tránh đi.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ nói về tình tiết vụ án... Như vậy thật nhạt nhẽo, không biết người đàn ông nào sẽ chịu được cô nữa." Hàn Úy lắc đầu, nhỏ giọng lảm nhảm.
Khi thấy ánh mắt sắc bén của Chu Huy bắn vào mình, Hàn Úy vội vàng chuyển sang vấn đề chính: "Có một cặp vợ chồng già sống ở gần đây tới báo án, căn cứ vào lời nói của viên cảnh sát ở đồn cảnh sát Đông Thành, cặp vợ chồng này đã sống ở khu dân cư ven sông mấy thập niên rồi, mỗi sáng sớm đều ra bờ sông đi dạo, sáng sớm hôm nay cũng như thường lệ, đang đi dạo bên sông, họ bỗng phát hiện một cái bao bố nằm gần bờ bị đá chặn lại. Ông lão thấy trên bao có dấu vết màu đỏ sậm, cảm thấy không ổn liền đi lại xem, vừa nhìn thì phát hiện ra chuyện."
"Thi thể của nạn nhân lộ ra ngoài bao vải, bị đá che lại. Ông lão lại gần nhìn, trực tiếp bị dọa đến mức phải vào viện. Khi đưa đến bệnh viện mới nhớ ra báo cảnh sát, bà lão có lẽ lớn tuổi, lại bị sốc, nửa ngày không nói rõ ràng. Một giờ sau đó, đồn cảnh sát lại nhận được một cuộc gọi báo án từ một học sinh trung học đi học sáng nay, mới làm rõ được địa điểm phát hiện thi thể."
Chu Huy nheo mắt.
Điều này có nghĩa là đã có nhiều người tiếp xúc với thi thể, điều này cực kỳ bất lợi cho việc điều tra của cảnh sát.
Chu Huy hỏi: "Vậy cặp vợ chồng đó đâu?"
"Họ vẫn ở bệnh viện, để tiểu Dương dẫn người đến làm biên bản lấy lời khai. Tiểu Dương rất thích hợp với công việc này."
Chu Huy liếc nhìn thi thể, cau mày chỉ về phía mặt sông: "Đội kỹ thuật đã phân tích chưa, tại sao thi thể lại xuất hiện ở thượng lưu? Còn tốc độ dòng chảy nữa."
Những chi tiết này đều có thể trở thành điểm then chốt để phá án, rất có khả năng có thể xác định được chính xác địa điểm vứt xác.
Hàn Úy nói: "Đã phân tích rồi, có thể tối qua nước chảy lớn, trực tiếp cuốn lên bờ, nhưng thời gian cụ thể thì không chắc chắn. Chỉ biết rằng cặp vợ chồng đã phát hiện thi thể kia, mỗi ngày sáng tối họ đều đến bên sông đi dạo, tối qua họ có thể khẳng định, bên sông không có thi thể."
"Pháp y Mạnh đâu?"
"Pháp y Mạnh cùng đội kỹ thuật đi lấy chứng cứ rồi, nói là thu thập một số mẫu đất xung quanh để mang về xét nghiệm, nếu có manh mối nào có lợi, có thể sẽ biết được chính xác nguyên nhân cái chết." Hàn Úy nói.
"Mẫu đất? Chiếu theo các vụ án trước đây, đây không phải là hiện trường vụ án đầu tiên đi!" Chu Huy đeo găng tay, ngồi xổm xuống xem xét thi thể, bỗng chạm vào một vết lõm giống như do vật cứng gây ra ở phía sau đầu thi thể.
"Đây là...?"
Hàn Úy cũng ngồi xổm xuống, nói với Chu Huy: "Đây là nguyên nhân cái chết của nạn nhân."
"Chết do bị vật cứng đánh? Không phải là chết do ngạt thở sao?"
Hàn Úy lắc đầu: "Không phải." Anh tiếp tục nói: "Còn một điều kỳ lạ hơn nữa! Cơ thể của nạn nhân, không phải bị chặt xuống khi còn sống, mà là bị cưa điện cưa đứt sau khi chết."
Chu Huy lại nhíu mày.
Theo suy đoán trước đó của họ, hung thủ là một người cực kỳ lạnh lùng và tàn nhẫn, tâm lý của hắn rất vững vàng, có thể đối diện với nạn nhân cầu xin tha mạng mà không hề bị dao động, nhìn họ bị cắt đi tứ chi từ từ, bị hắn hành hạ đến chết.
Hơn nữa, trong quá trình gây án, hung thủ thể hiện tính cách rất mạnh mẽ và có chút ám ảnh cưỡng chế, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi phương pháp gây án.
Và bây giờ, từ thủ pháp gây án đến tâm lý đều hoàn toàn không hợp lý, Chu Huy nói: "Anh nghi ngờ đây là một vụ bắt chước gây án?"
"Không chỉ mình tôi! Pháp y Mạnh, và cả đội chống ma túy của đội trưởng Từ cũng nghi ngờ."
Chu Huy nhướng mày: "Đội trưởng Từ cũng đến à?"
"Ừ, đội chống ma túy còn quan tâm đến vụ này hơn chúng ta, chỉ riêng Nghiêm Minh Xương đã đủ khiến họ chú ý. Còn có hôm đó ở trong phòng họp của Cục thành phố, Triệu Mẫn đã nói được phân nửa về án 'Thiệu Nguyên', liền bị Cục trưởng Trương cắt ngang, nghe nói vụ đó cũng liên quan đến ma túy, đội chống ma túy làm sao không quan tâm?" Hàn Úy thì thầm với Chu Huy.
Chu Huy biết rõ ẩn tình đằng sau vụ án "Thiệu Nguyên", ngày đó Chu Bá Niên giải thích với cô xong, gần đây cô vẫn luôn nghĩ tới vụ án đó, vì vậy rất đồng ý với lời nói của Hàn Úy, vụ án "Hồng Môn" năm đó cuối cùng cũng là một vụ án ma túy, lại xảy ra ở thành phố Bình Lăng, mặc kệ cấp trên có đè ép như thế nào, vẫn sẽ có tin tức lộ ra ngoài.
Sau khi Chu Huy suy nghĩ xong, định xem xét thi thể thêm chút nữa, thì tiếng bước chân của vài người từ xa truyền đến.
Mạnh Liên Tố thấy Chu Huy ngồi xổm cạnh thi thể, vừa định lên tiếng thì Từ Chí Hâm bên cạnh đã vẫy tay gọi cô: "Cảnh sát Chu, đi thôi, xem thử một chút đi! Tứ chi của nạn nhân đã được tìm thấy."
Chu Huy: "!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro