Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thứ nhất - Chương 21

Chương 21
"Cô thật nghịch ngợm, cảnh sát Chu."

Chu Huy bước vào, đem đồ rửa mặt và quần áo đã lấy từ nhà Dụ Bạch ra, đặt lên giường.

"Làm sao mà đi lâu vậy?" Dụ Bạch hỏi cô.

Chu Huy vừa sắp xếp đồ vừa nói: "Gặp phải chút chuyện bất ngờ nên bị trễ."

Cô không nhắc đến những chuyện xảy ra ở khu biệt thự, Chu Huy không muốn Dụ Bạch phải lo lắng về những điều đó vào lúc này, cô khéo léo lảng tránh vấn đề, lấy ra một chiếc áo thun, quay đầu lại mở ra trước mặt Dụ Bạch, "Tôi không tìm thấy đồ thoải mái ở nhà cô, mặc suit liên tục cũng không tiện lắm, nên tôi mang cho cô vài cái áo thun của tôi, cô đổi một chút trong những ngày ở bệnh viện nhé?"

Ánh mắt của Dụ Bạch có chút kỳ quái, rồi nàng ngẩng đầu nhìn Chu Huy với vẻ mặt chân thành, nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, "Cảnh sát Chu, áo của cô... khá đặc sắc..."

Chu Huy chớp chớp mắt, quay áo thun lại nhìn, "..."

Rồi xong! Đều do cô quá vội vàng, không xem kỹ đã lấy, những chiếc áo thun này hầu hết đều là cô mua về để làm áo mặc ở nhà, hoặc là làm áo khoác thêm bên ngoài vào mùa xuân thu, họa tiết thì hoàn toàn tùy ý.

Chiếc áo thun đột nhiên xuất hiện với hình Peppa Pig, Chu Huy nhớ là đã mua năm ngoái, mua về không lâu thì bị cô để đâu đó không tìm thấy. Sau này lúc cô muốn mặc lại còn có chút tiếc nuối, bây giờ thế mà...

Ôi! Chu Huy cảm thấy hình tượng của mình lại một lần nữa hoàn toàn sụp đổ.

Chu Huy giải thích vô ích, "Mua đại thôi, nếu cô không thích, còn có cái khác, để tôi lấy cho cô cái khác."

Dụ Bạch cười cười lấy chiếc áo từ tay Chu Huy, "Tôi vẫn khá thích nha, cảnh sát Chu không cần phải phiền toái như vậy."

Có vẻ như Dụ Bạch thực sự thích chiếc áo thun hình Peppa Pig, trong khi Chu Huy đang dọn dẹp những thứ khác, nàng đã vào nhà vệ sinh thay chiếc áo đó bằng một tay.

Khi trở lại phòng bệnh lần nữa, Chu Huy khá ngạc nhiên, "Cô như thế này mà còn có thể tự thay quần áo sao? Thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường, thật đáng khen!"

Dụ Bạch không dám nhận lời khen này, chỉ khẽ nhếch môi rồi trở lại giường bệnh.

Chu Huy nhìn nàng một cái, ném cho nàng một chiếc quần, "Quần của cô cũng nên thay đi, mặc quần tây thì ban đêm làm sao ngủ." Thấy Dụ Bạch đứng ngây ra không động đậy, Chu Huy tưởng nàng không thể tự thay, liền dừng lại, nói: "Hay để tôi giúp cô thay?"

Dụ Bạch quay đi, ngượng ngùng nói: "Tôi tự làm được, cô cứ bận việc của mình đi, không cần phải lo cho tôi."

Chu Huy "ờ" một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách máy móc, đồng thời di chuyển sang chỗ không nhìn thấy Dụ Bạch. Dụ Bạch nhìn thấy động tác quay lưng của Chu Huy qua kính cửa sổ, không khỏi cảm kích cô rất nhiều.

Sau khi chờ Dụ Bạch thay xong quần áo, Chu Huy thấy hai quyển sách nằm ở đầu giường, đưa cho Dụ Bạch, "Sợ cô buồn chán, tôi mang hai quyển sách đến, cô có thể đọc khi thấy chán."

Dụ Bạch cầm lên xem, một quyển là百年孤獨 - "Trăm Năm Cô Đơn", một quyển là "Truyện Cổ Andersen".

Dụ Bạch nhìn hai quyển sách trong tay, khóe mắt hiện ý cười: "Cảnh sát Chu có vẻ có sở thích đọc sách rất đa dạng."

Chu Huy thu dọn xong, ngồi trên giường ở phía đối diện cười nói: "Hai quyển sách này đều là ba tôi mua từ chợ sách cũ nhiều năm trước. 'Truyện Cổ Andersen' là quyển duy nhất ông ấy mang về cho tôi để đọc trước khi ngủ. Trước đây hầu như ngày nào ông ấy cũng đi chợ sách cũ, mua về thì cả một phòng sách cũng không đủ chỗ, có quyển ông ấy đã đọc xong thì để trong phòng tôi. Sau này ông ấy chuyển đi, những quyển sách này không thể mang đi hết, tôi cũng không có thời gian quản lý, thỉnh thoảng rảnh rỗi đọc mấy quyển, chỉ để giết thời gian thôi, cũng không nghiên cứu sâu."

Dụ Bạch cười nói: "Cảnh sát Chu có vẻ khá thoải mái trong việc đọc sách."

"Còn cô, một học sinh giỏi học thẳng lên Tiến sĩ thì sao? Bình thường cô đọc sách gì?" Chu Huy vẫn khá tò mò.

Dụ Bạch nhìn ánh mắt mong chờ của Chu Huy, lắc đầu nói: "Mười mấy tuổi tôi đã đi mỹ rồi, một đường học hành thi cử, thời gian dành cho bản thân thực sự rất ít." Dụ Bạch nở nụ cười: "Cũng giống như cảnh sát Chu, đọc sách theo sở thích, không nghiên cứu sâu."

Chu Huy hơi nhíu mày, "Tôi cứ tưởng thế giới của học bá các cô luôn tràn đầy ánh sáng huy hoàng, khác biệt với người thường."

"Sao cô lại có suy nghĩ như vậy?" Dụ Bạch tùy ý lật vài trang sách, lắc đầu cười hỏi: "Cảnh sát Chu lúc đi học có phải là học sinh giỏi không?"

"Học sinh giỏi?" Chu Huy chớp mắt, nói: "Thôi đừng nhắc đến! Từ bé đến lớn tôi mà có thể ngồi yên trong lớp học thì ba tôi liền thắp nhang cầu nguyện, còn thắc mắc xem tôi có bị bệnh tâm thần không mà tự dưng đổi tính đổi nết." Nói xong còn "chậc chậc" hai tiếng, như đang lên án cha mình một cách không thể nghi ngờ.

"Phì!" Dụ Bạch không ngờ Chu Huy đột nhiên lại kể về "quá khứ huy hoàng" của bản thân.

"Lúc đó ba tôi bận rộn công việc, cũng không có ai quản tôi cả, tan học xách cặp không phải đi chơi với đám bạn thì cũng là hẹn đánh nhau."

Dụ Bạch nói: "Hóa ra cô là kiểu học sinh khiến thầy cô đau đầu."

Chu Huy cười nói: "Không chỉ là khiến thầy cô đau đầu, hồi cấp hai, lại trong giai đoạn tuổi nổi loạn, ba tôi nói cái gì tôi càng không nghe. Hằng ngày, phụ huynh của mấy đứa học sinh bị đánh đều chạy thẳng đến đồn cảnh sát tìm ba tôi, chỉ vào mũi ông ấy mà mắng ông ấy không biết dạy con cái."

Dụ Bạch không ngờ Chu Huy lại có một quá khứ đen tối như vậy, cười nói: "Cô thật nghịch ngợm, cảnh sát Chu."

Chu Huy gật đầu rất nghiêm túc, lại nói tiếp: "Lúc đó tôi còn ra ngoài đánh nhau nữa! Đánh xong lại đến đồn cảnh sát tìm ba tôi xin tiền ăn tối, ba tôi đuổi theo tôi khắp đồn cảnh sát. Sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

Chu Huy dừng lại một chút, nói: "Sau đó ông ấy vẫn đuổi kịp tôi, nhưng lúc đó có một cuộc gọi đến để báo án, ông ấy cũng không có thời gian quản tôi nữa, chỉ cho tôi một cái còng vào văn phòng đồn cảnh sát rồi vội vã đi xử lý vụ án."

Dụ Bạch lại hỏi: "Từ đó trở đi cô đã cải tà quy chính, làm lại cuộc đời chưa?"

"Không có." Chu Huy nghiêm túc vỗ vai Dụ Bạch, bày ra bộ mặt "cô quá ngây thơ", nói: "Lúc đó tôi đang trong giai đoạn nổi loạn, sao có thể nghe lời ông ấy, tôi toàn tâm toàn ý đối đầu với ông ấy, nhưng cuối cùng cũng thua bởi một thùng mì ăn liền..."

"..." Dụ Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt như đang nói với Chu Huy "cô thật có chí khí."

Chu Huy thở dài một tiếng, vẫy tay với Dụ Bạch nói: "Cái này gọi là không cần biết thiệt thòi trước mắt là gì, đầu tiên phải lấp đầy bụng, chuyện mặt mũi gì đó thì tính sau."

Dụ Bạch không thể hiểu được cách suy nghĩ của Chu Huy, nhưng nàng rất hứng thú với những câu chuyện trong quá khứ của Chu Huy, cảm thấy rất thú vị, cười hỏi: "Sau đó thì sao? Ngày nào cô cũng đánh nhau trốn học, việc học thì làm thế nào đây?"

"Vì vậy... tôi đã thi rớt cấp ba. Ba tôi đưa ra hai con đường cho tôi chọn, một là học trường nghề, học một món nghề để sau này không phải đói; hai là học lại một năm, nhưng chỉ có cơ hội một năm, nếu thi không đậu thì vẫn phải đi con đường thứ nhất." Chu Huy cũng không đợi Dụ Bạch hỏi, tiếp tục nói: "Tôi chọn học lại, vì từ nhỏ tôi đã quyết tâm vào trường cảnh sát, nếu đi học nghề thì cơ hội gần như không còn. Vì vậy tôi bắt đầu quyết tâm học hành chăm chỉ, và đặt ra những mục tiêu vĩ đại cho mình."

Dụ Bạch có thể hình dung ra được, kiểu học sinh mấy năm không đụng vào sách vở như Chu Huy, đột nhiên thức tỉnh ý chí phấn đấu, bắt đầu học từ đầu tới cuối sẽ thê thảm như thế nào.

Quả nhiên...

Chu Huy nói: "Nhưng nền tảng của tôi quá kém, căn bản không theo kịp tiến độ. Học mấy tháng vẫn không hiểu một chút gì, sau đó tôi dứt khoát chỉ ngủ ba, bốn tiếng một ngày, ngoại trừ làm khổ bản thân quá sức ra, thì không có kết quả gì."

Dụ Bạch rất đồng tình với Chu Huy: "Chuyện này mà xong trong một lần thì quả thật là không thực tế."

"Đúng vậy đó! Lúc mà tôi học được thì thật hoài nghi nhân sinh, cuối cùng dù có tiến bộ trong vài tháng, nhưng khi thi cấp ba vẫn không đủ điểm." Chu Huy khi kể về chuyện thời học sinh, tựa như cũng cảm thấy bất lực với bản thân mình khi ấy, "Nhưng cũng may là trường cấp ba kém nhất của thành phố Bình Lăng chọn học sinh trúng tuyển theo tuyến trường, lần đầu tiên tôi cầu xin ba tôi, để ông ấy dùng tiền xử lý cho tôi vào. Để tỏ lòng thành ý, tôi còn viết một tờ giấy cam kết, cam kết về sau sẽ không trốn học, không đánh nhau nữa, sẽ học tập tốt, mỗi ngày đều tốt lên. Còn ký dấu vân tay lên nữa."

Dụ Bạch cười lên: "Cô vậy là ký vào "khế ước bán thân" đó!"

Chu Huy lắc đầu, rất bất đắc dĩ mà thở dài: "Hoàn cảnh ép buộc, hoàn cảnh ép buộc."

Ngẫm lại ba năm cấp ba phải gạt bỏ hết mọi hoạt động giải trí, Chu Huy liền cảm thấy vô cùng đau lòng, đương nhiên cũng cảm kích ba năm đó.

Dụ Bạch cảm khái từ trong tâm: "Cô quá thú vị, cảnh sát Chu."

"Không có gì." Chu Huy khiêm tốn nói. Sau đó cô lại giống một đứa trẻ hiếu kỳ, một mặt chân thành hỏi Dụ Bạch: "Cô thì sao? Có chuyện gì thú vị không?"

Chủ đề chuyển tới bên nàng, Dụ Bạch rõ ràng rất lo lắng, nàng dường như rất sợ những người khác hỏi về quá khứ của nàng, nàng cũng không muốn chia sẻ với người khác. Nhưng Chu Huy đã nói cả một buổi tối rồi, nàng từ chối thì sẽ không hay.

Thế là nàng tốn công suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra mình có trải nghiệm nào thú vị. Đành phải kể cho Chu Huy nghe quá khứ bình dị của mình: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều là học bá".

"..."

Chu Huy nghẹn hai giây, nói: "Vừa thốt ra câu đầu tiên đã gây thù, vậy cô ngồi đối diện học tra thì làm sao chịu nổi?"

Dụ Bạch nói xong cũng có chút hối hận, đây còn là lần đầu tiên nàng trắng trợn tự xưng học bá trước mặt người khác, thật là phiêu, quá phiêu. Nàng thở dài nói tiếp: "Chắc chắn là cô cảm thấy thế giới của học bá rất nhàm chán, tôi cũng cảm thấy vậy. Mỗi ngày làm từng bước từng bước, cố gắng học tốt hơn, suy nghĩ trong đầu cả một ngày chỉ toàn 'làm thế nào để thi tốt hơn người khác', rất nhàm chán."

Chu Huy hỏi: "Vậy không có một chút thú vị nào sao?"

Dụ Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không nhớ ra, lúc đó xếp lớp cả khối, học sinh trong lớp mới vừa biết nhau liền bị chuyển lớp. Về sau cũng lười giữ mối quan hệ."

Có lẽ Chu Huy đã không trông cậy vào việc Dụ Bạch có thể kể về thời điểm nào đó, nàng đột nhiên nở nụ cười, nhìn Chu Huy nói: "Lúc tôi mười mấy tuổi, rời thành phố Bình Lăng chuyển đến Mỹ, có lẽ đó là khoảng thời gian vui vẻ!"

Chu Huy sững sờ, luôn cảm thấy phía sau nụ cười của Dụ Bạch có chút không bình thường, nhưng vẫn thuận theo mạch câu chuyện mà hỏi tiếp: "Là vì thi đậu vào trường tốt nên vui phải không?"

Những đứa trẻ mười mấy tuổi đều giống nhau, cùng nghĩ về những chuyện như thi cử, yêu đương, kiên quyết phản nghịch, không nghe lời.

Dụ Bạch nghe câu này, khóe miệng giương lên một nụ cười ý vị sâu xa: "Đại khái là như vậy!"

Chu Huy lại cảm nhận được loại cảm giác khó gần đó trên người Dụ Bạch, giống như có một lớp vỏ thật dày bao bọc bên ngoài thân thể nàng.

Dụ Bạch đưa mắt nhìn ánh đèn của phòng bệnh phía trên đầu, vẫn nhìn thấy bươm bướm không ngừng va chạm vào đèn, cười cười, rất cảm khái mà nói: "Sau đó tôi ở Mỹ học đại học, Thạc sĩ, Tiến sĩ. Tôi quen biết chồng tôi ở đó, rồi chúng tôi về nước kết hôn, sau đó, ..." Dụ Bạch dừng một chút, lại nở một nụ cười với Chu Huy, thân thể nghiêng về phía trước, tới gần cô, nói: "Sau đó liền đến hiện tại rồi!"

Dụ Bạch đương nhiên bỏ qua đoạn thời gian quan trọng nàng đã từng làm những gì, những thứ ảnh hưởng đến nàng đã biến thành câu chuyện ngày hôm nay, những điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp bên trong bản án cũ năm xưa đến nay cũng không có cách nào giải mã, phía sau bản án những thứ đó luôn luôn lấp ló bóng dáng của nàng, nàng lại giấu bí mật như thế nào đây.

Chu Huy nhìn Dụ Bạch, muốn nhìn ra được mánh khóe trong mắt nàng, nhưng Dụ Bạch chỉ chừa cho cô một ánh mắt chân thành và một nụ cười không có sơ hở.

Chu Huy cuối cùng cũng đầu hàng trước nụ cười của nàng, nhìn Dụ Bạch cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, Chu Huy không muốn ép nàng, dù sao bản án cũ năm xưa, trong Sở Tỉnh không nói gì, cô cũng không thể tùy tiện nghe ngóng, vẫn phải điều cảnh sát đi nghe ngóng từ người bên ngoài, mặc kệ là xem xét từ phương diện nào thì cũng không hợp quy củ.

Thế là cũng không nhiều lời, nhìn đồng hồ thấy đã 10 giờ 15 phút. Thời gian không còn sớm, cô nói với Dụ Bạch: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi!"

Dụ Bạch sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn cánh tay đang quấn băng, rồi ngẩng đầu nhìn Chu Huy, lộ ra biểu cảm nghi hoặc: "Tắm kiểu gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro