Quyển thứ nhất - Chương 2
Chương 2
"Cảnh sát, đã hỏi xong chưa?"
Chu Huy từ hiện trường vụ án ở Nam Thành vội vã trở về, chưa kịp uống một ngụm nước nào đã chạy thẳng vào phòng họp.
Là nữ cảnh sát duy nhất của Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục cảnh sát Thành phố Bình Lăng, đồng thời cũng là cấp trên của Hàn Úy và Dương Bình Phàm, đội trưởng Chu Huy có ngoại hình giống như một siêu mẫu quốc tế, cao 1m73, có chân dài, có vòng một đầy đặn, ngũ quan tinh xảo và sống động, không thua kém gì những minh tinh đang hot.
Vốn là ứng cử viên lý tưởng cho danh hiệu "bông hoa của sở cảnh sát", nhưng vì tính cách quá mạnh mẽ, làm việc quyết đoán, hiệu suất công việc của cô đã phá vỡ kỷ lục của đám đàn ông trong Cục, đến nỗi cuối cùng lại để Dương Bình Phàm người suốt ngày ngồi trước máy tính giành lấy danh hiệu. Khi kết quả được công bố, có người rất đau lòng khi thấy Chu Huy lãng phí một khuôn mặt đẹp, nhưng nhiều người khác lại cho rằng Dương Bình Phàm xứng đáng với danh hiệu "bông hoa của cục cảnh sát" nhờ vào thực lực của mình, tên này thực sự làm việc nhân đức không nhường ai.
Chu Huy hết sức đón nhận các danh hiệu như "Lão Đại", "Đội trưởng Chu", và còn nhận Dương Bình Phàm làm "em gái". Tất cả mọi người đều vui vẻ.
"Đội trưởng Chu." Khi mở cửa phòng họp, Hàn Úy và những người khác gọi cô.
Chu Huy không nói nhiều lời, trực tiếp đi vào tình tiết vụ án.
"Người chết là một nam và một nữ, nam khoảng ba mươi tuổi, nữ khoảng bốn, năm tuổi, là một đứa trẻ. Đánh giá ban đầu, nguyên nhân tử vong do ngạt thở. Ngoài những đặc điểm của hai vụ án trước, hung thủ đã thực hiện việc làm biến dạng khuôn mặt của bé gái một cách rất nghiêm trọng, và có dấu hiệu xâm hại tình dục. Tất cả hành vi ngược đãi đều được thực hiện khi nạn nhân còn sống."
Khi Chu Huy nói xong, phòng họp xôn xao bùng nổ.
"Trẻ con cũng không tha! Giờ những tên tội phạm này điên hết rồi sao?"
Chu Huy chỉ vào một vị trí trên bản đồ, "Thi thể được phát hiện ở Nam Thành— — Đây, nơi này. Nhưng giống như hai vụ án trước, không phải là hiện trường đầu tiên phát hiện vụ án, không tìm thấy bất kỳ dấu vân tay nào có giá trị, rõ ràng hung thủ đã chuẩn bị trước. Các bộ phận và thân thể của nạn nhân cũng không được tìm thấy, có khả năng đã bị thủ phạm mang đi hoặc dời đi."
"Quá biến thái, đây có phải là việc mà con người sẽ làm không? Không lẽ là ma quỷ đòi mạng sao?"
Chu Huy gõ gõ lên bàn, nói: "Đừng đoán mò, hãy phân tích tình tiết vụ án."
"Đội trưởng Chu, báo cáo khám nghiệm tử thi chưa có, giờ phân tích tình hình vụ án hơi khó khăn một chút!" Nhân viên ngoại cục - Tôn Dã, cảm thấy khó xử mà nói.
Chu Huy: "Chúng ta không thể chờ báo cáo khám nghiệm tử thi."
Nếu hung thủ tiếp tục gây án, theo tần suất gây án trước đó của hắn, thời gian cho lần gây án tiếp theo sẽ không quá năm ngày. Hơn nữa, thời gian tử vong ban đầu đã vượt quá hai mươi bốn giờ, nghĩa là thời gian này ít nhất phải trừ đi một ngày, họ chỉ có chưa đến bốn ngày để tìm ra thủ phạm, mới tránh xuất hiện nạn nhân tiếp theo.
"...Nhưng giờ ngay cả dấu vân tay của nạn nhân cũng không có, cũng không tìm thấy nhân chứng, có phải là... có chút đáng sợ không..." Nhân viên ngoại cục Tôn Dã đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Mặc dù Chu Huy cũng đồng cảm, nhưng vẫn nói: "Chỉ có thể nói rằng, lần này chúng ta đã gặp phải một tên tội phạm có năng lực phản điều tra cực kỳ mạnh mẽ." Chu Huy dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Vẫn phải tiến hành cả hai hướng cùng lúc. Tiểu Dương, làm phiền cậu chạy một chuyến đến cơ sở dữ liệu, so sánh DNA của nạn nhân. Tiểu Lưu, các cậu đến phòng hồ sơ kiểm tra tất cả các hồ sơ trong năm năm qua, xem có vụ án nào tương tự không. Cũng hãy tra cứu trên mạng, không loại trừ khả năng là có kẻ bắt chước gây án. Đội 1, sáng mai sẽ dọc theo con đường ở đầu kia của dòng sông phía Nam Thành, trong phạm vi một cây số, kiểm tra từng nhà từng hộ xem có người mất tích nào chưa được báo cáo hoặc có người khả nghi không. Đội 2 phối hợp với đồn cảnh sát của Nam Thành để tìm chứng cứ. Tan họp."
Phòng họp trở nên ồn ào, người kéo ghế, người sắp xếp tài liệu, như ong vỡ tổ kéo nhau ra ngoài, người thì đi làm việc, người thì tranh thủ ngủ bù. Giờ đã là 1 giờ 15 phút sáng.
Không tìm được điểm đột phá mới, chỉ có thể tuần tự đi theo lối mòn. Từ nạn nhân đến kẻ tình nghi, rồi đến hung khí, thủ pháp gây án, tất cả chuỗi chứng cứ phải hoàn chỉnh mới có thể khép lại vụ án. Không có đường tắt nào có thể đi.
Trong nửa tháng qua, đầu tóc vốn lác đác không được mấy cọng của Trương Duy Nam liền nháy mắt trọc đi một nửa. Khi vụ án mạng đầu tiên xảy ra, Tỉnh yêu cầu phải phá án trong vòng hai mươi ngày. Thời gian trôi qua từng ngày, Trương Duy Nam cảm thấy mình sắp thất bại, thở dài rồi trở lại văn phòng.
Ngày hôm sau, hầu hết nhân viên của Cục cảnh sát thành phố đã toàn lực xuất động. Chu Huy dẫn Đội 2 phối hợp với đồn cảnh sát của Nam Thành để thu thập chứng cứ dọc theo con đường ven sông.
Nam Thành là một khu dân cư trong thành phố Bình Lăng, vị trí địa lý khá hẻo lánh, an ninh kém, thường xảy ra trộm đồ cướp bóc. Bên bờ sông thường không có ai đến, gần đây lại lan truyền tin đồn về "giết người bên sông" và "ma quỷ đòi mạng", khiến người dân hoảng loạn, ngay cả ban ngày cũng không ai dám đến bờ sông một mình.
Chu Huy hỏi Cục trưởng Trần của Nam Thành: "Gần đây không có camera nào sao?"
Cục trưởng Trần có chút khó xử nói: "Nam Thành không giống như trung tâm thành phố, bên bờ sông thường không có ai đến, nên không lắp camera. Ngay cả khu dân cư, camera cũng đã bị đập hỏng hoặc bị trộm, phần lớn đều nằm trong điểm mù."
"Gần đây có người khả nghi nào hoặc sự việc không bình thường nào xảy ra không?"
Cục trưởng Trần buông tay, nói một cách bất lực: "Sự việc không bình thường, không phải là vụ giết người bên sông sao! Việc này gây rối loạn, giờ tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều phải làm việc không nghỉ suốt ngày đêm, nhân lực còn chưa đủ."
Cũng thật là khó cho lão cục trưởng, đã lớn tuổi mà vẫn phải đi làm ngoài trời với đám thanh niên, một cơ thể già nua suýt nữa đã kiệt sức trên bờ sông.
Gần trưa một chút.
Tôn Dã cũng nằm trên bờ sông kêu gào: "Aaaa— rốt cuộc là tên trời đánh nào đã giết người, thật là vô lý! Đáng thương cho tôi, vẫn chưa cưới vợ mà đã phải mệt chết trên bờ sông rồi! Ông thần sông ơi, hãy hiển linh đi!"
Hàn Úy ném cho cậu ta một cây lạp xưởng: "Đừng có kêu nữa, cháu trai, ông đây đã vất vả lắm mới mang được món ăn này cho cháu, tiết kiệm sức lực để làm việc cho tốt đi."
Tôn Dã nhai hai miếng lạp xưởng, cắn cả phần da trên đó, rồi nói với Hàn Úy: "Gọi một tiếng 'ông' cũng không uổng công vì cây lạp xưởng này đâu!" Sau đó, cậu ta không ngại ngùng cười tít mắt: "Ông ơi, cháu trai của người còn muốn ăn nữa, cho cháu thêm một cái nữa đi!"
Hàn Úy cũng cười lại với cậu ta: "Đứa trẻ ngốc, cháu cần một bài học từ xã hội đây! Nói cái gì cũng tin, cậu không nghĩ đến việc lương của tôi một tháng chỉ khoảng một trăm tám mươi, đã phải góp phân nửa lên mấy mối đối tượng hẹn hò do mẹ tôi giới thiệu, thì làm gì còn tiền mua đồ ăn cho mấy đứa trẻ như cậu? Là do đội trưởng Chu mua, trên xe còn có bánh mì, nếu không đi thì thật sự sẽ không còn gì đâu."
Tôn Dã lập tức nhảy dựng lên, lao về phía bánh mì như vận động viên chạy nước rút. Sau một trận chiến khốc liệt, vừa ăn bánh mì, Tôn Dã lại khóc lóc với Chu Huy: "Đội trưởng Chu, chị chính là mẹ ruột của em! Phó Hàn muốn tìm cho tụi em một (đám) mẹ kế, còn hành hạ tụi em, không cho ăn gì cả!"
Chu Huy vỗ vai cậu ta, "Ăn no rồi thì phải làm việc cho tốt, không thì cậu sẽ thấy nửa cái bánh mì này là bữa ăn cuối cùng của cậu đó."
"Aaaa— Đội trưởng Chu, chị đã thay đổi rồi, còn có thể vui vẻ chơi cùng nhau nữa không?" Tôn Dã nhảy lên ba thước, vội vàng cắn miếng bánh mì quý giá.
Chu Huy dựa vào xe cảnh sát, lắc đầu cười cười. Hàn Úy đưa cho cô một chai nước, "Đội trưởng Chu."
Chu Huy nhận nước, mở nắp uống vài ngụm, nhìn những đám mây đen từ xa kéo đến, "Rắc rối thật sự của chúng ta đã đến."
Hàn Úy thở dài: "Mùa mưa ở Bình Lăng sắp tới, có nghĩa là công việc thu thập chứng cứ của chúng ta sẽ càng thêm khó khăn."
Vào lúc sáu giờ rưỡi tối, cơn mưa to đổ ập xuống.
Những nhóm người được cử đi từ cục cảnh sát thành phố lần lượt trở về, trên mặt ai nấy đều viết đầy mệt mỏi.
Cả ngày, không thu hoạch được gì.
Mạnh Liên Tố từ phòng Pháp Y lại mang đến một tin xấu hơn cho bọn họ, thời gian tử vong còn sớm hơn 7-8 giờ so với ước tính dự đoán trước đó, tình trạng màng trinh của đứa trẻ bị tổn thương nghiêm trọng, xác định là đã bị xâm hại trước khi chết, nhưng không thu được tinh dịch và bất kỳ dấu vết nào có giá trị, kẻ giết người rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Đây là một vụ án mạng có kế hoạch và chủ ý, cơ bản loại trừ được khả năng giết người vì cảm xúc.
"Vãi! Cái này... Tình huống gì đây? Đội trưởng Chu, mau lại đây, có người đã đăng video về việc vớt xác tối qua lên mạng." Dương Bình Phàm, người được mệnh danh là thanh niên tốt ưu tú, chưa bao giờ mắng người, giờ cũng không thể kiềm chế được mà thốt ra một câu chửi thề.
"Điên rồi sao! Ai mà thất đức như vậy... Trời ơi, ngay cả làm mờ mặt cũng không làm." Một đoạn video máu me dầm dề như vậy cứ thế từ trong nội bộ cục cảnh sát phát tán ra ngoài, trực tiếp lên thẳng hot search. Đủ loại thông tin lan truyền. Còn có một chủ đề #PhongthủythànhphốBìnhLăng#, đem chiều dư luận hướng đến ma quỷ.
Chu Huy nhìn chằm chằm vào màn hình, nói với Hàn Úy: "Thông báo cho quản trị mạng, nhanh chóng gỡ bỏ hot search."
Hàn Úy gọi điện xong, nói: "Chỉ riêng lượng chia sẻ đã đạt đến mấy chục vạn, giờ đã lan truyền trên mạng, e rằng khó kiểm soát."
Một nhóm người nhìn vào hot search dần dần bị gỡ bỏ, không biết nên nói gì cho phải.
***
Tại tầng hầm của câu lạc bộ Red.
Một người đàn ông co ro trên sàn, hai vệ sĩ lực lưỡng, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày, đánh từng cú vào xương sườn của người đàn ông.
"Dám mật báo cho cảnh sát, mày đang làm việc cho ai?"
"Nói! Không nói tao đánh chết mày! Nói mau!"
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang lên trong căn hầm trống trải, tạo ra những âm vang rùng rợn. Cuối cùng, anh ta run rẩy bò về phía một người phụ nữ đi giày cao gót đang ngồi trên ghế sofa.
Một trong hai vệ sĩ ngay lập tức ngăn hành động của anh ta lại, đánh mạnh vào lưng anh ta. Người đàn ông lại nằm rạp trên đất, lần này không còn sức để đứng dậy nữa. Chỉ còn thều thào: "Chị Dụ... chị Dụ, xin chị... tha cho tôi... Là tôi, là tôi thấy tiền thì mở mắt... Có người đưa tôi năm vạn, bảo tôi gọi điện tố giác..."
Người phụ nữ ngồi trên sofa chính là Jennifer, bà chủ của Red, cũng là Dụ Bạch đã biến mất hai năm khỏi thành phố Bình Lăng. Nàng cúi đầu mở miệng thì thầm: "Ai đã đưa tiền cho mày? Nếu không nói rõ, sợ là mày sẽ không thể bước ra khỏi căn hầm này đâu."
Người đàn ông hoảng sợ lắc đầu, "Chị Dụ, tôi thật sự không biết, hai ngày trước có người nhét một mảnh giấy vào khe cửa cho tôi, bảo tôi báo cảnh sát... tố giác chị về việc buôn bán ma túy, tôi cứ tưởng là trò đùa của ai đó, kết quả chiều hôm đó tài khoản ngân hàng của tôi bỗng dưng có thêm một vạn. Người đó nói một vạn là tiền đặt cọc, bốn vạn còn lại chỉ cần tôi gọi điện tố giác sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi thật sự là nhất thời ngu dại..."
Dụ Bạch gật đầu, "Hiểu rồi."
Một vệ sĩ hỏi: "Bà chủ, xử lý thế nào, giết hắn luôn à?"
Người đàn ông sợ đến mức hồn phi phách tán, nằm trên đất không ngừng van xin: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi..."
Giọng nói của Dụ Bạch vang lên trên đầu người đàn ông, "Đừng làm ầm ĩ ở đây, theo quy tắc giang hồ, để lại hai ngón tay của nó, rồi nhét người vào bao tải ném xuống sông."
Nói xong, giày cao gót đi ra khỏi tầng hầm, cánh cửa sắt đóng lại, chặn lại tiếng kêu thảm thiết thê lương của người đàn ông.
Tại bờ sông, các vệ sĩ lái xe đến gần bờ, hai người mặc áo mưa đen, nâng người trong bao tải xuống, vừa chuẩn bị ném xuống sông thì bỗng có vài ánh đèn sáng mạnh chiếu vào mắt.
"Đứng im, cảnh sát đây."
Hàn Úy dẫn một nhóm bao vây chiếc xe, tiếng mưa nặng hạt rơi trên áo mưa "bụp bụp", không ai để ý đến hai bóng người đang ẩn nấp sau bụi rậm bên kia sông. Như những con mèo trong đêm, với đôi mắt sáng rực, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Hàn Úy và những người khác áp giải ba người vào xe cảnh sát.
Đèn xe cảnh sát màu xanh đỏ biến mất trong đêm mưa, hai bóng người đứng sau bụi rậm từ từ đứng dậy, khuôn mặt ẩn sau áo mưa không ai biết, một giọng nói từ yết hầu phát ra: "Làm sao bây giờ? Bị người khác đến trước rồi."
"Đi thôi, về báo cáo với lão đại."
Trong cùng một lúc.
Câu lạc bộ Red bị ba chiếc xe cảnh sát bao vây kín mít. Chu Huy dẫn người xông vào câu lạc bộ, trình lệnh bắt giữ cho Dụ Bạch.
"Dụ Bạch, theo chúng tôi một chuyến." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Chu Huy vang lên khi Dụ Bạch đang hút thuốc bên bàn bi-a. Nàng đi về phía Chu Huy, một tay kẹp thuốc, tay còn lại cầm lệnh bắt giữ, nhìn qua một lượt, thốt ra một chữ: "Được."
Mùi thuốc lá lan tỏa từ môi, phả vào mặt Chu Huy. Cô bỗng cảm thấy trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua.
***
Trong phòng thẩm vấn của đội hình sự.
Chu Huy cùng Hàn Úy bắt đầu thẩm vấn Dụ Bạch, Chu Huy chưa bao giờ gặp một nghi phạm hợp tác như vậy, hỏi gì trả lời nấy, không né tránh, không mập mờ, rõ ràng đến mức khiến Chu Huy nghi ngờ liệu có phải là nàng đã biết trước cô sẽ hỏi những gì không.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tôn Dã cũng phát huy hết tài năng hóng hớt của mình, cùi chỏ huých vào "bông hoa của cục cảnh sát": "Bình bông, biết chuyện gì không?"
Dương Bình Phàm nghiêm túc nói: "Biết. Vì tôi làm việc chăm chỉ, tận tâm, cuối cùng đã thành công trong việc khớp DNA của nạn nhân thứ hai trong cơ sở dữ liệu, tìm được điểm đột phá, giúp vụ án tiến triển chất lượng."
Tôn Dã: "..."
Cái gọi là nói một câu khiến cuộc trò chuyện chết lặng, đây chính là ví dụ sống động.
Lúc bảy giờ tối, Dương Bình Phàm lại một lần nữa vào cơ sở dữ liệu, hai mươi phút sau, anh nhảy lên từ ghế: "Tôi tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!"
Một giờ trước, đồn cảnh sát khu Cô Nhị vừa báo cáo dữ liệu gần một tháng, khu Cô Nhị nằm trong phạm vi quản lý của khu Nam Thành, ở rìa thành phố, nổi tiếng là khu vực "không ai thèm quản lý" ở Bình Lăng. Nơi đây chủ yếu là công nhân từ các thành phố khác và các làng lân cận đến làm việc, lượng người di cư lớn, hỗn tạp, là khu vực có tình hình an ninh tồi tệ nhất ở Nam Thành.
Hai mươi ngày trước, một vụ ẩu đả xảy ra gần nhà công nhân ở khu Cô Nhị. Các công nhân trở về sau giờ làm đêm, dựng một cái bàn trước nhà công nhân, vài người tụ tập đánh bài, cuối cùng không biết vì sao mà đánh nhau chỉ vì mấy đồng bạc. Người xem nào nhiệt ngày càng đông, cảnh tượng dần trở nên hỗn loạn, từ vài người biến thành một trận "ác chiến" với hàng chục người.
Ban đầu, một nhóm đàn ông phải chịu đựng sự khinh bỉ trên công trường mỗi ngày, cảm thấy không suôn sẻ nên có chút bực tức, lại thêm chút rượu vào, nên chỉ cần ai đó tùy tiện nói một câu quá khích liền có thể kích thích một trận mâu thuẫn. Những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra ở khu vực Cô Nhị, đồn cảnh sát địa phương cũng nhắm một mắt mở một mắt, để ủy ban khu phố can thiệp, phương pháp tương đối ôn hòa và hiệu quả hơn.
Lần này tình hình nghiêm trọng, mười ba người phải nhập viện, bốn người được giám định là bị thương nhẹ trở lên, đồn cảnh sát buộc phải ra mặt giải quyết. Các nhà ở dành cho công nhân thường là những căn nhà tạm bợ, xung quanh không có camera, không tìm được người đứng đầu gây rối, chỉ có thể ghi chú và giữ lại vài ngày rồi thả ra.
Nạn nhân thứ hai là Ngô Quốc Giang, nằm trong nhóm người đó.
Đội hình sự ngay lập tức đến khu Cô Nhị để điều tra, làm rõ bối cảnh xã hội của Ngô Quốc Giang.
Ngô Quốc Giang, ba mươi lăm tuổi, trình độ tiểu học, chưa kết hôn, làm công nhân tạm thời trong một dự án xây dựng ở khu Cô Nhị. Căn nhà công nhân mà anh ta ở nằm đối diện dãy nhà tạm bợ kia, sau khi tan việc ở công trưởng thường qua đó tham gia náo nhiệt, cuối cùng bị dính vào rắc rối.
Theo phản ánh từ đồng nghiệp xung quanh, Ngô Quốc Giang không được lòng người khác, bình thường thích uống rượu và đi gây rối khắp nơi. Anh ta rất nóng tính, đã đắc tội với không ít người, nhưng để nói rằng anh ta có thù oán sâu sắc với ai thì thật sự không đến mức đó.
Cuối cùng, phản ánh của một đồng nghiệp trên công trường về Ngô Quốc Giang đã thu hút sự chú ý của Hàn Úy. Người này nói rằng khoảng mười ngày trước, Ngô Quốc Giang đã gây rối tại Red, công khai quấy rối một cô gái trẻ, bị bảo vệ đánh một trận, đuổi ra khỏi cửa còn chửi bới, yêu cầu người ta bồi thường tiền thuốc men. Bà chủ của Red đã trực tiếp gửi lời nhắn, "Nếu còn dám gây rối nữa thì sẽ chặt ngón tay của mày, ném xuống sông cho cá ăn, cút nhanh lên!"
Ban đầu chỉ là một lời cảnh cáo, nhưng người phụ nữ này đã quá nhiều lần lọt vào tầm ngắm của cảnh sát trong thời gian gần đây, dù chỉ là một động thái nhỏ cũng đủ để chạm đến dây thần kinh của cảnh sát.
Nhưng điều quan trọng là, người đó chính là Dụ Bạch! Hàn Úy quá rõ nàng là người thế nào, nàng thực sự có khả năng làm ra một vụ giết người như thế.
Kết quả, khi Hàn Úy vừa dẫn người đến vây phía sau cổng chính của Red, liền thấy hai người đàn ông mặc áo mưa đang khiêng một cái bao tải, cho vào cốp xe SUV. Từ lúc này mới diễn ra một loạt các hành động bắt giữ sau đó.
Khi kim đồng hồ trên tường chỉ vào mười một giờ, Dụ Bạch đang ngồi trên ghế, đưa tay gõ gõ lên bàn, đuôi mắt hẹp dài vương chút hoa đào, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc nói với Chu Huy: "Cảnh sát, đã hỏi xong chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro