Quyển thứ nhất - Chương 19
Chương 19
Chuyển đến nhà tôi
Hiển nhiên Dụ Bạch bị sốc trước đề nghị của Chu Huy. Nàng nhìn theo ánh mắt của Chu Huy về phía vệ sĩ đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Mặc dù đám người này không xứng với số tiền lương tôi trả, nhưng cũng có chút giá trị. Nghiêm Minh Xương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi, Cảnh sát Chu không sợ bị rước họa vào thân à?"
Chu Huy nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Nếu tôi nói không sợ, cô có chấp nhận đề nghị của tôi, chuyển đến ở với tôi không?"
Dụ Bạch cười một chút, ánh mắt né tránh mất tự nhiên, vuốt vuốt tóc rối bên tai: "Đừng có nói đùa, đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý."
Dụ Bạch từ chối theo bản năng, Chu Huy nhíu mày, kéo thân thể nàng lại, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Cô đang sợ cái gì? Sợ gây rắc rối cho tôi? Vậy tại sao hồi đó lại chỉ hướng điều tra về Nghiêm Minh Xương? Tại sao lại đưa tài liệu của Ngô Quốc Giang cho tôi? Thời điểm đó cô không nghĩ đến việc gây rối cho tôi sao? Hả?"
Dụ Bạch lại lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường với Chu Huy, mỗi lần Dụ Bạch có biểu cảm như này, Chu Huy liền không biết phải nói gì, cô không rõ ý tứ của Dụ Bạch, không đọc được biểu tình của nàng.
Dụ Bạch định nói rằng, vì khi đó không biết cô là con gái của Tịch Diệp, khi đó thật sự không sợ gây phiền phức cho cô, miễn là có người phá án, đưa chứng cứ cho ai cũng được. Nếu được làm lại, thì người đó nhất định không phải là cô.
Nhưng cuối cùng Dụ Bạch không giải thích, nàng thẳng thừng đuổi Chu Huy: "Cảnh sát Chu, tôi cần nghỉ ngơi rồi, cô đi đi!"
"Muộn rồi." Chu Huy nhìn nàng, híp mắt nói: "Cô từ đầu không nên trêu chọc tôi, giờ có chuyện rồi lại muốn chạy, đừng có mơ."
"?"
Dụ Bạch trong đầu xuất hiện vô số dấu hỏi chấm, đối mặt với Chu Huy không chịu nói lý, giải thích yếu ớt: "Tôi là một người kinh doanh, vốn không muốn dính dáng gì đến cảnh sát! Có chuyện gì cũng báo cho cảnh sát, thì sau này còn ai dám làm ăn với tôi, còn ai dám hợp tác với tôi?"
Chu Huy vừa muốn nói, Dụ Bạch lập tức ngắt lời: "Chờ đã, tôi còn chưa nói xong. Cảnh sát Chu, nói cho cùng, tôi luôn là công dân tuân thủ pháp luật, hiểu lầm trước đây đã được giải quyết, chúng ta cũng không cần... phải không!"
Tuy nhiên, Dụ Bạch luôn đánh giá thấp cách suy nghĩ của Chu Huy. Nàng nói một đống, cuối cùng Chu Huy chỉ nắm bắt được một từ khóa.
"Công dân tuân thủ pháp luật? Hằng ngày đều làm tăng khối lượng công việc cho cảnh sát, cô chắc là không biết các cảnh sát gần đây đối với cô đau đầu thế nào ha."
"......"
"Vì cô tự xưng là công dân tốt của xã hội, vậy thì hãy phối hợp với công việc của chúng tôi một chút, Nghiêm Minh Xương hiện giờ không rõ tung tích, cô và ông ta là đối thủ cạnh tranh, đã từng phân cao thấp rất nhiều lần đi! Biết người biết ta, cô là người hiểu rõ ông ta nhất, rất nhiều tình huống còn cần phải hỏi cô. Cô thấy đó, tình trạng cô bây giờ hành động bất tiện như vậy, nếu có chuyện gì cần tìm cô, cục cảnh sát lại phải tốn nhân lực vật lực đến tận nơi sao."
"???" Dụ Bạch có chút buồn bực, "Cái đó thì an toàn, nhưng cảnh sát Chu bận rộn như vậy, ai sẽ chăm sóc tôi, cô không phải nghĩ rằng tôi còn biết nấu ăn chứ?"
Đúng vậy, Dụ Bạch chỉ là không bị thương, lúc còn khỏe mạnh cũng chưa chắc đã biết nấu ăn, vị đại tiểu thư này có lẽ ngay cả cách mở bình gas cũng không biết. Quay về nhà có thể sẽ làm cháy cả nhà.
Sau nhiều lần kiên trì, Dụ Bạch đã có được đặc quyền, đó là được đội trưởng đội hình sự của cục thành phố đến bệnh viện thăm hỏi mỗi ngày. Trong nhất nhất thời không biết nên biểu hiện như thế nào, nàng liền nở một nụ cười bí ẩn với Chu Huy.
Sau khi từ bỏ việc thuyết phục Dụ Bạch, Chu Huy lại hỏi nàng thích ăn gì, có kiêng kỵ gì không. Khi nhận được câu trả lời phủ định từ Dụ Bạch, cô đi xuống tầng dưới bệnh viện gọi một phần canh xương lớn, theo lời của đội trưởng đội hình sự, ăn gì bổ nấy, nàng gãy xương thì nên ăn canh xương để bổ sung, xương mới nhanh dài.
Dụ Bạch nhìn bát canh xương trên bàn, uống một muỗng lại bắt đầu buồn bực. Đội hình sự không phải nói rằng một năm 365 ngày không nghỉ, mỗi ngày đều bận rộn điều tra vụ án, đến cả nhà cũng không thể về, đến nỗi phần lớn vẫn còn độc thân, không tìm được bạn đời sao?
Thế là Dụ Bạch hỏi: "Cảnh sát Chu, cô không cần... làm việc à?"
Chu Huy mang cho nàng một chén canh, đặt trước mặt nàng rồi mặt không đổi sắc ,à nói: "Ở đây với cô cũng là công việc, tôi đã nói rồi, nhiều chuyện liên quan đến Nghiêm Minh Xương còn phải hỏi cô, nên... từ hôm nay, tôi sẽ làm việc ở đây, cũng tiện đảm bảo an toàn cho cô."
"Cái gì?!" Dụ Bạch rất kinh ngạc với chuyện này, "Ý cô là, việc thăm hỏi hàng ngày chính là thăm hỏi 24/24 sao?"
Chu Huy mỉm cười với Dụ Bạch: "Tôi thấy đề nghị của cô rất hợp lý, nếu cô về nhà tôi, lỡ cô cần được tái khám hoặc có tình huống gì bất ngờ thì thật sự không tiện, hơn nữa tôi cũng không có thời gian nấu ăn cho cô."
Dụ Bạch: "..."
Đây là trò gì vậy? Dụ Bạch tưởng mình đã thoát khỏi sự quan tâm của đồn cảnh sát, bỗng dưng cảm thấy bối rối. Nàng cảm thấy cực kỳ đau đầu, trải nghiệm trong ngày hôm nay thật quá kỳ lạ, từ việc sáng nay vô cớ bị đánh vào bệnh viện đến việc liên tục nhận được sự thăm hỏi, rồi giờ thì... tình huống này là sao?
Dụ Bạch đành phải than thở với Chu Huy: "Tôi yêu cầu nhiều lắm, mà tính khí lại không tốt, cô ở đây chắc chắn không thể làm việc tốt, sẽ ảnh hưởng đến công việc."
Chu Huy vẫn giữ nụ cười, rất thông cảm nói: "Không sao, tôi có thể xem cô là bệnh nhân, cố gắng nhường nhịn cô."
"... Cô chắc chắn không thể hòa hợp với tôi đâu, lần trước tôi vào bệnh viện đã đuổi đi bảy y tá, không ai ở lại quá ba ngày, cảnh sát Chu hãy suy nghĩ kỹ lại, kẻo sau này hối hận không kịp." Dụ Bạch rõ ràng muốn Chu Huy rời đi, mặc dù nàng là một tiểu thư chỉ cần đưa tay ra là có đồ ăn, nhưng thực tế, một khi có ai đó lại gần, nàng sẽ lập tức đẩy ra, như một con nhím toàn thân đầy gai, không cho phép bất kỳ ai lại gần.
Giống như chỉ có như thế này, nàng mới có thể bảo vệ bản thân, mới có thể an tâm.
Chu Huy nói: "Tôi đã suy tính rất rõ ràng, cô không cần thuyết phục tôi nữa. Đây không phải là chuyện có thể mặc cả."
Dụ Bạch hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, tựa vào gối, ngẩng lên nhìn trần nhà trắng toát mà bất lực nói: "Được rồi!"
Ngày tiếp theo, Dụ Bạch gần như phải định nghĩa lại về Chu Huy. Nàng chưa bao giờ nghĩ Chu Huy lại là một người chăm sóc đến từng chi tiết như vậy trong sinh hoạt. Thậm chí trong một ngày, cô đã hỏi nàng ăn no chưa đến chín lần.
Dụ Bạch ngơ ngác nhìn Chu Huy mang đến đủ loại thức ăn, nàng thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ. Đành phản kháng: "Cảnh sát Chu, tôi vừa mới ăn cách đây nửa giờ." Nàng đưa đồng hồ đeo tay lại gần mắt Chu Huy rồi nói: "Và bây giờ chỉ mới 3 giờ chiều, tôi đã ăn tới bữa thứ năm trong ngày rồi."
Chăm sóc người khác không phải là như vậy! Dụ Bạch trong lòng liên tục trợn trắng mắt, buồn bực đắp chăn quyết định đi ngủ.
"Cô từ từ thôi, một lúc nữa lại đau thắt lưng."
"... Tôi biết rồi." Dụ Bạch trong chăn phát ra âm thanh ủ rũ.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến trò hề hôm đó ở nhà Chu Bá Niên, cùng với hộp thuốc giảm đau kỳ quái. Sau đó, rất ăn ý, cả hai đồng thời im lặng.
Chu Huy cầm sổ tay, ngồi làm việc bên giường nàng, Dụ Bạch thì đắp chăn trong bóng tối mở mắt thở dài, chỉ cần nghĩ đến việc còn phải sống chung với Chu Huy trong vài tuần tới, nàng đã...
Kéo chăn ra nhìn một chút, vị đội trưởng đội hình sự này làm việc trông cũng có vẻ nghiêm túc. Ngồi trước máy tính, ánh mắt hạ xuống nhìn vào màn hình, góc nghiêng của cô không tệ, sống mũi cao thẳng, bóng đổ của hàng mi in lên gương mặt, lưng thẳng tắp, thậm chí còn tạo thành một góc vuông với mặt đất.
Dựa vào hành động của Chu Huy, Dụ Bạch phân tích ra một vài thông tin, ngay lập tức gán cho cô vài nhãn hiệu— — người cuồng công việc, lạnh lùng, không dễ sống chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro