Quyển thứ nhất - Chương 14
Chương 14
"Còn đau lưng không?"
"Không phải". Chu Bá Niên nhanh chóng đưa ra đáp án khẳng định chắc nịch.
Chu Huy mới không tin, cô nghi ngờ liếc mắt nhìn ba mình, hỏi lại lần nữa thì Chu Bá Niên không nói.
Chu Huy đành phải hỏi: "Vụ án Thiệu Nguyên với vụ án giết người bên sông, hiện nay có nhiều điểm tương đồng..."
Chu Bá Niên gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa châm điếu thuốc, thần sắc có chút mệt mỏi. Trong ấn tượng của Chu Huy, Chu Bá Niên rất ít khi hút thuốc, cũng rất ít khi uống rượu, ông dường như rời xa hết thảy những ham mê không lành mạnh, bao nhiêu năm qua luôn một lòng với công việc.
"Ba biết con muốn nói gì, có nhiều điểm tương đồng như vậy, vì sao lại không đi theo hướng này mà điều tra, đúng không?"
Nạn nhân bị chặt đứt tay chân, cắt tai, móc mắt, tình trạng cái chết đều giống nhau. Thậm chí ngay cả bé gái là trường hợp ngoại lệ duy nhất cũng giống hệt với tình tiết vụ án năm đó.
Chu Bá Niên xua khói thuốc, nói tiếp: "Sở cảnh sát Tỉnh vẫn luôn điều tra, thời điểm thành phố Bình Lăng xảy ra vụ giết người thứ nhất, toàn bộ Sở tỉnh đều đặc biệt chú ý đến, những người từng tham gia vào vụ án Thiệu Nguyên năm đó đều sợ thảm kịch sẽ tái diễn."
"Quá trình điều tra xảy ra chuyện gì sao?" Chu Huy không nghĩ tới, ngay từ đầu Sở cảnh sát tỉnh đã tham gia vào vụ án giết người bên sông.
"Ban đầu, chúng ta tưởng rằng mật vụ lại gặp chuyện, sau khi vụ án được Cục thành phố tiếp nhận, từ đầu đến cuối đều không tìm được DNA đối xứng. Cho đến khi thân phận của Ngô Quốc Giang lộ diện, chúng ta mới nhận ra rằng, có lẽ đây không phải là hành động trả thù mật vụ của bọn buôn ma túy."
Thần sắc của Chu Huy trầm xuống: "Ba nghi ngờ hung thủ chính là người bị hại năm đó."
Cô dùng giọng điệu khẳng định, trong những ngày gần đây, diễn biến vụ án khiến cảm giác này của Chu Huy ngày càng mãnh liệt, có lẽ khi danh tính của tất cả nạn nhân trong vụ án giết người bên sông được hé lộ, sự thật không chỉ đơn giản như ban đầu.
Nạn nhân trở thành kẻ gây án, sự chuyển đổi thân phận như vậy càng khiến người ta sợ hãi.
Chu Bá Niên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng thắn của Chu Huy, nhưng vẫn trả lời cô: "... Đúng. Sở cảnh sát Tỉnh thậm chí đã điều tra lại tất cả mối quan hệ xã hội của những người bị giết trong vụ án Thiệu Nguyên năm đó, họ hàng bạn bè, cùng tất cả những người và việc liên quan đến nạn nhân, nhưng không có gì. Hầu hết nạn nhân năm đó đã rời khỏi thành phố Bình Lăng, không có thời gian gây án, những năm gần đây cũng không có hành động bất thường nào. Những người thân của nạn nhân còn ở lại thành phố Bình Lăng, chúng ta cũng đã lần lượt điều tra hành tung và động thái của họ."
Chu Huy nhíu mày, nếu không thể tìm ra điểm nghi ngờ từ những người thân cận nhất, thì những người khác dù có khả năng gây án, cũng sẽ rất khó điều tra.
"Thiệu Nguyên còn người thân nào không?" Chu Huy không từ bỏ, lại hỏi thêm một câu. Nếu kẻ giết người thật sự là nạn nhân, cô càng nghiêng về mối quan hệ xã hội của Thiệu Nguyên.
Bởi vì cái chết của bé gái trong vụ án giết người bên sông đã để lại ấn tượng quá sâu sắc. Mang tính cá nhân và tâm lý trả thù mạnh mẽ, thì kẻ giết người chắc chắn là người có mối quan hệ mật thiết với Thiệu Nguyên.
Chu Bá Niên lại châm một điếu thuốc, trong làn khói mờ ảo, mở lời: "Có, hắn có một người em trai, tên là Thiệu Trạch. Khi cả gia đình Thiệu Nguyên bị giết, cậu ta đang học ở nước ngoài."
Chu Huy giật mình, "Bây giờ cậu ta đang ở đâu?"
Chu Bá Niên thở dài: "Còn ở Mỹ, đã kết hôn rồi, vợ là người Mỹ, hình như là chuyện năm ngoái. Cậu ta không phải hung thủ! Khi vụ án giết người bên sông xảy ra, Sở tỉnh đầu tiên là nghĩ ngay đến cậu ta, dù sao cả gia đình bị giết, ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta, vụ án Thiệu Nguyên đến giờ vẫn chưa phá, chi tiết vụ án không được công khai, Thiệu Trạch luôn nghĩ gia đình mình chết vì tai nạn. Nhưng hai năm qua, chúng ta vẫn theo dõi cậu ta, chỉ sợ cậu ta không chịu nổi biến cố này, dẫn đến việc bị PTSD. Nhưng cậu ta đã kết hôn, nghe nói thời gian trước vợ của cậu ta có thai, tâm lý vẫn khá ổn, không thấy có dấu hiệu nhân cách chống đối xã hội."
"Vì vậy, Sở tỉnh hy vọng Cục thành phố tụi con có thể tìm ra điểm đột phá từ những khía cạnh khác của vụ án."
Chu Bá Niên cúi đầu, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, một làn khói mỏng manh bay lên, nhanh chóng tan biến vào không khí. Ông lại thở dài vô định: "Đúng vậy, thực ra lúc đầu khi vụ án giết người bên sông xảy ra, Sở tỉnh không muốn quá nhiều người tiếp xúc với vụ án này, thủ tục chuyển giao đã hoàn tất, nhưng khi vụ án ngày càng chuyển biến xấu, danh tính Ngô Quốc Giang bị hé lộ, Sở tỉnh vẫn không thể xác định danh tính hung thủ, nên đã quyết định để tụi con điều tra, đổi một lối suy nghĩ khác, có lẽ sẽ tìm ra manh mối."
Dù Chu Bá Niên luôn áp dụng phương pháp giáo dục thả lỏng với con gái, thỉnh thoảng ông cũng châm chọc, quở trách nhiều hơn khích lệ, nhưng ông vẫn luôn công nhận năng lực của Chu Huy.
Ông nhìn Chu Huy, sau đó... bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, "Được rồi, mọi nghi ngờ đã được giải đáp, nhanh về nhà nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu phá án cho tốt."
Chu Huy lại một lần nữa cảm nhận được sự quan tâm từ cha mình, bĩu môi, có chút không tình nguyện đi đến cửa thay giày, "Đi đây."
Khi Chu Huy đóng cửa, sắc mặt Chu Bá Niên lại trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, "Hy vọng lần này có thể câu được con cá lớn ở phía sau."
Chu Huy ra khỏi thang máy, ngồi trên ghế lái ô tô, nghĩ một hồi, vẫn gửi tin nhắn cho Dụ Bạch.
【Còn đau thắt lưng không?】
Gửi xong, Chu Huy lại muốn thu hồi tin nhắn. Quan hệ của cô với Dụ Bạch có chút kỳ quái, nhưng cũng có chút mong đợi.
Chu Huy một mình trong xe đối diện màn hình điện thoại, tự đấu tranh một lúc, nhìn màn hình điện thoại tối dần mà không sáng lại, khởi động xe, từ từ lái ra khỏi gara.
Dọc theo con đường nhộn nhịp, trong ánh đèn neon đầy màu sắc, cô lái xe trở về nhà.
Trước khi đi ngủ, khi vừa từ phòng tắm ra, Chu Huy dùng khăn lau tóc ướt, ngồi bên giường mở điện thoại, phát hiện có một tin nhắn chưa xem, đến từ Dụ Bạch:
【Cảm ơn cảnh sát Chu quan tâm, tôi không sao.】
Chu Huy nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, do dự một lúc, động tác lau tóc dừng lại, khăn trong tay hạ xuống đặt lên đùi, trả lời ba chữ:
【Vậy thì tốt.】
Dụ Bạch ngồi trước máy tính trong phòng làm việc, điện thoại bên cạnh rung lên, thấy ba chữ Chu Huy gửi, nàng ngẩn người một chút, rồi nở một nụ cười bất lực.
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã gần nửa đêm.
Đã muộn vậy rồi?!
Dụ Bạch xoay cổ một cái, "Xuýt—"
Sau khi ngồi lâu một tư thế trước máy tính, cử động một chút liền thấy hơi đau, nàng xoay người hai vòng, một tay xoa cổ, một tay cầm chuột, thoát khỏi trang web đang xem, ấn tắt máy.
Tài liệu về Thiệu Nguyên hiện lên trên màn hình rồi biến mất...
Dụ Bạch đẩy ghế đứng dậy, cầm ly nước đã gần cạn trên bàn, đi qua phòng khách trống trải, đến nhà bếp định rót một ly nước, nhưng khi cầm ấm trà lên mới phát hiện bên trong đã trống không.
Nàng đi vào bếp nấu nước, dựa vào tủ chén chờ nước sôi, mắt nhìn về phía ánh trăng chiếu xuống phòng khách, ghế sofa da, bên cạnh là cửa sổ lớn, bên ngoài là vài cây đào, và xa hơn một chút là bức tường rào xây bằng đá hoa cương.
Đây là biệt thự nhà họ kỷ, cũng là nhà của Dụ Bạch và Kỷ Thâm.
Nàng đã sống ở Mỹ hai năm, một tháng trước mới chuyển về đây. Mỗi món đồ nội thất, mỗi góc nhỏ trong nhà dường như vẫn còn lưu giữ hình bóng năm xưa.
"Bíp" một tiếng, ấm nước tự động bật, có thể nghe thấy tiếng nước sôi sùng sục trong ấm. Dụ Bạch bừng tỉnh, rót một ly nước, đợi cho hơi nước từ từ tan đi, rồi nâng lên đưa đến bên miệng, không biết sao tự dưng lại nhớ đến tối hôm ấy ở nhà Chu Huy, cô đã bưng cốc nước vừa đun đến trước mặt nàng, "Uống chút nước ấm đi! Tối uống trà dễ mất ngủ..."
Dụ Bạch không biết cảm xúc của mình là gì, nhắm mắt nhìn ly nước trắng sắp nguội, thở dài, uống vài ngụm rồi đặt ly xuống, lên lầu.
Một giờ sáng.
Đã nằm trên giường, Dụ Bạch mở đôi mắt trằn trọc, nhìn lên trần nhà tối đen mà nghĩ, Chu Huy đang làm gì? Đã ngủ chưa?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Dụ Bạch liền tự mình lắc đầu cười lên, lại nhớ đến buổi chiều hết sức kỳ quặc hôm nay, sự xuất hiện của Chu Huy dường như luôn mang lại bất ngờ, có lẽ sau này nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Đã hơn hai mươi ngày từ khi vụ án giết người bên sông xảy ra, khoảng thời gian tính từ cái chết của nạn nhân cuối cùng cho đến nay, đã vượt qua khoảng thời gian dự tính ban đầu về sự xuất hiện của nạn nhân tiếp theo.
Có hai khả năng xảy ra, thứ nhất, kẻ sát nhân không còn giết người nữa, hắn đã hoàn thành kế hoạch giết người của mình, hoặc là tất cả kẻ thù của hắn đã bị giết, hắn không còn lý do để tiếp tục giết nữa; thứ hai, vẫn chưa phát hiện thi thể của nạn nhân tiếp theo.
Bất kể là trường hợp nào, cũng khiến cảnh sát cảm thấy rất bi quan về tình hình hiện tại, bầu không khí trong văn phòng cục cảnh sát lần đầu tiên trở nên nặng nề như vậy, đã nhiều ngày không tìm thấy manh mối, một số cảnh sát trẻ mới vào nghề có phần nhụt chí
Tôn Dã cũng gục xuống bàn kêu than: "Đội trưởng Chu, chẳng lẽ chúng ta không bao giờ tìm ra hung thủ sao?!"
Những người khác cùng gục xuống bàn giơ tay: "Cùng câu hỏi."
"Tên hung thủ này thật biến thái! Đã lâu như vậy mà không tìm thấy chút manh mối nào."
Thực tập sinh vừa tốt nghiệp vào cục cảnh sát, vụ án đầu tiên đã hoàn toàn đánh bại sự tự tin của họ. Họ kêu lên rằng công việc cảnh sát thật khó khăn, phải tranh thủ còn trẻ mà chuyển nghề.
Chu Huy rất hiểu cảm xúc của mọi người, gặp phải vụ án lớn thế này, lại liên quan đến vụ án cũ cách đây vài năm, kẻ sát nhân còn là một tội phạm có khả năng phản điều tra cực mạnh, chuyện này ngay cả những cảnh sát kỳ cựu cũng không dễ chịu.
Manh mối không có tiến triển gì mới, hướng điều tra của cục cảnh sát lại quay về phía Nghiêm Minh Xương, đã cử người theo dõi suốt bốn ngày. Ở phía cục cảnh sát thành phố, Hàn Úy luôn dẫn đội đi theo, mọi hoạt động của Nghiêm Minh Xương đều có người luân phiên theo dõi. Một bên khác, tổ điều tra đã được thành lập, để kiểm tra xem công ty có hoạt động hợp pháp hay không, có vi phạm gì không, phối hợp với cục cảnh sát thành phố điều tra vụ án ma túy.
Từ Chí Hâm và Triệu Mẫn trong mấy ngày này chủ yếu ở lại cục cảnh sát, Từ Chí Hâm đã chuyển văn phòng vào cục, ở ngay đối diện Trương Duy Nam. Triệu Mẫn vì Hàn Úy dẫn đội đi công tác bên ngoài, nên tạm thời sử dụng bàn làm việc của anh, mỗi ngày đều nhận được sự nhiệt tình từ đội cảnh sát hình sự.
Mặc dù Hàn Úy không thể lúc nào cũng gặp được "công chúa nhỏ" của mình, nhưng anh hào phóng đề nghị rằng mọi đồ dùng cá nhân trên bàn làm việc và trong ngăn kéo của anh, Triệu Mẫn đều có thể tùy ý sử dụng.
Đề nghị này lập tức nhận được sự chế nhạo từ tất cả mọi người, "Phó Hàn, bao gồm cả đôi giày hai tháng chưa giặt trong ngăn kéo của anh à?"
Tay vừa chạm vào cánh cửa ngăn kéo, Triệu Mẫn nhanh chóng rụt lại, thật đáng sợ, may mà cô chưa mở ra.
Sau đó, cô nhận được một đống mì ăn liền và đồ ăn vặt từ các đồng nghiệp nam trong cục, và một gói kỷ tử từ Dương Bình Phàm ngồi đối diện.
Chu Huy dựa trên nguyên tắc quan tâm đồng nghiệp, cũng góp một phần mười gói mì bò dưa chua. Triệu Mẫn nhìn vào "tấm lòng rộng rãi" của Chu Huy, trong lòng nổi lên xem thường, ấn tượng về Chu Huy ngày càng xấu đi.
Chu Huy mơ hồ cảm nhận được rằng Triệu Mẫn có sự đối địch nào đó với mình, nhưng không rõ nguyên do. Lẽ nào, cô ấy thích Hàn Úy?
Xem ra sau này phải giữ khoảng cách với Hàn Úy, tuyệt đối không thể phá hoại mối quan hệ của Hàn Úy và Triệu Mẫn, nhất định phải thúc đẩy mối tình đẹp của phó đội trưởng đội hình sự, để cục cảnh sát thành phố thoát khỏi "sự nhục nhã của những kẻ độc thân lâu năm."
Thể diện của cục cảnh sát cuối cùng cũng có người chống đỡ lên rồi, đội trưởng Chu như một người mẹ vì lo lắng cho hình ảnh của cục cảnh sát mà tan nát con tim, thật sự bị ý tưởng của mình làm cho cảm động đến mức suýt rơi nước mắt. Cô hoàn toàn không biết rằng Triệu Mẫn thực sự coi cô là tình địch số một, chỉ có điều đối tượng không phải là Hàn Úy, mà là Dụ Bạch.
Trong văn phòng đầy tiếng oán than, Triệu Mẫn dường như cũng cảm thấy một loại lực bất tòng tâm, vụ án dường như đã tìm ra chút manh mối, rồi lại đến ngõ cụt.
Buổi chiều, ánh nắng bên ngoài chiếu vào hành lang cục cảnh sát, đồng hồ trên tường chỉ đúng năm giờ rưỡi, trong văn phòng vẫn chưa nghe thấy tiếng Chu Huy nói hết giờ làm, thì bỗng một loạt bước chân hỗn loạn từ hành lang vọng lại gần.
Hàn Úy dẫn theo người vội vàng xông vào văn phòng, chưa kịp thở dốc đã nói: "Đội trưởng Chu, Nghiêm Minh Xương đã trốn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro