Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thứ nhất - Chương 12

Chương 12
"Cô rất đảm đang"


Chu Huy đột nhiên nheo mắt lại, cổ họng cũng lập tức căng thẳng, "Ba tôi? ... Ông ấy là người phụ trách?"

Triệu Mẫn nhếch môi cười một nụ cười thâm sâu, "Sao vậy? Cảnh sát Chu thật sự không biết gì sao? Sở trưởng Chu chưa bao giờ nói về chuyện này à?"

Số lần gặp được Chu Bá Niên ba cô, Chu Huy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù có gặp nhau, chỉ cần cùng ăn một bữa cơm cũng có thể nổ ra một cuộc chiến tranh thế giới. Chu Bá Niên có 120 điều không hài lòng về Chu Huy, điều được nhắc đến nhiều nhất chính là việc cô không tìm bạn trai.

Bây giờ không sống chung, thậm chí mấy tháng còn không gặp nhau một lần. Chu Huy ước gì có thể trốn ba mình đến một hành tinh khác, rất nhiều chuyện của ông, không chỉ là công việc mà cả những chi tiết trong cuộc sống, Chu Huy cũng không chắc đã biết rõ.

Tuy nhiên, những gì Triệu Mẫn nói thật sự khiến cô cảm thấy bất ngờ. Cô luôn rất chú ý đến các vụ án liên quan tới ma túy, nhưng vụ án hai năm trước, vụ án 725, bị che giấu đến mức không thể nắm bắt được dù chỉ là những điều cơ bản. Vụ Thiệu Nguyên càng không có lấy một chút thông tin nào bị rò rỉ. Sự che giấu và phong tỏa tin tức như vậy thật quá bất thường, đến mức không hợp lý.

Cục tỉnh liên tục giữ kín thông tin, liệu có điều gì đang được giấu diếm trong hồ sơ vụ án? Sự thật đằng sau vụ 725 rốt cuộc là gì? Cha cô đóng vai trò gì trong đó?

Bây giờ cựu cảnh sát hình sự của cục tỉnh - Kỷ Thâm, hiện đang ở đâu? Vợ anh ta, Dụ Bạch, có thật sự trong sạch như cô ta nói không? Cô ta có tham gia vào sự việc năm xưa không?

Khi nghĩ đến những câu hỏi này, Chu Huy đã ra khỏi quán cà phê và lái xe đến nhà của Chu Bá Niên.

Cô không gọi điện cho Chu Bá Niên, cũng không có ý định liên lạc trước với ông. Cô hiểu rõ tính cách của Chu Bá Niên, nếu cô gọi điện hỏi thẳng, ông sẽ chẳng nói một lời nào và cúp máy ngay. Có khi ông còn chơi trò "biến mất" để cô không tìm thấy người hơn nửa tháng.

Hơn nữa, Chu Huy còn vì kiên quyết xử lý vụ án của Ngô Quốc Giang mà đã chặn ông trong danh sách đen! Nên trực tiếp đến nhà vẫn là phương án ổn thỏa nhất, có gì thì nói thẳng, tránh việc bị mắng trong điện thoại mà còn không hỏi được gì.

Khi xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, Chu Huy phát hiện xe của Chu Bá Niên vẫn đang ở đó. Có vẻ như cô đã chọn đúng thời điểm, đúng lúc Chu Bá Niên ở nhà.

Lúc lùi xe, Chu Huy nhìn thấy trong gương chiếu hậu một chiếc SUV màu đen đậu chéo bên trái, có vẻ quen quen nhưng không nhớ đã thấy ở đâu.

Khi bước vào thang máy, cô đang suy nghĩ làm thế nào để mở lời với Chu Bá Niên, làm sao để khéo léo dò hỏi được thông tin.

Ding—

Thang máy báo đã đến tầng, Chu Huy đứng trước cửa nhà, do dự một lúc rồi quyết định gõ cửa hai cái. Không lâu sau, cửa mở ra, khi cô vừa gọi "Ba" thì phát hiện người đứng ở cửa lại là...

"Ôi trời! Dụ Bạch?"

Dụ Bạch mặc bộ vest trắng, chân đi dép lê, rõ ràng là đã ở đây một thời gian. Có lẽ nàng cũng không ngờ sẽ gặp Chu Huy, hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, cuối cùng Dụ Bạch là người đầu tiên phản ứng lại, nghiêng người để Chu Huy bước vào, "Cô vào trong trước đi?"

Chu Huy nhanh chóng cởi giày ra rồi cất vào trong. Khi cúi xuống tìm dép lê, cô nhìn thấy đôi dép Peppa màu hồng mà Dụ Bạch đang đi, bỗng cảm thấy hơi đau răng.

Dụ Bạch cũng nhìn xuống đôi dép của mình, chớp chớp mắt, nói với Chu Huy: "Bác trai tìm cho tôi, nói là dép của cô, không ngờ cô về, thì... hay là tôi tìm đôi khác ha?"

"Không, cô cứ mang đi." Chu Huy méo miệng, cố ý không nhìn vào đôi dép, từ tủ giày lôi ra một đôi dép khác, ngữ khí mất tự nhiên: "Thì... cái này... trước ở trung tâm thương mại chỉ tùy tiện mua đại, cũng không chọn kiểu."

Dụ Bạch: "..."

Chu Huy: "..."

Hai người nhìn nhau một cái, Dụ Bạch bỗng nhiên cười phá lên, cúi người tựa vào tường nói với Chu Huy: "Peppa dễ thương quá, cô cứ nói là cô thích đi, tôi cũng không cười cô đâu... hahaha!"

Chu Huy: "..."

"Được rồi, tôi không cười nữa." Dụ Bạch thấy sắc mặt Chu Huy không vui, tiếng cười bỗng dừng lại, cố gắng kiềm chế trong hai giây, "Phụt! Xin lỗi..."

Chu Huy giữ im lặng, không muốn so đo với nàng

Bất chợt nhớ ra điều gì, Chu Huy chuyển chủ đề: "Tôi nghe nói có hẹn, hẹn với ba tôi à?"

Dụ Bạch thể hiện rõ nét mặt ngạc nhiên.

"Cô và ba tôi có quen biết nhau không? Đang nói về chuyện gì?" Hỏi xong, Chu Huy tự thấy mình hơi tò mò.

Quả nhiên, Dụ Bạch không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, cười hì hì: "Cô muốn biết à? Tự nghĩ đi, đoán đúng thì tôi nói cho cô biết."

Chu Huy bĩu môi: "... Tôi không đoán đâu!"

Khi bước vào phòng khách, Chu Huy ngó nghiêng tìm hiểu tình hình trong nhà, thật khó tin, người cha cuồng công việc vạn năm không về nhà thế mà lại đang nấu ăn trong bếp, lại còn là nấu cho Dụ Bạch. Chậc chậc, đã bao năm rồi cô không được hưởng đãi ngộ như thế, có vẻ như Dụ Bạch mới là con gái của ông ấy.

Sự chênh lệch tâm lý của đội trưởng Chu tăng vọt trong một bữa ăn, nghe tiếng xào nấu trong bếp, tự dưng cảm thấy có - chút - không - vui!

Giọng nói của Chu Bá Niên từ bếp vọng ra: "Tiểu Dụ, có người đến sao?"

Vừa dứt lời, Chu Bá Niên mặc tạp dề Peppa ra mở cửa bếp, cầm cái xẻng bếp trong tay. Thấy người vào là Chu Huy, sắc mặt ông biến đổi, vội vàng bước về phía cô, tay cầm "hung khí" quát: "Con dám không nghe điện thoại của ba à?"

Hành động này khiến Dụ Bạch giật mình, có lẽ chưa bao giờ thấy cách chào hỏi dữ dội như vậy, nhất thời đứng sững giữa phòng khách, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.

Chu Huy phản ứng còn mạnh mẽ hơn, một tay kéo Dụ Bạch đứng chắn trước mặt mình, lách trái lách phải để tránh sự tấn công có mục tiêu rõ ràng từ Chu Bá Niên. Cúi đầu núp sau Dụ Bạch, cô cười gượng với Chu Bá Niên: "Ba— không phải là con không nghe điện thoại, đây không phải là đúng lúc đường dây đang bận sao"

"Chu Huy! Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Nhân chứng vật chứng đều có, còn dám biện minh!"

Chu Huy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tiếp tục biện hộ cho mình: "Nhân chứng vật chứng gì chứ? Ba, còn có người ngoài ở đây, ba cho con chút thể diện đi."

Dụ Bạch vốn bị kẹp giữa hai người, thực sự cảm thấy dở khóc dở cười, nghe đến câu này, tức thì trong lòng nàng lật mắt một cái, hóa ra còn biết có người ngoài! Từ đầu đến cuối kéo nàng ra làm lá chắn thì không thấy coi nàng là người ngoài, giờ thì biết giữ thể diện rồi.

Chu Bá Niên rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ, không thương tiếc lột bỏ lớp mặt nạ "biện hộ" của Chu Huy: "Con kéo tiểu Dụ làm gì? Hơn nữa ba là trinh sát hình sự hàng chục năm, không có bằng chứng thật sự thì ba vu khống con à?"

Chu Huy không nói gì, thực sự không biết phải nói gì.

Chu Bá Niên lấy điện thoại ra, khoe khoang: "Hì hì! Con nghĩ chỉ có con biết dùng điện thoại thôi à? Ba vừa hỏi tiểu Dụ, vẫn trong cuộc gọi, rất có khả năng là bị đối phương đưa vào danh sách đen. Điểm này cũng đã được Hàn Úy trong cục cảnh sát của con xác nhận. Giờ con còn gì để nói nữa không?"

Chu Huy trong lòng thầm mắng Hàn Úy không trượng nghĩa, quay đầu đã bán đứng cô. Ngay lập tức quyết định, tháng này Hàn Úy không có tiền thưởng, không có nghỉ phép, tiền ăn giảm một nửa, cuối cùng chúc anh ta không tìm được bạn gái.

Trong văn phòng, Hàn Úy đột nhiên hắt xì hơi, xoa xoa mũi, trong lòng buồn bực, tự hỏi có bị cảm không? Hoàn toàn không biết cấp trên của mình đã mắng mình từ đầu đến chân, còn đưa ra lời nguyền độc ác như vậy, sau này Hàn Úy suy nghĩ lại và rút ra được một chân lý: Quả thật không thể đắc tội với phụ nữ, câu nói "độc nhất là tâm địa nữ nhân" quả không sai.

Chu Huy đang nghĩ làm thế nào để lừa ba mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dụ Bạch đang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, như thể đang nói "Cách này tệ quá, sao cô nghĩ ra được vậy?".

Chu Huy thực sự không muốn nhìn vào mắt Dụ Bạch, hôm nay cô đã mất mặt trước Dụ Bạch. Thế nên, Chu Huy quyết định ngay lập tức, cái mặt này không cần thiết, giữ mạng mới quan trọng. Thường ngày không sợ trời không sợ đất, tay không mà đánh ngã côn đồ, cảnh sát Chu giờ phút này thay đổi thái độ 180: "Ba, con xin lỗi, con sai rồi, sau này không dám nữa."

Thái độ thành khẩn, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi xuýt xoa.

"?"

Dụ Bạch cảm thấy khó hiểu trước những hành động kỳ lạ của Chu Huy, nàng cũng muốn khen ngợi lời xin lỗi hết sức thành khẩn của cô, đúng là có thể thẳng tiến đến giải Oscar với diễn xuất như vậy, thật khiến Dụ Bạch mở mang tầm mắt.

Bữa cơm ba người diễn ra trong bầu không khí rất vi diệu, yên tĩnh nhưng ẩn chứa sự căng thẳng giương cung bạt kiếm. Dụ Bạch cúi đầu ăn, cảm thấy hai người có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, thật là một trải nghiệm không thể tốt hơn.

Điều đáng nói là, Chu Bá Niên thỉnh thoảng lại thay đổi biểu cảm rất nhanh, đối với nàng, ông ấy tươi cười vui vẻ, gắp đồ ăn bỏ vào chén của nàng, "Tiểu DỤ, đến đây, ăn nhiều một chút."

Khi chuyển sang phía Chu Huy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, ông rống lên: "Bỏ xuống, mập như thế mà còn ăn? Đưa cho tiểu Dụ."

Chu Huy vừa gắp một chiếc đùi gà, bị Chu Bá Niên dọa khiến nó rơi trở lại đĩa, nhìn ông một giây, rồi cười nói: "Con đang gắp cho Dụ Bạch mà." Nói xong, cô đặt đùi gà vào chén của Dụ Bạch, nói: "Ăn nhiều vào nhé!"

Dụ Bạch nhìn chiếc đùi gà bất ngờ xuất hiện trong chén của mình, cảm thấy hơi khó hiểu, rồi nhận ra giọng điệu của Chu Huy có phần u oán. Nàng nhìn lên thấy Chu Bá Niên lại nở nụ cười.

Dụ Bạch chỉ biết mỉm cười đáp lại, diễn xuất này có lẽ là di truyền!

Bữa cơm này Dụ Bạch ăn không yên tâm, vị đại tiểu thư này có lẽ chưa bao giờ thấy mối quan hệ gia đình... đặc biệt như vậy, kỹ năng giao tiếp tích lũy trên thương trường giờ đây giảm xuống mức âm.

Cơm nước xong xuôi, Dụ Bạch nhất quyết ở lại rửa chén, Chu Huy không thể không nhận ra rằng vị tiểu thư mười ngón tay không dính xuân thủy này thậm chí không biết nước rửa chén là gì, đứng ở cửa bếp chịu đựng hai phút, cuối cùng quyết định đi qua, cầm chiếc đĩa vẫn còn dầu mỡ dù đã ở dưới vòi nước rửa năm sáu lần, "Để tôi rửa cho."

Dụ Bạch đưa cho Chu Huy, có chút ngại ngùng nói: "Tôi không nghĩ rửa chén lại khó khăn như vậy."

Chu Huy lắc đầu bất đắc dĩ, "Có thể không khó như cô tưởng, nhưng tôi cũng không nghĩ cô lại sống an nhàn sung sướng đến mức độ này."

Dụ Bạch dựa vào bồn rửa, cúi đầu cười một cái.

Giữa tiếng nước chảy ào ào, giọng Dụ Bạch vang lên bên tai Chu Huy: "Cô thật đảm đang."

Chu Huy dừng tay lại, cười đáp: "Lời khen này thì thôi, tôi và bốn chữ 'vợ hiền mẹ đảm' hoàn toàn không liên quan."

Dụ Bạch tán thành sự tự chế giễu của Chu Huy, rất tự nhiên nói tiếp: "Cảnh sát Chu chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình?"

Chu Huy cầm miếng khăn lau, tay vừa vung lên, vừa tự giễu: "Profile của tôi thì ai mà xem trọng."

Dụ Bạch kinh ngạc: "Nếu tôi là đàn ông, profile của cô chắc chắn đứng trong top đầu. Cô không tự tin với ngoại hình của mình sao?"

Chu Huy bất lực: "Nhưng chỉ cần đối phương nghe nói tôi làm cảnh sát hình sự, điểm mạnh nào cũng không còn tác dụng, dù sao đàn ông không ai muốn vợ mình suốt ngày tăng ca, không có thời gian nấu nướng, không có thời gian ở bên con cái, còn phải lao vào những nơi nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tội phạm trả thù, không bảo đảm an toàn cho gia đình."

Những câu nói của Chu Huy rất thực tế, đúng là, ai mà không muốn tránh xa một người làm cảnh sát hình sự?

"Điều đó thì đúng, nhưng cảnh sát Chu dù không hướng tới hôn nhân, cũng nên dành chút thời gian để hẹn hò, nếu không tìm được bên ngoài, thì trong ngành cũng có thể tìm được người phù hợp chứ! Nghe nói, tỷ lệ nam nữ trong đội điều tra hình sự rất có ưu thế ."

Chu Huy cảm thấy thương xót cho suy nghĩ ngây thơ của Dụ Bạch, nhưng sự thương xót ấy cũng chỉ dành cho bản thân mình.

"Cô có thấy ai đã biến tình anh em thành tình nhân chưa?"

Dụ Bạch rũ mắt xuống, như đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Chu Huy, một lúc sau, nàng ngẩng đầu nói: "Hình như không có..."

Chu Huy vắt khô miếng giẻ, tay chống hông, từ trên xuống dưới nhìn Dụ Bạch, "Tôi hiện đang nghi ngờ cô là người được ba tôi mời đến để khuyên tôi kết hôn, hoặc là bà mối ông ấy mời đến để se duyên."

"Ừm?"

Chu Huy nói thẳng: "Nói đi! Ba tôi đã cho cô bao nhiêu lợi ích, tôi sẽ trả gấp đôi, không, gấp ba."

Dụ Bạch nhìn Chu Huy nghiêm túc đưa ba ngón tay ra, bật cười: "Cảnh sát Chu, cô thực sự có bao nhiêu kháng cự với việc kết hôn vậy?"

Chu Huy: "Vậy cô đến tìm ba tôi có chuyện gì?"

Kỹ năng hỏi chuyện của Chu Huy không phải là chuyện đùa, đã nói nhiều như vậy để làm tiền đề cho câu này!

Sự chuyển hướng này khiến Dụ Bạch không kịp chuẩn bị, ánh mắt rực rỡ của Chu Huy nhìn chằm chằm nàng, Dụ Bạch ngẩn ra, mở miệng bịa chuyện: "Tôi đi tỉnh để làm việc, tình cờ gặp bác, nói chuyện vài câu, ông ấy nghe nói tôi là bạn của cô, thì... thôi được rồi, cô không tin."

Chu Huy đương nhiên không tin, chưa nói đến việc họ chỉ mới quen nhau vài ngày, lần đầu gặp mặt đã là một trải nghiệm không vui. Chỉ cần nói về ba cô, Chu Bá Niên, ấn tượng của Chu Huy về bữa ăn cùng ông vẫn dừng lại ở bữa tối giao thừa đầu năm, huống hồ vì một người bạn mà ông ấy mới quen trong vài ngày lại tự tay vào bếp, Chu Huy thà tin lợn biết trèo cây, cũng không tin rằng Chu Bá Niên sẽ đột nhiên đổi tính.

"Nói thật đi!" Chu Huy cảnh cáo nàng.

Dụ Bạch ấn thái dương, quay người đi ra ngoài, "Tôi đau đầu, không nhớ ra được."

Chu Huy ngay lập tức nhớ lại lý do lâu lâu đãng trí của Dụ Bạch trước đó, kéo cửa bếp, kịp thời ngăn nàng lại: "Đừng có dùng chiêu này nữa, hôm nay cô chắc chắn không bị dọa cho sốc, không thể quên đi dễ dàng như vậy! Chuyện mới một hai tiếng trước thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro