Quyển thứ nhất - Chương 11
Chương 11
"Đều đối xử công bằng, không được nói tôi thiên vị Chu Huy."
Khi Dụ Bạch trở về Red, đã là một giờ sáng.
Đúng lúc câu lạc bộ đang náo nhiệt nhất, âm thanh mạnh mẽ của nhạc điện tử vang vọng trong tai, tiếng hò reo và gọi mời không ngừng. Nàng len lỏi qua đám đông nhảy múa, đi thang máy lên tầng trên cùng.
Mở cửa, nàng ném mình vào chiếc ghế trước bàn làm việc, trên bàn là toàn bộ hồ sơ về Chu Huy mà Triệu Mẫn đã gửi cho nàng. Dụ Bạch ngồi đó rất lâu, nhưng vẫn không có can đảm mở nó ra.
Đồng hồ treo tường từng giây từng phút trôi qua, như một du khách không bao giờ biết mệt, không bao giờ dừng lại vì ai.
Dụ Bạch thở dài thật sâu, cuối cùng cũng mở túi hồ sơ.
Tịch Diệp, cảnh sát Trung Quốc đại lục, đã phá nhiều vụ án ma túy xuyên biên giới, tháng 5 năm 1993, hy sinh tại bang Shan*, Myanmar...
Nội dung bên trong tràn ngập trước mắt nàng, những ký ức xa xôi và sâu sắc như một cơn lũ bất ngờ, Dụ Bạch theo bản năng nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên trước mắt là những cánh đồng hoa anh túc rộng lớn, những bông hoa xinh đẹp nhưng trời sinh đã mang theo tội ác, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, trong không gian xanh biếc trải dài.
Cách đó không xa là ngôi chùa vàng lấp lánh, âm thanh chuông ngân vang vọng, ánh sáng thiêng liêng như lặng lẽ che lấp tội ác.
Một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi, mặc chiếc váy sặc sỡ, ngồi chân trần trên bậc thang dưới chùa vàng, nở một nụ cười ngây thơ với những người qua lại.
Thỉnh thoảng, có vài người sẽ ném một tờ tiền nhỏ vào cái bát bên chân đứa trẻ, lúc đó, đứa bé sẽ bi bô nói một câu "Cảm ơn" bằng tiếng Myanmar.
Một buổi chiều nọ, khi số người đến cầu nguyện ngày càng ít, đứa trẻ đếm xong tiền trong bát, hài lòng cười một cái, định đứng dậy trở về.
Khi đứng dậy, nó vô tình nhìn thấy một bóng người. Ánh mắt của đứa trẻ lập tức thay đổi, nếu lúc này có ai đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy rùng mình. Đó không phải là biểu cảm của một đứa trẻ năm sáu tuổi, mà là sự u ám, đôi mắt đen như chim ưng phát hiện con mồi. Nó cúi đầu đi về phía bóng người đó, năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước...
Đột nhiên, có người từ phía sau vỗ vào vai đứa trẻ. Nó nhanh chóng giấu con dao găm đang cầm trong tay, quay lại với nụ cười ngọt ngào, "Có chuyện gì không?"
Đứa trẻ nhận ra đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, tóc ngắn gọn gàng, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền. Người phụ nữ nói bằng tiếng Myanmar không được lưu loát lắm, "Cô bé, gần đây có nơi nào để tá túc không?"
Đứa trẻ cảnh giác nhìn người phụ nữ, đồng thời cũng thấy những người qua lại đang lén lút bao vây. Nó nheo mắt chửi thề bằng tiếng Myanmar, rồi quay đầu bỏ chạy.
Vài người lập tức đuổi theo, người phụ nữ hét lên, "Đừng đuổi theo, đừng làm ồn, chỉ là một đứa trẻ thôi."
Một người đàn ông nói: "Nhưng vừa rồi nó định giết người, cô không thấy sao?"
"Thôi được rồi..."
...
Không biết có phải do ánh sáng mờ ảo hay không, mà ngũ quan của Dụ Bạch thường ngày dịu dàng tinh tế, lúc này nhìn có vẻ sắc nét như lưỡi dao, ánh mắt như ngập trong lạnh giá, ngay cả lông mi cũng như bị phủ một lớp sương lạnh. Cảm giác thâm sâu khó lường càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nàng nheo mắt, ngón tay lướt qua bức ảnh Tịch Diệp trong bộ đồng phục cảnh sát, lẩm bẩm: "Thật sự là cô..."
Ngày hôm sau, đội điều tra hình sự và đội chống ma túy của cục thành phố chính thức hợp tác điều tra.
Ngày đầu tiên Triệu Mẫn vào cục thành phố để hỗ trợ điều tra đã đưa ra phương hướng điều tra về nghi phạm. Ngồi trước bàn tròn trong phòng họp, cô chỉ vào hai bức ảnh trên màn hình lớn và giới thiệu: "Bên trái là cảnh sát hình sự cũ của tỉnh, Kỷ Thâm; bên phải là cựu cảnh sát chìm của đội đặc nhiệm, Thiệu Nguyên."
Vừa dứt lời, phòng họp đã ồn ào như bùng nổ.
"Ý gì đây?" Chu Huy nhíu mày hỏi, "Hai người đó liên quan gì đến vụ án?"
Triệu Mẫn gõ gõ lên hồ sơ của Ngô Quốc Giang, để tiện cho việc điều tra, mỗi người đều có một bản. Triệu Mẫn biết những tài liệu này khó khăn lắm mới có được, cố nén sự không hài lòng với Chu Huy, nói: "Hồ sơ của Ngô Quốc Giang có một khoảng trống hai năm. Cảnh sát Chu còn nhớ không?"
Chu Huy gật đầu, cô tất nhiên nhớ, hôm nhận hồ sơ, cô đã hỏi Dụ Bạch .
Triệu Mẫn tiếp tục: "Thông thường, những kẻ buôn ma túy như Ngô Quốc Giang, khi vận chuyển hàng, thường có người đứng sau giúp họ làm lại thân phận, giống như mặc một chiếc áo giáp, khi áo giáp được gỡ bỏ thì sẽ biết bên trong là gì."
Giải thích của Triệu Mẫn rất hữu hình, với những người đi trong bóng tối, thân phận giả là một lớp ngụy trang tốt. Thời gian mà thân phận giả có thể duy trì lâu hay không, phụ thuộc vào cách giấu kín của nhân vật lớn đứng sau.
"Hồ sơ không thể tự nhiên xuất hiện một khoảng trống, lý do duy nhất là những việc làm lúc đó cần phải giấu giếm. Liên quan đến việc thân phận của Ngô Quốc Giang và ma túy có mối liên hệ rất chặt chẽ, tôi đã điều tra tất cả các hồ sơ liên quan đến ma túy trong khoảng thời gian trống đó ở Bình Lăng, cuối cùng xác định có hai vụ án chưa được giải quyết, vụ 725 và vụ của Thiệu Nguyên. Tôi nghi ngờ vụ của Thiệu Nguyên có liên quan đến Ngô Quốc Giang."
Chu Huy cảm thấy hướng điều tra của Triệu Mẫn rất mới mẻ, "Có căn cứ gì không? Ví dụ như, điểm tương đồng giữa hai vụ án."
"Có." Triệu Mẫn chuyển màn hình sang trang tiếp theo, giữa màn hình là hình ảnh một người bị chặt tay chân, mặt mũi sưng vù, có lẽ do bị ngâm nước quá lâu, không rõ diện mạo, bối cảnh phía sau là bãi bồi hạ lưu của một con sông ở thành phố Bình Lăng. Triệu Mẫn bình tĩnh nói: "Đây chính là Thiệu Nguyên."
"!"
Dương Bình Phàm từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên, thường ngày mặt không biểu cảm, giờ đây có chút khác lạ, nhìn Triệu Mẫn nói: "Không thể nào, cách đây nửa tháng tôi đã kiểm tra kho hồ sơ, không có vụ án nào tương tự."
"Cậu tra ở..."
"Tiểu Triệu" Triệu Mẫn vừa định giải thích thì đã bị Trương Duy Nam gọi tên, Trương Duy Nam ra hiệu cho cô đừng nói. Sau đó quay sang Hàn Úy nói: "Hàn Úy, sắp xếp lại một chút... Tiểu Triệu, Chu Huy, hai người ra ngoài đây."
Tôn Dã cũng rướn cổ nhìn họ ra khỏi phòng họp, rồi quay lại nhìn Hàn Úy với vẻ nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì vậy, ai có thể cho tôi biết không?"
Hàn Úy lộ vẻ thần bí, rồi cũng nói không biết. Anh vỗ vai Dương Bình Phàm, "Phàm Phàm, cậu có thấy lời nói của cậu rất có sức công phá không?"
Dương Bình Phàm ngồi trước máy tính do dự một lúc rồi nói: "Tôi chỉ nói sự thật, tôi không tìm thấy vụ án mà cảnh sát tiểu Triệu nói."
"Không tìm thấy? Làm sao có thể? Cậu là cao thủ máy tính của cục cảnh sát chúng ta mà." Tôn Dã nói.
Dương Bình Phàm lắc đầu, đẩy kính nói: "Điều này không liên quan đến việc có phải cao thủ máy tính hay không, kho hồ sơ của cục cảnh sát chỉ có bấy nhiêu, không thể nào có khả năng bỏ sót. Tài liệu của cảnh sát tiểu Triệu không phải từ kho hồ sơ."
Hàn Úy nghe ra ý nghĩa trong lời nói, nguồn gốc không hợp quy định.
Vì vậy Trương Duy Nam mới kịp thời ngăn lại. Chu Huy theo Trương Duy Nam ra khỏi phòng họp với sự khó hiểu, vào đến văn phòng Trương Duy Nam mới mở lời: "Tiểu Triệu, nguồn gốc của những tin tức mà đội chống ma túy các cô có được thì tôi không hỏi tới, nhưng án Thiệu Nguyên hai năm trước liên quan tới cục cảnh sát Tỉnh, dùng cách bình thường thì cô sẽ không thể lấy được tài liệu như thế".
Triệu Mẫn không trả lời, án Thiệu Nguyên là tài liệu mà đêm qua Dụ Bạch đưa cho cô, ban đầu vốn chỉ là cho cô một cái phương hướng, cô cũng không để tâm, nhưng trước khi đi nàng lại đưa cho cô một tập tài liệu, cười nói: "Đều đối xử công bằng, không được nói tôi thiên vị Chu Huy".
Trương Duy Nam thấy Triệu Mẫn không trả lời, thở dài rồi nói: "Tiểu Triệu à, có thể phá án là chuyện tốt, nhưng đừng kiếm tẩu thiên phong, án Thiệu Nguyên không được tra tới nữa, hãy thay đổi mạch suy luận. Được rồi, cô ra ngoài trước đi!"
[Kiếm tẩu thiên phong (剑走偏锋): Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ. ]
Cre: Baidu baike
Trương Duy Nam làm cảnh sát hình sự mấy chục năm, đã từng gặp gỡ nhiều người, cũng qua tay rất nhiều vụ án, những minh chứng sống cho việc nóng lòng phá án đến mức không từ thủ đoạn vẫn còn rõ mồn một trước mắt, công việc của cảnh sát hình sự mang tính đặc thù, hàng ngày tiếp xúc với đồng nghiệp là nhiều nhất, ngoài đồng nghiệp ra thì đó chính là tội phạm, để giao tiếp với những người này, đấu trí đấu dũng với họ thì tố chất tâm lý phải vững.
Có đôi khi phải đối mặt với tội phạm tâm lý biến thái, nếu nội tâm không vững sẽ rất dễ bị ảnh hưởng, có lẽ từ đầu bọn họ cũng đã lấy chính nghĩa làm mục tiêu, nhưng vì muốn nắm thóp điều gì đó của tội phạm, rời xa chính nghĩa. Cuối cùng lại trở nên giống tội phạm.
Từ nãy tới giờ Chu Huy không hiểu sao mình cũng phải ra đây, vừa định mở miệng thì Trương Duy Nam nói.
"Cô cũng vậy, những lời vừa rồi những lời đó cũng là nói cho cô nghe, việc cô đào tạo người cung cấp thông tin thì tôi không phản đối, nhưng— phải có chừng mực."
Chu Huy cảm thấy thái độ của Trương Duy Nam rõ ràng che giấu điều gì đó quan trọng. Vụ án của Ngô Quốc Giang từ đầu đến giờ gặp rất nhiều trở ngại, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, mỗi lần vừa tìm ra chút đầu mối liền bị ngăn lại.
"Vụ Thiệu Nguyên có vấn đề gì không? Liên quan đến vụ án của Ngô Quốc Giang không?"
Trương Duy Nam: "Đã nói không điều tra nữa mà còn hỏi. Gọi cô đến là để nói chuyện khác, Dụ Bạch bên đó vẫn luôn yêu cầu chúng ta xử lý vụ điện thoại tố cáo."
Trương Duy Nam cũng rất bất đắc dĩ, một kẻ lạm dụng quyền lực, gọi điện tố cáo. Lãng phí nhân lực cảnh sát đã chạy tới Red hai lần, bắt một nghi phạm về, còn phải đối mặt với một đống rắc rối. Luật sư riêng của Dụ Bạch ba ngày hai bữa gửi tài liệu lên tỉnh để kiện cục cảnh sát thành phố của bọn họ, còn yêu cầu cục thành phố nhanh chóng điều tra vụ tố cáo, tìm ra kẻ đứng sau để trả lại công bằng cho công dân. Trương Duy Nam đau đầu không thôi, tài khoản của Trương Đồng là tài khoản nước ngoài, rất khó điều tra. Gần đây vụ án giết người bên sông lại ồn ào như vậy, ông còn phải phân tâm sang vụ này.
"Trương Đồng? Tài khoản nước ngoài đã tìm thấy chưa?"
Trương Duy Nam gật đầu, "Là Nghiêm Minh Xương, không ngờ đúng không! Hai hôm nay chịu trách nhiệm điều tra Nghiêm Minh Xương, phát hiện tài khoản nước ngoài của hắn chính là chuyển năm vạn cho Trương Đồng. Hơn nữa có video giám sát cho thấy, vào ngày Trương Đồng nhận được tờ giấy tố cáo, một nhân viên của công ty Nghiêm Minh Xương xuất hiện gần nhà Trương Đồng— — Cô đi qua đưa tài liệu cho người ta đi."
Chu Huy cảm thấy hơi khó chịu khi đội trưởng đội điều tra hình sự đột nhiên trở thành người chạy việc cho đại tiểu thư nào đó. Nhưng cô vẫn chấp nhận thực tế này, dù sao thì Dụ Bạch cũng đã mang đến nhiều sự giúp đỡ cho vụ án hiện tại, mặc dù động cơ không hoàn toàn trong sáng.
Chu Huy rời khỏi văn phòng, định tìm Dụ Bạch để hỏi thêm về một số thông tin liên quan đến Nghiêm Minh Xương. Khi gọi điện, giọng Dụ Bạch có vẻ vui vẻ, "Cảnh sát Chu? Có chuyện gì vậy?"
Chu Huy kể lại ngắn gọn về vụ việc tố cáo, Dụ Bạch im lặng một lúc rồi xin lỗi nói: "Xin lỗi, cảnh sát Chu, hôm nay tôi đã hẹn người khác, có lẽ chúng ta hẹn lại hôm khác được không?"
Lúc Chu Huy tắt điện thoại và vừa đến cửa tòa cao ốc cục cảnh sát, cô định quay lại phòng họp thì thấy Triệu Mẫn đứng ở trước cửa.
"Không vào phòng họp sao?"
Triệu Mẫn cười một chút, chỉ về phía văn phòng của cục trưởng Trương, "Tài liệu tôi mang đến chỉ có vậy, cục trưởng Trương đều từ chối. Hơn nữa, không có đầu mối gì mới, bên Nghiêm Minh Xương không phải đã và đang điều tra rồi sao? Còn thảo luận gì nữa? Chờ tin từ bên đó thôi!"
Chu Huy hỏi: "Vậy cô đứng đây làm gì..."
"Chờ cô!"
"Chờ tôi?"
Triệu Mẫn cười tươi, lắc lắc tài liệu trong tay, "Đúng vậy. Bởi vì tôi tin rằng cảnh sát Chu chắc chắn sẽ quan tâm đến vụ án của Thiệu Nguyên."
Chu Huy không trả lời, sự im lặng của cô đã thể hiện rõ thái độ. Triệu Mẫn hất cằm lên, "Đi thôi, cảnh sát Chu, tìm chỗ nào đó ngồi xuống trò chuyện."
Chu Huy nhìn vào điện thoại rồi nhanh chóng đáp: "Được, lên xe."
Chu Huy chọn một quán cà phê nằm ở khu vực vắng vẻ, không khí yên tĩnh, nội thất trang trí tông màu lạnh, ánh đèn cam ấm áp mang lại cảm giác mềm mại, âm thanh violin nhẹ nhàng vang lên. Ở đây không có nhiều người, là một nơi thích hợp để trao đổi.
Hai người ngồi xuống, mỗi người gọi một ly cà phê, Chu Huy đi thẳng vào vấn đề, cô là người rất chú trọng hiệu suất, "Có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Triệu Mẫn cũng không dài dòng, đi thẳng vào trọng tâm.
"Thiệu Nguyên là một cảnh sát chìm được cử từ đội đặc nhiệm, tôi không rõ cụ thể được cử đi đâu. Nhưng, cách đây hai năm, tổ trưởng của vụ án 725 - Kỷ Thâm, bất ngờ đầu hàng bọn buôn ma túy, sau đó hàng chục cảnh sát chìm bị giết, Thiệu Nguyên là một trong số đó."
Chu Huy không biết nhiều về vụ án 725, càng không nghe thấy gì về vụ Thiệu Nguyên, hai năm trước khi cô đang phá án xuyên biên giới, ở thành phố Bình Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Vụ này gây rúng động rất lớn, gia đình các cảnh sát chìm đều được bảo vệ, sợ bị bọn buôn ma túy trả thù. Nhưng còn Thiệu Nguyên, không biết là do thông tin đến muộn hay do cảnh sát phán đoán sai, gia đình anh ta không được bảo vệ đặc biệt. Ba ngày trước khi thi thể Thiệu Nguyên được phát hiện, toàn bộ năm người trong gia đình anh ta đều bị giết, trong đó có cô con gái mới tròn bốn tuổi."
Khuôn mặt Chu Huy ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, cô có một cảm giác rất xấu.
Triệu Mẫn nhìn thẳng vào mắt Chu Huy, nói: "Cô không nghĩ sai đâu, con gái anh ta theo giám định pháp y có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, nhưng không lấy được tinh dịch. Đây là điểm tương đồng thứ hai với vụ án này."
Chu Huy hỏi: "Cô đã tham gia điều tra vụ Thiệu Nguyên à?"
Triệu Mẫn biết ý của Chu Huy, cô nhún vai nói: "Không. Nên tôi mới có nhiều nghi vấn."
Rõ ràng cảnh báo của Trương Duy Nam không phải không có lý do, nguồn tin tức của Triệu Mẫn thực sự có vấn đề.
Nhưng Triệu Mẫn dường như không để tâm đến lời cảnh báo của Trương Duy Nam, cũng không sợ người khác biết nguồn tin của mình không chính thống, ánh mắt cô luôn mang theo sự khiêu khích, khuôn mặt nở nụ cười không chút kiêng kỵ, giống như một người không quan tâm. Chu Huy nhíu mày, không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ đến Dụ Bạch.
Triệu Mẫn mỉm cười với Chu Huy, tiếp tục nói: "Nên tôi hy vọng cảnh sát Chu có thể giúp tôi giải đáp được những nghi vấn. Bởi vì tổng phụ trách của vụ án Thiệu Nguyên năm đó— chính là cha của cô, Chu Bá Niên."
====================
=============
(*) bang Shan, Myanmar: một bang của Myanmar, là khu vực trung tâm của "tam giác vàng"
Editor: Tam giác vàng là tập hợp 3 nước Thái Lan - Lào - Myanmar, nếu mấy bạn có thời gian và hứng thú thì có thể search 1 bộ phim cũ của Việt Nam, tên phim là "Bí mật tam giác vàng", phim 38 tập hay sao á, vừa ăn cơm vừa coi cuốn lắm nhé =))))) phim là toàn bộ quá trình nằm vùng đầy nguy hiểm của cảnh sát hình sự VN để triệt phá đường dây buôn ma túy lớn nhất ở khu tam giác vàng. Cũng có người phản bội, bán đứng cảnh sát, có người hi sinh vì nhiệm vụ, có cảnh sát vì bất đắc dĩ mà nghiện ma túy... nói chung là nó gay cấn lắm mấy pa :))))) khuyến khích coi nha, siu rcm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro