Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thiên hạ không có bữa ăn chùa


Cho Cẩu Thặng Tử quấn khăn trùm đầu che kín lỗ tai lông xù, Đỗ Y Y hài lòng nhìn mặt cầu thịt mắt to trước mặt – mặc dù đột nhiên nhìn một cái tựa hồ thật cơ trí mà nhìn lại lại lộ ra một kiểu shota hơi thở ngây thơ tự nhiên – thì gật gật đầu, "Ừ –– không tệ không tệ –– vậy là có thể cùng vào phố rồi!"

"A a ~~~ Y Y tỷ thật thông minh!!" Tiểu hài tử nhảy mấy vòng ôm lấy eo Đỗ Y Y hưng phấn nói: "Lúc trước Hắc Bì tỷ cùng Bạch Tuyết tỷ cứ chê ta không biết giấu đuôi với tai, ra ngoài chơi không bao giờ mang ta theo!!"

'Đó là bởi vì căn bản không muốn mang ngươi theo.' Đỗ Y Y nghĩ thầm trong lòng. 'Đứa nhỏ thường không được mấy đứa lớn thích cho lắm–––'

Vốn là nói cùng đi với Bạch Tuyết xong rồi, trước khi ra ngoài Cẩu Thặng Tử đôi mắt ngấn lệ tràn đầy mặt "Các ngươi lại đi chơi a! Thật muốn đi a! Mang ta theo với, ta sẽ không quậy phá, ta rất ngoan mà! Cầu các ngươi –––" Bộ dáng nhỏ nhắn, đáng yêu khiến tâm can Đỗ Y Y cũng run lên.

Có trời mới biết cô thích động vật nhỏ tới cỡ nào, từ nhỏ đã nhặt mấy loại về nuôi nhưng những động vật nhỏ đó cơ bản không thọ được bao tháng...

Ba người cười cười nói nói đùa đùa giỡn giỡn, chưa được một lúc liền ra khỏi thâm sơn tới nơi nhân khí gấp bội.

Yêu tinh chính là yêu tinh, đi đường so easy!! Nhanh hơn người nhiều –––

Nếu như không nói tới Cẩu Thặng Tử thỉnh thoảng lộ bản thể tay chân ra, Đỗ Y Y sẽ cảm thấy trong lòng càng vui vẻ hơn nữa.

Tiếng rao hàng, mùi thơm thức ăn mê người, người đi đường muôn hình muôn vẻ khiến Đỗ Y Y cảm giác mình tựa như trở lại thế giới kiếp trước kia.

"Ai nha, chỗ đó có bán son phấn kìa!!" Bạch Tuyết cặp mắt sáng lên kéo tay Đỗ Y Y, "Mau đi nhìn xem!"

Đỗ Y Y tay trái nắm tay Cẩu Thặng Tử còn đang một bộ nghiên cứu kẹo hồ lô, tay phải được Bạch Tuyết dắt, chen qua đám người nhộn nhộn nhịp nhịp tới gian hàng bên kia đường bán một đống vật phẩm nữ nhi thường dùng.

"Ngươi đã rất mỹ còn cần dùng loại đồ tục khí này sao?" Đỗ Y Y bị nàng kéo cổ tay muốn trật khớp, " Ai ui, tỷ tỷ ngươi nhẹ tay chút, muốn đứt tay ta luôn rồi!!"

"Đã bảo ngươi đừng mang Cẩu Thặng Tử theo mà ngươi không nghe!!" Bạch Tuyết nhìn đứa nhỏ trái nhìn phải ngó cái gì cũng tò mò mà trách móc, "Thôi thôi tự ta đi ngắm đây, ngươi cứ mang theo Cẩu Thặng Tử đi dạo một vòng đi. Chút nữa ta tìm ngươi!!" Nàng buông tay ra, liền chạy như một làn khói tới gian hàng yêu thích đã lâu để chọn vật phẩm.

"Y Y tỷ......" Cẩu Thặng Tử cắn đầu ngón tay chỉ chỉ bánh bao, "Ta đói rồi......"

"Ngươi phàm ăn ghê –––" Đỗ Y Y nhéo nhéo mặt Cẩu Thặng Tử, nhớ tới con Husky nhà mình mỗi lần ăn cứ gấp tới độ muốn phóc lên bàn, bên môi không tự chủ lộ ra một vẻ cười ôn nhu: "Lão bản, bán cho một vỉ mang đi–––"

"Được rồi, bánh bao một vỉ mang đi–––" Lão bản quầy bánh bao nhanh chóng gói kỹ bánh bao đưa qua, "Hết mười hai bạc, cảm tạ cô nương–––"

"Ngài nhận này–––" Đỗ Y Y nhận lấy bánh bao đưa tiền, lấy ra một cái cho mình ăn, còn lại nhét cho Cẩu Thặng tử, "Từ từ ăn, đồ ngon nhiều lắm, một hồi nhìn thích gì tỷ đây đều mua cho ngươi."

"Y Y tỷ thật tốt!!" Cẩu Thặng tử nhất thời nước mắt liền chảy ra, "Thích nhất Y Y tỷ a!!" Hắn cắn bánh bao thịt một cái, hạnh phúc híp mắt lại, "Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền a? Đó là tiền thật, hay là tỷ biến....."

"Ăn bánh bao của ngươi đi!!" Đỗ Y Y gõ gõ cái đầu nhỏ của hắn, "Tên thường ngốc sao giờ khôn ra quá vậy?!"

Cẩu Thặng tử vội vàng cúi đầu cắn bánh bao, dù sao chỉ cần có thể ăn được đồ ăn ngon là được, nói ít ăn nhiều – vĩnh viễn là đúng.

Cách đó không xa ở đầu hẻm, một vị công tử trẻ tuổi đang định mua ngân trâm lấy lòng nữ tử phiêu lượng bên cạnh, thì sờ trái sờ phải thế nào cũng không tìm thấy túi tiền của mình. Đỗ Y Y liếc một cái, trong lòng lẳng lặng nói một tiếng 'đáng'.

Làm phép biến tiền sẽ tiêu hao yêu lực, hơn nữa qua một đoạn thời gian tiền đó sẽ biến về dạng cũ. Hàng rong làm chút buôn bán nhỏ không dễ gì, còn muốn như vậy bẫy người ta chắc?

Gì cơ, ngươi nói tên tán gái kia phải làm sao?

Hắn muốn sống hay muốn chết liên quan gì đến ta!!

Đồ ăn vặt thật ngon ăn, đi dạo hai ba giờ, miệng vẫn không ngừng. Đỗ Y Y mua này còn mua kia, cả con phố ăn vặt cơ hồ đều bị cô 'chiếu cố' qua.

"Ăn xong cái bánh gạo này thì không ăn nữa nha!! Nếu ăn tới đau bụng là không tốt đâu." Đỗ Y Y nhìn Cẩu Thặng tử vỗ vỗ bụng nhỏ ngồi chồm hổm xuống thì xoa xoa đầu hắn.

"Ân a!" Cẩu Thặng tử gật gật đầu, "Vậy Y Y tỷ, chút nữa chúng ta có thể đi xem đại hí không?"

"Đại hí?" Đỗ Y Y trong đầu hiện ra hai chữ 'tuồng kịch' này đã có chút không nâng được tinh thần, "Đó là cái gì?"

"Trước kia ta nghe Hắc Bì tỷ nói qua......" Cẩu Thặng tử hạ thấp giọng, "Nàng nói thành Nam có một nhà hí quán, diễn chuyện liên quan đến Ngũ quốc dã sử rất hay. Nàng còn nói, nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ dẫn ta đi coi......"

"Vậy thì đi thôi!" Đỗ Y Y kéo tay Cẩu Thặng tử cười, "Hiện tại thừa chính là thời gian."

Thành Nam có nhà được đặt tên là 'Mộng Sinh' hí quán. Nhà hí quán này từ trên xuống có ba tầng, bên trong rộng rãi thư thích có thể so với rạp phim tiêu chuẩn cao cấp. Trên sân khấu hí tử công phu hóa trang tốt khá mỹ, diễn lại là một ít kỳ văn dị sự liên quan đến thế giới này. Cô ngồi ở ghế quý nhân, cách võ đài khá gần nên xem diễn hiệu quả rất tốt. Đỗ Y Y nghe tốt nhìn thoải mái, chỉ có một thứ khiến cô khó chịu.

Ngồi ở bên trái cô có một tên mập chết bầm từ lúc cô đi vào đến giờ cứ tham mê nhan sắc của cô mà nhìn.

Đậu phộng, đừng tưởng bà không biết bây đánh cái chủ ý quỷ quái gì.

Chẳng qua nhìn bà không đủ tiền liền giả bộ hào phóng mời xem hí sao, cho là như vậy có thể bắt được tâm bà à?

Đương nhiên là có dê béo không làm thịt là thằng ngu, Đỗ Y Y ta không ngu, nếu hắn nguyện ý mời, bà liền nguyện ý xem.

Cho dù một hồi hạ tràng thật không biết cái thứ này nghĩ gì, bằng bản lĩnh của ta thì chế ngự tên mập chết dẫm nhà ngươi vẫn là chuyện rất dễ dàng ha.

Đỗ Y Y dùng tay trái đỡ đầu ngăn cản ánh mắt cực độ hèn hạ tỏa qua, Cẩu Thặng tử kia không khác con nít là mấy, biểu diễn xuất sắc như vậy mà coi chút đã có thể ngủ. Đỗ Y Y tay phải ôm hắn, trong lòng toan tính chút nữa đối phó tên bên trái thế nào.

Hạ màn Đỗ Y Y đánh thức Cẩu Thặng tử, đứng dậy muốn đi, tên 'đại sơn' bên trái quả nhiên cũng động đi theo. Đi tới cửa Đỗ Y Y định thương lượng với Cẩu Thặng tử một ám hiệu để cùng chạy, dù sao dùng tốc độ của bọn họ sợ là muốn đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp. Kết quả còn chưa kịp nói với Cẩu Thặng Tử đã bị chặn lại.

"Cô nương, cô nương–––" Tên béo mặt đầy thịt kia cười lên mặt đầy ý dâm – hơi thở nam nhân phóng qua nói: "Tại Hạ Từ Sâm, Từ trong từ ngữ, Sâm trong hải sâm*."

[Cái này mình chém cho hợp ấy, chứ nguyên gốc theo chữ tượng hình, khó hiểu]

"Nga." Đỗ Y Y nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái, "Cẩu Thặng tử, chúng ta về thôi."

"Cô nương, nàng xem chúng ta cũng có duyên, giờ trời cũng sắp tối rồi, cô nương cùng ấu đệ sợ là không an toàn, chi bằng tại hạ đưa hai tỷ đệ các ngươi hồi gia?"

'Đậu phộng, tao với bây chung chỗ mới không an toàn nhất!!' Đỗ Y Y hung tợn mắng trong lòng, nhưng trên mặt thì cười khách khí: "Từ công tử quá khách khí rồi, gia ta rất gần hí quán, không cần công tử phí tâm."

"Cô nương," Đi chưa được hai bước thanh âm người kia lại vang lên bên tai, "Cô nương cô đơn chiếc bóng, tại hạ thật sự không yên tâm."

"Không yên tâm ông bà ngươi á!!" Đỗ Y Y rốt cuộc nhịn không được tức mồm mắng to, "Phải nói bao lần ngươi mới hiểu, ngươi cho rằng mời bổn cô nương xem tràng hí là có thể tính sao? Bổn cô nương hiện tại trả lại ngươi gấp đôi được chưa?" Cô móc trong túi ra mấy viên hạt dưa lúc trước nhét vào, mặc niệm chú ngữ đưa tay ra, nhưng kinh ngạc phát hiện hạt dưa vẫn chỉ là hạt dưa.

"Tình huống gì đây!! Cô tốt xấu gì cũng có tám trăm năm đạo hạnh, không thể nào ngay cả yêu thuật đơn giản như vậy cũng thất bại chứ!!

"Cô nương đang làm trò đùa với tại hạ sao?" Vẫn luôn cười híp mắt, Từ Sâm vô cùng hứng thú nhìn biểu tình hốt hoảng của Đỗ Y Y. "Hay là nói cầm mấy cái hạt dưa này là muốn mời ta ăn đây?" 

Hắn đột nhiên bắt cái tay nhỏ bé nhu nhược không xương của Đỗ Y Y, kéo cô vào con hẻm không người, hung hăn đè vào tường, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!!" Một cái tát phóng tới, Đỗ Y Y cảm thấy cả đầu đều là đau rát. "Hồ ly tinh thiên tính dâm đãng cũng bày đặt ở trước mặt đại gia ta giả bộ cương liệt giả bộ thanh khiết?"

Y phục bị 'xoẹt' một tiếng bị xé rách, Đỗ Y Y liền mạng giẫy dụa kêu lên: "Đậu má, mày còn cầm thú hơn cả cầm thú!!"

"Không sai, đại gia ta liền hỉ hoan nếm mùi vị của những tiện yêu tinh như ngươi đây!!" Tên nam nhân bị dục vọng giày vò đến cặp mắt đỏ ngầu, động tác càng thêm thô lỗ. Bởi vì yêu lực quá yếu Cẩu Thặng tử trực tiếp bị đánh về nguyên hình, hắn chỉ cảm thấy quanh thân bị một loại cường đại sức mạnh chèn ép không thể động đậy, chỉ có thể liều mạng kêu lên.

Đậu phộng, ta đây là cái mạng yểu gì a!!! Không được làm người cũng được đi, làm yêu còn đặc biệt bị người làm nhục, có lầm ở đâu không vậy, có muốn cho người ta sống không!!!

Dứt khoát không đợi lúc này mà ta tự tay tự sát là được rồi!!

Mẹ kiếp tự sát..... kiếp sau không làm người nổi......

Đỗ Y Y nhắm mắt lại không giãy dụa nữa, nước mắt khuất nhục như suối nhỏ ào ào chảy ra.

"Chậc chậc chậc, thật là khó coi mà–––"

Thanh âm lạnh lùng mang ý vị cười nhạo đột nhiên xuyên thấy hết thảy gõ vào lòng Đỗ Y Y. Sức nặng đè ở trên người cũng nhẹ đi trong nháy mắt.

"Người nào!!" Từ Sâm gầm nhẹ một tiếng hướng nguồn thanh âm liếc mắt nhìn, sắc mặt âm trầm, "Ngươi muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì." Thanh âm kia mặc dù thanh thúy nhưng giống như đầm nước lạnh đóng băng vạn năm không có chút gợn sóng nào, "Vào Nam ra Bắc mắt thấy tai nghe cũng nhiều rồi, bất quá tràng diện này vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Hơi có chút tò mò mà thôi."

Xanh mặt trầm mặt chốc lát, Từ Sâm buông Đỗ Y Y ra, chỉnh lại y phục. "Ta nhớ kỹ ngươi đó."

"Ta cũng nhớ kỹ ngươi." Thiếu nữ đứng bên tường ôm cánh tay lạnh lùng đối mặt với Từ Sâm gật gật đầu, "Rất hân hạnh được gặp."

Đỗ Y Y giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ không có tiền đồ của mình lúc đó. Cô há miệng trừng hai mắt, y phục bị tên khốn Từ Sâm kia xé rách, xuân quang hiện hết. Trên mặt có một loại công chúa được vương tử cứu từ trong tay ác ma ra, vừa sợ vừa kích động lại hưng phấn, biểu tình có thể sẽ được gọi là hoa si. Cô thấy thiếu nữ cất bước định đi, vội vàng chạy tới kéo tay đối phương hỏi: "Xin hỏi đại danh ân công, tiểu nữ không bao giờ quên!!!"

Thiếu nữ bị cô kéo, quay đầu lại lẳng lặng nhìn cô.

Thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc đen mềm mại được quấn lên dùng một cây trâm ghim thả lỏng xuống bên phải. Nàng vóc người cao gầy tiêm tế, da không hề trắng nõn như Đỗ Y Y, nhưng màu lúa mạch khỏe khoắn. Trên cổ tay nàng đeo vòng bạc có mấy con cá to nhỏ không đồng nhất, mắt cá chân còn đeo dây đỏ buộc chuông. Phong cách y phục có chút giống kiểu nữ tử Miêu Cương thần bí trong tiểu thuyết Đỗ Y Y từng đọc qua. Càng khiến Đỗ Y Y không cách nào quên là đôi mắt sắc tím mâm côi vô cùng phiêu lượng kia của nàng.

Đỗ Y Y bị cặp mắt đó nhìn đến cơ hồ muốn sa vào.

"Ân công––– Ân công–––" Đỗ Y Y lắc lắc tay nàng, "Người nói gì đi–––"

Nhìn thần sắc của thiếu nữ không giống như ghét mình, Đỗ Y Y cũng lần đầu có loại cảm giác không tự chủ được muốn đến gần người này.

"Ngươi–––" Thiếu nữ nhìn chằm chằm xuân quang cảnh sắc mỹ lệ trước ngực Đỗ Y Y, câu câu môi, "Trước tiên mặc y phục cho xong đi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Ex: Vắng ghê *phủi bụi* *quét tước* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro