
Chương 56
Chương 56: Giận dỗi
Kinh Thiên Nguyệt giương mắt. Vấn đề này thật ra nàng đã trả lời rất nhiều lần, ở những trường hợp khác nhau.
Nàng cảm thấy mình rất nghiêm túc, lúc này mới hiểu ra người ngoài cuộc vẫn không chắc chắn.
Thế thì cũng khó trách Tiêu Nhung lo sợ bất an, chưa bao giờ cậy sủng mà kiêu.
Vì luôn có thể mất đi, nên mới cứ vậy mà được tới đâu hay tới đó.
Người ta đều có cảm xúc, nàng rất sợ đi suy đoán tâm tư người khác, bởi vì đã đoán quá nhiều, thua mất cả bàn cờ, cho nên mỗi bước đi đều lung lay sắp đổ.
"Thật không biết em đang sợ cái gì."
Hồng Trạch thở dài: "Tiêu Nhung và Tần Miện không giống nhau."
"Chính em cũng nên phân biệt rõ ràng."
Hắn nói xong đẩy cửa đi rồi.
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Kinh Thiên Nguyệt. Bên ngoài trời đã tối. Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Kinh Thiên Nguyệt vẫn liên tục rung lên vì tin nhắn, đều là nhóm gia đình.
Ngoài cửa sổ, logo Biển Sao trên đỉnh công ty đối diện lớn đến chói mắt. Tiêu Nhung là người được Biển Sao ưu tiên hàng đầu, hoàn toàn xứng đáng là bộ mặt của công ty. Trên màn hình LED đều là những bức ảnh đã qua chỉnh sửa của cô ấy.
Lúc trước vì sao lại chọn địa điểm này nhỉ.
Kinh Thiên Nguyệt cúi đầu, mở khóa màn hình. Cuộc trò chuyện của nàng và Tiêu Nhung vẫn dừng lại ở mấy ngày trước.
Kinh Thiên Nguyệt cũng chưa đặt tên ghi chú cho Tiêu Nhung. Thật ra nàng rất sợ mối quan hệ thân mật hơn cả khoảng cách cơ thể, sợ sau khi cống hiến hết mình sẽ càng đau khổ bùng cháy.
Thật ra nghĩ kỹ lại, tất cả những điều tốt đẹp nàng dành cho Tiêu Nhung hiện tại đều là hữu hình, vật chất: những hợp đồng quảng cáo cao cấp, vé vào cửa show diễn, chỗ ngồi hạng nhất trong các bữa tiệc... Những thứ này đối với nàng dễ như trở bàn tay, thật ra không cần thiết là người yêu, chỉ cần bạn bè muốn, một câu nàng cũng có thể làm được.
Nhưng Tiêu Nhung không phải bạn bè.
Kinh Thiên Nguyệt trước đây đã nói rằng nàng thật sự yêu đương sẽ rất khác biệt. Tiêu Nhung lúc đó nói không sao.
Cho đến bây giờ, Tiêu Nhung thật ra vẫn chưa lĩnh giáo được điều đó.
Trong mối quan hệ yêu đương này, Kinh Thiên Nguyệt đã cho Tiêu Nhung một sự tự do rất lớn. Ngay cả việc tự mình bay đến thăm cô ấy, đều là những hành động kiềm chế, kiềm chế rồi lại kiềm chế.
Không xúc động như trước đây, không bị chú ý nhiều như trước đây, giống như bị giam cầm trong bồn tắm nước biển, rốt cuộc vẫn là nước lặng.
Nếu muốn trút hết ra, nàng sợ Tiêu Nhung sẽ rời đi.
Hồng Trạch chưa nói những lời quá khó nghe, ý của hắn Kinh Thiên Nguyệt cũng có thể hiểu được: là Kinh Thiên Nguyệt ỷ vào việc người ta Tiêu Nhung một mực yêu nàng nên mới đối xử như vậy.
Nàng không biết xấu hổ sao?
Nàng và Hồng Trạch làm bạn nhiều năm như vậy, cả hai đều có tính khí nóng nảy, chẳng qua Hồng Trạch giỏi ngụy trang hơn. Họ cũng không thân mật đến mức đó, những vấn đề tình cảm này trước sau đều khó nói, đổi lại là hắn năm mười sáu tuổi có lẽ sẽ nói thẳng ra, bây giờ hơn ba mươi, đều đã bình tâm khí hòa.
Rất nhiều sự bốc đồng theo tuổi tác mà tắt lửa. Kinh Thiên Nguyệt không quá giỏi trong việc thức tỉnh, bởi vì không cần thiết, đa số thời điểm nàng cũng không sai.
Sai rồi thì sao chứ.
Nàng gọi điện cho Tiêu Nhung, không có ai nghe máy.
Ngày kia là lễ trao giải, thư mời vẫn còn trên bàn Kinh Thiên Nguyệt. Một lễ trao giải tổng hợp các bộ phim điện ảnh, truyền hình và âm nhạc lớn, coi như là thời điểm náo nhiệt nhất trong giới.
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện, mình lại đang sợ hãi.
Sợ hãi Tiêu Nhung cứ thế mà rời đi.
Thời tiết giữa đông rất lạnh. Kinh Thiên Nguyệt ở công ty đến khuya. Nàng có một đống công việc chưa làm, một người mới ký từ chỗ Hồng Trạch xem qua, lúc tổng hợp đánh giá còn phải họp vô số lần, phân bổ tài nguyên. Nàng cả ngày thật ra cũng chưa nghỉ ngơi.
Hơn nữa vấn đề sức khỏe của mẹ nàng.
Người đến tuổi này hoàn toàn không giống như mười mấy tuổi. Khi đó cha mẹ khỏe mạnh, mình cũng chỉ việc làm những gì muốn làm, học cái này học cái kia, đi đâu chơi.
Nàng lớn lên như vậy so với người bình thường đã là tốt không thể tốt hơn, bị bệnh không cần lo tiền, ở nước ngoài cũng có thể sắp xếp thỏa đáng. Chuyện công ty nếu có vấn đề có thể hỏi cha mẹ và anh trai. Cố tình không có gì là dễ dàng.
Đặc biệt vào lúc này, nàng phiền chán tâm loạn. Điện thoại bị ném lên ghế sofa, tài liệu trên bàn bị quét ngang, cả người úp sấp trên bàn, từng cái mà gõ chuột.
Yêu cầu đối với bản thân phải gánh vác, hoàn toàn là không thể nuốt trôi cục tức. Trước mặt người khác phải vĩnh viễn lộng lẫy, ngay cả sợi tóc cũng không được phép có sai sót, một cuộc đời hoàn hảo.
Đáng tiếc từ Tần Miện bắt đầu đã có trăm ngàn chỗ hở.
............
Chương trình "Tiếng Trời" nhiệt độ như diều gặp gió, mắt thấy sắp đến mấy kỳ cuối cùng, đoàn làm phim tạm dừng quay một vòng, trong thông báo nói sẽ điều chỉnh một chút.
Bên phía Biển Sao nhân cơ hội sắp xếp rất nhiều buổi cùng nhau duyệt kịch bản cho Tiêu Nhung và Bùi Yên, rõ ràng là muốn nâng đỡ Bùi Yên lên.
Thứ bảy là lễ trao giải thường niên. Tiêu Nhung gần như mỗi năm đều sẽ tham gia, chẳng qua trước đây đều dưới danh nghĩa thành viên N-O-I. Năm ngoái lúc này cô còn ở đoàn làm phim "Nam Phong Vô Tin", nên cũng vắng mặt.
Năm nay công ty riêng gọi thêm một nhóm camera cùng chụp, từ khi làm tạo hình bắt đầu.
Bùi Yên thấy Tiêu Nhung suốt buổi đều rầu rĩ, hỏi cô: "Tạm dừng quay một vòng, em có nghỉ ngơi không?"
Chuyên viên trang điểm đang chuốt mi cho Tiêu Nhung, cô nhắm mắt nói: "Sao có thể."
Bùi Yên nhìn vào gương thấy mình. Tạo hình hôm nay của Tiêu Nhung thật ra rất đơn giản. Cô vốn dĩ đã rất gầy, vóc dáng lại cao. Một bên trợ lý đang khoa tay múa chân xem nên mặc chiếc áo khoác nào.
Dựa vào việc hồi trẻ cô được khen ngợi nhiều nhất đều là phong cách rất ngầu, hơn nữa bản thân cô cũng rất phù hợp, mặc loại này sẽ không bao giờ sai.
Bùi Yên thì trung quy trung củ. Váy dài cúp ngực màu hồng sen.
Trợ lý tạo hình tự mình chỉnh lại tóc cho nàng, nàng nhìn Tiêu Nhung được đeo đôi khuyên tai hình giọt nước màu bạc, nói: "Em có thể đề nghị nghỉ ngơi mà."
Tiêu Nhung: "Em không mệt."
Cô trả lời rất nhanh. Bùi Yên lờ mờ cảm thấy tâm trạng cô không tốt, cũng không nói nhiều.
Tiêu Nhung thật ra rất mệt, cô chỉ có thể như vậy để mình không nghĩ đến Kinh Thiên Nguyệt.
Trong tình yêu, người yêu trước luôn thấp hơn một bậc. Trước đây Lương Y Y đã nói với cô điều này. Lúc đó cô ấy và Ôn Phù cãi nhau, uống đến say không còn biết gì. Tiêu Nhung dựa vào ban công, vô ngữ nhìn Lương Y Y nước mũi nước mắt giàn giụa, không hề có vẻ lộng lẫy của thần tượng, thật sự là nhếch nhác.
"Em biết cái gì, ai, Ôn Phù chính là ỷ vào chị thích nàng ấy, lại còn treo chị nữa."
Tình yêu trong nhóm, một quả bom nhỏ. Tiêu Nhung dù sao cũng là người cuối cùng biết.
Cô luôn không giỏi tham gia vào những cuộc cãi vã ồn ào giữa các cô gái. Thời dậy thì đã độc lai độc vãng.
Nhưng cũng không có nghĩa là thấy người khác âu yếm ôm ấp là có vấn đề. Lương Y Y thoải mái thì cười, buồn thì khóc. Ở bên ngoài là đội trưởng một mình gánh vác mọi thứ, ở bên trong vẫn duy trì thái độ của đại tỷ đầu. Khi nói chuyện yêu đương thì như hồng thủy vỡ đê, nói mình chiều chuộng đến cuối cùng hai bàn tay trắng, chỉ thiếu nước dẫm lên ghế lấy dây lưng treo mình lên điều hòa mà kêu Ôn Phù "em nhìn chị một cái đi".
Thật sự rất buồn cười.
Tiêu Nhung cảm thấy mình không hiểu, cô là yêu thầm, nào có quanh co như vậy.
Năm đó đi cùng Lương Y Y uống rượu, mùi dứa có chút lạ. Cô nghe đối phương lải nhải cái gì "tôi thật hèn mọn", thầm nghĩ, các người đều đang nói thì còn cái gì gọi là không hèn mọn.
Ít nhất chị ấy nguyện ý ở bên cạnh chị mà.
Không giống em, không dám tưởng tượng, cũng không có tư cách.
Cảnh đời đổi dời, cô đến bây giờ mới hiểu được tư vị đó.
Bực bội, nhìn một đám mây cũng sẽ biến thành gương mặt Kinh Thiên Nguyệt.
Lo sợ bất an, sợ nàng ấy tìm mình lại là để chia tay.
Sợ quá nàng ấy trả lời tin nhắn, lại sợ nàng ấy không trả lời. Nàng ấy trả lời mình cũng không dám trả lời, nhỡ tin nhắn làm phiền đến đối phương thì sao.
Cái cảm giác xuống dốc cùng với nhịp tim tăng tốc, đang nhìn thấy Kinh Thiên Nguyệt khoan thai đến muộn.
Kinh Thiên Nguyệt hiếm hoi không mặc lễ phục màu sắc rực rỡ, một chiếc váy đen cúp ngực rất phóng khoáng. Dây áo rất nhỏ, một chiếc khăn voan mỏng manh che vai, eo thắt rất nhỏ, khiến vòng một trông hoàn hảo. Trên mặt vẫn là vẻ kiêu ngạo đó. Các ngôi sao ngồi trên thảm đỏ sôi nổi quay đầu lại, nhìn nhân vật nổi tiếng đến muộn mà không ai dám nói này.
Chỗ ngồi của nàng không được sắp xếp cùng Tiêu Nhung.
Kinh Thiên Nguyệt dù sao cũng là khách mời trao giải, cho dù năm nay nàng cũng có tác phẩm.
Tiêu Nhung ở hàng thứ hai, nhìn bóng dáng đó, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Thật trùng hợp, cùng tông màu."
Lại quên mất ở đây có rất nhiều người mặc lễ phục màu đen.
Bùi Yên nhìn bóng dáng đối phương, cảm thán một câu: "Quả nhiên là mỹ nữ đỉnh cấp."
Nàng chú ý biểu cảm của Tiêu Nhung, lại phát hiện đối phương nhìn về phía trước, có chút ngơ ngẩn.
Bùi Yên: "Em với chị ấy cãi nhau à?"
Tiêu Nhung: "Không có."
Nhìn dáng vẻ rõ ràng là có vấn đề mà.
Bùi Yên: "Sau khi kết thúc không có việc gì tôi đưa em đi thư giãn một chút nhé, đừng nghĩ nhiều quá."
Tiêu Nhung vẫn còn do dự, Bùi Yên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, chỗ riêng tư, nhà lão Tam nhóm em mở đó."
Chuyện Triệu Minh Nghiên mở quán bar Tiêu Nhung cũng biết, nhưng cô không có thời gian đi.
Bốn người họ thật ra chưa bao giờ tụ tập lại, thường là ba người, thêm tấm ảnh còn lại đó, đăng lên Weibo, tiếng kêu gào vang trời.
Tiêu Nhung nói ừm.
Còn chưa chính thức bắt đầu, chỉ là một số hoạt động làm nóng không khí. Màn hình hai bên theo camera điều chỉnh thử màn ảnh, Kinh Thiên Nguyệt bên cạnh ngồi Cao Tĩnh. Cao Tĩnh nha một tiếng, nói: "Cậu sao lại ngồi ở đây vậy?"
Kinh Thiên Nguyệt trợn mắt: "Đây không phải ban tổ chức sắp xếp sao?"
Cao Tĩnh nhìn thoáng qua phía sau: "Thật thảm, cô bạn nhỏ nhà cậu làm khách mời trao giải vẫn là tư lịch không đủ à."
Kinh Thiên Nguyệt không nói gì.
Vừa lúc màn hình lướt đến Tiêu Nhung, Cao Tĩnh di một tiếng: "Hóa ra không phải chiêu trò lăng xê à, tình cảm khá tốt đấy chứ."
Kinh Thiên Nguyệt ngẩng mắt, liền nhìn thấy màn hình bên trái vừa vặn chiếu Tiêu Nhung và Bùi Yên, hai người đều cúi đầu nói chuyện, còn rất nhập tâm.
Tạo hình hôm nay của Tiêu Nhung là vest cổ chữ V, thoạt nhìn giống một soái ca.
Không biết Bùi Yên nói gì, Tiêu Nhung còn cười một chút.
Kinh Thiên Nguyệt nhìn hai mắt, Cao Tĩnh thấy mặt nàng vững vàng: "Không phải chứ, hai người đang khủng hoảng tình cảm à?"
Thời gian này trên mạng xôn xao khá nhiều đều là về chương trình "Tiếng Trời" này. Dù sao cũng là đài truyền hình lâu năm, danh tiếng cũng có, điểm xem này rất nhiều, Cao Tĩnh cũng đều theo dõi.
Nàng cảm thấy Tiêu Nhung thật xui xẻo, nhưng nghĩ kỹ lại thì đứa nhỏ này vận may có lẽ chỉ dùng hết vào việc ra mắt, tan rã cũng chỉ còn một mình cô cô đơn chiến đấu.
Kinh Thiên Nguyệt: "Không có."
Cao Tĩnh ai một tiếng: "Thôi đi, sao cậu lại bắt nạt Tiêu Nhung?"
Kinh Thiên Nguyệt liếc đầu: "Sao cậu cũng nói như vậy."
Cao Tĩnh: "Em ấy còn có thể bắt nạt cậu sao?"
Kinh Thiên Nguyệt: "......"
Rất có lý.
Nàng thở dài. Cao Tĩnh dựa vào lưng ghế. Tốc độ hồi phục sau sinh của nàng ấy nhanh đến đáng sợ. Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy tháng tốt nhất mình còn lì xì bao ở cữ cho người này, bây giờ liền "nhân mô cẩu dạng" (ý nói vẻ ngoài đã bình thường trở lại, không còn dáng vẻ mẹ bỉm sữa).
Cao Tĩnh cảm nhận được ánh mắt Kinh Thiên Nguyệt dừng lại trên bụng mình, nàng ấy nói: "Làm gì vậy?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Cảm thấy cậu thật nhanh."
Cao Tĩnh: "May mà tôi là nữ, bằng không bị cậu nói vậy chắc tức chết."
Kinh Thiên Nguyệt: "......"
Ngày kia là Tết Dương lịch. Trước khi bắt đầu, Cao Tĩnh còn lải nhải khuyến khích Kinh Thiên Nguyệt đến nhà nàng ấy liên hoan, Kinh Thiên Nguyệt không đồng ý.
Đợi đến khi chính thức mở màn, cũng không nói gì.
Đều là một số giải thưởng thường niên, hàm lượng vàng không đồng đều, người dẫn chương trình thì lại rất thích nói đùa.
Lễ trao giải lần này rất nhiều người đến. Kinh Thiên Nguyệt ngồi ở vị trí khách mời trao giải, thật ra cũng chỉ là để ủng hộ, làm tăng thêm sự trang trọng cho những bộ phim điện ảnh nghệ thuật nhỏ trong nước mới lọt vào vòng trong.
Bên phía ban tổ chức có người của hội điện ảnh.
Bộ phim "Nam Phong Vô Tin" do nàng và Tiêu Nhung đóng chính không cạnh tranh ở giải này, nên cũng không ở ghế diễn viên.
Nữ chính xuất sắc nhất được trao cho một bộ phim truyền hình gia đình hiện đại. Không biết có phải cố ý không, camera còn riêng cắt cảnh đến Sở Nghiên, đối phương tươi cười không đổi.
Bộ phim truyền hình hot nhất năm đương nhiên là bộ phim mà họ tham gia diễn xuất. Tiêu Nhung ngồi dưới khán đài vỗ tay đến nỗi cổ tay mỏi rã rời. Bùi Yên ngồi cạnh bên, cũng biết rõ mình thất bại trong cuộc đua nữ chính xuất sắc nhất. Khi người dẫn chương trình trên sân khấu vẫn còn úp mở công bố nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Bùi Yên hỏi cô ấy: "Em biết là ai không?"
Tiêu Nhung: "Dù sao cũng không phải em, nếu là em thì chắc cũng đã nói trước rồi."
Bùi Yên: "Vậy hai chúng ta..."
Chưa nói hết, trên sân khấu đã đọc ra tên Tiêu Nhung.
Tiêu Nhung đều sững sờ. Trên màn hình cuộn những đoạn ngắn cô đóng vai An Hoa công chúa, còn có một đoạn lời trao giải cũ rích. Tiêu Nhung bị Bùi Yên kéo lấy để hoàn hồn, đứng dậy, ngơ ngác đi về phía trước.
Đi ngang qua hàng ghế của Kinh Thiên Nguyệt thì liếc mắt một cái, phát hiện Kinh Thiên Nguyệt không ở đó.
Cao Tĩnh vẫy tay về phía cô.
Tiêu Nhung cười một chút.
Cô ấy vẫn còn băn khoăn sao lại đến lượt mình, theo lý mà nói thì nên là Kinh Thiên Nguyệt mới đúng.
Người vừa được trao giải Ngụy Nhất Mân còn chưa đi, Tiêu Nhung lên sân khấu thì lướt qua anh ta, đối phương cười với cô ấy.
Tiêu Nhung rất ít khi có trường hợp phải công khai đọc diễn văn như thế này. Đợi khách mời trao giải lên sân khấu, dưới khán đài vang lên những tràng pháo tay nổ trời.
Tiêu Nhung ngơ ngác quay đầu, Kinh Thiên Nguyệt chậm rãi bước đến. Đồ trang sức hôm nay của nàng đều đặc biệt lấp lánh, lấp lánh đến mức Tiêu Nhung cảm thấy mắt cay xè.
Cô nghĩ: "Sao có thể như vậy chứ, lại không nói cho mình."
Cô liếc đầu, giữa bao người có chút thất lễ.
Kinh Thiên Nguyệt đưa cúp cho cô. Tiêu Nhung hai tay đón lấy, cũng không dám nhìn nàng.
Cố tình ngón tay chạm nhẹ qua, da thịt ấm áp. Tiêu Nhung chợt tỉnh ngộ nghĩ, họ đã lâu không chạm vào nhau.
Dụng cụ liên lạc luôn mang lại cho người ta một sự đồng hành hư ảo, cho nên việc chia xa cũng đột ngột không rõ ràng.
Chỉ khi thật sự mặt đối mặt, mới biết được bao nhiêu ủy khuất.
Kinh
Thiên Nguyệt nói: "Chúc mừng em."
Người dẫn chương trình nói: "Hai vị đã hợp tác rất nhiều lần, cô Kinh cũng đã khen rất nhiều lần rồi, sao bây giờ lại không nói gì?"
Kinh Thiên Nguyệt cầm micro, liếc nhìn Tiêu Nhung: "Em ấy có lẽ còn đang giận."
Lời này nói ra có chút ái muội, máy quay trả lại cho Bùi Yên ở xa.
Tiêu Nhung ngẩng mắt. Kinh Thiên Nguyệt tiếp tục nói: "Có lẽ cảm thấy chắc chắn không giành được giải thưởng."
Trò đùa này không ảnh hưởng đến toàn cục. Cho đến khi lễ trao giải kết thúc, Tiêu Nhung cũng chưa nói chuyện lại với Kinh Thiên Nguyệt.
Kinh Thiên Nguyệt còn cố tình chờ, kết quả Cao Tĩnh giúp nàng hỏi một câu. Lúc ra ngoài thì gõ gõ cửa sổ xe của Kinh Thiên Nguyệt: "Ngốc đi, bạn gái cậu đi chơi rồi."
Kinh Thiên Nguyệt a một tiếng.
Cao Tĩnh: "Cùng với đối tượng tin đồn đi nhảy Disco đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro