Chương 91
Đêm khuya thanh vắng, hàng ngàn, hàng vạn cú đêm túc trực trên Weibo để săn dưa. Một nữ diễn viên tên Tư Ngữ lại dám quyến rũ lão bản đã có vợ, muốn chen chân làm tiểu tam? Dưa này quả thực không nhỏ chút nào.
Đám đông hừng hực khí thế, lòng đầy căm phẫn, thi nhau nhảy vào bình luận để trút giận. Cật lực gõ ra những câu chửi bới, nhưng khi vừa nhấn gửi, hệ thống lại thông báo rằng Weibo đã bị xóa.
Lại bắt đầu trục trặc?
Mặc kệ có phải trục trặc hay không, hôm nay không mắng xong thì quyết không ngủ yên. Các ngón tay vội vàng kéo xuống để làm mới trang, nhưng giao diện chỉ còn lại khoảng trống, Weibo hot hit kia đã biến mất ngay trước mắt!
Cộng đồng ăn dưa ngẩn người, như thể bị giáng một đòn bất ngờ. Vội vàng mở hot search, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng # Tểu tam Tư Ngữ # đâu nữa.
Khi cố gắng tìm lại bài viết trên trang chủ của chủ bài, kết quả là... chẳng còn dấu vết nào. Đám đông nóng lòng, tức tốc đổ xô vào các bài đăng khác của chủ bài để hỏi thăm.
【Vừa nãy bài viết đâu rồi? Chính bác chủ tự xóa à?】
【Nếu bạn bị ép buộc, hãy chớp chớp mắt để chúng tôi giúp báo cảnh sát.】
【Chắc chắn là có kẻ xấu can thiệp, hot search cũng bị gỡ rồi. Bác chủ nhất định bị đe dọa mới xóa bài.】
【Bác chủ đừng sợ, cứ đăng lại đi, chúng tôi sẽ ủng hộ hết mình!】
【Ai chụp lại bài đó chưa? Nếu bác chủ không dám đăng thì ai có thể giúp phát lại? Hoặc nhắn tin riêng cho tôi, tôi sẽ đăng. Loại nghệ sĩ không biết xấu hổ này cần phải bị lột trần mặt nạ cho mọi người thấy rõ!】
......
Mặc kệ cộng đồng mạng có kiên quyết ủng hộ ra sao, chủ nhân của bài đăng nóng vẫn như bốc hơi khỏi nhân gian, không có bất kỳ động tĩnh gì. Điều này càng khiến cộng đồng mạng thêm phần nghi ngờ, mọi người đều cho rằng đội ngũ của Tư Ngữ đã đứng sau dàn xếp, từ việc xóa bài đăng nóng, triệt hot search, cho đến việc phong tỏa thông tin. Những động thái này đã hoàn toàn chọc giận đám đông.
Ngay khi mọi người đang hừng hực khí thế thu thập "chứng cứ" để chuẩn bị một cuộc tấn công lớn, thì một bài đăng Weibo càng chấn động hơn bất ngờ xuất hiện.
Giải Trí Quang Ảnh - Lục Tịch V: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi @Tư Ngữ."
Bức ảnh thân mật giữa hai người nhanh chóng lan truyền, cộng đồng mạng đổ dồn về Weibo của Tư Ngữ và Lục Tịch. Bài đăng của Lục Tịch ngay lập tức được chia sẻ điên cuồng, khu bình luận náo nhiệt không khác gì một cái chợ bán thức ăn.
【 Ngọa tào ngọa tào ngọa tào, thật hay giả!!! 】
【 Không thể nào, đây chắc chắn không phải sự thật, Lục tổng nhất định là bị hack tài khoản. 】
【 Tôi nghi ngờ là Tư Ngữ trộm điện thoại của Lục tổng để đăng bài này. 】
【 Trên lầu tỉnh táo lại đi, Lục tổng đã đích thân thừa nhận rồi mà còn muốn lừa mình dối người sao? 】
【 Mắng suốt cả buổi, không ngờ Tư Ngữ lại chính là người vợ bí mật của Lục tổng? Ôi trời, đây là cú twist gì thế này! 】
【 Lần trước khi có tin đồn về màn khiêu vũ, tôi đã nói Tư Ngữ là vợ của Lục tổng, các người không tin, giờ thì rõ rồi nhé! 】
【 Đêm nay đúng là một bữa tiệc dưa quá tuyệt! Ban đầu toàn mạng mắng Tư Ngữ là tiểu tam quyến rũ Lục tổng, kết quả Lục tổng lại đích thân khẳng định Tư Ngữ không phải tiểu tam mà là chính thất! Quá kích thích! 】
【 Những ai đã mắng Tư Ngữ thì mau ra xin lỗi đi! 】
【 Ai nói Tư Ngữ không có bối cảnh, ai dám nghi ngờ rằng cô ấy giành tài nguyên không sạch sẽ nữa? Cô ấy chính là bà chủ của Quang Ảnh! 】
【 Cú twist này thật ngoài sức tưởng tượng, ba năm, các người giấu quá kỹ rồi đấy. 】
【 Lục tổng: Nếu không phải các người mắng vợ của tôi là tiểu tam, tôi còn không tính công khai. 】
【 Lục tổng mới chỉ đăng hai bài Weibo, mà cả hai đều là vì vợ, thật là thực lực bảo vệ vợ, Lục tổng V587! 】
......
Khi #Tư Ngữ là thê tử của Lục Tịch# leo lên hot search với tốc độ như hỏa tiễn và đứng đầu bảng xếp hạng, Weibo tê liệt hoàn toàn. Kỹ thuật viên của Tân Lãng phải khẩn trương vào cuộc để xử lý, và sau nửa giờ, hệ thống mới hoạt động trở lại bình thường.
Trong khi cộng đồng mạng tiếp tục vui vẻ ăn dưa, thì "người gây ra" sự cố Weibo lần này, Lục Tịch, đã ôm kiều thê chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Tư Ngữ, nàng vẫn chưa hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Nàng ngủ một giấc sâu chưa từng có, trong căn phòng tối đen không một tia sáng lọt qua, đến mức nàng không rõ mình đã ngủ bao lâu. Bật đèn đầu giường, dụi dụi mắt, nàng uể oải duỗi người.
Tấm chăn lụa mềm mại tuột xuống theo cử động, để lộ bờ vai trần trụi bóng loáng của nàng. Tư Ngữ chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Tối qua mình khỏa thân ngủ sao?"
Nhấc chăn lên, nàng nhìn thấy làn da trắng muốt bị điểm xuyết bởi vài dấu vết hồng hồng như những trái dâu tây nhỏ, nàng sững sờ. Ký ức đêm qua bỗng chốc ùa về như từng thước phim, làm cả cơ thể nàng bỗng chốc nóng ran. Chậm rãi tiếp nhận sự thật rằng các nàng đã "làm chuyện ấy," trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào đến lạ.
Che mặt lại để làm dịu đi cảm giác nóng bừng, nàng đắm chìm trong những hồi ức tốt đẹp của đêm qua, hoàn toàn không để ý rằng cửa phòng đã bị ai đó mở ra.
"Em tỉnh rồi?" Giọng nói ôn nhu vang lên.
Nụ cười vừa nhú trên môi Tư Ngữ lập tức cứng lại. Phản xạ tự nhiên khiến nàng nhanh chóng kéo chăn che kín thân mình, rồi nằm sấp xuống giường giả vờ ngủ. Nhưng sau đó, cảm thấy hành động này quá giả tạo, nàng rụt rè ló đầu ra, cười ngượng: "Chị dậy sớm thật."
Lục Tịch nhẹ nhàng nâng tay lên xem đồng hồ, rồi nói: "Đã trưa rồi."
"Trễ thế sao?" Tư Ngữ ngạc nhiên, rồi lại hỏi: "Sao chị không đi làm?"
Lục Tịch ngồi xuống mép giường, cúi mắt cười dịu dàng nhìn nàng: "Vợ còn chưa tỉnh, làm sao chị có thể bỏ em mà đi làm được."
Không biết có phải vì tối qua họ đã gần gũi, nhưng Tư Ngữ cảm nhận Lục Tịch hôm nay còn ôn nhu hơn cả ngày thường. Ánh mắt của cô như muốn thấu suốt tâm hồn nàng, giọng nói lại nhẹ nhàng như gió thoảng, từng chữ như chạm vào tận đáy lòng, khiến tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.
Nàng che mặt: "Chị nói cứ như thể em là phi tử khiến quân vương trễ buổi lâm triều vậy."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lục Tịch kéo tay nàng ra, đôi mắt tràn đầy tình ý, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc: "Em lợi dụng men rượu để quyến rũ chị, rõ ràng sợ đau, vậy mà làm một lần không đủ lại còn đòi thêm lần thứ hai, chỉ biết làm loạn lung tung."
Nàng thẹn đến đỏ mặt, cảm giác như Lục Tịch đang ám chỉ nàng ham muốn lắm vậy...
Những lời nói nhẹ nhàng của Lục Tịch vô tình khơi lại trong tâm trí Tư Ngữ những ký ức đêm qua. Những hình ảnh nóng bỏng không tiện miêu tả ùa về, khiến nàng đỏ bừng cả mặt, ấp úng: "Em... Em uống say quá, cái gì cũng không nhớ rõ."
Lục Tịch nhướng người thấp xuống, môi gần như chạm vào tai nàng, giọng nói như gió thoảng qua: "Vậy có cần chị giúp em ôn lại không?"
Cả người Tư Ngữ run rẩy, trong lòng tràn ngập cảm giác vừa mong đợi vừa lo lắng, nhưng nghĩ đến phía dưới còn một chút không khoẻ, lập tức thanh tỉnh: "Không được, không được, để lần sau đi."
Nghĩ đến tối hôm qua nàng cũng là như thế này xin tha, Lục Tịch không nhịn xuống "Phụt" cười, xoa bóp vành tai hồng đến sắp lấy máu của nàng, hài hước hỏi: "Lần sau là khi nào?"
Tư Ngữ: "......"
Thấy thế, Lục Tịch càng cười lớn, nhưng nhanh chóng đổi giọng nghiêm túc: "Thôi, dậy đi, dì đã nấu cơm xong rồi."
Tư Ngữ nghe thế liền định đứng dậy, nhưng ngay lập tức nhớ ra mình không mặc gì dưới lớp chăn, nàng vội rút trở lại, ngượng ngùng nói: "Chị... có thể ra ngoài trước được không? Em muốn mặc quần áo."
Lục Tịch nhướng mày: "Giờ mới biết thẹn thùng sao?"
Tư Ngữ biết rõ việc ngượng ngùng lúc này thật là vô nghĩa, khi mà những điều thân mật nhất hai người đã cùng nhau trải qua. Nhưng mỗi khi bị Lục Tịch nhìn chằm chằm, nàng không thể kiềm chế được những hình ảnh đêm qua ùa về trong đầu. Nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, lại không muốn để Lục Tịch nhận ra, bèn đưa tay đẩy cô: "Mau ra ngoài đi."
Lục Tịch cười thầm, thấy thời điểm trêu chọc đã đủ, chỉ vào bộ quần áo sạch sẽ trên tủ đầu giường và nói: "Nếu không thoải mái thì tắm rửa lại đi."
Chờ đến khi Lục Tịch đi khỏi, Tư Ngữ mới dám kéo chăn ra.
Nàng mơ hồ nhớ lại việc Lục Tịch đã lau người cho nàng khi nàng đang mơ màng ngủ. Cảm giác dính nhớp đã biến mất, chỉ còn lại đôi chân tê mỏi và chút khó chịu ở nơi kín đáo.
Nàng len lén nhìn về phía cửa, rồi nhanh chóng cúi đầu, khẽ nhìn xuống nơi đó. Bình thường làn da nàng vẫn luôn hồng hào, nay có chút sưng đỏ, nhưng may là không đau. Lục Tịch cũng để lại dấu vết, một màu hồng nhạt, trông thật xinh đẹp... Mùi hương...
Nàng vội vàng lắc đầu: Ai nha không được nghĩ tiếp nữa!
Tư Ngữ cố gắng vẫy vẫy đầu, đuổi đi những hình ảnh không đứng đắn cứ quẩn quanh trong tâm trí. Nàng nhanh chóng nhặt lấy quần áo, chạy vội vào phòng tắm, nhưng khi nhìn thấy cái bồn tắm mát xa lớn trước mặt, đầu óc nàng lại bắt đầu lang thang không định hướng.
Cố gắng tự trấn tĩnh, nàng tắm với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi mặc bộ quần áo Lục Tịch đã chọn sẵn cho mình. Chiếc áo len nhỏ nhắn, vừa vặn che khuất những dấu vết thâm đậm trên xương quai xanh. Tư Ngữ chỉnh sửa trang phục, kỹ càng kiểm tra lại để chắc chắn không có dấu hiệu gì lộ ra, rồi mới dè dặt bước xuống lầu.
Dưới nhà, Lục Tịch đã ngồi ở bàn ăn, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời qua cửa kính pha lê phủ một lớp ánh sáng ấm áp lên mái tóc Lục Tịch, làm nổi bật nụ cười nhàn nhạt trên môi và ánh mắt chan chứa tình cảm.
Tư Ngữ có chút không chịu nổi ánh mắt đó, nàng gượng cười đáp lại, trong lòng thầm lo lắng: Chẳng lẽ dáng đi của mình có gì kỳ quặc sao?
Từ cầu thang đến phòng ăn chỉ khoảng mười mét, vậy mà Tư Ngữ bước đi như con rùa, chậm rãi di chuyển. Vừa định kéo ghế ngồi xuống thì dì Triệu từ phía sau chạy tới, tay cầm một chiếc đệm mềm.
"Chờ một chút, chờ một chút." Dì Triệu cẩn thận đặt chiếc đệm lên ghế cho Tư Ngữ.
Tư Ngữ ngơ ngác, không hiểu: "Dì, dì lấy đệm làm gì thế?"
Dì Triệu đáp: "Là Lục tiểu thư bảo tôi lấy cho cô, sợ cô ngồi không thoải mái."
Nghe đến đây, đầu óc Tư Ngữ như chợt bừng tỉnh, gương mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng. Nàng ai oán liếc Lục Tịch một cái, ánh mắt đầy trách móc.
Lục Tịch khẽ cười, dịu dàng nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi."
"Đói cả buổi rồi, các cô mau ăn đi." Dì Triệu nói xong liền rời khỏi phòng.
Tư Ngữ từ từ ngồi xuống ghế, nhưng cảm giác như ngồi trên đống lửa, đệm mềm dưới mông khiến nàng càng thêm ngại ngùng. Nhìn qua khe cửa thấy dì Triệu đã ra ngoài, nàng hít sâu một hơi, rồi trừng mắt nhìn Lục Tịch đối diện: "Chị không thể điệu thấp một chút được sao?"
Lục Tịch không hiểu: "Điệu thấp cái gì?"
Tư Ngữ chỉ vào chiếc đệm dưới mông, mặt đỏ như gấc, nghiến răng nói: "Chị bảo dì lấy cái này, chẳng phải là để dì biết chúng ta đêm qua... cái kia sao?!"
Lục Tịch như chợt bừng tỉnh, bật cười dịu dàng: "Chúng ta là vợ vợ hợp pháp, chuyện đó... chẳng phải rất bình thường sao?"
"Bình thường thì bình thường... nhưng chị làm thế này, dì Triệu sẽ cười em mất! Em nào có mảnh mai yếu đuối đến mức ấy!" Tư Ngữ hậm hực rút đệm mềm ra, đưa về phía Lục Tịch, rồi nói: "Chị mới là người cần nó."
Lục Tịch đôi mắt lấp lánh, giọng nói kiên quyết: "Chị không cần."
"Không, chị cần." Tư Ngữ không ngần ngại, giơ tay định ném đệm về phía Lục Tịch.
Lục Tịch khẽ nghiêng đầu, cất giọng trách cứ: "Tối hôm qua em chỉ lo chính mình hưởng thụ, đâu có để ý gì đến chị."
Này, ngữ khí dục cầu bất mãn này là thế nào???
Tư Ngữ sững sờ, tay chợt khựng lại
Tối hôm qua nàng xác thật rất thoải mái, nàng cho rằng Lục Tịch cũng giống nàng ......
Đối mặt với chỉ trích như vậy, Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy bản thân như một tra nữ, chỉ lo hưởng lạc mà quên mất cảm nhận của một nửa kia của mình.
Nàng chột dạ, vội đặt đệm xuống, khẽ ho để lấy lại bình tĩnh, rồi yếu ớt biện minh: "Tối qua em uống nhiều quá..."
Lời giải thích này thật không khéo léo, càng nói càng cảm thấy mình giống như một kẻ tồi tệ.
May mắn là Lục Tịch không hề so đo. Cô đẩy bát canh nóng hổi về phía Tư Ngữ, nghiêm túc nói: "Lần sau khi tỉnh táo, chị muốn xem em biểu hiện thế nào."
Tư Ngữ gật đầu lia lịa, nhanh chóng bưng bát canh lên uống, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ăn cơm thôi mà sao hai người lại có thể trò chuyện những chuyện không thuần khiết thế này?
Nghĩ lại nàng càng thấy xấu hổ.
Cố che giấu sự bối rối, Tư Ngữ vội uống thêm một ngụm canh rồi lảng sang chuyện khác: "Chị lát nữa có phải đi công ty không?"
Lục Tịch gật đầu nhẹ nhàng, trả lời: "Em cũng đi cùng chị."
"Em đi làm gì?"
"《 Bí mật 》sắp tới sẽ diễn toàn quốc, em nên gặp Chu Kỳ để bàn chuyện bổ sung hợp đồng."
"À, ra vậy."
"Ăn xong, chúng ta cùng xuất phát."
Tư Ngữ lắc đầu, không chút do dự mà nói: "Em mới không cần cùng chị cùng nhau đến công ty."
Lục Tịch nhìn nàng thật sâu.
Tư Ngữ bị cô nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, nhấp nhấp môi.
Dưới ánh sáng ấm áp, canh gà còn đọng trên cánh môi Tư Ngữ, làm môi nàng trông như phủ một lớp mật ngọt, sáng long lanh khiến người ta không thể rời mắt. Lục Tịch cố nén xúc động muốn cúi xuống liếm sạch vết canh ấy, chỉ lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp nàng, ngón tay cái như vô tình chạm vào môi nàng.
Tư Ngữ cảm nhận được sự tê tê trên môi, mặt dần đỏ bừng. Chờ đến khi Lục Tịch thu tay lại, nàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh, rồi cẩn trọng nói: "Trước đây không phải đã nói rõ sẽ không công khai sao? Nếu em ngồi xe của chị đến công ty, chẳng phải quá lộ liễu rồi?"
Lục Tịch không rời mắt khỏi nàng dù chỉ một giây, đôi môi khẽ nhếch, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: "Đã công khai rồi."
"A?" Tư Ngữ ngạc nhiên thốt lên.
Lục Tịch giải thích chậm rãi: "Tối qua có người chụp lén hình ảnh của em và chị, rồi phát tán lên Weibo. Họ đều mắng em là tiểu tam, chị không thể chịu được, vì thế đã không đợi em đồng ý mà tự ý công khai."
Tư Ngữ như không thể tin vào tai mình, ngơ ngẩn nhìn Lục Tịch.
Lục Tịch tiếp tục: "Khoảng hai giờ sáng, Chu Kỳ gọi điện thoại. Chị đã nhận thay em. Lúc đó, tin tức này đã lên đến số một hot search, làm dậy sóng dư luận. Không còn cách nào khác ngoài công khai."
Tư Ngữ mơ hồ nhớ lại việc tối qua Lục Tịch ôm nàng và nghe điện thoại, nhưng không ngờ lại là cuộc gọi của Chu Kỳ.
Nghe Lục Tịch giải thích, Tư Ngữ vẫn không thể hoàn toàn hiểu được mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. Nàng cầm lấy điện thoại bên cạnh, đăng nhập vào Weibo, thấy góc phải hiện 99+ thông báo, click mở ra, và ngay lập tức kinh ngạc không nói nên lời.
Không thể đếm hết những lời chúc phúc, xin lỗi vì đã mắng lầm, và cả những lời chỉ trích mắng nàng là tiểu tam... Tất cả đều hiện lên dưới bài đăng gần nhất của nàng.
Phần hastag bản thân chỉ có một thông báo duy nhất. Tư Ngữ click vào, và nhìn thấy bài đăng của Lục Tịch công khai quan hệ của hai người.
"........................"
Dù tin đồn mắng nàng đã bị xóa khỏi hot search và Weibo, nhưng khi nhìn vào bình luận dưới bài viết, Tư Ngữ bắt đầu hiểu được chuyện gì đã xảy ra, dù trong lòng vẫn còn cảm giác rối bời.
Tư Ngữ chỉ vì uống nhiều vài chén rượu, cồn thượng não khiến nàng mất kiểm soát, nửa cường nửa thuận cùng Lục Tịch lăn lộn trên giường, vậy mà chỉ sau một đêm, nàng đã bị ép phải công khai mối quan hệ?
Quả nhiên, rượu vào là hỏng việc.
Lục Tịch nhìn nàng cầm điện thoại thật lâu không nói gì, không đoán được cảm xúc của nàng, bèn đưa tay quơ quơ trước mặt Tư Ngữ.
Tư Ngữ từ từ buông điện thoại, ánh mắt trở lại trên mặt Lục Tịch, biểu tình có chút ngưng trọng: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao tối qua chị không nói cho em biết?"
Lục Tịch hơi chớp mắt, đáp: "Chị gọi em uống thuốc, em cũng không chịu tỉnh. Nhìn em quá mệt mỏi, chị không nỡ đánh thức em."
Nhắc đến chuyện uống thuốc, Tư Ngữ lại chợt nhớ tới những khoảnh khắc không thể miêu tả, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Lục Tịch cẩn thận liếc sắc mặt của nàng, ngập ngừng hỏi: "Chị tự tiện quyết định mà không hỏi ý kiến em, em có giận không?"
Tư Ngữ cẩn thận suy nghĩ một lát, nhận ra vấn đề cũng nằm ở chính mình. Là nàng không cẩn thận, chẳng phân biệt thời gian và địa điểm mà uống say, rồi phát điên mới bị người ta bắt gặp cơ hội chụp lén. Là nàng cố ý che giấu mối quan hệ với Lục Tịch, dẫn đến việc bị hiểu lầm và bị mắng là tiểu tam. Hình ảnh rõ ràng như thế, trừ việc công khai, thật sự không có cách nào giải quyết tốt hơn.
Ban đầu nàng dự định chờ đến khi mình đạt được chút thành tựu, ít nhất là đoạt được một giải thưởng nào đó rồi mới công khai. Không ngờ lại bị ép phải ra ánh sáng một cách đột ngột và không kịp phòng ngừa như thế này.
Tư Ngữ buông một tiếng thở dài, nhún vai, giọng điệu thoải mái mà nói: "Thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải công khai."
Lục Tịch chăm chú nhìn nàng một lát, chắc chắn nàng không giận dỗi gì, trong lòng mới yên tâm. Cô gắp cho Tư Ngữ một miếng thịt, cười nói: "Ăn nhiều một chút."
"Đủ rồi, đủ rồi, em phải kiểm soát cân nặng, đừng cho em ăn nhiều thịt như vậy."
"Ngày hôm qua tiêu hao thể lực quá lớn, ăn nhiều một chút thịt cũng không sao."
"......"
Mối quan hệ đã được công khai, Tư Ngữ cũng không cần phải che che giấu giấu nữa. Sau khi ăn xong, nàng thoải mái ngồi lên xe Lục Tịch, cùng cô đến công ty.
Khi các nàng đến nơi, đúng vào giờ nghỉ trưa.
Sau khi đỗ xe xong, Lục Tịch nắm tay nàng đi vào thang máy.
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra, bên trong có vài nhân viên của Quang Ảnh.
Nhân viên nhìn thấy Lục Tịch, lập tức cất lời: "Lục tổng." Sau khi chào hỏi Lục Tịch, ánh mắt họ chuyển sang nhìn Tư Ngữ, người đang đứng cạnh Lục Tịch, tay trong tay. Như có một tín hiệu ngầm, họ đồng loạt cúi đầu chào: "Lão bản nương, chào buổi trưa!"
Tư Ngữ hoàn toàn bị những tiếng "Lão bản nương" đồng thanh chào hỏi làm cho chấn động, sửng sốt vài giây mới nhớ ra phải đáp lại: "Chào mọi người."
Ánh mắt của mấy nhân viên đó không hẹn mà cùng nhau dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt của hai người, lộ ra một biểu cảm đầy ẩn ý, sau đó nhường đường trong thang máy cho họ.
Tư Ngữ khẽ xoa trán, quay sang nhìn Lục Tịch, người vẫn giữ dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Bọn họ thay đổi cách gọi nhanh quá đấy, không phải là chị yêu cầu bọn họ gọi như thế chứ?"
"Em nghĩ sao?"
Tư Ngữ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, cảm thấy khả năng này không lớn. Lục Tịch vốn không phải là người thích khoa trương như vậy. Mặc dù cái cách xưng hô mới nghe có vẻ xa lạ, nhưng lại làm nàng thấy rất thích thú. Nụ cười tươi tắn nở trên môi không cách nào kìm nén được, nàng cười toe toét nhìn Lục Tịch, nói: "Mấy nhân viên này giác ngộ tư tưởng cũng không tệ nhỉ."
Lục Tịch cười mỉm, hỏi: "Có nên thưởng cho bọn họ không, lão bản nương?"
Tư Ngữ tâm trạng đang rất vui vẻ, hào hứng phất tay: "Thưởng, tất nhiên là thưởng!"
Hai người vào thang máy, đi lên trên và lại gặp thêm vài nhân viên khác. Phản ứng của họ cũng giống hệt như nhóm nhân viên đầu tiên: đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó đồng loạt chào Tư Ngữ bằng tiếng "Lão bản nương" rồi rút lui ra ngoài, nhường lối cho hai người đi trước.
Bên trong nhóm chat của công ty Quang Ảnh lúc này thì náo loạn như một nồi cháo:
【 Vừa nãy gặp Lục tổng và lão bản nương tay trong tay đi làm ở bãi đỗ xe ngầm!!! 】
【 Tôi cũng gặp! Ngày đầu tiên công khai đã không chờ nổi để đến công ty thể hiện tình cảm, đáng thương tôi chưa kịp ăn trưa đã bị ép ăn một miệng cẩu lương. 】
【 Tôi cứ nghĩ Lục tổng lạnh lùng với mọi người, hôm nay nhìn thấy ngày ấy kéo tay lão bản nương mới biết ngài ấy chỉ lạnh lùng với người khác thôi, còn với lão bản nương thì ôn nhu đến mức làm tôi phải ghen tị! 】
【 Thú thật là trước đây tôi không hề nghĩ Lục tổng và Tư Ngữ là một đôi, hôm nay thấy hai người cùng nhau xuất hiện, tôi mới nhận ra hai người thật sự rất xứng đôi! 】
......
Viên Kiều ẩn mình trong nhóm chat nội bộ, nhìn thấy nội dung những cuộc trò chuyện giữa đồng nghiệp, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Cô ấy từng nhiều lần tự an ủi mình rằng, hôn nhân giữa Lục Tịch và Tư Ngữ chỉ là giả tạo, tình cảm giữa họ cũng vậy, nên mới không công khai. Nhưng bây giờ, Lục Tịch không chỉ chủ động công khai mối quan hệ với Tư Ngữ mà còn thẳng thắn đưa nàng tới công ty, điều này có ý nghĩa gì?
Phải chăng cô ấy đã nghĩ sai rồi?
Càng nghĩ, Viên Kiều càng thấy bất an, quyết định phải gặp trực tiếp Lục Tịch để làm rõ mọi chuyện.
Giữa giờ nghỉ trưa, công ty im ắng, tiếng giày cao gót của Viên Kiều gõ xuống sàn nhà nghe vang vọng và dồn dập. Cô ấy đi thẳng vào thang máy, lên tầng cao nhất. Trợ lý của Lục Tịch không có ở đó, không ai ngăn cô ấy lại hay hỏi han lý do cô ấy đến.
Viên Kiều tiến thẳng tới cửa phòng tổng tài, lòng đầy quyết tâm, chỉ còn vài bước nữa là tới nơi. Không do dự, cô ấy mở cửa xông vào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô ấy chết lặng.
Tư Ngữ đang ngồi trên bàn làm việc, Lục Tịch đứng giữa đôi chân nàng, một tay luồn vào vạt áo phía sau lưng, tay kia giữ lấy gáy nàng, hai người đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Tiếng cửa bị đẩy mạnh khiến hai người giật mình, Lục Tịch lập tức kéo Tư Ngữ vào lòng mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang. Nhận ra người xông vào là Viên Kiều, ánh mắt Lục Tịch càng thêm lạnh lẽo, giọng nói cũng không giấu được sự khó chịu: "Sao không gõ cửa?"
Viên Kiều như bị hóa đá, mặt mày tái nhợt, miệng há hốc, ánh mắt không thể rời khỏi tay của Lục Tịch vẫn còn trong áo của Tư Ngữ.
Lục Tịch cau mày thật sâu, định hỏi Viên Kiều tìm mình có việc gì thì Trần Nghiên bất ngờ xuất hiện.
Trần Nghiên nhìn tình huống trước mặt, sắc mặt cũng thay đổi theo, cúi đầu nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy trách nhiệm: "Thực xin lỗi Lục tổng, vừa rồi tôi đi toilet, không biết Viên tiểu thư tìm ngài."
Sau đó, Trần Nghiên quay sang Viên Kiều, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Viên tiểu thư, Lục tổng đang bận, phiền ngài chờ một lát rồi hãy quay lại."
Lý trí của Viên Kiều cuối cùng cũng quay về. Cô ấy cúi gằm mặt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Thực xin lỗi, là tôi đường đột."
Không chờ ai kịp phản ứng, nàng quay người, gần như chạy trốn khỏi nơi đó, mang theo sự xấu hổ và cay đắng của chính mình.
Trần Nghiên nhanh chóng quan sát biểu hiện của Lục Tịch, thấy cô không có ý định trách mắng mình, liền khóa cửa cẩn thận rồi rút lui ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa khóa, Tư Ngữ cứng người, ngẩng đầu hỏi: "Đi rồi sao?"
Lục Tịch nét mặt dần dịu lại, nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tư Ngữ mà không nhịn được bật cười: "Đi rồi."
"... Chị còn cười!" Tư Ngữ cắn môi, giơ tay đấm nhẹ cô một cái, "Là tại chị! Chị đã nói không khóa cửa cũng chẳng ai dám xông vào."
Lục Tịch cũng không ngờ Viên Kiều lại đột nhiên xuất hiện như vậy, trong lòng hơi thoáng qua một chút bực bội, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dịu dàng dỗ dành: "Lần sau chị sẽ chắc chắn khóa cửa."
Tư Ngữ cảm thấy bản thân vì nghe vài tiếng "lão bản nương" mà chạy đến phòng tổng tài thật là ngu ngốc. Đang hôn thắm thiết lại bị người ta phá bĩnh, mà người ấy lại là người quen nữa chứ, quá cmn xấu hổ rồi.
Nàng vội nhảy xuống bàn, định đi tìm Chu Kỳ để ký hợp đồng, nhưng bị Lục Tịch kéo lại.
"Không muốn hôn nữa," nàng giận dỗi nói.
Lục Tịch chỉ vào vạt áo lỏng lẻo của nàng, khẽ nhướng mày: "Em định ra ngoài như vậy sao?"
Tư Ngữ cúi đầu nhìn xuống, mặt lập tức đỏ bừng, lặng lẽ xoay người lại.
Lục Tịch giúp nàng cài từng nút áo, sau đó khẽ hôn lên má nàng, dịu dàng nói: "Đừng giận, buổi tối chị sẽ bù đắp cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro