Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

Để tránh bị làm phiền, cả tầng này đã được đoàn phim bao trọn, từ trong ghế lô thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười đùa rộn rã, bầu không khí náo nhiệt ngập tràn niềm vui.

Viên Kiều nhìn Lục Tịch ôm Tư Ngữ trong vòng tay, hai người thân mật với nhau, càng đi càng xa khỏi tầm mắt. Như thể bị một sức mạnh vô hình kéo theo, Viên Kiều bước vài bước muốn đuổi theo, nhưng vừa nghe tiếng hai người trêu đùa nhau vang lên, bước chân cô ấy chợt khựng lại.

"Thật sự không nặng sao?"

"Không nặng."

"Nói dối, trước kia chị luôn bảo em nặng."

"Chị chưa bao giờ nói vậy."

"Chị có! Chị còn giở trò!"

"... Đừng quậy nữa, ngã bây giờ."

Ánh sáng từ khe cửa hắt ra một vệt dài, chiếu lên bóng dáng cô đơn, gầy gò của Viên Kiều. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi mím chặt đến mức gần như bị răng cắn rách, đáy mắt hiện rõ sự không cam lòng.

Toilet nằm ở cuối hành lang, còn phải quẹo qua một góc nữa mới tới.

Tư Ngữ mềm oặt như một miếng bông, bám chặt lấy Lục Tịch. Nhìn theo bóng dáng Viên Kiều vừa quay lưng bỏ đi, nàng khẽ thở dài, giọng điệu mơ hồ: "Cô ấy đi rồi."

Lục Tịch không hiểu câu nói bâng quơ này: "Ai?"

Tư Ngữ khẽ nấc, đáp: "Viên Kiều."

Lục Tịch ôm nàng xoay người, nhìn về phía mà họ vừa đi qua, chẳng thấy ai cả.

Tư Ngữ vùng vẫy muốn nhảy xuống khỏi người Lục Tịch, đôi môi căng mọng khẽ dẩu lên, giọng nhỏ nhẹ lẩm bẩm: "Cô ấy thật kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

Tư Ngữ đầu óc đang quay cuồng vì cơn say, chẳng thể nghĩ được gì rõ ràng, chỉ lắc đầu, nhíu mày và đáp như nói một mình: "Em không thích cô ấy."

Lục Tịch nhớ lại lúc nãy Tư Ngữ hờ hững hất tay Viên Kiều ra, rồi lại nghĩ ngợi một lát, mới nói: "Nhìn ra rồi."

Tư Ngữ không giải thích lý do mình không thích Viên Kiều, chỉ đột nhiên ghé sát lại, vẻ mặt nghiêm túc bảo: "Chị cũng không được phép thích cô ấy."

Lục Tịch bật cười, vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu: "Sao chị có thể thích cô ấy được chứ?"

Tư Ngữ bĩu môi, kéo tay Lục Tịch lên nhìn kỹ: "Cô ấy vừa rồi nắm tay chị, còn nắm rất chặt."

Lục Tịch nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt mơ màng của Tư Ngữ, khẽ hỏi: "Ghen à?"

"Đúng, em ghen đó." Tư Ngữ thẳng thắn thừa nhận, ngón tay chọc chọc vào vai Lục Tịch, giọng điệu đầy oán trách: "Cô ấy còn một tiếng 'Tịch Tịch', hai tiếng 'Tịch Tịch', gọi thân mật đến mức cứ như hai người rất thân thiết vậy."

Lục Tịch nhướng mày, vẻ mặt không đổi: "Không thân."

"Không thân thì sao lại nắm tay chị?" Tư Ngữ nói lắp bắp, dường như lời nói đã không còn mạch lạc, "Em nói muốn uống thay chị, cô ấy lại nói em không thích hợp. Em không thích hợp, chẳng lẽ cô ấy thích hợp chắc? Nói cứ như cô ấy là vợ của chị, làm em thấy rất khó chịu!"

Lúc Viên Kiều nói câu đó, Lục Tịch cũng thấy kỳ quặc, nhưng khi đó nàng không nghĩ nhiều. Giờ thấy Tư Ngữ uống rượu rồi nói lung tung, nàng khẽ động ánh mắt, hỏi: "Cho nên, em cố ý để chị ôm em phải không?"

Tư Ngữ hừ hừ mấy tiếng, xem như thừa nhận. Nàng nghiêng người, nửa trọng lượng dựa vào người Lục Tịch, ngửa đầu nhìn nàng: "Ai là vợ của chị?"

Lục Tịch cong môi, đáp: "Em."

Khóe miệng Tư Ngữ giãn ra, hai tay ôm lấy cổ Lục Tịch, cười hì hì: "Vợ ơi, hôn hôn."

Thấy nàng chủ động nhích môi lại gần, Lục Tịch thoáng dừng, liếc nhìn hành lang vắng vẻ rồi nói: "Em chắc muốn làm chuyện này ở đây sao?"

"Đúng vậy." Tư Ngữ không hiểu Lục Tịch do dự gì, lập tức nhón chân cắn mạnh một cái lên môi cô.

"Tê..."

Lục Tịch khẳng định Tư Ngữ đã say, mà say không hề nhẹ. Nói năng lộn xộn đã đành, giờ còn dám hôn cô ngay giữa chốn công cộng. Nhưng nói đúng ra, đây chẳng phải là hôn, mà là... gặm.

Lục Tịch nghi ngờ không biết môi mình có bị nàng gặm đến rách hay không, nhưng lại chẳng thể so đo với một người đã say khướt như nàng, chỉ có thể vỗ nhẹ lên mông nàng, giọng bất đắc dĩ: "Về nhà thôi."

Nếu không nhanh về nhà, Lục Tịch không dám chắc cô vợ ngốc này còn có thể làm ra chuyện gì kinh người hơn nữa.

Cả hai đều đã uống rượu, không thể lái xe, nên cuối cùng đành để Trần Nghiên đưa về.

Sau khi đặt Tư Ngữ mềm nhũn thành một bãi bùn lầy lên giường, Lục Tịch xuống lầu lấy thuốc và nước. Khi mở cửa phòng, cô ngạc nhiên phát hiện Tư Ngữ đã biến mất. Cùng lúc đó, một tiếng "Đông" vang lên, kèm theo tiếng kêu đau "Ai da" từ dưới giường.

Lục Tịch vội chạy tới, phát hiện Tư Ngữ đang ngồi bệt dưới đất, đầu không biết đã va vào tủ đầu giường từ lúc nào. Trông nàng như một con cún nhỏ tội nghiệp, ôm trán, miệng mếu máo nói: "Đau quá."

Lục Tịch lo lắng không biết nàng có bị ngã mạnh hay không, ngồi xổm xuống xoa đầu cho nàng, vừa xoa vừa nói đầy hối lỗi: "Xin lỗi, là chị không nên ra ngoài."

Tư Ngữ lại hoàn toàn không để ý đến lời xin lỗi của cô, chỉ kéo kéo áo trên người, khó chịu nói: "Hôi quá, chị ngửi xem."

Lục Tịch phối hợp ngửi ngửi trên người nàng, biểu tình không thể diễn tả thành lời.

Hai người vừa trải qua bữa tiệc lộn xộn, không chỉ Tư Ngữ, mà ngay cả Lục Tịch cũng bị ám mùi rượu và thức ăn. Đặt thuốc và nước lên tủ đầu giường, Lục Tịch nói: "Để chị giúp em đi tắm trước đã."

Tư Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.

Lo sợ nàng đứng không vững, Lục Tịch đỡ nàng vào bồn tắm, vừa mở van nước, nàng đã muốn ngồi xuống, Lục Tịch vội nhấc nàng dậy, buồn cười nhắc nhở: "Trước tiên phải cởi quần áo đã!"

Tư Ngữ đôi mắt mơ màng, người lắc lư, môi đỏ mọng nhếch lên, giọng nói mềm mại, dính dính làm nũng: "Không còn sức lực, chị giúp em đi."

Hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt, không hề dễ chịu chút nào, nhưng Lục Tịch lại chẳng tỏ vẻ ghét bỏ, chỉ nhướng mày, ánh mắt nhìn nàng không rời: "Em chắc chứ?"

"Mau cởi, mau cởi." Tư Ngữ lắc đầu, lại bắt đầu cọ cọ vào người cô.

Lục Tịch ánh mắt trở nên thâm trầm, ánh nhìn dần hạ xuống, dừng lại trên xương quai xanh thanh tú của Tư Ngữ.

Tối nay, Tư Ngữ mặc một chiếc váy dài màu lam, kiểu dáng trễ vai, rất dễ dàng cởi bỏ. Trước tiên, cô tháo đai lưng, sau đó nhẹ nhàng để váy trượt xuống, từng lớp vải mềm mại rơi khỏi cơ thể nàng, phơi bày làn da trắng ngần.

Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến mười giây, nhưng trong mắt Lục Tịch lại như kéo dài vô tận.

Khi mảnh vải cuối cùng được cởi ra, Lục Tịch ném chúng vào rổ quần áo bẩn, cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng giọng nói đã không còn tự nhiên: "Em tắm đi, tắm xong gọi chị."

Vừa định rời đi, một bàn tay mềm mại ướt át bất ngờ giữ lấy cô.

Cảm giác làn da trắng trẻo đó làm Lục Tịch bất ngờ, đôi mắt nàng khẽ dao động, không chắc chắn hỏi: "Em muốn chị giúp tắm sao?"

Tư Ngữ với đôi mắt long lanh như chú nai con, gương mặt ửng hồng quyến rũ vì men rượu, ánh nhìn đầy khát khao. Nàng hơi ngả người, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy mê hoặc: "Không chỉ là tắm rửa, em còn muốn cùng chị..."

"Em nói gì?" Lục Tịch không nghe rõ mấy chữ cuối cùng.

Tư Ngữ ngoắc ngón tay, ra hiệu.

Lục Tịch cúi đầu, ghé tai lại gần.

Nữ nhân ấy với đôi tay mềm như không xương, đặt lên vai Lục Tịch, hơi thở nóng hổi phả vào khuôn mặt cô, đôi môi ướt át khẽ lướt qua làn da sau tai, làm dấy lên một cảm giác tê tái.

"Muốn, cùng, chị, làm, yêu." Từng chữ phát ra, như nhấn chìm lý trí của Lục Tịch.

Một tiếng "ong" vang lên trong đầu Lục Tịch, đôi mắt lạnh lẽo bỗng chốc nhuốm đầy dục vọng, nhưng cô vẫn cố gắng khắc chế, đẩy Tư Ngữ ra, giọng nói khàn khàn: "Em say rồi."

Lục Tịch cảm thấy nếu lợi dụng lúc Tư Ngữ đang say để làm chuyện đó, chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng Tư Ngữ như một đứa trẻ cố chấp, ngang ngược: "Em không say, em không say! Chị rốt cuộc có làm hay không!"

"......"

Khi Tư Ngữ trần trụi ôm lấy Lục Tịch, bàn tay nhẹ nhàng nhưng quyết liệt trượt vào bên dưới lớp vải, mọi lý trí còn sót lại trong đầu Lục Tịch hoàn toàn tan biến.

Nước ấm và bọt xà phòng đã dần rút khỏi bồn tắm, nhưng những hơi thở dồn dập và những tiếng rên rỉ khó nhịn vẫn còn vang vọng.

"Ưm..."

Ngón tay bị bao bọc trong hơi ấm ngọt ngào nhưng lại ngập ngừng không dám tiếp tục.

Lục Tịch nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên trán Tư Ngữ, cúi xuống nhìn nàng, giọng nói đầy quan tâm: "Đau không?"

Khuôn mặt Tư Ngữ ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, chỉ khẽ gật đầu, cắn chặt môi.

Lục Tịch khẽ hôn lên khóe môi nàng, dịu dàng nói: "Vậy chị sẽ nhẹ hơn một chút."

Cả hai đều là lần đầu tiên, không ai thành thạo, trong bồn tắm cũng không thoải mái, vì thế các nàng quyết định trở lại giường để tiếp tục.

Ánh đèn vàng ấm áp ôm trọn lấy chiếc giường lớn. Khăn trải giường vốn được xếp gọn gàng nay đã trở nên nhăn nhúm, lộn xộn. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy vài dấu vết lấm tấm nước.

Đã muộn thế này, cả hai đều không còn sức để thay một tấm khăn trải giường mới.

Lục Tịch nhìn Tư Ngữ đã chìm vào giấc ngủ thỏa mãn, rồi lại nhìn chai nước và viên thuốc trên tủ đầu giường, phân vân một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức nàng.

"Dậy uống thuốc đi, không thì mai em sẽ rất khó chịu."

Tư Ngữ không hài lòng, che tai lại, đôi môi hơi sưng khẽ mấp máy, như đang nói mớ: "Em buồn ngủ quá."

Lục Tịch chỉ còn cách dùng biện pháp khác.

Chưa đến nửa phút sau, Tư Ngữ đã không thể chịu nổi, rên rỉ cầu xin: "Không làm, không làm nữa, tha cho em."

Lục Tịch kéo nhẹ tai nàng, nửa đùa nửa nghiêm túc: "Hoặc là uống thuốc, hoặc là lại làm, chọn một cái."

Tư Ngữ mở choàng mắt, trong ánh mắt đầy sự mơ màng và ủy khuất, im lặng nhìn cô không nói lời nào.

Lục Tịch cười khẽ, vuốt nhẹ tóc nàng, rồi đưa viên thuốc cùng nước đến trước mặt: "Uống thuốc đi, rồi ngủ ngon."

Tư Ngữ ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó quay đầu ngủ tiếp.

Lục Tịch lại không hề buồn ngủ, dưới ánh đèn, cô không kiêng nể gì mà ngắm nhìn làn da trắng mịn của Tư Ngữ, đặc biệt là những vệt đỏ ái muội, khiến ánh mắt nàng thêm phần rực lửa.

Thực ra, vừa rồi cô vẫn chưa thực sự tận hứng, hơn nữa còn cảm thấy chính mình làm chưa đủ tốt. Nhưng nhìn dáng vẻ của Tư Ngữ, có vẻ rất hài lòng, cơ thể hơi co lại, hai tay ôm lấy cánh tay cô, đôi má cọ cọ nhẹ vào đó, thi thoảng còn chép miệng, trông chẳng khác nào một chú mèo lười vừa ăn no.

Trong lòng Lục Tịch chợt trở nên mềm mại, cô hôn nhẹ lên trán Tư Ngữ, thì thầm câu "Ngủ ngon", rồi kéo chăn đắp kín cho cả hai, chuẩn bị tắt đèn để nghỉ ngơi.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến chú mèo lười trong ngực cô giật mình run rẩy một chút.

"Không sao, ngủ đi," Lục Tịch dịu dàng trấn an, rồi nhẹ nhàng với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Nhìn qua màn hình, cô thấy tên của Chu Kỳ, người đại diện của Tư Ngữ. Gọi vào giờ này, không biết có chuyện gì gấp?

Cô cúi xuống nhìn Tư Ngữ, người đang yên giấc trong lòng, rồi bấm nút nghe, cố gắng hạ giọng: "Alo?"

"Cô cùng Lục tổng lại lên hot search!!!" Giọng Chu Kỳ vang lên đầy căng thẳng, không hề che giấu được sự lo lắng, nên thanh âm không khống chế tốt.

Lục Tịch khẽ nhíu mày khi bị âm thanh chói tai đập vào tai, cô vội vàng liếc nhìn Tư Ngữ, may mắn là nàng vẫn đang say ngủ, không bị đánh thức. Lục Tịch cảm thấy có điều không hay, giọng bình tĩnh hỏi: "Chúng tôi bị chụp lén sao?"

Chu Kỳ nghe giọng không phải của Tư Ngữ mà là của Lục Tịch, chậm nửa nhịp mới nhận ra, trong lòng ngạc nhiên nhưng vẫn không chắc chắn: "Lục tổng?"

"Là tôi đây." Lục Tịch đáp.

Chu Kỳ hiểu ra vấn đề, tốc độ nói càng nhanh hơn: "Không biết ai đã chụp lén được ngài và Tư Ngữ, hiện giờ trên mạng đang rầm rộ mắng cô ấy."

Lục Tịch cảm thấy bất an, nói: "Chờ một chút."

Cô nhanh chóng mở Weibo bằng điện thoại của mình, click vào hot search, ngay lập tức đập vào mắt là dòng chữ chói mắt ở vị trí số một: # Tiểu tam Tư Ngữ #.

Những hình ảnh tràn lan trên mạng đều như cô dự đoán—bức ảnh chụp lén trong hành lang khách sạn, ghi lại cảnh Tư Ngữ nhón chân lên cắn nhẹ vào môi cô, không chỉ là ảnh tĩnh mà còn có cả đoạn gif ngắn đang lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Lục Tịch vừa click mở tin nóng Weibo, dòng bình luận đã vượt mốc mười vạn.

【 Trời ơi, đây đúng là cú sốc lớn! Lục tổng ngoại tình sao? 】

【 Trên kia, mắt mù rồi à? Nhìn kỹ động thái kia rõ ràng là Tư Ngữ cường hôn Lục tổng. 】

【 Thật đáng khinh! Lục tổng đã có vợ mà cô ta vẫn dám tiếp cận, thật không biết xấu hổ! 】

【 Còn nhớ cái lần ở bữa tiệc kỷ niệm của Lục thị không? Tư Ngữ khiêu vũ với Lục tổng, có người đồn rằng cô ta đang cố quyến rũ, nhưng lúc đó, cả đám thuỷ quân đổ xô vào tẩy trắng, nói là giao tiếp bình thường. Giờ thì đã có bằng chứng xác thực, thật đúng là không từ thủ đoạn để thăng tiến. 】

【 Cái loại phụ nữ này chắc chắn là tiểu tam rồi, động tác thuần thục như vậy, rõ ràng không phải lần đầu. 】

【 Trước đây nhiều lần nghe đồn rằng Tư Ngữ nhờ bồi ngủ mới có nhiều tài nguyên tốt như vậy, tôi còn tưởng là có người ghen tị cố ý bôi nhọ. Nhưng nhìn mấy bức ảnh này... tôi tin rồi. 】

......

Chu Kỳ nắm chặt điện thoại, lặng thinh chờ đợi mà không dám quấy rầy. Đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh, cô không nhịn được phải lên tiếng: "Lục tổng, ngài còn ở đó không?"

Lục Tịch chậm rãi nhấn nút rời khỏi Weibo, gương mặt âm trầm, cầm điện thoại trở lại bên tai, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyết đoán: "Liên hệ với Sina, triệt để gỡ bỏ hot search, bắt kẻ đã đăng bài xoá sạch mọi thứ, còn lại để tôi xử lý."

"Vâng." Chu Kỳ không hỏi thêm, lập tức hành động.

Chỉ một phút sau, Weibo lại đổi mới, và trên trang chủ nhảy ra một dòng trạng thái mới toanh.

Giải Trí Quang Ảnh - Lục Tịch V: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi @Tư Ngữ."

Weibo lập tức tê liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro