Chương 83
Đang bị hôn đến không đứng vững, Tư Ngữ chợt nghe thấy âm thanh va chạm gì đó vang lên.
Ngay lập tức, nàng tỉnh táo lại, rời khỏi sự quấn quýt của Lục Tịch và quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Thì ra là dì Triệu đang cầm cây lau nhà và xô nước, rón rén xoay người định lẻn đi.
"Khụ, cái kia..." Dì Triệu cố gắng trốn đi mà không gây tiếng động, nhưng không ngờ vẫn làm gián đoạn hai người, cười mỉa nói: "Tôi đi lau lại phòng bếp một lần nữa, các cô cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi."
Tư Ngữ: "......"
Bị trưởng bối bắt gặp trong lúc đang thân mật, không có gì có thể xấu hổ hơn.
Dì Triệu nhanh chóng thức thời mà trốn vào phòng bếp. Lúc này, Tư Ngữ mới từ từ cảm thấy ngượng ngùng, đẩy Lục Tịch ra, mặt đỏ bừng, bực bội nói: "Đều tại chị, dì Triệu ở đây mà chị cũng dám làm bậy."
Lục Tịch không phải là người mặt dày vô sỉ, trên gương mặt lạnh lùng của cô cũng hiện lên chút xấu hổ, liếc nhìn bóng dáng dì Triệu đã lẩn vào bếp, giọng nhỏ đi: "Chị quên mất."
"......" Thật ra, nàng cũng quên mất.
Mỗi lần hôn Lục Tịch, Tư Ngữ đều bị cuốn vào sự thoải mái, đến mức đến thất điên bát đảo, quên luôn chính mình đang ở nơi nào.
Lục Tịch nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt hồng hồng của nàng, mỉm cười: "Lần sau chị sẽ chú ý."
Lại còn "lần sau"... Đúng là đang trêu nàng mà.
Nếu chỉ là một nụ hôn đơn thuần thì cũng không có gì, vấn đề là các nàng đang hôn nhau ngay bên bàn ăn, còn Tư Ngữ lại đang ngồi trên đùi Lục Tịch.
Tư thế này thật sự không được đoan chính chút nào.
Nhìn bát canh trên bàn đã nguội lạnh, Tư Ngữ cảm thấy có chút không tôn trọng đồ ăn. Chắc dì Triệu nghĩ các nàng thật sự quá mức khát khao không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, mặt nàng càng đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, kéo kéo quần áo bị vò nát, giả vờ tức giận nói: "Chị tự ăn đi, em không bồi chị nữa."
Nàng nhanh chân muốn chạy, nhưng bị Lục Tịch giữ lại: "Vậy em lên phòng chờ chị."
"Chờ chị làm gì?"
Lục Tịch không trả lời, chỉ cười đầy ý vị thâm sâu.
Tư Ngữ không hiểu nụ cười ấy hàm chứa điều gì, cũng không nghĩ nhiều, dẫm lên đôi dép lê hồng nhạt "đang đang đang" chạy lên lầu hai, trở về phòng mình.
Ở một mình thấy chán, Tư Ngữ đăng nhập vào tài khoản game《Thần Vực》chơi một lát.
Trò chơi này do chính Tư Ngữ làm đại diện, Trần tổng hào phóng đến mức đặc biệt tạo cho nàng một tài khoản bên trong game, trang bị hạng nhất đầy đủ, lại còn tặng thêm hàng vạn tệ (tiền ảo) để nàng thoải mái tiêu xài. Thế nhưng, Tư Ngữ lại không nghiện game, ngày thường cũng không có nhiều thời gian để chơi, nên nhân vật của nàng vẫn còn ở cấp bậc khá thấp.
Trò chơi này có đồ họa tinh xảo, thao tác mượt mà, không hề bị lag, Tư Ngữ vừa chơi liền bị cuốn hút ngay.
"Cốc cốc cốc..." Đang cùng người khác lập tổ đội hạ phó bản, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tư Ngữ một tay bấm kỹ năng, tay kia vẫn điêu luyện điều khiển nhân vật, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào màn hình, không rảnh để ý người ngoài, nàng chỉ buông một câu: "Cửa không khóa, tự vào đi."
Giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một bóng dáng cao gầy bước chậm rãi vào, ánh mắt nàng lập tức bị cuốn hút bởi những âm thanh chém giết vang lên không ngừng.
"...... Em đang chơi game?" Lục Tịch nhìn những âm thanh cuồn cuộn phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Tư Ngữ, hỏi.
"Dạ." Tư Ngữ vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
Lục Tịch tiến lại gần, nhận ra đó là trò chơi《Thần Vực》, cô hỏi tiếp: "Hay không?"
"Để giết thời gian thì cũng được." Tư Ngữ vừa bận rộn trong game vừa tranh thủ liếc nhìn Lục Tịch một cái, "Em còn vài tầng phó bản nữa, chờ chút... Mà khoan, sao chị lại đổi áo ngủ rồi?"
Chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen mềm mại ôm lấy làn da trắng ngần của Lục Tịch, tóc đen môi đỏ, từng cử chỉ đều như đang mời gọi, yêu kiều đến khó cưỡng.
Tư Ngữ quên mất cả việc đánh quái.
Lục Tịch khẽ cười: "Chị vừa tắm xong."
Tư Ngữ nhạy mũi ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng: "Vừa ăn no đã vội vã đi tắm sao?"
"Chị chỉ ăn một chút thôi, không no."
Ánh mắt Tư Ngữ lướt qua chiếc cổ áo kín đáo nhưng vẫn để lộ một chút xương quai xanh của Lục Tịch, nghi ngờ hỏi: "Chị cũng muốn giảm béo à?"
Lục Tịch lắc đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào nàng, khẽ nói: "Chị chỉ sợ em chờ không kịp."
Tư Ngữ chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Chị muốn chơi game cùng em sao?"
"......" Khóe miệng Lục Tịch khẽ giật, ánh mắt liếc qua màn hình, nhìn nhân vật của Tư Ngữ đang tự động bị đánh bại vì không ai điều khiển, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, chậm rãi nói: "Lần trước trong video, em không phải nói muốn xem chị cởi sao?"
Cởi cái gì?
Trong đầu Tư Ngữ vang lên một tiếng "Ong," ngón tay run rẩy vô tình ấn nhầm một kỹ năng nào đó, nhân vật của nàng "vèo" một cái lao thẳng vào trước mặt đại BOSS, lập tức bị chém rụng mất một phần ba thanh máu.
Mãi đến lúc này Tư Ngữ mới nhận ra Lục Tịch đang nói về việc cởi... quần áo.
Nàng vẫn nghĩ rằng hôm đó Lục Tịch chỉ thẹn thùng mà kiếm cớ trêu đùa, không ngờ rằng cô lại thật sự định làm vậy!
"Em tưởng... chị chỉ đùa thôi." Tư Ngữ ngây ngẩn nhìn Lục Tịch.
Khóe môi Lục Tịch khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ý vị, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Nói là phải làm, chị không đùa."
"......"
"Bây giờ xem chứ?" Giọng nói của Lục Tịch dịu dàng đến mức mang theo một thứ ma lực kỳ lạ.
Cùng lúc đó, trên màn hình điện thoại vang lên tiếng "A" đau đớn, nhân vật trong game của Tư Ngữ đã bị BOSS chém chết vì không có ai điều khiển.
Trong cửa sổ trò chuyện, đồng đội đang chất vấn tại sao nàng lại tự lao vào chỗ chết. Nhưng Tư Ngữ hoàn toàn không để ý đến.
Lúc này mà còn quan tâm đến trò chơi thì đúng là không phải người.
Tư Ngữ vội vàng ném điện thoại xuống, "lộc cộc" nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Giờ... giờ vẫn còn sớm, sao lại muốn chơi lớn như vậy?"
Lục Tịch nhướng mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Em muốn đợi đến nửa đêm à?"
Nửa đêm...
□□, nghe có vẻ kích thích hơn.
Tư Ngữ lại nuốt khan, ánh mắt dại ra nhìn Lục Tịch, suy nghĩ loạn cả lên.
Liệu Lục Tịch có thực sự chỉ đơn thuần thực hiện lời hứa ngày đó mà cởi đồ cho nàng xem, hay là còn có ý định khác, mời nàng làm chuyện gì đó không thể miêu tả?
Nếu là cái sau, có phải quá vội vàng không?
Mới chỉ vừa thổ lộ chưa bao lâu, ôm ấp hôn hít đã coi là thân mật rồi, nếu giờ lại tiến thêm bước nữa, có phải quá hấp tấp không?
Mặc dù... thực ra... Nàng cũng có chút nghĩ tới...
Lục Tịch nói là sợ nàng chờ không kịp, nhưng rõ ràng người sốt ruột là cô! Cơm còn chưa kịp ăn no đã vội vàng đi tắm, thay đồ, giờ lại tới đây quyến rũ nàng.
Quả nhiên là đại muộn tao.
"Em không muốn xem à?" Thấy Tư Ngữ biểu cảm liên tục thay đổi, do dự mãi không lên tiếng, trong lòng Lục Tịch có chút thất vọng, cô nói: "Vậy thôi bỏ qua đi."
Bỏ qua sao?!
Thấy Lục Tịch định bỏ đi, Tư Ngữ nhanh tay nắm lấy tay cô, đầu óc bỗng nóng lên, bật thốt: "Em muốn xem!!!"
Đêm đó Lục Tịch gần như đã nhìn thấy tất cả của nàng, giờ nàng nhìn lại cũng coi như công bằng đúng không?
Dù Lục Tịch có thực sự muốn cùng nàng làm chuyện đó hay không... Khụ, trước hết cứ xem sao đã.
Tư Ngữ nhanh chóng tìm được một lý do đầy thuyết phục cho sự tò mò của mình.
Lục Tịch chậm rãi xoay người lại, đôi mắt phượng mê người kia ánh lên một vẻ mãnh liệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tư Ngữ.
Ngay lập tức, tim Tư Ngữ đập loạn nhịp, hơi thở trở nên nặng nề, trong ánh mắt long lanh ấy đầy sự chờ mong, xen lẫn chút hồi hộp không thể gọi tên. Nàng cắn môi, nhỏ giọng thì thầm: "Chị cởi đi."
"......"
Bị ánh mắt như sói đói nhìn mồi của Tư Ngữ dõi theo, Lục Tịch lại có chút ngượng ngùng, không biết bắt đầu từ đâu.
Trực tiếp cởi ra thì có vẻ quá kỳ quặc...
Chuyện này vẫn cần một chút không khí mới được.
Lục Tịch kéo Tư Ngữ lại gần, nhìn khuôn mặt và đôi tai đã đỏ bừng của nàng, một tay nâng cằm Tư Ngữ lên, rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.
Vì đã khóa cửa từ trước nên cả hai không cần lo lắng sẽ bị ai làm phiền.
Ở trong phòng mình, Tư Ngữ cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhanh chóng xua tan mọi lo lắng, hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn ấy.
Môi lưỡi quấn quýt, thân thể dần dần bốc lên một cảm giác ngọt ngào khó tả. Tư Ngữ càng hôn càng mê mẩn, hai tay như có ý thức riêng, lần mò đến chiếc áo ngủ lụa của Lục Tịch, run rẩy muốn cởi bỏ.
Lục Tịch không ngờ nàng lại chủ động trước, thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó để mặc Tư Ngữ tự do khám phá.
Mặc dù đôi tay Tư Ngữ có vẻ rất khéo léo, nhưng nút áo lại được thắt quá chặt, cảm nhận được sự nôn nóng trong từng động tác của nàng, Lục Tịch hôn nhẹ lên đôi tai đỏ bừng kia, dịu dàng trấn an: "Từ từ thôi, đừng vội."
"......" Nàng vội sao?
Được rồi, có lẽ là hơi vội thật.
Sau khi tháo hết sáu chiếc nút áo, Tư Ngữ mệt đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán, chiếc áo ngủ lụa màu đen bị vứt sang một bên, để lộ thân hình hoàn mỹ của Lục Tịch, không chút khuyết điểm, hiện lên trước mắt nàng.
Lục Tịch thoải mái tự nhiên, để nàng nhìn ngắm thoả thích.
Tư Ngữ vội vàng xoa xoa khóe miệng như thể sợ nước miếng sẽ chảy ra, không đắn đo gì thêm, lập tức đưa tay khám phá.
Cảm giác chạm vào làn da nàng quả nhiên như ngọc, mềm mại, mịn màng như tơ lụa.
Đôi mắt chứa đựng sự say mê như thể phát ra tia lửa, hai người quấn lấy nhau như dây leo.
Môi hai người dính chặt lấy nhau, dần dần đổ xuống giường trong sự cuồng nhiệt.
Dựa theo trí nhớ, Tư Ngữ giống như đêm đó, dùng ánh mắt, ngón tay và môi để cảm nhận từng đường nét trên cơ thể Lục Tịch.
Cảm giác ngượng ngùng và e thẹn đã bị ném ra sau đầu từ lâu.
Đôi tay mềm mại không xương của Tư Ngữ lướt dọc thân thể cô, khi sắp chạm đến mép chiếc quần lót, nàng định thò tay vào thì đột nhiên bị giữ lại.
Trong cơn ý loạn tình mê, Tư Ngữ ngước mắt lên, nhìn vào người nằm bên dưới mình.
Đôi mắt Lục Tịch lúc này không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, mà sâu thẳm như đại dương, như muốn nuốt chửng lấy nàng.
Tư Ngữ khẽ mở miệng, thở nhẹ một hơi.
Ánh mắt Lục Tịch lóe lên, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Tư Ngữ, rồi xoay người đè nàng xuống dưới.
Tim Tư Ngữ đập mạnh đến mức tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng cụp mi mắt xuống, nhỏ giọng dặn dò: "Bộ quần áo này em mới mua, chị cẩn thận một chút, đừng làm rách nhé."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, trên gương mặt hiện lên vẻ khẳng khái hy sinh, chờ cô đến cởi...
"......"
Đây là lần đầu tiên trong đời, cảm giác thẹn thùng không thể tránh khỏi.
Tư Ngữ nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt nhắm chặt, không nhìn thấy gì nhưng lỗ tai lại trở nên đặc biệt nhạy cảm. Nàng nghe rõ từng âm thanh sột soạt của vải dệt va chạm, căng thẳng đến mức ngón chân cuộn tròn lại.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt và cổ nàng, vừa ngứa vừa tê, khiến Tư Ngữ nín thở, trong lòng dấy lên một giọng nói, vừa mong muốn đối phương nhanh một chút, lại vừa sợ rằng quá nhanh sẽ không chịu nổi.
Có lẽ vẫn nên ôn nhu một chút, Lục Tịch trong chuyện này quả thực rất am hiểu.
Cởi thì cởi đi, cả hai đều là người trưởng thành, muốn làm gì thì làm, cần gì phải rụt rè. Nàng không ngừng tự thôi miên, lo lắng chờ đợi.
Vài phút trôi qua, cuối cùng nàng nghe thấy tiếng Lục Tịch đáp lại: "Được rồi."
Được rồi???
Tư Ngữ lập tức mở bừng mắt, nhìn xuống quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, rồi lại nhìn về phía Lục Tịch, người đã mặc lại áo ngủ như cũ, vẫn đứng ở mép giường với vẻ mặt lạnh lùng cấm dục thường ngày. Tư Ngữ chống tay ngồi dậy, ngây thơ mờ mịt, khó khăn nuốt nước bọt, hỏi: "Chị... có ý gì vậy?"
Lục Tịch đứng đó, quần áo hoàn chỉnh, lại trở về dáng vẻ cấm dục lạnh lùng ngày thường, cúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Em đã nhìn và sờ rồi, chị chỉ đang thực hiện lời hứa."
... Ý chó m* gì đây chứ???
Lục Tịch đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bời của nàng, cười sủng nịch: "Em cũng mệt cả ngày rồi, đi tắm rửa đi, chị phải vào thư phòng trả lời mấy email."
"Khoan đã..." Tư Ngữ nắm lấy tay Lục Tịch, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, không thể tin được, "Chị bảo em chờ chị, chỉ để cởi đồ cho em xem thôi sao?"
Lục Tịch lộ vẻ ngạc nhiên: "Chứ không thì sao?"
"Chẳng lẽ... không làm gì khác sao?"
Lục Tịch sững người, hỏi lại: "Em còn muốn làm gì nữa?"
Tư Ngữ thẹn thùng cắn cắn môi.
Lục Tịch, với đôi má vẫn chưa hết đỏ, thoáng ngạc nhiên, ngón tay vuốt nhẹ qua gương mặt nóng bừng của Tư Ngữ, thân hình cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt mơ màng đầy hơi nước của nàng, ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ em muốn cùng chị... cái đó... sao?"
Tư Ngữ vội vàng đưa tay che miệng Lục Tịch, nói nhanh như gió: "Em không hề nghĩ vậy!"
Tư Ngữ cố gắng che đậy, nhưng không đủ chặt, Lục Tịch dễ dàng gạt tay nàng ra. Đôi mắt lạnh lùng của Lục Tịch lại nhiễm một sắc thái mãnh liệt, giọng khàn khàn hỏi: "Thật sự không muốn sao?"
"......"
Ban đầu, Tư Ngữ nghĩ rằng Lục Tịch muốn cùng mình tiến xa hơn, nên mới thốt ra câu "đừng làm rách quần áo" đầy ngượng ngùng ấy. Không ngờ rằng, Lục Tịch thực sự chỉ đơn thuần cho nàng xem và chạm, không hơn!
Thấy Tư Ngữ im lặng, Lục Tịch chậm rãi nói: "Mặc dù tiến triển như vậy có hơi nhanh, nhưng nếu em thực sự muốn..."
"... Em không muốn!" Để tránh cho Lục Tịch nghĩ mình là một kẻ ham muốn không kiềm chế, Tư Ngữ vội vàng ngắt lời, mạnh dạn nói: "Em rất trong sáng, chị đừng dạy hư em."
Lục Tịch sững sờ, nhìn vẻ mặt đầy lý lẽ của nàng, bật cười: "Ừ, em rất trong sáng, là chị quá đen tối."
"......" Bị nói trúng tim đen, Tư Ngữ thẹn quá hóa giận, đẩy Lục Tịch ra: "Đi đi, đừng làm phiền em chơi game."
Lục Tịch quả nhiên xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn dịu dàng dặn dò: "Đừng chơi lâu quá, ngủ sớm một chút."
Ngủ cái gì mà ngủ chứ!
Tư Ngữ cầm điện thoại lên định ném đi, nhưng lại sợ làm hỏng nên kìm lại.
Nàng nghi ngờ rằng Lục Tịch cố ý trêu chọc mình. Làm gì có ai cởi hết chỉ để cho người khác nhìn và chạm? Khi cảm xúc đã dâng trào mà vẫn có thể kiềm chế không tiến xa hơn, đây có phải là người phụ nữ bình thường không chứ?!
Chắc chắn Lục Tịch không bình thường.
Có khi người đang tràn đầy cảm xúc chỉ có mình nàng.
Lần trước Lục Tịch còn nói "Em nói nữa là chị phải đi thay quần đấy", hừ, chắc chắn là nói dối. Biết đâu chị ấy chính là khối ruộng cạn đi.
Rốt cuộc là do sức hút của nàng chưa đủ lớn, hay Lục Tịch thực sự bị lãnh cảm?
Tư Ngữ buồn bực đến mức cả đêm không ngủ ngon, chỉ lo tức giận, ngay cả mơ cũng không thấy.
Sáng hôm sau, khi Lục Tịch đến gõ cửa gọi nàng dậy ăn sáng, Tư Ngữ giận dỗi giả vờ không nghe thấy.
Lục Tịch đẩy cửa bước vào, nàng vẫn giả bộ không biết.
Một nụ hôn nhẹ như lông vũ chạm lên má, Tư Ngữ lông mi khẽ rung, tiếp tục giả vờ ngủ.
Lục Tịch không hề biết mình đã chọc giận nàng, nghĩ rằng nàng chỉ đang tham ngủ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Tư Ngữ ngủ nướng đến giữa trưa mới tỉnh, việc đầu tiên là với tay tìm điện thoại, thấy hai tiếng trước Lục Tịch đã nhắn tin.
Lục Tịch: "Tối qua quên nói với em, sáng nay chị và Trần Nghiên phải đi công tác ở thành phố S. Ngày mai chị về, chúng ta sẽ cùng về thăm bà nội nhé."
Tư Ngữ mới sực nhớ hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ phải về thăm Lục lão phu nhân.
Nàng rời khỏi WeChat, chuyển sang danh bạ, tìm số điện thoại bàn của nhà chính Lục gia và bấm gọi.
Điện thoại được dì bảo mẫu máy. Tư Ngữ thông báo với đối phương rằng Lục Tịch đi công tác, hôm nay họ không thể về ăn cơm.
"Đại tiểu thư sáng nay đã gọi về báo rồi." Người giúp việc nói: "Ngày mai hai người cùng về nhé."
Dựa vào cái gì mà phải về cùng với cô chứ? Nghĩ đến chuyện tối qua, Tư Ngữ vẫn còn cảm thấy bực bội.
Thu xếp lại cảm xúc, Tư Ngữ mỉm cười nhẹ nhàng nói với bảo mẫu: "Dạo này tôi cũng không bận gì, sáng mai tôi sẽ về trước, ở lại lâu hơn để thăm bà."
"Cũng tốt, lát nữa tôi sẽ nói với bà nội."
Buổi tối, Lục Tịch muốn gọi video với nàng.
Tư Ngữ không cần suy nghĩ mà bấm tắt ngay lập tức.
Sau đó, Lục Tịch nhắn tin hỏi: "Không tiện sao?"
Tư Ngữ đáp lại: "Không rảnh, đang chơi game."
Lục Tịch: "......"
Thực ra Tư Ngữ chỉ đang lướt Weibo.
Mặc kệ tối qua Lục Tịch cố ý hay vô tình, nàng vẫn thấy khó chịu. Đem người ta liêu đến như vậy, rồi vẫn có thể bình tĩnh trở lại làm việc, gửi email như chẳng có gì xảy ra...đây có phải là con người không chứ???
Tư Ngữ rõ ràng biết mình chỉ là vì dục cầu bất mãn mà giận lây sang người khác, nhưng nàng không chịu thừa nhận, lại càng không muốn để Lục Tịch biết, chỉ có thể tự mình giận dỗi.
Ngày mai còn phải về nhà bà nội, nàng cứ lăn qua lăn lại đến tận 12 giờ đêm mới cố nhắm mắt ngủ, nhưng kết quả vẫn là chẳng ngủ ngon.
Tư Ngữ bị đánh thức bởi cơn đau âm ỉ.
Cơn đau từ bụng nhỏ từng đợt xuyên qua, nhói buốt đến tận xương tủy. Nàng gắng gượng bò dậy, lê bước vào toilet, tưởng rằng mình ăn phải thứ gì không hợp bụng, nhưng vừa cởi quần ra, nàng mới phát hiện ra...là "dì cả" ghé thăm.
Lần trước đau đến chết đi sống lại là vào năm ngoái, khi ấy Lục Tịch đã dìu nàng về phòng, pha đường đỏ, đút nàng uống, còn dịu dàng xoa bụng cho nàng.
Lần này Lục Tịch không ở nhà, mà dì Triệu hình như đã ra ngoài mua đồ.
Tư Ngữ cắn răng nhịn đau, mò xuống lầu lục lọi hòm thuốc, nhưng phát hiện thuốc giảm đau mua lần trước đã hết. Nàng định gọi cho dì Triệu, nhưng bà lại quên mang theo điện thoại.
Không còn cách nào khác, nàng thử cách của Lục Tịch, tự vào bếp pha cho mình một ly đường đỏ. Uống xong, nàng nằm trên sô pha, hy vọng cơn đau sẽ thuyên giảm, nhưng chẳng mấy chốc nàng nhận ra sự đau đớn vẫn còn đó, không giảm đi chút nào. Cuối cùng, Tư Ngữ đành phải gọi điện về Lục gia, viện cớ có việc đột xuất không thể trở về.
May mà bảo mẫu không nghi ngờ gì.
Không biết bao giờ dì Triệu mới trở về, Tư Ngữ bèn nghĩ đến việc tự mình mua ít thuốc giảm đau trên mạng. Mở điện thoại ra, nàng phát hiện mình chưa cài đặt ứng dụng mua sắm. Thường ngày, mọi thứ đều do Tiểu Hạ lo liệu, nàng cũng chẳng mấy khi tự đặt đồ.
Vì vậy, nàng phải tải ứng dụng, đăng ký tài khoản, nhưng lại phát hiện còn phải liên kết thẻ ngân hàng. Mà thẻ ngân hàng lại để trên lầu, đau đớn khiến nàng chẳng muốn nhấc chân.
Nàng định nhờ Tiểu Hạ mua giúp, nhưng tin nhắn gửi đi mãi không thấy hồi âm, có lẽ cô ấy còn đang ngủ.
Càng nghĩ càng thấy mệt mỏi, Tư Ngữ cuối cùng tự buông xuôi, ném điện thoại sang một bên, ôm gối rên rỉ.
Trong lòng nàng, đột nhiên dâng lên một nỗi nhớ da diết...nhớ Lục Tịch.
Nếu Lục Tịch ở đây, nhất định sẽ dịu dàng xoa bụng cho nàng.
Dì Triệu từ siêu thị trở về, vừa bước vào nhà đã nhận thấy Tư Ngữ có điều bất ổn. Vội vàng cầm điện thoại và ví tiền chuẩn bị ra ngoài mua thuốc cho nàng, vừa mở cửa ra, bà ngạc nhiên khi thấy hai người đang đứng trước cửa.
Nói đúng hơn, là một người đứng và một người ngồi.
Người đứng là một cô gái trẻ, trang điểm tinh tế, tỏa ra khí chất thành thục. Cô ấy vừa định ấn chuông cửa, thấy có người ra liền buông tay xuống.
Dì Triệu chưa kịp nhận ra cô gái trẻ này, nhưng lại ngay lập tức nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là Lục lão phu nhân. Bà khẽ cúi đầu, lễ phép hỏi: "Lão phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
Lục lão phu nhân nheo mắt nhìn bà một hồi lâu, giọng nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm: "Bà là bảo mẫu đúng không? Đây là cháu gái ta, Kiều Kiều. Chúng ta đến thăm Tiểu Ngữ. Con bé có ở nhà không?"
Dì Triệu nhìn cô gái trẻ tên Kiều Kiều, trong lòng bỗng thấy khó hiểu. Lục gia không phải chỉ có hai người con gái sao? Lục Tịch và Lục Vi, bà đều biết rõ, nhưng Kiều Kiều này từ đâu xuất hiện?
Nhưng đây không phải lúc để suy nghĩ lung tung. Dì Triệu gật đầu chào Viên Kiều, rồi quay sang Lục lão phu nhân: "Cô ấy có ở nhà, nhưng đang nghỉ ngơi, không được khỏe. Tôi đang chuẩn bị ra ngoài mua thuốc cho cô ấy. Mời lão phu nhân và cô vào nhà trước."
Lục lão phu nhân được Viên Kiều đẩy xe vào trong. Khi thấy Tư Ngữ nằm trên sô pha, đau đến mức rên rỉ, bà không khỏi thảng thốt kêu lên: "Tiểu Ngữ, con sao thế này?"
Tư Ngữ đau đến mức không nhận ra dì Triệu đã nói chuyện với ai, nàng cắn răng ngẩng đầu lên, thấy họ thì ngạc nhiên: "Sao mọi người lại đến đây ạ?"
"Bà nội lo rằng cô không muốn gặp bà, nên đến thăm cô," Viên Kiều thay mặt Lục lão phu nhân trả lời.
Tư Ngữ khẽ giật mình, cố nở một nụ cười gượng gạo, trấn an: "Bà nội, bà nghĩ quá rồi, sao con có thể không muốn gặp bà."
Lục lão phu nhân nhìn gương mặt trắng bệch của Tư Ngữ, lòng không khỏi dấy lên sự lo lắng. Bà nhẹ nhàng hỏi han: "Con đau lắm phải không? Trước đây có bị đau như vậy không? Đã uống nước đường đỏ chưa?"
Tư Ngữ sợ bà lo lắng, cố gắng chịu đựng, nói rằng mình không sao.
Sau khi tiếp đón họ vào nhà, dì Triệu nhanh chóng ra ngoài. Tài xế của Lục gia đang đợi bên ngoài, nghe nói dì Triệu muốn đi mua thuốc, liền mời bà lên xe để chở đi.
Gần đó có một nhà thuốc, dì Triệu nhanh chóng ra ngoài và chỉ mất chưa đầy mười phút để mua thuốc về cho Tư Ngữ. Bà bẻ một mảnh thuốc rồi đưa cho nàng uống.
Thuốc không thể có hiệu quả ngay lập tức. Lục lão phu nhân thấy Tư Ngữ vẫn còn đau đớn, lòng không khỏi xót xa, liền nói: "Về phòng nghỉ đi, nằm trên sô pha chật hẹp thế này không thoải mái. Hôm nay không cần trở về ăn cơm, con cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe lại thì tính tiếp."
Tư Ngữ không cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, để dì Triệu đỡ dậy.
Viên Kiều cũng tiến lên hỗ trợ.
Nằm trên giường lớn, quả nhiên thoải mái hơn sô pha rất nhiều.
Tư Ngữ kéo chiếc gối ôm đặt dưới bụng, nằm sấp để giảm bớt cơn đau. Đôi mắt nàng hơi khép lại, yếu ớt nói với Viên Kiều: "Ngại quá, lần đầu tiên cô đến chơi mà tôi không thể chiêu đãi chu đáo."
"Không sao." Viên Kiều nhẹ nhàng đáp, nhưng ánh mắt lại dừng ở chiếc gối ôm nàng đang giữ chặt.
Sao chỉ có một chiếc gối?
Viên Kiều kìm nén sự tò mò, khi rời khỏi phòng, nàng mới hỏi dì Triệu: "Các nàng vẫn ngủ riêng phòng sao?"
Dì Triệu khựng lại: "Cô làm sao biết các nàng ngủ riêng phòng?"
Viên Kiều mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi và Tịch Tịch, Tư Ngữ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chuyện của họ tôi đương nhiên biết."
Dì Triệu nghe vậy, lòng phòng bị dỡ xuống, nhớ lại lời Lục lão phu nhân giới thiệu Viên Kiều là cháu gái, bà không nghi ngờ gì nữa, liền nói: "Kết hôn đã ba năm, nhưng hai người vẫn ngủ riêng phòng, tôi cũng không hiểu tại sao. Có thể... Các nàng cảm thấy như vậy càng có tình thú?"
Tình thú sao?
Viên Kiều trầm ngâm, chợt nhớ lại một số thông tin mà chị Lý từng hé lộ trước đây.
Ngày đó, chị Lý đang thu dọn phòng của Lục Tịch, Viên Kiều tình cờ đi ngang qua, tò mò nhìn vào. Nàng thấy chị Lý gần như đã chui hẳn vào tủ âm tường, liền hỏi: "Chị Lý, chị đang làm gì vậy?"
Chị Lý nhận ra là Viên Kiều, vội đáp: "Đại tiểu thư hay có thói quen giấu chăn đi, tôi đang xem lần này nàng có giấu không để mang ra phơi nắng."
Viên Kiều nghe thấy, trong lòng cảm thấy kỳ quặc: "Tịch Tịch vì sao lại phải giấu chăn đi?"
Chị Lý hạ giọng thì thầm: "Kỳ thật tôi cũng thấy lạ. Tôi đoán là do cô ấy và Tư tiểu thư ngủ riêng phòng, nên mỗi người cần một cái chăn riêng."
"Ngủ riêng phòng?" Ba chữ này khiến tim Viên Kiều đập nhanh hơn.
Chị Lý lén lút tiếp lời: "Tôi chỉ nói riêng với cô, nhưng cô đừng kể lại với lão phu nhân nhé."
Viên Kiều gật đầu: "Tôi sẽ không nói."
"Có một lần tôi vào phòng quét dọn, thấy Tư tiểu thư vẫn chưa dậy, mà cô ấy lại nằm ngủ trên sô pha. Ban đầu tôi nghĩ chắc chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó, còn có lần nữa, khi tôi và lão phu nhân đứng ngoài cửa, nghe thấy các cô ấy đang cãi nhau. Lão phu nhân không nhịn được nên mở cửa vào, tôi thấy trên sô pha có chăn và gối đầu." Chị Lý ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Có một thời gian, đại tiểu thư và Tư tiểu thư thường về nhà ngủ, nhưng đến nửa đêm, đại tiểu thư lại lén lút sang phòng khách ngủ. Cô ấy giải thích với lão phu nhân là sợ ngáy ngủ làm ảnh hưởng đến Tư tiểu thư. Nhưng tôi cảm thấy các cô đang nói dối."
Viên Kiều không nhịn được hỏi: "Vì sao phải nói dối?"
Chị Lý nói nhỏ: "Một lần, tôi tình cờ nghe thấy đại tiểu thư cãi nhau với nhị tiểu thư, mới biết được đại tiểu thư và Tư tiểu thư là kết hôn theo thỏa thuận, không có tình cảm thật sự. Kết hôn xong vẫn ngủ riêng phòng. Trước khi cô trở về, lão phu nhân đã nhận nhầm Tư tiểu thư thành cô, tưởng rằng người kết hôn với đại tiểu thư là cô. Có lẽ vì không muốn lão phu nhân buồn lòng, nên các cô ấy mới phải nói dối."
Nghe xong, Viên Kiều cảm thấy bối rối vô cùng.
Lục Chấn Nam đã từng cảnh báo cô ấy rằng Lục Tịch rất thích Tư Ngữ. Nhưng nếu thích, tại sao lại phải ngủ riêng phòng? Điều này quá mâu thuẫn.
Chị Lý không có lý do gì để lừa cô ấy, và dì Triệu càng không thể nói dối. Khả năng duy nhất chính là Lục Chấn Nam đã lừa cô ấy.
Dì Triệu vẫn nói gì đó, nhưng Viên Kiều không còn chú ý nữa, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ khi bước xuống thang lầu.
Mười năm trước, cô ấy nhút nhát, yếu đuối, nhưng bây giờ, mười năm sau, cô ấy không muốn bị ai sắp đặt nữa.
Một giờ trước, Tư Ngữ đã gọi điện về nhà họ Lục nói sẽ trở về vào tối nay. Ý nghĩ muốn đến đây đã nảy ra trong đầu Viên Kiều. Cô ấy muốn tự mình xác minh liệu những gì chị Lý suy đoán có đúng hay không.
Vài lời khéo léo đã khiến Lục lão phu nhân đồng ý dẫn cô ấy theo. Khi thấy trên giường của Tư Ngữ chỉ có một chiếc gối, Viên Kiều lập tức nảy ra một ý định, và một chút giả vờ cũng đã khiến dì Triệu vô tình tiết lộ hết.
Hóa ra, Lục Tịch và Tư Ngữ chỉ là gặp dịp thì chơi.
Khi rời đi, Lục lão phu nhân hỏi Viên Kiều, người từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười trên môi: "Có chuyện gì vui thế?"
Viên Kiều không giấu nổi niềm vui của mình, cúi xuống hôn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân, nói: "Thứ Hai tuần sau con sẽ chính thức vào Quang Ảnh làm việc."
Cùng Lục Tịch làm việc chung mỗi ngày, còn có gì vui vẻ hơn thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro