Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 161: Hành trình nghiền ngẫm (2)

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh gần đây vì có thể thuận lợi lấy được hợp đồng tuyên truyền mới của Công Chúa Mèo, có thể nói đã động đủ đầu óc, hao hết tâm tư. Nhưng nàng cũng biết rõ, muốn thuyết phục Giản Quân cũng không phải là một chuyện đơn giản, ít nhất trước khi đưa ra phương án có sức thuyết phục là không thể nào.

Từ khi thành lập Hạ Diên, rất nhiều chuyện không giống với quá khứ, Hạ Y Ninh nhất định phải xông lên phía trước nhất. Dẫn dắt đoàn đội của nàng phấn đấu đi chém giết, đi tìm cơ hội có lợi nhất trong toàn bộ thị trường.

Một thành công có thể không đưa công ty lên tầm cao mới, nhưng một thất bại lại rất có thể đẩy nó xuống vực thẳm. Thị trường cạnh tranh quá kịch liệt, đối với Hạ Diên căn cơ còn cạn, tài nguyên lại không nhiều mà nói, mỗi một lần cơ hội đều phải dùng hết toàn lực đi tranh thủ.

So sánh với quá khứ, Hạ Y Ninh thậm chí còn không có tư cách nói từ bỏ, bởi vì sau lưng nàng không có đường lui. Mà hợp đồng tuyên truyền lần này của Công Chúa Mèo, đối với Hạ Diên hoặc là Khương Nghiêm, đều là cơ hội chuyển đổi hiếm có.

Nàng, nhất định phải lấy được.

Trước đây lúc nàng ở bộ phận quảng bá của Hạ thị làm việc cũng bề bộn nhiều việc, nhưng bởi vì dựa lưng vào công ty lớn lại có ba và anh họ chăm sóc, khách hàng đối với nàng phần lớn là khách sáo. Thỉnh thoảng có khó xử cũng đa số bởi vì điều chỉnh nghiệp vụ, chỉ có sau khi tự mình thật sự làm chủ, nàng mới hoàn toàn cảm nhận được sự ấm lạnh của thương trường.

Tuy rằng không có chỗ dựa và đại thụ trong quá khứ, cũng may hiện tại bên cạnh có Khương Nghiêm. Người này lặng lẽ sưởi ấm cuộc sống của nàng như ánh mặt trời ấm áp, khắp nơi chi tiết đều không sơ hở, cho Hạ Y Ninh dũng khí và động lực từ trong suy sụp trọng đại nhanh chóng đứng lên.

Vốn tưởng rằng Khương Nghiêm ủng hộ tinh thần cho mình, nhưng sau khi cô thông báo đã thành công thuyết phục Giản Quân giành được hợp đồng, Hạ Y Ninh mới ý thức được mặt trời bên cạnh mình còn ghê gớm hơn chỗ dựa vững chắc trong quá khứ.

Dây đàn căng thẳng hồi lâu lập tức buông lỏng, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn không ít, càng miễn bàn khi nhìn thấy hoa hồng kiều diễm ướt át với hương thơm mê người trên xe Khương Nghiêm. Hạ Y Ninh cảm thấy mình có lúc cũng rất tiêu chuẩn kép, rất nhiều thứ trước đây không thích, hiện tại chỉ cần có liên quan đến Khương Nghiêm, nàng sẽ đặc biệt để ý đến, cũng sẽ đặc biệt thích.

Tựa như những bông hoa trước mắt này, người bên ngoài tặng nàng nhiều hơn nữa cũng không có cảm giác, nhưng Khương Nghiêm thuận miệng giải thích là mua ở ven đường sau khi nhìn thấy vẫn có thể khiến nàng đong đưa tinh thần.

Nàng thậm chí còn không so đo rốt cuộc là Khương Nghiêm chủ động đi tìm hoa hay chỉ tiện đường mua, tóm lại là Khương Nghiêm tặng cho nàng, là đủ rồi.

Tâm trạng tốt như vậy vẫn kéo dài đến buổi tối, sau khi nàng uống vài ly rượu trắng trở nên càng sâu, ngay cả đèn đường nghìn bài một điệu trên đường về nhà cũng trở nên đáng yêu.

Đến sân nhà mình, Hạ Y Ninh cũng không muốn đi vào, ít nhất không phải hiện tại.

Khương Nghiêm vừa buồn cười vừa tò mò nhìn nàng: "Ngồi ở đây không chịu động đậy, còn nói không uống say?"

Hạ Y Ninh lấy điện thoại ra xem mấy lần, khóe miệng cong càng ngày càng rõ ràng: "Chị không say, nhưng vẫn muốn tỉnh rượu."

Khương Nghiêm thấy ánh mắt nàng trong veo, nói chuyện cũng rất rõ ràng, cũng không thúc giục nữa, ngồi ở trong xe lẳng lặng cùng nàng.

Đầu ngón tay Hạ Y Ninh nhẹ gõ, ở trên màn hình qua lại trượt: "Khương Nghiêm, em nói hoa này tại sao lại đẹp vậy chứ?"

Từ lần đầu tiên Khương Nghiêm nhìn thấy hoa đã biết Hạ Y Ninh chắc chắn thích, không chỉ chụp ảnh trước khi lên xe, lúc ăn cơm cũng thỉnh thoảng nhắc tới vài lần, hiện tại về đến nhà cũng không quên ôn lại một lần nữa.

"Bởi vì nó được bán bởi chính người trồng hoa và chắc chắn tươi hơn những người ở chợ."

Ánh mắt Hạ Y Ninh từ màn hình chuyển dời đến trên mặt Khương Nghiêm, lúc này trong xe không bật đèn, ánh sáng duy nhất dựa vào chính là đèn trần hành lang trước cửa nhà họ còn có đèn đường trước gara.

Bình thường hai cô đều thích đỗ xe trực tiếp trong sân, ra vào thuận tiện, gara ngược lại trở thành vật trang trí.

"Hiện vật ở phía sau, nếu chị muốn thì nhìn kỹ một chút, em đi cùng chị."

Hạ Y Ninh đột nhiên đưa tay giữ chặt Khương Nghiêm, không cho cô mở cửa xe.

Ánh sáng trong mắt nàng không giảm, ý vị lại thay đổi rồi lại thay đổi. Khương Nghiêm mặc dù nửa sáng nửa tối thấy không rõ lắm, nhưng cũng có thể cảm giác được một hai.

Khương Nghiêm đặt tay lên cửa xe, nghiêng người cố ý hỏi: "Chị khen chúng đẹp, lại không muốn nhìn chúng, tại sao vậy?"

Hạ Y Ninh bĩu môi, giọng nói vô cùng mềm mại: "Có thể là chị yêu cầu cao, miệng khen vài câu không có nghĩa là trong lòng thực sự nghĩ như vậy."

Khương Nghiêm bất ngờ phối hợp gật đầu: "Có chút đạo lý, chị khẩu thị tâm phi thật sự không giống người thường."

Hạ Y Ninh không vui: "Em có ý gì?"

Khương Nghiêm mím môi ép một nửa ý cười: "Ai bảo bác sĩ Khương thích chữa bệnh nan y chứ, tật xấu khẩu thị tâm phi này của chị phải để em xem cho kỹ."

Hạ Y Ninh để điện thoại xuống, nghiêng người qua ôm lấy eo cô, hi vọng: "Vậy em phải giúp chị chữa trị cho tốt đó."

Khương Nghiêm đương nhiên biết rõ nên chữa trị như thế nào mới có hiệu quả nhất, chỉ là không nghĩ tới "bệnh nhân" này còn lớn mật nóng vội hơn cô, nói trị thì muốn trị, ngay cả địa điểm cũng không chọn. Nếu không phải cùng Hạ Y Ninh ăn ý dần dần tăng lên, cô thật đúng là không dám xác định câu kia muốn ở chỗ này là thật hay giả.

Hạ Y Ninh nương theo mùi rượu còn sót lại và hương hoa trong xe mơ hồ truyền đến, mới mặc kệ âm thanh nho nhỏ trong lòng kia mở rộng, ở trước mặt Khương Nghiêm nói ra yêu cầu khiến chính nàng cũng đỏ mặt không thôi.

Nhưng đêm nay nàng đúng là muốn ở trong xe chữa trị, nàng thậm chí còn có chút mất kiên nhẫn, chủ động cọ xát Khương Nghiêm tỏ vẻ kiên nhẫn của mình đang tiêu hao, hy vọng đối phương có thể nhanh chóng đáp lại nàng.

Khương Nghiêm giơ tay nâng cằm nàng lên, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp hơn cả hoa hồng, còn có câu đề nghị đơn giản rõ ràng nhưng mê người vừa rồi, nửa câu từ chối cũng nói không nên lời.

"Chị thật sự muốn trị ở đây?"

Hạ Y Ninh chớp mắt, ý cười trong mắt cũng không giấu được. Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay nàng cho đáp án.

Khương Nghiêm nhếch môi, không hề do dự hôn xuống.

Hàng trước rõ ràng chật chội hơn hàng sau, nhưng các cô lười động, lại càng không muốn bầu không khí bị phá hỏng. Dù sao bác sĩ và bệnh nhân ở cùng một chỗ là được, sự khác biệt giữa hàng trước và hàng sau cũng không quan trọng.

Hạ Y Ninh khẽ nhăn mặt, môi bị khống chế chặt chẽ, ngay cả khe hở để nàng nói chuyện cũng không cho. Nhưng bác sĩ Khương hiểu nàng, căn bản không cần nàng nói rõ cũng biết cảm nhận của nàng. Sau khi nhanh chóng giải trừ quấy nhiễu, cuối cùng Hạ Y Ninh lại có thể an tâm hưởng thụ sự che chở của Khương Nghiêm, trong xe ấm áp như trước, dù sao cũng không chống lại được sự dịu dàng của môi lưỡi cô.

Áo khoác âu phục công sở và áo sơ mi nhăn nhúm lộn xộn, không phù hợp với phong cách và yêu cầu ăn mặc thường ngày của Hạ Y Ninh. Lúc này nàng lại không rảnh bận tâm, cũng không chút lo lắng hình tượng của mình bởi vậy mà giảm điểm.

Khương Nghiêm nghiêm túc hôn từng tấc trên mặt nàng, khóe mắt đuôi lông mày, chóp mũi môi, gò má cằm, cô đi đến đâu cũng có thể làm cho Hạ Y Ninh cảm xúc dâng trào.

Chỉ có thể dùng sức ôm lấy Khương Nghiêm, cật lực dựa sát nhau hơn nữa, đáng tin cậy đến gần hơn nữa cũng không chịu nổi khát vọng càng sâu của Hạ Y Ninh.

Hạ Y Ninh thỉnh thoảng vặn vẹo xoay người, muốn tạm thời trấn an xao động và vội vàng, đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ. Trong không gian kín mít này, nàng đã sớm không còn chỗ trốn, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi về phía Khương Nghiêm.

Nhưng mà Khương Nghiêm nhẹ nhàng chậm rãi yêu thương đối với nàng mà nói, vừa cảm động lại khó tránh khỏi nôn nóng, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, làm cho nàng khó có thể tận hứng.

Nàng nâng đầu Khương Nghiêm lên, lại ôm hôn thật sâu, cũng dùng hành động thực tế biểu diễn thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nàng.

Nhưng hiệu quả mong muốn trong lòng cũng không thực hiện được, khiến người ta nóng lòng lại thất vọng, Khương Nghiêm nghĩ nghĩ kéo nàng lại: "Chị ngồi vào chỗ em."

Hạ Y Ninh nghe lời, bị cô ôm lấy từ phía sau, cả người bị Khương Nghiêm ôm chặt. Chẳng qua thứ nàng nhìn thấy trước mắt cũng không phải khuôn mặt Khương Nghiêm, mà là cửa chính nhà mình nhìn xuyên qua cửa sổ xe.

Cánh cửa kia cũng không có gì đặc biệt, lúc này lại giống như vòng xoáy hút lấy suy nghĩ của Hạ Y Ninh. Nàng theo bản năng giữ tay lái, nhưng một khắc cũng không nỡ rời xa Khương Nghiêm.

Hạ Y Ninh cả người đều căng thẳng, nhưng sức lực lại từng giọt từng giọt xói mòn, cả người gần như phải dựa vào nằm sấp trên tay lái mới có thể ổn định. Khương Nghiêm lại không buông tha hôn lên má nàng, hôn tai nàng, hôn sau gáy nàng, còn muốn ở bên tai nàng kể ra tình yêu khiến nàng càng ngày càng điên cuồng.

Trước mắt nhìn thấy là phương hướng nhà, mà sau lưng là kết cục của trái tim. Nhớ tới Khương Nghiêm đã làm đủ loại chuyện cho nàng, Hạ Y Ninh làm sao có thể không kích động, không dâng trào?

Không gian hạn chế phạm vi các cô có thể thi triển, lại làm cho cảm quan càng thêm nhạy cảm. Khi Khương Nghiêm khởi động lại xe, các cô ngồi cùng ghế lái bị cảm giác chấn động bình thường cũng chưa từng để ý chọc cho thở dài không ngừng.

Khương Nghiêm nhắm mắt dụng tâm cảm thụ trải nghiệm khác với bình thường, nhịn không được than thở: "Chị còn đẹp hơn những bông hoa kia, chị mới là hoa hồng duy nhất trong lòng em."

Hoa hồng có gai, hơi không cẩn thận đã bị đâm bị thương, Hạ Y Ninh mang đến cho Khương Nghiêm, không phải đâm bị thương, nhưng cũng đủ để cô ấn tượng sâu sắc.

"Đêm nay chị thật đặc biệt, em cả đời cũng không quên được."

Rõ ràng đã ổn định một hồi lâu, nhưng Khương Nghiêm lại thấp giọng nói cho nàng biết những điều này, Hạ Y Ninh lại run rẩy.

Khó khăn quay đầu lại, ánh nước trong mắt khiến nàng không hung dữ chút nào, ngay cả giọng nói cũng khàn đến mức khiến lòng người say mê: "Bộ dạng này của chị, là ai hại?"

Khương Nghiêm cười khẽ, động tác càng thêm dịu dàng: "Đó chỉ là bởi vì chị quá đẹp, ai có thể kiềm chế được chứ."

Hạ Y Ninh lại quay đầu lại, hừ một tiếng.

Qua hồi lâu, bên trong xe cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, hai người lẳng lặng ôm ai cũng không nói lời nào.

Hạ Y Ninh cọ mặt Khương Nghiêm, đột nhiên nói: "Không có ai, chỉ có em."

"Hả?"

Hạ Y Ninh vẫn đưa lưng về phía Khương Nghiêm, cũng đã không cần dựa vào tay lái mượn lực. Nàng tựa người vào lòng Khương Nghiêm, nhìn cửa nhà mình cách đó không xa: "Chị chỉ muốn em đối xử với chị như vậy, chị cũng chỉ muốn một mình em mất kiềm chế."

Khương Nghiêm cười lớn hơn một chút, ôm nàng chặt hơn. Cô cũng rất hạnh phúc, có thể trở thành trường hợp đặc biệt của Hạ Y Ninh.

Hương hoa trong xe đã sớm bị một loại hơi thở nồng đậm khác ép qua, nghiễm nhiên trở thành điểm xuyết, nhưng không hề giảm niềm vui mà nó mang lại cho Hạ Y Ninh.

Trước khi yêu Khương Nghiêm, Hạ Y Ninh chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày to gan như thế, càng không nghĩ tới nàng có thể vì người khác buông thả mình đến mức độ này. Nhưng ở trước mặt Khương Nghiêm, tất cả lại trở nên theo lý thường phải làm.

Những gì Khương Nghiêm làm cho nàng, chẳng lẽ không nhiệt tình, không chân thành sao?

Tựa như giờ phút này, nàng gian nan trở lại chỗ ngồi của mình, người còn chưa hoàn toàn bình phục, cũng đã cảm nhận được sự quan tâm săn sóc đến từ Khương Nghiêm. Nàng an tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Khương Nghiêm, vừa hoảng hốt nhìn vào trong xe, tất cả dường như đều không thay đổi, nhưng tất cả lại giống như đều thay đổi.

Hương hoa trong xe một lần nữa chiếm thế thượng phong, ngoài cửa sổ xe hơi mở ra thổi tới gió đêm làm cho người ta nhanh chóng tỉnh táo. Trái tim Hạ Y Ninh lại trước sau bị vây trong trạng thái mềm mại, nhìn người trước mắt cúi đầu nghiêm túc chuẩn bị cho mình, nàng sao có thể không rung động, không biết ơn?

Chỉ là nhớ tới những bông hoa tươi phía sau xe, trong lòng nàng không khỏi so đo. Cho dù là thực vật, nàng cũng không muốn bị so sánh.

Loại hoa nào cũng không được.

Nàng cụp mắt nắm tay Khương Nghiêm, dùng giọng nói run rẩy nhấn mạnh: "Chị muốn mãi mãi làm hoa hồng của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro