
Chương 160: Hành trình nghiền ngẫm (1)
Edit: phuong_bchii
_________________
Ở trong nhà kính nhìn Khương Nghiêm đổi nhẫn cưới mới cho mình, ngọt ngào trong lòng Hạ Y Ninh vẫn không ngừng. Nếu là trong lòng hai người nghĩ đến cùng đi, cũng không cần trì hoãn. Các cô thương lượng đơn giản một hồi, dự định nói chuyện này với vợ chồng Hạ Lang Ngôn.
Hạ Lang Ngôn lúc ấy đang uống thuốc, thấy các cô trở về nhanh như vậy, hơn nữa hốc mắt Hạ Y Ninh còn có chút đỏ, trong lúc nhất thời ngẩn người.
Mặc dù Úc Uyển Nhu cũng không hiểu nhưng không nghĩ đến chỗ nào xấu, Hạ Lang Ngôn ở trong tù mấy năm nay không biết, bà là người tận mắt chứng kiến tình cảm của hai người này, trong lòng nắm chắc.
"Hai đứa xem xong nhanh vậy?" Khuyên Hạ Lang Ngôn nhanh chóng uống thuốc, lúc này Úc Uyển Nhu mới chủ động mở miệng hỏi.
Hạ Y Ninh vừa rồi còn kích động kéo tay Khương Nghiêm bước nhanh trở về, hiện tại ở trước mặt ba mẹ, lại bắt đầu nghẹn lời.
Thấy nàng muốn nói lại thôi, hơn nữa tai đỏ đỏ, Úc Uyển Nhu và Hạ Lang Ngôn liếc mắt nhìn nhau, lần này đại khái đoán được không phải là tin tức xấu.
Úc Uyển Nhu cười nhìn Khương Nghiêm: "Ninh Ninh ngại nói, vậy Tiểu Khương con nói xem?"
Khương Nghiêm vừa định mở miệng, bỗng nhiên cũng dừng lại. Chuyện kết hôn lần nữa nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Hiện tại thái độ của ba mẹ Hạ đối với mình tốt hơn trước rất nhiều, nhưng nhắc tới chuyện hôn lễ này, cô vẫn lo lắng lại trịnh trọng.
Hạ Y Ninh đoạt lại quyền chủ động trước: "Cái này để con nói."
Các cô càng như vậy, vợ chồng Hạ Lang Ngôn lại càng tò mò.
Hạ Y Ninh điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng bình tĩnh nói: "Sau khi con thương lượng với Khương Nghiêm, muốn nhân dịp kỷ niệm ngày cưới năm nay làm chút chuyện."
Lúc mới kết hôn đúng lúc Hạ thị và trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ai cũng không có tâm tư nói việc này. Hai năm nay hai cô lại bận rộn mở rộng nghiệp vụ, đến ngày kỷ niệm nhiều lắm là cùng người nhà bạn bè tụ họp ăn cơm.
Năm nay đột nhiên nói muốn đặc biệt lo liệu, ngược lại là chuyện tốt, nói rõ có tâm cũng nói rõ đủ coi trọng.
Úc Uyển Nhu đương nhiên đồng ý: "Được, hai đứa muốn làm gì?"
Hạ Y Ninh cắn môi, lần này không trầm mặc quá lâu, liền nói ra dự định của các cô.
"Hai đứa chuẩn bị tổ chức hôn lễ vào ngày kỷ niệm?"
Cũng không phải nói không được, các cô không phải cặp đầu tiên làm như vậy, chẳng qua luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng các cô muốn như vậy, vợ chồng Hạ Lang Ngôn không có lý do gì để ngăn cản.
"Mẹ, con và Khương Nghiêm đều cảm thấy như vậy là tốt, mọi người cứ để bọn con tự làm đi."
Úc Uyển Nhu suy nghĩ một chút: "Vậy không được."
Hạ Y Ninh ngẩn ra, đang chuẩn bị làm nũng tiếp tục thuyết phục, lại nghe mẹ Hạ nói: "Mặc kệ là tổ chức hôn lễ lần thứ mấy, việc này chúng ta làm cha mẹ cũng không thể buông tay mặc kệ. Các con nên bận công việc thì đi làm, chuẩn bị chi tiết mẹ với ba con sẽ phụ trách."
"Mẹ..."
"Còn có mẹ Tiểu Khương, chúng ta cũng sẽ cùng nhau thương lượng, cho nên hai đứa không cần lo lắng."
Lần này thông gia ngược lại trước hôn lễ đã tiến hành giao lưu và trao đổi đầy đủ, hơn nữa phân công còn rất rõ ràng. Từ Chỉ Huệ vẫn ở một mình, nhưng dưới sự kiên trì của Khương Nghiêm bà ấy đã dọn vào tầng trệt mới mua cho bà ấy, chỉ riêng phòng vẽ tranh đã gần 80 mét vuông.
Thời gian bà ấy ở lại Hải Thành không nhiều, có thời gian rảnh thì đi tìm linh cảm hoặc là tham gia triển lãm tranh, như là muốn bù đắp lại những năm tháng bị ràng buộc bởi hôn nhân. Lúc này nghe nói các cô muốn cử hành hôn lễ lần nữa, Từ Chỉ Huệ không chút do dự sắp xếp đổi ngày liên quan, an tâm ở lại Hải Thành, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Úc Uyển Nhu thương lượng chi tiết hôn lễ.
Vì thế Khương Nghiêm còn có chút áy náy, Từ Chỉ Huệ cười nói cô là đứa trẻ ngốc: "Làm mẹ có ai lại không mong con mình sống tốt? Trước kia lúc con sắp kết hôn, mẹ lo lắng trùng trùng, muốn nhúng tay lại không có cơ hội. Bây giờ nhìn hai đứa sống hạnh phúc, mẹ vừa thấy may vừa vui mừng, một chút cũng không cảm thấy phiền, lại càng không phải gánh nặng.
Nghe bà ấy nói như vậy, trong lòng Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh mới dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay Úc Uyển Nhu và bà ấy vừa đi thử bánh ngọt cho hôn lễ, thời gian còn sớm đã hẹn đi uống trà chiều.
"Chỉ Huệ, tôi hỏi một vấn đề cá nhân chị đừng để ý nhé, nghe nói ba Khương Nghiêm gần đây tới tìm chị?"
Từ Chỉ Huệ cũng không phủ nhận, rất thản nhiên: "Đúng vậy, ông ấy tới tìm hai lần, nói tới nói lui đều là muốn tham gia hôn lễ lần này."
Úc Uyển Nhu nhíu mày, hôn lễ lần này chỉ chuẩn bị mời bạn bè thân thiết, cũng chỉ thông báo trong phạm vi nhỏ. Khương Triều Hãn làm sao biết chuyện này?
"Chị đừng nghĩ nhiều, tâm tư ông ấy vẫn không ngừng, mấy năm nay thật ra đều âm thầm theo dõi Nghiêm Nghiêm."
"Chị bên đó có cần giúp đỡ không?"
Từ Chỉ Huệ cười cười: "Tôi có thể ứng phó, hơn nữa tôi cũng sẽ không để ông ấy đi phá hỏng bầu không khí. Ông ấy hiện tại kiêng kị nghiêm khắc, không dám xằng bậy đâu."
Úc Uyển Nhu lần này giãn mày: "Vậy thì tốt, nếu chị có chuyện gì không giải quyết được cứ nói với tôi."
Từ Chỉ Huệ cười lắc đầu nhấp một ngụm hồng trà, trong lòng có chút chua xót.
Đối với người chồng cũ này, bà ấy cũng không còn tình cảm, nhưng Khương Đạt Minh là con trai bà ấy, làm sao có thể không vướng bận? Nhưng bà ấy cũng rất rõ, con gái và con trai đều là con của mình, năng lực kinh doanh của Khương Đạt Minh quả thật không bằng Nghiêm Nghiêm, không cần phải cứng rắn đi làm khó ai.
Bà ấy cho Khương Đạt Minh một phần thu nhập bán tranh của mình, xem như một chút ủng hộ của mẹ đối với sự nghiệp của con trai, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây. Mấy năm nay cha con nhà họ Khương thay nhau đi tìm bà ấy, Từ Chỉ Huệ trước sau không có nhả ra yêu cầu gì với Khương Nghiêm, chớ nói chi là để cho cô giúp một đám phụ huynh.
**
Đám cưới tuy nhỏ, nhưng Hạ Y Ninh rất để ý đến nó. Chỉ riêng kiểu dáng lễ phục đã thay đổi năm lần, mỗi lần đều lôi kéo Khương Nghiêm thảo luận cặn kẽ từng chi tiết.
Diệp Thần Thần nhìn thành phẩm cuối cùng, ngưỡng mộ đến chảy nước miếng, lại cứng miệng nói: "Chị họ, lúc trước thấy chị tan làm trở về còn vội vàng cùng nhà thiết kế nói chuyện sửa cái này sửa cái kia, người ta không biết cho rằng hai người lại nhận được vụ mua bán lớn gì đó."
Hạ Y Ninh nhìn mình đã 33 tuổi trong gương, đối với phương diện dáng người có chút không hài lòng, nhưng gần đây nàng thật sự đang cố gắng tập thể hình.
"Chị đã đủ đẹp rồi, không cần hà khắc đến mức này, nếu không người khác làm sao sống a a a!" Diệp Thần Thần nhìn người trong gương vẫn xinh đẹp đến phát sáng nhưng vẫn có bất mãn nho nhỏ, chỉ có thể nắm tóc của mình.
"Chị cũng không quá khắt khe gì, chị chỉ muốn thể hiện bản thân tốt nhất cho Khương Nghiêm thấy trong hôn lễ."
Diệp Thần Thần mấy năm nay ăn cơm chó đến chết lặng, một chút cũng không cảm thấy lời này có bao nhiêu buồn nôn, ngược lại nghiêm túc nói: "Chị ở trong mắt chị ấy khẳng định là đẹp nhất. Hơn nữa, bình thường chị biểu hiện còn chưa đủ sao?"
Lời này cũng có lý, nhưng Hạ Y Ninh vẫn cảm thấy đó không phải là một chuyện.
Nàng cẩn thận soi gương nhìn đi nhìn lại, quyết định vẫn phải cố gắng thêm một chút: "Cái này đâu giống."
Quả nhiên, ngày diễn ra hôn lễ, nhìn Hạ Y Ninh chậm rãi đi về phía mình, ánh mắt Khương Nghiêm sáng lên. Rõ ràng là người mỗi ngày đều cùng chung sống, rõ ràng là người không thể quen thuộc hơn, nhưng lúc này Hạ Y Ninh vẫn mang vẻ mặt ngượng ngùng, lại tràn đầy ý cười.
Trong tiếng cười và tiếng vỗ tay của mọi người, các cô dịu dàng lại sâu sắc chạm môi nhau, trịnh trọng, cẩn thận lại kiên định.
Khi các cô cuối cùng cũng có thể nằm ở trên chiếc giường lớn hình tròn mềm mại kia, nhìn ánh sao lấp lánh bên ngoài nóc nhà kính, trong lúc nhất thời lại không ai nói chuyện.
Đầu ngón tay các cô chạm nhau, truyền lại nhịp tim của nhau.
Hạ Y Ninh đột nhiên mở miệng: "Còn nhớ đêm chúng ta kết hôn lần trước đã xảy ra chuyện gì không?"
Khương Nghiêm cười: "Nhớ, chị đuổi em ra khỏi phòng."
Hạ Y Ninh hiển nhiên cũng nhớ tới việc này, cười biện giải: "Vậy còn không phải bởi vì vận khí em không tốt, đúng lúc bị chị nghe thấy."
Chuyện này sau đó Khương Nghiêm đã từng nghiêm túc giải thích, Hạ Y Ninh cũng biết lúc ấy là hiểu lầm cô. Nhưng khi đó trong lòng nàng hiểu lầm Khương Nghiêm, cũng có phòng bị, bất cứ manh mối nào không thích hợp cũng đủ để dao động tín nhiệm vốn đã không vững chắc.
Khương Nghiêm giả bộ bất đắc dĩ, thở dài: "Đúng vậy, chỉ có thể tự nhận xui xẻo."
Hạ Y Ninh đột nhiên xoay người, đè lên cánh tay cô, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi. Cái này còn chưa tính, ánh mắt nàng còn sáng quắc nhìn, ý tứ hàm xúc như ẩn như hiện trong mắt đối với Khương Nghiêm mà nói, đã rất quen thuộc.
Đây là ý nghĩa của lời mời chủ động.
Khương Nghiêm thuận thế ôm nàng, ra vẻ không biết chờ nàng mở miệng.
Hạ Y Ninh ở cổ cô nhẹ nhàng thổi một hơi, giọng nói mềm mại hơn vừa rồi nhiều: "Vậy chúng ta bây giờ hẳn là phải bù đắp một chút tiếc nuối lúc đó."
"Hả?"
Hạ Y Ninh lại tới gần, đôi môi mềm mại dán vào tai Khương Nghiêm: "Ngày đặc biệt như vậy, chúng ta thật không nên lãng phí."
Khương Nghiêm muốn nhịn cười nhưng đã nhịn không được, đây là chủ động mời nàng cùng nhau bổ sung lại ngày tốt cảnh đẹp đã bỏ lỡ?
Tuy muộn nhưng đã đến, hơn nữa loại chuyện này ai sẽ ngại nhiều chứ.
Khương Nghiêm xoay người đoạt lại quyền chủ động, cúi đầu nhìn người sớm chiều tương đối lâu trước mắt, tim vẫn vì thế mà đập nhanh: "Vậy đêm nay em phải nghiêm túc một chút mới không cô phụ thịnh tình như vậy."
Hạ Y Ninh ổn định hô hấp vòng quanh cổ của cô, cười khanh khách nhìn Khương Nghiêm, như là ngóng trông giờ phút này đã lâu. Hiện tại nàng không còn yếu đuối như trước, trải qua nhiều lần rèn luyện như vậy, các cô đã có thể giằng co rất lâu.
"Có lần nào mà em không nghiêm túc chứ?"
Khương Nghiêm chậm rãi kiên định, mục tiêu rõ ràng hướng về phía trước: "Đêm nay em sẽ đặc biệt nghiêm túc."
Sau khi Khương Nghiêm dùng hành động thực tiễn kiên nhẫn gấp mấy lần bình thường, Hạ Y Ninh mới chậm rãi lĩnh ngộ ra cô nói đặc biệt nghiêm túc là có ý gì. Các cô sớm đã không phải là tay mơ mới nếm qua ngây thơ, có lúc vội vàng thậm chí sẽ bỏ qua một ít bước.
Nhưng đêm nay, Khương Nghiêm giống như là muốn mở lại hộp ký ức của nàng, từ đầu tới cuối tất cả chi tiết đều không sơ hở, làm cho nàng hoảng hốt nhớ lại một năm kia cực kỳ điên cuồng và không muốn dừng lại của các cô.
Trong khung xương nàng có một vết ngứa nặng nề liên tục xuất hiện, nhưng Hạ Y Ninh đã hiểu được làm thế nào để khống chế tiết tấu, không hề dễ dàng lãng phí rung động như vậy.
Khương Nghiêm cho nàng kích thích nồng nhiệt nhất, vẫn còn cắn tai nàng: "Đến bây giờ còn không thúc giục em?"
Hạ Y Ninh nín thở, lơ đãng cọ cọ rồi lại kề sát vào Khương Nghiêm. Đương nhiên nàng cũng gấp, nhưng nàng tin tưởng Khương Nghiêm, cũng hiểu được lòng của mình, cho nên lâu một chút, chậm một chút có cái gì không tốt đâu?
Cô hơi mở mắt, ức chế tiếng thở dốc mê người: "Em nghe lời chị."
Khương Nghiêm hô hấp triệt để dồn dập lên, lúc trước ẩn nhẫn đã bộc phát đến biên giới, tích góp sức mạnh lâu như vậy nên muốn phá tan nhà giam.
Hai bên đối với thời điểm như vậy đã rất quen thuộc, nhưng vẫn vô cùng kích động. Mỗi khi đến lúc này Hạ Y Ninh đều ôm chặt lấy cô, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn cô, cố gắng vô hạn áp sát, trái tim từng tấc mở ra vì cô.
Khương Nghiêm đột nhiên ngừng lại, nhìn con mèo nhỏ thở hổn hển thần sắc mê ly: "Hôm nay hình như chị rất vui."
"Chẳng lẽ em không vậy sao?"
Khương Nghiêm hôn nàng thật sâu, giữa hai người không cần nói cũng đủ để biểu đạt rõ ràng cảm xúc của mình. Các cô ở trước mặt nhau không hề giữ lại cũng không hề có bí mật, sinh mệnh của các cô triệt để mở ra vì đối phương.
Tựa như giờ phút này, Hạ Y Ninh mê ly cũng cố gắng truyền lại hoan nghênh và khát vọng cho Khương Nghiêm, khi Khương Nghiêm cuối cùng cũng đốt pháo hoa rực rỡ, trong mắt Hạ Y Ninh ngoại trừ nước mắt, còn có ánh sáng.
Nàng không chỉ thực sự cử hành hôn lễ với Khương Nghiêm, mà còn viên mãn toàn bộ quá trình với cô. Vào một đêm sau khi các cô kết hôn bốn năm này, nàng không đuổi Khương Nghiêm đi, mà là dùng chân thành nhất của chính mình, hoàn toàn giữ cô lại trong sinh mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro