Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 158

Edit: phuong_bchii

_________________

Căn cứ vào manh mối Tần Ích San cung cấp, còn có Hạ Thần Húc điên cuồng quyết tâm kéo Hạ Thần Vĩnh và Tần Thế Hiền chôn cùng, rất nhiều vấn đề liên quan đến Hạ thị trong quá trình phá sản tái cơ cấu lần thứ hai trồi lên mặt nước.

Những vấn đề liên quan đến Tần Thế Hiền bị phanh phui đã dẫn đến việc phát hiện mấy trăm triệu tài sản nhà nước bị trưởng phòng Lưu bán với giá rẻ mạt. Ông ta vốn đã bị điều tra về nhiều vấn đề khác, và giờ đây với bằng chứng không thể chối cãi, ông ta không còn cách nào bào chữa.

Dưới áp lực nặng nề, ông ta lựa chọn thành thật khai báo, hơn nữa còn khai ra mấy người cấp bậc khác nhau. Lần này không chỉ có Hải Thành loạn, thành phố lân cận cũng loạn.

Từ đó, Hải Thành bắt đầu điều tra sâu bọ  toàn diện, cứu vãn tổn thất tài sản nhà nước, quá trình tái cơ cấu và mua lại của Hạ thị đương nhiên tránh không được bị kiểm định lại một lần nữa.

Đây vốn nên là chuyện vui khắp chốn vui mừng, Hạ Y Ninh ngoài vui vẻ nhịn không được lo lắng chuyện lúc trước Khương Nghiêm đi tìm Thẩm tổng mua nợ BG5 liệu có vấn đề hay không. Nếu như vậy, chẳng phải sẽ liên lụy Khương Nghiêm sao?

Hứa Tri Dao hiếm khi không nhân cơ hội hù dọa nàng, trước khi sắc mặt nàng hoàn toàn nghiêm trọng đã cam đoan: "Cái này cô cứ yên tâm, tất cả đều dựa theo trình tự chính quy, đề phòng tình huống hôm nay. Hơn nữa lúc ấy Thẩm tổng vô cùng phối hợp, cũng không vì thân phận của chúng ta mà dị nghị, cũng không ngại phiền toái."

Nói đến Thẩm tổng, Hạ Y Ninh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Trong khoảng thời gian này quá trình tái cơ cấu bị điều tra lần nữa, theo lý thuyết cô ấy cũng phải trở về phối hợp một chút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Cô ấy không trở về, các cô sẽ không thể nào thương lượng chuyện mua lại với cô ấy, cũng sợ kéo dài trong thành phố lại có ý tưởng mới, nói không chừng sẽ thu toàn bộ Tân Hạ về tài sản nhà nước.

Đến lúc đó, cho dù các cô chịu bỏ tiền, cũng chưa chắc có thể mua lại.

Khương Nghiêm biết Hạ Y Ninh gần đây vì chuyện này mà ban đêm đều ngủ không yên giấc, cô cũng đau lòng theo: "Tri Dao, cậu có thể nghe được tin tức của Thẩm tổng không?"

Hứa Tri Dao lắc đầu: "Mình vận dụng tất cả quan hệ vẫn không tìm thấy, có lẽ Thẩm tổng có lòng không muốn người ta tìm thấy?"

Trong lòng Hạ Y Ninh lộp bộp: "Tại sao vậy chứ?"

Chẳng lẽ Thẩm tổng muốn nhân cơ hội điều tra lần này thu mua phần tài sản nhà nước? Với thực lực của Thẩm thị, cô ấy nói muốn, tám phần thành phố sẽ đồng ý. Nàng vẫn còn nhớ khoảnh khắc Thẩm Chi Băng lập tức đòi trụ sở của Hạ thị, điều đó vẫn khiến người ta sợ hãi.

Lúc ấy nàng cảm thấy Thẩm tổng muốn quá độc ác. Nhưng khi chính nàng làm chủ, ở nơi nông sâu khó lường này, con đường phía trước không rõ lăn lộn một chút, sau này mới hiểu được sự tàn nhẫn và chính xác của Thẩm Chi Băng là kết quả của vô số thử thách và gian khổ. 

Quá khứ từng cảnh giác và thận trọng, nhưng giờ đây nàng muốn trở thành người thủ đoạn như Thẩm Chi Băng.

Nhưng nếu như người khiến người ta sùng bái lại sợ hãi như vậy đứng ở đối diện mình, thì không phải là chuyện tốt gì. Hạ Y Ninh càng nghĩ tâm càng trầm, nội tâm cũng không muốn cùng Thẩm tổng trở thành đối thủ, cho dù lúc mua lại tài sản từ chỗ Thẩm thị giá cả cao hơn một chút nàng cũng bằng lòng.

Khương Nghiêm nhận ra cảm xúc của nàng, tạm thời cũng không có cách tốt hơn, lại không nỡ để một mình nàng chịu đựng áp lực, chỉ có thể ở bên nàng nhiều hơn.

Lúc Thẩm Chi Băng xuất hiện ở thành phố để gặp Hạ Y Ninh nói chuyện. Khi kết quả của cuộc điều tra lại đã được công bố, cụ khủng hoảng năm xưa của tập đoàn Hạ thị và quá trình tái cơ cấu sau đó vốn không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ trưởng phòng Lưu và Tần Thế Hiền đã bắt tay giăng bẫy, dự định thông qua việc xử lý tài sản với mức định giá thấp, chỉ dùng 10% chi phí để chuyển nhượng phần tài sản có vốn nhà nước đã mua lại.

Về phần Hạ Thần Vĩnh, còn lại là Tần Thế Hiền quá mức tham lam, muốn ăn hai đầu, lại sợ trong quá trình tái cơ cấu gặp phải cản trở, cho nên dùng kế hoạch giống nhau đổi lấy bên được lợi thuyết phục anh cùng nhau phối hợp. Cho nên, vấn đề bây giờ là xử trí Tân Hạ như thế nào thì thích hợp hơn.

Thành phố muốn hỏi suy nghĩ của Hạ Y Ninh trước, nếu nàng cố ý mua lại thì tốt nhất. Nhưng cũng lo lắng Thẩm thị không đồng ý, dù sao lúc trước gây dựng lại cũng là thành phố ra mặt ám chỉ Thẩm Chi Băng, để cho cô ấy hỗ trợ.

Cho nên cách tốt nhất, chính là để cho hai bên đều ngồi xuống, trực tiếp nói chuyện.

Khác với lúc Hạ thị gặp khủng hoảng, khi đó không ai cảm thấy Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm có thể vượt qua, cho nên thành phố ưu tiên khủng hoảng lớn như vậy tuyệt đối là Thẩm Chi Băng. Mà cho tới bây giờ, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm nghiễm nhiên đã là người dẫn đầu nâng cấp sản nghiệp văn hóa Hải Thành, bất luận là về mặt ý nghĩa tượng trưng hay là năng lực thực tế, đều xưa đâu bằng nay.

Cho nên lần này thái độ của thành phố rất trung lập, hy vọng hai bên đàm phán tốt, có thể cười giải quyết vấn đề tốt nhất.

Hạ Y Ninh tìm Thẩm Chi Băng lâu như vậy cũng không có kết quả, hiện tại cô ấy đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, ý tứ rất rõ ràng. Lo âu trong lòng lúc trước lại xông lên đầu, Hạ Y Ninh không thể không giữ vững tinh thần.

So sánh với trận địa sẵn sàng đón địch của nàng, Thẩm Chi Băng thì thoải mái hơn nhiều, nhìn qua lần lộ diện này đơn thuần là vì nể mặt lãnh đạo thành phố.

Cục trưởng Giang đích thân bày tỏ thái độ: "Trước đây quả thật là sơ suất của thành phố, không kịp thời bắt những con sâu làm rầu nồi canh này, dẫn đến tổn thất lớn cũng làm tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của chính phủ. Vì vậy, sau khi họp nghiên cứu, thành phố hy vọng thả Tân Hạ về tư nhân, để cho doanh nhân thích hợp hơn đi kinh doanh."

Ông ấy nhìn Thẩm Chi Băng, lại nhìn Hạ Y Ninh, thấy hai bên đều không có cảm xúc gì rõ ràng, tiếp theo còn nói: "Đương nhiên, nếu hai người đồng ý tiếp tục hợp tác đó là tốt nhất. Tiểu Hạ thì sao, tiếp nhận bộ phận tư bản nhà nước, còn Thẩm tổng thì cứ tiếp tục nắm giữ cổ phần hiện có."

Sau khi tái cơ cấu, nhà nước chiếm phần lớn, nếu để Hạ Y Ninh tiếp nhận, cộng thêm phần trước đó trong tay nàng còn giữ lại, nghiễm nhiên chính là người của Tân Hạ. Lúc cục trưởng Giang nói ra đề nghị này, đặc biệt quan sát Thẩm Chi Băng một lúc, dù sao chuyện này cũng có chút giẫm lên mặt cô ấy.

Nhưng Thẩm thị những năm gần đây khiêm tốn, đã không hề cố ý khoa trương, Hạ Y Ninh thì khác, sức ảnh hưởng của nàng ở Hải Thành càng ngày càng tăng. Xuất phát từ tư tâm suy tính của thành phố, quả thật càng hy vọng có thể khích lệ Hạ Y Ninh, có điều Thẩm thị bên kia nhất định phải trấn an đúng chỗ.

Hạ Y Ninh chuẩn bị dự định trước đó, chỉ cần Thẩm Chi Băng chịu nhượng bộ không tranh giành, nàng đồng ý trả nhiều tiền cho Thẩm thị.

Điều khiến nàng và cục trưởng Giang đều không nghĩ tới chính là giọng điệu Thẩm Chi Băng vẫn thản nhiên như cũ, thoải mái sảng khoái cho đáp án: "Tôi không phản đối phần tư bản nhà nước do Hạ Y Ninh tiếp nhận."

Cô ấy đồng ý quá nhanh và thuận lợi đến nỗi những người khác không kịp phản ứng. Thẩm Chi Băng đoán được bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, lơ đãng nhếch môi: "Có điều tôi có một điều kiện bổ sung."

Cục trưởng Giang cười nói: "Nói nghe xem."

Thẩm Chi Băng nhìn Hạ Y Ninh đang căng thẳng, chậm rãi mở miệng: "Phần tài sản trong tay tôi cũng hy vọng Hạ Y Ninh có thể mua lại."

Đây là chủ động nhượng bộ? Hạ Y Ninh hoàn toàn đoán không ra ý đồ của Thẩm tổng, cô ấy không tranh giành phần tài sản nhà nước, lại chủ động muốn bán những thứ trong tay, chẳng lẽ là không xem trọng tương lai của Tân Hạ? Hay là muốn nhân cơ hội bán lại đầu tư với giá tốt?

Cục trưởng Giang cũng không nghĩ tới Thẩm Chi Băng muốn rút lui, đoán không chừng cô ấy giận dỗi hay là thành tâm muốn bán ra, liền thay Hạ Y Ninh mở miệng: "Vậy Thẩm tổng, giá mong muốn của cô là?"

Hạ Y Ninh vốn không nghĩ tới có thể tiếp nhận phần tài sản nhà nước nhanh như vậy, lúc trước chuẩn bị tiền cũng đủ mua lại những thứ trong tay Thẩm Chi Băng. Nhưng muốn đồng thời ăn hết sợ là có chút khó khăn, trừ phi Thẩm tổng từ bi, bán lại với giá gốc như vậy mới có thể xoay sở được.

Nhưng người làm ăn nào lại kinh doanh như vậy, chịu thiệt lớn để thành toàn cho người khác? Giấc mộng đẹp này Hạ Y Ninh đã sớm không tin, nhưng mà Thẩm Chi Băng trả lời quả thực làm cho nàng lần nữa ngờ vực.

Thẩm tổng nói: "Cứ theo giá thu mua lúc trước, cho tôi lãi suất gửi ngân hàng cố định một năm là được rồi."

Hạ Y Ninh không dám tin: "Thẩm tổng, cô..."

Thẩm Chi Băng khẽ cười nhắc nhở nàng: "Tôi không thích lề mề, nếu cô không đồng ý yêu cầu này, có lẽ lần sau tôi sẽ thay đổi chủ ý."

Món hời này ai lại mù mắt không nhặt chứ, hơn nữa còn là trước mặt lãnh đạo thành phố, Thẩm Chi Băng khẳng định sẽ không là tùy tiện nói. Hạ Y Ninh liên tục gật đầu, sợ cô ấy thay đổi.

Cục trưởng Giang cũng không nghĩ tới việc này sẽ thuận lợi như vậy, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, tâm trạng rất tốt: "Như vậy, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như thành phố cảm ơn hai vị đã phối hợp và ủng hộ công việc lần này."

**

Bữa tiệc kết thúc, suy nghĩ của Hạ Y Ninh cũng đã rõ ràng, lần này Thẩm tổng thật sự không kiếm được chút lợi nhuận nào, thậm chí còn tốn không ít công sức.

Nàng gọi Thẩm Chi Băng vừa tạm biệt cô, đuổi theo hỏi: "Thẩm tổng, có thể hỏi cô tại sao lại làm vậy không?"

Thẩm Chi Băng biết nàng nghi ngờ, không có cục trưởng Giang ở bên cạnh, cô ấy lại càng thẳng thắn thành khẩn. Cô ấy nhìn phía sau Hạ Y Ninh: "Bởi vì cô ấy."

Hạ Y Ninh vừa rồi đã nhìn thấy Khương Nghiêm đang đợi nàng, lần trước Thẩm tổng cũng nói là bởi vì Khương Nghiêm, lần này cũng là bởi vì cô. Chẳng lẽ Khương Nghiêm làm cô ấy cảm động thật sự có thể khiến Thẩm tổng không công nhường lại nhiều tiền như vậy sao?

Thấy nàng không tin, Thẩm Chi Băng bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi mình làm chủ, quả nhiên thông minh hơn nhiều." Ánh mắt cô ấy nhìn về phía xa hơn một chút, nơi đó có chiếc Rolls Royce của cô ấy, trong xe hẳn là có người đang chờ cô ấy.

Thấy người trên xe bước xuống, khóe môi Thẩm Chi Băng hiện lên nụ cười dịu dàng: "Cũng bởi vì cô ấy."

Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đồng bộ nhìn về hướng đó, cuối cùng cũng gặp được người có thể làm cho Thẩm tổng trong nháy mắt trở nên dịu dàng kiều mỵ như vậy.

"Cô ấy là Tề Tranh, người yêu của tôi."

Nghe Thẩm Chi Băng nói, Hạ Y Ninh chậm rãi quay đầu lại. Về Tề Tranh, phần lớn nàng đều biết được từ Hứa Tri Dao.

Tề Tranh và Khương Nghiêm đều đi về phía người yêu, khi bốn người bọn họ đứng cùng một chỗ, Thẩm Chi Băng nhìn Tề Tranh, dỗi nói: "Vì em, vừa rồi chị đã tổn thất không ít tiền."

Hạ Y Ninh gật đầu chào Tề Tranh, bất luận là vì cái gì, nàng quả thật đã được lợi: "Cảm ơn Tề tổng."

Tề Tranh nhìn Khương Nghiêm, lại nhìn Hạ Y Ninh, khí thế cũng không cường thế như Thẩm Chi Băng, lại kết hợp hai loại khí chất dịu dàng và kiên định đến hoàn hảo không tỳ vết.

"Hãy trân trọng cơ hội nắm tay, cũng hãy trân trọng cuộc hôn nhân này."

Nhớ tới nguyên nhân Hứa Tri Dao từng nói, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh thức thời không hỏi trước mặt hai người kia. Dù sao hạnh phúc của mình có lẽ là nỗi đau của người khác, huống chi là một cặp đôi đẹp như vậy.

Chờ lên Rolls Royce, nhìn xe của Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh rời đi, Thẩm Chi Băng vỗ đùi Tề Tranh một cái: "Lần này em hài lòng rồi chứ?"

Tề Tranh quen thuộc trấn an người sắp sửa xù lông trước mắt: "Cho nên chị cũng nên hiểu tại sao em phải dốc sức thúc đẩy hôn nhân đồng tính hợp pháp phải không?"

Mấy năm nay sau khi rời khỏi giới kinh doanh, Tề Tranh không bận rộn gì khác, chỉ vì chuyện này mà bôn ba bận rộn. Lúc đầu Thẩm Chi Băng không hiểu, cho rằng cô ấy muốn bù đắp tiếc nuối, nhưng thời gian lâu lại cảm thấy không chỉ vì điều này.

Nhìn Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đi tới, cô ấy giống như sờ được chút cảm giác.

"Nếu như trên đường đi khó tránh khỏi có hố, dùng hết khả năng sửa chữa tốt có thể làm cho người phía sau không phải chịu khổ như vậy, vậy bọn họ cũng sẽ học đi sửa chữa cái hố khác. Thời gian lâu dài, hố trên đường ít đi, con đường người sau cũng bằng phẳng."

Hạ Y Ninh lên xe còn đang nhớ lại quá trình gặp mặt ngắn ngủi vừa rồi, cảm khái nói: "Chị vẫn không tưởng tượng ra kiểu người gì có thể chinh phục Thẩm tổng, hôm nay nhìn thấy Tề tổng chị lại cảm thấy đương nhiên, hai cô ấy vừa đứng ở nơi đó, liền cởi bỏ tất cả nghi hoặc của chị."

Khương Nghiêm cười nhìn nàng: "Vậy còn chị? Chị cảm thấy dạng người nào có thể chinh phục chị?"

Hạ Y Ninh đưa tay lung lay bên cạnh cô, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, vừa vặn vây quanh nhẫn cưới của nàng.

"Khương Nghiêm."

Khương Nghiêm chăm chú nhìn phía trước, không quay đầu.

"Hả?"

Hạ Y Ninh cười không giảm, lại nói một tiếng: "Khương Nghiêm."

Lần này Khương Nghiêm biết là có ý gì, lần trước ở trong phòng làm việc Hạ Y Ninh đã biểu diễn qua một lần.

Đợi đến đèn đỏ, Khương Nghiêm mới có thể quay mặt nghiêm túc nhìn nàng.

Hạ Y Ninh nhanh chóng hôn lên môi cô: "Đáp án của chị chỉ có Khương Nghiêm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro