
Chương 156
Edit: phuong_bchii
_________________
Sau khi đạt độ ăn ý với Hạ Thần Vĩnh, Tần Thế Hiền liền vòng qua trưởng phòng Lưu bắt đầu hành động. Trưởng phòng Lưu trên danh nghĩa tuy rằng phụ trách quản lý Tân Hạ, nhưng ông ta đối với kinh doanh xí nghiệp cũng không tinh thông, hơn nữa gần đây còn đang vì mình tránh khỏi bị mất quyền mà chuẩn bị quan hệ xung quanh, lại càng không rảnh bận tâm những cái rất nhỏ khác thường kia.
Tần Thế Hiền đặc biệt tách Tần Ích San ra, không muốn để một số văn kiện qua tay cô ấy, dù sao cũng có chữ ký của cô ấy, tương lai sẽ là tai họa ngầm. Ai ngờ Tần Ích San lần này lại "không nghe lời", cô ấy cầm mấy bản hợp đồng nhìn qua cũng không lạ thường đi tìm Tần Thế Hiền.
"Mấy công ty này trước đây đều chưa từng hợp tác, cũng không có tư chất gì đặc biệt xuất chúng, tại sao phải lựa chọn phương án tối ưu?"
"Ngành sản xuất cạnh tranh khốc liệt, lợi nhuận càng ngày càng thấp, tìm một công ty đồng ý để cho lợi nhiều đương nhiên là lựa chọn tốt hơn. Hơn nữa, trước kia chưa từng hợp tác qua, lần hợp tác này không phải là bắt đầu sao?"
Tần Ích San cũng không bị lý do thoái thác như vậy lừa gạt, cô ấy đã âm thầm lưu tâm rất lâu, cũng thu thập không ít chứng cứ, chỉ là phần mấu chốt cô ấy còn chưa tiếp xúc được.
"Tư chất của mấy công ty này con cho rằng cần phải xét lại một lần nữa, không thể quyết định qua loa như vậy."
Tần Thế Hiền mất kiên nhẫn, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc: "Đây là trưởng phòng Lưu cũng đồng ý, con ở đây vặn vẹo cái gì?"
Tần Ích San có ý ám chỉ: "Ba, chẳng lẽ ba không nhớ rõ Hạ thị sụp đổ như thế nào sao? Chính là bởi vì lỗ hổng bên trong quá nhiều, hơn nữa chính là hai chú nhà họ Hạ không có giới hạn, làm chuyện sai lầm."
Lúc cô ấy nói lời này, vẫn nhìn Tần Thế Hiền, như là nhắc nhở, cũng như là cảnh cáo.
Quả nhiên, Tần Thế Hiền cảnh giác: "Chuyện làm ăn con hiểu còn ít, những hợp đồng này con không cần quan tâm. Có chữ ký của trưởng phòng Lưu là đủ rồi, con làm tốt bổn phận của mình là được."
Trong mắt Tần Ích San tràn đầy thất vọng và phẫn nộ, liều mạng khống chế được mới nuốt lời nói đến bên miệng xuống. Cô ấy ôm hợp đồng thất thần rời khỏi văn phòng Tần Thế Hiền, nhưng không làm theo chỉ thị của ông ấy giao những hợp đồng này cho các bộ phận có liên quan.
**
Trong khoảng thời gian Hạ Thần Vĩnh yên lặng này, phần lớn thời gian đều một mình ở thư phòng, mặc dù Doãn Nhiễm muốn "khích lệ" anh cũng không có quá nhiều cơ hội, chỉ có nhân lúc anh chơi với con mới có thể nói vài câu.
Hôm nay, bà ấy lại nói chuyện cũ rích, thở dài: "Thần Vĩnh à, gần đây trên mạng toàn là tin tức của Y Ninh, công ty mới của nó hiện tại càng ngày càng ghê gớm. Còn có Khương Nghiêm, bản lĩnh trong tay cũng càng ngày càng nhiều, chẳng hiểu làm cách nào mà xây dựng hình ảnh tốt đến vậy."
Sắc mặt Hạ Thần Vĩnh bình tĩnh, bàn tay to ôm lấy bàn tay nho nhỏ của con trai chơi cùng, cũng không muốn để ý đến bà ấy. Ai ngờ Doãn Nhiễm nói liên miên cằn nhằn không hết, nói tới nói lui đơn giản chính là ghen tị Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm hiện giờ sống rạng rỡ, nuốt không trôi cơn tức này.
"Mẹ, mẹ có thể bớt ganh đua một chút không? Cả ngày so tới so lui không mệt sao?"
Doãn Nhiễm ngẩn ra, không vui nói: "Cái này sao có thể gọi là ganh đua? Mẹ lo lắng cho con, Thần Húc mẹ đã hoàn toàn không thể trông cậy vào, hiện tại tinh thần con cũng sa sút như vậy, mẹ thật sợ gia nghiệp này không ai kế thừa."
Bà ấy mang theo một chút hy vọng còn sót lại nhìn cháu trai còn đang nghiến răng tập nói, sợ là không đợi được ngày nó lớn lên gia nghiệp cũng đã không còn.
"Con nói rồi, con tự có chừng mực, chỉ là thời cơ chưa tới, tại sao mẹ không thể tin tưởng con chứ?"
Nhìn vẻ mặt trầm xuống của Hạ Thần Vĩnh, Doãn Nhiễm rốt cuộc cũng ngừng nói. Nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Tóm lại, con cũng không thể quá bình tĩnh, mẹ sợ con lạc hậu quá nhiều sẽ hoàn toàn đuổi không kịp."
Hạ Thần Vĩnh cười lạnh trong lòng, nhưng không biểu hiện ra cái gì.
Lời nói của Doãn Nhiễm đối với anh cũng không phải là không có lay động, nhưng anh quả thực chán ghét bộ dạng không được người ta tin tưởng này. Hiện tại anh ít nhiều có thể cảm nhận được cảm giác của Hạ Thần Húc, chỉ là mấy ngày nay anh mới bị Doãn Nhiễm quở trách, còn Thần Húc lại không được coi trọng nhiều năm như vậy.
Bởi vì trải nghiệm giống nhau mà thỉnh thoảng sinh ra lòng đồng tình với em trai, sau khi nhận được điện thoại của Hạ Thần Húc thì biến mất gần như không thấy đâu. Hạ Thần Vĩnh cho rằng anh an phận lâu như vậy, là thật sự chuẩn bị an tâm ở nước ngoài tiêu diêu tự tại, không nghĩ tới anh vẫn theo dõi mình không buông.
"Anh, nghe nói anh và chú Tần chuẩn bị nuốt hết cổ phần khống chế tư bản của Tân Hạ, khẩu vị thật đúng là không nhỏ."
Hạ Thần Vĩnh không biết anh làm sao biết những chuyện này, hiện tại chỉ muốn anh đừng làm chuyện xấu: "Sau khi thành công, sẽ có một phần cho em."
Hạ Thần Húc cười đến càn rỡ cũng nói trắng ra: "Anh thật sự sẽ để lại cho em một phần sao?"
"Đương nhiên. Chỉ cần em đừng làm loạn, đừng nhúng tay vào."
"Em biết anh sẽ nói như vậy, nhưng thật đáng tiếc, em không tin lời anh. Em càng muốn làm loạn, em muốn nhúng tay."
Hạ Thần Vĩnh tức giận nói: "Rốt cuộc em muốn làm gì? Đừng quên trong tay anh..."
Không đợi anh nói xong, Hạ Thần Húc đã cười ngắt lời anh: "Biết trong tay anh có bằng chứng, chẳng lẽ em không có sao? So với những chuyện rách nát giữa anh và lão già họ Tần, tội của em thật đúng là không đáng là gì."
Hạ Thần Vĩnh trầm mặc, Hạ Thần Húc lại càng điên cuồng, từng bước ép sát: "Anh chưa từng cân nhắc anh em chúng ta liên thủ, đá ông già họ Tần ra ngoài sao?"
"Thần Húc!"
"Ồ, em quên mất, trong mắt anh, em không phải là em trai, em luôn là đối thủ cạnh tranh của anh."
Hạ Thần Húc lần này gọi điện thoại tới, căn bản là không có thành ý hợp tác, mà là khiêu khích. Mà anh cũng đúng như lời anh nói, bắt đầu quấy rối. Vốn là cẩn thận từng chút một, tránh đi trưởng phòng Lưu cảnh giác âm thầm làm việc, bị anh làm loạn như vậy, căn bản tiến hành không nổi.
Tần Thế Hiền nổi lên sát tâm, bảo Hạ Thần Vĩnh tìm Hạ Thần Húc, nhất định phải dọn dẹp tên oắt này.
"Nó ở nước ngoài, không dễ xử lý như vậy."
Tần Thế Hiền lại cảm thấy là chuyện tốt: "Ở nước ngoài thì càng tốt, dù sao trị an nước ngoài cũng không được tốt lắm, xảy ra chút tập kích đường phố không thể tưởng tượng nổi, đột nhập vào nhà cướp bóc cũng rất bình thường."
"Chú sẽ không thật sự muốn động thủ chứ?"
"Nó quấy rối vào lúc này, rõ ràng chính là muốn chơi chết cháu, cháu còn suy nghĩ cho nó?"
Hạ Thần Vĩnh âm trầm, lắc đầu: "Cháu không lo cho nó, cháu chỉ sợ nó điên lên liên lụy đến chúng ta."
**
Trở về từ liên hoan phim, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh nhanh chóng xác định tiêu chí sàng lọc phim để thử xuất khẩu trên nền tảng mới: chọn các thể loại phim khác nhau dựa trên các phong cách khác nhau ở thị trường châu Âu và Bắc Mỹ.
Xuất khẩu sang châu Âu phải tìm kiếm nhân tính và quan hệ nguyên sinh thái nhiều hơn, các loại văn nghệ tiểu chúng có thể nhiều hơn. Mà xuất khẩu ra Bắc Mỹ thì có thể là chủ đề rõ ràng, hào phóng nói thẳng ra, nhưng điểm sáng tạo phải cho đủ, kích thích mãnh liệt một chút là tốt nhất.
Nhan Tư và Tạ Chi Vân bất ngờ vì cả hai đều không được chọn làm diễn viên nữ xuất sắc nhất, sau đó có truyền thông ám chỉ là giới điện ảnh châu Âu có thành kiến, không muốn một bộ phim hoàn toàn do đoàn thể trong nước đầu tư sản xuất đạt được khẳng định.
Đối với việc này họ cũng không nói quá nhiều, lại không hẹn mà cùng tỏ vẻ, sẽ dùng diễn xuất tốt hơn chinh phục những người nghi ngờ hoặc là không tình nguyện nói phục.
Trên đường về nước, bầu không khí của cả đoàn phim đều rất áp lực, hoàn toàn khác với lúc đi tràn đầy hào hứng chờ mong.
Nhan Tư vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Hứa Tri Dao, đầu kia không nói lời an ủi gì, nhưng cũng khiến cô ấy vui vẻ không thôi.
Hứa Tri Dao lời ít ý nhiều nói với cô ấy: "Tôi vừa đạt được ý định hợp tác bước đầu với hai nhà phân phối, không bao lâu nữa phim trong nước có thể tiếp tục xuất khẩu sang Mỹ, đến lúc đó hãy để cho đám người nước ngoài này nhìn thật kỹ cái gì gọi là sức hấp dẫn của phương Đông!"
"Vất vả rồi."
"Cho nên các diễn viên ưu tú, các cô cũng phải càng thêm cố gắng, dùng diễn xuất để ban giám khảo liên hoan phim hối hận đi!"
Nhan Tư cười, cố ý tránh trợ lý bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Hình như cô còn tức giận hơn cả tôi."
"Bởi vì tôi cảm thấy cô chính là diễn viên chính xuất sắc nhất, bọn họ đều là mắt mù."
Trong lòng Nhan Tư ấm áp, thật lâu sau chỉ nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hạ Y Ninh báo cáo tình huống lần này đi liên hoan phim với thành phố, phó thị trưởng Lôi cùng cục trưởng Giang đều rất coi trọng việc này.
"Xuất khẩu văn hóa là một công việc lâu dài, nhất định phải vững chắc, bất kể lúc nào cũng không được lơ là. Đương nhiên, chúng ta nhất định phải duy trì sự tự tin về văn hóa, xuất khẩu chính là đại diện cho văn hóa của chúng ta, lý tưởng của chúng ta, không cần phải bóp méo bản thân để cố ý đón nhận người khác."
Hạ Y Ninh gật đầu: "Thị trưởng Lôi nói đúng, chúng tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên bộ phim trúng cử tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không phạm phải sai lầm này, phía trên cũng trả lời ủng hộ."
"Nếu đã như vậy, vậy bước tiếp theo Tiểu Hạ các cô lên kế hoạch như thế nào?"
Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm từ sau khi về nước liền tăng ca suốt đêm, nỗ lực mấy ngày chỉnh sửa bản kế hoạch, chờ hôm nay chính thức cho phó thị trưởng Lôi xem qua.
Thị trưởng Lôi và cục trưởng Giang vừa xem vừa thảo luận, đối với nội dung trong kế hoạch đều rất hài lòng.
"Kế hoạch rất tốt, cứ làm theo những gì các cô muốn, thành phố sẽ kiên định hỗ trợ các cô. Tôi sẽ nhờ cục trưởng Giang sắp xếp cụ thể công tác hỗ trợ các bộ phận liên quan, các cô cứ mạnh dạn tiến tới, đem văn hóa Trung Hoa của chúng ta, đem truyền thống của Hải Thành chúng ta triển lãm ra ngoài."
Hạ Y Ninh vừa ra khỏi cổng, thì thấy Khương Nghiêm ở đối diện tựa vào xe, khoanh tay chờ cô.
Nàng cười đi tới: "Em vẫn luôn chờ ở đây sao?"
Buổi sáng là Khương Nghiêm đưa nàng tới, hai người tràn đầy lòng tin vào kế hoạch ra khơi lần này, nhưng vẫn lo lắng lãnh đạo thành phố sẽ cảm thấy quá mức cấp tiến. Dù sao ra khỏi biên giới sức ảnh hưởng có lớn, nhưng xử lý không cẩn thận mang đến phiền toái cũng sẽ lớn hơn nữa.
Không ít lãnh đạo sợ gánh vác trách nhiệm, cũng không thích thử nghiệm như vậy. Họ không phải là công ty đầu tiên muốn đưa văn hóa ra khơi, nhưng bây giờ lại trở thành công ty đầu tiên chính thức được công nhận và ủng hộ.
Khương Nghiêm biết từ biểu cảm trên mặt nàng chắc chắn lần này đã thành công, nắm tay Hạ Y Ninh: "Làm sao em có thể để chị một mình ở bên trong căng thẳng phấn đấu lâu như vậy, không tìm được người có thể chia sẻ niềm vui đầu tiên."
Hạ Y Ninh bất chấp còn ở ven đường, cầm túi trong tay giơ tay ôm lấy cổ Khương Nghiêm, vui vẻ nhón chân lên.
Khương Nghiêm ôm nàng cười cùng nàng: "Thật tốt, series Công Chúa Mèo của chúng ta sắp hướng ra thế giới, mà Công Chúa Mèo của em cũng muốn lấy lại thế giới của nó."
Hạ Y Ninh giật mình, vừa căng thẳng vừa kinh ngạc: "Làm sao... em biết được?"
"Gần đây chị đang xem tài liệu của Tân Hạ, mấy hôm trước lúc tăng ca trong phòng chị em không cẩn thận nhìn thấy."
Hạ Y Ninh chỉnh tóc: "Chị không cố ý giấu em, chỉ là muốn chờ xong kế hoạch ra khơi sẽ thương lượng với em."
Khương Nghiêm đối với chuyện này rất bình tĩnh, cảm thấy đây là chuyện hết sức bình thường: "Thật ra cũng không cần thương lượng gì, lấy lại thứ vốn nên thuộc về chị, rất bình thường."
"Em cũng cảm thấy chị có thể mua lại Tân Hạ?"
Khương Nghiêm cầm điện thoại làm bộ làm tịch ấn một dãy số, đưa cho Hạ Y Ninh xem: "Bảo thủ đoán chừng, tài sản hiện tại của hai ta cũng nên có con số này, muốn mua lại những cổ phần trong tay Thẩm tổng chắc là đủ rồi."
Hạ Y Ninh hôn lên mặt cô một cái: "Chị cũng cảm thấy vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro