Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh tỉnh lại, chuyện đầu tiên nhớ tới dĩ nhiên là cảm giác tối hôm qua sử dụng khăn vuông. Trước đó nàng chưa từng nghĩ tới một chiếc khăn mặt nhỏ nhìn trông bình thường lại có công hiệu đặc biệt như vậy, cùng khăn mặt bình thường trước đây các cô dùng thật không giống nhau.

Nó mềm mại, tinh tế, có thể nhanh chóng thu hoạch và bảo tồn nhiệt độ, sẽ không làm cho người ta cảm thấy đột ngột, cũng sẽ không bị chênh lệch nhiệt độ khi tiếp xúc trong nháy mắt kích thích đến. Nó giống như là lưỡi Khương Nghiêm dịu dàng phục tùng, lại giống như là nụ hôn của Khương Nghiêm khi nàng rung động run rẩy cho trấn an và che chở kịp thời nhất.

Làm cho nàng cảm thấy thoải mái đồng thời còn làm cho nàng cảm thấy an tâm. Có thể hoàn toàn thả lỏng lại, trong lúc thong thả bình ổn hưởng thụ dư vị cuối cùng, vô hình trung cũng tương đương với kéo dài kết thúc, làm cho toàn bộ quá trình trở nên càng thêm phong phú thú vị.

Nhưng mà vật tốt thần kỳ như vậy Khương Nghiêm làm sao biết được? Hạ Y Ninh quay mặt nhìn Khương Nghiêm còn chưa tỉnh, nhìn khuôn mặt trắng nõn lại vô tội của cô, thật muốn véo một cái sau đó "chất vấn" sao một mình cô vụng trộm học được nhiều như vậy.

Nhưng tay tới trên mặt Khương Nghiêm, nàng không nỡ nhéo, do dự một chút đổi thành đầu ngón tay chọc nhẹ. Cái đó hoàn toàn không giống với xúc cảm chọc Khương Nhĩ Quân, một cái chắc nịch một cái trơn mềm, một cái giống bánh nướng một cái giống đậu hũ.

Hạ Y Ninh nổi lên ham chơi, bên trái chọc bên phải chọc, sau đó còn ngoắc mũi Khương Nghiêm mấy cái, cuối cùng thành công làm người ta tỉnh lại.

Hôm nay là chủ nhật, không có lịch làm việc. Úc Uyển Nhu bên kia cũng nói không cần cố ý đến, cho nên tối hôm qua các cô dứt khoát buông ra náo loạn, đến nửa đêm sau mới chính thức ngủ.

Khương Nghiêm mở mắt ra, còn có chút mơ hồ: "Sao chị vẫn dậy sớm vậy?"

Hạ Y Ninh cũng rất buồn bực, rõ ràng mỗi lần người mệt chết là nàng, nhưng nàng luôn đến giờ là tỉnh, muốn trách cũng chỉ có thể trách đồng hồ sinh học ngoan cường.

"Em cho rằng chị muốn à, thói quen thật đáng sợ."

Khương Nghiêm cười, đối với trận "quấy rầy" vừa rồi cũng không có ý định truy cứu. Hạ Y Ninh lại muốn hỏi một chút chuyện của cái khăn vuông, nàng đối với thứ này bản thân đã không tò mò, nàng hiện tại tò mò chính là Khương Nghiêm tại sao lại biết nhiều như vậy.

Nàng tiện tay nghịch nút áo ngủ của Khương Nghiêm, lần này bị ngăn cản rất nhanh. Khương Nghiêm nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng: "Sáng sớm chị đã không an phận rồi."

"Có đâu, chị chỉ kiểm tra xem nút áo của em có cài đúng không. Dù sao tối hôm qua vội vàng như vậy, sợ em cài sai."

Khương Nghiêm đối với lời giải thích như vậy, cũng lười đến tích cực: "Vậy kết quả kiểm tra thì sao? Em đều đúng rồi chứ gì."

Hạ Y Ninh cười khanh khách: "Em quấy rầy kiểm tra, còn không biết xấu hổ hỏi kết quả?"

Khương Nghiêm đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng blah blah. Cô nhìn Hạ Y Ninh, đối phương hiển nhiên cũng nghe được, đây đã không phải là chuyện gì mới mẻ.

Chỉ là Hạ Y Ninh vẫn có chút u oán: "Khương Nhĩ Quân sao hôm nay cũng dậy sớm vậy chứ?"

Khương Nghiêm đứng dậy mở cửa phòng, mèo mập lắc mình đi thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Thuần thục nhảy lên, lập tức nhảy tới cuối giường. Nó vẫn thích làm ổ ở trên người Hạ Y Ninh như vậy, nhưng đã hiểu được không thể đi thẳng vào vấn đề, càng không thể dùng sức giẫm lên nơi mình thích nhất.

Vì thế hiện tại nó đều bắt đầu bò lên từ chân, sau khi đến nơi liền nhanh chóng nằm sấp xuống, không nhúc nhích, phô bày đầy đủ thể chất quả cân của mình.

Khương Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu đi trở về, từ trong lòng Hạ Y Ninh ôm Khương Nhĩ Quân qua, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của nó: "Mỗi ngày là ai lo cho mày ăn ai lo xúc phân cho mày? Vừa đến đã biết tìm đồ tốt chiếm lấy, thật sự là không có lương tâm."

Hạ Y Ninh bị những lời này của cô chọc cho bật cười, một tay chống đầu nằm nghiêng nhìn cô, thỉnh thoảng cũng đưa tay xoa bóp Khương Nhĩ Quân.

Mèo mập mới mặc kệ những thứ này, trừng to mắt nhìn Khương Nghiêm một hồi, sau đó liên tục cho hai cái ngáp to xem như trả lời. Sau đó lực chú ý của nó đã bị chiếc khăn vuông nhỏ đặt trên tủ đầu giường hấp dẫn, thừa dịp Khương Nghiêm không chú ý, thân thể mập mạp khéo đưa đẩy né tránh khỏi tay cô.

Nó lấy chiếc khăn nhỏ kia cũng không quay đầu lại liền ra khỏi phòng, ngay cả lúc bình thường thích nhất giẫm mềm muốn ôm cũng không để ý tới.

Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều bị nó làm cho hoảng sợ, Hạ Y Ninh càng nhanh chóng đỏ mặt, vỗ vỗ Khương Nghiêm: "Em mau đi lấy về, nếu không lát nữa lại tìm không thấy."

Khương Nhĩ Quân giấu đồ là đỉnh nhất, sau khi giấu thì rất khó tìm. Những thứ khác coi như xong, cho dù là khuyên tai kim cương đắt tiền, đều bị nó ngoạm đi, Hạ Y Ninh cũng không gấp gáp như bây giờ.

Lần này, nàng cũng không có tâm tư hỏi Khương Nghiêm những chuyện kia, chỉ cần có thể cướp cái khăn lại là được.

**

Khả năng làm việc của Lý Tiểu Nguyên đã được thể hiện đầy đủ ở Hạ Diên, và mỗi dự án mà Hạ Y Ninh giao cho cô ấy đều có thể hoàn thành sớm hơn dự kiến. Lần này nhận được hạng mục điều tra nghiên cứu càng là bởi vì có liên quan đến Khương Nghiêm, cô ấy đặc biệt để ý, không cần thời gian quá lâu đã hoàn thành báo cáo giao cho Hạ Y Ninh.

"Hạ tổng, dựa theo mấy yếu điểm chúng ta thảo luận lúc trước, đã hoàn thành điều tra nghiên cứu thị trường tương ứng, số liệu và phân tích đều viết rõ ràng."

Hạ Y Ninh dừng công việc trong tay, lật xem báo cáo: "Kết quả có lý tưởng không?"

"Không bi quan như mong đợi và nhìn chung là ổn định hơn vào lúc này."

Hạ Y Ninh hơi yên tâm: "Được, cô đi làm việc khác đi. Bản báo cáo này nếu còn yêu cầu gì khác, tôi sẽ nói với cô."

Sau khi Lý Tiểu Nguyên đi rồi, Hạ Y Ninh liền gọi điện thoại cho Khương Nghiêm: "Báo cáo điều tra nghiên cứu đã có, bây giờ em tới lấy hay là buổi tối chị tan làm mang về?"

Khương Nghiêm đang ở phòng bếp nghiên cứu món ăn mới cô cân nhắc, thử vài lần cũng không thành công, đối diện với nồi trầm tư. Khương Nhĩ Quân ngồi xổm ở cửa phòng bếp, đối với mùi thơm bay ra bên trong rất là hướng tới, nhưng lần trước bị dạy dỗ, nó không dám tùy tiện đi vào thuận theo chút gì.

"Số liệu thế nào?" Khương Nghiêm dùng xẻng đổ món thất bại vào đĩa, đây đã là phần thứ ba.

"Trước mắt xem ra cũng không tính là kém cỏi, cụ thể phải chờ tự em xem."

Khương Nghiêm suy nghĩ: "Vậy thôi em đặc biệt đi qua, buổi tối xem sau."

"Vậy em cân nhắc lúc tan làm tới đón chị đi, thuận tiện xem báo cáo trước không?"

Khương Nghiêm do dự: "Chỉ sợ hôm nay không được."

"Em có chuyện gì sao?" Hạ Y Ninh cũng không có không vui, chỉ là có chút bất ngờ.

"Hôm nay em thử làm món ăn mới đều thất bại, còn đang tiếp tục nghiên cứu."

"Ha ha ha, thì ra là thế, vậy chị sẽ không làm phiền đầu bếp Khương nữa."

Hạ Y Ninh nhanh chóng cúp điện thoại, Khương Nghiêm híp mắt không kịp trả lại nụ cười không kiêng nể gì vừa rồi của nàng.

Cô căm giận nhìn vụ án 1 2 3 thất bại, nghĩ chờ Hạ Y Ninh trở về, sẽ cho nàng ăn những thứ này! Nghĩ lại lại luyến tiếc, ăn hỏng phỏng chừng vẫn là cô xui xẻo, thuận tay đổ vào trong thùng rác.

Cô "phung phí của trời" như vậy, một bàn tiếp một bàn ngã, gấp đến độ Khương Nhĩ Quân đều đứng lên, meo meo meo với cô.

Khương Nghiêm đành phải trấn an nó: "Đừng meo meo nữa, mấy thứ này mày càng ăn không được."

Chờ buổi tối Hạ Y Ninh trở về, vốn tưởng rằng sẽ có bữa tiệc lớn, ai ngờ lại chỉ có một chén hoành thánh nhỏ.

"Đây là... sản phẩm mới mà em nghiên cứu cả buổi chiều?"

"Kết quả nghiên cứu đều ở trong thùng rác."

Hạ Y Ninh thấy vẻ mặt Khương Nghiêm nặng nề, không nói đùa nữa. Nàng ngồi xuống cùng Khương Nghiêm chậm rãi ăn hoành thánh, nói chút chuyện điều tra nghiên cứu.

"Chị đã xem xét kỹ báo cáo vào buổi chiều và một số chỉ số thực sự có xu hướng xấu đi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến bước ngoặt và chị đoán xác suất của các ông chủ là không cao."

"Không sao, có lẽ sự tình không tệ như em nghĩ, chỉ mong là em buồn lo vô cớ."

Hạ Y Ninh cảm thấy hôm nay Khương Nghiêm có chút không vui, nhưng hỏi cô cô lại không nói.

Sau bữa cơm tối, Hạ Y Ninh chủ động đi rửa chén, để Khương Nghiêm an tâm xem báo cáo.

Khương Nghiêm hiếm khi thấy nàng chủ động như vậy, không đành lòng đả kích tính tích cực của nàng, chẳng qua có một số việc, còn phải hỏi một chút: "Chị có thể giải quyết?"

"Bỏ vào máy rửa chén, nếu chị còn làm không tốt, chắc em sẽ bỏ chị mất."

Khương Nghiêm cười cười, sau đó nghiêm túc trả lời nàng: "Nếu chị thật sự làm không tốt, em cũng sẽ không bỏ chị đâu."

"Hừ!"

Hạ Y Ninh dọn dẹp phòng bếp xong, còn tiện tay ép hai ly nước cam. Khi nàng đi tới phòng khách, nhìn thấy lại là lông mày đang nhíu chặt của Khương Nghiêm.

Nàng đặt nước cam xuống, đoán được nhất định là trong báo cáo điều tra nghiên cứu có vấn đề gì bị nhìn ra, nhưng thấy biểu cảm nghiêm trọng như vậy của Khương Nghiêm, nhịn không được cũng lo lắng theo.

"Vấn đề rất nghiêm trọng sao?"

Khương Nghiêm đưa báo cáo cho nàng, phía trên có mấy chỗ bị khoanh tròn: "Em cảm thấy đường đua của thị trường bán thành phẩm cần phải chuyển đổi. Một vài số liệu cơ bản đều không kém nhiều đến đỉnh điểm, tăng trưởng mệt mỏi, nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì với tốc độ này, thực ra cũng không kém thua lỗ là bao."

"Nhưng đầu vào ban đầu là thực tế, nhà máy, thiết bị và kênh bán hàng cho các cửa hàng tiện lợi, tất cả đều phải được chia sẻ trong một thời gian dài để san bằng chi phí. Trừ khi có thể tạo ra sự đổi mới trên những nền tảng ban đầu này, nó vẫn có thể là một bước đột phá mạo hiểm."

Khương Nghiêm biết nàng nói có lý: "Thực ra tình hình cũng không thực sự xấu đi, là em cảm thấy nên chuyển đổi sớm, tránh trước khi khủng hoảng đến. Nhưng bản thân điều này cũng sẽ mang đến rủi ro, lựa chọn nào cũng không dễ dàng."

Hạ Y Ninh chú trọng nhìn mấy số liệu cô đưa ra, tuy rằng hiểu biết của nàng đối với tình huống cụ thể của ngành này và cửa hàng cũ không nhiều lắm, nhưng Khương Nghiêm cẩn thận như vậy có cảm giác khủng hoảng như vậy, có lẽ nguy hiểm tiềm tàng thật sự cần suy xét.

"Nếu em nghĩ rằng việc chuyển đổi sớm là cần thiết thì hãy làm những gì em muốn. Lấy báo cáo này và nói chuyện với các ông chủ, bất kể mọi người nghĩ gì, giao tiếp là chìa khóa."

Khương Nghiêm than nhẹ, cô có thể đoán được đáp án của cuộc nói chuyện là gì.

Nhưng cô cũng không lùi bước cũng không trốn tránh, mà là ngày hôm sau liền mang theo báo cáo đến cửa hàng cũ. Nghe cô phân tích xong, các ông chủ đều rơi vào trầm mặc.

Qua một lúc lâu, ông chủ Tiền mở miệng: "Thật ra những vấn đề cháu nói, chúng ta trong khoảng thời gian này cũng cảm thấy, luôn cảm thấy không hăng hái như trước, có loại dậm chân tại chỗ đình trệ. Nhưng so với cháu nói khai thác loại hình mới, chúng ta cảm thấy cân nhắc tăng thêm con đường sẽ ổn thỏa hơn một chút."

Ví dụ như bán bán thành phẩm ở nơi xa hơn, hoặc là cải tiến công nghệ, để thời gian bảo đảm chất lượng của bán thành phẩm kéo dài vân vân.

Những thứ này Khương Nghiêm không phải không nghĩ tới, nhưng như vậy có nghĩa là phải tăng thêm đầu tư vào vận chuyển dây chuyền lạnh hoặc thiết bị sản xuất, về phần hiệu quả như thế nào thì không xác định.

"Nếu tỷ lệ đầu tư tài sản cố định quá cao, tương lai muốn chuyển đổi sẽ càng khó khăn, cho nên lần này chúng ta phải thận trọng suy xét mới được."

Lời nói của Khương Nghiêm khiến các ông chủ cũng rơi vào tiến thoái lưỡng nan, nhưng cô nhìn ra được, các ông chủ nghiêng về sách lược bảo thủ hơn. Chính là nâng cấp dựa trên cơ sở đã có, chứ không phải tìm lối tắt mở ra một mô hình nghiệp vụ hoàn toàn mới.

Khương Nghiêm đối với chuyện này quả thật có chút rầu rĩ, nhưng cô cũng sớm chuẩn bị tâm lý.

Buổi tối Hạ Y Ninh thấy cô lại đang xem bản báo cáo kia, đoán được hôm nay đến cửa hàng cũ khẳng định vẫn không thể thuyết phục các ông chủ. Nàng đi qua, ôm lấy cổ Khương Nghiêm từ sau lưng, cọ cọ mặt cô: "Nếu họ không ủng hộ ý kiến của em thì còn có chị ủng hộ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro