Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119

Edit: phuong_bchii

_________________

Tần Thế Hiền không tiết lộ thêm chi tiết, chỉ nói Tần Ích San đừng vội từ chức, có thể chờ một chút. Ý định ban đầu của ông ấy là trấn an, chẳng những không làm cho Tần Ích San an tâm, ngược lại càng thêm lo lắng đến tình cảnh của Hạ Y Ninh.

"Được rồi, hôm nay ba nói với con nhiều như vậy, đơn giản là muốn con chuẩn bị tâm lý trước. Con làm ở Hạ thị nhiều năm như vậy, phương diện nghiệp vụ không thành vấn đề, nhưng về mặt quản lý, con còn cần rèn luyện nhiều hơn."

Tần Thế Hiền chuẩn bị rời đi, Tần Ích San ngăn ông ấy lại, muốn tìm hiểu thêm: "Ba, ba muốn con quản lý cái gì?"

"Cho dù thay hình đổi dạng có chủ nhân mới, cũng phải có người đi quản lý kinh doanh."

Sắc mặt Tần Ích San trầm trọng, đối với cô ấy mà nói cũng không tính là tin tức tốt gì. Tần Thế Hiền càng nói như vậy, lại càng làm cho cô ấy cảm thấy lúc trước tất cả chẳng qua là âm mưu bố cục đã lâu.

Thấy cô ấy rầu rĩ không vui, Tần Thế Hiền biết chắc chắn có liên quan đến Hạ Y Ninh.

"Về phần Y Ninh, cho dù ba không ngăn cản, các con cũng không có khả năng."

Tần Ích San mờ mịt ngẩng đầu: "Tại sao?"

Cô ấy nhớ tới lúc trước ông ấy nói cái gì mà phụ nữ kết hôn lần hai không đáng tiền, cảm thấy quá mức nông cạn, đang muốn vì thế mà cãi lại, chợt nghe Tần Thế Hiền tung ra một tin tức càng thêm kinh người: "Có người đã sớm coi trọng nó, chẳng qua không muốn gây phiền toái trước khi nó ly hôn."

Tần Ích San không thể tiếp tục bình tĩnh, giọng nói run lên: "Ba, ba đang làm cho con sợ phải không?"

Tần Thế Hiền hừ lạnh lắc đầu: "Phụ nữ quá xinh đẹp đôi khi cũng không nhất định là chuyện tốt. Trước kia cả nhà họ Hạ che chở nó, hiện tại xảy ra chuyện không phải vẫn phải ra ngoài cầu xin người khác sao."

Tần Ích San nghĩ đến Khương Nghiêm, càng cảm thấy cô không bảo vệ được Hạ Y Ninh. Nhưng hôn nhân lại là bùa hộ mệnh tạm thời có thể làm cho cô an toàn, hiện tại ly hôn đối với Hạ Y Ninh mà nói càng thêm nguy hiểm.

Tần Thế Hiền trước khi đi nhìn con gái luống cuống, có chút bất mãn: "San San, tình yêu chỉ là điểm xuyết của cuộc sống. Con người phải đủ mạnh mẽ, mới có vốn để lựa chọn thứ mình muốn."

**

Tội của Hạ Lang Ngôn tương đối đơn giản, hơn nữa thái độ nhận tội rất tốt, luật sư cũng khuyên người nhà họ Hạ bình tĩnh, cân nhắc hình phạt chắc chắn sẽ không thiên vị.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, vào ngày tuyên án, Úc Uyển Nhu và Hạ Y Ninh vẫn tâm trạng nặng nề, Khương Nghiêm cùng hai người đến tòa án. Cả nhà Diệp Thần Thần cũng chạy tới, nhưng không thấy Doãn Nhiễm và Hạ Thần Vĩnh.

Hạ Lang Hành bởi vì liên quan đến hối lộ quan viên, quá trình điều tra dài hơn, cân nhắc hình phạt không thể nghi ngờ cũng sẽ nặng hơn. Doãn Nhiễm trách Hạ Lang Ngôn lúc này vứt bỏ anh trai, còn nhân cơ hội yêu cầu chia nhỏ công ty, rõ ràng chính là không màng đến gia tộc.

Tuy rằng không có trực tiếp trở mặt, nhưng ở trong nhà lớn, người hai nhà gần như không hề tiếp xúc, ở bên cạnh mỗi người ngay cả cơ bản lui tới cũng tiết kiệm. Đối với việc này Úc Uyển Nhu cũng không thấy làm sao, trước kia là bị buộc chặt vì Hạ thị an ổn, hiện tại bà chỉ quan tâm đến sức khoẻ Hạ Lang Ngôn, ngược lại càng không cần nể mặt Doãn Nhiễm.

Trạng thái tinh thần của Hạ Lang Ngôn nhìn qua không tệ, chỉ là thiếu đi sự khôn khéo và uy nghiêm mà trước đây phải luôn luôn duy trì ở công ty. Úc Uyển Nhu nhìn bóng lưng có chút còng xuống của ông, không nhịn được đỏ mắt.

Hạ Y Ninh nắm tay bà, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, ba khẳng định không muốn thấy mẹ như vậy. Hôm nay chúng ta tới là để cổ vũ cho ba, không thể để ba lo lắng được."

Úc Uyển Nhu nhanh chóng dùng khăn giấy lau mắt, thừa dịp nước mắt còn chưa nhiều vội ngừng đau lòng: "Con nói đúng, chúng ta đừng để ông ấy lo lắng."

Quá trình thẩm phán tương đối thuận lợi, biểu hiện của Hạ Lang Ngôn ở trên tòa cũng làm cho người ta cảm nhận được thành ý sám hối và nhận tội. Không khác nhiều so với dự đoán trước đó của luật sư, cuối cùng bị kết án ba năm rưỡi.

Nước mắt Úc Uyển Nhu nhịn hồi lâu cuối cùng vào thời khắc tuyên án kia chảy xuống, mà khi Hạ Lang Ngôn xoay người, cùng bà bốn mắt nhìn nhau, nước mắt của bà càng mãnh liệt. Nhưng bà không khàn cả giọng cũng chưa từng không để ý dáng vẻ tiến lên muốn kéo gần khoảng cách với Hạ Lang Ngôn, bà chỉ im lặng rơi lệ, dùng sức yên lặng gật đầu, dùng sự ăn ý nhiều năm của bọn họ nói cho Hạ Lang Ngôn biết, trong nhà tất cả đều tốt, người trong nhà đều sẽ chờ ông trở về.

Hạ Y Ninh từ đầu tới cuối đều không có khóc, cho dù cổ họng đã bị nghẹn đến đau nhức, đến mức hô hấp đều rất không thông thuận, nàng vẫn không có lộ ra chút yếu ớt nào. Ra khỏi tòa, bọn họ nhanh chóng lên xe rời đi, nhưng xung quanh vẫn có không ít phóng viên truyền thông đang chờ đợi, muốn chụp được biểu cảm của bọn họ.

Khương Nghiêm trước sau canh giữ ở bên cạnh Hạ Y Ninh, bất luận là ở trong hay bên ngoài toà, cô đều yên lặng bảo vệ đối phương ở trước người mình. So với mẹ con Hạ Y Ninh, sầu não của cô càng nhiều đến từ chấn động của một đế quốc thương mại nhìn như cường hãn trong nháy mắt sụp đổ, còn có một gia tộc lớn nhìn như viên mãn hạnh phúc sụp đổ bi thương tuyệt tình.

Để tránh Úc Uyển Nhu về nhà lớn bị Doãn Nhiễm kích thích, Úc Uyển Cầm đặc biệt bảo bà hôm nay đến nhà mình. Hạ Y Ninh muốn đi cùng thì bị dì ngăn lại.

"Có dì và Thần Thần ở bên cạnh mẹ con, con cứ yên tâm. Con và Tiểu Khương có việc phải làm, đừng lãng phí thời cơ ba con tranh thủ trở về."

Về đến nhà, Hạ Y Ninh đờ đẫn cởi áo khoác ngồi vào phòng khách, một chữ cũng không nói. Khương Nghiêm ngồi cùng nàng một lát, thấy nàng vẫn không lên tiếng, đưa tay qua ôm nàng.

"Chúng ta về nhà rồi, ở đây không có người khác đâu, chị muốn khóc cứ khóc đi."

Cả người Hạ Y Ninh cứng đờ, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc cứng rắn. Cho đến khi vòng tay mềm mại của Khương Nghiêm từng chút từng chút hòa tan sự lạnh lẽo trong cơ thể nàng, mới dần dần mềm lại.

Nhưng mà nàng cũng không khóc thút thít, chỉ là giọng nói lộ ra bất lực và buồn bã: "Thật ra đến bây giờ chị còn chưa hoàn toàn chấp nhận hiện thực ba chị phạm tội, nhưng hôm nay chị thật sự ngồi ở tòa nghe hết toàn bộ phán quyết."

Từ nhỏ, Hạ Lang Ngôn chính là đối tượng Hạ Y Ninh tôn kính và sùng bái, đả kích chuyển biến này thật ra đối với cô mà nói càng khó đối mặt hơn khủng hoảng của công ty.

Khương Nghiêm khẽ vỗ vai nàng, tựa mặt lại gần hơn: "Ba đã gánh vác trách nhiệm cho những sai lầm trong quá khứ, bây giờ ba vẫn là người cha tốt của chị."

Hạ Y Ninh tựa vào lòng cô, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng cười nói: "Ít nhất ba chị có ưu điểm này còn chưa sụp đổ."

**

Tài chính tiếp theo của Thẩm thị lần lượt được giải ngân, trưởng phòng Lưu vô cùng hài lòng với hiệu suất xử lý lần này của Thẩm Chi Băng, điều này có nghĩa là Hạ thị được thị trường chú ý đã hoàn thành tốt đẹp và thuận lợi.

Sau khi Thẩm Chi Băng tham dự xong buổi họp báo thì từ chối tất cả lời mời phỏng vấn cá nhân của truyền thông, dường như cũng không muốn mượn lần này để tái xuất, nhưng cô ấy gọi riêng Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đến.

Vẫn là ở biệt thự ngoại ô của cô ấy, các cô đã không còn căng thẳng như lần trước.

"Lần này trở về ký hợp đồng xong, tôi sẽ không ở Hải Thành một thời gian dài."

Hạ Y Ninh biết cuộc sống gần đây của cô ấy trọng tâm ở nước ngoài, gần đây thường xuyên đi tới đi lui hoàn toàn là vì chuyện tái cơ cấu.

"Tuy rằng Thẩm tổng không quan tâm câu cảm ơn này của tôi, nhưng tôi thật sự rất cảm kích cô có thể kéo Hạ thị từ vách núi trở về."

Thẩm Chi Băng đối với lời khen như vậy thật ra đã chết lặng, nhưng vẫn cho Hạ Y Ninh một nụ cười chân thành: "Tôi cũng ở trong vụ làm ăn này kiếm lời không ít, không phải sao?"

Hạ Y Ninh mím môi, bất đắc dĩ cười. So với hoàn toàn phá sản, lỗ vốn nhượng lợi cũng là không có cách nào. So với tập đoàn Triêu Thiên sau lưng Hạ Thần Húc, Hạ Y Ninh càng bằng lòng để Thẩm Chi Băng kiếm tiền.

"Thứ cho tôi lắm mồm nói một câu, nếu các cô còn muốn một ngày nào đó có thể lấy lại công ty, thì hãy lên kế hoạch cho tốt."

Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm nhìn nhau, không hiểu Thẩm tổng làm sao đoán được tâm tư của hai người.

Thẩm Chi Băng lạnh nhạt pha trà, lơ đễnh: "Trên thương trường đi tới đi lui chỉ có mấy chiêu này, tôi đã sớm quen rồi. Nếu như cô cam tâm tình nguyện lấy chút tài sản nhỏ như vậy hoàn toàn rời đi, tôi ngược lại có chút thất vọng."

Hạ Y Ninh chắp tay tâm phục Thẩm Chi Băng, cũng biết ở trước mặt cô ấy cố ý ngụy trang là không thể gạt được, dứt khoát thẳng thắn thành khẩn: "Chúng tôi quả thật đang cố gắng theo hướng này."

Thẩm Chi Băng mỉm cười nhìn Khương Nghiêm bên cạnh, thấy cô vẫn không chen vào, nhưng ánh mắt dõi theo Hạ Y Ninh, hiển nhiên cũng rất để ý.

"Rất tốt, bây giờ hiểu được hai người cùng tiến cùng lùi rồi."

Bị Thẩm Chi Băng trêu ghẹo, Hạ Y Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không phủ nhận: "Còn phải cảm ơn Thẩm tổng nhắc nhở đúng lúc."

Thẩm Chi Băng coi như vui mừng, lại nhắc nhở vài câu về chỗ trọng điểm chú ý sau khi tái cơ cấu, nhưng chi tiết cụ thể cũng không nói rõ.

Từ biệt thự đi ra, Khương Nghiêm không hiểu: "Vừa rồi sao chị không hỏi tỉ mỉ một chút? Sau này nếu muốn hỏi Thẩm tổng những chuyện này, chỉ sợ càng không có cơ hội."

"Tính cách Thẩm tổng em hẳn là rất rõ ràng, cô ấy muốn nói khẳng định cũng đã nói. Còn lại cố ý không nói, hoặc là không thể nói, hoặc là cô ấy không muốn nói."

Khương Nghiêm đương nhiên biết, cô chỉ sốt ruột thay cho Hạ Y Ninh. Dù sao từ trong lời nói hôm nay của Thẩm tổng, bọn họ đều nghe ra một ý nghĩa khác: Có người mượn danh nghĩa tái cơ cấu trộm long chuyển phượng tài sản Hạ thị, làm của riêng.

"Đây nhất định là muốn chúng ta tự mình đi phát hiện." Hạ Y Ninh nói xong, phát hiện Khương Nghiêm còn cau mày, trong lòng ấm áp nhưng cũng không nỡ nhìn cô rầu rĩ như vậy.

Nàng đưa tay xoa nhẹ lông mày cho cô, nửa dỗ nửa khuyên: "Chị nghĩ đây là bài kiểm tra Thẩm tổng cho chúng ta, nếu tương lai cô ấy thật sự có ý trả lại 30% cổ phần cho chúng ta, cũng phải chứng minh chúng ta có năng lực này mới được."

Khương Nghiêm kinh ngạc trước sự bình tĩnh và tỉnh táo của nàng: "Em không ngờ chị lại phân tích được nhiều tin tức từ Thẩm tổng như vậy."

Hạ Y Ninh cười chua chát: "Đã tự mình cảm nhận được sự hiểm ác của thương trường rồi, làm sao còn dám đơn thuần chỉ nghe lời nói bên ngoài."

Nàng thuận thế muốn buông tay xuống, giữa không trung đã bị Khương Nghiêm đón lấy. Hai người rất tự nhiên mà mười ngón tay đan nhau, chậm rãi đi về phía xe đỗ trong sân.

Hôm nay vẫn là Hứa Tri Dao đưa hai người tới, nhưng Thẩm tổng lại không cho cô ấy đi vào, cũng may thư ký Vân cũng tự mình ở bên cạnh cùng cô ấy nên không tính là thất lễ.

Thấy hai người tới, Vân Phỉ lúc này mới xuống xe.

Hứa Tri Dao sau khi hai người ngồi lên xe liền lập tức xoay người, trông mong nhìn: "Mau nói xem, hôm nay Thẩm tổng lại truyền thụ tuyệt chiêu gì?"

Hạ Y Ninh lạnh nhạt lắc đầu: "Không có, chỉ là lời nói thấm thía khích lệ chúng tôi phải tiếp tục cố gắng."

Hứa Tri Dao không tin, lại nhìn Khương Nghiêm, nhận được đáp án càng thêm tàn nhẫn.

"Thẩm tổng đặc biệt nhấn mạnh, sau này cậu không cần phải liên lạc với Tề tổng nữa."

Vẻ mặt Hứa Tri Dao cứng ngắc, rất tuyệt vọng: "Mình chỉ muốn mượn cơ hội tiếp xúc với thần tượng của mình, thế cũng không được à."

Bình thường Hứa Tri Dao luôn điềm tĩnh, lần này nhìn có vẻ rất buồn rầu. Hạ Y Ninh nhéo tay Khương Nghiêm, ý bảo cô vẫn nên an ủi một chút.

Không đợi Khương Nghiêm mở miệng, Hứa Tri Dao tội nghiệp nói: "Lúc mình học ở đại học B, đã bị những án lệ kinh điển năm đó của Tề tổng thuyết phục, sau khi thu thập tư liệu về chị ấy mới biết chị ấy và Thẩm tổng hóa ra là tổ hai người thần tiên ngưu X. Hiện tại mình đã ở trước mặt Thẩm tổng rồi, vẫn không thể gặp được Tề tổng, bực thiệt chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro